Chương 89: Hôn ước thứ hai
Vô Danh
03/12/2013
Thấy dáng điệu cung kính của sáu tên tỳ nữ, Tần Quan Vũ cau mặt hỏi :
- Các ngươi muốn gì?
Một trong số sáu tên tỳ nữ cúi đầu ứa nước mắt thưa :
- Bọn tiện nữ tuy là do Chí Tôn bảo sai đến, song trước khi bị rơi vào Chí Tôn bảo, chúng tôi đều là con nhà lương thiện. Vì bị Chí Tôn bảo chủ bắt về nên không thể làm sao cưỡng lại, xin công tử thương xót cho.
Tần Quan Vũ gật đầu :
- Nhưng, các ngươi có thể hứa chắc là từ nay sẽ trở về lương thiện hay không?
- Không chỉ riêng chúng tôi, mà tất cả những người ở đây đều cầu xin công tử tha cho được trở về với song thân.
Hai mươi tên tỳ nữ cùng quỳ xuống một lượt cầu xin tha mạng.
Vốn không phải là người hiếu sát, Tần Quan Vũ khoát tay :
- Được rồi, ta sẽ tha cho tất cả, nhưng phải ở lại đây chờ ta giải quyết xong Chí Tôn bảo rồi các người mới được về, không được cãi lệnh.
Hai mươi tên tỳ nữ mừng quá, cúi đầu lạy tạ rối rít.
Tần Quan Vũ vẫy tay :
- Hãy đứng qua một bên.
Và quay sang Trịnh Như Xan, Tần Quan Vũ gằn giọng :
- Cô nương muốn nói gì thêm nữa?
Trịnh Như Xan thở dài :
- Chỉ xin được chết!
Tần Quan Vũ lạnh lùng :
- Tự cô nương xử lấy, hay là muốn tại hạ ra tay?
Trịnh Như Xan ứa nước mắt :
- Xin công tử cho tôi được tự xử trước mộ phần của ân sư!
Tần Quan Vũ gật đầu :
- Được!
Trịnh Như Xan chầm chậm đi vào trong, Tần Quan Vũ ra lệnh cho bốn thuộc hạ của Quỷ huyệt :
- Các vị hãy canh giữ ngoài này, đừng cho một ai rời khỏi nơi đây.
Nói xong, chàng lập tức bước theo sau Trịnh Như Xan.
Qua luôn mấy khúc quanh, đến một khoảng trống bằng phẳng thì thấy một ngôi mộ được xây cất rất trang nghiêm, phía trước có tấm mộ bia đề hàng chữ: “Trích Huyết giáo chủ Tư Văn Tú Sĩ Cổ Lãnh Vân chi mộ”.
Tần Quan Vũ nghe một niềm chua xót dâng lên mi mắt, nhưng chàng cố dằn lòng chờ xem thái độ của Trịnh Như Xan.
Nhìn qua ngôi mộ một lát, Trịnh Như Xan vụt quỳ xuống ôm lấy chiếc mộ bia và nức nở :
- Sư phụ, Xan nhi phạm tội đại nghịch chỉ vì không làm chủ được mình, xin sư phụ chứng giám cho cái chết của Xan nhi, để Xan nhi chuộc lại phần nào tội lỗi của mình...
Giọng nói của Trịnh Như Xan vụt nghẹn ngang, Tần Quan Vũ vừa quay mặt lại thì mũi kiếm trên tay ả đã tự đâm xuyên qua cổ, và ả từ từ gục xuống...
Nhìn giòng máu thấm dần trên thi thể của nữ nhân gây nhiều tội ác đó, Tần Quan Vũ chợt nghe lòng vị tha dâng lên, chàng quỳ xuống trước mộ bia khấn vái :
- Sư bá, Vũ nhi đã vì sư bá mà rửa xong mối hận cừu...
Và khẽ liếc sang thi thể Trịnh Như Xan, chàng thì thầm như muốn an ủi người đã chết :
- Trịnh cô nương, nàng chết là phải. Và nếu quả lòng nàng đã ăn năn hối cải, ta tin rằng sư bá ở dưới suối vàng cũng sẽ tha thứ cho nàng.
Chàng quay lại cúi lạy trước mộ phần một lần nữa :
- Sư bá, Vũ nhi vì còn nhiều trách nhiệm nên giờ đây phải ra đi. Một ngày nào đó, Vũ nhi sẽ trở lại lo việc hương đăng.
