Rừng Thép

Chương 122

Khí Ngô Câu

29/09/2023

Trans: Hoàng Anh+ Beta

Máu, máu rơi từng giọt.

Xe cứu thương, xe cảnh sát, tiếng còi rú ồn ào chói tai, xuyên qua bầu trời xanh trắng ảm đạm.

Chu Cẩn đã bàn bạc xong xuôi thời gian với các đồng nghiệp ở Hoài Sa, sẽ đáp máy bay vào buổi tối, vừa mới cúp máy liền nhận được cuộc gọi đến từ Giang Hàn Thanh.

Cách một màn hình, Chu Cẩn có thể nghe thấy giọng nói của anh đang run rẩy.

“Thầy, xảy ra chuyện rồi.”

Bên tai Chu Cẩn vang lên tiếng ong ong, trong đầu thoáng chốc hiện lên vô số những phỏng đoán.

Cô hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Anh không biết nữa, anh không biết.” Dường như anh không còn suy nghĩ được gì, lặp đi lặp lại giống như cái máy, lại nói, “Đàn em nói với anh là thầy bị đánh lén, ở trong văn phòng, có lẽ là Thích Nghiêm… Còn có thể là ai? Hay là nghi phạm trước đây, cũng, cũng có khả năng…”

Tính cách Giang Hàn Thanh trước nay vẫn luôn điềm tĩnh, nhưng lúc này cách nói chuyện ngày càng không rõ đầu đuôi.

Chu Cẩn nghe mà kinh hãi, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô ép mình bình tĩnh nói: “Hàn Thanh, anh đừng hoảng, trước tiên chúng ta đến Hoài Sa gặp thầy Vương đã. Bây giờ em sẽ gọi xe cho anh, anh thay quần áo rồi xuống lầu đi, chúng ta sẽ gặp trực tiếp ở sân bay.”

“……được.”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Cẩn nhanh chóng gọi hai chiếc taxi đến sân bay, đặt chuyến bay nhanh nhất đến Hoài Sa.

Trên đường đi, cô liên lạc lại với các đồng nghiệp của mình ở Hoài Sa, kêu họ vất vả một chuyến đến tầng văn phòng của phòng nghiên cứu tội phạm để tìm hiểu về tình hình vụ án.

Tất cả mọi người trong đội trọng án đều hợp tác với phòng nghiên cứu tội phạm về vụ án, khi nghe tin Vương Bành Trạch xảy ra chuyện, họ cũng sốt sắng qua đó hỏi rõ ngọn ngành.

Theo như Giang Hàn Thanh đoán, hung thủ là tội phạm mà Vương Bành Trạch đã tham gia bắt giữ trước đây, hắn ta mới ra tù cách đây không lâu, lần này cải trang thành một nhân viên chuyển phát nhanh, hắn đã tấn công Vương Bành Trạch bằng một cây gậy bóng chày ngay trước cửa văn phòng.

May mắn thay, lúc đó có bảo vệ, tên côn đồ đã bị khuất phục kịp thời. Vùng não bộ của Vương Bành Trạch bị tổn thương nghiêm trọng, gục trên vũng máu, rất nhanh đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.

Nghe nói bây giờ vẫn đang nằm trong phòng phẫu thuật, chưa rõ sống chết.

Chu Cẩn hỏi: “Đã thẩm vấn thủ phạm chưa?”

“Chúng tôi vừa ra khỏi đồn cảnh sát. Sau khi người đàn ông đó bị bắt, anh ta liền nhanh chóng khai ra, nói rằng mình không thể hòa nhập xã hội sau khi ra tù và muốn trả thù Vương Bành Trạch. Cảnh sát đã khám xét nhà gã và không tra ra được gì, nhưng lại tìm được 100.000 nhân dân tệ tiền mặt ở nhà ba mẹ anh ta, hai cụ nói số tiền này là con trai dành dụm cho họ để dưỡng già.”

Chu Cẩn trở nên cảnh giác, một người vừa ra tù đã than phiền không hòa nhập được với xã hội thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Cô đoán: “Chẳng lẽ là được thuê để giết người?”

“Không loại trừ khả năng này. Cô yên tâm, hiện tại đã có người của chúng tôi túc trực rồi. Chúng tôi sẽ đến bệnh viện Nhân dân để gặp giám đốc Vương, nếu có bất kỳ tình huống nào sẽ liên hệ với cô.”

