Chương 28:
Khí Ngô Câu
17/02/2023
Huyện Hồng Nham là quê hương của Quan Linh. Muốn về Hồng Nham từ Thành phố Hải Châu thì cô ấy phải đi đường cao tốc.
Do vụ việc xảy ra vào lúc nửa đêm nên lưu lượng phương tiện ít, thêm vào đó ở khu vực xảy ra vụ việc, xe đi thẳng hướng Bắc có thể trực tiếp lái vào cao tốc Hải Tề, dọc đường không có ngã rẻ.
Bằng cách này, việc kiểm tra giám sát giao thông giảm đáng kể, và sớm thôi chúng ta sẽ có phát hiện mới.
Tiểu Dương nói: “Nếu điều giáo sư Giang nói là đúng, đêm đó Quan Linh vốn định về quê, thì tài xế này có khả năng là người đến đón cô ấy.”
Chu Cẩn nghe xong chợt hiểu ra.
Dựa theo phán đoán của Giang Hàn Thanh, Lại Tam không có âm mưu giết người mà là bộc phát giết người, theo suy đoán này, ngay từ đầu Lại Tam cũng không có ý định giết Quan Linh.
Quan Linh nắm được điểm yếu của hắn trong tay, có lẽ đó là điểm yếu chết người, Lại Tam muốn mau chóng giải quyết chuyện này nên thậm chí hắn đã nói ra điều kiện khiến Quan Linh hài lòng, ví dụ như hắn nguyện ý tha cho cô ấy, sắp xếp xe đưa cô ấy về quê.
Điều này có thể khớp với lời khai của quản lý ở khách sạn Thượng Duyệt.
Tối hôm đó, Quan Linh một mình bắt taxi ra ngoại ô, không phải vì muốn gặp Lại Tam, mà là vì cô muốn về nhà.
“Bây giờ tài xế vẫn còn ở thành phố, anh Triệu và những người khác đã đi tìm rồi.” Tiểu Dương kêu lên: “Chết tiệt, em sắp phát điên sau khi kiểm tra xong đây này. Em muốn về nhà ngủ ba ngày ba đêm!”
Chu Cẩn bất giác cười rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cô cúp điện thoại, chuyển tiếp lời của Tiểu Dương cho Giang Hàn Thanh, sau đó hỏi: “Làm thế nào anh nghĩ ra được?”
Giang Hàn Thanh muốn giải thích.
Anh không tham gia điều tra hiện trường vụ án, chỉ có thể phỏng đoán sơ bộ dựa trên lời khai của nhân chứng lẫn vật chứng, trước khi được xác minh, ngay cả bản thân anh cũng không thể đảm bảo điều đó là hoàn toàn chính xác.
Với tư cách là một nhà cố vấn, Giang Hàn Thanh chỉ đưa ra hướng điều tra, còn lại cần phải hợp tác với nhiều cuộc điều tra, lặp đi lặp lại đến nhàm chán mới có thể xác minh là đúng hay sai.
Bây giờ từ video giám sát giao thông, cảnh sát đã tìm ra tài xế đến đón Quan Linh vào đêm hôm đó, và cuối cùng đã chứng minh suy đoán của anh là thật.
Đúng lúc Giang Hàn Thanh vừa định nói thì lại bị vị ớt từ họng xộc lên mũi. Anh xoay người sang một bên, đưa tay lên miệng ho khan một hồi lâu, rồi vội vàng uống vài ngụm trà mới dịu bớt.
Tai anh đỏ, má cũng đỏ và đôi mắt đen long lanh ngập nước.
Chu Cẩn rốt cuộc thấy được sự khó chịu của anh: “?”
Giang Hàn Thanh đau họng, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, Chu Cẩn, hơi cay quá.”
Chu Cẩn: “…”
Chu Cẩn nhìn bộ dạng khó chịu của anh, trong lòng hỗn loạn khó tả. Cô rút một tờ khăn giấy trong hộp đưa cho Giang Hàn Thanh, hỏi: “Anh không thể ăn cay à?”
Bị Chu Cẩn hỏi ngược lại, Giang Hàn Thanh chỉ đành gật đầu.
Cơn giận không rõ từ đâu dâng lên trong lòng, Chu Cẩn hơi tức tối nói: “Tại sao không nói với em?”
“Xin lỗi.” Anh lại xin lỗi, nhếch môi cười.
Cô càng nóng nảy hơn: “Em không muốn nghe anh xin lỗi.”
Chuyện gì Giang Hàn Thanh cũng xử lý rất tốt, duy chỉ có cơn bực tức của Chu Cẩn khiến anh bó tay. Anh lộ ra dáng vẻ bối rối hiếm thấy, trả lời: “Anh nhớ là em thích.”
Chu Cẩn sững người lại.
Từ trước đến nay, cô chưa từng nói với Giang Hàn Thanh mình sợ tanh, nhưng anh biết; cô cũng chưa từng nói mình thích ăn cay, nhưng anh lại nói anh nhớ.
Người thích ăn cay không phải cô, mà là Tưởng Thành.
Khi còn nhỏ, cô rất ích kỉ, tính chiếm hữu cao nên khi yêu thầm Tưởng Thành thì bao nhiêu hoa đào vây quanh anh, cô đều muốn ngắt hết, do đó cả ngày dính lấy anh như keo da bò.
Tưởng Thành ra ngoài ăn cơm với bạn, cô cũng muốn theo. Cả bát đầy ớt, chưa ăn được mấy miếng thì nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, lưỡi tê dại đau đớn, uống nước cũng không có tác dụng gì.
Tưởng Thành nhìn cô cười lớn, vò đầu cô như nựng chó con, nói cô không biết tự lượng sức mình.
Cô thấy anh cười, cay nữa cũng có thể nhịn, cứ như thế rồi cũng quen. Đến lúc ăn mấy món thanh đạm lại cảm thấy nhạt nhẽo.
“Cũng không thích lắm.” Chu Cẩn lạnh nhạt trả lời một câu, cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn đủ thời gian, nên quyết định nói: “Chúng ta đổi quán khác thôi.”
Giang Hàn Thanh vội vàng nói: “Anh không sao.”
Chu Cẩn nhìn anh không chịu đứng dậy, trong ánh mắt lạnh lùng có thêm vài phần áy náy.
“Anh không sao nhưng em có sao, được chưa?” Cô thở dài, đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Hàn Thanh, cầm lấy tay anh: “Đi nào, giáo sư Giang.”
Bàn tay của Chu Cẩn nhỏ nhắn, da có chút thô, nhưng khung xương lại mềm lại. Sự tiếp xúc bất ngờ khiến Giang Hàn Thanh ngây người, bất giác bị cô kéo lên: “Chu Cẩn?”
Chu Cẩn tự hỏi tự trả lời: “Lãng phí cũng không tốt, vẫn nên gói lại. Không chừng hôm nay phải đi cả đêm, mang theo làm đồ ăn đêm cũng được.”
Giang Hàn Thanh không nghe nổi cô nói câu gì chỉ gật đầu theo phản xạ. Bàn tay được lấp đầy hơi ấm của Chu Cẩn làm anh bất chợt nhớ lại cảm giác bàn tay của cô du ngoạn trên lưng anh tối qua.
Do vụ việc xảy ra vào lúc nửa đêm nên lưu lượng phương tiện ít, thêm vào đó ở khu vực xảy ra vụ việc, xe đi thẳng hướng Bắc có thể trực tiếp lái vào cao tốc Hải Tề, dọc đường không có ngã rẻ.
Bằng cách này, việc kiểm tra giám sát giao thông giảm đáng kể, và sớm thôi chúng ta sẽ có phát hiện mới.
Tiểu Dương nói: “Nếu điều giáo sư Giang nói là đúng, đêm đó Quan Linh vốn định về quê, thì tài xế này có khả năng là người đến đón cô ấy.”
Chu Cẩn nghe xong chợt hiểu ra.
Dựa theo phán đoán của Giang Hàn Thanh, Lại Tam không có âm mưu giết người mà là bộc phát giết người, theo suy đoán này, ngay từ đầu Lại Tam cũng không có ý định giết Quan Linh.
Quan Linh nắm được điểm yếu của hắn trong tay, có lẽ đó là điểm yếu chết người, Lại Tam muốn mau chóng giải quyết chuyện này nên thậm chí hắn đã nói ra điều kiện khiến Quan Linh hài lòng, ví dụ như hắn nguyện ý tha cho cô ấy, sắp xếp xe đưa cô ấy về quê.
Điều này có thể khớp với lời khai của quản lý ở khách sạn Thượng Duyệt.
Tối hôm đó, Quan Linh một mình bắt taxi ra ngoại ô, không phải vì muốn gặp Lại Tam, mà là vì cô muốn về nhà.
“Bây giờ tài xế vẫn còn ở thành phố, anh Triệu và những người khác đã đi tìm rồi.” Tiểu Dương kêu lên: “Chết tiệt, em sắp phát điên sau khi kiểm tra xong đây này. Em muốn về nhà ngủ ba ngày ba đêm!”
Chu Cẩn bất giác cười rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cô cúp điện thoại, chuyển tiếp lời của Tiểu Dương cho Giang Hàn Thanh, sau đó hỏi: “Làm thế nào anh nghĩ ra được?”
Giang Hàn Thanh muốn giải thích.
Anh không tham gia điều tra hiện trường vụ án, chỉ có thể phỏng đoán sơ bộ dựa trên lời khai của nhân chứng lẫn vật chứng, trước khi được xác minh, ngay cả bản thân anh cũng không thể đảm bảo điều đó là hoàn toàn chính xác.
Với tư cách là một nhà cố vấn, Giang Hàn Thanh chỉ đưa ra hướng điều tra, còn lại cần phải hợp tác với nhiều cuộc điều tra, lặp đi lặp lại đến nhàm chán mới có thể xác minh là đúng hay sai.
Bây giờ từ video giám sát giao thông, cảnh sát đã tìm ra tài xế đến đón Quan Linh vào đêm hôm đó, và cuối cùng đã chứng minh suy đoán của anh là thật.
Đúng lúc Giang Hàn Thanh vừa định nói thì lại bị vị ớt từ họng xộc lên mũi. Anh xoay người sang một bên, đưa tay lên miệng ho khan một hồi lâu, rồi vội vàng uống vài ngụm trà mới dịu bớt.
Tai anh đỏ, má cũng đỏ và đôi mắt đen long lanh ngập nước.
Chu Cẩn rốt cuộc thấy được sự khó chịu của anh: “?”
Giang Hàn Thanh đau họng, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, Chu Cẩn, hơi cay quá.”
Chu Cẩn: “…”
Chu Cẩn nhìn bộ dạng khó chịu của anh, trong lòng hỗn loạn khó tả. Cô rút một tờ khăn giấy trong hộp đưa cho Giang Hàn Thanh, hỏi: “Anh không thể ăn cay à?”
Bị Chu Cẩn hỏi ngược lại, Giang Hàn Thanh chỉ đành gật đầu.
Cơn giận không rõ từ đâu dâng lên trong lòng, Chu Cẩn hơi tức tối nói: “Tại sao không nói với em?”
“Xin lỗi.” Anh lại xin lỗi, nhếch môi cười.
Cô càng nóng nảy hơn: “Em không muốn nghe anh xin lỗi.”
Chuyện gì Giang Hàn Thanh cũng xử lý rất tốt, duy chỉ có cơn bực tức của Chu Cẩn khiến anh bó tay. Anh lộ ra dáng vẻ bối rối hiếm thấy, trả lời: “Anh nhớ là em thích.”
Chu Cẩn sững người lại.
Từ trước đến nay, cô chưa từng nói với Giang Hàn Thanh mình sợ tanh, nhưng anh biết; cô cũng chưa từng nói mình thích ăn cay, nhưng anh lại nói anh nhớ.
Người thích ăn cay không phải cô, mà là Tưởng Thành.
Khi còn nhỏ, cô rất ích kỉ, tính chiếm hữu cao nên khi yêu thầm Tưởng Thành thì bao nhiêu hoa đào vây quanh anh, cô đều muốn ngắt hết, do đó cả ngày dính lấy anh như keo da bò.
Tưởng Thành ra ngoài ăn cơm với bạn, cô cũng muốn theo. Cả bát đầy ớt, chưa ăn được mấy miếng thì nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, lưỡi tê dại đau đớn, uống nước cũng không có tác dụng gì.
Tưởng Thành nhìn cô cười lớn, vò đầu cô như nựng chó con, nói cô không biết tự lượng sức mình.
Cô thấy anh cười, cay nữa cũng có thể nhịn, cứ như thế rồi cũng quen. Đến lúc ăn mấy món thanh đạm lại cảm thấy nhạt nhẽo.
“Cũng không thích lắm.” Chu Cẩn lạnh nhạt trả lời một câu, cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn đủ thời gian, nên quyết định nói: “Chúng ta đổi quán khác thôi.”
Giang Hàn Thanh vội vàng nói: “Anh không sao.”
Chu Cẩn nhìn anh không chịu đứng dậy, trong ánh mắt lạnh lùng có thêm vài phần áy náy.
“Anh không sao nhưng em có sao, được chưa?” Cô thở dài, đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Hàn Thanh, cầm lấy tay anh: “Đi nào, giáo sư Giang.”
Bàn tay của Chu Cẩn nhỏ nhắn, da có chút thô, nhưng khung xương lại mềm lại. Sự tiếp xúc bất ngờ khiến Giang Hàn Thanh ngây người, bất giác bị cô kéo lên: “Chu Cẩn?”
Chu Cẩn tự hỏi tự trả lời: “Lãng phí cũng không tốt, vẫn nên gói lại. Không chừng hôm nay phải đi cả đêm, mang theo làm đồ ăn đêm cũng được.”
Giang Hàn Thanh không nghe nổi cô nói câu gì chỉ gật đầu theo phản xạ. Bàn tay được lấp đầy hơi ấm của Chu Cẩn làm anh bất chợt nhớ lại cảm giác bàn tay của cô du ngoạn trên lưng anh tối qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.