* * * * *
Tần Quan Vũ trở lại Ba Đông trấn vào lúc nửa đêm.
Vào khoảng đầu tháng chạp, khí lạnh buốt người. Cả thị trấn Ba Đông đều chìm vào màn sương dày đặc.
Tần Quan Vũ vào khách điếm thì thấy Bất Tử Lão Cái, Thần Bí Nhân, và Âu Chính Cầm đã ngồi đợi sẵn từ bao giờ.
Vừa thấy mặt chàng, ba người cùng hớn hở bước đến đón tiếp. Bất Tử Lão Cái đưa tay lắc vai chàng nói :
- Cung hạ hiền điệt đã thành công trong việc luyện tập Huyền kinh!
Tần Quan Vũ hơi ngạc nhiên hỏi :
- Sao sư thúc lại biết rõ thế?
Bất Tử Lão Cái cười ha hả :
- Người của Tam Quốc miếu ở Quỷ huyệt đã gửi thư báo tin và chúc mừng bản bang đấy chứ.
Tần Quan Vũ trố mắt :
- Như thế là...
Thần Bí Nhân xen vào :
- Là biết rõ cả, và còn biết luôn việc Minh chủ thành hôn cùng Huyệt chủ...
Tần Quan Vũ giật mình, khẽ liếc Âu Chính Cầm.
Tia mắt của thiếu nữ ngời lên vẻ thỏa mãn.
Bất Tử Lão Cái nghiêm giọng :
- Xong việc hôn lễ nơi Quỷ huyệt rồi, thì bây giờ hãy nói đến việc hôn nhân với Tam Quốc miếu.
Tần Quan Vũ lại liếc nhẹ Âu Chính Cầm như thăm dò phản ứng của nàng.
Âu Chính Cầm hai má đỏ bừng, cúi mặt thẹn thùng, tay vân vê tà áo...
Thần Bí Nhân nói thẳng :
- Việc hôn nhân với Quỷ huyệt cũng như với Tam Quốc miếu đều là do ý của lệnh huyện đường thủa trước, vả lại, nó cũng hợp lý hợp tình. Vậy việc Quỷ huyệt đã xong, giờ đây nhân danh chủ hôn của đằng gái, lão phu yêu cầu Bất Tử lão huynh đứng ra chủ trì hôn lễ tại đây.
Và bằng một giọng nửa úp nửa mở, Thần Bí Nhân nói tiếp :
- Quỷ huyệt cũng như Tam Quốc miếu, đều là cử hành hôn lễ tạm. Đợi giải quyết xong Chí Tôn bảo và Hạ Hầu viên rồi thì sẽ tái hoàn đại lễ...
Và như đã sắp sẵn, Bất Tử Lão Cái gọi tiểu nhị dọn bày hương đăng trà rượu.
Tần Quan Vũ khẽ hỏi Âu Chính Cầm :
- Cầm muội, việc hôn nhân rất hệ trọng, thật sự thì đối với Quỷ huyệt...
Biết ý Tần Quan Vũ ngại ngùng, Âu Chính Cầm vội ngắt lời :
- Hôn nhân do phụ mẫu đã định trước rồi, chúng ta chỉ là kẻ vâng lời. Vả lại, Phi tỷ và muội đều là ruột thịt, vậy tại sao lại không thể cùng hưởng hạnh phúc bên nhau?
Ngưng một lát, Âu Chính Cầm ngượng ngùng nói tiếp :
- Cho dù có thêm mấy tỷ muội nữa, miễn chàng thật dạ yêu thương là đủ lắm rồi!
Không biết vô tình hay cố ý, câu nói của Âu Chính Cầm khiến cho Tần Quan Vũ nhớ đến hai tỷ muội của Phượng Hoàng Tiên Nữ.
Chàng bồi hồi không biết ngày mai rồi sẽ ra sao?
Tuy nhiên, chàng vẫn tin ở tình thương của mình và tin ở sự rộng lượng thương yêu của họ. Dù sao, đó vẫn là những mối tình chính đáng trên bước đường phiêu bạt giang hồ. Nhất định nó không thể có sự phân tranh, và chính lòng chàng cũng không phải là tham lam ích kỷ.
Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân nhân danh sư thúc đôi bên, cùng đứng ra chủ trì hôn lễ. Tần Quan Vũ và Âu Chính Cầm đứng sát vào nhau e thẹn, ngập ngừng...
Một bên là giai nhân tuyệt sắc, một bên là đóa kỳ hoa vừa nở trọn trong chốn võ lâm. Họ khấn vái thì thầm và họ siết chặt tay nhau, ánh mắt long lanh...
