Chương 74
Tây Qua Sao Nhục
12/06/2024
Khi Triệu Vanh vừa rời khỏi, Kiều Nam Kỳ cảm thấy mình có thể chấp nhận, chỉ cần Triệu Vanh chịu về nhà.
Sau này, khi y phát hiện Triệu Vanh thật sự nghiêm túc muốn chia tay mình, y liền cho rằng chỉ cần có thể mang Triệu Vanh trở về, y cũng chấp nhận.
Lại sau đó, sau khi biết hết tất cả mọi chuyện, phát hiện tình cảm của mình lặng lẽ dâng trào, anh lại chỉ xin Triệu Vanh có thể cho mình một cơ hội để bắt đầu lại lần nữa, cho y một cơ hội để mãi mãi có được nhau.
Nhưng tới cuối cùng, y phát hiện Triệu Vanh không còn thích mình nữa, thậm chí ở trước mặt bao người mà kết hôn với người thân nhất của mình.....
Lúc y đã không còn yêu cầu xa vời nào nữa, lại bất ngờ cho y biết được một tin tốt đáng lẽ nên vui mừng.
Nhưng 'tin tốt' này lại như một mũi tên xuyên thẳng qua trái tim ấy.
Những hy vọng yếu ớt còn tồn tại tới bây giờ đã trở thành những thứ mà Kiều Nam Kỳ hy vọng không tồn tại.
Y cố lảng tránh bằng cách nghĩ rằng nếu mình không đi điều tra, có lẽ đã cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng lại cảm thấy may mắn vì đã điều tra ra.
Mà điều tra rõ ràng, y mới biết được mình đã làm những gì.
Y đã từng hy vọng Triệu Vanh sẽ quay đầu lại.
Nhưng bây giờ trong đầu mỗi khi có suy nghĩ này, hàng ngàn câu 'Không đáng' lại lặp đi lặp lại, cuối cùng trong phút chốc lại hợp nhất thành một suy nghĩ.
Một suy nghĩ mà trước đây y không bao giờ có thể nghĩ tới.
- -- Nếu Triệu Vanh từ đầu đã không thích mình, cuộc sống mấy năm qua có phải... Sẽ tốt hơn sao?
......
Kiều Nam Kỳ ngồi một mình trong văn phòng rất lâu mà không làm gì cả.
Một lúc lâu sau, khi trời đã gần khuya, Tiểu Ngô bị y dặn tăng ca mới đem người chăm sóc Triệu Mính lúc trước ở viện điều dưỡng tới.
Kiều Nam Kỳ lúc đầu muốn nhúng tay vào viện điều dưỡng này chỉ để muốn biết một vài tình trạng hiện tại của Triệu Vanh.
Triệu Vanh dọn đi rồi, y nếu muốn biết chuyện gì mà không có dấu vết thì chỉ có thể xuống tay từ chỗ của Triệu Mính. Cho nên y nghĩ tới, nếu lúc đó có thể bí mật liên lạc với các nhân viên chăm sóc và bác sĩ để biết tình trạng hiện tại của Triệu Vanh cũng tốt.
Không nghĩ tới, lời người chăm sóc nói ra lại làm y không kịp chuẩn bị.
“...... Đi rồi?” Kiều Nam Kỳ lặp lại một lần.
Người chăm sóc kia gật đầu: “Đi rồi, cả nhà cùng nhau đi, họ đề nghị trả lương gấp đôi cho tôi hỏi tôi có muốn đi cùng không, nhưng trên dưới cả nhà tôi đều cắm rễ ở đây cho nên không đi theo. Mấy ngày trước, à không tầm hơn một tháng trước, cậu ấy cho tôi một bao lì xì lớn, sau đó lái rời đi, hình như ngày đó tuyết còn rơi dày đặc.”
Hơn một tháng trước.
Hơn một tháng trước, hôn lễ vừa kết thúc được hơn mười ngày.
Hơn một tháng trước, luật sư Lâm mới vừa hoàn tất thủ tục nhận tài sản thừa kế xong.
Kiều Nam Kỳ lập tức hỏi: “Đi nơi đâu?”
Người chăm sóc bởi vì bình thường thường xuyên thấy Kiều Nam Kỳ tới viện điều dưỡng trút bỏ đi vẻ bọc cứng rắn của mình, cho nên khi nói chuyện cũng không cảm thấy áp lực nặng nề.
Nhưng vào lúc này, người này đột nhiên hạ giọng, áp lực bên trong nó làm người chăm sóc sợ Kiều NAm Kỳ sẽ không hài lòng với đáp án, vô thức cà lăm: “Chưa, chưa nói ạ.... Chỉ hỏi tôi có đồng ý cùng đi tới nơi khác không, sau khi tôi từ chối cũng không hỏi nữa.... Dù sao cũng là người thuê, người ta không đề cập tới, tôi, tôi cũng không tiện hỏi nhiều......”
Vùng khác......?
Triệu Vanh không còn ở Dương Thành?
Người chăm sóc hỏi y: “Ngài Kiều còn có câu hỏi nào không ạ?”
Kiều Nam Kỳ đã yêu cầu Tiểu Ngô đưa người rời đi.
Khi Tiểu Ngô thành thục đưa người ra khỏi văn phòng, Kiều Nam Kỳ lại đột nhiên gọi người lại.
“Tiên sinh?” Tiểu Ngô khó hiểu, “Còn có việc gì cần làm ạ?”
Kiều Nam Kỳ không nhìn cậu ta, chỉ cầm di động lên không biết đang nhìn gì trong đó, giọng nói trầm thấp đầy mệt mỏi: “Ngày mai không cần tới, nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
Tiểu Ngô bị lời này của y làm cho ngơ ra một tí, trong khoảng thời gian này sự gần gũi bình dị mà ông chủ của bọn họ bồi đắp nên đều bị dọa không còn manh mối: Dạ? Tiên tiên tiên, tiên sinh! Là tôi, tôi làm không tốt chỗ nào sao? Cho tôi thêm một --- một cơ hội đi!! Tôi ---”
Cậu chàng thiếu chút nữa đã vọt tới trước mặt Kiều Nam Kỳ quỳ xuống khóc lóc thảm thiết.
Nhưng Kiều Nam Kỳ chỉ day day ấn đường nói: “Tôi chỉ bảo cậu nghỉ ngơi, tôi ngày mai sẽ không tới công ty.”
Tiểu Ngô lúc này mới hiểu rõ.
Thì ra không phải ông chủ của bọn họ muốn đuổi việc mình, chỉ là tiên sinh muốn cho bản thân một kỳ nghỉ.
Vì thế cậu lập tức gạt bỏ đi vẻ u ám trên mặt, rồi dẫn người chăm sóc rời đi.
Trước khi rời đi, cậu vẫn không nhịn được nói ra một câu: “Tiên sinh, ngài vẫn nên... chú ý nghỉ ngơi đi ạ.”
Kiều Nam Kỳ liếc mắt sang, nhưng không nói gì.
Tiểu Ngô đi rồi, y lại một mình ở trong phòng làm việc, đêm đã buông xuống ngoài cửa sổ, ánh đèn trong phòng lại sáng như ban ngày, giống như một buổi tối dài vô hạn.
Y nhìn di động, rồi đăng nhập vào tài khoản đã kết bạn được với Triệu Vanh, sau đó vào trang chủ của cậu ấy.
Thật ra y đã nhìn những nội dung cập nhật này nhiều lần, nhưng tới bây giờ, khi biết Triệu Vanh đã sớm rời đi vào một tháng trước, sau khi xem lại những nội dung đó, mới nhận ra được sự khác biệt.
Triệu Vanh dạo gần đây không đăng nhiều bài mới, ngoài ảnh phong cảnh ra thì không có gì nhiều --- bây giờ nhìn lại, có lẽ là chụp trên đường rời đi. Những phong cảnh này không có người, Triệu Vanh cũng không bao giờ viết quá nhiều khi cập nhật ảnh, cùng lắm chỉ có 1 2 chữ, nếu không phải biết được em ấy không ở Dương Thành, sợ là cũng không nhìn ra được manh mối.
Có nhiều bức ảnh là chụp gần đây, thậm chí có bức chỉ có một chiếc lá xanh duy nhất.
Một chiếc lá xanh.
Lá rất mỏng, thoáng nhìn qua cũng có thể thấy nhánh cây nhỏ bé yếu ớt, không giống như loại có thể sinh trưởng ngoài trời vào mùa đông ở phương Bắc.
Là một nơi nào đó ở phía Nam sao?
-
Trúc Khê.
Vợ chồng Từ Tín dắt Triệu Vanh và Lương Hữu Quân tới chọ mua đồ Tết.
Lúc này trời còn sáng sớm, chợ rau đã nhộn nhịp người qua lại, tiếng người nói chuyện, tiếng hò hét không dứt bên lỗ tai.
Hôm nay hiệu sách của bọn họ cũng không mở cửa, Triệu Vanh cũng từ chối vài lời mời của giới kinh doanh ở phía Trúc Khê này, đặc biệt gấp rút mua đồ Tết dự trữ trước khi mọi người nghỉ Tết.
Chị dâu Từ sai khiến Từ Tín và Lương Hữu Quân như người chạy việc vặt, tự nhiên nhờ vả thoái mái, chỉ có Triệu Vanh ---- tuy rằng không ai nói, nhưng trong mắt ba người còn lại, vị cấp trên này nhà bọn họ tuy rằng vẫn còn trẻ tuổi nhưng còn phải tự chăm sóc bản thân, ở đây chỉ để làm linh vật.
Lớn lên đẹp như vậy, chỉ cần đứng bên cạnh, biết đâu người bán thịt sẽ sẵn sàng 'Lỡ tay' chặt thêm một cân thịt thì sao.
Trước khi đến, Từ Tín còn cố ý hỏi bà xã của mình, hai người ở trong nhà nghiên cứu cả nửa ngày phong tục và những thứ cần thiết để ăn Tết ở vùng này.
Nhưng bọn họ dù sao cũng là người ngoài, cho dù nỗ lực hồi lâu cũng thật sự nghĩ không ra, vẫn là dựa vào cách thức đón năm mới ở Dương Thành mà chắp vá lại một chút.
Kết quả đi tới chợ rồi, chị dâu Từ dẫn bọn họ đi xem nên mua cái gì, không nghĩ tới Triệu Vanh từ lúc nào đã dừng lại trước một quầy hàng mà trực tiếp chọn đồ.
Chị dâu Từ sợ cậu là thiếu gia nên không biết mua gì, định đi lên hỗ trợ, không nghĩ tới Triệu Vanh chỉ dăm ba câu vậy mà có thể trả giá với chủ sạp.
Là dùng tiếng địa phương để nói chuyện.
Cậu đứng ở đó với khí chất trong trẻo hoàn toàn khác biệt với mọi người chung quanh, mặc dù khăn quàng cổ đã che khuất đi nửa khuôn mặt, lại không giảm bớt ánh mắt đánh giá của những người đi ngang qua.
Nhưng cho dù khí chất khác biệt, Triệu Vanh lại có thể không khác gì người địa phương ở đây, trà trộn vào trong dòng người, lưu loát nói giọng địa phương, rồi lại khẽ mĩm cười bắt đầu trò chuyện cùng chủ sạp. Cuối cùng, cậu dường như còn đang bàn với chủ sạp với phong tục ăn Tết, người kia cười rất vui vẻ, còn tặng cho cậu thêm vài món đồ.
Lương Hữu Quân vội vàng cầm lấy túi nilon trước mặt Triệu Vanh, trợn mắt há mồm nói: “Ông chủ, anh không phải người Dương Thành sao?”
Triệu Vanh lại mơ hồi nói: “Học được đấy.”
“Anh mới đến chưa tới một tháng mà!?”
“Học giỏi ấy mà, chịu.”
Lương Hữu Quân: “......”
Chị dâu Từ thấy cậu am hiểu như vậy, liền từ bỏ ý niệm ban đầu để cậu làm linh vật, rồi lôi kéo Triệu Vanh đi mua đồ khác, còn thỉnh thoảng hỏi cậu một chút phong tục ở Trúc Khê.
Triệu Vanh có thể thấy chị thích xử lý những việc này, cũng không đứng ra dẫn đầu, chỉ lúc chị yêu cầu mới hỗ trợ một tí.
Cả đám đi hết nửa ngày, trợ thủ đắc lực Lương Hữu Quân và Từ Tín tay xách nách mang đủ cả.
Triệu Vanh muốn giúp đỡ, Từ Tín lại sống chết không cho, cậu cũng chỉ ý tứ xách cái túi nhỏ.
Trở lại trên xe, Từ Tín đột ngột hỏi: “Tiểu Triệu, chuyện mẹ em thế nào rồi? Mấy ngày nay cũng không thấy em nói tới, có cần tụi anh hỗ trợ gì không, đừng có kìm nén.”
Ánh mắt Triệu Vanh dừng lại một chút, rồi chậm rãi bỏ đồ vào trong cốp xe, thản nhiên nói: “Chưa giải quyết.”
“Còn kẹt ở nhà họ Chu à?”
“Cũng không phải, bọn họ gửi cho em phương án hợp tác mới, không có đòi hỏi nhiều như trước nữa, nhưng...”
Nhưng khẳng định vẫn muốn chiếm tiện nghi.
Triệu Vanh đã hạ quyết tâm: “Nếu thật sự không được, năm sau, em sẽ liên lạc với Nguyễn Thừa.”
Từ Tín thở dài: “Nếu không anh về Dương Thành, tìm bạn bè làm việc chung trước kia của anh, giúp em tìm vài người head hunter lợi hại tới, thử xem có thể thông qua người khác không?”
“Không có ích gì, Chu gia nền móng vững chắc, hơn nữa bọn họ cũng không thiếu tiền.”
Từ Tín còn muốn nói thêm gì, chị dâu Từ đã ngồi về ghế lái phụ.
Hai người cũng không muốn những chuyện này ảnh hưởng tới tâm trạng những người khác, cho nên vô cùng ăn ý dời đề tài.
Trên đường về nhà, chị dâu Từ quay đầu hỏi Triệu Vanh: “Tiểu Triệu, chú là người độc thân, đợi qua năm rồi, chị giúp chú tìm một đối tượng nhé.”
Triệu Vanh định từ chối theo bản năng, nhưng chị dâu Từ lại nói: “Lại muốn đẩy nữa à? Không chủ động thử thì sao biết được chứ? Chị biết chú đã thử qua rồi, nhưng gặp thêm vài người cũng không hại gì, điều kiện này của chú, độc thân đáng tiếc lắm.”
Lương Hữu Quân nhìn nét mặt của Triệu Vanh liền giải vây nói: “Đừng mà chị dâu ơi, ông chủ của em để nội bộ tiêu hóa là được rồi.”
Triệu Vanh dở khóc dở cười: “Chị dâu chị xem đi, đây mới là cần giới thiệu này.”
Mọi người liền cười lớn.
nhà bọn họ cách chợ quá xa, phải đi một lúc lâu mới về, không lâu sau, bọn họ đã bắt đầu chủ đề khác.
Vừa trò chuyện, Từ Tín lại kể về tình sử của bản thân.
“..... Không biết các chú có trải qua chuyện như vậy chưa.” Từ Tín quay tay lái, giọng càng lúc càng lớn, “Haiz, dù sao khi đó ấy, anh đã cảm thấy, đời này nếu không phải chị dâu mấy chú thì không thể.”
Chị dâu Từ ngồi đằng trước vỗ đầu hắn một cái: “Tập trung lái xe đi.”
Lương Hữu Quân hâm mộ nói: “Em còn chưa có đâu, chị dâu ơi, hay chị giới thiệu cho em một người đi, em muốn một anh chàng đẹp trai, em bị ông chủ nhà mình chiều hư rồi, không có khí chất và điều kiện giống ông chủ em không cần đâu nha.”
Chị dâu Từ tức giận nói: “Vậy chú cứ ế đó đi!”
Triệu Vanh lại hiếm khi không đuổi theo câu chuyện.
Cậu vừa rồi khi nghe Từ Tín nói câu đó, đã quay đầu nhìn cảnh đường phố lui về sau ngoài cửa sổ, suy nghĩ trong đầu quay cuồng.
Nghĩ tới Kiều Nam Kỳ, cậu cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Cả đời này của cậu đã từng dũng cảm thích một người nhiều như vậy.
Lúc trước cậu cảm thấy mình cũng chưa chắc thật sự thích Kiều Nam Kỳ, bởi vì đã có quá nhiều chuyện xảy ra, mà cậu từ sau khi rời khỏi Kiều Nam Kỳ, Kiều Nam Kỳ lại trở nên thay đổi quá nhiều, quá nhanh, làm cậu luôn dao động giữa thật giả, nhìn không rõ trước mắt.
Nhưng bây giờ bình tĩnh lại, xung quanh rất yên tĩnh, trong long lại đột nhiên trong suốt.
Cậu vẫn luôn điều khiến mình yêu Kiều Nam Kỳ, là tiền thuốc men chữa trị cho Triệu Mính khi ấy.
Nhưng vừa rồi khi Từ Tín nói chuyện, hình ảnh hiện lên trong đầu không phải những khoảnh khắc quan trọng trong suốt mười mấy năm qua, mà là khoảnh khắc trong thư viện trường đại học, cậu cách kệ sách, từ xa nhìn thấy Kiều Nam Kỳ lặng lẽ ngồi ở bàn học, cúi đầu đọc sách.
Bàn tay của người ấy vô cùng đẹp đẽ, y cầm sách lên, ngón tay lật từng trang sách, xương cốt như quạt ngọc có thể uốn cong, tao nhã và vượt ra ngoài thế tục.
Cậu nhìn bìa sách trong tay người kia, từ trên kệ sách lấy ra một quyển giống y như đúc, lại nhìn độ dày trang sách trên tay người nọ, ước chừng số trang rồi cũng mở ra ở nội dung có thể Kiều Nam Kỳ đang đọc tới.
Sau đó, bọn họ cách ở một dãy hành lang rộng lớn, cách những kệ sách dày đặc ngay ngắn, cùng nhau mở từng trang sách.
Đọc được mấy trang, tình cờ đọc được nhân vật chính trong sách đang cùng nữ chính vui đùđuàTriejeu Vanh cũng vô thức mỉm cười.
Cậu ngước mắt lên, xuyên qua khẻ hở trên kệ sách, nhìn thoáng qua Kiều Nam Kỳ.
- --- Tình cờ bắt gặp nụ cười đang từ từ nở rộ của Kiều Nam Kỳ.
Nụ cười này rất ngắn, rất nhạt, giống như nụ cười của Triệu Vanh lúc này, chỉ là vô thức bị cảm xúc tác động, thoáng dấy lên chút vui vẻ mà thôi.
Như con bướm nhẹ nhàng vươn đôi cánh, lại như làn gió xuân lăng lẽ thổi bay từng gợn sóng.
Lặng yên không tiếng động, bình thản yên tĩnh.
Nhưng Triệu Vanh lại thích nhìn Kiều Nam Kỳ như thế, dù chỉ một góc mặt cũng không có sức chống cự.
Kiều Nam Kỳ rất ít cười, nhưng một khi cười rộ lên, chỉ cầm một chút đường cung, cũng đã lôi kéo tiếng lòng người khác tấy ra một khúc nhạc lộn xộn.
Giây phút ấy, Triệu Vanh cảm thấy tim mình như ngừng đập khi đối mặt với nụ cười của đối phương, rồi lại trong giây phút mất hồn ấy, lại điên cuồng đập thình thịch.
Cậu vô thức buông tay, sách từ tay tuột xuống, 'Bộp' một tiếng rơi xuống mặt đất.
Kiều Nam Kỳ làm như nghe được tiếng vang, liền nhìn sang bên này.
Triệu Vanh vội ngồi xổm xuống nhặt quyển sách kia lên, vỗ nhẹ lên bụi bẩn có thể dính trên cuốn sách.
Bên trong xem, tiếng người cười nói của đám người Lương Hữu Quân kéo Triệu Vanh thoát khỏi hồi ức.
Bọn họ hình như vẫn đang nói về việc giới thiệu đối tượng, chẳng qua tất cả đều ngầm hiểu mà tránh xa Triệu Vanh.
Về đến nhà, cả đám trực tiếp đến trước nhà Triệu Vanh để những thứ này xuống.
Triệu Vanh đã mua một căn nhà cho Từ Tín và một căn hộ cho Lương Hữu Quân, mấy căn nhà kiểu Tây sát liền nhau ở ngay cạnh hiệu sách.
Lương Hữu Quân sống kiểu độc thân, nhà Từ Tín lại có chị dâu Từ, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, nhà Triệu Vanh vẫn là thích hợp nhất, bọn họ liền dự định tổ chức ăn cơm tất niên ở nhà Triệu Vanh.
Khi Từ Tín đang phân loại hàng hóa cho năm mới, Lương Hữu Quân hỏi cậu: “Ông chủ, năm mới ngoại trừ chúc anh năm mới vui vẻ, còn được cho bao lì xì không ạ~?”
Triệu Vanh mỉm cười: “.... Năm mới vui vẻ sao?”
“Không thì sao? Ngày đó còn chúc gì khác được nữa hả?”
Triệu Vanh chỉ xắn tay áo lên, rửa tay rồi bắt đầu gia nhập vào hàng ngũ dọn dẹp, nói: “Sẽ cho chú bao lì xì.”
Lại không trực tiếp trả lời.
-
Kiều Nam Kỳ nhìn như nhẹ nhàng, nhưng lại phải dùng rất nhiều sức để thụt gậy về phía trước.
Quả bi-a lăn nhanh, vô cùng nghe lời mà đánh quả bóng phía trước vào trong lỗ.
Hạ Viễn Đồ ở bên cạnh cầm gậy nhìn, căn bản không có ý định ra tay --- dù sao bản thân cũng chỉ là partner.
Không lâu sau, trên bàn gần như trống rỗng.
Kiều Nam Kỳ chỉ lau đầu gậy rồi nói: “Chơi một ván khác đi.”
Hạ Viễn Đồ đã quen với cách trút giận của y, cũng không lên tiếng mà chơi tiếp một hiệp nữa.
Nói là chơi cùng, chỉ là hắn chỉ đánh cái mở màn.
Cứ như vậy qua bốn hiệp, Hạ Viễn Đồ nhìn sắc mặt không được tốt mấy của Kiều Nam Kỳ, cùng ánh mắt vô cùng u ám, liền hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”
Động tác Kiều Nam Kỳ khẽ khựng lại nhưng không nói gì.
“Cậu lại sao vậy?” Hạ Viễn Đồ nói: “Khoảng thời gian trước không phải cậu đã khá hơn à? Lại xảy ra chuyện gì?”
Kiều nam Kỳ dùng sức thụt gậy trong tay.
Lần này y dùng quá nhiều sức, tiếng bi va vào nhau đánh tan không ít hỗn loạn trong lòng.
Y đã nhiều ngày chỉ ở trong nhà.
Chỉ là hôm nay muốn đi giải tỏa một chút, mới gọi Hạ Viễn Đồ tới chơi bi-a.
Mấy ngày qua, trong đầu óc chỉ toàn Triệu vanh, ánh mắt Triệu Vanh nhìn y khi xưa, lời nói lạnh nhạt khi Triệu Vanh quyết đoán để mình rời đi, còn có Triệu Vanh... vì y mà từ bỏ quyền thừa kế.
Y trước đó hỏi Nguyễn Thừa, Nguyễn Thừa cũng không biết cụ thể Triệu Vanh đã đi đâu, bởi vì Triệu Vanh sau khi cắt đứt liên lạc với Nguyễn Thừa cũng chưa từng nói chuyện lần nào nữa.
Y cũng đã gửi tin nhắn cho Lục Tinh Bình để hỏi: “Triệu Vanh đi đâu?”
Chỉ một câu này, không nói thêm gì, nhưng Lục Tinh Bình cũng hiểu rõ ý của y. Nhưng Lục Tinh Bình lại nói với y: “Tôi không biết, tôi không hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng không nói với tôi.”
Lưu Thuận cũng không biết.
Phương Trác Quần có lẽ biết, nhưng dựa trên mối quan hệ giữa Phương Trác Quần và Triệu Vanh, một khi y hỏi tới tương đương với việc sẽ thông báo cho Triệu Vanh, lỡ như Triệu Vanh không thích nhìn thấy y thì sao? Lỡ như chỉ một cuộc dò hỏi thế này sẽ quấy rầy tới cuộc sống yên bình của Triệu Vanh thì như thế nào?
Y đã vô số lần tưởng tượng tới, nếu Triệu Vanh ly hôn với Lục Tinh Bình, y sẽ làm gì.
Nhưng y không nghĩ tới, chờ tới lúc bản thân biết được chân tướng, chờ tới ngày này, y lại lo lắng --- lo lắng bản thân sẽ mang đến nhiều bất hạnh hơn cho Triệu Vanh.
Y nói với Hạ Viễn Đồ: “Tôi muốn đi tìm Triệu Vanh.”
Nói là nói với Hạ Viễn Đồ, nhưng một phần lại tự đang nói với chình mình.
“Ờ.” Hạ Viễn Đồ đã thấy thường xuyên, “Cậu mỗi ngày đều nghĩ tới.”
“Em ấy khẳng định sẽ không muốn nhìn thấy tôi.”
“Kia đương nhiên rồi, dù sao cậu ta cũng mới vừa ở cùng với Lục Tinh Bình.”
“Người thất bại như tôi, không xứng với em ấy.”
Hạ Viễn Đồ giật mình.
Hắn không nghĩ tới Kiều Nam Kỳ sẽ tự ti nói như vậy.
Kiều Nam Kỳ tự nhủ: “Em ấy tình nguyện giấu diếm chuyện kết hôn giả với Tinh Bình, cũng muốn để tôi từ bỏ. Tôi cũng có thể cho em ấy số tiền còn nhiều hơn phần tài sản thừa kế kia, nhưng em ấy thà tình nguyện kết hôn với người khác, cùng người khác giả làm chồng chồng, cũng không muốn mấy thứ đó của tôi.”
“Rốt cuộc các cậu --- GÌ!???”
“Tôi hiện tại muốn đi gặp em ấy, lại sợ em ấy khi nhìn thấy tôi lại không vui.”
Hạ Viễn Đồ đơ rồi.
Kiều Nam Kỳ bỏ gậy xuống.
Đồi tay của y vịn vào bàn bi-a, cúi đầu, cắn chặt răng, không biết đang cân nhắc chuyện gì.
Một lát sau.
Y nói: “Tôi muốn đi tìm em ấy.”
Nhưng y không hy vọng xa vời chuyện Triệu Vanh sẽ tha thứ, cũng không yêu cầu phải được ở cạnh Triệu Vanh.
Y chỉ muốn quãng đời sau này của Triệu Vanh được vui vẻ, mỗi một ngày... Đều tốt hơn so với những năm tháng ở Dương Thành.
Y nguyện ý cả đời còn lại của mình trốn ở một góc, mà ngay cả tư cách áy náy hay đền bù cũng không có, chỉ không danh không phận làm bạn, để em ấy biết trên thế giới này còn một người, đã từng không oán hận gì mà muốn đối tốt với người kia.
Hạ Viễn Đồ vẫn còn trong trạng thái chết máy.
Kiều Nam Kỳ tự mình đi tính tiền, khi trở về, Tiểu Ngô đã gọi điện cho y.
“Cậu cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi.” Y nói với Tiểu Ngô.
Bên kia đầu dây, Tiểu Ngô nơm nớp lo sợ nói: “Tiên sinh, là như thế này... Trước kia không phải ngài đã xử lý người lang thang bên ngoài phòng bệnh của mẹ Triệu tiên sinh sao? Tài xế nhà họ Trần đó ạ. Sau khi ông ta mang đi điều tra, lại nhờ người liên hệ với tôi, nói bản thân biết một vài chuyện có thể nói với ngài, hy vọng ngài giơ cao đánh khẽ, tìm một luật sư tốt một chút cho mình là được. Ông ta nói có liên quan tới Triệu tiên sinh ạ.”
Kiều Nam Kỳ khẽ dừng bước.
“Cậu hiện tới tới công ty đi.” Y nói.
Han: Lát thêm 1-2 chương nữa, về phần bản đã beta thì sau khi đăng hết mình sẽ đăng lên 1 lượt sau nhé!
Sau này, khi y phát hiện Triệu Vanh thật sự nghiêm túc muốn chia tay mình, y liền cho rằng chỉ cần có thể mang Triệu Vanh trở về, y cũng chấp nhận.
Lại sau đó, sau khi biết hết tất cả mọi chuyện, phát hiện tình cảm của mình lặng lẽ dâng trào, anh lại chỉ xin Triệu Vanh có thể cho mình một cơ hội để bắt đầu lại lần nữa, cho y một cơ hội để mãi mãi có được nhau.
Nhưng tới cuối cùng, y phát hiện Triệu Vanh không còn thích mình nữa, thậm chí ở trước mặt bao người mà kết hôn với người thân nhất của mình.....
Lúc y đã không còn yêu cầu xa vời nào nữa, lại bất ngờ cho y biết được một tin tốt đáng lẽ nên vui mừng.
Nhưng 'tin tốt' này lại như một mũi tên xuyên thẳng qua trái tim ấy.
Những hy vọng yếu ớt còn tồn tại tới bây giờ đã trở thành những thứ mà Kiều Nam Kỳ hy vọng không tồn tại.
Y cố lảng tránh bằng cách nghĩ rằng nếu mình không đi điều tra, có lẽ đã cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng lại cảm thấy may mắn vì đã điều tra ra.
Mà điều tra rõ ràng, y mới biết được mình đã làm những gì.
Y đã từng hy vọng Triệu Vanh sẽ quay đầu lại.
Nhưng bây giờ trong đầu mỗi khi có suy nghĩ này, hàng ngàn câu 'Không đáng' lại lặp đi lặp lại, cuối cùng trong phút chốc lại hợp nhất thành một suy nghĩ.
Một suy nghĩ mà trước đây y không bao giờ có thể nghĩ tới.
- -- Nếu Triệu Vanh từ đầu đã không thích mình, cuộc sống mấy năm qua có phải... Sẽ tốt hơn sao?
......
Kiều Nam Kỳ ngồi một mình trong văn phòng rất lâu mà không làm gì cả.
Một lúc lâu sau, khi trời đã gần khuya, Tiểu Ngô bị y dặn tăng ca mới đem người chăm sóc Triệu Mính lúc trước ở viện điều dưỡng tới.
Kiều Nam Kỳ lúc đầu muốn nhúng tay vào viện điều dưỡng này chỉ để muốn biết một vài tình trạng hiện tại của Triệu Vanh.
Triệu Vanh dọn đi rồi, y nếu muốn biết chuyện gì mà không có dấu vết thì chỉ có thể xuống tay từ chỗ của Triệu Mính. Cho nên y nghĩ tới, nếu lúc đó có thể bí mật liên lạc với các nhân viên chăm sóc và bác sĩ để biết tình trạng hiện tại của Triệu Vanh cũng tốt.
Không nghĩ tới, lời người chăm sóc nói ra lại làm y không kịp chuẩn bị.
“...... Đi rồi?” Kiều Nam Kỳ lặp lại một lần.
Người chăm sóc kia gật đầu: “Đi rồi, cả nhà cùng nhau đi, họ đề nghị trả lương gấp đôi cho tôi hỏi tôi có muốn đi cùng không, nhưng trên dưới cả nhà tôi đều cắm rễ ở đây cho nên không đi theo. Mấy ngày trước, à không tầm hơn một tháng trước, cậu ấy cho tôi một bao lì xì lớn, sau đó lái rời đi, hình như ngày đó tuyết còn rơi dày đặc.”
Hơn một tháng trước.
Hơn một tháng trước, hôn lễ vừa kết thúc được hơn mười ngày.
Hơn một tháng trước, luật sư Lâm mới vừa hoàn tất thủ tục nhận tài sản thừa kế xong.
Kiều Nam Kỳ lập tức hỏi: “Đi nơi đâu?”
Người chăm sóc bởi vì bình thường thường xuyên thấy Kiều Nam Kỳ tới viện điều dưỡng trút bỏ đi vẻ bọc cứng rắn của mình, cho nên khi nói chuyện cũng không cảm thấy áp lực nặng nề.
Nhưng vào lúc này, người này đột nhiên hạ giọng, áp lực bên trong nó làm người chăm sóc sợ Kiều NAm Kỳ sẽ không hài lòng với đáp án, vô thức cà lăm: “Chưa, chưa nói ạ.... Chỉ hỏi tôi có đồng ý cùng đi tới nơi khác không, sau khi tôi từ chối cũng không hỏi nữa.... Dù sao cũng là người thuê, người ta không đề cập tới, tôi, tôi cũng không tiện hỏi nhiều......”
Vùng khác......?
Triệu Vanh không còn ở Dương Thành?
Người chăm sóc hỏi y: “Ngài Kiều còn có câu hỏi nào không ạ?”
Kiều Nam Kỳ đã yêu cầu Tiểu Ngô đưa người rời đi.
Khi Tiểu Ngô thành thục đưa người ra khỏi văn phòng, Kiều Nam Kỳ lại đột nhiên gọi người lại.
“Tiên sinh?” Tiểu Ngô khó hiểu, “Còn có việc gì cần làm ạ?”
Kiều Nam Kỳ không nhìn cậu ta, chỉ cầm di động lên không biết đang nhìn gì trong đó, giọng nói trầm thấp đầy mệt mỏi: “Ngày mai không cần tới, nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
Tiểu Ngô bị lời này của y làm cho ngơ ra một tí, trong khoảng thời gian này sự gần gũi bình dị mà ông chủ của bọn họ bồi đắp nên đều bị dọa không còn manh mối: Dạ? Tiên tiên tiên, tiên sinh! Là tôi, tôi làm không tốt chỗ nào sao? Cho tôi thêm một --- một cơ hội đi!! Tôi ---”
Cậu chàng thiếu chút nữa đã vọt tới trước mặt Kiều Nam Kỳ quỳ xuống khóc lóc thảm thiết.
Nhưng Kiều Nam Kỳ chỉ day day ấn đường nói: “Tôi chỉ bảo cậu nghỉ ngơi, tôi ngày mai sẽ không tới công ty.”
Tiểu Ngô lúc này mới hiểu rõ.
Thì ra không phải ông chủ của bọn họ muốn đuổi việc mình, chỉ là tiên sinh muốn cho bản thân một kỳ nghỉ.
Vì thế cậu lập tức gạt bỏ đi vẻ u ám trên mặt, rồi dẫn người chăm sóc rời đi.
Trước khi rời đi, cậu vẫn không nhịn được nói ra một câu: “Tiên sinh, ngài vẫn nên... chú ý nghỉ ngơi đi ạ.”
Kiều Nam Kỳ liếc mắt sang, nhưng không nói gì.
Tiểu Ngô đi rồi, y lại một mình ở trong phòng làm việc, đêm đã buông xuống ngoài cửa sổ, ánh đèn trong phòng lại sáng như ban ngày, giống như một buổi tối dài vô hạn.
Y nhìn di động, rồi đăng nhập vào tài khoản đã kết bạn được với Triệu Vanh, sau đó vào trang chủ của cậu ấy.
Thật ra y đã nhìn những nội dung cập nhật này nhiều lần, nhưng tới bây giờ, khi biết Triệu Vanh đã sớm rời đi vào một tháng trước, sau khi xem lại những nội dung đó, mới nhận ra được sự khác biệt.
Triệu Vanh dạo gần đây không đăng nhiều bài mới, ngoài ảnh phong cảnh ra thì không có gì nhiều --- bây giờ nhìn lại, có lẽ là chụp trên đường rời đi. Những phong cảnh này không có người, Triệu Vanh cũng không bao giờ viết quá nhiều khi cập nhật ảnh, cùng lắm chỉ có 1 2 chữ, nếu không phải biết được em ấy không ở Dương Thành, sợ là cũng không nhìn ra được manh mối.
Có nhiều bức ảnh là chụp gần đây, thậm chí có bức chỉ có một chiếc lá xanh duy nhất.
Một chiếc lá xanh.
Lá rất mỏng, thoáng nhìn qua cũng có thể thấy nhánh cây nhỏ bé yếu ớt, không giống như loại có thể sinh trưởng ngoài trời vào mùa đông ở phương Bắc.
Là một nơi nào đó ở phía Nam sao?
-
Trúc Khê.
Vợ chồng Từ Tín dắt Triệu Vanh và Lương Hữu Quân tới chọ mua đồ Tết.
Lúc này trời còn sáng sớm, chợ rau đã nhộn nhịp người qua lại, tiếng người nói chuyện, tiếng hò hét không dứt bên lỗ tai.
Hôm nay hiệu sách của bọn họ cũng không mở cửa, Triệu Vanh cũng từ chối vài lời mời của giới kinh doanh ở phía Trúc Khê này, đặc biệt gấp rút mua đồ Tết dự trữ trước khi mọi người nghỉ Tết.
Chị dâu Từ sai khiến Từ Tín và Lương Hữu Quân như người chạy việc vặt, tự nhiên nhờ vả thoái mái, chỉ có Triệu Vanh ---- tuy rằng không ai nói, nhưng trong mắt ba người còn lại, vị cấp trên này nhà bọn họ tuy rằng vẫn còn trẻ tuổi nhưng còn phải tự chăm sóc bản thân, ở đây chỉ để làm linh vật.
Lớn lên đẹp như vậy, chỉ cần đứng bên cạnh, biết đâu người bán thịt sẽ sẵn sàng 'Lỡ tay' chặt thêm một cân thịt thì sao.
Trước khi đến, Từ Tín còn cố ý hỏi bà xã của mình, hai người ở trong nhà nghiên cứu cả nửa ngày phong tục và những thứ cần thiết để ăn Tết ở vùng này.
Nhưng bọn họ dù sao cũng là người ngoài, cho dù nỗ lực hồi lâu cũng thật sự nghĩ không ra, vẫn là dựa vào cách thức đón năm mới ở Dương Thành mà chắp vá lại một chút.
Kết quả đi tới chợ rồi, chị dâu Từ dẫn bọn họ đi xem nên mua cái gì, không nghĩ tới Triệu Vanh từ lúc nào đã dừng lại trước một quầy hàng mà trực tiếp chọn đồ.
Chị dâu Từ sợ cậu là thiếu gia nên không biết mua gì, định đi lên hỗ trợ, không nghĩ tới Triệu Vanh chỉ dăm ba câu vậy mà có thể trả giá với chủ sạp.
Là dùng tiếng địa phương để nói chuyện.
Cậu đứng ở đó với khí chất trong trẻo hoàn toàn khác biệt với mọi người chung quanh, mặc dù khăn quàng cổ đã che khuất đi nửa khuôn mặt, lại không giảm bớt ánh mắt đánh giá của những người đi ngang qua.
Nhưng cho dù khí chất khác biệt, Triệu Vanh lại có thể không khác gì người địa phương ở đây, trà trộn vào trong dòng người, lưu loát nói giọng địa phương, rồi lại khẽ mĩm cười bắt đầu trò chuyện cùng chủ sạp. Cuối cùng, cậu dường như còn đang bàn với chủ sạp với phong tục ăn Tết, người kia cười rất vui vẻ, còn tặng cho cậu thêm vài món đồ.
Lương Hữu Quân vội vàng cầm lấy túi nilon trước mặt Triệu Vanh, trợn mắt há mồm nói: “Ông chủ, anh không phải người Dương Thành sao?”
Triệu Vanh lại mơ hồi nói: “Học được đấy.”
“Anh mới đến chưa tới một tháng mà!?”
“Học giỏi ấy mà, chịu.”
Lương Hữu Quân: “......”
Chị dâu Từ thấy cậu am hiểu như vậy, liền từ bỏ ý niệm ban đầu để cậu làm linh vật, rồi lôi kéo Triệu Vanh đi mua đồ khác, còn thỉnh thoảng hỏi cậu một chút phong tục ở Trúc Khê.
Triệu Vanh có thể thấy chị thích xử lý những việc này, cũng không đứng ra dẫn đầu, chỉ lúc chị yêu cầu mới hỗ trợ một tí.
Cả đám đi hết nửa ngày, trợ thủ đắc lực Lương Hữu Quân và Từ Tín tay xách nách mang đủ cả.
Triệu Vanh muốn giúp đỡ, Từ Tín lại sống chết không cho, cậu cũng chỉ ý tứ xách cái túi nhỏ.
Trở lại trên xe, Từ Tín đột ngột hỏi: “Tiểu Triệu, chuyện mẹ em thế nào rồi? Mấy ngày nay cũng không thấy em nói tới, có cần tụi anh hỗ trợ gì không, đừng có kìm nén.”
Ánh mắt Triệu Vanh dừng lại một chút, rồi chậm rãi bỏ đồ vào trong cốp xe, thản nhiên nói: “Chưa giải quyết.”
“Còn kẹt ở nhà họ Chu à?”
“Cũng không phải, bọn họ gửi cho em phương án hợp tác mới, không có đòi hỏi nhiều như trước nữa, nhưng...”
Nhưng khẳng định vẫn muốn chiếm tiện nghi.
Triệu Vanh đã hạ quyết tâm: “Nếu thật sự không được, năm sau, em sẽ liên lạc với Nguyễn Thừa.”
Từ Tín thở dài: “Nếu không anh về Dương Thành, tìm bạn bè làm việc chung trước kia của anh, giúp em tìm vài người head hunter lợi hại tới, thử xem có thể thông qua người khác không?”
“Không có ích gì, Chu gia nền móng vững chắc, hơn nữa bọn họ cũng không thiếu tiền.”
Từ Tín còn muốn nói thêm gì, chị dâu Từ đã ngồi về ghế lái phụ.
Hai người cũng không muốn những chuyện này ảnh hưởng tới tâm trạng những người khác, cho nên vô cùng ăn ý dời đề tài.
Trên đường về nhà, chị dâu Từ quay đầu hỏi Triệu Vanh: “Tiểu Triệu, chú là người độc thân, đợi qua năm rồi, chị giúp chú tìm một đối tượng nhé.”
Triệu Vanh định từ chối theo bản năng, nhưng chị dâu Từ lại nói: “Lại muốn đẩy nữa à? Không chủ động thử thì sao biết được chứ? Chị biết chú đã thử qua rồi, nhưng gặp thêm vài người cũng không hại gì, điều kiện này của chú, độc thân đáng tiếc lắm.”
Lương Hữu Quân nhìn nét mặt của Triệu Vanh liền giải vây nói: “Đừng mà chị dâu ơi, ông chủ của em để nội bộ tiêu hóa là được rồi.”
Triệu Vanh dở khóc dở cười: “Chị dâu chị xem đi, đây mới là cần giới thiệu này.”
Mọi người liền cười lớn.
nhà bọn họ cách chợ quá xa, phải đi một lúc lâu mới về, không lâu sau, bọn họ đã bắt đầu chủ đề khác.
Vừa trò chuyện, Từ Tín lại kể về tình sử của bản thân.
“..... Không biết các chú có trải qua chuyện như vậy chưa.” Từ Tín quay tay lái, giọng càng lúc càng lớn, “Haiz, dù sao khi đó ấy, anh đã cảm thấy, đời này nếu không phải chị dâu mấy chú thì không thể.”
Chị dâu Từ ngồi đằng trước vỗ đầu hắn một cái: “Tập trung lái xe đi.”
Lương Hữu Quân hâm mộ nói: “Em còn chưa có đâu, chị dâu ơi, hay chị giới thiệu cho em một người đi, em muốn một anh chàng đẹp trai, em bị ông chủ nhà mình chiều hư rồi, không có khí chất và điều kiện giống ông chủ em không cần đâu nha.”
Chị dâu Từ tức giận nói: “Vậy chú cứ ế đó đi!”
Triệu Vanh lại hiếm khi không đuổi theo câu chuyện.
Cậu vừa rồi khi nghe Từ Tín nói câu đó, đã quay đầu nhìn cảnh đường phố lui về sau ngoài cửa sổ, suy nghĩ trong đầu quay cuồng.
Nghĩ tới Kiều Nam Kỳ, cậu cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Cả đời này của cậu đã từng dũng cảm thích một người nhiều như vậy.
Lúc trước cậu cảm thấy mình cũng chưa chắc thật sự thích Kiều Nam Kỳ, bởi vì đã có quá nhiều chuyện xảy ra, mà cậu từ sau khi rời khỏi Kiều Nam Kỳ, Kiều Nam Kỳ lại trở nên thay đổi quá nhiều, quá nhanh, làm cậu luôn dao động giữa thật giả, nhìn không rõ trước mắt.
Nhưng bây giờ bình tĩnh lại, xung quanh rất yên tĩnh, trong long lại đột nhiên trong suốt.
Cậu vẫn luôn điều khiến mình yêu Kiều Nam Kỳ, là tiền thuốc men chữa trị cho Triệu Mính khi ấy.
Nhưng vừa rồi khi Từ Tín nói chuyện, hình ảnh hiện lên trong đầu không phải những khoảnh khắc quan trọng trong suốt mười mấy năm qua, mà là khoảnh khắc trong thư viện trường đại học, cậu cách kệ sách, từ xa nhìn thấy Kiều Nam Kỳ lặng lẽ ngồi ở bàn học, cúi đầu đọc sách.
Bàn tay của người ấy vô cùng đẹp đẽ, y cầm sách lên, ngón tay lật từng trang sách, xương cốt như quạt ngọc có thể uốn cong, tao nhã và vượt ra ngoài thế tục.
Cậu nhìn bìa sách trong tay người kia, từ trên kệ sách lấy ra một quyển giống y như đúc, lại nhìn độ dày trang sách trên tay người nọ, ước chừng số trang rồi cũng mở ra ở nội dung có thể Kiều Nam Kỳ đang đọc tới.
Sau đó, bọn họ cách ở một dãy hành lang rộng lớn, cách những kệ sách dày đặc ngay ngắn, cùng nhau mở từng trang sách.
Đọc được mấy trang, tình cờ đọc được nhân vật chính trong sách đang cùng nữ chính vui đùđuàTriejeu Vanh cũng vô thức mỉm cười.
Cậu ngước mắt lên, xuyên qua khẻ hở trên kệ sách, nhìn thoáng qua Kiều Nam Kỳ.
- --- Tình cờ bắt gặp nụ cười đang từ từ nở rộ của Kiều Nam Kỳ.
Nụ cười này rất ngắn, rất nhạt, giống như nụ cười của Triệu Vanh lúc này, chỉ là vô thức bị cảm xúc tác động, thoáng dấy lên chút vui vẻ mà thôi.
Như con bướm nhẹ nhàng vươn đôi cánh, lại như làn gió xuân lăng lẽ thổi bay từng gợn sóng.
Lặng yên không tiếng động, bình thản yên tĩnh.
Nhưng Triệu Vanh lại thích nhìn Kiều Nam Kỳ như thế, dù chỉ một góc mặt cũng không có sức chống cự.
Kiều Nam Kỳ rất ít cười, nhưng một khi cười rộ lên, chỉ cầm một chút đường cung, cũng đã lôi kéo tiếng lòng người khác tấy ra một khúc nhạc lộn xộn.
Giây phút ấy, Triệu Vanh cảm thấy tim mình như ngừng đập khi đối mặt với nụ cười của đối phương, rồi lại trong giây phút mất hồn ấy, lại điên cuồng đập thình thịch.
Cậu vô thức buông tay, sách từ tay tuột xuống, 'Bộp' một tiếng rơi xuống mặt đất.
Kiều Nam Kỳ làm như nghe được tiếng vang, liền nhìn sang bên này.
Triệu Vanh vội ngồi xổm xuống nhặt quyển sách kia lên, vỗ nhẹ lên bụi bẩn có thể dính trên cuốn sách.
Bên trong xem, tiếng người cười nói của đám người Lương Hữu Quân kéo Triệu Vanh thoát khỏi hồi ức.
Bọn họ hình như vẫn đang nói về việc giới thiệu đối tượng, chẳng qua tất cả đều ngầm hiểu mà tránh xa Triệu Vanh.
Về đến nhà, cả đám trực tiếp đến trước nhà Triệu Vanh để những thứ này xuống.
Triệu Vanh đã mua một căn nhà cho Từ Tín và một căn hộ cho Lương Hữu Quân, mấy căn nhà kiểu Tây sát liền nhau ở ngay cạnh hiệu sách.
Lương Hữu Quân sống kiểu độc thân, nhà Từ Tín lại có chị dâu Từ, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, nhà Triệu Vanh vẫn là thích hợp nhất, bọn họ liền dự định tổ chức ăn cơm tất niên ở nhà Triệu Vanh.
Khi Từ Tín đang phân loại hàng hóa cho năm mới, Lương Hữu Quân hỏi cậu: “Ông chủ, năm mới ngoại trừ chúc anh năm mới vui vẻ, còn được cho bao lì xì không ạ~?”
Triệu Vanh mỉm cười: “.... Năm mới vui vẻ sao?”
“Không thì sao? Ngày đó còn chúc gì khác được nữa hả?”
Triệu Vanh chỉ xắn tay áo lên, rửa tay rồi bắt đầu gia nhập vào hàng ngũ dọn dẹp, nói: “Sẽ cho chú bao lì xì.”
Lại không trực tiếp trả lời.
-
Kiều Nam Kỳ nhìn như nhẹ nhàng, nhưng lại phải dùng rất nhiều sức để thụt gậy về phía trước.
Quả bi-a lăn nhanh, vô cùng nghe lời mà đánh quả bóng phía trước vào trong lỗ.
Hạ Viễn Đồ ở bên cạnh cầm gậy nhìn, căn bản không có ý định ra tay --- dù sao bản thân cũng chỉ là partner.
Không lâu sau, trên bàn gần như trống rỗng.
Kiều Nam Kỳ chỉ lau đầu gậy rồi nói: “Chơi một ván khác đi.”
Hạ Viễn Đồ đã quen với cách trút giận của y, cũng không lên tiếng mà chơi tiếp một hiệp nữa.
Nói là chơi cùng, chỉ là hắn chỉ đánh cái mở màn.
Cứ như vậy qua bốn hiệp, Hạ Viễn Đồ nhìn sắc mặt không được tốt mấy của Kiều Nam Kỳ, cùng ánh mắt vô cùng u ám, liền hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”
Động tác Kiều Nam Kỳ khẽ khựng lại nhưng không nói gì.
“Cậu lại sao vậy?” Hạ Viễn Đồ nói: “Khoảng thời gian trước không phải cậu đã khá hơn à? Lại xảy ra chuyện gì?”
Kiều nam Kỳ dùng sức thụt gậy trong tay.
Lần này y dùng quá nhiều sức, tiếng bi va vào nhau đánh tan không ít hỗn loạn trong lòng.
Y đã nhiều ngày chỉ ở trong nhà.
Chỉ là hôm nay muốn đi giải tỏa một chút, mới gọi Hạ Viễn Đồ tới chơi bi-a.
Mấy ngày qua, trong đầu óc chỉ toàn Triệu vanh, ánh mắt Triệu Vanh nhìn y khi xưa, lời nói lạnh nhạt khi Triệu Vanh quyết đoán để mình rời đi, còn có Triệu Vanh... vì y mà từ bỏ quyền thừa kế.
Y trước đó hỏi Nguyễn Thừa, Nguyễn Thừa cũng không biết cụ thể Triệu Vanh đã đi đâu, bởi vì Triệu Vanh sau khi cắt đứt liên lạc với Nguyễn Thừa cũng chưa từng nói chuyện lần nào nữa.
Y cũng đã gửi tin nhắn cho Lục Tinh Bình để hỏi: “Triệu Vanh đi đâu?”
Chỉ một câu này, không nói thêm gì, nhưng Lục Tinh Bình cũng hiểu rõ ý của y. Nhưng Lục Tinh Bình lại nói với y: “Tôi không biết, tôi không hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng không nói với tôi.”
Lưu Thuận cũng không biết.
Phương Trác Quần có lẽ biết, nhưng dựa trên mối quan hệ giữa Phương Trác Quần và Triệu Vanh, một khi y hỏi tới tương đương với việc sẽ thông báo cho Triệu Vanh, lỡ như Triệu Vanh không thích nhìn thấy y thì sao? Lỡ như chỉ một cuộc dò hỏi thế này sẽ quấy rầy tới cuộc sống yên bình của Triệu Vanh thì như thế nào?
Y đã vô số lần tưởng tượng tới, nếu Triệu Vanh ly hôn với Lục Tinh Bình, y sẽ làm gì.
Nhưng y không nghĩ tới, chờ tới lúc bản thân biết được chân tướng, chờ tới ngày này, y lại lo lắng --- lo lắng bản thân sẽ mang đến nhiều bất hạnh hơn cho Triệu Vanh.
Y nói với Hạ Viễn Đồ: “Tôi muốn đi tìm Triệu Vanh.”
Nói là nói với Hạ Viễn Đồ, nhưng một phần lại tự đang nói với chình mình.
“Ờ.” Hạ Viễn Đồ đã thấy thường xuyên, “Cậu mỗi ngày đều nghĩ tới.”
“Em ấy khẳng định sẽ không muốn nhìn thấy tôi.”
“Kia đương nhiên rồi, dù sao cậu ta cũng mới vừa ở cùng với Lục Tinh Bình.”
“Người thất bại như tôi, không xứng với em ấy.”
Hạ Viễn Đồ giật mình.
Hắn không nghĩ tới Kiều Nam Kỳ sẽ tự ti nói như vậy.
Kiều Nam Kỳ tự nhủ: “Em ấy tình nguyện giấu diếm chuyện kết hôn giả với Tinh Bình, cũng muốn để tôi từ bỏ. Tôi cũng có thể cho em ấy số tiền còn nhiều hơn phần tài sản thừa kế kia, nhưng em ấy thà tình nguyện kết hôn với người khác, cùng người khác giả làm chồng chồng, cũng không muốn mấy thứ đó của tôi.”
“Rốt cuộc các cậu --- GÌ!???”
“Tôi hiện tại muốn đi gặp em ấy, lại sợ em ấy khi nhìn thấy tôi lại không vui.”
Hạ Viễn Đồ đơ rồi.
Kiều Nam Kỳ bỏ gậy xuống.
Đồi tay của y vịn vào bàn bi-a, cúi đầu, cắn chặt răng, không biết đang cân nhắc chuyện gì.
Một lát sau.
Y nói: “Tôi muốn đi tìm em ấy.”
Nhưng y không hy vọng xa vời chuyện Triệu Vanh sẽ tha thứ, cũng không yêu cầu phải được ở cạnh Triệu Vanh.
Y chỉ muốn quãng đời sau này của Triệu Vanh được vui vẻ, mỗi một ngày... Đều tốt hơn so với những năm tháng ở Dương Thành.
Y nguyện ý cả đời còn lại của mình trốn ở một góc, mà ngay cả tư cách áy náy hay đền bù cũng không có, chỉ không danh không phận làm bạn, để em ấy biết trên thế giới này còn một người, đã từng không oán hận gì mà muốn đối tốt với người kia.
Hạ Viễn Đồ vẫn còn trong trạng thái chết máy.
Kiều Nam Kỳ tự mình đi tính tiền, khi trở về, Tiểu Ngô đã gọi điện cho y.
“Cậu cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi.” Y nói với Tiểu Ngô.
Bên kia đầu dây, Tiểu Ngô nơm nớp lo sợ nói: “Tiên sinh, là như thế này... Trước kia không phải ngài đã xử lý người lang thang bên ngoài phòng bệnh của mẹ Triệu tiên sinh sao? Tài xế nhà họ Trần đó ạ. Sau khi ông ta mang đi điều tra, lại nhờ người liên hệ với tôi, nói bản thân biết một vài chuyện có thể nói với ngài, hy vọng ngài giơ cao đánh khẽ, tìm một luật sư tốt một chút cho mình là được. Ông ta nói có liên quan tới Triệu tiên sinh ạ.”
Kiều Nam Kỳ khẽ dừng bước.
“Cậu hiện tới tới công ty đi.” Y nói.
Han: Lát thêm 1-2 chương nữa, về phần bản đã beta thì sau khi đăng hết mình sẽ đăng lên 1 lượt sau nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.