Chương 23:
Khí Ngô Câu
17/02/2023
Để xác minh suy đoán của Giang Hàn Thanh, Đàm Sử Minh đã nhờ bác sĩ kiểm tra tay trái của Lại Tam vào sáng sớm, còn tìm thấy bệnh án của hắn trong hệ thống của bệnh viện trung ương thành phố.
Quả nhiên tay trái của Lại Tam bị phế.
Cách đây một năm trước hắn gây gổ đánh nhau, bị người ta dùng gạch đập gãy cánh tay. Sau chấn thương, tuy không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày, nhưng cũng từ đó tay trái của hắn không cầm vật nặng được nữa.
Ngay khi có kết quả, Đàm Sử Minh lập tức gọi điện thoại cho Giang Hàn Thanh.
Giang Hàn Thanh thấp giọng trả lời, nhưng đủ để nghe rõ: “Có vết kéo và vết bầm tím nào trên người thi thể không?”
Đàm Sử Minh lật xem báo cáo tử thi, trả lời: “Không có.”
Trong lòng ông biết, nếu Lại Tam cố hết sức bằng một tay, cũng chỉ có thể đạt được mục đích di chuyển tử thi thông qua việc lôi kéo xác chết. Bây giờ trên người Quan Linh lại không có vết kéo tím bầm nào, như vậy nhất định phải do hai hoặc hơn hai người mới có thể hoàn thành việc ném xác.
Đàm Sử Minh nói: “Quả nhiên đúng như cậu dự đoán, rất có thể có người thứ ba tham gia tại hiện trường.”
Giang Hàn Thanh nói: “Lại Tam có cơ chế phòng vệ tâm lý rất cao, đừng lãng phí thì giờ lấy lời khai của hắn, tôi đề nghị là hãy điều tra các mối quan hệ cá nhân của hắn trước.”
Đàm Sử Minh: “Được.”
Trước khi cúp máy, Giang Hàn Thanh nói: “… Chu Cẩn vẫn còn đang nghỉ ngơi, nếu có thể tôi muốn xin đội trưởng Đàm cho nghỉ phép.”
Đàm Sử Minh: “Con bé đã sớm được cấp nghỉ phép rồi. Đứa trẻ này ít quan tâm đến thân thể của mình, cậu hãy chăm sóc cho nó nhiều một chút.”
Giang Hàn Thanh nhìn về phía Chu Cẩn vẫn còn đang say giấc, cười nhẹ: “Nên mà.”
Đàm Sử Minh lệnh cho toàn đội xuất phát đến quán bar Phượng Hoàng Lửa.
Trong quán bar có không ít người đi theo Lại Tam, trước đây làm việc cho vay nặng lãi, giờ đến Phượng Hoàng Lửa để cấp tìm địa điểm bán dâm.
Ngay từ lúc bắt đầu cuộc điều tra diễn ra rất suôn sẻ, lực lượng cảnh sát tiến hành xác minh vụ việc thêm.
Nhưng ngay sau đó, một người đàn ông bước vào quán, ngũ quan trên khuôn mặt rất đẹp, nụ cười không được nghiêm túc, đứng dựa người vào quầy rượu, bày ra dáng vẻ như đang xem một vở kịch hay.
“Cảnh sát à, đưa bọn họ về kiểm tra lại xem sao?” Anh ta châm một điếu thuốc, lười biếng nói: “Các anh ở đây, tôi không thể làm ăn được.”
Một nhóm người xuất trình giấy tờ tùy thân của cảnh sát, nói rõ chỉ là quá trình kiểm tra bình thường, bảo họ hợp tác làm việc.
Người đàn ông gật đầu nói: “Vậy thì hợp tác vui vẻ.”
Nhưng từ lúc anh ta đến, người trong quán bar đều không dám ra mặt, càng đừng nói là hợp tác.”
Đàm Sử Minh nghe nói tình hình này, ra lệnh đưa những người thân cận với Lại Tam quay về tra hỏi lần nữa.
Ông mang theo túi, bước đến quầy rượu, định sẽ đích thân gặp mặt người này.
Có điều Đàm Sử Minh còn chưa nói lời nào, đối phương đã nhận ra ông trước.
“Đội trưởng đội trọng án đích thân ra mặt xử lý những việc lặt vặt, xem ra có ai đó đã phạm phải rất nhiều tội rồi.”
Đàm Sử Minh nhíu mày: “Cậu là ai?”
Anh ta đưa tay về phía Đàm Sử Minh, nói: “Tôi tên Tưởng Thành. Đội trưởng Đàm, ông có muốn uống một ly không?”
Đàm Sử Minh từ chối với lý do đang thi hành nhiệm vụ, nhưng từ lời khai hôm qua của Hồng Vân, Đàm Sử Minh biết, có thể Tưởng Thành không phải là một người tầm thường.
Ông nhận lời mời của Tưởng Thành, hai người cùng nhau ngồi xuống khu vực ghế sô pha.
Đàm Sử Minh đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Cậu biết Quan Linh không?”
“Biết.”
“Mối quan hệ của hai người là gì?”
“Không là gì cả.” Anh ta giơ tay lên, rất nhanh sau đó, người phục vụ ở quầy rượu mang đến cho Tưởng Thành một ly rượu.
“Theo như chúng tôi biết, hai người đã từng qua lại với nhau, cậu với cô ta không phải là quan hệ yêu đương sao?”
Tưởng Thành: “Vậy phải xem cảnh sát các ông định nghĩa thế nào là quan hệ yêu đương, nếu như nói là lên giường vài lần, vậy thì bạn gái tôi cũng quá nhiều rồi.”
Anh ta nói lời này, đám anh em đứng phía sau cười ồ lên một tràng, nháy mắt ám chỉ.
Đàm Sử Minh nhìn chằm chằm Tưởng Thành, vẻ mặt tối sầm lại.
Đúng lúc này, Chu Cẩn bước vào, cô nhìn thấy Tưởng Thành đầu tiên, Tưởng Thành cũng nhìn thấy cô.
Nụ cười trên miệng anh ta còn chưa kịp thu lại thì đột nhiên sâu hơn, càng lộ rõ chiếc răng khểnh nhọn hoắt đó.
Chu Cẩn nhẹ nhàng nhìn đi chỗ khác, trao đổi ánh mắt với Đàm Sử Minh, dựa theo lệnh của ông ngồi xuống ghế sô pha.
Giọng nói của Đàm Sử Minh nghiêm lại: “Trả lời là phải hoặc không phải, đừng có vòng vo với tôi.”
Tưởng Thành giả bộ trả lời: “Không phải, tôi có bạn gái rồi.”
Dường như anh ta rất vui khi nói lên từ cuối cùng, tầm mắt chậm rãi rơi xuống người Chu Cẩn.
Quả nhiên tay trái của Lại Tam bị phế.
Cách đây một năm trước hắn gây gổ đánh nhau, bị người ta dùng gạch đập gãy cánh tay. Sau chấn thương, tuy không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày, nhưng cũng từ đó tay trái của hắn không cầm vật nặng được nữa.
Ngay khi có kết quả, Đàm Sử Minh lập tức gọi điện thoại cho Giang Hàn Thanh.
Giang Hàn Thanh thấp giọng trả lời, nhưng đủ để nghe rõ: “Có vết kéo và vết bầm tím nào trên người thi thể không?”
Đàm Sử Minh lật xem báo cáo tử thi, trả lời: “Không có.”
Trong lòng ông biết, nếu Lại Tam cố hết sức bằng một tay, cũng chỉ có thể đạt được mục đích di chuyển tử thi thông qua việc lôi kéo xác chết. Bây giờ trên người Quan Linh lại không có vết kéo tím bầm nào, như vậy nhất định phải do hai hoặc hơn hai người mới có thể hoàn thành việc ném xác.
Đàm Sử Minh nói: “Quả nhiên đúng như cậu dự đoán, rất có thể có người thứ ba tham gia tại hiện trường.”
Giang Hàn Thanh nói: “Lại Tam có cơ chế phòng vệ tâm lý rất cao, đừng lãng phí thì giờ lấy lời khai của hắn, tôi đề nghị là hãy điều tra các mối quan hệ cá nhân của hắn trước.”
Đàm Sử Minh: “Được.”
Trước khi cúp máy, Giang Hàn Thanh nói: “… Chu Cẩn vẫn còn đang nghỉ ngơi, nếu có thể tôi muốn xin đội trưởng Đàm cho nghỉ phép.”
Đàm Sử Minh: “Con bé đã sớm được cấp nghỉ phép rồi. Đứa trẻ này ít quan tâm đến thân thể của mình, cậu hãy chăm sóc cho nó nhiều một chút.”
Giang Hàn Thanh nhìn về phía Chu Cẩn vẫn còn đang say giấc, cười nhẹ: “Nên mà.”
Đàm Sử Minh lệnh cho toàn đội xuất phát đến quán bar Phượng Hoàng Lửa.
Trong quán bar có không ít người đi theo Lại Tam, trước đây làm việc cho vay nặng lãi, giờ đến Phượng Hoàng Lửa để cấp tìm địa điểm bán dâm.
Ngay từ lúc bắt đầu cuộc điều tra diễn ra rất suôn sẻ, lực lượng cảnh sát tiến hành xác minh vụ việc thêm.
Nhưng ngay sau đó, một người đàn ông bước vào quán, ngũ quan trên khuôn mặt rất đẹp, nụ cười không được nghiêm túc, đứng dựa người vào quầy rượu, bày ra dáng vẻ như đang xem một vở kịch hay.
“Cảnh sát à, đưa bọn họ về kiểm tra lại xem sao?” Anh ta châm một điếu thuốc, lười biếng nói: “Các anh ở đây, tôi không thể làm ăn được.”
Một nhóm người xuất trình giấy tờ tùy thân của cảnh sát, nói rõ chỉ là quá trình kiểm tra bình thường, bảo họ hợp tác làm việc.
Người đàn ông gật đầu nói: “Vậy thì hợp tác vui vẻ.”
Nhưng từ lúc anh ta đến, người trong quán bar đều không dám ra mặt, càng đừng nói là hợp tác.”
Đàm Sử Minh nghe nói tình hình này, ra lệnh đưa những người thân cận với Lại Tam quay về tra hỏi lần nữa.
Ông mang theo túi, bước đến quầy rượu, định sẽ đích thân gặp mặt người này.
Có điều Đàm Sử Minh còn chưa nói lời nào, đối phương đã nhận ra ông trước.
“Đội trưởng đội trọng án đích thân ra mặt xử lý những việc lặt vặt, xem ra có ai đó đã phạm phải rất nhiều tội rồi.”
Đàm Sử Minh nhíu mày: “Cậu là ai?”
Anh ta đưa tay về phía Đàm Sử Minh, nói: “Tôi tên Tưởng Thành. Đội trưởng Đàm, ông có muốn uống một ly không?”
Đàm Sử Minh từ chối với lý do đang thi hành nhiệm vụ, nhưng từ lời khai hôm qua của Hồng Vân, Đàm Sử Minh biết, có thể Tưởng Thành không phải là một người tầm thường.
Ông nhận lời mời của Tưởng Thành, hai người cùng nhau ngồi xuống khu vực ghế sô pha.
Đàm Sử Minh đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Cậu biết Quan Linh không?”
“Biết.”
“Mối quan hệ của hai người là gì?”
“Không là gì cả.” Anh ta giơ tay lên, rất nhanh sau đó, người phục vụ ở quầy rượu mang đến cho Tưởng Thành một ly rượu.
“Theo như chúng tôi biết, hai người đã từng qua lại với nhau, cậu với cô ta không phải là quan hệ yêu đương sao?”
Tưởng Thành: “Vậy phải xem cảnh sát các ông định nghĩa thế nào là quan hệ yêu đương, nếu như nói là lên giường vài lần, vậy thì bạn gái tôi cũng quá nhiều rồi.”
Anh ta nói lời này, đám anh em đứng phía sau cười ồ lên một tràng, nháy mắt ám chỉ.
Đàm Sử Minh nhìn chằm chằm Tưởng Thành, vẻ mặt tối sầm lại.
Đúng lúc này, Chu Cẩn bước vào, cô nhìn thấy Tưởng Thành đầu tiên, Tưởng Thành cũng nhìn thấy cô.
Nụ cười trên miệng anh ta còn chưa kịp thu lại thì đột nhiên sâu hơn, càng lộ rõ chiếc răng khểnh nhọn hoắt đó.
Chu Cẩn nhẹ nhàng nhìn đi chỗ khác, trao đổi ánh mắt với Đàm Sử Minh, dựa theo lệnh của ông ngồi xuống ghế sô pha.
Giọng nói của Đàm Sử Minh nghiêm lại: “Trả lời là phải hoặc không phải, đừng có vòng vo với tôi.”
Tưởng Thành giả bộ trả lời: “Không phải, tôi có bạn gái rồi.”
Dường như anh ta rất vui khi nói lên từ cuối cùng, tầm mắt chậm rãi rơi xuống người Chu Cẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.