Rừng Thép H

Chương 10:

Khí Ngô Câu

17/02/2023

Cô liếc nhìn tờ lịch trên bàn và xác nhận thời gian: “8 giờ tối nay, ở Phượng Hoàng Lửa.”

Suy xét nhiều khả năng nghi phạm có súng trong tay, đội trọng án xin chi viện từ bên đặc cảnh.

Đàm Sử Minh liên tục nhấn mạnh lúc khai trương quán bar vô cùng phức tạp, nếu không phải tình huống bắt buộc thì không được nổ súng.

Trong nhiệm vụ lần này ông không định cho Chu Cẩn tham gia.

Nhưng với thái độ kiên quyết của Chu Cẩn. Cô mang súng và giấy chứng nhận đặt lên bàn làm việc của Đàm Sử Minh rồi nói: “Dù có bị cách chức thì cháu cũng sẽ đi. Trừ khi bây giờ chú còng tay cháu lại!”

Lúc Chu Cẩn mới đến đội trọng án. Lão Chu cha cô đã nói trước với Đàm Sử Minh: “Con gái tôi không dễ dạy, cái gì nên đánh cậu cứ đánh, nên mắng thì mắng, đừng nương tay.”

Đàm Sử Minh không hề nương tay, trái lại Chu Cẩn đi theo ông chịu được khổ, học hỏi nhanh, bảo cô làm gì cũng không hề oán trách, phải nói là một học trò xuất sắc.

Đến tận bây giờ ông mới hiểu câu “không dễ dạy” là có ý gì. Đàm Sử Minh vốn đã là một người cố chấp, thế nhưng lại đụng phải Chu Cẩn còn cố chấp hơn ông.

Đàm Sử Minh: “… Tại sao ban đầu chú không tát cháu một cái bay về nhà luôn chớ?”

Chu Cẩn lộ ra ý cười: “Bây giờ chú có hối hận cũng muộn rồi.”

..........

Giang Hàn Thanh khó tập trung vào công việc, anh quyết định từ bỏ, đặt luận văn lên tủ đầu giường rồi xoay người đối diện với Chu Cẩn trước gương.

“Thật sự không sao chứ?” Anh hỏi.

Chu Cẩn cúi người, dùng ngón tay kéo đế giày, thản nhiên trả lời: “Sư phụ không để em trực tiếp tham gia truy bắt. Em chỉ phụ trách tìm từng phòng bao. Nếu phát hiện nghi phạm sẽ báo ngay cho đội hành động.”

Cô đứng thẳng lên, thân hình trông càng cao gầy, cô mặc một chiếc váy dài màu đen, dây áo nhỏ nhắn trên vai, để lộ xương quai xanh tinh xảo.

Cô nói: “Đừng lo lắng, em sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”

Một lúc sau, Giang Hàn Thanh nhỏ giọng hỏi: “Em mặc vậy, có cần cho nhiệm vụ không?”

Chu Cẩn nhướng mày: “Ừ, em không thể mặc cảnh phục để đi mà?” Cô thoáng dừng lại, mỉm cười sáng lạn đi ra, giả vờ không đứng đắn ôm cánh tay hỏi: “…Giáo sư Giang, xin thỉnh giáo chút, anh từng đi đến quán bar chưa?”

Giang Hàn Thanh tựa như khẽ thở dài, quay mặt đi chỗ khác: “Chưa.”



Không hút thuốc, không uống rượu, không có thói quen xấu nào.

“Vậy thì anh thường thích làm gì? Bọn em làm nghề này mệt như cún vậy, bận sấp mặt mà còn phải thi đấu với những đội khác.”

Giang Hàn Thanh trả lời: “Đọc sách.”

“…”

Chu Cẩn nhếch miệng cười. “Ồ, thời gian rảnh rỗi thật phong phú.”

Chu Cẩn đứng ở cửa ra vào xác nhận thời gian hành động.

Giang Hàn Thanh liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nhắc nhở cô: “Mang ô trong tủ đi.”

Anh nghĩ ngợi chút rồi tự mình đi lấy giúp cô.

Tủ để ô dự phòng được gắn trên tường chỗ cửa ra vào. Giang Hàn Thanh vươn tay, vô thức đứng kề sát Chu Cẩn.

