Chương 26
Tây Qua Sao Nhục
30/01/2024
Lưu Thuận còn chưa nói xong câu đầu tiên, Triệu Vanh đã hiểu được lý do có cuộc gọi đến này.
Cậu vô thức cụp mắt xuống, ánh nhìn vô định không có mục tiêu, đầu óc trống rỗng, không cảm thấy gì rồi lại cảm nhận được điều gì đó.
Không cảm thấy gì bởi vì khi cậu nghe thấy những lời liên quan tới mối quan hệ với Kiều Nam Kỳ, trong lòng lại không gợn cơn sóng nào.
Cảm nhận được điều gì đó là bởi vì thế giới này có nhiều chuyện thật kỳ diệu.
Đôi lần sẽ gặp thay đổi cho nhau.
Lúc cậu muốn cả thế giới này biết mình cùng Kiều Nam Kỳ ở bên nhau, Kiều Nam Kỳ lại không làm điều cậu muốn.
Khi cậu muốn hoàn toàn xóa bỏ đoạn quá khứ kia, thì cả thế giới lại đi hỏi quan hệ của cậu và Kiều Nam Kỳ. Nhưng cần gì chứ? Mặc kệ là Trần Trạch Hòa dùng thái độ nhìn xuống từ trên cao hay Lưu Thuận ấp úng hỏi như bây giờ, có thể hỏi được ở chỗ cậu, cũng không phải chỉ có 'Không liên quan' sao?
Cậu khẽ dựa vào ghế, ngước đầu nhìn thoáng qua những làn mây trôi nổi trên bầu trời.
"Nhóc Lục."
"Hả! À, haiz, tam thiếu, anh nói đi."
Triệu Vanh nhất thời bị bộ dạng Lưu Thuận chọc cười, cũng lười so đo với cậu chàng, trực tiếp hỏi: "Nói đi, khi nào, ở đâu?"
"Tam thiếu.... Sao anh biết....?"
Triệu Vanh buồn cười nói: "Anh quen biết chú mày mấy năm nay vô ích à?"
Lưu Thuận ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát.
Hắn có giao tình mấy năm nay với Triệu Vanh, hai năm trước lúc Trần gia còn hiển hách, hắn có quan hệ tốt với Triệu Vanh còn hưởng ké không ít.
Hắn cho rằng mình hiểu rõ Triệu Vanh nên mới gọi cuộc điện thoại này, cũng là cảm thấy Triệu Vanh tính tình tốt, sẽ như trước đây không so đo mà ân cần.
Nhưng mới mấy ngày không gặp, Trần gia đảo lộn, mà tính cách Triệu Vanh cũng có vẻ đảo lộn vậy?
Hắn nghĩ một lát, vẫn là nên ăn ngay nói thật: "Mọi người quả thật muốn gặp anh..."
"Buổi tối bốn ngày sau, địa điểm còn chưa quyết. Là Dư Tiên tổ chức, anh cũng nhớ cậu ta đi? Vốn những chuyện này, tụi em... Haiz, tụi em cũng không muốn quấy rầy anh, em cũng không thích nhiều chuyện, nhưng Dư Tiên hôm nay cũng không biết lấy tin ở đâu ra, nghe được anh mấy ngày nay đều ở công ty của Kiều đại thiếu, nói anh nhìn qua rất tốt giống như không bị chuyện Trần gia ảnh hưởng."
"Còn nói... Nói anh cũng không biết bám vào Kiều đại thiếu mà khinh cả đám, cho nên mới không liên hệ. Cả đám vừa rồi bàn bạc, muốn tìm lý do để anh không thể từ chối để hẹn anh tới chơi."
"Là hẹn anh ra chơi, hay muốn hẹn anh ra hỏi thăm thuận tiện chê cười cho thích?"
Lưu Thuận nghe vậy, bất giác nắm chặt điện thoại, liếc nhìn màn hình điện thoại --- không gọi lộn.
Người nhận điện thoại là Triệu Vanh.
Là Triệu Vanh trước giờ với ai cũng cười, nói chuyện luôn khéo léo chừa cho người ta ba phần mặt mũi.
Lời này là Triệu Vanh nói.
Vậy mà Triệu Vanh lại nói ra như thế.
Hắn dứt khoác không vòng vo nữa.
"Bọn nó hẳn là lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho anh. Em vừa rồi ngồi ở bên cạnh nghe cảm thấy khó chịu cả người, cho nên mới gọi điện thoại tới cho anh để hỏi thăm."
Lưu Thuận luôn cảm thấy đây không phải tin thật gì.
Không nói tới chuyện Kiều đại thiếu được đồn luôn thích Lục Tinh Bình mấy năm nay, mà cả Triệu Vanh, những năm gần đây trong nhà cũng có người. Tuy rằng cả đám chưa gặp, nhưng Triệu Vanh đối tốt với vị kia thế nào, người quen của Triệu Vanh đều biết rõ. Mặc dù cả hai đã ly hôn được một thời gian rồi nhưng Triệu Vanh cũng đang để ý Lục Tinh Bình sao?
Hai người này còn không khác gì tình địch, nói chi có quan hệ như vậy được?
Về việc Triệu Vanh ở công ty của Kiều Nam Kỳ --- Triệu Vanh vẫn luôn làm việc ở đó, nói Kiều Nam Kỳ không so đo với Triệu Vanh còn đáng tin hơn.
Cậu chàng chỉ muốn kiểm tra tình trạng hiện tại của Triệu Vanh, nhìn xem có cần phải khéo léo nhắc nhở Triệu Vanh một tí, không cần đồng ý lời mời của đám người Dư Tiên.
Chỉ là không nghĩ tới, còn chưa thử được đã bị Triệu Vanh quay vòng vòng khai sạch. Hắn nghẹn nửa ngày tìm từ thích hợp trước mặt Triệu Vanh, giống như chỉ cần một thủ đoạn nhỏ cũng bị người kia nhìn thấy.
Sao hắn trước kia lại không phát hiện Triệu Vanh thông minh thế này chứ?
Hắn còn muốn nói gì đó che đậy sự xấu hổ của mình, Triệu Vanh ở đầu dây bên kia vốn im lặng lại đột nhiên nói: "Bảo bọn họ đừng nhắn tin cho anh nữa."
"Này, tam thiếu, bọn họ cũng chưa chắc sẽ nghe em mà."
"Bắt cả đám nghe chú làm gì?" Triệu Vanh lại cười nói: "Nói với tụi nó, chú đã hẹn với anh rồi, anh sẽ đi. Chưa xác định địa điểm đúng không? Tới lúc đó anh chia sẻ địa chỉ cho chú, chú giúp anh hẹn trước một chút, nói là chú đặt cũng không khó gì."
"Hả??"
"Còn có, cám ơn chú. Anh cúp."
Triệu Vanh liền tắt điện thoại.
Lưu Thuận nghe tiếng đầu dây bên kia biến mất, trên màn hình điện thoại chỉ còn nhật ký trò chuyện vừa rồi, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Hắn không nghĩ nổi tại sao Triệu Vanh lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Nhưng sau khi ngẫm lại, hắn mới phát hiện cũng không bất ngờ.
Từ cái đêm Triệu Vanh tháo nhẫn cưới ra, lớn tiếng nói đã ly hôn, lại vừa tìm hắn bắt đầu hỏi thăm chuyện Lục Tinh Bình, manh mối cũng dần xuất hiện.
Nghĩ vậy, Lưu Thuận lại có chút lo lắng.
Cậu chàng quản không được, cũng không rõ chuyện Kiều gia và Trần gia, chuyện Trần gia bọn họ phá sản cũng không liên quan, nếu Triệu Vanh thật sự không chịu nổi nữa, cậu cũng không phải không giúp đỡ tiền bạc được.
So với chuyện đó, hắn càng lo lắng chuyện Triệu Vanh trước kia nói muốn theo đuổi Lục Tinh Bình.
Trần gia trong một đêm vỡ trận, Triệu Vanh không có chỗ dựa, lỡ bị Kiều Nam Kỳ phát hiện ý độ thì làm sao đây?
Có ai dám trước mặt Kiều Nam Kỳ la làng suốt mấy năm nay chứ?
Lưu Thuận càng nghĩ càng lo lắng, chỉ có thể hy vọng Kiều đại thiếu trăm công ngàn việc không phát hiện bản thân có thêm một tình địch.
-
Gần xế chiều, Triệu Vanh ở lúc tan làm, 'tiện đường' đưa Tiểu Nguyệt về.
Mấy ngày nay Lục Tinh Bình dường như luôn phải tư vấn sau giờ làm, có Triệu Vanh ở đây, Lục Tinh Bình cũng không biết nhà Triệu Vanh không tiện đường, nên ngày nào cũng nhờ vả Triệu Vanh đưa Lục Tiểu Nguyệt về nhà.
Cũng không biết có khách hàng cuồng việc cỡ nào mà toàn chờ tan làm mới tới tư vấn.
Cậu đối với công việc của Lục Tinh Bình cũng không có tò mò gì. Nhân cơ hội này để tìm hiểu vị hôn phu cũ của mình, cậu cũng ngại tốn thời gian.
Trong khoảng thời gian làm quen này, Triệu Vanh cũng coi như hiểu được, Lục Tinh Bình là người bất khả xâm phạm, điểm yếu duy nhất chỉ có Lục Tiểu Nguyệt. Quan hệ của cả hai cũng đa số là liên quan tới Lục Tiểu Nguyệt, để Lục Tinh Bình thiếu cậu chút nhân tình.
Cho dù Lục Tinh Bình không thích mình, chỉ cần có thể để Lục Tinh Bình hỗ trợ tiến hành hợp đồng hôn nhân, bắt đầu từ người thân của người hôn phu cũ cũng không có gì sai.
Hoàng hôn, xe cộ đông đúc.
Trời cuối thu gần vào đông, xế chiều tối ngày càng sớm. Tuy chỉ mới 4-5 giờ, chân trời đã dần tối, có vầng trăng lưỡi liềm mơ hồ xen lẫn giữa bầu trời vàng.
Giữa dòng xe cộ, Triệu Vanh nắm tay lái, nhìn thoáng qua sắc trời rồi mở đèn xe, lúc này mới tiếp tục trò chuyện với Lục Tiểu Nguyệt: "...... Em nói tiền bối không thích đọc sách sao? Anh vẫn nghĩ sách trên kệ đều là anh ấy xem."
Lục Tiểu Nguyệt cúi đầu, nhếch khóe miệng, hai tay cầm di động, màn hình còn đang ngừng ở giao diện trò chuyện.
Bàn tay cô đánh chữ không ngừng, nhất thời không quan tâm nói chuyện với Triệu Vanh.
Triệu Vanh cũng không vội vàng gì mà tập trung lái xe.
Lát sau Lục Tiểu Nguyệt mới dừng tay lại, sau đó trả lời: "Anh ấy chỉ thỉnh thoảng xem thôi, nhưng không nhiều, kia toàn em xem."
Triệu Vanh sửng sốt.
Cậu vô ý đạp ga, tốc độ xe từ từ giảm xuống, cho tới khi tiếng còi không kiên nhẫn phía sau vang lên, lúc này cậu mới phát hiện mình đang mất tập trung.
Cậu nghĩ tới khoảng thời gian hai năm mình học cùng trường với Lục Tinh Bình.
Khoảng thời gian đó, cậu vì Kiều Nam Kỳ mà làm việc ở thư viện, mỗi ngày ngoại trừ chú ý Kiều Nam Kỳ nhìn gì, làm gì, khi nào tới, ấn tượng sâu nhất, là Lục Tinh Bình cũng tới, bọn họ cũng gặp nhau rất nhiều lần.
Tuy rằng không thường xuyên như Kiều Nam Kỳ, nhưng so với sinh viên bình thường, tần suất của Lục Tinh Bình mượn sách đã coi là nhiều.
Triệu Vanh vẫn luôn cảm thấy, Kiều Nam Kỳ ghét người dốt nát như mình, mà xem Lục Tinh Bình là bạch nguyệt quang, cũng bởi vì linh hồng cộng hưởng ở phương diện này.
"Nhưng trước kia anh đã nhiều lần gặp tiền bối ở thư viện."
"Đều là giúp em mượn sách. Thời trung học em thích một vài cuốn sách ba xu, mấy cuốn đó em đọc một lần rồi thôi, không cần mua, em lại lười nữa, đúng lúc thư viện trường các anh lớn, nên em bảo anh hai cách một khoảng thời gian đi mượn mấy quyển, về nhà đưa cho em."
Lời còn chưa dứt, Lục Tiểu Nguyệt lại cúi đầu, đầu ngón tay hoạt động không ngừng trên màn hình, cũng không biết đang nói gì với người bên kia khung chat mà luôn cười cười.
Triệu Vanh cho dù đang lái xe cũng có thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười Lục Tiểu Nguyệt phát ra.
Cậu im lặng không quấy rầy Lục Tiểu Nguyệt tám chuyện với người khác nữa.
Cho tới khi chạy tới trước cửa nhà Lục Tinh Bình, Triệu Vanh mới từ từ phanh xe lại, mắt thấy Lục Tiểu Nguyệt cũng cất điện thoại mới hỏi: "Em yêu à?"
Lục Tiểu Nguyệt lập tức xấu hổ.
Mắt thấy cô định vặn lại, Triệu Vanh liền cười nói: "Em đã hai mươi mấy rồi, yêu đương có gì đâu mà ngại nói?"
"...... Sao anh lại biết?"
"Anh không biết nhiều, cho nên chuyện khác không dám nói. Nhưng ánh mắt lúc gửi tin nhắn vừa rồi của em, anh cũng không phải chưa từng trải qua ---"
Sau một lát cậu ngừng lại không nói nữa.
Cậu rũ mắt, từ từ chớp mắt thu hồi lại những cảm xúc phức tạp.
Sau đó, Triệu Vanh cởi đai an toàn, vòng qua tới chỗ ghế phụ nơi Lục Tiểu Nguyệt đang ngồi, mở cửa xe, mặt mày khẽ cong, cười nói: "Lục tiểu thư, hôm nay công việc tài xế của anh đã hoàn thành."
Lục Tiểu Nguyệt bị cậu chọc cười, vẻ mặt xấu hổ hơi đổi, xuống xe nhỏ giọng nói với cậu: "Anh đừng nói với anh em, anh ấy quản nghiêm lắm, miệng còn hơi cay nghiệt nữa."
Ánh mắt Triệu Vanh vừa động.
"Ừm..." Cậu muốn nói lại thôi, "Em đánh giá mồm miệng kia của tiền bối, là 'có chút' cay nghiệt thôi à?'
Lục Tiểu Nguyệt" "...... Vô cùng cay nghiệt luôn á."
Triệu Vanh cười lớn.
Một bên khác.
Băng qua con đường nhỏ trước biệt thự là phòng piano.
Kiều Nam Kỳ ngồi trước đàn piano, hai tay không biết dừng sức ấn xuống từ khi nào, tạo thành chuỗi âm thanh lớn ồn ào. Người khởi xướng lại không buông tay, lực trên ngón tay càng lớn.
Y nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua cửa kính nhìn xuống, dửng ở chiếc xe trên đường nhỏ.
Triệu Vanh đang đối diện Lục Tiểu Nguyệt, Lục Tiểu Nguyệt đưa lưng về phía này, nhìn từ đây vừa lúc có thể nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Triệu Vanh.
Kiều Nam Kỳ nhìn Triệu Vanh nơi xa xa kia, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Đã năm ngày từ lúc y chờ ở trước cửa nhà Triệu Vanh tới giờ. Lẽ ra y cũng không tính được khoảng thời gian này rõ ràng như vậy, nhưng con số đó lại tự nhiên xuất hiện trong đầu một cách rõ ràng như vậy.
Suốt năm ngày.
Sau khi đêm đó trở về, ngày hôm sau y đã bị sốt, tuy rằng ngày kia đã tốt hơn nhưng y đã hồi phục sức khỏe và xử lý công việc ở nhà nhiều ngày. Tới lúc công ty tan làm, sẽ đến chỗ Lục Tinh Bình ngồi một lúc, giống như trước đây, để giảm bớt những căng thẳng dồn nén trong thời gian qua.
Mấy ngày nay, y đã cố bỏ đi những thói quen mà Triệu Vanh mang tới.
Có thể là thói quen tình cảm, cũng có thể thói quan thân thể như Triệu Vanh nói, cũng có thể những thứ trong cuộc sống hằng ngày mà bản thân chưa từng chú ý tới, chỉ là lần lượt xuất hiện sau khi Triệu Vanh rời đi.
Triệu Vanh muốn đi thì đi, y đã quyết địhnh sửa lại những thói quen này.
Chỉ là không biết vì cái gì, càng chú ý tới thì những dấu vết của Triệu Vanh càng trở nên rõ ràng, càng khó trừ tận gốc. Ký ức và cảm xúc dường như mâu thuẫn với nhau, y càng thờ ơ thì những ký ức liên quan tới Triệu Vanh càng đột ngột ùa về, khiến y cảm nhận những xúc động bồn chồn.
Hạ Nam bị y bức điên, Trần Trạch Hòa bị mang đi điều tra, những thứ Kiều An Tình để lại cho y đều được y hoàn chỉnh lấy lại. Những ngày này vốn nên là sự khởi đầu của một cuộc sống không có gánh nặng nào mưới đúng, thế nhưng mỗi ngày càng khó khăn hơn.
Kiều Nam Kỳ cứ như vậy suốt năm ngày.
Sau đó y ở trong phòng piano ở nhà Lục Tinh Bình, thấy Triệu Vanh trên đường nhỏ ngoài cửa sổ.
Vào cuố thu, lá vàng rơi đầy trên con đường ấy, cây hai bên đã trụi lá, hoang tàn cô đơn.
Chàng trai mặc một chiếc áo hoodie giản dị màu tối, mái tóc đen và đôi mắt đen nhạt như được chiếu sáng dưới bầu trời. Như nét xuân cuối thu.
Cậu đang cúi đầu, ánh sáng hoàng hôn đang chiếu vào những lọn tóc, dừng lại trên hàng mi dài, vùi nửa khuôn mặt ấy trong ánh sáng và bóng tối.
Cậu đang nheo mắt nhìn Lục Tiểu Nguyệt trước mặt.
Triệu Vanh đang cười.
Nụ cười đầy vui vẻ.
Cậu vô thức cụp mắt xuống, ánh nhìn vô định không có mục tiêu, đầu óc trống rỗng, không cảm thấy gì rồi lại cảm nhận được điều gì đó.
Không cảm thấy gì bởi vì khi cậu nghe thấy những lời liên quan tới mối quan hệ với Kiều Nam Kỳ, trong lòng lại không gợn cơn sóng nào.
Cảm nhận được điều gì đó là bởi vì thế giới này có nhiều chuyện thật kỳ diệu.
Đôi lần sẽ gặp thay đổi cho nhau.
Lúc cậu muốn cả thế giới này biết mình cùng Kiều Nam Kỳ ở bên nhau, Kiều Nam Kỳ lại không làm điều cậu muốn.
Khi cậu muốn hoàn toàn xóa bỏ đoạn quá khứ kia, thì cả thế giới lại đi hỏi quan hệ của cậu và Kiều Nam Kỳ. Nhưng cần gì chứ? Mặc kệ là Trần Trạch Hòa dùng thái độ nhìn xuống từ trên cao hay Lưu Thuận ấp úng hỏi như bây giờ, có thể hỏi được ở chỗ cậu, cũng không phải chỉ có 'Không liên quan' sao?
Cậu khẽ dựa vào ghế, ngước đầu nhìn thoáng qua những làn mây trôi nổi trên bầu trời.
"Nhóc Lục."
"Hả! À, haiz, tam thiếu, anh nói đi."
Triệu Vanh nhất thời bị bộ dạng Lưu Thuận chọc cười, cũng lười so đo với cậu chàng, trực tiếp hỏi: "Nói đi, khi nào, ở đâu?"
"Tam thiếu.... Sao anh biết....?"
Triệu Vanh buồn cười nói: "Anh quen biết chú mày mấy năm nay vô ích à?"
Lưu Thuận ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát.
Hắn có giao tình mấy năm nay với Triệu Vanh, hai năm trước lúc Trần gia còn hiển hách, hắn có quan hệ tốt với Triệu Vanh còn hưởng ké không ít.
Hắn cho rằng mình hiểu rõ Triệu Vanh nên mới gọi cuộc điện thoại này, cũng là cảm thấy Triệu Vanh tính tình tốt, sẽ như trước đây không so đo mà ân cần.
Nhưng mới mấy ngày không gặp, Trần gia đảo lộn, mà tính cách Triệu Vanh cũng có vẻ đảo lộn vậy?
Hắn nghĩ một lát, vẫn là nên ăn ngay nói thật: "Mọi người quả thật muốn gặp anh..."
"Buổi tối bốn ngày sau, địa điểm còn chưa quyết. Là Dư Tiên tổ chức, anh cũng nhớ cậu ta đi? Vốn những chuyện này, tụi em... Haiz, tụi em cũng không muốn quấy rầy anh, em cũng không thích nhiều chuyện, nhưng Dư Tiên hôm nay cũng không biết lấy tin ở đâu ra, nghe được anh mấy ngày nay đều ở công ty của Kiều đại thiếu, nói anh nhìn qua rất tốt giống như không bị chuyện Trần gia ảnh hưởng."
"Còn nói... Nói anh cũng không biết bám vào Kiều đại thiếu mà khinh cả đám, cho nên mới không liên hệ. Cả đám vừa rồi bàn bạc, muốn tìm lý do để anh không thể từ chối để hẹn anh tới chơi."
"Là hẹn anh ra chơi, hay muốn hẹn anh ra hỏi thăm thuận tiện chê cười cho thích?"
Lưu Thuận nghe vậy, bất giác nắm chặt điện thoại, liếc nhìn màn hình điện thoại --- không gọi lộn.
Người nhận điện thoại là Triệu Vanh.
Là Triệu Vanh trước giờ với ai cũng cười, nói chuyện luôn khéo léo chừa cho người ta ba phần mặt mũi.
Lời này là Triệu Vanh nói.
Vậy mà Triệu Vanh lại nói ra như thế.
Hắn dứt khoác không vòng vo nữa.
"Bọn nó hẳn là lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho anh. Em vừa rồi ngồi ở bên cạnh nghe cảm thấy khó chịu cả người, cho nên mới gọi điện thoại tới cho anh để hỏi thăm."
Lưu Thuận luôn cảm thấy đây không phải tin thật gì.
Không nói tới chuyện Kiều đại thiếu được đồn luôn thích Lục Tinh Bình mấy năm nay, mà cả Triệu Vanh, những năm gần đây trong nhà cũng có người. Tuy rằng cả đám chưa gặp, nhưng Triệu Vanh đối tốt với vị kia thế nào, người quen của Triệu Vanh đều biết rõ. Mặc dù cả hai đã ly hôn được một thời gian rồi nhưng Triệu Vanh cũng đang để ý Lục Tinh Bình sao?
Hai người này còn không khác gì tình địch, nói chi có quan hệ như vậy được?
Về việc Triệu Vanh ở công ty của Kiều Nam Kỳ --- Triệu Vanh vẫn luôn làm việc ở đó, nói Kiều Nam Kỳ không so đo với Triệu Vanh còn đáng tin hơn.
Cậu chàng chỉ muốn kiểm tra tình trạng hiện tại của Triệu Vanh, nhìn xem có cần phải khéo léo nhắc nhở Triệu Vanh một tí, không cần đồng ý lời mời của đám người Dư Tiên.
Chỉ là không nghĩ tới, còn chưa thử được đã bị Triệu Vanh quay vòng vòng khai sạch. Hắn nghẹn nửa ngày tìm từ thích hợp trước mặt Triệu Vanh, giống như chỉ cần một thủ đoạn nhỏ cũng bị người kia nhìn thấy.
Sao hắn trước kia lại không phát hiện Triệu Vanh thông minh thế này chứ?
Hắn còn muốn nói gì đó che đậy sự xấu hổ của mình, Triệu Vanh ở đầu dây bên kia vốn im lặng lại đột nhiên nói: "Bảo bọn họ đừng nhắn tin cho anh nữa."
"Này, tam thiếu, bọn họ cũng chưa chắc sẽ nghe em mà."
"Bắt cả đám nghe chú làm gì?" Triệu Vanh lại cười nói: "Nói với tụi nó, chú đã hẹn với anh rồi, anh sẽ đi. Chưa xác định địa điểm đúng không? Tới lúc đó anh chia sẻ địa chỉ cho chú, chú giúp anh hẹn trước một chút, nói là chú đặt cũng không khó gì."
"Hả??"
"Còn có, cám ơn chú. Anh cúp."
Triệu Vanh liền tắt điện thoại.
Lưu Thuận nghe tiếng đầu dây bên kia biến mất, trên màn hình điện thoại chỉ còn nhật ký trò chuyện vừa rồi, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Hắn không nghĩ nổi tại sao Triệu Vanh lại đột nhiên thay đổi như vậy.
Nhưng sau khi ngẫm lại, hắn mới phát hiện cũng không bất ngờ.
Từ cái đêm Triệu Vanh tháo nhẫn cưới ra, lớn tiếng nói đã ly hôn, lại vừa tìm hắn bắt đầu hỏi thăm chuyện Lục Tinh Bình, manh mối cũng dần xuất hiện.
Nghĩ vậy, Lưu Thuận lại có chút lo lắng.
Cậu chàng quản không được, cũng không rõ chuyện Kiều gia và Trần gia, chuyện Trần gia bọn họ phá sản cũng không liên quan, nếu Triệu Vanh thật sự không chịu nổi nữa, cậu cũng không phải không giúp đỡ tiền bạc được.
So với chuyện đó, hắn càng lo lắng chuyện Triệu Vanh trước kia nói muốn theo đuổi Lục Tinh Bình.
Trần gia trong một đêm vỡ trận, Triệu Vanh không có chỗ dựa, lỡ bị Kiều Nam Kỳ phát hiện ý độ thì làm sao đây?
Có ai dám trước mặt Kiều Nam Kỳ la làng suốt mấy năm nay chứ?
Lưu Thuận càng nghĩ càng lo lắng, chỉ có thể hy vọng Kiều đại thiếu trăm công ngàn việc không phát hiện bản thân có thêm một tình địch.
-
Gần xế chiều, Triệu Vanh ở lúc tan làm, 'tiện đường' đưa Tiểu Nguyệt về.
Mấy ngày nay Lục Tinh Bình dường như luôn phải tư vấn sau giờ làm, có Triệu Vanh ở đây, Lục Tinh Bình cũng không biết nhà Triệu Vanh không tiện đường, nên ngày nào cũng nhờ vả Triệu Vanh đưa Lục Tiểu Nguyệt về nhà.
Cũng không biết có khách hàng cuồng việc cỡ nào mà toàn chờ tan làm mới tới tư vấn.
Cậu đối với công việc của Lục Tinh Bình cũng không có tò mò gì. Nhân cơ hội này để tìm hiểu vị hôn phu cũ của mình, cậu cũng ngại tốn thời gian.
Trong khoảng thời gian làm quen này, Triệu Vanh cũng coi như hiểu được, Lục Tinh Bình là người bất khả xâm phạm, điểm yếu duy nhất chỉ có Lục Tiểu Nguyệt. Quan hệ của cả hai cũng đa số là liên quan tới Lục Tiểu Nguyệt, để Lục Tinh Bình thiếu cậu chút nhân tình.
Cho dù Lục Tinh Bình không thích mình, chỉ cần có thể để Lục Tinh Bình hỗ trợ tiến hành hợp đồng hôn nhân, bắt đầu từ người thân của người hôn phu cũ cũng không có gì sai.
Hoàng hôn, xe cộ đông đúc.
Trời cuối thu gần vào đông, xế chiều tối ngày càng sớm. Tuy chỉ mới 4-5 giờ, chân trời đã dần tối, có vầng trăng lưỡi liềm mơ hồ xen lẫn giữa bầu trời vàng.
Giữa dòng xe cộ, Triệu Vanh nắm tay lái, nhìn thoáng qua sắc trời rồi mở đèn xe, lúc này mới tiếp tục trò chuyện với Lục Tiểu Nguyệt: "...... Em nói tiền bối không thích đọc sách sao? Anh vẫn nghĩ sách trên kệ đều là anh ấy xem."
Lục Tiểu Nguyệt cúi đầu, nhếch khóe miệng, hai tay cầm di động, màn hình còn đang ngừng ở giao diện trò chuyện.
Bàn tay cô đánh chữ không ngừng, nhất thời không quan tâm nói chuyện với Triệu Vanh.
Triệu Vanh cũng không vội vàng gì mà tập trung lái xe.
Lát sau Lục Tiểu Nguyệt mới dừng tay lại, sau đó trả lời: "Anh ấy chỉ thỉnh thoảng xem thôi, nhưng không nhiều, kia toàn em xem."
Triệu Vanh sửng sốt.
Cậu vô ý đạp ga, tốc độ xe từ từ giảm xuống, cho tới khi tiếng còi không kiên nhẫn phía sau vang lên, lúc này cậu mới phát hiện mình đang mất tập trung.
Cậu nghĩ tới khoảng thời gian hai năm mình học cùng trường với Lục Tinh Bình.
Khoảng thời gian đó, cậu vì Kiều Nam Kỳ mà làm việc ở thư viện, mỗi ngày ngoại trừ chú ý Kiều Nam Kỳ nhìn gì, làm gì, khi nào tới, ấn tượng sâu nhất, là Lục Tinh Bình cũng tới, bọn họ cũng gặp nhau rất nhiều lần.
Tuy rằng không thường xuyên như Kiều Nam Kỳ, nhưng so với sinh viên bình thường, tần suất của Lục Tinh Bình mượn sách đã coi là nhiều.
Triệu Vanh vẫn luôn cảm thấy, Kiều Nam Kỳ ghét người dốt nát như mình, mà xem Lục Tinh Bình là bạch nguyệt quang, cũng bởi vì linh hồng cộng hưởng ở phương diện này.
"Nhưng trước kia anh đã nhiều lần gặp tiền bối ở thư viện."
"Đều là giúp em mượn sách. Thời trung học em thích một vài cuốn sách ba xu, mấy cuốn đó em đọc một lần rồi thôi, không cần mua, em lại lười nữa, đúng lúc thư viện trường các anh lớn, nên em bảo anh hai cách một khoảng thời gian đi mượn mấy quyển, về nhà đưa cho em."
Lời còn chưa dứt, Lục Tiểu Nguyệt lại cúi đầu, đầu ngón tay hoạt động không ngừng trên màn hình, cũng không biết đang nói gì với người bên kia khung chat mà luôn cười cười.
Triệu Vanh cho dù đang lái xe cũng có thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười Lục Tiểu Nguyệt phát ra.
Cậu im lặng không quấy rầy Lục Tiểu Nguyệt tám chuyện với người khác nữa.
Cho tới khi chạy tới trước cửa nhà Lục Tinh Bình, Triệu Vanh mới từ từ phanh xe lại, mắt thấy Lục Tiểu Nguyệt cũng cất điện thoại mới hỏi: "Em yêu à?"
Lục Tiểu Nguyệt lập tức xấu hổ.
Mắt thấy cô định vặn lại, Triệu Vanh liền cười nói: "Em đã hai mươi mấy rồi, yêu đương có gì đâu mà ngại nói?"
"...... Sao anh lại biết?"
"Anh không biết nhiều, cho nên chuyện khác không dám nói. Nhưng ánh mắt lúc gửi tin nhắn vừa rồi của em, anh cũng không phải chưa từng trải qua ---"
Sau một lát cậu ngừng lại không nói nữa.
Cậu rũ mắt, từ từ chớp mắt thu hồi lại những cảm xúc phức tạp.
Sau đó, Triệu Vanh cởi đai an toàn, vòng qua tới chỗ ghế phụ nơi Lục Tiểu Nguyệt đang ngồi, mở cửa xe, mặt mày khẽ cong, cười nói: "Lục tiểu thư, hôm nay công việc tài xế của anh đã hoàn thành."
Lục Tiểu Nguyệt bị cậu chọc cười, vẻ mặt xấu hổ hơi đổi, xuống xe nhỏ giọng nói với cậu: "Anh đừng nói với anh em, anh ấy quản nghiêm lắm, miệng còn hơi cay nghiệt nữa."
Ánh mắt Triệu Vanh vừa động.
"Ừm..." Cậu muốn nói lại thôi, "Em đánh giá mồm miệng kia của tiền bối, là 'có chút' cay nghiệt thôi à?'
Lục Tiểu Nguyệt" "...... Vô cùng cay nghiệt luôn á."
Triệu Vanh cười lớn.
Một bên khác.
Băng qua con đường nhỏ trước biệt thự là phòng piano.
Kiều Nam Kỳ ngồi trước đàn piano, hai tay không biết dừng sức ấn xuống từ khi nào, tạo thành chuỗi âm thanh lớn ồn ào. Người khởi xướng lại không buông tay, lực trên ngón tay càng lớn.
Y nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua cửa kính nhìn xuống, dửng ở chiếc xe trên đường nhỏ.
Triệu Vanh đang đối diện Lục Tiểu Nguyệt, Lục Tiểu Nguyệt đưa lưng về phía này, nhìn từ đây vừa lúc có thể nhìn thấy khuôn mặt chính diện của Triệu Vanh.
Kiều Nam Kỳ nhìn Triệu Vanh nơi xa xa kia, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Đã năm ngày từ lúc y chờ ở trước cửa nhà Triệu Vanh tới giờ. Lẽ ra y cũng không tính được khoảng thời gian này rõ ràng như vậy, nhưng con số đó lại tự nhiên xuất hiện trong đầu một cách rõ ràng như vậy.
Suốt năm ngày.
Sau khi đêm đó trở về, ngày hôm sau y đã bị sốt, tuy rằng ngày kia đã tốt hơn nhưng y đã hồi phục sức khỏe và xử lý công việc ở nhà nhiều ngày. Tới lúc công ty tan làm, sẽ đến chỗ Lục Tinh Bình ngồi một lúc, giống như trước đây, để giảm bớt những căng thẳng dồn nén trong thời gian qua.
Mấy ngày nay, y đã cố bỏ đi những thói quen mà Triệu Vanh mang tới.
Có thể là thói quen tình cảm, cũng có thể thói quan thân thể như Triệu Vanh nói, cũng có thể những thứ trong cuộc sống hằng ngày mà bản thân chưa từng chú ý tới, chỉ là lần lượt xuất hiện sau khi Triệu Vanh rời đi.
Triệu Vanh muốn đi thì đi, y đã quyết địhnh sửa lại những thói quen này.
Chỉ là không biết vì cái gì, càng chú ý tới thì những dấu vết của Triệu Vanh càng trở nên rõ ràng, càng khó trừ tận gốc. Ký ức và cảm xúc dường như mâu thuẫn với nhau, y càng thờ ơ thì những ký ức liên quan tới Triệu Vanh càng đột ngột ùa về, khiến y cảm nhận những xúc động bồn chồn.
Hạ Nam bị y bức điên, Trần Trạch Hòa bị mang đi điều tra, những thứ Kiều An Tình để lại cho y đều được y hoàn chỉnh lấy lại. Những ngày này vốn nên là sự khởi đầu của một cuộc sống không có gánh nặng nào mưới đúng, thế nhưng mỗi ngày càng khó khăn hơn.
Kiều Nam Kỳ cứ như vậy suốt năm ngày.
Sau đó y ở trong phòng piano ở nhà Lục Tinh Bình, thấy Triệu Vanh trên đường nhỏ ngoài cửa sổ.
Vào cuố thu, lá vàng rơi đầy trên con đường ấy, cây hai bên đã trụi lá, hoang tàn cô đơn.
Chàng trai mặc một chiếc áo hoodie giản dị màu tối, mái tóc đen và đôi mắt đen nhạt như được chiếu sáng dưới bầu trời. Như nét xuân cuối thu.
Cậu đang cúi đầu, ánh sáng hoàng hôn đang chiếu vào những lọn tóc, dừng lại trên hàng mi dài, vùi nửa khuôn mặt ấy trong ánh sáng và bóng tối.
Cậu đang nheo mắt nhìn Lục Tiểu Nguyệt trước mặt.
Triệu Vanh đang cười.
Nụ cười đầy vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.