- Các ngươi muốn gì?
Một trong số sáu tên tỳ nữ cúi đầu ứa nước mắt thưa :
- Bọn tiện nữ tuy là do Chí Tôn bảo sai đến, song trước khi bị rơi vào Chí Tôn bảo, chúng tôi đều là con nhà lương thiện. Vì bị Chí Tôn bảo chủ bắt về nên không thể làm sao cưỡng lại, xin công tử thương xót cho.
Tần Quan Vũ gật đầu :
- Nhưng, các ngươi có thể hứa chắc là từ nay sẽ trở về lương thiện hay không?
- Không chỉ riêng chúng tôi, mà tất cả những người ở đây đều cầu xin công tử tha cho được trở về với song thân.
Hai mươi tên tỳ nữ cùng quỳ xuống một lượt cầu xin tha mạng.
Vốn không phải là người hiếu sát, Tần Quan Vũ khoát tay :
- Được rồi, ta sẽ tha cho tất cả, nhưng phải ở lại đây chờ ta giải quyết xong Chí Tôn bảo rồi các người mới được về, không được cãi lệnh.
Hai mươi tên tỳ nữ mừng quá, cúi đầu lạy tạ rối rít.
Tần Quan Vũ vẫy tay :
- Hãy đứng qua một bên.
Và quay sang Trịnh Như Xan, Tần Quan Vũ gằn giọng :
- Cô nương muốn nói gì thêm nữa?
Trịnh Như Xan thở dài :
- Chỉ xin được chết!
Tần Quan Vũ lạnh lùng :
- Tự cô nương xử lấy, hay là muốn tại hạ ra tay?
Trịnh Như Xan ứa nước mắt :
- Xin công tử cho tôi được tự xử trước mộ phần của ân sư!
Tần Quan Vũ gật đầu :
- Được!
Trịnh Như Xan chầm chậm đi vào trong, Tần Quan Vũ ra lệnh cho bốn thuộc hạ của Quỷ huyệt :
- Các vị hãy canh giữ ngoài này, đừng cho một ai rời khỏi nơi đây.
Nói xong, chàng lập tức bước theo sau Trịnh Như Xan.
Qua luôn mấy khúc quanh, đến một khoảng trống bằng phẳng thì thấy một ngôi mộ được xây cất rất trang nghiêm, phía trước có tấm mộ bia đề hàng chữ: “Trích Huyết giáo chủ Tư Văn Tú Sĩ Cổ Lãnh Vân chi mộ”.
Tần Quan Vũ nghe một niềm chua xót dâng lên mi mắt, nhưng chàng cố dằn lòng chờ xem thái độ của Trịnh Như Xan.
Nhìn qua ngôi mộ một lát, Trịnh Như Xan vụt quỳ xuống ôm lấy chiếc mộ bia và nức nở :
- Sư phụ, Xan nhi phạm tội đại nghịch chỉ vì không làm chủ được mình, xin sư phụ chứng giám cho cái chết của Xan nhi, để Xan nhi chuộc lại phần nào tội lỗi của mình...
Giọng nói của Trịnh Như Xan vụt nghẹn ngang, Tần Quan Vũ vừa quay mặt lại thì mũi kiếm trên tay ả đã tự đâm xuyên qua cổ, và ả từ từ gục xuống...
Nhìn giòng máu thấm dần trên thi thể của nữ nhân gây nhiều tội ác đó, Tần Quan Vũ chợt nghe lòng vị tha dâng lên, chàng quỳ xuống trước mộ bia khấn vái :
- Sư bá, Vũ nhi đã vì sư bá mà rửa xong mối hận cừu...
Và khẽ liếc sang thi thể Trịnh Như Xan, chàng thì thầm như muốn an ủi người đã chết :
- Trịnh cô nương, nàng chết là phải. Và nếu quả lòng nàng đã ăn năn hối cải, ta tin rằng sư bá ở dưới suối vàng cũng sẽ tha thứ cho nàng.
Chàng quay lại cúi lạy trước mộ phần một lần nữa :
- Sư bá, Vũ nhi vì còn nhiều trách nhiệm nên giờ đây phải ra đi. Một ngày nào đó, Vũ nhi sẽ trở lại lo việc hương đăng.
* * * * *
Tần Quan Vũ trở lại Ba Đông trấn vào lúc nửa đêm.
Vào khoảng đầu tháng chạp, khí lạnh buốt người. Cả thị trấn Ba Đông đều chìm vào màn sương dày đặc.
Tần Quan Vũ vào khách điếm thì thấy Bất Tử Lão Cái, Thần Bí Nhân, và Âu Chính Cầm đã ngồi đợi sẵn từ bao giờ.
Vừa thấy mặt chàng, ba người cùng hớn hở bước đến đón tiếp. Bất Tử Lão Cái đưa tay lắc vai chàng nói :
- Cung hạ hiền điệt đã thành công trong việc luyện tập Huyền kinh!
Tần Quan Vũ hơi ngạc nhiên hỏi :
- Sao sư thúc lại biết rõ thế?
Bất Tử Lão Cái cười ha hả :
- Người của Tam Quốc miếu ở Quỷ huyệt đã gửi thư báo tin và chúc mừng bản bang đấy chứ.
Tần Quan Vũ trố mắt :
- Như thế là...
Thần Bí Nhân xen vào :
- Là biết rõ cả, và còn biết luôn việc Minh chủ thành hôn cùng Huyệt chủ...
Tần Quan Vũ giật mình, khẽ liếc Âu Chính Cầm.
Tia mắt của thiếu nữ ngời lên vẻ thỏa mãn.
Bất Tử Lão Cái nghiêm giọng :
- Xong việc hôn lễ nơi Quỷ huyệt rồi, thì bây giờ hãy nói đến việc hôn nhân với Tam Quốc miếu.
Tần Quan Vũ lại liếc nhẹ Âu Chính Cầm như thăm dò phản ứng của nàng.
Âu Chính Cầm hai má đỏ bừng, cúi mặt thẹn thùng, tay vân vê tà áo...
Thần Bí Nhân nói thẳng :
- Việc hôn nhân với Quỷ huyệt cũng như với Tam Quốc miếu đều là do ý của lệnh huyện đường thủa trước, vả lại, nó cũng hợp lý hợp tình. Vậy việc Quỷ huyệt đã xong, giờ đây nhân danh chủ hôn của đằng gái, lão phu yêu cầu Bất Tử lão huynh đứng ra chủ trì hôn lễ tại đây.
Và bằng một giọng nửa úp nửa mở, Thần Bí Nhân nói tiếp :
- Quỷ huyệt cũng như Tam Quốc miếu, đều là cử hành hôn lễ tạm. Đợi giải quyết xong Chí Tôn bảo và Hạ Hầu viên rồi thì sẽ tái hoàn đại lễ...
Và như đã sắp sẵn, Bất Tử Lão Cái gọi tiểu nhị dọn bày hương đăng trà rượu.
Tần Quan Vũ khẽ hỏi Âu Chính Cầm :
- Cầm muội, việc hôn nhân rất hệ trọng, thật sự thì đối với Quỷ huyệt...
Biết ý Tần Quan Vũ ngại ngùng, Âu Chính Cầm vội ngắt lời :
- Hôn nhân do phụ mẫu đã định trước rồi, chúng ta chỉ là kẻ vâng lời. Vả lại, Phi tỷ và muội đều là ruột thịt, vậy tại sao lại không thể cùng hưởng hạnh phúc bên nhau?
Ngưng một lát, Âu Chính Cầm ngượng ngùng nói tiếp :
- Cho dù có thêm mấy tỷ muội nữa, miễn chàng thật dạ yêu thương là đủ lắm rồi!
Không biết vô tình hay cố ý, câu nói của Âu Chính Cầm khiến cho Tần Quan Vũ nhớ đến hai tỷ muội của Phượng Hoàng Tiên Nữ.
Chàng bồi hồi không biết ngày mai rồi sẽ ra sao?
Tuy nhiên, chàng vẫn tin ở tình thương của mình và tin ở sự rộng lượng thương yêu của họ. Dù sao, đó vẫn là những mối tình chính đáng trên bước đường phiêu bạt giang hồ. Nhất định nó không thể có sự phân tranh, và chính lòng chàng cũng không phải là tham lam ích kỷ.
Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân nhân danh sư thúc đôi bên, cùng đứng ra chủ trì hôn lễ. Tần Quan Vũ và Âu Chính Cầm đứng sát vào nhau e thẹn, ngập ngừng...
Một bên là giai nhân tuyệt sắc, một bên là đóa kỳ hoa vừa nở trọn trong chốn võ lâm. Họ khấn vái thì thầm và họ siết chặt tay nhau, ánh mắt long lanh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.