Chương 8:
Khí Ngô Câu
17/02/2023
Chu Cẩn ngồi bên vị trí phó lái, đang mãi suy nghĩ sẽ hỏi thế nào mới có thể nhanh chóng khoanh vùng thân phận của nạn nhân.
Giang Hàn Thanh để ý thấy cô cúi đầu viết vào sổ tay, nói: “Vẫn đang xác nhận thân phận nạn nhân sao?”
“Ừ.” Chu Cẩn gật đầu.
“Em nghĩ được gì rồi?”
Giống như cuộc trò chuyện bình thường, nhưng giọng nói của Giang Hàn Thanh lại lạnh lùng, hỏi một câu như vậy khiến Chu Cẩn ảo tưởng mình đang bị thầy chủ nhiệm hỏi han.
Chu Cẩn sắp xếp suy nghĩ của mình rồi nói: “Báo cáo khám nghiệm tử thi chỉ ra rằng người chết là một phụ nữ trẻ khoảng 22 tuổi. Khách sạn Thượng Duyệt nằm ở vị trí hẻo lánh, số lượng khách đến không nhiều, vả lại ngày 23 người này rời khỏi khách sạn và không quay về nữa, ở khách sạn cũng không có thông tin trả phòng. Tổng hợp những điều này, chắc sẽ nhanh chóng điều tra được tin tức từ hồ sơ điện tử.”
Giang Hàn Thanh gật đầu, tỏ ý tán thành.
Chu Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hơn nữa, cô ấy rất xinh đẹp, có lẽ những người trong khách sạn sẽ có ấn tượng về cô ấy, khi đó hỏi sẽ biết thôi. Sau khi xác nhận danh tính, công việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn… “
“Nói như thế nào?”
Chu Cẩn trả lời: “Vào đêm xảy ra án mạng, cô ấy bắt taxi từ khách sạn Thượng Duyệt đến vùng gần đó của sông Thông. Để một cô gái an tâm gặp nhau ở vùng ngoại ô vào lúc nửa đêm thì hung thủ chắc chắn là người quen. Điều tra mối quan hệ của nạn nhân, em không sợ không bắt được kẻ đó.”
Chu Cẩn không khỏi phấn khích khi nghĩ đến điều này, nếu bắt được hung thủ thì có thể tìm hiểu nguồn gốc, tra hỏi lai lịch của cây súng cảnh sát kia.
Giang Hàn Thanh nở một nụ cười dịu dàng, ít nhất suy nghĩ của cô rất rõ ràng.
“Xem ra đội trưởng Đàm dạy em rất nhiều thứ.”
Chu Cẩn gật đầu.
Trước đây Đàm Sử Minh và cha của Chu Cẩn là đồng đội trong đội an ninh, tình bạn thân thiết. Sau khi Chu Cẩn gia nhập đội trọng án, tuy Đàm Sử Minh rất nghiêm nghị với cô nhưng trong công việc luôn muốn truyền hết kinh nghiệm cho cô.
Chu Cẩn nghiêng đầu, liếc mắt quan sát cẩn thận biểu hiện của Giang Hàn Thanh, nói: “Vậy giáo sư Giang có chỉ bảo gì nữa không?”
Trông cô như một học sinh ưu tú, đang chờ nhận xét và phê duyệt của giáo viên.
Giang Hàn Thanh cười sâu hơn, mắt phượng híp lại, vẻ đẹp trai hoàn toàn khác với bình thường.
“Hướng điều tra là đúng. Nhưng…..”
Giang Hàn Thanh quay tay lái, nhấn phanh, nhìn lại gương chiếu hậu, điều khiển xe vào bãi đỗ.
Chu Cẩn nhìn tấm biển vàng ghi “Khách sạn Thượng Duyệt” bên kia đường, dáng vẻ trang trí xa hoa lộng lẫy đứng một mình ở nơi dân cư thưa thớt thế này trông rất lạc lõng.
Giang Hàn Thanh nhìn Chu Cẩn rồi nói: “Điều tra hồ sơ điện tử với điều kiện tiên quyết là cô ấy dùng căn cước của mình để đăng ký phòng.”
“……….”
Trước quầy lễ tân của khách sạn Thượng Duyệt.
Chu Cẩn lấy giấy chứng nhận ra, yêu cầu các nhân viên hợp tác điều tra.
Giang Hàn Thanh đứng cách Chu Cẩn không xa, nhàn nhã quan sát người đang nói chuyện với Chu Cẩn.
Lễ tân của khách sạn là một cô gái rất trẻ, Chu Cẩn hỏi họ của cô ấy là gì, cô ấy trả lời thành thật mình họ Từ, vẻ mặt lo lắng, không biết phải làm thế nào.
Chu Cẩn điều tra lịch sử ghi chép của khách sạn, quầy lễ tân loại trừ từng bước theo chỉ dẫn của cô, nhưng kết quả cuối cùng chỉ là con số không.
Không ai đáp ứng đủ điều kiện.
Chu Cẩn giơ điện thoại lên, cho cô ấy nhìn ảnh trên màn hình, hỏi: “Cô đã từng nhìn thấy cô gái này chưa?”
Cô gái vội vàng liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không biết, tôi mới tới đây làm việc nên không có ấn tượng gì.”
Giang Hàn Thanh cau mày. —— Cô ấy đang nói dối.
Chu Cẩn bảo cô ấy xác nhận cẩn thận nhưng chỉ nhận được một câu trả lời giống nhau. Chu Cẩn khẽ mím môi, im lặng nhìn xung quanh, phát hiện máy quay trong góc hình như đã bị tắt.
Cô hỏi: “Phòng camera ở đâu?”
Nếu nạn nhân ra vào khách sạn, camera giám sát ở sảnh trước chắc chắn đã ghi lại được.
Cô gái ở quầy lễ tân vẻ mặt luống cuống nói: “Hay là, hay là tôi xin phép hỏi giám đốc để anh ấy nói chuyện với cô…….”
Chu Cẩn nghi ngờ liếc cô ta một cái rồi gật đầu: “Được.”
Cô ta dùng điện thoại nội bộ, giải thích ngắn gọn tình huống trước mắt, chỉ vỏn vẹn hai ba phút sau, một người đàn ông có thân hình hơi mập nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.
Khi giám đốc nhìn thấy Chu Cẩn, anh ta nở một nụ cười ấm áp, bước tới bắt tay với cô, nói rõ mình nhất định sẽ phối hợp với cảnh sát.
Khi Chu Cẩn hỏi về chiếc camera ở sảnh trước, đối phương dùng giọng điệu tiếc nuối trả lời: “Thực sự xin lỗi đồng chí cảnh sát, chiếc camera này đã hỏng hơn một tháng rồi mà vẫn chưa sửa được. Hôm nay, hôm nay tôi sẽ tìm người sửa lại.”
Chu Cẩn bật cười: “Trùng hợp vậy sao?”
Trước khi Chu Cẩn gia nhập tổ trọng án cô đã từng làm việc ở đội an ninh truy quét các tệ nạn xã hội, thời gian kiểm tra khách sạn quán bar còn nhiều hơn ở đồn, những kiểu giám đốc khéo ăn nói thế này đã gặp quá nhiều.
Đúng lúc này, Giang Hàn Thanh ở một bên luôn im lặng đột nhiên nói: “Anh có biết cô ấy không?”
Giám đốc kinh ngạc: “Tôi không biết.”
Chu Cẩn nói: “Anh chưa xem ảnh, sao lại chắc chắn như vậy?”
Giám đốc tái mặt một hồi, nụ cười ấm áp trên mặt cũng dần dần biến mất, nói: “………Không phải, ý tôi là tôi rất hiếm khi ở quầy tân lễ. Chắc tôi chưa gặp bao giờ nên không biết cô ấy.”
Anh ta lo lắng sờ mũi.
Giang Hàn Thanh cắt ngang động tác của anh: “Trước khi học nói dối, anh nên học cách kiểm soát ngôn ngữ cơ thể.”
“…”
Giang Hàn Thanh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu nhàn nhạt: “Người phụ nữ đó là gái mại dâm, cho nên anh đảm nhiệm vai trò cung cấp gái mại dâm? Hay cung cấp nơi bán dâm?”
Giám đốc như ngừng hô hấp, cảm giác sợ hãi khó tả đột nhiên tràn ngập trong lòng.
Giang Hàn Thanh để ý thấy cô cúi đầu viết vào sổ tay, nói: “Vẫn đang xác nhận thân phận nạn nhân sao?”
“Ừ.” Chu Cẩn gật đầu.
“Em nghĩ được gì rồi?”
Giống như cuộc trò chuyện bình thường, nhưng giọng nói của Giang Hàn Thanh lại lạnh lùng, hỏi một câu như vậy khiến Chu Cẩn ảo tưởng mình đang bị thầy chủ nhiệm hỏi han.
Chu Cẩn sắp xếp suy nghĩ của mình rồi nói: “Báo cáo khám nghiệm tử thi chỉ ra rằng người chết là một phụ nữ trẻ khoảng 22 tuổi. Khách sạn Thượng Duyệt nằm ở vị trí hẻo lánh, số lượng khách đến không nhiều, vả lại ngày 23 người này rời khỏi khách sạn và không quay về nữa, ở khách sạn cũng không có thông tin trả phòng. Tổng hợp những điều này, chắc sẽ nhanh chóng điều tra được tin tức từ hồ sơ điện tử.”
Giang Hàn Thanh gật đầu, tỏ ý tán thành.
Chu Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hơn nữa, cô ấy rất xinh đẹp, có lẽ những người trong khách sạn sẽ có ấn tượng về cô ấy, khi đó hỏi sẽ biết thôi. Sau khi xác nhận danh tính, công việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn… “
“Nói như thế nào?”
Chu Cẩn trả lời: “Vào đêm xảy ra án mạng, cô ấy bắt taxi từ khách sạn Thượng Duyệt đến vùng gần đó của sông Thông. Để một cô gái an tâm gặp nhau ở vùng ngoại ô vào lúc nửa đêm thì hung thủ chắc chắn là người quen. Điều tra mối quan hệ của nạn nhân, em không sợ không bắt được kẻ đó.”
Chu Cẩn không khỏi phấn khích khi nghĩ đến điều này, nếu bắt được hung thủ thì có thể tìm hiểu nguồn gốc, tra hỏi lai lịch của cây súng cảnh sát kia.
Giang Hàn Thanh nở một nụ cười dịu dàng, ít nhất suy nghĩ của cô rất rõ ràng.
“Xem ra đội trưởng Đàm dạy em rất nhiều thứ.”
Chu Cẩn gật đầu.
Trước đây Đàm Sử Minh và cha của Chu Cẩn là đồng đội trong đội an ninh, tình bạn thân thiết. Sau khi Chu Cẩn gia nhập đội trọng án, tuy Đàm Sử Minh rất nghiêm nghị với cô nhưng trong công việc luôn muốn truyền hết kinh nghiệm cho cô.
Chu Cẩn nghiêng đầu, liếc mắt quan sát cẩn thận biểu hiện của Giang Hàn Thanh, nói: “Vậy giáo sư Giang có chỉ bảo gì nữa không?”
Trông cô như một học sinh ưu tú, đang chờ nhận xét và phê duyệt của giáo viên.
Giang Hàn Thanh cười sâu hơn, mắt phượng híp lại, vẻ đẹp trai hoàn toàn khác với bình thường.
“Hướng điều tra là đúng. Nhưng…..”
Giang Hàn Thanh quay tay lái, nhấn phanh, nhìn lại gương chiếu hậu, điều khiển xe vào bãi đỗ.
Chu Cẩn nhìn tấm biển vàng ghi “Khách sạn Thượng Duyệt” bên kia đường, dáng vẻ trang trí xa hoa lộng lẫy đứng một mình ở nơi dân cư thưa thớt thế này trông rất lạc lõng.
Giang Hàn Thanh nhìn Chu Cẩn rồi nói: “Điều tra hồ sơ điện tử với điều kiện tiên quyết là cô ấy dùng căn cước của mình để đăng ký phòng.”
“……….”
Trước quầy lễ tân của khách sạn Thượng Duyệt.
Chu Cẩn lấy giấy chứng nhận ra, yêu cầu các nhân viên hợp tác điều tra.
Giang Hàn Thanh đứng cách Chu Cẩn không xa, nhàn nhã quan sát người đang nói chuyện với Chu Cẩn.
Lễ tân của khách sạn là một cô gái rất trẻ, Chu Cẩn hỏi họ của cô ấy là gì, cô ấy trả lời thành thật mình họ Từ, vẻ mặt lo lắng, không biết phải làm thế nào.
Chu Cẩn điều tra lịch sử ghi chép của khách sạn, quầy lễ tân loại trừ từng bước theo chỉ dẫn của cô, nhưng kết quả cuối cùng chỉ là con số không.
Không ai đáp ứng đủ điều kiện.
Chu Cẩn giơ điện thoại lên, cho cô ấy nhìn ảnh trên màn hình, hỏi: “Cô đã từng nhìn thấy cô gái này chưa?”
Cô gái vội vàng liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không biết, tôi mới tới đây làm việc nên không có ấn tượng gì.”
Giang Hàn Thanh cau mày. —— Cô ấy đang nói dối.
Chu Cẩn bảo cô ấy xác nhận cẩn thận nhưng chỉ nhận được một câu trả lời giống nhau. Chu Cẩn khẽ mím môi, im lặng nhìn xung quanh, phát hiện máy quay trong góc hình như đã bị tắt.
Cô hỏi: “Phòng camera ở đâu?”
Nếu nạn nhân ra vào khách sạn, camera giám sát ở sảnh trước chắc chắn đã ghi lại được.
Cô gái ở quầy lễ tân vẻ mặt luống cuống nói: “Hay là, hay là tôi xin phép hỏi giám đốc để anh ấy nói chuyện với cô…….”
Chu Cẩn nghi ngờ liếc cô ta một cái rồi gật đầu: “Được.”
Cô ta dùng điện thoại nội bộ, giải thích ngắn gọn tình huống trước mắt, chỉ vỏn vẹn hai ba phút sau, một người đàn ông có thân hình hơi mập nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.
Khi giám đốc nhìn thấy Chu Cẩn, anh ta nở một nụ cười ấm áp, bước tới bắt tay với cô, nói rõ mình nhất định sẽ phối hợp với cảnh sát.
Khi Chu Cẩn hỏi về chiếc camera ở sảnh trước, đối phương dùng giọng điệu tiếc nuối trả lời: “Thực sự xin lỗi đồng chí cảnh sát, chiếc camera này đã hỏng hơn một tháng rồi mà vẫn chưa sửa được. Hôm nay, hôm nay tôi sẽ tìm người sửa lại.”
Chu Cẩn bật cười: “Trùng hợp vậy sao?”
Trước khi Chu Cẩn gia nhập tổ trọng án cô đã từng làm việc ở đội an ninh truy quét các tệ nạn xã hội, thời gian kiểm tra khách sạn quán bar còn nhiều hơn ở đồn, những kiểu giám đốc khéo ăn nói thế này đã gặp quá nhiều.
Đúng lúc này, Giang Hàn Thanh ở một bên luôn im lặng đột nhiên nói: “Anh có biết cô ấy không?”
Giám đốc kinh ngạc: “Tôi không biết.”
Chu Cẩn nói: “Anh chưa xem ảnh, sao lại chắc chắn như vậy?”
Giám đốc tái mặt một hồi, nụ cười ấm áp trên mặt cũng dần dần biến mất, nói: “………Không phải, ý tôi là tôi rất hiếm khi ở quầy tân lễ. Chắc tôi chưa gặp bao giờ nên không biết cô ấy.”
Anh ta lo lắng sờ mũi.
Giang Hàn Thanh cắt ngang động tác của anh: “Trước khi học nói dối, anh nên học cách kiểm soát ngôn ngữ cơ thể.”
“…”
Giang Hàn Thanh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu nhàn nhạt: “Người phụ nữ đó là gái mại dâm, cho nên anh đảm nhiệm vai trò cung cấp gái mại dâm? Hay cung cấp nơi bán dâm?”
Giám đốc như ngừng hô hấp, cảm giác sợ hãi khó tả đột nhiên tràn ngập trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.