Chu Cẩn cảm nhận được hơi thở ấm áp trên người anh, cảm thấy mất tự nhiên, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt đen lạnh lùng của Giang Hàn Thanh.

Bầu không khí đột nhiên trở nên mơ hồ.

Vì cổ áo quá thấp nên Giang Hàn Thanh dễ dàng nhìn thấy làn da trắng trẻo sạch sẽ, bộ ngực căng tròn và đôi chân thon dài thẳng tắp dưới làn váy.

Mặc dù tính cách năng động như một đứa trẻ, nhưng Giang Hàn Thanh biết thân thể người đứng trước mặt anh thuộc về mình.

Yết hầu của anh chuyển động, hơi thở trở nên nặng nhọc, hai mắt nóng rực, tựa như muốn thiêu đốt làn da Chu Cẩn.

Bất luận thế nào, anh biết cơ hội đã đến, có thể cầu xin cô: “Chu Cẩn, sau này mình sẽ sống chung với nhau được không?”

“Anh cần em.”

***

Quán bar Phượng Hoàng Lửa.



Chu Cẩn ngồi bên cạnh quầy bar, tiếng nhạc xập xình chấn động cả trái tim, trai thanh gái lịch lắc lư trên sàn nhảy, hỗn loạn ồn ào khiến cô không nghe nổi.

Cô nhìn chằm chằm vào cánh tay uyển chuyển của người pha chế, tâm trí của cô lúc này không đặt ở đây.

Cô nhớ đến ánh mắt của Giang Hàn Thanh, ánh mắt an tĩnh và chuyên chú. Trên vành tai cô vẫn còn hơi ngứa, cảm giác này đuổi mãi vẫn chẳng tan, là hơi thở lạnh lẽo của Giang Hàn Thanh phả ra ——

“Anh cần em.”

“…”

m thanh kiểm tra truyền đến từ tai nghe Bluetooth thu nhỏ ở tai phải. Chu Cẩn ôm trán thở dài: “Chu Cẩn, tập trung, tập trung làm việc!”

Theo mô tả của gã giám đốc, Lại Tam có một hình xăm đầu rồng rất bắt mắt trên cánh tay, dài đến tận cổ.

Do không loại trừ khả năng Lại Tam chạy tội nên đã bỏ trốn, vì vậy ngoài việc bắt Lại Tam, cuộc truy lùng này còn phải đưa ông chủ của Phượng Hoàng Lửa —— tức là anh họ của Lại Tam về để điều tra.

Ông chủ của Phượng Hoàng Lửa tên Hạ Vũ, nổi tiếng trong khu này, ai thấy cũng phải gọi một tiếng ” Sếp Hạ”.

Nghe đồn gã ta làm ăn bất chính, cảnh sát ập đến nhiều lần nhưng không thể tìm được chứng cứ phạm tội của gã.

Lại Tam có một khẩu súng cảnh sát đã bị cướp trong vụ ‘8.17’, đội trọng án nghi ngờ việc hắn có súng này chắc chắn anh họ Hạ Vũ của hắn cũng sẽ biết.

Đàm Sử Minh liên tục nhấn mạnh: “Khi tìm thấy đối tượng, cháu không được hành động hấp tấp. Nhất định phải chờ tiếp viện đến bắt gọn kẻ tình nghi.”

Những người mặc thường phục trong quán bar đã bắt đầu tìm kiếm.

Chu Cẩn cầm ly rượu trên quầy rượu, nhúng ngón tay vào rượu, lau lên cổ cô hai ba lần, sau đó đi lên lầu ba.

Cô lắc lư, giả vờ say đi nhầm phòng bao để điều tra tình hình.

Tầng ba không có nhiều khách, còn có những người khác giả làm nhân viên phục vụ đưa trái cây, không đến mười phút đã nắm được sơ bộ tầng này.

Không tìm thấy mục tiêu. Chu Cẩn đi xuống cầu thang theo chỉ dẫn và tiếp tục điều tra từ góc lầu hai.

Tầng hai có vẻ sôi động hơn, đông người qua lại trên hành lang.

Chu Cẩn thận trọng hơn, bởi vì cô không thể ra vào phòng bao thường xuyên, nên thỉnh thoảng chỉ có thể liếc nhìn khi có người đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rừng Thép H

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook