Chương 61
Tây Qua Sao Nhục
10/04/2024
Địa hình ở Dương Thành luôn yên bình, nhưng những ngày tuyết rơi gió lại rất nhiều.
Trong tiếng gió xào xạc, tuyết bị vùi vào trong mặt đất, giống như cát trắng cuồn cuộn. Khăn quàng cổ của Triệu Vanh đung đưa giống như trái tim lúc này của cậu.
Cậu vẫn không thể giữ bình tĩnh trước những hiểu lầm trong quá khứ, không phải vì lòng còng mang khúc mắc nên mới không giữ được phong độ trước mặt Kiều Nam Kỳ sao?
Sắc mặt Triệu Vanh không thay đổi, nhưng trong lòng lại có chút sôi sục.
Sôi sục trong cái lạnh giá buốt này.
Những lời vừa rồi là nói cho Kiều Nam Kỳ nghe, cũng như nói cho chính mình nghe.
Nhưng mày đi rồi mà Triệu Vanh.
Mày mất nhiều thời gian như vậy mới bước chân ra được, mày đã đi rồi.
Triệu Vanh, mày đừng mềm lòng.
Cậu cứ mãi nói như thế với mình.
Kiều Nam Kỳ nghe cậu nói xong đã đứng ngơ ra ở đó.
Người này nhìn cậu giống như đang cắn răng chịu đựng gì đó. Liếc mắt, Triệu Vanh còn nhìn thấy Kiều Nam Kỳ nắm chặt nắm tay, lại nhìn đôi mắt đỏ hoe kia, hình như đã hiểu ra được.
Kiều Nam Kỳ đây là... Kiềm chế không khóc sao?
Cũng không biết vừa rồi có phải Kiều Nam Kỳ tháo gỡ khúc mắc còn tồn tại trong lòng mình không, mà Triệu Vanh sau khi nhẫn nại tới cực điểm, bây giờ chỉ còn lại chút tiếc nuối và bất đắc dĩ.
Việc đã đến nước này......
Việc đã đến nước này.
Cậu nói với Kiều Nam Kỳ: “Tôi và tiền bối mới quyết định ngày cưới ngày hôm qua xong, là vào nửa tháng sau. Nếu anh không ngại, tôi sẽ gửi thiệp mời cho anh. Chúng ta hãy coi những việc trước kia như những ký ức còn non trẻ, thật ra cả hai cũng không có thù hằn sâu sắc gì, ngày sau nếu bỏ xuống được, vẫn có thể thường xuyên tới thăm hỏi trò chuyện.”
“Nếu anh gặp được người khiến anh động lòng, tôi cũng sẽ tới tham dạ lễ cưới của anh kèm theo lời chúc phúc.”
Kiều Nam Kỳ gần như sắp xong rồi, y há miệng thở dốc, rất nhiều lời muốn nói, rồi lại không biết phải nói như thế nào.
Sau khi giằng co, y như người đang chết đuối vươn tay lên cầu cứu giữa biển động dữ dội, y hỏi: “Em không còn yêu anh sao?”
Triệu Vanh ngẩng đầu lên.
Câu hỏi này thật sự rất khó trả lời.
Cậu không thể nói dối thẳng thừng như vậy, nhưng hôn ước này cũng là cơ hội để cậu cắt đứt quá khứ, nếu cậu nói ra sự thật, hoặc giây phút này quay đầu lại, thì sau này sẽ mãi luôn có một cái gai trong tim, bởi vì bây giờ cậu mới phát hiện bản thân cũng chưa suy nghĩ rõ ràng.
Cậu không nói gì.
Sự im lặng này, đối với Kiều Nam Kỳ, lại giống như sự cam chịu.
Kiều Nam Kỳ lại nghĩ tới hai người trước kia có vài nét giống với Lục Tinh Bình.
Ngay cả người tương tự cũng đã làm Triệu Vanh có cái nhìn khác đi.....
Y như muốn nắm lấy cọm rơm cuối cùng, gằn từng chữ một: “Vậy em yêu Lục Tinh Bình sao?”
Đây cũng là một câu hỏi mà Triệu Vanh không muốn trả lời.
Triệu Vanh cụp mắt, nhấc chân, đá tuyết dưới chân, biến lớp tuyết bằng phẳng trở nên hỗn độn.
Cậu nói: “Anh hiện tại hình như không có tư cách hỏi tôi vấn đề này.”
Câu này thật sự đã chặn mất những lời Kiều Nam Kỳ muốn nói.
“Đám cưới còn có rất nhiều việc, tôi về trước đây.” Cậu chỉ nói, “Anh cũng trở về đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Anh không sợ lạnh.” Đối phương buột miệng nói.
“Tôi sợ.”
Kiều Nam Kỳ nắm lấy cánh tay cậu, dẫn cậu đi ra ngoài.
“Anh làm gì?!”
Người này không nói gì.
Sức của y trước giờ đều lớn hơn Triệu Vanh, tuyết dưới đất mềm tới mức làm người ta không cần dồn sức, Triệu Vanh không kịp phòng bị đã bất ngờ bị y kéo về phía bãi đậu xe.
Cậu giãy dụa, vốn định lên tiếng ngăn người này lại, nhưng cũng không biết có phải khí tức Kiều Nam Kỳ tỏa ra lúc này quá mức đáng sợ, như là lúc nào cũng có thể nổi điên, cho nên cậu nháy mắt cũng không biết nên mở miệng nói gì.
Kiều Nam Kỳ kéo cậu tới cạnh xe, một tay mở cửa xe, một tay kéo Triệu Vanh ngồi vào ghế sau.
Triệu Vanh nhớ tới chuyện lúc trước xảy ra khi tới công ty Kiều Nam Kỳ, đột nhiên bắt đầu dùng sức muốn thoát khỏi tay của người này, đứng ở cửa xe không chịu đi vào.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì đây?”
“Anh chỉ muốn nói chuyện với em mà thôi, được không em?” Giọng nói Kiều Nam Kỳ gần như dịu dàng, nhưng đôi mắt lại sâu u ám, giống như một người điên, “Anh sẽ không làm gì hết, anh không dám làm gì cả. Em tin tưởng anh, anh thật sự không dám làm gì nữa.”
Y đã từng kiêu ngạo như vậy, nhưng bây giờ lại không ngừng lặp lại hai chữ 'Không dám'.
“Chỉ là trời bên ngoài lạnh, anh sợ em cảm lạnh.”
Giọng điệu khi nói câu này rất dịu dàng êm ái.
Sự dịu dàng điên cuồng.
Triệu Vanh sửng sốt.
Không gian bên trong xe rất nhỏ, trong đôi mắt của cậu giờ phút này chỉ có thể phản chiếu bóng dáng Kiều Nam Kỳ.
Kiều Nam Kỳ kéo cậu ngồi xuống, đóng cửa lại, bật máy sưởi.
Khí ấm dễ chịu từ từ tản ra, giao nhau với khí lạnh bám ngoài cửa kính, tạo ra một lớp sương mù mờ ảo, như ngăn cản cả hai với thế giới bên ngoài.
Bàn tay bị lạnh của Triệu Vanh cũng dần dần lấy lại hơi ấm.
Cậu không nghĩ tới Kiều Nam Kỳ sẽ như vậy, nhất thời cũng không xuống xe.
Cậu và Kiều Nam Kỳ cùng nhau ngồi ở ghế sau, trầm giọng nói: “Nếu điều anh đnh nói là điều chúng ta đã nói qua nhiều lần thì thật sự không cần thiết.”
“Tôi muốn kết hôn.” Cậu lần đầu tiên nói thẳng với Kiều Nam Kỳ những lời này một cách trịnh trọng, “Kiều Nam Kỳ, tôi muốn kết hôn.”
“Là ở nửa tháng sau.”
Lời nói Triệu Vanh bị nghẹn lại bởi ánh mắt Kiều Nam Kỳ dọa cho sợ.
Đôi mắt người này ửng đỏ, bên trong cũng đầy tơ máu, lại đang nhìn thẳng vào cậu, không còn sâu thẳm như trước nhưng lại giống như muốn xé nát cậu ra rồi ăn vào bụng.
Nhưng cậu cần phải nói hết.
Trái cổ của cậu khẽ lăn, giọng điệu càng tăng thêm.
“ --- Những chuyện khác đều vô nghĩa.”
“CÓ! CÓ Ý NGHĨA” Kiều Nam Kỳ gần như phản bác ngay lập tức, “Chúng ta mới chia tay mấy tháng, em và Lục Tinh Bình quen nhau chưa lâu, sao em có thể thật sự yêu cậu ta? Cúng có thể... Có thể em nghĩa chưa KỸ. Anh muốn giải thích với em, em cho anh cơ hội giải thích có được không?”
Y thận trọng nhìn Triệu Vanh, giống như sợ bỏ lỡ vẻ mặt khó chịu và khó chịu của Triệu Vanh.
Nhưng y lại như một con thú dữ đang nằm sấp, chừo đợi con mồi phản kháng, một khi con mồi giãy vùng vẫy trước mặt, y sẽ đột nhiên nhào về trước, hoàn toàn tiêu diệt con mồi.
Triệu Vanh hoảng sợ cảm thấy tim mình đập càng nhanh hơn.
Cậu kéo áo khoác, cúi đầu, vùi cằm vào khăn quàng cổ, tạo cho mình một cách giác an toàn ở hàng ghế sau rộng rãi.
Cậu nói: “Được, anh nói đi.”
Có lẽ nói xong, sự cố chấp cũng sẽ biến mất.
Kiều Nam Kỳ cười.
Đây là nụ cười đầu tiên của y trong ngày hôm nay, dù cho đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ.
Y sợ Triệu Vanh đổi ý, vội vàng nói: “Anh thật sự không phải hứng thú nhất thời, cũng không phải là muốn thắng thua. Triệu Vanh, sau khi em đi, anh gặp rất nhiều chuyện, cũng biết được rất nhiều chuyện.”
Y muốn nói tới đàn mèo trước, nhưng bây giờ bản thân vẫn còn đang dùng thân phận nhân viên cửa hàng thú cưng để liên lạc với Triệu Vanh, bây giờ không còn cách nào phải bỏ qua vấn đề đó.
“Anh đã nhận được thư trước đây em gửi cho anh, mỗi một bức anh đều đọc hết. Trước kia không phải anh cố ý không xem, mà anh chưa từng nghĩ tới nơi đó sẽ có gì, chỉ có gần đây mới cạy hộp thư ra xem.”
Nghe được chữ 'Thư' này, hai mắt Triệu Vanh khẽ run rẩy.
Trước kia lúc ở bên nhau, cậu mỗi lần có suy nghĩ muốn cùng Kiều Nam Kỳ nói chuyện, Kiều Nam Kỳ đều không để ý, thậm chí ngắt lời, cho nên cậu cũng từ bỏ ý định nói ra.
Thế cho nên đến bây giờ, cậu đều cảm thấy những việc đó sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi trong quá khứ.
Lại chưa từng nghĩ tới Kiều Nam Kỳ sẽ thấy được.
Ở thời điểm không nên thấy này.
Cậu nói: “Tôi trước kia... Chỉ muốn báo đáp anh, không có ý gì khác.”
“Anh biết” Kiều Nam Kỳ muốn nói nhiều hơn nữa, “Anh còn biết nhiều thứ nữa. Anh biết em ở Trần gia ra sao, cũng biết em khi ký thỏa thuận hôn nhân với anh đã khó khăn dường nào.”
“Anh đã từng có một đoạn thời gian khó khăn lúc học đại học. Đã có một người bí mật bỏ list đọc vào trong sách, bí mật ở cạnh anh khoảng thời gian đó. Anh vẫn luôn cho rằng người đó là Lục Tinh Bình, nhưng sau đó anh mới biết được......”
Triệu Vanh chậm rãi chớp mắt.
- -- Hóa ra Kiều Nam Kỳ còn biết cả điều này.
Hóa ra Kiều Nam Kỳ đối xử đặc biệt với Lục Tinh Bình, là bởi vì chuyện này.
Hóa ra trời xui đất khiến, line vốn không thuộc về bạch nguyệt quang, lại vì cậu mà thêm vào một biến số.
“Anh đã từng quá đề phòng, nhưng suy nghĩ lại quá ít, anh vẫn luôn thích em. Chuyện đã qua là anh sai, anh biết rồi, anh sẽ không không trận trọng em nữa, anh cũng sẽ không làm việc có lỗi với em.”
“Em yêu anh nhiều năm như vậy, mà anh cũng yêu em, chúng ta là xuất phát từ hai phía.”
Cuối cùng y vẫn cúi đầu, vứt bỏ hết mọi sự kiêu hãnh của mình: “Triệu Vanh, chúng ta có thể tiếp tục. Anh xin em, anh cầu xin em, anh thật sự cầu xin em, đừng kết hôn, có được không em?”
Nếu cầu xin và sự hèn mọn có thể làm Triệu Vanh thay đổi suy nghĩ, vậy thì y thật sự cảm ơn trời cao đã sáng tạo ra hai từ này.
Đáng tiếc, Triệu Vanh vẫn không có phản ứng.
Kiều Nam Kỳ cứ nhìn Triệu Vanh như vậy, lại nghe tiếng gió loáng thoáng bên ngoài cùng tiếng máy sưởi rầm rì trong xe.
Nhưng người được y cầu xin lại từ từ lắc đầu.
“Đứng vậy, anh rất cảnh giác, rất đề phòng. Nếu không phải những thứ này do anh nhìn thấy, mà do tôi nói cho anh, sợ rằng anh lại cho rằng tôi có ý đồ khác.”
“Hiện tại anh biết thì cảm động, muốn tôi quay trở về.”
Triệu Vanh nghĩ thầm, có lẽ, cậu nên cảm kích bản thân vừa rồi mềm lòng mà ngồi xuống, mới nghe được những lời này.
Giữa sự chua xót, cậu đã thấy có chút vui mừng.
Ít nhất cậu đã biết, những năm tháng như thiêu thân lao vào lửa, cũng không hẳn là vô nghĩa.
Cũng cho cậu biết, những chuyện mà cậu luôn để ý về Lục Tinh Bình, rốt cuộc đã hiểu lầm ở đâu.
Ít nhất cả hai chỉ mắc sai lầm, chỉ là không hợp nữa, mà không phải lừa dối lẫn nhau.
Nhưng chính vì điều này, sự mềm lòng của cậu chỉ xuất hiện trong chốc lát.
Những chuyện này hiện tại Kiều Nam Kỳ đã biết, chẳng qua chỉ làm cho người này càng thêm lẫn lộn chuyện cảm tình mà thôi.
Cảm động trước lòng tốt của người khác, cùng thích một người, suy cho cùng vẫn không giống nhau. Trước kia không biết những việc này, sự cố chấp của Kiều Nam Kỳ là tới bởi sự thất vọng, sau khi biết những điều này, điều Kiều Nam Kỳ không muốn từ bỏ lại là sự cống hiến của cậu.
Cậu muốn kết hôn, chuyện này đối với Kiều Nam Kỳ giống như tuyên bố thất bại chung cuộc, khiến Kiều Nam Kỳ càng khó phân biệt những cảm xúc đó.
Ngược lại Triệu Vanh càng nhận ra quyết định thực hiện hôn ước với Lục Tinh Bình là điều đúng đắn.
Cho dù cố chấp tới đâu, thì nó cũng sẽ biến mất sau khi cậu kết hôn với người bạn thời thơ ấu của Kiều Nam Kỳ.
Tình yêu cùng sự cố chấp, muốn phân rõ, nói khó cũng khó, mà nói dễ, lại cũng rất dễ.
Chỉ cần mục tiêu để cố chấp không còn, nếu trong lòng vẫn còn tình cảm, thì đó là yêu.
Nếu sự cố chấp vẫn không biến mất.....
Chắc là không đâu.
Người đàn ông trước mặt như đã cận kề với việc sắp mất khống chế, cậu cố gắng đè nén cảm xúc, bình thản nói ra: “Thật ra cho dù tôi có quay lại với anh, tôi cũng sẽ không có khả năng như trước đây. Người anh thích có lẽ là tôi trước kia, thích cái người 'Thích anh'.”
“Anh biết không, mấy ngày nay khi tôi nhìn thấy anh, thỉnh thoảng tôi lại tự hỏi ---- tôi hồi xưa cũng như thế này sao?”
“Anh có bao giờ tưởng tượng rằng, nếu tôi lại trở thành người như trước kia trong mối quan hệ của chúng ta, liệu anh còn yêu tôi chăng?”
“Anh chưa nghĩ tới, nhưng ----”
“Vậy cứ nghĩa đi.” Triệu Vanh giơ tay, ngăn cản y nói.
Cậu nói tiếp: “Chúc tôi tân hôn vui vẻ đi, Kiều tiên sinh.”
Han: Dạo này bận quá, có ai nhớ tui hông~~
Trong tiếng gió xào xạc, tuyết bị vùi vào trong mặt đất, giống như cát trắng cuồn cuộn. Khăn quàng cổ của Triệu Vanh đung đưa giống như trái tim lúc này của cậu.
Cậu vẫn không thể giữ bình tĩnh trước những hiểu lầm trong quá khứ, không phải vì lòng còng mang khúc mắc nên mới không giữ được phong độ trước mặt Kiều Nam Kỳ sao?
Sắc mặt Triệu Vanh không thay đổi, nhưng trong lòng lại có chút sôi sục.
Sôi sục trong cái lạnh giá buốt này.
Những lời vừa rồi là nói cho Kiều Nam Kỳ nghe, cũng như nói cho chính mình nghe.
Nhưng mày đi rồi mà Triệu Vanh.
Mày mất nhiều thời gian như vậy mới bước chân ra được, mày đã đi rồi.
Triệu Vanh, mày đừng mềm lòng.
Cậu cứ mãi nói như thế với mình.
Kiều Nam Kỳ nghe cậu nói xong đã đứng ngơ ra ở đó.
Người này nhìn cậu giống như đang cắn răng chịu đựng gì đó. Liếc mắt, Triệu Vanh còn nhìn thấy Kiều Nam Kỳ nắm chặt nắm tay, lại nhìn đôi mắt đỏ hoe kia, hình như đã hiểu ra được.
Kiều Nam Kỳ đây là... Kiềm chế không khóc sao?
Cũng không biết vừa rồi có phải Kiều Nam Kỳ tháo gỡ khúc mắc còn tồn tại trong lòng mình không, mà Triệu Vanh sau khi nhẫn nại tới cực điểm, bây giờ chỉ còn lại chút tiếc nuối và bất đắc dĩ.
Việc đã đến nước này......
Việc đã đến nước này.
Cậu nói với Kiều Nam Kỳ: “Tôi và tiền bối mới quyết định ngày cưới ngày hôm qua xong, là vào nửa tháng sau. Nếu anh không ngại, tôi sẽ gửi thiệp mời cho anh. Chúng ta hãy coi những việc trước kia như những ký ức còn non trẻ, thật ra cả hai cũng không có thù hằn sâu sắc gì, ngày sau nếu bỏ xuống được, vẫn có thể thường xuyên tới thăm hỏi trò chuyện.”
“Nếu anh gặp được người khiến anh động lòng, tôi cũng sẽ tới tham dạ lễ cưới của anh kèm theo lời chúc phúc.”
Kiều Nam Kỳ gần như sắp xong rồi, y há miệng thở dốc, rất nhiều lời muốn nói, rồi lại không biết phải nói như thế nào.
Sau khi giằng co, y như người đang chết đuối vươn tay lên cầu cứu giữa biển động dữ dội, y hỏi: “Em không còn yêu anh sao?”
Triệu Vanh ngẩng đầu lên.
Câu hỏi này thật sự rất khó trả lời.
Cậu không thể nói dối thẳng thừng như vậy, nhưng hôn ước này cũng là cơ hội để cậu cắt đứt quá khứ, nếu cậu nói ra sự thật, hoặc giây phút này quay đầu lại, thì sau này sẽ mãi luôn có một cái gai trong tim, bởi vì bây giờ cậu mới phát hiện bản thân cũng chưa suy nghĩ rõ ràng.
Cậu không nói gì.
Sự im lặng này, đối với Kiều Nam Kỳ, lại giống như sự cam chịu.
Kiều Nam Kỳ lại nghĩ tới hai người trước kia có vài nét giống với Lục Tinh Bình.
Ngay cả người tương tự cũng đã làm Triệu Vanh có cái nhìn khác đi.....
Y như muốn nắm lấy cọm rơm cuối cùng, gằn từng chữ một: “Vậy em yêu Lục Tinh Bình sao?”
Đây cũng là một câu hỏi mà Triệu Vanh không muốn trả lời.
Triệu Vanh cụp mắt, nhấc chân, đá tuyết dưới chân, biến lớp tuyết bằng phẳng trở nên hỗn độn.
Cậu nói: “Anh hiện tại hình như không có tư cách hỏi tôi vấn đề này.”
Câu này thật sự đã chặn mất những lời Kiều Nam Kỳ muốn nói.
“Đám cưới còn có rất nhiều việc, tôi về trước đây.” Cậu chỉ nói, “Anh cũng trở về đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Anh không sợ lạnh.” Đối phương buột miệng nói.
“Tôi sợ.”
Kiều Nam Kỳ nắm lấy cánh tay cậu, dẫn cậu đi ra ngoài.
“Anh làm gì?!”
Người này không nói gì.
Sức của y trước giờ đều lớn hơn Triệu Vanh, tuyết dưới đất mềm tới mức làm người ta không cần dồn sức, Triệu Vanh không kịp phòng bị đã bất ngờ bị y kéo về phía bãi đậu xe.
Cậu giãy dụa, vốn định lên tiếng ngăn người này lại, nhưng cũng không biết có phải khí tức Kiều Nam Kỳ tỏa ra lúc này quá mức đáng sợ, như là lúc nào cũng có thể nổi điên, cho nên cậu nháy mắt cũng không biết nên mở miệng nói gì.
Kiều Nam Kỳ kéo cậu tới cạnh xe, một tay mở cửa xe, một tay kéo Triệu Vanh ngồi vào ghế sau.
Triệu Vanh nhớ tới chuyện lúc trước xảy ra khi tới công ty Kiều Nam Kỳ, đột nhiên bắt đầu dùng sức muốn thoát khỏi tay của người này, đứng ở cửa xe không chịu đi vào.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì đây?”
“Anh chỉ muốn nói chuyện với em mà thôi, được không em?” Giọng nói Kiều Nam Kỳ gần như dịu dàng, nhưng đôi mắt lại sâu u ám, giống như một người điên, “Anh sẽ không làm gì hết, anh không dám làm gì cả. Em tin tưởng anh, anh thật sự không dám làm gì nữa.”
Y đã từng kiêu ngạo như vậy, nhưng bây giờ lại không ngừng lặp lại hai chữ 'Không dám'.
“Chỉ là trời bên ngoài lạnh, anh sợ em cảm lạnh.”
Giọng điệu khi nói câu này rất dịu dàng êm ái.
Sự dịu dàng điên cuồng.
Triệu Vanh sửng sốt.
Không gian bên trong xe rất nhỏ, trong đôi mắt của cậu giờ phút này chỉ có thể phản chiếu bóng dáng Kiều Nam Kỳ.
Kiều Nam Kỳ kéo cậu ngồi xuống, đóng cửa lại, bật máy sưởi.
Khí ấm dễ chịu từ từ tản ra, giao nhau với khí lạnh bám ngoài cửa kính, tạo ra một lớp sương mù mờ ảo, như ngăn cản cả hai với thế giới bên ngoài.
Bàn tay bị lạnh của Triệu Vanh cũng dần dần lấy lại hơi ấm.
Cậu không nghĩ tới Kiều Nam Kỳ sẽ như vậy, nhất thời cũng không xuống xe.
Cậu và Kiều Nam Kỳ cùng nhau ngồi ở ghế sau, trầm giọng nói: “Nếu điều anh đnh nói là điều chúng ta đã nói qua nhiều lần thì thật sự không cần thiết.”
“Tôi muốn kết hôn.” Cậu lần đầu tiên nói thẳng với Kiều Nam Kỳ những lời này một cách trịnh trọng, “Kiều Nam Kỳ, tôi muốn kết hôn.”
“Là ở nửa tháng sau.”
Lời nói Triệu Vanh bị nghẹn lại bởi ánh mắt Kiều Nam Kỳ dọa cho sợ.
Đôi mắt người này ửng đỏ, bên trong cũng đầy tơ máu, lại đang nhìn thẳng vào cậu, không còn sâu thẳm như trước nhưng lại giống như muốn xé nát cậu ra rồi ăn vào bụng.
Nhưng cậu cần phải nói hết.
Trái cổ của cậu khẽ lăn, giọng điệu càng tăng thêm.
“ --- Những chuyện khác đều vô nghĩa.”
“CÓ! CÓ Ý NGHĨA” Kiều Nam Kỳ gần như phản bác ngay lập tức, “Chúng ta mới chia tay mấy tháng, em và Lục Tinh Bình quen nhau chưa lâu, sao em có thể thật sự yêu cậu ta? Cúng có thể... Có thể em nghĩa chưa KỸ. Anh muốn giải thích với em, em cho anh cơ hội giải thích có được không?”
Y thận trọng nhìn Triệu Vanh, giống như sợ bỏ lỡ vẻ mặt khó chịu và khó chịu của Triệu Vanh.
Nhưng y lại như một con thú dữ đang nằm sấp, chừo đợi con mồi phản kháng, một khi con mồi giãy vùng vẫy trước mặt, y sẽ đột nhiên nhào về trước, hoàn toàn tiêu diệt con mồi.
Triệu Vanh hoảng sợ cảm thấy tim mình đập càng nhanh hơn.
Cậu kéo áo khoác, cúi đầu, vùi cằm vào khăn quàng cổ, tạo cho mình một cách giác an toàn ở hàng ghế sau rộng rãi.
Cậu nói: “Được, anh nói đi.”
Có lẽ nói xong, sự cố chấp cũng sẽ biến mất.
Kiều Nam Kỳ cười.
Đây là nụ cười đầu tiên của y trong ngày hôm nay, dù cho đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ.
Y sợ Triệu Vanh đổi ý, vội vàng nói: “Anh thật sự không phải hứng thú nhất thời, cũng không phải là muốn thắng thua. Triệu Vanh, sau khi em đi, anh gặp rất nhiều chuyện, cũng biết được rất nhiều chuyện.”
Y muốn nói tới đàn mèo trước, nhưng bây giờ bản thân vẫn còn đang dùng thân phận nhân viên cửa hàng thú cưng để liên lạc với Triệu Vanh, bây giờ không còn cách nào phải bỏ qua vấn đề đó.
“Anh đã nhận được thư trước đây em gửi cho anh, mỗi một bức anh đều đọc hết. Trước kia không phải anh cố ý không xem, mà anh chưa từng nghĩ tới nơi đó sẽ có gì, chỉ có gần đây mới cạy hộp thư ra xem.”
Nghe được chữ 'Thư' này, hai mắt Triệu Vanh khẽ run rẩy.
Trước kia lúc ở bên nhau, cậu mỗi lần có suy nghĩ muốn cùng Kiều Nam Kỳ nói chuyện, Kiều Nam Kỳ đều không để ý, thậm chí ngắt lời, cho nên cậu cũng từ bỏ ý định nói ra.
Thế cho nên đến bây giờ, cậu đều cảm thấy những việc đó sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi trong quá khứ.
Lại chưa từng nghĩ tới Kiều Nam Kỳ sẽ thấy được.
Ở thời điểm không nên thấy này.
Cậu nói: “Tôi trước kia... Chỉ muốn báo đáp anh, không có ý gì khác.”
“Anh biết” Kiều Nam Kỳ muốn nói nhiều hơn nữa, “Anh còn biết nhiều thứ nữa. Anh biết em ở Trần gia ra sao, cũng biết em khi ký thỏa thuận hôn nhân với anh đã khó khăn dường nào.”
“Anh đã từng có một đoạn thời gian khó khăn lúc học đại học. Đã có một người bí mật bỏ list đọc vào trong sách, bí mật ở cạnh anh khoảng thời gian đó. Anh vẫn luôn cho rằng người đó là Lục Tinh Bình, nhưng sau đó anh mới biết được......”
Triệu Vanh chậm rãi chớp mắt.
- -- Hóa ra Kiều Nam Kỳ còn biết cả điều này.
Hóa ra Kiều Nam Kỳ đối xử đặc biệt với Lục Tinh Bình, là bởi vì chuyện này.
Hóa ra trời xui đất khiến, line vốn không thuộc về bạch nguyệt quang, lại vì cậu mà thêm vào một biến số.
“Anh đã từng quá đề phòng, nhưng suy nghĩ lại quá ít, anh vẫn luôn thích em. Chuyện đã qua là anh sai, anh biết rồi, anh sẽ không không trận trọng em nữa, anh cũng sẽ không làm việc có lỗi với em.”
“Em yêu anh nhiều năm như vậy, mà anh cũng yêu em, chúng ta là xuất phát từ hai phía.”
Cuối cùng y vẫn cúi đầu, vứt bỏ hết mọi sự kiêu hãnh của mình: “Triệu Vanh, chúng ta có thể tiếp tục. Anh xin em, anh cầu xin em, anh thật sự cầu xin em, đừng kết hôn, có được không em?”
Nếu cầu xin và sự hèn mọn có thể làm Triệu Vanh thay đổi suy nghĩ, vậy thì y thật sự cảm ơn trời cao đã sáng tạo ra hai từ này.
Đáng tiếc, Triệu Vanh vẫn không có phản ứng.
Kiều Nam Kỳ cứ nhìn Triệu Vanh như vậy, lại nghe tiếng gió loáng thoáng bên ngoài cùng tiếng máy sưởi rầm rì trong xe.
Nhưng người được y cầu xin lại từ từ lắc đầu.
“Đứng vậy, anh rất cảnh giác, rất đề phòng. Nếu không phải những thứ này do anh nhìn thấy, mà do tôi nói cho anh, sợ rằng anh lại cho rằng tôi có ý đồ khác.”
“Hiện tại anh biết thì cảm động, muốn tôi quay trở về.”
Triệu Vanh nghĩ thầm, có lẽ, cậu nên cảm kích bản thân vừa rồi mềm lòng mà ngồi xuống, mới nghe được những lời này.
Giữa sự chua xót, cậu đã thấy có chút vui mừng.
Ít nhất cậu đã biết, những năm tháng như thiêu thân lao vào lửa, cũng không hẳn là vô nghĩa.
Cũng cho cậu biết, những chuyện mà cậu luôn để ý về Lục Tinh Bình, rốt cuộc đã hiểu lầm ở đâu.
Ít nhất cả hai chỉ mắc sai lầm, chỉ là không hợp nữa, mà không phải lừa dối lẫn nhau.
Nhưng chính vì điều này, sự mềm lòng của cậu chỉ xuất hiện trong chốc lát.
Những chuyện này hiện tại Kiều Nam Kỳ đã biết, chẳng qua chỉ làm cho người này càng thêm lẫn lộn chuyện cảm tình mà thôi.
Cảm động trước lòng tốt của người khác, cùng thích một người, suy cho cùng vẫn không giống nhau. Trước kia không biết những việc này, sự cố chấp của Kiều Nam Kỳ là tới bởi sự thất vọng, sau khi biết những điều này, điều Kiều Nam Kỳ không muốn từ bỏ lại là sự cống hiến của cậu.
Cậu muốn kết hôn, chuyện này đối với Kiều Nam Kỳ giống như tuyên bố thất bại chung cuộc, khiến Kiều Nam Kỳ càng khó phân biệt những cảm xúc đó.
Ngược lại Triệu Vanh càng nhận ra quyết định thực hiện hôn ước với Lục Tinh Bình là điều đúng đắn.
Cho dù cố chấp tới đâu, thì nó cũng sẽ biến mất sau khi cậu kết hôn với người bạn thời thơ ấu của Kiều Nam Kỳ.
Tình yêu cùng sự cố chấp, muốn phân rõ, nói khó cũng khó, mà nói dễ, lại cũng rất dễ.
Chỉ cần mục tiêu để cố chấp không còn, nếu trong lòng vẫn còn tình cảm, thì đó là yêu.
Nếu sự cố chấp vẫn không biến mất.....
Chắc là không đâu.
Người đàn ông trước mặt như đã cận kề với việc sắp mất khống chế, cậu cố gắng đè nén cảm xúc, bình thản nói ra: “Thật ra cho dù tôi có quay lại với anh, tôi cũng sẽ không có khả năng như trước đây. Người anh thích có lẽ là tôi trước kia, thích cái người 'Thích anh'.”
“Anh biết không, mấy ngày nay khi tôi nhìn thấy anh, thỉnh thoảng tôi lại tự hỏi ---- tôi hồi xưa cũng như thế này sao?”
“Anh có bao giờ tưởng tượng rằng, nếu tôi lại trở thành người như trước kia trong mối quan hệ của chúng ta, liệu anh còn yêu tôi chăng?”
“Anh chưa nghĩ tới, nhưng ----”
“Vậy cứ nghĩa đi.” Triệu Vanh giơ tay, ngăn cản y nói.
Cậu nói tiếp: “Chúc tôi tân hôn vui vẻ đi, Kiều tiên sinh.”
Han: Dạo này bận quá, có ai nhớ tui hông~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.