Chương 69
Tây Qua Sao Nhục
01/05/2024
Triệu Vanh dành cả một buổi sáng ở nhà để thu dọn đồ đạc.
Trong thời gian này Từ Tín và Phương Trác Quần đều tới hỏi cậu có cần hỗ trợ không đều bị cậu từ chối. Cậu nếu thật sự cần hỗ trợ, thì có thể bỏ tiền tìm một công ty vận chuyển nhà cửa là được, chỉ là cậu không thích.
Cậu là một người rất nhiều đồ nhỏ linh tinh, trước kia khi ở cùng Kiều Nam Kỳ, thứ gì cũng không lấy ra, thói quen này cũng bị kìm nén rất lâu, thế cho nên sau khi dọn về nhà mình được mấy tháng mọi thứ còn trầm trọng hơn, nhà cửa bị cậu nhét đầy đồ. Trong trường hợp này nếu người khác tới thu dọn phụ cậu, ngược lại còn trở ngại chứ không giúp ích gì, hơn nữa bản thân cậu cũng khá thích cảm giác thu dọn từng món đồ đạc đã nảy mầm trong mình sau khi biết bản thân sẽ về quê hương cũ, thế thì cứ tự mình làm, khi nào dọn xong thì khi ấy đi.
Vì thế cậu vừa nghe nhạc vừa thu dọn đồ đạc, thảnh thơi trải qua cả một buổi sáng.
Sau khi ăn trưa xong, Triệu Vanh đi tới viện điều dưỡng.
Cậu đã đạt được điều mình muốn, vốn có rất nhiều chuyện muốn nói với Triệu Mính, nhưng tiếc là khi cậu tới viện điều dưỡng, mới phát hiện Triệu Mính hôm nay không được tỉnh táo lắm.
Trời bên ngoài rất lạnh, Triệu Mính lại đổ bệnh, ngừi chăm sóc lo lắng Triệu Mính bị sốt nên đã đỡ bà lên giường. Lúc Triệu Vanh tới, Triệu Mính đã yên lặng nằm đó, nhắm mắt lại thở đều, không biết là đang ngủ hay đang mê man.
Cậu không dám quấy rầy Triệu Mính, đành phải nhẹ nhàng nói với bà: “Mẹ ơi, chuyện con muốn làm đã hoàn thành, đợi thủ tục hoàn tất, chúng ta qua một khoảng thời gian nữa sẽ rời đi nhé.”
Bệnh này của Triệu Mính ngồi máy bay sẽ có rủi ro nhất định, lỡ như bệnh trở nên nghiêm trọng trên máy bay sẽ không có cách nào kịp xử lý. Cho nên cậu đi liên lạc với người bên viện điều dưỡng, mua một chiếc xe ô tô có thể chở một số thiết bị cấp cứu. Y tá vẫn luôn chăm sóc cho Triệu Mính là nhân viên của viện điều dưỡng, người nhà đều ở Dương Thành, không thể đi theo Triệu Vanh, vì thế Triệu Vanh lại dành ra chút thời gian, bổ sung một số yêu cầu, nhờ Từ Tín mấy ngày này giúp cậu tìm một người chăm sóc có thể đi theo trên đường cùng --- khi tới Trúc Khê rồi, bên kia cậu cũng đã chuẩn bị xong xuôi, không cần phải lo lắng.
Sau khi giải quyết xong những chuyện vặt vãnh, một ngày lại cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Khi Triệu Vanh rời khỏi viện điều dưỡng, kim giờ trên đồng hồ đã gần đến 4 giờ.
Mùa đông lặng yên không tiếng động len lỏi bò tới, ngày rất ngắn, hoàng hôn cũng sắp gần tới cửa.
Đã nhiều người trời quang, không nhìn thấy mây gì, chỉ có màu vàng nhạt ẩn hiện sắp ập đến.
Giống như sự lên xuống của thùy triều, hay tiếng chuông chiều vắng lặng, như khuấy động gợn sóng vàng đang dần dâng lên.
Lúc cậu lái xe vào khu dân cư, bảo vệ thò đầu ra ngoài nói: “Triệu tiên sinh, vừa rồi có người tìm ngài, nhưng ngài vẫn chưa về, vị tiên sinh kia lại tìm được người khác dẫn vào.”
“Cám ơn.” Triệu Vanh có chút bối rối, từ từ phanh lại, “Tên người đăng ký là gì?”
“Để tôi xem....”
Bảo vệ nhìn qua danh sách ghé thăm một chút, “Không có, tên không được ghi trong sổ.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ vào xem.”
Nhưng khi cậu đỗ xe xong, đi tới trước cửa nhà, lại không thấy có ai đang đợi cả.
Mấy ngày nay cậu có rất nhiều việc phải làm, có thể có người tới tìm cậu, tuy nhiên phần lớn đều là Từ Tín hỗ trợ liên hệ.
Triệu Vanh gửi tin nhắn cho Từ Tín dò hỏi xem có ai tới tìm mình không, sau đó vào nhà dự định tiếp tục thu dọn, nhưng trên thanh thông báo lại hiện lên một tin nhắn mới.
Là cô bé ở cửa hàng thú cưng.
Bấm vào tin nhắn, đập vào mắt là ảnh chụp của con mèo lớn tuổi nhất kia.
Ánh sáng trong ảnh rất nhiều, không giống như chụp vào ban đêm.
Không có chữ gì, chỉ có một tấm ảnh chụp, theo thói quen trước đây, có lẽ cô bé đang ở bên ngoài, mạng mẽo không tốt, chỉ có thể gửi hình ảnh.
Cậu tình cờ bấm vào trạng thái hoạt động gần đây của cô ấy, trên trang chủ, gần đây chỉ có những con mèo mà cậu gửi ở cửa hàng thú cưng, mà không có con mèo nào khác.
Cậu vốn có rất nhiều ấn tượng tốt với cô bé này.
Nghĩ tới ngày hôm qua người không có tới, thiệp mời điện từ cậu gửi người ta từ đầu tới cuối vẫn chưa hiện đã xem, cậu bỏ đồ trên tay xuống, ngồi xuống dưới thảm sát cửa sổ, ôm gối ôm, gõ từng chữ: “Cám ơn, em ôm mèo về nhà chưa?”
Bên kia lập tức gửi một tấm ảnh khác tới.
Là một con mèo nhỏ khác, cũng được nuôi trở nên mập mạp, đôi mắt của nó đang tròn xoe nhìn chằm chằm vào ống kính, cằm hơi nhếch lên, như đang đợi người chụp ảnh đưa tay sờ vào nó, xem tới nổi Triệu Vanh vô thức đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào màn hình mới kịp phản ứng mình sờ không được.
Ngớ ngẩn ghê.
Cậu mỉm cười lắc đầu.
Người kia dường như đang nhìn chằm chằm vào di động, lập tức trả lời: “Vâng.”
Ngắn gọn đầy súc tích.
Triệu Vanh vốn định trực tiếp hỏi đối phương đám cưới ngày hôm qua không tới có phải có chỗ nào bất tiện không, nhưng cậu nhìn thấy trong khung chat đang hiện 'Đang soạn tin nhắn', liền đợi cô bé nói xong rồi sẽ hỏi lại.
Nhưng cậu cứ chờ đợi, khung chat bên kia vẫn trong trạng thái đang gửi tin, lại không có tin nhắn mới nào được gửi tới.
....... Gõ cái gì dài thế?
Không đúng, giữa cả hai hình như không có chuyện gì dài dòng để nói đi?
Triệu Vanh thật sự khó hiểu, cũng không đợi nữa, mà gửi vấn đề mình đã chỉnh sửa xong gửi qua.
Nhưng bên kia lúc này cũng đúng lúc đánh chữ cong, ở lúc Triệu Vanh gửi tin đi, đầu bên kia cũng gửi tin tới.
Tin nhắn của hai bên xuất hiện trong khung chat cùng một lúc.
Triệu Vanh: “Sao hôm qua em không tới? Có phải không tiện chỗ nào không? Nếu là sợ có vấn đề gì, thì có thể do anh hơi đột ngột chút, không thì anh trực tiếp chuyển tiền cho em nhé, chỉ là anh muốn cảm ơn đã chăm sóc chúng nó nhiều như thế.”
Cô bé: “Ngày hôm qua không đi lấy quà lưu niệm được, xin lỗi.”
Hóa ra đối phương chỉnh sửa cả buổi chỉ có câu không tới được ngày hôm qua.
Triệu Vanh: “......”
Cậu cẩn thận đếm số từ trong câu này ---- bao gồm ngay cả những dấu chấm câu, tổng cộng chỉ có mười bốn cái.
14 chữ, lại tốn ít nhất 5 phút ở trạng 'Đang soạn tin nhắn'.
Cô bé này trước khi ít khi nào nói chuyện phiếm, chẳng lẽ vì đánh chữ chậm hả?
“Nếu đánh chữ không tiện, có thể gửi giọng nói qua cho anh, anh có thể nghe.”
“Đừng ngại, vốn dĩ để cảm ơn nên mới mời em tới, không tới được cũng không sao. Về sau nếu em có gì cần tới tiền, cứ liên lạc lại với anh.”
Tâm trạng hôm nay của cậu rất tốt, gửi xong, còn gửi icon hình mèo qua.
Người kia dường như không có hứng thú với những gì cậu gửi, bây giờ lại bắt đầu gõ chữ, tuiy nhiên lần này chỉ mất vài giây để trả lời: “Hôm nay anh vui lắm?”
Rõ như vậy sao?
Tuy nhiên hình như đúng thế, ngoại trừ đám cưới ngày hôm qua có Lục Tinh Bình giúp đỡ, cảm xúc được giấu kín với bên ngoài, thì tâm trạng của cậu rất dễ bị người khác nhìn ra.
Cậu quả thật đang vui, tự nhiên sẽ không phủ nhận.
“Đúng ấy, bởi vì anh sắp chuyển đến một nơi anh vẫn luôn muốn đi, hai ngày nay đang thu dọn đồ này.”
Bên kia đột nhiên không trả lời lại.
Có lẽ vì không muốn nói tới chủ đề đời tư đi như thế này.
Dù sao đối phương cũng là con gái, cũng bình thường thôi, có thể do cậu vui quên lối về.
Cậu không để ý lắm, thoát khỏi khung chat cùng cô bé này, nhìn tin nhắn Từ Tín vừa gửi cho mình.
Hôm nay không có ai tới tìm cậu.
Triệu Vanh khẽ nhíu mày.
Người bảo vệ nói tới là ai? Người quen biết cậu đề có phương thức liên lạc, không đến mức một câu cũng không nói.
Nếu là đàn ông......
Chẳng lẽ là tài xế kia của Trần Kinh Niên?
Người nọ đã lâu không xuất hiện, Triệu Vanh gần như đã thả lỏng.
Cậu bật camera được lắp ở trước cửa nhà lên nhìn chăm chú một hồi, vẻ mặt đề phòng ban đầu đã trở thành kinh ngạc.
Trên con đường nhỏ bên ngoài, cho dù chỉ nhìn thoáng qua cậu cũng có thể nhận ra bóng dáng ấy.
Triệu Vanh bất đắc dĩ.
Mấy ngày trước nếu nhìn thấy người này chờ mình ở ngoài như thế này, có lẽ cậu sẽ lại nổi giận.
Nhưng hôm qua vừa mới trò chuyện cùng Lục Tinh Bình, đã quyết định kế hoạch tương lại, cũng bắt đầu chuẩn bị dọn tới Trúc Khê, mọi chuyển ở Dương Thành đường như đã kết thúc, Triệu Vanh không những không nổi giận nữa mà còn rất bình thản.
Thôi, cậu gần sắp đi rồi.
Cậu đứng dậy đang định ra ngoài cửa, bảo Kiều Nam Kỳ rời đi, kết quả di động lại đột nhiên reo lên.
Triệu Vanh nhìn tên hiển thị rồi nhận máy: “Tiền bối, có chuyện gì vậy ạ?”
-
Hạ Viễn Đồ nhìn trái rồi nhìn phải.
Lục Tinh Bình đặt cà phê trước mặt hắn, thẳng thừng nói: “Tìm Triệu Vanh?”
“Có sự mơ hồ trong câu này à nha.” Hạ Viễn Đồ chặn lời, “Tôi lại không vì tìm Triệu Vanh mà tới, không giống Nam Kỳ ---” Hắn hắng giọng, “Hmmm, cậu ấy không phải nên ở cùng cậu à? Tôi chỉ muốn xem thử, cậu ấy lại giống không ở đây, đi đâu rồi?”
“Ở nhà cậu ta, chắc là đang thu dọn đồ đạc. Cậu tới tìm trong thời gian làm việc, lại nói nhảm thì tôi sẽ tính tiền theo giờ đấy.”
“......” Hạ Viễn Đồ nhích lại gần Lục Tinh Bình, có tật giật mình nói: “Thật ra tôi chỉ...... Haiz, tôi muốn hỏi riêng cậu này, việc này sao cậu lại không công bằng với lão Kiều thế? Trở nên hòa hợp với Triệu Vanh không phải không tốt, nhưng không phải trước đó tụi mình không biết, lão Kiều khoảng thời gian trước mới phát hiện thích Triệu vanh, nhưng ngay sau đó hai người liền kết hôn, này không phải là kích thích cậu ta sao? Này sao còn làm bạn được?”
“Cậu cảm thấy chúng ta có ai sẽ vì chuyện này mà trở thành người không màng thể diện?”
“...... Hình như cũng không có.”
Ngoại trừ Kiều Nam Kỳ nổi điên.
Kiều Nam Kỳ suýt chút nữa không quan tâm mọi thứ mà làm những chuyện ngoài suy nghĩ.
Lục Tinh Bình đã thay bộ lễ phục ngày hôm qua ra, hôm nay chỉ mặc một chiếc áo len màu xám nhạt và đeo kính, thản nhiên ngồi trên sô pha.
Anh nhấp một hớp cà phê nóng mới pha, nói: “Cậu nói lúc này không cần kích thích Nam Kỳ. Vậy chuyện này với chuyện liên quan với Triệu Vanh, chuyện nào sẽ không kích thích cậu ta?”
Hạ Viễn Đồ hơi giật mình.
Lời của Tinh Bình không sai.
Suy cho cùng, nguyên nhân khiến Kiều Nam Kỳ mấy ngày trước trở nên vô hồn và cuồng loạn như vậy, không phải vì Triệu Vanh chọn ở cạnh bạn của mình, mà bởi vì Kiều Nam Kỳ đột nhiên ý thức được Triệu Vanh đã hoàn toàn rời đi, sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Cho dù không phải Lục Tinh Bình, Triệu Vanh nếu thích người khác, hoặc trực tiếp chấm dứt mọi khả năng của Kiều Nam Kỳ, hoặc lặng lẽ trốn tránh Kiều Nam Kỳ như trước khi rời khỏi.....
Kiều Nam Kỳ đều không có khả năng chấp nhận.
“Tôi chỉ là chất xúc tác mà thôi.” Lục Tinh Bình nhàn nhạt đáp, “Chất xúc tác nếu muốn dùng tốt, vậy cũng phải dựa theo phản ứng hóa học.”
Nói xong, đôi mắt lơ đãng không mục tiêu đột nhiên dừng lại --- trong góc sô pha có một bóp tiền, không phải của anh.
Tối qua sau khi Triệu Vanh vào cửa đã cởi áo khoác để ở ghế sô pha, có lẽ lúc đó bóp tiền đã rớt ra.
Anh nói với Hạ Viễn Đồ: “Tôi đi gọi điện chút.”
“Ok.”
Lục Tinh Bình cầm di động đi đến ban công ngoài nhà, gọi cho Triệu Vanh.
“......”
“Bóp tiền của cậu để quên ở nhà tôi.”
“......”
“Không cần, tôi sẽ đưa tới cho cậu, hai ngày nay thu dọn đồ đạc chắc rất bận. Tôi hôm nay cũng không việc gì.”
“......”
“Không có việc, đáng lẽ là có, nhưng Viễn Đồ tới nhà ngồi, tôi phải tạm hoãn lại công việc buổi chiều.”
“......”
“Ý cậu là có vài món đồ trang trí không thể mang theo muốn đưa cho Tiểu Nguyệt? Để đó, tôi nhân tiện tới đó lấy.”
“......”
“Cậu đang ở nhà à? Lát nữa tôi sẽ tới.”
“......”
Lục Tinh Bình cúp máy quay lại, Hạ Viễn Đồ đã đứng dậy: “Quên đi, tôi cũng không dám nói gì, chuyện lão Kiều.... Chờ cậu ta mấy ngày nữa bình tĩnh lại, tôi sẽ khuyên nhủ.”
“Phải về à?”
“Công ty còn có việc, hôm nay tôi thật sự chịu không nổi mới chạy tới đây hỏi cậu một tí.”
Lục Tinh Bình chậm rãi đứng dậy, đi tới góc ghế sô pha, cầm lấy bóp tiền của Triệu Vanh, mặc áo khoác vào rồi nói: “Không cần gọi tài xế tới, tôi đúng lúc cần ra ngoài, đưa cậu về công ty trước đi.”
-
Kiều Nam Kỳ lang thang bên ngoài nhà Triệu Vanh.
Y cầm lấy văn kiện Tiểu Ngô cố ý chuẩn bị, đợi ở ngoài cửa cũng không biết bao lâu.
Thực ra y đã nhìn thấy Triệu Vanh về nhà, cũng dùng thân phận cô bé ở cửa hàng thú cưng gửi tin nhắn cho Triệu Vanh để xác nhận cậu có mệt mỏi hay bận rộn không.
Nhưng y lại có chút do dự, không biết nên gõ cửa thế nào, Triệu Vanh sau khi mở cửa bản thân nên nói gì để không làm Triệu Vanh không vui.
Y còn chỉnh sửa tin nhắn rất lâu mới gửi cho Triệu Vanh, thậm chí còn nghĩ tới muốn trực tiếp thẳng thắn.
Nhưng do dự một hồi, ngược lại lại qua loa gửi sang câu 'Xin lỗi'.
Khi nhìn thấy câu trả lời sau đó của Triệu Vanh, tâm trạng mấy ngày nay thậm chí có chút vui vẻ hiếm thấy.
Triệu Vanh tâm trạng không tệ, y tự nhiên sẽ vui vẻ.
Tuy nheien, cảm giác vui vẻ này còn chưa kéo dài được mấy giây, tin tiếp theo của Triệu Vanh đã khiến y sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới thoát khỏi đau khổ mà tỉnh táo lại.
- -- “Đúng ấy, bởi vì anh sắp chuyển đến một nơi anh vẫn luôn muốn đi, hai ngày nay đang thu dọn đồ này.”
“Nơi luôn muốn đi“.
Là nhà Lục Tinh Bình sao?
Thì ra có thể dọn tới ở cùng Lục Tinh Bình, lại có thể khiến Triệu Vanh vui vẻ như vậy.
Kiều Nam Kỳ vừa rồi còn che giấu sự mong đợi, cố ý đưa văn kiện tới đây để gặp Triệu Vanh nhiều chút, nhưng bây giờ, y lại không biết nên gõ cửa không.
Y không nghĩ nổi, cho nên chỉ lang thang trên con đường nhỏ ở khu dân cư này.
Nhưng đang lượn lờ, cửa nhà Triệu Vanh chợt bị người ở ra, một chiếc xe Kiều Nam Kỳ rất quen thuộc đậu ở trước cửa nhà Triệu Vanh.
Kiều Nam Kỳ dừng bước.
Y nhìn thấy Lục Tinh Bình xuống xe, thậm chí không gõ cửa, Triệu Vanh như đã biết trước mà mở cửa ra.
Hai người ở cửa trao đổi mấy câu, Lục Tinh Bình từ trong túi móc ra vật gì đó, trực tiếp đưa tới trước mặt Treiejeu Vanh.
Triệu Vanh mỉm cười, vui vẻ nhận lấy.
Mùa đông không có muôn hồng rực rỡ, hai bên con đường đều là cành lá khô vàng, đầy ắp sự cô đơn. Nhưng hai người đang đứng nói chuyện ở cửa nhưng đang bừng sáng, xua tan đi lạnh lẽo xung quanh, tựa như gió xuân đã thổi vào mùa đông.
Lại có một cơn gió thổi tới, Triệu Vanh chỉ mặc quần áo ở nhà bị gió thổi có chút lạnh, cậu khẽ rùng mình, hai người liền cùng vào nhà, đóng cửa lại.
Không lâu sau, Lục Tinh Bình lại đi ra, chỉ là lúc người kia tới rõ ràng là tay không, lúc đi ra lại ôm một thùng giấy lớn trong lòng, nhìn qua không nhẹ mấy, bên trong chắc đựng rất nhiều đồ.
Triệu Vanh giúp đỡ chất hộp carton lên xe, nhìn Lục Tinh Bình rời đi sau đó mới trở về phòng.
Nhìn bộ dạng này, có vẻ Lục Tinh Bình tới đây là để giúp Triệu Vanh dọn đồ.
Trong chiếc thùng đó...... Chắc là đồ Triệu Vanh muốn chuyển đến nhà Lục Tinh Bình.
Kiều Nam Kỳ nhìn chiếc xe của Lục Tinh Bình càng đi càng xa, lại cúi đầu nhìn văn kiện mà Tiểu Ngô gắng tìm lý do soạn ra, y chợt cảm thấy mình có chút buồn cười.
Nhìn thấy người, chắc chỉ làm Triệu Vanh không thoải mái hơn thôi.
Y đè nén chua xót trong lòng, rồi xoay người rời đi.
-
Triệu Vanh sau khi giao những món đồ trang trí không mang theo tặng Lục Tiểu Nguyệt cho Lục Tinh Bình xong, về phòng đóng cửa lại, lại nhớ tới Kiều Nam Kỳ nhìn thấy trên màn hình giám sát.
Cậu lại bật camera giám sát trước cửa lên, nhìn một lúc mới phát hiện không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nữa.
....... Đi rồi?
Cậu mặc áo ngoài vào, đi tới chỗ bảo vệ, mới lấy hình ảnh vừa rồi trong camera giám sát cho bảo vệ xem.
“Xin hỏi.” Cậu chỉ vào thân ảnh của Kiều Nam Kỳ, “Người vừa rồi tới tìm tôi là vị này sao?”
Bảo vệ lập tức gật đầu: “Chắc vậy! Rất giống, vị tiên sinh kia rất cao.”
Triệu Vanh nói: “Cám ơn.”
Trên đường về nhà, cậu nhìn lại nhìn quanh con đường nhỏ, cũng không nhìn thấy Kiều Nam Kỳ.
Không biết người này vì sao lại tới đây tìm mình, kết quả lại không gõ cửa mà trực tiếp đi rồi.
Cậu vốn định mời Kiều Nam Kỳ vào ngồi, có thể hòa nhã nói với chuyện Kiều Nam Kỳ mình muốn dọn đi, sau này không cần tới nơi này tìm mình nữa.
Nhưng không nghĩ tới Kiều Nam Kỳ tới rồi, rồi lại lặng lẽ rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Vanh cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Cậu đã chuẩn bị xong chiến trường, mài giũa vũ khí, chỉ cần địch ra trận, là sẽ một hồi đấu tranh không tiếng động. Nhưng bây giờ, như thể mọi thứ đã sẵn sàng tiến công, kẻ thù lại đột nhiên thu binh.
Trong hôn lễ, Kiều Nam Kỳ cũng đã như thế này. Chỉ là tới, cái gì cũng không làm.
Bọn họ tưởng chừng quen mười năm mà tự cho có thể hiểu nhau, kết quả là, ai nấy cũng đã thay đổi một chút.
Người đã đi rồi, Triệu Vanh cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Cậu về đến nhà, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Khi dọn kệ sách, cậu lại nhìn thấy cuốn sách mà Kiều Nam Kỳ chặn ở cửa nhà lần trước, mình đã an tĩnh đọc đi đọc lại trong nhà.
《Time Immigrant》
Cậu ngơ ngác nhìn.
Lần trước, cậu tiện tay rút cuốn sách này ra, nhưng vì quá khứ mà vô thức muốn nhét quyển sách này trở lại, nhưng lại như đấu tranh mà mở nó ra đọc lại.
Lần này, cậu chỉ đưa tay ra, lần thứ ba mở cuốn sách này ra.
-
Nửa tháng sau.
Trời đã nắng một khoảng thời gian, bây giờ lại có thêm một đợt tuyết rơi nữa.
Bây giờ đã là cuối đông.
Trời đất bao la, ánh sáng ban ngày tới cùng với tuyết rơi, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào nền tuyết trắng xóa, soi rọi người qua đường, mang đến cảm giác ấm áp.
Triệu Vanh nhìn di động, luật sư Lâm đã gửi tin nhắn tới, nói quá trình chuyển nhượng tài sản thừa kế đã hoàn tất, Triệu Vanh cũng không dám nói với vị luật đang mệt chết này mình và Lục Tinh Bình ngày hôm qua đã ly hôn với vận tốc ánh sáng.
Cuộc hôn nhân giả này chỉ là một giao dịch trong đó tiền bạc và hoàng hóa đều được giải quyết, cậu và Lục Tinh Bình đều đã có những thứ mình cần.
Cậu cất di động lại, trước khi lên xe còn nhìn người đi đường rồi nói: “Tuyết qua rồi, trời có ấm hơn không?”
Có lẽ hôm nay là ngày lạnh nhất.
Cậu mỉm cười lên xe, Từ Tín đã đợi sẵn trong đó, xe của Triệu Mính thì ở phía sau, người chăm sóc cũng đã lên đó.
“Tiểu Triệu, hôm nay tuyết rơi có chút chậm, muốn qua mấy ngày nữa mới xuất phát không?”
“Không cần,“ Cậu nói, “Em vừa rồi hỏi mẹ rồi, bà đã lâu không ra cửa, cho nên trên đường đi muốn nhìn tuyết lần này.”
“Được rồi, chúng ta đi từ từ/ Đồ đã dọn hết rồi? Có gì cần anh giúp không?”
“Không cần.” Triệu Vanh mỉm cười, cặp mắt hoa đào như là hoa nở vào đông, “Anh Từ, cám ơn an đã đồng ý cùng em tới Trúc Khê.”
“Không có gì đâu, đừng khách sáo như vậy. Anh cũng là người địa phương, công việc ở đâu mà chẳng phải là công việc? Chi phí sinh hoạt ở Dương Thành cũng cao, tiền lương em cho anh lại không thay đổi, đi theo em càng có lợi.”
“Chờ tới Trúc Khuê rồi, anh chọn một nơi anh muốn sống, em sẽ giúp anh và chị dâu mua một căn hộ.”
“Anh định khách sáo rồi đó, giờ lại hơi phấn khích đấy.”
Hai người lại cười ha ha vài tiếng.
Từ Tín từ từ đạp ga, tiếng động cơ vang lên, bánh xe từ từ cọ vào tuyết, cần gạt nước quét sạch tuyết bay một chút.
Vài chiếc xe ô tô đang chạy tới chạy lui, như là tiến tới phía trước mênh mông.
Triệu Vanh ngồi ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn khung cảnh tuyết rơi bên ngoài không ngừng lùi về sau sâu, nhìn Dương Thành đang dần dần rời xa mình.
Giờ khắc này, cậu dường như nhìn thấy Triệu Vanh từ lúc xuyên vào năm 9 tuổi, cho tới 26 tuổi bây giờ, quá khứ 17 năm ở Dương Thành đã nhạt nhòa trong mắt như một khoảnh khắc thoáng qua.
Mà ở một nơi khác, chưa từng có tuyết rơi dày như vậy, khi cậu tới rồi, có lẽ không quá mấy tháng, là đã có thể thưởng thức mùi vị mới.
-
Bên trong thành phố.
Nhà của Lục Tinh Bình.
Lục Tinh Bình đi xuống lầu, nhìn điện thoại, thấy Triệu Vanh đã gửi cho mình tin nhắn 'Tạm biệt'.
Lông mày anh khẽ động, chỉ đáp lại một câu “Ừ” đơn giản, sau đó cất điện thoại đi xuống lầu.
Khi bước vào thư phòng, phát hiện Lục Tiểu Nguyệt đang dựa vào căn nhà kính nhỏ bày trí đồ đạc bình thường của mình.
Nghe tiếng động tác vào cửa của anh, Lục Tiểu Nguyệt quay đầu lại, vẫy tay với anh: “Anh hai, anh mau lại đây xem! Có một cái kén đã vỡ rồi! Con bướm này đẹp quá đi!”
Bầu trời được bao phủ bởi những bông hoa màu trắng, trong nhà kính nhỏ, con bướm vừa phá kén đã từ từ dang rộng đôi cánh.
Han: Mình kiếm được beta rồi, mấy chương cũ sẽ chỉnh sửa từ từ nghen~
Trong thời gian này Từ Tín và Phương Trác Quần đều tới hỏi cậu có cần hỗ trợ không đều bị cậu từ chối. Cậu nếu thật sự cần hỗ trợ, thì có thể bỏ tiền tìm một công ty vận chuyển nhà cửa là được, chỉ là cậu không thích.
Cậu là một người rất nhiều đồ nhỏ linh tinh, trước kia khi ở cùng Kiều Nam Kỳ, thứ gì cũng không lấy ra, thói quen này cũng bị kìm nén rất lâu, thế cho nên sau khi dọn về nhà mình được mấy tháng mọi thứ còn trầm trọng hơn, nhà cửa bị cậu nhét đầy đồ. Trong trường hợp này nếu người khác tới thu dọn phụ cậu, ngược lại còn trở ngại chứ không giúp ích gì, hơn nữa bản thân cậu cũng khá thích cảm giác thu dọn từng món đồ đạc đã nảy mầm trong mình sau khi biết bản thân sẽ về quê hương cũ, thế thì cứ tự mình làm, khi nào dọn xong thì khi ấy đi.
Vì thế cậu vừa nghe nhạc vừa thu dọn đồ đạc, thảnh thơi trải qua cả một buổi sáng.
Sau khi ăn trưa xong, Triệu Vanh đi tới viện điều dưỡng.
Cậu đã đạt được điều mình muốn, vốn có rất nhiều chuyện muốn nói với Triệu Mính, nhưng tiếc là khi cậu tới viện điều dưỡng, mới phát hiện Triệu Mính hôm nay không được tỉnh táo lắm.
Trời bên ngoài rất lạnh, Triệu Mính lại đổ bệnh, ngừi chăm sóc lo lắng Triệu Mính bị sốt nên đã đỡ bà lên giường. Lúc Triệu Vanh tới, Triệu Mính đã yên lặng nằm đó, nhắm mắt lại thở đều, không biết là đang ngủ hay đang mê man.
Cậu không dám quấy rầy Triệu Mính, đành phải nhẹ nhàng nói với bà: “Mẹ ơi, chuyện con muốn làm đã hoàn thành, đợi thủ tục hoàn tất, chúng ta qua một khoảng thời gian nữa sẽ rời đi nhé.”
Bệnh này của Triệu Mính ngồi máy bay sẽ có rủi ro nhất định, lỡ như bệnh trở nên nghiêm trọng trên máy bay sẽ không có cách nào kịp xử lý. Cho nên cậu đi liên lạc với người bên viện điều dưỡng, mua một chiếc xe ô tô có thể chở một số thiết bị cấp cứu. Y tá vẫn luôn chăm sóc cho Triệu Mính là nhân viên của viện điều dưỡng, người nhà đều ở Dương Thành, không thể đi theo Triệu Vanh, vì thế Triệu Vanh lại dành ra chút thời gian, bổ sung một số yêu cầu, nhờ Từ Tín mấy ngày này giúp cậu tìm một người chăm sóc có thể đi theo trên đường cùng --- khi tới Trúc Khê rồi, bên kia cậu cũng đã chuẩn bị xong xuôi, không cần phải lo lắng.
Sau khi giải quyết xong những chuyện vặt vãnh, một ngày lại cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Khi Triệu Vanh rời khỏi viện điều dưỡng, kim giờ trên đồng hồ đã gần đến 4 giờ.
Mùa đông lặng yên không tiếng động len lỏi bò tới, ngày rất ngắn, hoàng hôn cũng sắp gần tới cửa.
Đã nhiều người trời quang, không nhìn thấy mây gì, chỉ có màu vàng nhạt ẩn hiện sắp ập đến.
Giống như sự lên xuống của thùy triều, hay tiếng chuông chiều vắng lặng, như khuấy động gợn sóng vàng đang dần dâng lên.
Lúc cậu lái xe vào khu dân cư, bảo vệ thò đầu ra ngoài nói: “Triệu tiên sinh, vừa rồi có người tìm ngài, nhưng ngài vẫn chưa về, vị tiên sinh kia lại tìm được người khác dẫn vào.”
“Cám ơn.” Triệu Vanh có chút bối rối, từ từ phanh lại, “Tên người đăng ký là gì?”
“Để tôi xem....”
Bảo vệ nhìn qua danh sách ghé thăm một chút, “Không có, tên không được ghi trong sổ.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ vào xem.”
Nhưng khi cậu đỗ xe xong, đi tới trước cửa nhà, lại không thấy có ai đang đợi cả.
Mấy ngày nay cậu có rất nhiều việc phải làm, có thể có người tới tìm cậu, tuy nhiên phần lớn đều là Từ Tín hỗ trợ liên hệ.
Triệu Vanh gửi tin nhắn cho Từ Tín dò hỏi xem có ai tới tìm mình không, sau đó vào nhà dự định tiếp tục thu dọn, nhưng trên thanh thông báo lại hiện lên một tin nhắn mới.
Là cô bé ở cửa hàng thú cưng.
Bấm vào tin nhắn, đập vào mắt là ảnh chụp của con mèo lớn tuổi nhất kia.
Ánh sáng trong ảnh rất nhiều, không giống như chụp vào ban đêm.
Không có chữ gì, chỉ có một tấm ảnh chụp, theo thói quen trước đây, có lẽ cô bé đang ở bên ngoài, mạng mẽo không tốt, chỉ có thể gửi hình ảnh.
Cậu tình cờ bấm vào trạng thái hoạt động gần đây của cô ấy, trên trang chủ, gần đây chỉ có những con mèo mà cậu gửi ở cửa hàng thú cưng, mà không có con mèo nào khác.
Cậu vốn có rất nhiều ấn tượng tốt với cô bé này.
Nghĩ tới ngày hôm qua người không có tới, thiệp mời điện từ cậu gửi người ta từ đầu tới cuối vẫn chưa hiện đã xem, cậu bỏ đồ trên tay xuống, ngồi xuống dưới thảm sát cửa sổ, ôm gối ôm, gõ từng chữ: “Cám ơn, em ôm mèo về nhà chưa?”
Bên kia lập tức gửi một tấm ảnh khác tới.
Là một con mèo nhỏ khác, cũng được nuôi trở nên mập mạp, đôi mắt của nó đang tròn xoe nhìn chằm chằm vào ống kính, cằm hơi nhếch lên, như đang đợi người chụp ảnh đưa tay sờ vào nó, xem tới nổi Triệu Vanh vô thức đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào màn hình mới kịp phản ứng mình sờ không được.
Ngớ ngẩn ghê.
Cậu mỉm cười lắc đầu.
Người kia dường như đang nhìn chằm chằm vào di động, lập tức trả lời: “Vâng.”
Ngắn gọn đầy súc tích.
Triệu Vanh vốn định trực tiếp hỏi đối phương đám cưới ngày hôm qua không tới có phải có chỗ nào bất tiện không, nhưng cậu nhìn thấy trong khung chat đang hiện 'Đang soạn tin nhắn', liền đợi cô bé nói xong rồi sẽ hỏi lại.
Nhưng cậu cứ chờ đợi, khung chat bên kia vẫn trong trạng thái đang gửi tin, lại không có tin nhắn mới nào được gửi tới.
....... Gõ cái gì dài thế?
Không đúng, giữa cả hai hình như không có chuyện gì dài dòng để nói đi?
Triệu Vanh thật sự khó hiểu, cũng không đợi nữa, mà gửi vấn đề mình đã chỉnh sửa xong gửi qua.
Nhưng bên kia lúc này cũng đúng lúc đánh chữ cong, ở lúc Triệu Vanh gửi tin đi, đầu bên kia cũng gửi tin tới.
Tin nhắn của hai bên xuất hiện trong khung chat cùng một lúc.
Triệu Vanh: “Sao hôm qua em không tới? Có phải không tiện chỗ nào không? Nếu là sợ có vấn đề gì, thì có thể do anh hơi đột ngột chút, không thì anh trực tiếp chuyển tiền cho em nhé, chỉ là anh muốn cảm ơn đã chăm sóc chúng nó nhiều như thế.”
Cô bé: “Ngày hôm qua không đi lấy quà lưu niệm được, xin lỗi.”
Hóa ra đối phương chỉnh sửa cả buổi chỉ có câu không tới được ngày hôm qua.
Triệu Vanh: “......”
Cậu cẩn thận đếm số từ trong câu này ---- bao gồm ngay cả những dấu chấm câu, tổng cộng chỉ có mười bốn cái.
14 chữ, lại tốn ít nhất 5 phút ở trạng 'Đang soạn tin nhắn'.
Cô bé này trước khi ít khi nào nói chuyện phiếm, chẳng lẽ vì đánh chữ chậm hả?
“Nếu đánh chữ không tiện, có thể gửi giọng nói qua cho anh, anh có thể nghe.”
“Đừng ngại, vốn dĩ để cảm ơn nên mới mời em tới, không tới được cũng không sao. Về sau nếu em có gì cần tới tiền, cứ liên lạc lại với anh.”
Tâm trạng hôm nay của cậu rất tốt, gửi xong, còn gửi icon hình mèo qua.
Người kia dường như không có hứng thú với những gì cậu gửi, bây giờ lại bắt đầu gõ chữ, tuiy nhiên lần này chỉ mất vài giây để trả lời: “Hôm nay anh vui lắm?”
Rõ như vậy sao?
Tuy nhiên hình như đúng thế, ngoại trừ đám cưới ngày hôm qua có Lục Tinh Bình giúp đỡ, cảm xúc được giấu kín với bên ngoài, thì tâm trạng của cậu rất dễ bị người khác nhìn ra.
Cậu quả thật đang vui, tự nhiên sẽ không phủ nhận.
“Đúng ấy, bởi vì anh sắp chuyển đến một nơi anh vẫn luôn muốn đi, hai ngày nay đang thu dọn đồ này.”
Bên kia đột nhiên không trả lời lại.
Có lẽ vì không muốn nói tới chủ đề đời tư đi như thế này.
Dù sao đối phương cũng là con gái, cũng bình thường thôi, có thể do cậu vui quên lối về.
Cậu không để ý lắm, thoát khỏi khung chat cùng cô bé này, nhìn tin nhắn Từ Tín vừa gửi cho mình.
Hôm nay không có ai tới tìm cậu.
Triệu Vanh khẽ nhíu mày.
Người bảo vệ nói tới là ai? Người quen biết cậu đề có phương thức liên lạc, không đến mức một câu cũng không nói.
Nếu là đàn ông......
Chẳng lẽ là tài xế kia của Trần Kinh Niên?
Người nọ đã lâu không xuất hiện, Triệu Vanh gần như đã thả lỏng.
Cậu bật camera được lắp ở trước cửa nhà lên nhìn chăm chú một hồi, vẻ mặt đề phòng ban đầu đã trở thành kinh ngạc.
Trên con đường nhỏ bên ngoài, cho dù chỉ nhìn thoáng qua cậu cũng có thể nhận ra bóng dáng ấy.
Triệu Vanh bất đắc dĩ.
Mấy ngày trước nếu nhìn thấy người này chờ mình ở ngoài như thế này, có lẽ cậu sẽ lại nổi giận.
Nhưng hôm qua vừa mới trò chuyện cùng Lục Tinh Bình, đã quyết định kế hoạch tương lại, cũng bắt đầu chuẩn bị dọn tới Trúc Khê, mọi chuyển ở Dương Thành đường như đã kết thúc, Triệu Vanh không những không nổi giận nữa mà còn rất bình thản.
Thôi, cậu gần sắp đi rồi.
Cậu đứng dậy đang định ra ngoài cửa, bảo Kiều Nam Kỳ rời đi, kết quả di động lại đột nhiên reo lên.
Triệu Vanh nhìn tên hiển thị rồi nhận máy: “Tiền bối, có chuyện gì vậy ạ?”
-
Hạ Viễn Đồ nhìn trái rồi nhìn phải.
Lục Tinh Bình đặt cà phê trước mặt hắn, thẳng thừng nói: “Tìm Triệu Vanh?”
“Có sự mơ hồ trong câu này à nha.” Hạ Viễn Đồ chặn lời, “Tôi lại không vì tìm Triệu Vanh mà tới, không giống Nam Kỳ ---” Hắn hắng giọng, “Hmmm, cậu ấy không phải nên ở cùng cậu à? Tôi chỉ muốn xem thử, cậu ấy lại giống không ở đây, đi đâu rồi?”
“Ở nhà cậu ta, chắc là đang thu dọn đồ đạc. Cậu tới tìm trong thời gian làm việc, lại nói nhảm thì tôi sẽ tính tiền theo giờ đấy.”
“......” Hạ Viễn Đồ nhích lại gần Lục Tinh Bình, có tật giật mình nói: “Thật ra tôi chỉ...... Haiz, tôi muốn hỏi riêng cậu này, việc này sao cậu lại không công bằng với lão Kiều thế? Trở nên hòa hợp với Triệu Vanh không phải không tốt, nhưng không phải trước đó tụi mình không biết, lão Kiều khoảng thời gian trước mới phát hiện thích Triệu vanh, nhưng ngay sau đó hai người liền kết hôn, này không phải là kích thích cậu ta sao? Này sao còn làm bạn được?”
“Cậu cảm thấy chúng ta có ai sẽ vì chuyện này mà trở thành người không màng thể diện?”
“...... Hình như cũng không có.”
Ngoại trừ Kiều Nam Kỳ nổi điên.
Kiều Nam Kỳ suýt chút nữa không quan tâm mọi thứ mà làm những chuyện ngoài suy nghĩ.
Lục Tinh Bình đã thay bộ lễ phục ngày hôm qua ra, hôm nay chỉ mặc một chiếc áo len màu xám nhạt và đeo kính, thản nhiên ngồi trên sô pha.
Anh nhấp một hớp cà phê nóng mới pha, nói: “Cậu nói lúc này không cần kích thích Nam Kỳ. Vậy chuyện này với chuyện liên quan với Triệu Vanh, chuyện nào sẽ không kích thích cậu ta?”
Hạ Viễn Đồ hơi giật mình.
Lời của Tinh Bình không sai.
Suy cho cùng, nguyên nhân khiến Kiều Nam Kỳ mấy ngày trước trở nên vô hồn và cuồng loạn như vậy, không phải vì Triệu Vanh chọn ở cạnh bạn của mình, mà bởi vì Kiều Nam Kỳ đột nhiên ý thức được Triệu Vanh đã hoàn toàn rời đi, sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Cho dù không phải Lục Tinh Bình, Triệu Vanh nếu thích người khác, hoặc trực tiếp chấm dứt mọi khả năng của Kiều Nam Kỳ, hoặc lặng lẽ trốn tránh Kiều Nam Kỳ như trước khi rời khỏi.....
Kiều Nam Kỳ đều không có khả năng chấp nhận.
“Tôi chỉ là chất xúc tác mà thôi.” Lục Tinh Bình nhàn nhạt đáp, “Chất xúc tác nếu muốn dùng tốt, vậy cũng phải dựa theo phản ứng hóa học.”
Nói xong, đôi mắt lơ đãng không mục tiêu đột nhiên dừng lại --- trong góc sô pha có một bóp tiền, không phải của anh.
Tối qua sau khi Triệu Vanh vào cửa đã cởi áo khoác để ở ghế sô pha, có lẽ lúc đó bóp tiền đã rớt ra.
Anh nói với Hạ Viễn Đồ: “Tôi đi gọi điện chút.”
“Ok.”
Lục Tinh Bình cầm di động đi đến ban công ngoài nhà, gọi cho Triệu Vanh.
“......”
“Bóp tiền của cậu để quên ở nhà tôi.”
“......”
“Không cần, tôi sẽ đưa tới cho cậu, hai ngày nay thu dọn đồ đạc chắc rất bận. Tôi hôm nay cũng không việc gì.”
“......”
“Không có việc, đáng lẽ là có, nhưng Viễn Đồ tới nhà ngồi, tôi phải tạm hoãn lại công việc buổi chiều.”
“......”
“Ý cậu là có vài món đồ trang trí không thể mang theo muốn đưa cho Tiểu Nguyệt? Để đó, tôi nhân tiện tới đó lấy.”
“......”
“Cậu đang ở nhà à? Lát nữa tôi sẽ tới.”
“......”
Lục Tinh Bình cúp máy quay lại, Hạ Viễn Đồ đã đứng dậy: “Quên đi, tôi cũng không dám nói gì, chuyện lão Kiều.... Chờ cậu ta mấy ngày nữa bình tĩnh lại, tôi sẽ khuyên nhủ.”
“Phải về à?”
“Công ty còn có việc, hôm nay tôi thật sự chịu không nổi mới chạy tới đây hỏi cậu một tí.”
Lục Tinh Bình chậm rãi đứng dậy, đi tới góc ghế sô pha, cầm lấy bóp tiền của Triệu Vanh, mặc áo khoác vào rồi nói: “Không cần gọi tài xế tới, tôi đúng lúc cần ra ngoài, đưa cậu về công ty trước đi.”
-
Kiều Nam Kỳ lang thang bên ngoài nhà Triệu Vanh.
Y cầm lấy văn kiện Tiểu Ngô cố ý chuẩn bị, đợi ở ngoài cửa cũng không biết bao lâu.
Thực ra y đã nhìn thấy Triệu Vanh về nhà, cũng dùng thân phận cô bé ở cửa hàng thú cưng gửi tin nhắn cho Triệu Vanh để xác nhận cậu có mệt mỏi hay bận rộn không.
Nhưng y lại có chút do dự, không biết nên gõ cửa thế nào, Triệu Vanh sau khi mở cửa bản thân nên nói gì để không làm Triệu Vanh không vui.
Y còn chỉnh sửa tin nhắn rất lâu mới gửi cho Triệu Vanh, thậm chí còn nghĩ tới muốn trực tiếp thẳng thắn.
Nhưng do dự một hồi, ngược lại lại qua loa gửi sang câu 'Xin lỗi'.
Khi nhìn thấy câu trả lời sau đó của Triệu Vanh, tâm trạng mấy ngày nay thậm chí có chút vui vẻ hiếm thấy.
Triệu Vanh tâm trạng không tệ, y tự nhiên sẽ vui vẻ.
Tuy nheien, cảm giác vui vẻ này còn chưa kéo dài được mấy giây, tin tiếp theo của Triệu Vanh đã khiến y sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới thoát khỏi đau khổ mà tỉnh táo lại.
- -- “Đúng ấy, bởi vì anh sắp chuyển đến một nơi anh vẫn luôn muốn đi, hai ngày nay đang thu dọn đồ này.”
“Nơi luôn muốn đi“.
Là nhà Lục Tinh Bình sao?
Thì ra có thể dọn tới ở cùng Lục Tinh Bình, lại có thể khiến Triệu Vanh vui vẻ như vậy.
Kiều Nam Kỳ vừa rồi còn che giấu sự mong đợi, cố ý đưa văn kiện tới đây để gặp Triệu Vanh nhiều chút, nhưng bây giờ, y lại không biết nên gõ cửa không.
Y không nghĩ nổi, cho nên chỉ lang thang trên con đường nhỏ ở khu dân cư này.
Nhưng đang lượn lờ, cửa nhà Triệu Vanh chợt bị người ở ra, một chiếc xe Kiều Nam Kỳ rất quen thuộc đậu ở trước cửa nhà Triệu Vanh.
Kiều Nam Kỳ dừng bước.
Y nhìn thấy Lục Tinh Bình xuống xe, thậm chí không gõ cửa, Triệu Vanh như đã biết trước mà mở cửa ra.
Hai người ở cửa trao đổi mấy câu, Lục Tinh Bình từ trong túi móc ra vật gì đó, trực tiếp đưa tới trước mặt Treiejeu Vanh.
Triệu Vanh mỉm cười, vui vẻ nhận lấy.
Mùa đông không có muôn hồng rực rỡ, hai bên con đường đều là cành lá khô vàng, đầy ắp sự cô đơn. Nhưng hai người đang đứng nói chuyện ở cửa nhưng đang bừng sáng, xua tan đi lạnh lẽo xung quanh, tựa như gió xuân đã thổi vào mùa đông.
Lại có một cơn gió thổi tới, Triệu Vanh chỉ mặc quần áo ở nhà bị gió thổi có chút lạnh, cậu khẽ rùng mình, hai người liền cùng vào nhà, đóng cửa lại.
Không lâu sau, Lục Tinh Bình lại đi ra, chỉ là lúc người kia tới rõ ràng là tay không, lúc đi ra lại ôm một thùng giấy lớn trong lòng, nhìn qua không nhẹ mấy, bên trong chắc đựng rất nhiều đồ.
Triệu Vanh giúp đỡ chất hộp carton lên xe, nhìn Lục Tinh Bình rời đi sau đó mới trở về phòng.
Nhìn bộ dạng này, có vẻ Lục Tinh Bình tới đây là để giúp Triệu Vanh dọn đồ.
Trong chiếc thùng đó...... Chắc là đồ Triệu Vanh muốn chuyển đến nhà Lục Tinh Bình.
Kiều Nam Kỳ nhìn chiếc xe của Lục Tinh Bình càng đi càng xa, lại cúi đầu nhìn văn kiện mà Tiểu Ngô gắng tìm lý do soạn ra, y chợt cảm thấy mình có chút buồn cười.
Nhìn thấy người, chắc chỉ làm Triệu Vanh không thoải mái hơn thôi.
Y đè nén chua xót trong lòng, rồi xoay người rời đi.
-
Triệu Vanh sau khi giao những món đồ trang trí không mang theo tặng Lục Tiểu Nguyệt cho Lục Tinh Bình xong, về phòng đóng cửa lại, lại nhớ tới Kiều Nam Kỳ nhìn thấy trên màn hình giám sát.
Cậu lại bật camera giám sát trước cửa lên, nhìn một lúc mới phát hiện không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nữa.
....... Đi rồi?
Cậu mặc áo ngoài vào, đi tới chỗ bảo vệ, mới lấy hình ảnh vừa rồi trong camera giám sát cho bảo vệ xem.
“Xin hỏi.” Cậu chỉ vào thân ảnh của Kiều Nam Kỳ, “Người vừa rồi tới tìm tôi là vị này sao?”
Bảo vệ lập tức gật đầu: “Chắc vậy! Rất giống, vị tiên sinh kia rất cao.”
Triệu Vanh nói: “Cám ơn.”
Trên đường về nhà, cậu nhìn lại nhìn quanh con đường nhỏ, cũng không nhìn thấy Kiều Nam Kỳ.
Không biết người này vì sao lại tới đây tìm mình, kết quả lại không gõ cửa mà trực tiếp đi rồi.
Cậu vốn định mời Kiều Nam Kỳ vào ngồi, có thể hòa nhã nói với chuyện Kiều Nam Kỳ mình muốn dọn đi, sau này không cần tới nơi này tìm mình nữa.
Nhưng không nghĩ tới Kiều Nam Kỳ tới rồi, rồi lại lặng lẽ rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Vanh cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Cậu đã chuẩn bị xong chiến trường, mài giũa vũ khí, chỉ cần địch ra trận, là sẽ một hồi đấu tranh không tiếng động. Nhưng bây giờ, như thể mọi thứ đã sẵn sàng tiến công, kẻ thù lại đột nhiên thu binh.
Trong hôn lễ, Kiều Nam Kỳ cũng đã như thế này. Chỉ là tới, cái gì cũng không làm.
Bọn họ tưởng chừng quen mười năm mà tự cho có thể hiểu nhau, kết quả là, ai nấy cũng đã thay đổi một chút.
Người đã đi rồi, Triệu Vanh cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Cậu về đến nhà, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Khi dọn kệ sách, cậu lại nhìn thấy cuốn sách mà Kiều Nam Kỳ chặn ở cửa nhà lần trước, mình đã an tĩnh đọc đi đọc lại trong nhà.
《Time Immigrant》
Cậu ngơ ngác nhìn.
Lần trước, cậu tiện tay rút cuốn sách này ra, nhưng vì quá khứ mà vô thức muốn nhét quyển sách này trở lại, nhưng lại như đấu tranh mà mở nó ra đọc lại.
Lần này, cậu chỉ đưa tay ra, lần thứ ba mở cuốn sách này ra.
-
Nửa tháng sau.
Trời đã nắng một khoảng thời gian, bây giờ lại có thêm một đợt tuyết rơi nữa.
Bây giờ đã là cuối đông.
Trời đất bao la, ánh sáng ban ngày tới cùng với tuyết rơi, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào nền tuyết trắng xóa, soi rọi người qua đường, mang đến cảm giác ấm áp.
Triệu Vanh nhìn di động, luật sư Lâm đã gửi tin nhắn tới, nói quá trình chuyển nhượng tài sản thừa kế đã hoàn tất, Triệu Vanh cũng không dám nói với vị luật đang mệt chết này mình và Lục Tinh Bình ngày hôm qua đã ly hôn với vận tốc ánh sáng.
Cuộc hôn nhân giả này chỉ là một giao dịch trong đó tiền bạc và hoàng hóa đều được giải quyết, cậu và Lục Tinh Bình đều đã có những thứ mình cần.
Cậu cất di động lại, trước khi lên xe còn nhìn người đi đường rồi nói: “Tuyết qua rồi, trời có ấm hơn không?”
Có lẽ hôm nay là ngày lạnh nhất.
Cậu mỉm cười lên xe, Từ Tín đã đợi sẵn trong đó, xe của Triệu Mính thì ở phía sau, người chăm sóc cũng đã lên đó.
“Tiểu Triệu, hôm nay tuyết rơi có chút chậm, muốn qua mấy ngày nữa mới xuất phát không?”
“Không cần,“ Cậu nói, “Em vừa rồi hỏi mẹ rồi, bà đã lâu không ra cửa, cho nên trên đường đi muốn nhìn tuyết lần này.”
“Được rồi, chúng ta đi từ từ/ Đồ đã dọn hết rồi? Có gì cần anh giúp không?”
“Không cần.” Triệu Vanh mỉm cười, cặp mắt hoa đào như là hoa nở vào đông, “Anh Từ, cám ơn an đã đồng ý cùng em tới Trúc Khê.”
“Không có gì đâu, đừng khách sáo như vậy. Anh cũng là người địa phương, công việc ở đâu mà chẳng phải là công việc? Chi phí sinh hoạt ở Dương Thành cũng cao, tiền lương em cho anh lại không thay đổi, đi theo em càng có lợi.”
“Chờ tới Trúc Khuê rồi, anh chọn một nơi anh muốn sống, em sẽ giúp anh và chị dâu mua một căn hộ.”
“Anh định khách sáo rồi đó, giờ lại hơi phấn khích đấy.”
Hai người lại cười ha ha vài tiếng.
Từ Tín từ từ đạp ga, tiếng động cơ vang lên, bánh xe từ từ cọ vào tuyết, cần gạt nước quét sạch tuyết bay một chút.
Vài chiếc xe ô tô đang chạy tới chạy lui, như là tiến tới phía trước mênh mông.
Triệu Vanh ngồi ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn khung cảnh tuyết rơi bên ngoài không ngừng lùi về sau sâu, nhìn Dương Thành đang dần dần rời xa mình.
Giờ khắc này, cậu dường như nhìn thấy Triệu Vanh từ lúc xuyên vào năm 9 tuổi, cho tới 26 tuổi bây giờ, quá khứ 17 năm ở Dương Thành đã nhạt nhòa trong mắt như một khoảnh khắc thoáng qua.
Mà ở một nơi khác, chưa từng có tuyết rơi dày như vậy, khi cậu tới rồi, có lẽ không quá mấy tháng, là đã có thể thưởng thức mùi vị mới.
-
Bên trong thành phố.
Nhà của Lục Tinh Bình.
Lục Tinh Bình đi xuống lầu, nhìn điện thoại, thấy Triệu Vanh đã gửi cho mình tin nhắn 'Tạm biệt'.
Lông mày anh khẽ động, chỉ đáp lại một câu “Ừ” đơn giản, sau đó cất điện thoại đi xuống lầu.
Khi bước vào thư phòng, phát hiện Lục Tiểu Nguyệt đang dựa vào căn nhà kính nhỏ bày trí đồ đạc bình thường của mình.
Nghe tiếng động tác vào cửa của anh, Lục Tiểu Nguyệt quay đầu lại, vẫy tay với anh: “Anh hai, anh mau lại đây xem! Có một cái kén đã vỡ rồi! Con bướm này đẹp quá đi!”
Bầu trời được bao phủ bởi những bông hoa màu trắng, trong nhà kính nhỏ, con bướm vừa phá kén đã từ từ dang rộng đôi cánh.
Han: Mình kiếm được beta rồi, mấy chương cũ sẽ chỉnh sửa từ từ nghen~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.