“Các anh vất vả rồi.”

“Khách sáo với chúng tôi làm gì? Đi đường cẩn thận.”

Chu Cẩn giục tài xế lái xe nhanh một chút, một giờ sau, cô đã tìm thấy Giang Hàn Thanh ở phòng chờ máy bay.

Sắc mặt anh tái xanh, đang ngồi thẳng lưng trên ghế nghỉ, dáng người cứng đờ, hai tay đan vào nhau, ngón cái bất an xoa xoa mu bàn tay.

Câu đầu tiên khi anh nhìn thấy Chu Cẩn là: “Chắc chắn là Thích Nghiêm, không có chuyện nhầm lẫn.”

Hậu cần Hằng Vận – con đường huyết mạch dựa vào các sàn giao dịch ngầm ở thành phố Hải Châu đã ngừng hoạt động, tiếp theo đó, nhà máy sản xuất thuốc phiện ở núi Khuông cũng bị cảnh sát triệt hạ, Thích Nghiêm còn mất đi hai trợ thủ đắc lực của mình là chú Thất và Hạ Vũ.

Chó cùng rứt giậu nên muốn trả thù Vương Bành Trạch, không phải là không có khả năng đó.

Về lý do tại sao lại là Vương Bành Trạch…

Giang Hàn Thanh nhắm mắt lại, giống như đang kìm nén một loại đau đớn nào đó đang tiến gần đến cực độ.

Chu Cẩn ngồi bên cạnh anh, tay cô rất ấm, mu bàn tay Giang Hàn Thanh lại lạnh ngắt.

Chu Cẩn nói: “Anh đừng nghĩ nhiều như vậy, thầy Vương nhất định sẽ không sao đâu.”



Nhưng vào giây phút này, những lời an ủi này dường như đều vô ích, không ai có thể gánh chịu nỗi đau đến tột cùng này thay cho Giang Hàn Thanh.

Vết máu trên mặt đã hoàn toàn phai mờ, làn da trắng nõn như loại đồ sứ nào đó, lúc này trông lại mỏng manh và dễ vỡ.

Chu Cẩn nhận thấy cúc áo khoác đen anh mặc trên người đều cài lệch, vì vậy cô ngồi xổm xuống trước mặt anh, giúp anh cởi từng cúc áo rồi lại cài lại gọn gàng.

“Em sẽ ở bên anh.” Cô kéo thẳng cổ áo anh và nói: “Hàn Thanh, vực dậy tinh thần đi. Nếu như thầy Vương biết được dáng vẻ lúc này của anh, nhất định sẽ rất đau lòng.”

Giang Hàn Thanh im lặng, không nói gì, chỉ nắm chặt tay Chu Cẩn.

Cả hai cùng trải qua ba tiếng tự dằn vặt bản thân, khi đến bệnh viện Nhân dân thành phố Hoài Sa, trời đã tối hẳn.

Sau khi Vương Bành Trạch ra khỏi phòng phẫu thuật liền được chuyển đến ICU, con trai ông ấy vẫn luôn cầu nguyện và khóc thương bên ngoài phòng chờ.

Nhìn thấy Giang Hàn Thanh vội vã chạy đến, cảm xúc của con trai Vương Bành Trạch bỗng trở nên kích động.

Giang Hàn Thanh khàn họng, vừa mở miệng liền hỏi: “Thầy thế nào rồi?”

Sắc mặt người kia thoáng chốc dữ dằn, bước tới túm lấy cổ áo của anh và đấm vào mặt Giang Hàn Thanh!

“Đồ sao chổi!”

Anh ta quyết liệt xô đẩy, trên chân Giang Hàn Thanh vẫn còn vết thương nên không thể đứng vững được, loạng choạng ngã nhào xuống đất.

Ban đầu Chu Cẩn còn chưa kịp phản ứng, thấy anh ta lại định đánh người, vội khống chế cổ tay của anh ta, quát: “Anh hà cớ gì lại đánh người ta?”

Giang Hàn Thanh cau mày, nói: “Chu Cẩn, em đừng quản.”

Chu Cẩn không muốn làm cho mọi thứ trở nên khó xử, buông tay người đàn ông ra, xoay người đỡ Giang Hàn Thanh dậy.

“Anh không sao chứ?” Cô khẽ hỏi.

Giang Hàn Thanh lắc đầu, nhưng sắc mặt của anh đã vô cùng khó coi.

Con dâu của Vương Bành Trạch cũng ở đó, trông thấy đằng này đã động tay động chân, vội đi lên ngăn chồng mình lại.

“Chồng, anh bình tĩnh chút đi, ba vẫn ở bên trong.”

“Em bảo anh phải bình tĩnh thế nào được!”

Hai mắt anh ta đỏ hoe, chỉ tay vào Giang Hàn Thanh mà trách mắng: “Ba tôi đã sắp nghỉ hưu rồi, còn phải chạy ngược chạy xuôi vì vụ án của anh, ngày hôm nay ông ấy gặp phải loại chuyện này, anh dám nói một chút cũng không liên quan đến mình không? Tôi nói cho anh biết Giang Hàn Thanh, nếu hôm nay ba tôi không thể tỉnh lại, xem tôi có dám đánh chết anh không!”

“Xin lỗi.” Giang Hàn Thanh cúi đầu, nửa khuôn mặt dường như chìm trong bóng tối, anh lặp lại: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi.”

Chu Cẩn nghe lời xin lỗi của anh, bàn tay đỡ eo anh khẽ siết chặt.

Cô thấy thương Giang Hàn Thanh, cảm thấy oan ức thay cho anh, lại nghĩ đến thầy Vương một người quan trọng với anh như thế vẫn đang đứng giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, mắt cô lại càng cay xót hơn.

Nhìn thấy Giang Hàn Thanh cứ mãi nói lời xin lỗi, người nọ càng thêm bực tức: “Xin lỗi có ích gì? Sao người nằm trong đó không phải là anh!”

Một y tá từ trong phòng bệnh ngó đầu ra và hét lên: “Mấy người tranh cãi cái gì! Ở đây là bệnh viện đấy!”

Con trai của Vương Bành Trạch hít một hơi thật sâu, giọng điệu cũng nén xuống rất trầm.

“Anh xuống dưới hút một điếu. Về phần anh…” Anh ta chỉ vào Giang Hàn Thanh: “Cút ngay cho khuất mắt tôi, nhà chúng tôi không muốn gặp lại anh nữa!”

Anh ta bực bội bỏ đi.

Con dâu của Vương Bành Trạch áy náy nhìn Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh.

Cô ấy nói: “Anh ấy chỉ quá lo lắng cho ba mình thôi, lửa giận bốc lên rồi sẽ nói chuyện khó nghe, hai người đừng để bụng nhé …Thực ra chúng tôi biết chuyện này không liên quan gì tới anh, đều là lỗi của những kẻ xấu đó. Hàn Thanh, anh có thể đến là tốt lắm rồi, ba chồng tôi tỉnh lại rồi nhất định sẽ rất vui khi nhìn thấy anh.”

“Cảm ơn.” Chu Cẩn hỏi: “Bây giờ thầy Vương thế nào rồi?”

Cô ấy bảo: “Vẫn chưa tỉnh. Ông ấy có tuổi rồi, chiếc gậy côn giáng xuống như thế, sao mà có thể chịu được…”

Vừa nói, cô ấy vừa che miệng khóc, vì sợ sẽ thất lễ trước mặt người khác, cô ấy nói dối rằng mình xuống dưới đi vệ sinh, vội vàng rời đi.

Vương Bành Trạch chưa tỉnh nên họ vẫn sẽ đợi ở đây.



Giang Hàn Thanh đang ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, Chu Cẩn biết trong lòng anh nhất định đang rất đau khổ, cho nên chỉ lẳng lặng cùng anh chờ đợi.

Trong ngày hôm đó rất nhiều người lần lượt đến thăm hỏi, trước mặt Giang Hàn Thanh, bóng người chồng chéo hỗn loạn, có người e ngại, có người lo lắng, có người khóc lóc, một số lại thở dài…

Chỉ có khuôn mặt anh là vẫn vô cảm ngồi đó, tay trái nắm lấy cổ tay phải, thật lâu mà không nói lời nào.

Đợi đến ngày hôm sau đã gần rạng sáng, Chu Cẩn không chịu nổi cơn buồn ngủ liền chợp mắt một chút, tỉnh lại liền thấy Giang Hàn Thanh vẫn đang thức.

Anh nhìn đồng hồ treo trên hành lang, những con số màu đỏ đang trôi đi theo từng giây.

Chu Cẩn có chút lo lắng, hỏi anh: “Anh có muốn ngủ một lát không?”

Dường như Giang Hàn Thanh đã thoát ra khỏi trạng thái lo âu đó, quay qua khẽ nở nụ cười nhạt với Chu Cẩn, nói: “Anh không buồn ngủ.”

Chu Cẩn lại hỏi: “Em đi mua chút gì ăn, được không? Hoành thánh nhé, anh có muốn ăn không?”

Giang Hàn Thanh sững sờ, lại nói: “Lần trước anh tới nhà thầy, thầy đã nấu cho anh một bát hoành thánh … Khi đó, ông ấy vẫn, vẫn còn rất khỏe mạnh…”

Chu Cẩn mím môi, cầm lấy tay anh, hỏi: “Giang Hàn Thanh, anh không biết khóc sao?”

Lưng anh cứng đờ: “…”

Hai tay Chu Cẩn ôm lấy anh, vuốt ve tấm lưng anh: “Không sao, không sao.”

Cuối cùng, tay phải của Giang Hàn Thanh bất giác run lên, hai mắt từ từ đỏ hoe.

Anh cũng ôm lấy Chu Cẩn như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Đặt cằm lên vai cô, Giang Hàn Thanh nhắm mắt lại, như đang muốn trốn tránh sự thật cũng như che đậy nỗi đau đớn tột cùng đó.

Anh khàn giọng nói: “Chu Cẩn, hình như anh lại làm sai rồi.”

Chu Cẩn nghe anh tự trách mình như vậy, cố kìm nén nước mắt, đưa ngón tay sờ lên tóc sau đầu anh, nói: “Không liên quan đến anh, anh hiểu không? Đó không phải là lỗi của anh.”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, họ chờ đợi từ sáng đến chiều trong sự day dứt.

Giang Hàn Thanh vẫn chưa ngủ, cũng không chịu ăn gì.

Đợi đến tối muộn, cuối cùng cũng có tin tốt từ phòng khám, tình trạng của Vương Bành Trạch có xu hướng ổn định, hiện tại ông ấy đã khôi phục được ý thức.

Tất cả những người đang chờ đợi đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là con trai của Vương Bành Trạch, sau khi nghe xong thì rất phấn khởi, anh ta liên tục cầm tay bác sĩ, không ngừng cúi người cảm ơn.

Chu Cẩn ở bên cạnh Giang Hàn Thanh, cô thấy rõ bờ vai căng cứng của anh bỗng chốc liền thả lỏng.

Chu Cẩn nói: “Thầy Vương không sao rồi.”

Anh nắm Chu Cẩn tay, cũng không biết nói với ai: “Cảm ơn.”

Sau khi Vương Bành Trạch tỉnh dậy liền yêu cầu gặp người nào đó.

Con trai ông mặc áo cách ly đi vào, nói vài câu với Vương Bành Trạch qua hệ thống quan sát, một lúc sau anh ta ra khỏi phòng bệnh.

Anh ta nhìn Giang Hàn Thanh và khó chịu nói: “Ba tôi đã chỉ đích danh, nói muốn gặp anh.”

“…”

Chu Cẩn đẩy anh: “Vào đi.”

Giang Hàn Thanh bước tới, nói một tiếng cảm ơn với anh ta rồi vào phòng bệnh theo chỉ dẫn của bác sĩ.

Vương Bành Trạch vừa từ cổng địa ngục trở về, toàn thân như rã rời, mệt mỏi mở mắt ra.

Ông nhìn thấy Giang Hàn Thanh đeo khẩu trang đi vào, đứng bên giường bệnh im lặng không nói, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn vào ông.

Khóe miệng Vương Bành Trạch vô thức kéo lên, trong miệng vừa khô lại đắng, khó khăn lắm mới khàn giọng nói được một câu.

“… Thằng nhóc thối, sao vẫn còn khóc thế kia?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rừng Thép

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook