Ruột Bông Rách

Chương 71

Tây Qua Sao Nhục

01/05/2024

Tiếng nhạc Rock&Roll hòa cùng với tiếng người liên tục đánh vào màng nhĩ của mọi người.

Nơi này tuy là quán bar, nhưng chi phí rất cao, chỉ có những người giàu có hoặc quyền quý mới tới, mỗi bàn đều cách xa nhau.

Chỉ là có một vài chỗ quá high, thường sẽ truyền tới vài tiếng ồn ào.

Kiều Nam Kỳ hômn nay không phải từ công ty tới nên y chỉ mặc quần jean và áo hoodie đơn giản, y đi qua từng bàn, vòng qua vài người cầm di động tiến lên muốn xin thông tin liên lạc.

Gần đến hiện trường, Hạ Viễn Đồ lập tức đứng dậy nói: “Hay cậu ngồi chỗ tôi đi?”

Một người khác trong đám bạn lập tức kéo Hạ Viễn Đồ ngồi xuống: “Làm gì đó, không phải đã để lại vị trí cho Kiều đại rồi à?”

Nơi này chỉ có một chỗ trống.

Mà kế bên chỗ trống ấy, Lục Tinh Bình ngồi ở đó, tay cầm ly bia, mỉm cười với y: “Nam Kỳ tới rồi à.”

Kiều Nam Kỳ đã biết vì sao Hạ Viễn Đồ vừa rồi lại vội vàng nhường chỗ như vậy.

Những người khác giữ lại vị trí này cho y, cũng rất bình thường.

Y và Lục Tinh Bình còn có Hạ Viễn Đồ có quan hệ tốt nhất, mọi người đều biết. Ngày xưa lúc đi chơi, chỗ ngồi đều giữ thế này.

Hạ Viễn Đồ cau mày, trong mắt đầy bi thương, như sợ y sẽ tùy ý bỏ đi bất kỳ lúc nào.

Nhưng Kiều Nam Kỳ thực sự cũng không để ý.

Y tới đây, chỉ vì một câu 'Triệu Vanh không tới' kia của Hạ Viễn Đồ.

Y lạnh mặt ngồi xuống bên cạnh Lục Tinh Bình, cũng may dưới ánh đèn mờ, cũng không ai chú ý tới vẻ mặt của y.

Những người còn lại thấy y im lặng ngồi xuống, chỉ thấy người đã tới đủ mà bắt đầu chơi tiếp, trong nháy mắt, bàn bên bọn họ đã bắt đầu trở nên ồn ào.

Lục Tinh Bình dường như vẫn giống như lúc chưa kết hôn với Triệu Vanh, không có thay đổi gì, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với mọi người, đôi khi còn chặn lại lời của người khác.

Kiều Nam Kỳ rót cho mình một ly rượu trắng, đầu tiên uống một hớp, sau đó nâng ly lên, nói với Lục Tinh Bình: “Tới.”

Chỉ vỏn vẹn một chữ không nặng không nhẹ, lại giống như mang theo sức mạnh rất lớn.

Lục Tinh Bình hiểu ý của y, liền đặt cốc bia trên tay xuống, cũng đổ một ly rượu trắng, rồi cùng y chạm ly.

Hai người một hơi uống sạch.

Lục Tinh Bình hỏi y: “Gần đây có mất ngủ không?”

Ngày xưa khi gặp mặt Kiều Nam Kỳ, vấn đề đầu tiên hỏi là cái này.

“Không có,“ Kiều Nam Kỳ nói, “Chỉ là thường xuyên nằm mơ.”

Trong mơ là ai, không nói tự hiểu.

Kiều Nam Kỳ không có uyển chuyển, trực tiếp hỏi ra mục đích hôm nay mình tới đây: “Triệu Vanh đâu?”

“Hử?”

“Sao em ấy không tới?”

“Cậu ấy vì sao phải tới?”

“Em ấy không ở nhà cậu?”

Hạ Viễn Đồ ở một bên nghe hai người nói tới vấn đề này, cảm giác mình sắp mất đi ba năm tuổi thọ rồi.

Hắn cũng rót đầy ly cho mình, muốn tham gia vào tìm lý do uống rượu để cắt ngang cuộc trò chuyện.

Không ngờ tới, Lục Tinh Bình lại gật đầu, bình tĩnh nói: “Không ở.”

Sắc mặt Kiều Nam Kỳ ngưng trọng.

Ý của câu này có chút khó hiểu, y trong nhất thời không có phản ứng gì.

Y ban đầu vội vàng đi tới đây, thật sự chỉ là phản ứng vô thức đối với loại chuyện này.

Rốt cuộc......

Y đã từng trải qua chuyện như vậy.

Lúc trước khi còn ở cùng Triệu Vanh, mặc dù Triệu Vanh yêu cầu, y cũng không có dắt Triệu Vanh tới. Trước kia là vì cảm thấy Triệu Vanh bên trong mục nát, cả ngày chỉ biết ăn chơi, sau đó y mới phát hiện, đó chỉ là sự chiếm hữu ẩn giấu của bản thân, không muốn nhìn thấy Triệu Vanh cùng người khác kề vai sát cánh.



Nhưng yêu một người thì không nên làm như vậy, và cả hai lý do này đều không nên xảy ra.

Cho nên y tới đây, chỉ muốn hỏi Lục Tinh Bình vì sao Triệu Vanh không tới.

Nhưng Lục Tinh Bình lại nói với y Triệu Vanh không ở nhà.

Không ở này có ý tứ gì?

Triệu Vanh không ở nhà Lục Tinh Bình?

Hay tối nay không ở?

Vẫn có thể nghĩ như thế được. Bởi vì Triệu Vanh và Lưu Thuận có đám bạn chơi chung, có lẽ bọn họ chơi bên này, Triệu Vanh cũng chơi bên đó, bị Lưu Thuận kéo ra ngoài, tự nhiên sẽ không đi theo Lục Tinh Bình tới chơi với bọn họ.

Có người đi tới lôi kéo Hạ Viễn Đồ và Lục Tinh Bình chơi đổ xí ngầu, người nọ vốn đang định lôi kéo Kiều Nam Kỳ, nhưng Kiều Nam Kỳ bây giờ lại không nói lời nào ngồi ở đó, y ngày trước xây dựng ảnh hưởng quá lớn, người nọ căn bản không dám tiến tới.

Đợi tới khi Kiều Nam Kỳ tỉnh táo lại, Lục Tinh Bình đã nhíu mày, “Tôi là trọng tài, các cậu biết đấy, tôi chưa chơi bao giờ.”

Lục Tinh Bình đưa tay mở con xí ngầu mới vừa được người phục vụ mang tới.

Khi anh cử động ngón tay, chiếc nhẫn cưới kiểu dáng phúc tạp trên ngón áp út lộ ra. Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, với đủ loại màu sắc, dưới ánh sáng này, nhẫn cưới khi thì thấy được, khi lại bị che khuất.

Kiều Nam Kỳ nhìn một hồi, rồi thu lại ánh mắt.

Lục Tinh Bình vẫn còn đeo nhẫn cưới.

Vẫn đeo nhẫn cưới một cách công khai.

Sự lo lắng của y có vẻ không cần thiết.

Kiều Nam Kỳ thu hồi ánh mắt, lại nhấp mấy hớp rượu, cũng không nghĩ nhiều mà thỉnh thoảng trò chuyện với người khác như thường lệ.

Ngoại trừ ba người bọn họ, người biết quan hệ của Kiều Nam Kỳ và Triệu Vanh quá ít, trong mắt những người khác, Triệu Vanh vẫn chỉ là người đã từng hết lòng theo đuổi Kiều đại, sau đó lại thực hiện hôn ước với Lục Tinh Bình, cũng chưa bao giờ biết cậu và Kiều Nam Kỳ đã từng ở bên nhau.

Cũng không biết đã uống bao lâu.

Kiều Nam Kỳ đã lâu không tham gia những dịp như vậy, lúc này lại có thể tranh thủ trong bầu không khí này làm càn một lần, cho dù không có ai tới mời rượu, y cũng tự mình uống.

Trong lúc nửa tỉnh nửa say, hình như nghe thấy có ai hỏi Lục Tinh Bình: “Tại sao Tinh Bình trong khoảng thời gian này không tới?”

“Dẫn Tiểu Nguyệt ra ngoài du lịch.”

......

Đợi tới khi về nhà, Kiều Nam Kỳ mơ màng tắm rửa xong, lúc nằm lên giường, những lời nói tối nay của Lục Tinh Bình lại vang lên.

Lần trước y đã nhìn thấy Lục Tinh Bình ở trước cửa ngôi nhà đã bán của Triệu Vanh, hơn một háng, hôm nay là lần đầu tiên y gặp đối phương.

Y đã nhiều lần tưởng tượng trong tương lai gần, y sẽ thấy Lục Tinh Bình khi nhắc tới Triệu Vanh, hoặc là cùng lúc nhìn thấy cả hai người.

...... Dù sao thì cũng không giống như hôm nay.

Những lời Lục Tinh Bình nói thấy thế nào cũng không giống một người vừa mới kết hôn.

Cuộc gặp mặt đêm nay, cho dù thế nào, đều cảm thấy không thích hợp.

Nhưng y đã quá say.

Chứng mất ngủ của y cũng tự nhiên đỡ hơn, chỉ là cú sốc vẫn còn đó.

Nằm trên giường không bao lâu, Kiều Nam Kỳ liền chìm vào mộng đẹp.

Lần này, giấc mơ quá mức phức tạp.

Như thể mọi thứ trong hai mươi năm cuộc đời của y đều bị xáo trộn vào nhau và nhét đầy vào trong mộng, người nào cũng có.

Mơ cả đêm, lại không nhớ được gì, chỉ cảm thấy rất mệt.

Nhưng kết thúc giấc mơ lại là câu nói nó.

- ---- “Tôi chưa chắc yêu anh.”

Y tỉnh dậy với cơn đau đầu như muốn nứt ra.

Lúc đó xung quanh đều là màu đên, cũng không biết đã mấy giờ đêm.

Qua hồi lâu, Kiều Nam Kỳ mới ngủ thiếp đi, lần nữa khi tỉnh lại, ánh nắng đã xuyên qua khe hở của rèm cửa đi vào.

Hóa ra mặt trời đã lên cao.



Cơn say của Kiều Nam Kỳ tan biến, những điều không thích hợp cùng những dấu vết rất nhỏ cuối cùng hội tụ trong đầu y.

Y mơ hồ chút có phán đoán, phán đoán này rất mơ hồ, thậm chí không thể làm thành một câu trả lời hoàn chỉnh.

Nhưng y lại cảm thấy, tuy rằng nó không phải là đáp án thích hợp, nhưng lại là đáp án tốt nhất đối với mình. Nhưng vì lại là đáp án tốt, mà y có chút không dám tin tưởng phán đoán của bản thân.

Đã qua một khoảng thời gian không gặp được tin tức tốt như vậy.

Y thậm chí cảm thấy mình không đáng được tin tức tốt như thế.

Nhưng trong lòng y lại nóng lòng muốn thử, giống như trong đầu có một giọng nói đang thì thầm: “To gan lên, đi kiểm tra một chút, tra xong rồi sẽ biết.”

Tình cờ Tiểu Ngô gửi cho y một tin nhắn đúng lúc: “Tiên sinh, thứ mà ngài hơn một tháng trước nhờ tôi gửi cho Lục tiên sinh và Triệu tiên sinh, Lục tiên sinh hôm nay nói với tôi, bảo phải chuyển lại cho tôi.”

Kiều Nam Kỳ cầm di động, bỗng nhiên bật dậy khỏi giường.

-

Tiểu Ngô hôm nay thật sự có chút nghĩ không ra.

Cậu chàng vốn dĩ bận mấy ngày liền mới chuyển thứ kia được cho Lục Tinh Bình, Lục Tinh Bình lúc ấy nói rất hay, anh sẽ từ từ cùng Triệu Vanh đối chiếu lại.

Kết quả hôm nay không biết như thế nào, Lục Tinh Bình lại đột nhiên trả lại tất cả những thứ đó cho Kiều Nam Kỳ.

Lúc vừa nhận tin nhắn, Tiểu Ngô đầu tiên là lo lắng phản ứng của Kiều Nam Kỳ.

Nhưng đây là có ý gì? Quà gửi đi đã hơn một tháng đột nhiên muốn trả lại nguyên vẹn. Nghĩ như thế nào, Kiều Nam Kỳ cũng sẽ không vui vẻ.

Nhưng Kiều Nam Kỳ lại cố tình rất cao hứng.

Thật ra cũng không thể nói rất cao hứng, chỉ là hôm nay lúc tới công ty, áp suất quanh người cũng không thấp như thường lệ, mắt cũng sáng hơn chút, không giống hôm qua hoàn toàn không có sức sống.

Nếu đặt trên người người khác, điều này có lẽ chỉ là bình thường.

Nhưng đặt trên người Kiều Nam Kỳ, lại có thể xem như 'Rất cao hứng'.

Hơn nữa, Kiều Nam Kỳ không những không tức giận, còn bảo Tiểu Ngô lập tức tới nhà Lục Tinh Bình.

Nhìn qua thì có vẻ muốn nhanh chóng lấy lại những thứ này.

Tiểu Ngô mang theo sự nghi ngờ, đi tới nhà Lục Tinh Bình để lấy một số giấy tờ.

Khi trở lại văn phòng Kiều Nam Kỳ, Kiều Nam Kỳ cũng không thèm nhìn những thứ đó, chỉ hỏi: “Lúc cậu tới nhà cậu ta, có cảm thấy trong nhà thay đổi gì không?”

“Dạ?” Tiểu Ngô có chút hoang mang --- sao lại hỏi vấn đề ngoài lề thế này?

Cậu chàng cho rằng, Kiều Nam Kỳ cho dù không để ý những giấy tờ đó, muốn hỏi, cũng khẳng định muốn hỏi Triệu Vanh có ở nhà Lục Tinh Bình không.

Khi cậu chàng tới đó, còn cố ý hỏi Lục Tinh Bình một câu Triệu Vanh có ở đây không, Lục Tinh Bình chỉ nói 'Không ở' với Tiểu Ngô.

Nhưng câu trả lời đã chuẩn bị sẵn lại chẳng có tác dụng gì, cậu chàng đành phải nhớ lại những gì sau khi mình tiến vào nhà Lục Tinh Bình, lại nhớ về lúc tới nhà Lục Tinh Bình trước đây.

“Không có.” Cậu chàng nói, “Tôi chưa vào phòng khác, nhưng phòng khách và thư phòng vẫn giống y như trước. Không có gì không ----”

Không có gì không giống.

Cậu chàng muốn nói điều này, nhưng lời chưa dứt, tự bản thân cũng đã nhận ra có gì đó không đúng.

...... Triệu Vanh không phải đã dọn vào nhà Lục Tinh Bình được một tháng rồi sao?

Sao nhà Lục Tinh Bình lại không có gì thay đổi?

“Hôm nay cậu hãy gác công việc ở công ty lại.” Kiều Nam Kỳ nói với Tiểu Ngô, giọng nói vẫn trầm thấp nhưng lại không vô hồn như trước kia, “Đi tìm danh sách khách mời đám cưới ngày đó của Triệu Vanh tìm tới đây, tôi muốn danh tính của những người ở đó.”

“Dạ, được ạ!”

Tiểu Ngô mơ hồ cảm giác được tiên sinh nhà bọn họ hình như đang kiểm tra chuyện gì đó rất quan trọng.

Danh sách tiệc cưới không có gì là bí mật, Tiểu Ngô dù sao cũng là người làm việc bên cạnh Kiều Nam Kỳ, trong vòng một giờ đã có được.

Cậu chàng sau khi đưa danh sách cho Kiều Nam Kỳ, Kiều Nam Kỳ bảo người chờ, sau đó tự mình đóng cửa lại, giống như đang nghiên cứu gì đó trong danh sách đám cưới.

Sau đó Tiểu Ngô gặp phải công việc khó khăn nhất kể từ khi trở thành trợ lý của Kiều Nam Kỳ.

Công việc đó còn kỳ hoặc hơn việc mua lại một cửa hàng thú cưng không hề liên quan gì đến hoạt động kinh doanh của công ty.

Sau khi nghiên cứu danh sách đám cưới, Kiều Nam Kỳ yêu cầu cậu chàng nhanh chóng mua một công ty tổ chức đám cưới, hai công ty luật sư và một viện dưỡng lão cùng những thứ không liên quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ruột Bông Rách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook