Rừng Thép H

Chương 2:

Khí Ngô Câu

14/02/2023

Chu Cẩn trèo lên giường như rùa bò, rồi dựa sát mép giường, kéo một góc nhỏ chăn bông, cẩn thận từng li từng tí nằm xuống.

“Ngày mai mấy giờ?” Giang Hàn Thanh vẫn đang đọc sách, vờ như vô tình hỏi một câu.

Chu Cẩn sửng sốt: “Mấy giờ gì?”

Giang Hàn Thanh nói: “Khi nào em đi làm, anh đưa em đi.”

Chu Cẩn nhanh chóng từ chối, nói: “Không, không cần, em tự ngồi tàu điện ngầm được rồi, nhanh đến nơi lắm. Anh cứ làm việc của anh là được.”

Giang Hàn Thanh: “Không bận lắm.”

Chu Cẩn: “…”

Một khi Giang Hàn Thanh đã quyết định điều gì thì thật sự rất khó từ chối.

Một lúc sau, Giang Hàn Thanh để sách xuống rồi vươn tay kéo tắt đèn ngủ, khiến toàn bộ căn phòng tối đen. Rèm cửa chỉ kéo một phần nên có một chút ánh sáng lọt vào, mông lung mờ mịt.

Hai người im lặng, rồi lại im lặng.

Chu Cẩn biết anh chưa ngủ, khẳng định là anh cũng biết cô chưa ngủ, giả vờ thật lúng túng, vì thế Chu Cẩn cố gắng phá vỡ sự ngượng ngùng này: “Vừa rồi anh đọc sách gì thế?”

“«Chúa tể của những chiếc nhẫn».”

“……Ồ.”

Thật sự không nghĩ Giang Hàn Thanh có thể đọc sách này, Chu Cẩn cho rằng anh sẽ đọc một đống sách chuyên môn cao thâm mà ngay cả tên sách cũng làm người khác khó hiểu.

Không ngờ, đó lại là một cuốn tiểu thuyết ma thuật.

Chu Cẩn nhạt nhẽo nói: “Nghe nói … bộ phim rất hay…”

Anh khẽ “Ừ” một tiếng trầm thấp.



Chu Cẩn nói tiếp: “Em nhận được hoa hồng rồi. Cảm ơn.”

Giang Hàn Thanh thản nhiên đáp: “Sinh viên làm thí nghiệm trồng thử. Em thích là tốt rồi.”

“À, vậy cảm ơn sinh viên đó.”

Giang Hàn Thanh: “…”

Chu Cẩn nghĩ rằng trò chuyện ngắn gọn như vậy là việc cần thiết của các cặp vợ chồng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô có thể yên tâm nói: “Em ngủ đây.”

Giang Hàn Thanh không đáp lại.

Tiếng hít thở lẳng lặng vang lên trong phòng. Chu Cẩn mệt muốn chết nhưng khi cô thật sự nằm xuống, thì ngược lại một hồi lâu vẫn không ngủ được.

Cô nhớ lại cuộc hôn nhân của mình với Giang Hàn Thanh.

Hai người quen nhau từ khi còn nhỏ, lớn lên cũng không thường xuyên liên lạc với nhau, bây giờ mới có thể gặp lại là do cha mẹ hai bên sắp đặt.

Về chuyện hôn sự, cha mẹ nhà họ Giang và nhà họ Chu còn nhiệt tình hơn hai người trong cuộc. Giang Hàn Thanh và Chu Cẩn đã có vài lần hẹn hò. Còn chưa kịp xem tuổi của hai người có hợp nhau không, thì thế hệ trước đã suy nghĩ để họ về chung một nhà rồi.

Giang Hàn Thanh ít nói, tính tình cũng nhạt, nhưng không ngờ lại làm một chuyện vô cùng khó xử, kinh thiên động địa, đó là ba tháng sau anh đã cầu hôn cô.

Điều buồn cười hơn nữa là cách làm của Chu Cẩn còn tệ hơn thế, đồng ý ngay lập tức.

Chí ít Giang Hàn Thanh rất chung thủy.

Chu Cẩn coi trọng anh ở điểm này nhất.

“Chu Cẩn.”

Anh gọi cô một tiếng, đầu óc mê man của Chu Cẩn dần tỉnh táo lại, cô trả lời như nói mơ: “Em đây.”



Một lòng bàn tay hơi lạnh chạm vào lưng Chu Cẩn.

Cô kích động giật nảy người, hoàn toàn tỉnh táo, cô hơi khom lưng về trước, né tránh bàn tay của Giang Hàn Thanh, quay đầu lại hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Không kịp chuẩn bị trước, hơi thở nóng bỏng mạnh mẽ đến gần, Giang Hàn Thanh hôn lên môi cô.

Một chút nông, một chút sâu, nông là thăm dò, sâu là say mê.

Chu Cẩn sững sờ hai ba giây, khi kịp phản ứng lại không kháng cự như trong tưởng tượng. Chu Cẩn không biết mùi hương sạch sẽ và sảng khoái trên người anh là mùi gì, nhưng nó rất dễ chịu và thoải mái.

Nụ hôn của anh không mãnh liệt, còn trìu mến, anh không biết từ đâu mà mình có bản lĩnh này, tựa như sinh ra đã biết cách làm thế nào để thể hiện thỉnh cầu của mình bằng một nụ hôn.

Ít nhất Chu Cẩn có thể cảm nhận được.

Cô không đạo đức giả đến mức đồng ý gả cho người ta, mà lại thanh cao từ chối loại yêu cầu này. Huống hồ Giang Hàn Thanh còn đẹp trai như vậy.

Cô kéo cổ áo anh rồi dần dần nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.

Môi lưỡi quấn lấy nhau, anh giơ tay vuốt ve mặt Chu Cẩn, tách cô ra một chút. Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt của anh ánh lên tia sáng rực rỡ, như những vì sao trên trời.

Chu Cẩn thở hổn hển vài hơi, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh thơm quá.”

“Thật sao?” Giọng anh hơi khàn, nghe xong thì lỗ tai của Chu Cẩn ngứa ngáy. Giang Hàn Thanh cúi người đến gần, nhẹ giọng hỏi: “Có thơm hơn so với Tưởng Thành không?”

Chu Cẩn sững người trong giây lát.

Hơi thở hai người gần nhau trong gang tấc, Chu Cẩn nương theo ánh sáng lờ mờ cẩn thận đánh giá khuôn mặt của Giang Hàn Thanh. Anh quả thật rất đẹp trai, làn da trắng như sứ, nhưng cũng bởi vì thế mà đôi lông mày đen rậm của anh càng hiện lên nổi bật.

Nhìn Giang Hàn Thanh, Chu Cẩn dễ dàng nghĩ đến Tưởng Thành.

Tưởng Thành có tính cách hoàn toàn trái ngược với Giang Hàn Thanh. Anh ấy rất kiêu ngạo và huênh hoang, một khắc cũng không chịu ngồi yên. Thời điểm năm hai đại học, anh ấy đã dẫn dắt cả đội giành chức vô địch trong giải bóng rổ cấp trường.

Trong đội đối phương có những bạn nam còn rất trẻ. Lần đầu tiên các em bị chèn ép tuyệt đối trước lối chơi mạnh mẽ như vậy. Sau trận đấu, các em cảm thấy bất lực và quay lưng lấy áo thi đấu lau nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Rừng Thép H

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook