Chương 23
Tây Qua Sao Nhục
16/01/2024
Triệu Vanh không ở lại lâu ở nhà Lục Tinh Bình.
Nhưng lần này ở chung lại vui vẻ hơn lần trước, mặc dù lời nói của Lục Tinh Bình vẫn đâm chọt như trước nhưng cũng không nói những lời cậu không thể tiếp được.
Triệu Vanh lặng lẽ phát hiện ra mình và Lục Tinh Bình thật ra là những kiểu người khác nhau, cho dù những trải nghiệm trong cuộc sống hay tính cách đều bất đồng. Nhưng nhìn từ bên ngoài thì lại thấy cả hai có chút tương tự.
Lục Tinh Bình là người thích gì làm nấy, đã nhận định điều gì thì điều đó sẽ là vậy, không đuổi theo vật chất mà lại thích làm theo suy nghĩ của mình hơn. Cả người tỏa ra hơi thở của sự tư do. Nếu nói cuộc đời của Kiều Nam Kỳ là điểm nhấn Triệu Vanh muốn có được, thì cuộc đời Lục Tinh Bình lại không giống thân phận trong nội dung truyện, không yêu Kiều Nam Kỳ, là loại người mà Triệu Vanh có thể ở chung nhất.
Cậu không biết Lục Tinh Bình có phát hiện cũng phát hiện ra điều này không, mà dần dần buông cảnh giác với cậu đi.
Đáng tiếc tối nay Lục Tinh Bình có việc, hai người cũng không nói được mấy câu, Triệu Vanh lúc này thấy ly nước nóng gần cạn ly mới rời đi.
Triệu Vanh suy nghĩ mọt lúc, lúc này mới nhớ ra hôm nay Kiều Nam Kỳ có tổ chức tiệc cho hội bạn thân.
Văn phòng của cậu và Kiều Nam Kỳ không ở cùng một tầng, nhưng mấy ngày nay có tiếp xúc với Tiểu Ngô, Tiểu Ngô cũng đã đề cập chuyện này với cậu. Những người đó cậu có quen, sau khi bị nhận về Trần gia, bởi vì muốn tới gần Kiều Nam Kỳ, cậu đã lui tới với bọn họ, chỉ là sau khi đã ở bên Kiều Nam Kỳ rồi thì không gặp nữa.
Hiện tạu cậu lại càng không có liên quan tới những việc này, nghe xong thì để đó, hiện giờ thấy Lục Tinh Bình tới cuộc hẹn mới nhớ ra.
Trong nội dung sách có dừng lại ở phần cuối này.
Kiều Nam Kỳ đã đạt được điều mình muốn và đạt được sự hòa giải với vai ác cuối cùng trong truyện --- em họ Kiều Nhược Nhã, đã không còn gì trở ngại nữa.
Kiều Nam Kỳ lên kế hoạch nhiều năm như vậy, cuối cùng đã đến đích, nhưng y lại như đã quay về thời tuổi trẻ, xóa bỏ mọi đao khổ tích tụ trong những năm này. Có nhiều người đã tới rồi đi, nhưng chẳng có ai thân thiết đủ để y tâm sự những điều trong lòng, cũng không biết phải đi đâu. Đây là một cách chơi chữ của 《Đường về》.
Triệu Vanh nhất thời có chút giác ngộ.
Lúc cậu đang nghĩ tới khoảng trời tương lai của mình, Kiều Nam Kỳ với tư cách là nam chính đã một đường đi lên đỉnh cao.
Hình ảnh cậu bé mười sáu tuổi ở hành lang bệnh viện mười hai năm trước đã rất xa vời.
Cậu cũng coi như đã theo dõi Kiều Nam Kỳ đi tới hôm nay, thân là một người thuộc đảng nguyên tác, Triệu Vanh nhìn những câu chuyện mình biết từng bước đi tới hồi kết mà bản thân có thể toàn thân lui ra, vẫn có chút yên tâm.
Lúc cậu rời khỏi nhà Lục Tinh Bình, mưa đúng lúc nhỏ bớt.
Cậu không có về nhà, mà lái xe đi tới viện điều dưỡng.
Triệu Mính mấy ngày nay đều rất tỉnh táo.
Lúc Triệu Vanh tới, bà đang đứng sau hàng rào thấp trong sân ngơ ngác, vẻ mặt lại bình tĩnh.
Những chuyện xảy ra với Trần gia, Triệu Vanh chưa từng nói với bà. Bà năm đó rời xa quê hương, một mình ở Dương Thành nuôi lớn Triệu Vanh, bây giờ bên cạnh đã không còn người lắm miệng. Bà không biết những thâm trầm đã xảy ra bên ngoài, mà có lẽ cũng không muốn biết cho nên rất bình thản.
Triệu Vanh còn chưa kịp nói chuyện, Triệu Mính đã quay đầu lại mỉm cười nhìn cậu. Lúc tỉnh táo tuy rằng không hề ngu ngốc nhưng bệnh tình nhiều năm như vậy ít nhiều gì cũng có chút ảnh hưởng.
"Sao lại đứng đây?"
Bà luôn nhìn Triệu Vanh cười, đôi mắt lúc này cũng nheo lại vì cười.
"Bình thường đều ngồi." Bà nói "Cho nên mẹ muốn đứng một lát."
"Bệnh ngoài lạnh lắm, mẹ khoác thêm áo vào đi."
Triệu Vanh nói xong liền muốn đi tìm áo khoác tới, mới vừa xoay người đi, di động đã vang lên.
Là Kiều Nam Kỳ.
Lúc này, người này không phải nên ăn mừng cùng đám người Lục Tinh Bình Hạ Viễn Đồ sao?
Triệu Vanh cũng không định bắt máy.
Nhắc tới chuyện công ty, Kiều tiên sinh so với trong nguyên tác miêu tả còn có chút tình người, không bởi vì chuyện Trần gia mà làm khó cậu, cũng không có đổi ý muốn lấy lại cổ phần khi ký thỏa thuận kết hôn. Quả là một người bạn trai cũ tử tế mà.
Chia tay hòa bình còn hơn bị vai chính nhắm tới.
Hơn nữa cậu còn muốn 'theo đuổi' Lục Tinh Bình, hiện tại mức độ tức giận của Kiều Nam Kỳ thấp một chút, cậu có thể dễ thở một chút nếu suy nghĩ của cậu với Lục Tinh Bình bị 'Tình địch hiện tại' biết được.
Cậu nhận điện thoại: "Alo..."
Lời còn chưa nói xong đã bị giọng nói trầm trầm ccủa người đàn ông đầu dây bên kia chặn lại: "Ở đâu?"
"Hả?"
"Cậu hiện tại ở đâu?" Kiều Nam Kỳ dừng một chút rồi lại thong thả nói: "Tôi... Có việc."
Có việc?
Cậu và Kiều Nam Kỳ thì có thể có chuyện gì chứ? Cùng lắm thì là chuyện công ty, chuyện nhà.
"Tôi hiện tại không có ở nhà, hơn nữa tôi đã dọn về nơi trước kia ở. Ở trong thành phố, cách nhà anh khá xa, có chuyện muốn nói thì đợi tôi ngày mai tới văn phòng tìm anh, không làm phiền anh qua..."
Chia tay hòa bình là một chuyện, nhưng có tiếp xúc riêng trong cuộc sống thì lại là chuyện khác.
Ở đầu kia điện thoại, Kiều Nam Kỳ cũng không biết có nghe cậu nói gì không mà chỉ 'Ừ' một tiếng rồi cúp máy.
Vừa ccúp máy, màn hình điện thoại đơ một chút rồi đen hẳn --- hết pin rồi.
Bây giờ cậu không thể sử dụng di động cũng không muốn sạc pin.
Triệu Vanh đặt di động xuống, nghĩ tới đoạn hội thoại ngắn ngủi trên màn hình vừa rồi, mơ hồ nhớ tới đầu dây bên kia vừa rồi rất yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng mưa rơi lách tách cũng không nghe thấy tiếng ồn nào khác.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, cũng không có hứng thú nghĩ tới Kiều Nam Kỳ đang ở đâu.
Cậu bước vào phòng ngủ của viện điều dưỡng, tìm áo khoác lấy ra.
Lúc khoác thêm áo cho Triệu Mính, Triệu Mính đột nhiên hỏi cậu: "Điện thoại của Nam Kỳ?"
Kiều Nam Kỳ bình thường không thích người khác gọi tên của y,ngoại trừ Lục Tinh Bình và những trưởng bối mà y không ghét.
Lúc bọn họ ở bên nhau, Triệu Vanh vất vả mới lôi kéo được Kiều Nam Kỳ tới gặp Triệu Mính cùng mình. Có lẽ tất cả nỗi đau từ nhỏ của Kiều Nam Kỳ đều nằm ở chỗ mẹ của y, cho nên đối với mẹ của Triệu Vanh, Kiều Nam Kỳ lại kiên nhẫn hơn, Triệu Mính gọi tên y, y cũng không phản bác.
Sau khi bọn họ về nhà, Kiều Nam Kỳ còn phá lệ mở miệng bắt chuyện với cậu: "Mẹ cậu rất tốt."
Chẳng qua cũng chỉ có lần đó. Từ đó về sau, tuy rằng Triệu Mính biết bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, nhưng lại không bao giờ gặp lại Kiều Nam Kỳ.
Triệu Vanh ban đầu cũng không muốn đề cập tới chuyện này.
Cậu bất lực thở dài.
Cậu cảm thấy mình nên học cách kiềm chế vẻ mặt của bản thân, nếu không Lục Tinh Bình có thể ddễ dàng đọc được suy nghĩ của mình, mẹ cậu cũng chỉ nhìn tthoáng qua cũng nhận ra được trạng thái của mình.
Cậu gật đầu: "Dạ."
"Thằng bé tìm con, con về đi. Ở chỗ mẹ chán lắm."
Triệu Vanh cười cười: "Không cần ạ, cũng không có việc gì gấp."
Cậu suy nghĩ một lát vẫn là chọn nói ra: "Tụi con chia tay rồi. Mẹ, con hiện tại độc thân."
Triệu Mính có chút kinh ngạc.
Nhưng bà cũng không thích nhiều chuyện, hoặc có lẽ đã quen từ trước tới nay không bao giờ cạn thiệp vào chuyện của cậu. Bà chỉ giơ tay, nhón chân, sờ lên đỉnh đầu của Triệu Vanh rồi nói: "Mẹ biết rồi."
Bà nói: "Con từ nhỏ đã chịu nhiều khổ khi đi theo mẹ, hiện tại lớn như vậy, muốn làm cái gì thì cứ làm cái nấy. Thích thì theo đuổi, không thích thì chia tay, vì một người mà kiên trì cả đời... Rất mệt." Vẻ mặt bà có chút hoảng hốt, cũng không biết có phải do nghĩ tới Trần Phong Niên.
"Mẹ ơi, mẹ vẫn thương con như vậy."
"Mẹ có chút hối hận, lúc trước không có năng lực chiều chuộng con, hiện tại lại không có khả năng nhìn con trở nên giỏi giang."
Triệu Vanh khựng lại.
Cậu tránh ánh mắt Triệu Mính, khẽ cúi đầu, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Lông mi khẽ run, đón lấy quang ảnh.
Cậu cười.
"Chỉ có mẹ bảo con giỏi giang."
Triệu Vanh hiếm khi thấy bà có tinh thần vui vẻ như vậy, cho nên mới cùng bà nói thêm về những chuyện khác.
Mưa bên ngoài càng nặng hạt, thỉnh thoảng có tiếng sét vang lên, cuối ccùng dần dần biến thành mưa phùn.
Không biết từ khi nào đã gần tới 10 giờ, Triệu Vanh nhìn Triệu Mính đi ngủ mới tắt đèn rời đi. Cậu gửi người chăm sóc chút tiền làm quà cảm ơn, lúc này mới trở về nhà.
Cả ngày bận rộn từ sáng tới tối, lúc ra ngoài không được khỏe lắm, lúc này đã sắp mơ màng ngủ.
Nhưng vừa mới cầm ô đi qua đường nhỏ, vừa cúi đầu xuống, đã nhìn tthấy một bóng người bị đèn ở trước đường vào nhà chiếu tới, đặc biệt cô đơn trong màn mưa. Nhìn theo bóng dáng ấy, người đàn ông đang đứng dưới mái hiên không rộng lắm, mặc áo khoác tối màu có vạt áo sẫm màu, hiển nhiên là do nước mưa tạt vào.
Cậu sửng người tại chỗ, suýt chút nữa không nắm chặt cán dù. Dù bị gió thổi bay một chút, trong lúc lắc lư, Kiều Nam Kỳ đi vào màn mưa, bước qua lối đi, đi vài bước tới trước mặt cậu, giữ chặt lại cán dù cho cậu.
Thân hình cao lớn bao trùm lấy, trong nháy mắt người này đã cầm lấy dù, bàn tay y bao lấy bàn tay cậu, mang tới cảm giác ấm áp.
Triệu Vanh vội vàng kéo dù lại, lùi về sau một bước.
Kiều Nam Kỳ nửa người ở trong mưa, lại không có nhúc nhích.
Y chỉ khẽ cụp mắt xuống nhìn Triệu Vanh dưới cây dù, đôi mắt phản chiếu bóng dáng của Triệu Vanh cùng dđèn đường bên cạnh, giống như một dãy ngân hà đen không thấy điểm dừng.
Cơn buồn ngủ của Triệu Vanh bị đè xuống một chút, bị nhìn như vậy, cậu cảm thấy không được tự nhiên nói: "Anh... Sao lại tới đây?"
Cậu liếc nhìn vệt nước trên vạt áo cùng ông quần của người này, Gviowf chỉ có cơn mưa phùn kéo dài, cũng không đủ để một người ướt như vậy --- Kiều Nam Kỳ chắc là đợi ở đây đã lâu. Đây không phải là chuyện mà Kiều Nam Kỳ trong ấn tượng của cậu sẽ làm, cậu cũng không muốn đi sâu tìm hiểu nguyên nhân, cậu chỉ cảm thấy Kiều Nam Kỳ có hơi quá phận khi ngăn cậu lại trước cửa.
"Nếu có chuyện gì thì tốt nhất chúng ta nên gặp nhau ở công ty." Cậu bình thản nói, giọng nói còn có chút cứng rắn, "Đây là trước cửa nhà tôi, không thích hợp bàn công chuyện --- Chúng ta cũng không có việc riêng gì để nói."
"...... Ngày mai tôi tới văn phòng tìm anh."
Triệu Vanh nói xong, nhìn đi nơi khác, cầm dù vòng qua Kiều Nam Kỳ.
Kiều Nam Kỳ nhìn thấy Triệu Vanh ngoại trừ lần đầu tiên là nhìn mình, sau đó cũng không nhìn nữa, giờ phút này còn nhanh chân vòng qua y. Kiều Nam Kỳ vẫn tiếp tục theo dõi.
Trước kia ánh mắt của Triệu Vanh luôn tập trung vào mình.
Hiện tại lại không biết dừng ở đâu trong màn mưa này.
Nhưng Kiều Nam Kỳ vẫn luôn nhìn Triệu Vanh.
Y nhìn Triệu Vanh xuống xe, nhìn bóng dáng người thanh niên ấy chậm rãi tiến tới dưới ánh đèn vàng trong làn mưa phùn, nhìn vẻ mặt kinh ngạc sau lại nhíu mày của Triệu Vanh, Triệu Vanh vẫn không giấu được cảm xúc, chỉ cần một cái nhíu mày này, Kiều Nam Kỳ có thể nhìn ra, Triệu Vanh không muốn nhìn thấy y.
Lần này, là y chủ động muốn gặp Triệu Vanh.
Mặc dù mấy ngày này Kiều Nam Kỳ và Triệu Vanh đều ở công ty, nhưng bọn họ vẫn chưa gặp lại nhau.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Triệu Vanh xong, y liền tìm địa chỉ Triệu Vanh đã gửi cho mình từ rất lâu trước kia, áo khoác cũng chưa thay mà chạy tới. Y biết Triệu Vanh không có ở nhà, gọi điện thoại thì bên kia không bắt máy.
Trong lúc ở cửa chờ Triệu Vanh về, mưa bên ngoài vẫn còn rất lớn, nước mưa theo gió tạt vào mang theo hơi ẩm xuyên qua cổ áo, khiếu cả người lạnh thấu xương.
Kiều Nam Kỳ lại đưa tay ra, cảm nhận sự lạnh lẽo trong cơn mưa.
Lúc này, y mới chợt nhớ tới mùa xuân thu năm đó, Triệu Vanh cũng đứng dưới mái hiên chờ y, cho dù mùa hè nóng nực hay giữa cơn tuyết lớn. Y chưa bao giờ coi trọng việc đó, cũng chưa bao giờ hiểu cảm giác chờ đợi ấy.
Nhưng cho tới giây phút này, khi phải đếm từng phút chờ đợi nhìn chung quanh, mới cảm nhận được người kia có bao nhiêu khó chịu khi đợi chờ. Đợi người không biết bao giờ mới xuất hiện, làm hao mòn sự kiên nhẫn vì chờ đợi ấy.
Kiều Nam Kỳ đứng ở chỗ này chờ, liền nhớ tới lúc Triệu Vanh vừa mới chuyển tới nhà mình.
Hôm đó y không có ý định ra ngoài, nhưng hôm đó lại đột xuất đi tìm Lục Tinh Bình, khi y và Lục Tinh Bình trở về nhà của mình nhìn thấy Triệu Vanh, lúc này mới nhớ tới Triệu Vanh muốn dọn vào nhà của y. Triệu Vanh không biết tới từ khi nào, gương mặt đã cứng đờ vì lạnh, áo khoác trên người phủ đầy tuyết, vali đồ cũng bị tuyết lấp đầy. Ngày hôm sau Triệu Vanh bị bệnh, nhưng bệnh thế nào thì Kiều Nam Kỳ cũng không biết, bởi vì y không hỏi thăm.
Y luôn cảm thấy, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần không phải y chủ động từ bỏ Triệu Vanh, Triệu Vanh vẫn sẽ mãi ở bên cạnh y.
Cho nên y chưa bao giờ để ý tới những chi tiết khác, đều coi đó là những viehec nhỏ nhặt.
Lúc này nghĩ lại, Kiều Nam Kỳ cảm thấy như có tảng đá nện xuống trái tim, nhưng lại hụt hẫng nói không nên lời.
Cảm giác này không thể giải thích, cũng không thể vơi đi.
Kiều Nam Kỳ vốn có thể lấy dù trên xe xuống che cho mình, không cần phải đưới dưới mái hiên hẹp thế này. Nhưng y chỉ muốn để cơn gió mưa này thổi bay đi cảm giác hụt hẫng bây giờ.
Cứ thế đợi vài tiếng đồng hồ, lúc này mới chờ được Triệu Vanh về.
Nhưng Triệu Vanh lại không có chút mong đợi được gặp y.
Khi Kiều Nam Kỳ đang suy nghĩ, Triệu Vanh đã vòng qua y đi tới trước cửa, ngón tay ấn vào khóa cửa cảm ứng.
Y xoay người đuổi theo, giơ tay nắm lấy bàn tay đang giữ nắm cửa của Triệu Vanh, trái khế khẽ động nói: "Tôi tới đón cậu về nhà."
Động tác của thanh niên khẽ dừng, quay đầu nhìn y, sự bối rối hiện lên trong ánh mắt.
Trong khoảng khắc trầm mặc này, cả hai nhìn nhau.
Sau đó, Triệu Vanh lại bật cười.
Đôi mắt đào hoa trời sinh kia khẽ con lên, khuôn mặt dịu dàng lại lộ ra vẻ dở khóc dở cười bất đắc dĩ, đó không phải nụ cười thật sự.
Giọng của cậu rất nhẹ, giống như làn gió dung hòa vào trong cơn mưa.
"Kiều Nam Kỳ, anh đừng như vậy." Cậu dừng một chút rồi lại nói tiếp, "Anh nếu thật sự không chịu được cảnh mất mặt mũi, hoặc tôi chưa xin phép anh mà rời đi, để lòng anh cảm thấy không thoải mái, anh có thể nói với những người Hạ Viễn Đồ họ... Là anh bỏ tôi --- điều này tôi đã từng nói qua với anh."
"Bảo tôi quay về cùng anh, anh lại đuổi tôi ra khỏi nhà......"
"Thật sự không cần phải như thế."
Nhưng lần này ở chung lại vui vẻ hơn lần trước, mặc dù lời nói của Lục Tinh Bình vẫn đâm chọt như trước nhưng cũng không nói những lời cậu không thể tiếp được.
Triệu Vanh lặng lẽ phát hiện ra mình và Lục Tinh Bình thật ra là những kiểu người khác nhau, cho dù những trải nghiệm trong cuộc sống hay tính cách đều bất đồng. Nhưng nhìn từ bên ngoài thì lại thấy cả hai có chút tương tự.
Lục Tinh Bình là người thích gì làm nấy, đã nhận định điều gì thì điều đó sẽ là vậy, không đuổi theo vật chất mà lại thích làm theo suy nghĩ của mình hơn. Cả người tỏa ra hơi thở của sự tư do. Nếu nói cuộc đời của Kiều Nam Kỳ là điểm nhấn Triệu Vanh muốn có được, thì cuộc đời Lục Tinh Bình lại không giống thân phận trong nội dung truyện, không yêu Kiều Nam Kỳ, là loại người mà Triệu Vanh có thể ở chung nhất.
Cậu không biết Lục Tinh Bình có phát hiện cũng phát hiện ra điều này không, mà dần dần buông cảnh giác với cậu đi.
Đáng tiếc tối nay Lục Tinh Bình có việc, hai người cũng không nói được mấy câu, Triệu Vanh lúc này thấy ly nước nóng gần cạn ly mới rời đi.
Triệu Vanh suy nghĩ mọt lúc, lúc này mới nhớ ra hôm nay Kiều Nam Kỳ có tổ chức tiệc cho hội bạn thân.
Văn phòng của cậu và Kiều Nam Kỳ không ở cùng một tầng, nhưng mấy ngày nay có tiếp xúc với Tiểu Ngô, Tiểu Ngô cũng đã đề cập chuyện này với cậu. Những người đó cậu có quen, sau khi bị nhận về Trần gia, bởi vì muốn tới gần Kiều Nam Kỳ, cậu đã lui tới với bọn họ, chỉ là sau khi đã ở bên Kiều Nam Kỳ rồi thì không gặp nữa.
Hiện tạu cậu lại càng không có liên quan tới những việc này, nghe xong thì để đó, hiện giờ thấy Lục Tinh Bình tới cuộc hẹn mới nhớ ra.
Trong nội dung sách có dừng lại ở phần cuối này.
Kiều Nam Kỳ đã đạt được điều mình muốn và đạt được sự hòa giải với vai ác cuối cùng trong truyện --- em họ Kiều Nhược Nhã, đã không còn gì trở ngại nữa.
Kiều Nam Kỳ lên kế hoạch nhiều năm như vậy, cuối cùng đã đến đích, nhưng y lại như đã quay về thời tuổi trẻ, xóa bỏ mọi đao khổ tích tụ trong những năm này. Có nhiều người đã tới rồi đi, nhưng chẳng có ai thân thiết đủ để y tâm sự những điều trong lòng, cũng không biết phải đi đâu. Đây là một cách chơi chữ của 《Đường về》.
Triệu Vanh nhất thời có chút giác ngộ.
Lúc cậu đang nghĩ tới khoảng trời tương lai của mình, Kiều Nam Kỳ với tư cách là nam chính đã một đường đi lên đỉnh cao.
Hình ảnh cậu bé mười sáu tuổi ở hành lang bệnh viện mười hai năm trước đã rất xa vời.
Cậu cũng coi như đã theo dõi Kiều Nam Kỳ đi tới hôm nay, thân là một người thuộc đảng nguyên tác, Triệu Vanh nhìn những câu chuyện mình biết từng bước đi tới hồi kết mà bản thân có thể toàn thân lui ra, vẫn có chút yên tâm.
Lúc cậu rời khỏi nhà Lục Tinh Bình, mưa đúng lúc nhỏ bớt.
Cậu không có về nhà, mà lái xe đi tới viện điều dưỡng.
Triệu Mính mấy ngày nay đều rất tỉnh táo.
Lúc Triệu Vanh tới, bà đang đứng sau hàng rào thấp trong sân ngơ ngác, vẻ mặt lại bình tĩnh.
Những chuyện xảy ra với Trần gia, Triệu Vanh chưa từng nói với bà. Bà năm đó rời xa quê hương, một mình ở Dương Thành nuôi lớn Triệu Vanh, bây giờ bên cạnh đã không còn người lắm miệng. Bà không biết những thâm trầm đã xảy ra bên ngoài, mà có lẽ cũng không muốn biết cho nên rất bình thản.
Triệu Vanh còn chưa kịp nói chuyện, Triệu Mính đã quay đầu lại mỉm cười nhìn cậu. Lúc tỉnh táo tuy rằng không hề ngu ngốc nhưng bệnh tình nhiều năm như vậy ít nhiều gì cũng có chút ảnh hưởng.
"Sao lại đứng đây?"
Bà luôn nhìn Triệu Vanh cười, đôi mắt lúc này cũng nheo lại vì cười.
"Bình thường đều ngồi." Bà nói "Cho nên mẹ muốn đứng một lát."
"Bệnh ngoài lạnh lắm, mẹ khoác thêm áo vào đi."
Triệu Vanh nói xong liền muốn đi tìm áo khoác tới, mới vừa xoay người đi, di động đã vang lên.
Là Kiều Nam Kỳ.
Lúc này, người này không phải nên ăn mừng cùng đám người Lục Tinh Bình Hạ Viễn Đồ sao?
Triệu Vanh cũng không định bắt máy.
Nhắc tới chuyện công ty, Kiều tiên sinh so với trong nguyên tác miêu tả còn có chút tình người, không bởi vì chuyện Trần gia mà làm khó cậu, cũng không có đổi ý muốn lấy lại cổ phần khi ký thỏa thuận kết hôn. Quả là một người bạn trai cũ tử tế mà.
Chia tay hòa bình còn hơn bị vai chính nhắm tới.
Hơn nữa cậu còn muốn 'theo đuổi' Lục Tinh Bình, hiện tại mức độ tức giận của Kiều Nam Kỳ thấp một chút, cậu có thể dễ thở một chút nếu suy nghĩ của cậu với Lục Tinh Bình bị 'Tình địch hiện tại' biết được.
Cậu nhận điện thoại: "Alo..."
Lời còn chưa nói xong đã bị giọng nói trầm trầm ccủa người đàn ông đầu dây bên kia chặn lại: "Ở đâu?"
"Hả?"
"Cậu hiện tại ở đâu?" Kiều Nam Kỳ dừng một chút rồi lại thong thả nói: "Tôi... Có việc."
Có việc?
Cậu và Kiều Nam Kỳ thì có thể có chuyện gì chứ? Cùng lắm thì là chuyện công ty, chuyện nhà.
"Tôi hiện tại không có ở nhà, hơn nữa tôi đã dọn về nơi trước kia ở. Ở trong thành phố, cách nhà anh khá xa, có chuyện muốn nói thì đợi tôi ngày mai tới văn phòng tìm anh, không làm phiền anh qua..."
Chia tay hòa bình là một chuyện, nhưng có tiếp xúc riêng trong cuộc sống thì lại là chuyện khác.
Ở đầu kia điện thoại, Kiều Nam Kỳ cũng không biết có nghe cậu nói gì không mà chỉ 'Ừ' một tiếng rồi cúp máy.
Vừa ccúp máy, màn hình điện thoại đơ một chút rồi đen hẳn --- hết pin rồi.
Bây giờ cậu không thể sử dụng di động cũng không muốn sạc pin.
Triệu Vanh đặt di động xuống, nghĩ tới đoạn hội thoại ngắn ngủi trên màn hình vừa rồi, mơ hồ nhớ tới đầu dây bên kia vừa rồi rất yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng mưa rơi lách tách cũng không nghe thấy tiếng ồn nào khác.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, cũng không có hứng thú nghĩ tới Kiều Nam Kỳ đang ở đâu.
Cậu bước vào phòng ngủ của viện điều dưỡng, tìm áo khoác lấy ra.
Lúc khoác thêm áo cho Triệu Mính, Triệu Mính đột nhiên hỏi cậu: "Điện thoại của Nam Kỳ?"
Kiều Nam Kỳ bình thường không thích người khác gọi tên của y,ngoại trừ Lục Tinh Bình và những trưởng bối mà y không ghét.
Lúc bọn họ ở bên nhau, Triệu Vanh vất vả mới lôi kéo được Kiều Nam Kỳ tới gặp Triệu Mính cùng mình. Có lẽ tất cả nỗi đau từ nhỏ của Kiều Nam Kỳ đều nằm ở chỗ mẹ của y, cho nên đối với mẹ của Triệu Vanh, Kiều Nam Kỳ lại kiên nhẫn hơn, Triệu Mính gọi tên y, y cũng không phản bác.
Sau khi bọn họ về nhà, Kiều Nam Kỳ còn phá lệ mở miệng bắt chuyện với cậu: "Mẹ cậu rất tốt."
Chẳng qua cũng chỉ có lần đó. Từ đó về sau, tuy rằng Triệu Mính biết bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, nhưng lại không bao giờ gặp lại Kiều Nam Kỳ.
Triệu Vanh ban đầu cũng không muốn đề cập tới chuyện này.
Cậu bất lực thở dài.
Cậu cảm thấy mình nên học cách kiềm chế vẻ mặt của bản thân, nếu không Lục Tinh Bình có thể ddễ dàng đọc được suy nghĩ của mình, mẹ cậu cũng chỉ nhìn tthoáng qua cũng nhận ra được trạng thái của mình.
Cậu gật đầu: "Dạ."
"Thằng bé tìm con, con về đi. Ở chỗ mẹ chán lắm."
Triệu Vanh cười cười: "Không cần ạ, cũng không có việc gì gấp."
Cậu suy nghĩ một lát vẫn là chọn nói ra: "Tụi con chia tay rồi. Mẹ, con hiện tại độc thân."
Triệu Mính có chút kinh ngạc.
Nhưng bà cũng không thích nhiều chuyện, hoặc có lẽ đã quen từ trước tới nay không bao giờ cạn thiệp vào chuyện của cậu. Bà chỉ giơ tay, nhón chân, sờ lên đỉnh đầu của Triệu Vanh rồi nói: "Mẹ biết rồi."
Bà nói: "Con từ nhỏ đã chịu nhiều khổ khi đi theo mẹ, hiện tại lớn như vậy, muốn làm cái gì thì cứ làm cái nấy. Thích thì theo đuổi, không thích thì chia tay, vì một người mà kiên trì cả đời... Rất mệt." Vẻ mặt bà có chút hoảng hốt, cũng không biết có phải do nghĩ tới Trần Phong Niên.
"Mẹ ơi, mẹ vẫn thương con như vậy."
"Mẹ có chút hối hận, lúc trước không có năng lực chiều chuộng con, hiện tại lại không có khả năng nhìn con trở nên giỏi giang."
Triệu Vanh khựng lại.
Cậu tránh ánh mắt Triệu Mính, khẽ cúi đầu, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Lông mi khẽ run, đón lấy quang ảnh.
Cậu cười.
"Chỉ có mẹ bảo con giỏi giang."
Triệu Vanh hiếm khi thấy bà có tinh thần vui vẻ như vậy, cho nên mới cùng bà nói thêm về những chuyện khác.
Mưa bên ngoài càng nặng hạt, thỉnh thoảng có tiếng sét vang lên, cuối ccùng dần dần biến thành mưa phùn.
Không biết từ khi nào đã gần tới 10 giờ, Triệu Vanh nhìn Triệu Mính đi ngủ mới tắt đèn rời đi. Cậu gửi người chăm sóc chút tiền làm quà cảm ơn, lúc này mới trở về nhà.
Cả ngày bận rộn từ sáng tới tối, lúc ra ngoài không được khỏe lắm, lúc này đã sắp mơ màng ngủ.
Nhưng vừa mới cầm ô đi qua đường nhỏ, vừa cúi đầu xuống, đã nhìn tthấy một bóng người bị đèn ở trước đường vào nhà chiếu tới, đặc biệt cô đơn trong màn mưa. Nhìn theo bóng dáng ấy, người đàn ông đang đứng dưới mái hiên không rộng lắm, mặc áo khoác tối màu có vạt áo sẫm màu, hiển nhiên là do nước mưa tạt vào.
Cậu sửng người tại chỗ, suýt chút nữa không nắm chặt cán dù. Dù bị gió thổi bay một chút, trong lúc lắc lư, Kiều Nam Kỳ đi vào màn mưa, bước qua lối đi, đi vài bước tới trước mặt cậu, giữ chặt lại cán dù cho cậu.
Thân hình cao lớn bao trùm lấy, trong nháy mắt người này đã cầm lấy dù, bàn tay y bao lấy bàn tay cậu, mang tới cảm giác ấm áp.
Triệu Vanh vội vàng kéo dù lại, lùi về sau một bước.
Kiều Nam Kỳ nửa người ở trong mưa, lại không có nhúc nhích.
Y chỉ khẽ cụp mắt xuống nhìn Triệu Vanh dưới cây dù, đôi mắt phản chiếu bóng dáng của Triệu Vanh cùng dđèn đường bên cạnh, giống như một dãy ngân hà đen không thấy điểm dừng.
Cơn buồn ngủ của Triệu Vanh bị đè xuống một chút, bị nhìn như vậy, cậu cảm thấy không được tự nhiên nói: "Anh... Sao lại tới đây?"
Cậu liếc nhìn vệt nước trên vạt áo cùng ông quần của người này, Gviowf chỉ có cơn mưa phùn kéo dài, cũng không đủ để một người ướt như vậy --- Kiều Nam Kỳ chắc là đợi ở đây đã lâu. Đây không phải là chuyện mà Kiều Nam Kỳ trong ấn tượng của cậu sẽ làm, cậu cũng không muốn đi sâu tìm hiểu nguyên nhân, cậu chỉ cảm thấy Kiều Nam Kỳ có hơi quá phận khi ngăn cậu lại trước cửa.
"Nếu có chuyện gì thì tốt nhất chúng ta nên gặp nhau ở công ty." Cậu bình thản nói, giọng nói còn có chút cứng rắn, "Đây là trước cửa nhà tôi, không thích hợp bàn công chuyện --- Chúng ta cũng không có việc riêng gì để nói."
"...... Ngày mai tôi tới văn phòng tìm anh."
Triệu Vanh nói xong, nhìn đi nơi khác, cầm dù vòng qua Kiều Nam Kỳ.
Kiều Nam Kỳ nhìn thấy Triệu Vanh ngoại trừ lần đầu tiên là nhìn mình, sau đó cũng không nhìn nữa, giờ phút này còn nhanh chân vòng qua y. Kiều Nam Kỳ vẫn tiếp tục theo dõi.
Trước kia ánh mắt của Triệu Vanh luôn tập trung vào mình.
Hiện tại lại không biết dừng ở đâu trong màn mưa này.
Nhưng Kiều Nam Kỳ vẫn luôn nhìn Triệu Vanh.
Y nhìn Triệu Vanh xuống xe, nhìn bóng dáng người thanh niên ấy chậm rãi tiến tới dưới ánh đèn vàng trong làn mưa phùn, nhìn vẻ mặt kinh ngạc sau lại nhíu mày của Triệu Vanh, Triệu Vanh vẫn không giấu được cảm xúc, chỉ cần một cái nhíu mày này, Kiều Nam Kỳ có thể nhìn ra, Triệu Vanh không muốn nhìn thấy y.
Lần này, là y chủ động muốn gặp Triệu Vanh.
Mặc dù mấy ngày này Kiều Nam Kỳ và Triệu Vanh đều ở công ty, nhưng bọn họ vẫn chưa gặp lại nhau.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Triệu Vanh xong, y liền tìm địa chỉ Triệu Vanh đã gửi cho mình từ rất lâu trước kia, áo khoác cũng chưa thay mà chạy tới. Y biết Triệu Vanh không có ở nhà, gọi điện thoại thì bên kia không bắt máy.
Trong lúc ở cửa chờ Triệu Vanh về, mưa bên ngoài vẫn còn rất lớn, nước mưa theo gió tạt vào mang theo hơi ẩm xuyên qua cổ áo, khiếu cả người lạnh thấu xương.
Kiều Nam Kỳ lại đưa tay ra, cảm nhận sự lạnh lẽo trong cơn mưa.
Lúc này, y mới chợt nhớ tới mùa xuân thu năm đó, Triệu Vanh cũng đứng dưới mái hiên chờ y, cho dù mùa hè nóng nực hay giữa cơn tuyết lớn. Y chưa bao giờ coi trọng việc đó, cũng chưa bao giờ hiểu cảm giác chờ đợi ấy.
Nhưng cho tới giây phút này, khi phải đếm từng phút chờ đợi nhìn chung quanh, mới cảm nhận được người kia có bao nhiêu khó chịu khi đợi chờ. Đợi người không biết bao giờ mới xuất hiện, làm hao mòn sự kiên nhẫn vì chờ đợi ấy.
Kiều Nam Kỳ đứng ở chỗ này chờ, liền nhớ tới lúc Triệu Vanh vừa mới chuyển tới nhà mình.
Hôm đó y không có ý định ra ngoài, nhưng hôm đó lại đột xuất đi tìm Lục Tinh Bình, khi y và Lục Tinh Bình trở về nhà của mình nhìn thấy Triệu Vanh, lúc này mới nhớ tới Triệu Vanh muốn dọn vào nhà của y. Triệu Vanh không biết tới từ khi nào, gương mặt đã cứng đờ vì lạnh, áo khoác trên người phủ đầy tuyết, vali đồ cũng bị tuyết lấp đầy. Ngày hôm sau Triệu Vanh bị bệnh, nhưng bệnh thế nào thì Kiều Nam Kỳ cũng không biết, bởi vì y không hỏi thăm.
Y luôn cảm thấy, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần không phải y chủ động từ bỏ Triệu Vanh, Triệu Vanh vẫn sẽ mãi ở bên cạnh y.
Cho nên y chưa bao giờ để ý tới những chi tiết khác, đều coi đó là những viehec nhỏ nhặt.
Lúc này nghĩ lại, Kiều Nam Kỳ cảm thấy như có tảng đá nện xuống trái tim, nhưng lại hụt hẫng nói không nên lời.
Cảm giác này không thể giải thích, cũng không thể vơi đi.
Kiều Nam Kỳ vốn có thể lấy dù trên xe xuống che cho mình, không cần phải đưới dưới mái hiên hẹp thế này. Nhưng y chỉ muốn để cơn gió mưa này thổi bay đi cảm giác hụt hẫng bây giờ.
Cứ thế đợi vài tiếng đồng hồ, lúc này mới chờ được Triệu Vanh về.
Nhưng Triệu Vanh lại không có chút mong đợi được gặp y.
Khi Kiều Nam Kỳ đang suy nghĩ, Triệu Vanh đã vòng qua y đi tới trước cửa, ngón tay ấn vào khóa cửa cảm ứng.
Y xoay người đuổi theo, giơ tay nắm lấy bàn tay đang giữ nắm cửa của Triệu Vanh, trái khế khẽ động nói: "Tôi tới đón cậu về nhà."
Động tác của thanh niên khẽ dừng, quay đầu nhìn y, sự bối rối hiện lên trong ánh mắt.
Trong khoảng khắc trầm mặc này, cả hai nhìn nhau.
Sau đó, Triệu Vanh lại bật cười.
Đôi mắt đào hoa trời sinh kia khẽ con lên, khuôn mặt dịu dàng lại lộ ra vẻ dở khóc dở cười bất đắc dĩ, đó không phải nụ cười thật sự.
Giọng của cậu rất nhẹ, giống như làn gió dung hòa vào trong cơn mưa.
"Kiều Nam Kỳ, anh đừng như vậy." Cậu dừng một chút rồi lại nói tiếp, "Anh nếu thật sự không chịu được cảnh mất mặt mũi, hoặc tôi chưa xin phép anh mà rời đi, để lòng anh cảm thấy không thoải mái, anh có thể nói với những người Hạ Viễn Đồ họ... Là anh bỏ tôi --- điều này tôi đã từng nói qua với anh."
"Bảo tôi quay về cùng anh, anh lại đuổi tôi ra khỏi nhà......"
"Thật sự không cần phải như thế."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.