Chương 5:
Khí Ngô Câu
14/02/2023
Ngay khi cô đang ở trong trạng thái hết sức hỗn loạn, một giọng nói từ phía sau của Đàm Sử Minh đã hoàn toàn phá tan tâm tư của cô.
“Giáo sư Giang? Không ngờ tới nha.”
Trên mặt Giang Hàn Thanh không một biểu cảm, anh dời tầm mắt khỏi người Chu Cẩn, bình tĩnh nhìn Đàm Sử Minh: “Đội trưởng Đàm.”
“Cậu có thể đến thì tốt quá rồi.”
Đàm Sử Minh mời anh vào phòng họp.
Lần này, đổi lại là Chu Cẩn ngơ ngác.
Giang Hàn Thanh đưa tay nắm lấy vai Chu Cẩn: “Chờ anh.”
Chu Cẩn: “Hả?”
Không đợi cô hỏi, Giang Hàn Thanh đã lướt qua cô đi vào phòng họp.
Chu Cẩn hoang mang nhìn tình huống trước mắt, mãi đến khi Vu Đan dùng tay lay lay mình thì cô mới lấy lại tinh thần.
Vu Đan tò mò hỏi: “Làm thế nào cậu quen biết với giáo sư Giang vậy?”
“Chuyện này, kể ra thì dài lắm, tạm thời không nhắc…” Chu Cẩn nói: “Cậu cũng biết anh ấy à?”
“Đương nhiên là biết chứ.” Vu Đan nhìn Chu Cẩn bằng ánh mắt kỳ quái, bảo: “Không phải mình có em họ trong lữ đoàn súng quận Đông Thành sao? Trước đây đội chúng ta cũng từng theo chân họ chạy đua phá án, nhưng lần nào họ cũng dẫn đầu cả. Họ thắng là do đâu?”
Cô hất hất cằm về phía phòng họp, nói thêm: “Họ có vị ‘Định Hải Thần Châm’ này!”
(Định Hải Thần Châm – ngụ ý chính ám chỉ tâm người định thì biển lặng trời yên, tâm bất định ắt sẽ là cuồng phong bão tố, đại biểu cho chí khí của con người. Tóm lại là khen nam chính tài giỏi, luôn bình tĩnh trong suy luận, phá án,…)
Chu Cẩn: “…”
Cô lặng lẽ đến gần cửa phòng họp, Vu Đan cũng đi theo cùng ‘nghe lén’.
Trong phòng họp, Đàm Sử Minh khẽ mỉm cười, giới thiệu thân phận của Giang Hàn Thanh với các cảnh sát trong đội trọng án.
“Mấy đội viên cũ hẳn là đã nghe nói qua, vị này chính là Giang Hàn Thanh.”
Phía dưới có vài người bật cười.
Trước đây, thời điểm tranh tài với lữ đoàn súng quận Đông Thành, cũng vì người này mà không ít lần cãi nhau, đội trọng án tố họ đã xin giúp đỡ từ bên ngoài.
“Đừng nhìn vào tuổi tác của cậu ấy. Tuy còn trẻ nhưng trước kia đã từng làm việc trong phòng Nghiên cứu tội phạm của sở tỉnh, là học trò tâm đắc mà giám đốc Vương Bành Trạch tự tay dẫn dắt, hiện tại đang làm giáo sư của Đại học Khoa học và Công nghệ. Lần này cậu ấy gia nhập đội trọng án với tư cách chuyên gia hỗ trợ từ bên ngoài, hỗ trợ công tác điều tra tiếp theo của chúng ta. Mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh nào!”
Sau một tràng vỗ tay nồng nhiệt, Giang Hàn Thanh nhịn không được muốn đính chính lại: “Là phó giáo sư.”
Đàm Sử Minh hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại thật thà như vậy, cười to: “Giáo sư hay phó giáo sư không quan trọng, miễn có thể trợ giúp phá án thì đều là giáo sư giỏi.”
Trong phòng họp lại nổi lên một trận cười vang. Sau khi Giang Hàn Thanh ổn định chỗ ngồi, cuộc họp nhanh chóng bắt đầu, bầu không khí cũng dần trở nên nghiêm túc.
Chu Cẩn ngoài phòng họp: “…”
“Thế mà em họ mình dám khoác lác vẻ ngoài của nó không hề thua kém Giang Hàn Thanh.” Vu Đan cầm tách trà tặc lưỡi một cái, cảm thán nói: “Này, Chu Cẩn, cậu có biết các đồng chí nữ quận Đông Thành đặt cho anh ấy biệt danh gì không?”
Cô lắc đầu không biết. Những chuyện về Giang Hàn Thanh cô thật sự không biết.
Thời điểm người lớn hai nhà giới thiệu cho hai người làm quen với nhau, chỉ giới thiệu qua là anh dạy học tại trường đại học Khoa học và Công nghệ.
Chu Cẩn vẫn luôn nghĩ Giang Hàn Thanh chỉ là một giáo viên đại học bình thường. Suy xét đến tình huống hai bên, Chu Cẩn chú trọng trình bày về tính chất đặc thù công việc của mình.
Khi biết cô làm việc trong đội trọng án, Giang Hàn Thanh không những không tỏ vẻ thờ ơ, còn vô cùng thông cảm và hỗ trợ hết mình.
Chu Cẩn nghiêm túc nhớ lại, thật ra cô sớm nên chú ý đến những cuốn sách tội phạm trên giá sách nhà Giang Hàn Thanh, những từ ngữ ‘súng ống phi pháp’, ‘đạn bi thép’,… trong báo cáo phân tích trên màn hình máy tính.
Cô đã từng thấy qua, nhưng lại không để ý tới.
Thật ra nếu Chu Cẩn có một chút tâm tư muốn tìm hiểu Giang Hàn Thanh thì cô đã sớm phát hiện công việc của anh có chỗ không bình thường rồi.
Chu Cẩn thở dài, tuy rằng cô và Giang Hàn Thanh không có tình cảm sâu đậm cho lắm, nhưng như thế lại không xứng với từ ‘vợ’ này, cảm xúc mang tên ‘áy náy’ đang giày vò cô từng chút một.
Cô quyết định hỏi Vu Đan: “Biệt danh gì thế?”
Vu Đan cười trộm.
Cách lớp thủy tinh, có thể nhìn thấy bóng lưng của Giang Hàn Thanh, chỉ vỏn vẹn bóng lưng nhưng cũng đủ bắt mắt – là nhờ vào dáng người và khí chất cực kỳ nổi bật của anh.
Vu Đan cười càng thêm ranh mãnh: “Bông hồng nhỏ của Tổ quốc.”
“Giáo sư Giang? Không ngờ tới nha.”
Trên mặt Giang Hàn Thanh không một biểu cảm, anh dời tầm mắt khỏi người Chu Cẩn, bình tĩnh nhìn Đàm Sử Minh: “Đội trưởng Đàm.”
“Cậu có thể đến thì tốt quá rồi.”
Đàm Sử Minh mời anh vào phòng họp.
Lần này, đổi lại là Chu Cẩn ngơ ngác.
Giang Hàn Thanh đưa tay nắm lấy vai Chu Cẩn: “Chờ anh.”
Chu Cẩn: “Hả?”
Không đợi cô hỏi, Giang Hàn Thanh đã lướt qua cô đi vào phòng họp.
Chu Cẩn hoang mang nhìn tình huống trước mắt, mãi đến khi Vu Đan dùng tay lay lay mình thì cô mới lấy lại tinh thần.
Vu Đan tò mò hỏi: “Làm thế nào cậu quen biết với giáo sư Giang vậy?”
“Chuyện này, kể ra thì dài lắm, tạm thời không nhắc…” Chu Cẩn nói: “Cậu cũng biết anh ấy à?”
“Đương nhiên là biết chứ.” Vu Đan nhìn Chu Cẩn bằng ánh mắt kỳ quái, bảo: “Không phải mình có em họ trong lữ đoàn súng quận Đông Thành sao? Trước đây đội chúng ta cũng từng theo chân họ chạy đua phá án, nhưng lần nào họ cũng dẫn đầu cả. Họ thắng là do đâu?”
Cô hất hất cằm về phía phòng họp, nói thêm: “Họ có vị ‘Định Hải Thần Châm’ này!”
(Định Hải Thần Châm – ngụ ý chính ám chỉ tâm người định thì biển lặng trời yên, tâm bất định ắt sẽ là cuồng phong bão tố, đại biểu cho chí khí của con người. Tóm lại là khen nam chính tài giỏi, luôn bình tĩnh trong suy luận, phá án,…)
Chu Cẩn: “…”
Cô lặng lẽ đến gần cửa phòng họp, Vu Đan cũng đi theo cùng ‘nghe lén’.
Trong phòng họp, Đàm Sử Minh khẽ mỉm cười, giới thiệu thân phận của Giang Hàn Thanh với các cảnh sát trong đội trọng án.
“Mấy đội viên cũ hẳn là đã nghe nói qua, vị này chính là Giang Hàn Thanh.”
Phía dưới có vài người bật cười.
Trước đây, thời điểm tranh tài với lữ đoàn súng quận Đông Thành, cũng vì người này mà không ít lần cãi nhau, đội trọng án tố họ đã xin giúp đỡ từ bên ngoài.
“Đừng nhìn vào tuổi tác của cậu ấy. Tuy còn trẻ nhưng trước kia đã từng làm việc trong phòng Nghiên cứu tội phạm của sở tỉnh, là học trò tâm đắc mà giám đốc Vương Bành Trạch tự tay dẫn dắt, hiện tại đang làm giáo sư của Đại học Khoa học và Công nghệ. Lần này cậu ấy gia nhập đội trọng án với tư cách chuyên gia hỗ trợ từ bên ngoài, hỗ trợ công tác điều tra tiếp theo của chúng ta. Mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh nào!”
Sau một tràng vỗ tay nồng nhiệt, Giang Hàn Thanh nhịn không được muốn đính chính lại: “Là phó giáo sư.”
Đàm Sử Minh hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại thật thà như vậy, cười to: “Giáo sư hay phó giáo sư không quan trọng, miễn có thể trợ giúp phá án thì đều là giáo sư giỏi.”
Trong phòng họp lại nổi lên một trận cười vang. Sau khi Giang Hàn Thanh ổn định chỗ ngồi, cuộc họp nhanh chóng bắt đầu, bầu không khí cũng dần trở nên nghiêm túc.
Chu Cẩn ngoài phòng họp: “…”
“Thế mà em họ mình dám khoác lác vẻ ngoài của nó không hề thua kém Giang Hàn Thanh.” Vu Đan cầm tách trà tặc lưỡi một cái, cảm thán nói: “Này, Chu Cẩn, cậu có biết các đồng chí nữ quận Đông Thành đặt cho anh ấy biệt danh gì không?”
Cô lắc đầu không biết. Những chuyện về Giang Hàn Thanh cô thật sự không biết.
Thời điểm người lớn hai nhà giới thiệu cho hai người làm quen với nhau, chỉ giới thiệu qua là anh dạy học tại trường đại học Khoa học và Công nghệ.
Chu Cẩn vẫn luôn nghĩ Giang Hàn Thanh chỉ là một giáo viên đại học bình thường. Suy xét đến tình huống hai bên, Chu Cẩn chú trọng trình bày về tính chất đặc thù công việc của mình.
Khi biết cô làm việc trong đội trọng án, Giang Hàn Thanh không những không tỏ vẻ thờ ơ, còn vô cùng thông cảm và hỗ trợ hết mình.
Chu Cẩn nghiêm túc nhớ lại, thật ra cô sớm nên chú ý đến những cuốn sách tội phạm trên giá sách nhà Giang Hàn Thanh, những từ ngữ ‘súng ống phi pháp’, ‘đạn bi thép’,… trong báo cáo phân tích trên màn hình máy tính.
Cô đã từng thấy qua, nhưng lại không để ý tới.
Thật ra nếu Chu Cẩn có một chút tâm tư muốn tìm hiểu Giang Hàn Thanh thì cô đã sớm phát hiện công việc của anh có chỗ không bình thường rồi.
Chu Cẩn thở dài, tuy rằng cô và Giang Hàn Thanh không có tình cảm sâu đậm cho lắm, nhưng như thế lại không xứng với từ ‘vợ’ này, cảm xúc mang tên ‘áy náy’ đang giày vò cô từng chút một.
Cô quyết định hỏi Vu Đan: “Biệt danh gì thế?”
Vu Đan cười trộm.
Cách lớp thủy tinh, có thể nhìn thấy bóng lưng của Giang Hàn Thanh, chỉ vỏn vẹn bóng lưng nhưng cũng đủ bắt mắt – là nhờ vào dáng người và khí chất cực kỳ nổi bật của anh.
Vu Đan cười càng thêm ranh mãnh: “Bông hồng nhỏ của Tổ quốc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.