Chương 77
Tây Qua Sao Nhục
15/06/2024
Kiều Nam Kỳ kéo dài một lúc.
Để che giấu biểu cảm của mình, y vẫn luôn cúi đầu và giữ im lặng.
Hồi lâu sau.
Y nói: “Vừa rồi cả hai còn nói gì nữa không?”
Tiểu Ngô hiển nhiên đã nhìn qua thời gian Kiều Nam Kỳ cúp máy, biết y đã bỏ lỡ cuộc trò chuyện phía sau, cho nên lập tức nói: “Chưa nói thêm gì khác ạ, cậu ta rất thân thiện, sau đó nói đủ thứ trên trời dưới đất.”
“À có nói một câu liên quan tới Triệu tiên sinh, nói Triệu tiên sinh hình như rất thích buổi lễ hội đường phố ngày mai, còn nói sẽ tới đó sớm.”
Vậy buổi tối ngày mai y có thể đứng từ xa mà quan sát một tí.
“Ngày mai tôi đi một mình là được rồi.” Y nói với Tiểu Ngô, “Cậu hiện tại về Dương Thành, còn kịp ăn Tết.”
Tiểu Ngô vừa mừng vừa lo sợ: “Trước khi tới đây tôi đã chào hỏi với người trong nhà rồi ạ, nói làm tăng ca đột xuất, không quay về ăn Tết.”
Kiều đại thiếu trước giờ chưa quan tâm tới việc ăn mừng ngày lễ tết lúc này lại nói: “Về đi, cảm giác không có ai để sum tụ không dễ chịu.”
“Cám, cám ơn tiên sinh......”
-
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, đêm giao thừa đã vội tới.
Đám người Triệu Vanh đã chuẩn bị sẵn đồ Tết, tới buổi chiều, mọi người tụ tập ở nhà Triệu Vanh để bắt đầu chuẩn bị. Trạng thái hôm nay của Triệu Mính rất tốt, Triệu Vanh cũng đã đón bà từ viện điều dưỡng về từ sớm.
Cái gì cũng suôn sẻ --- trừ việc Từ Tín và chị dâu Từ không cho Triệu Vanh làm gì.
Bốn lần Triệu Vanh lẻn vào bếp đều thất bại, cuối cùng chỉ đành từ bỏ, ngồi ở phòng khách cùng Triệu Mính xem gameshow.
Khi màn đêm buông xuống, y muốn dắt Lương Hữu Quân cùng nhau lên phố, xem biểu diễn đường phố --- đây là chuyện bọn họ đã nói trước đó.
Lương Hữu Quân đặt tay lên vai của cậu, nhét cho cậu một viên cậu trái cây: “Ăn kẹo hông?”
Triệu Vanh không thích ngọt, tuy rằng nhận nhưng cũng không ăn, mà ném thẳng vào túi.
“Nơi này cũng náo nhiệt quá ha?”
“Chưa đâu, bây giờ có nhiều người chỉ ở nhà ăn uống, đây chưa gọi là náo nhiệt nhất, có thể tới tết Nguyên tiêu còn đông hơn.”
Con đường chính được giăng đầy đèn lồng, vô cùng rình rang. Ngoại trừ đội ngũ diễu hành đường phố, thì còn nhiều gánh hàng rong.
Triệu Vanh đã quen thuộc với những thứ này ở kiếp trước, không cảm thấy mới mẻ, chỉ cảm thấy hoài niệm.
Nhưng Lương Hữu Quân là lần đầu tiên thấy, cho nên thấy đồ mới mẻ nào cũng muốn mua một cái, thấy đồ ăn vặt chưa từng ăn, cũng sẽ dừng lại xếp hàng để mua một phần.
Triệu Vanh phải dừng lại chờ cậu ta quá nhiều lần, cuối cùng dứt khoác mặc kệ, tự mình đi chậm rãi về trước, dù sao Lương Hữu Quân mua xong cũng sẽ chạy đuổi theo cậu.
Cậu đang thong thả đi dạo một mình thì ở phía trước, một bé gái mười mấy tuổi xách theo một đống bóng bay đi tới trước mặt cậu, hỏi cậu có muốn mua không.
Cậu không thích món đồ chơi trẻ con này, cho nên lắc đầu từ chối, sau đó nhìn sang một quầy hàng gần đó.
Không lâu sau, bé gái kia lại vòng về, hồn nhiên quên mất chuyện đã từng hỏi qua rồi lại hỏi cậu một lần: “Anh trai ơi mua bong bóng không?”
Triệu Vanh nhìn cô bé, phát hiện bong bóng trong tay nhóc con không thiếu một quả nào.
Vào mùa đông, lại là đứa nhóc mới mười mấy tuổi, đi đi lại lại nhưng không bán được một quả nào, vậy phải lanh quanh ở đây tới khi nào nữa?
Cậu nuốt lời từ chối trở về, sau đó nhận lấy mấy quả bóng bay ế hàng từ tay bé gái, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Bé gái báo cho cậu một số, không nhiều không ít, giá cả cũng y những người bán bong bóng khác.
“Được rồi.” Cậu nói “Anh hiện tại mua cho em.”
Triệu Vanh nhìn thoáng qua một đống bóng bay trong tay của mình.
Cậu không lấy nhiều bóng, chỉ chọn ba bốn cái đa số đều màu xanh da trời nhạt, so với những quả bóng của những người bán hàng khác, thì trông nhã nhặn hơn.
Nhưng nếu nhìn kỹ trên những quả bóng ấy thì sẽ phát hiện, trên mỗi quả bóng đều có dòng chữ 'Chúc mừng sinh nhật' và một ít họa tiết được in trên đó.
Đây không phải bóng dành cho Tết âm lịch.
Khó trách màu sắc hoàn toàn khác biệt với những người khác.
Cậu bất ngờ.
“Đây là bóng em tự mình thổi sao?”
Bé gái lắc đầu.
Xem ra là người lớn trong nhà đưa cho.
Những gia đình mà cần con gái ra ngoài kiếm chút tiền vặt này, đa số là hoàn cảnh không tốt, cha mẹ có thể không biết chữ, không chừng lúc mua lại bị người bán sỉ lừa gạt.
Những cái còn lại, sợ là cả đêm đi trên phố cũng không có người mua.
Cậu lại nhìn những quả bóng còn lại trong tay cô bé, “Bán hết cho anh đi.”
Không đợi bé trả lời, cậu đã đưa tay ra nắm lấy dây cột bóng cầm về.
Khoảnh khắc trong tay cầm tới mười mấy quả bóng màu nhạt ghi dòng chữ 'Chúc mừng sinh nhật', đứng ở giữa biển người đang ăn Tết, thật là quá bắt mắt.
Triệu Vanh cột dây bóng lên trên cổ tay mình, tìm tiền lẻ trong ví tiền --- cậu sẽ không đưa nhiều, bé gái mang theo tiền nhiều, chỉ mang lại những nguy hiểm tiềm ẩn.
Bé gái nhận tiền lẻ cậu đưa cho, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn cậu, đang muốn nói cám ơn, Triệu Vanh lại lục viên kẹo còn sót lại trong túi đưa cho cô nhóc.
“Cám ơn anh trai! Anh ơi năm mới vui vẻ!”
“Em cũng năm mới vui vẻ. Nhưng cái này không phải là bóng mừng tết đâu, là bóng mừng sinh nhật đấy.” Cậu cười nói, “Lần sau đừng có mua nhầm nhé.”
Bé gái trợn to đôi mắt, giọng nói trong trẻo: “Vậy em chúc anh trai sinh nhật vui vẻ ạ!”
Nói xong, cô bé cầm lấy tiền, nhảy nhót chạy đi.
Triệu Vanh vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt hơi giật mình.
- -- Sinh nhật vui vẻ.
Giữa những tiếng chúc mừng năm mới vui vẻ an khang thịnh vượng, cậu lại nghe được duy nhất một câu 'Sinh nhật vui vẻ'.
Ở đúng hôm giao thừa này.
Cậu đã cho rằng cả đời này sẽ không nghe được câu 'Sinh nhật vui vẻ' vào đúng ngày này.
Triệu Vanh ở đời trước được người phát hiện ở đêm giao thừa ngay đầu hẻm, cho nên quyết định đó làm ngày sinh nhật.
Mãi tới khi cậu bị bệnh nặng qua đời, những sinh nhật trước đó, lúc các đứa nhỏ khác ở trại trẻ mồ côi ăn Tết, nhân tiện cùng nhau ăn một miếng bánh bông lan, mơ hồ trải qua.
Nhưng Triệu Vanh trong《Đường về》lại không phải sinh vào ngày giao thừa.
Tuy rằng trí nhớ của Triệu Mính mấy năm nay không tốt, nhưng hơn hai mươi mấy năm trước, thân thể Triệu Mính vẫn chưa kém như vậy, ngược lại càng nhớ rõ chuyện cũ, tự nhiên sẽ nhớ được sinh nhật 'Triệu Vanh'.
Ngay cả bây giờ ăn sinh nhật thì cũng ăn vào ngày ghi trên hồ sơ giấy tờ hiện tại. Lúc cậu xuyên tới đây, tuy rằng 'Triệu Vanh' ban đầu đã chết vào lúc 9 tuổi, cũng không sửa ngày sinh nhật này lại. Người khác hỏi, cậu đều nói ngày sinh nhật ghi trên giấy tờ.
Những người khác có thể không biết, nhưng sinh nhật của cậu, là đêm giao thừa.
Giây phút nghe thấy câu 'Sinh nhật vui vẻ', giây phút đứng ở đường phố nơi quê nhà nghe được câu đó, cậu lại mơ hồ cảm thấy mấy năm qua dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiếng chúc mừng này như đánh bại thăng năm cuộc đời, lưu lại một chùm hoa tươi hư ảo chạy ngược vào trong tim.
Cô bé kia chỉ vì mua nhầm bóng, mà lại đùa giỡn nói ra lời chúc phúc thế này.
Chỉ là trùng hợp như vậy sao?
Cậu còn nhớ thời điểm này năm ngoái, cậu còn nhờ chị Lý làm mì trường thọ cho mình, cũng chưa từng nói với người khác biết sự đặc biệt của đêm giao thừa năm nay.
Đúng thật là trùng hợp ngẫu nhiên.
Trùng hợp hôm nay là giao thừa, lại trùng hợp tặng cho cậu món quà bất ngờ như vậy.
Bốn chữ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng đối với cậu lại còn quý hơn ngàn vàng.
Triệu Vanh nhìn dòng chữ trên những quả bóng bay ấy.
Cậu như một đứa trẻ ngây thơ, lắc lắc cổ tay, nhìn những quả bóng bị tác động mà bay lơ lửng trên không.
Rất sống động.
Triệu Vanh trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
Cậu thật ra không phải một người may mắn.
Trái lại, mặc kệ đời trước hay những năm tháng xuyên thư ở Dương Thành, cậu căn bản còn chẳng bao giờ đụng được tới thứ gọi là vận may.
Chỉ một điều may mắn duy nhất, vào năm 14 tuổi khi Triệu Mính bệnh nặng, không biết nghĩ thế nào lại gọi điện cho Kiều Nam Kỳ đang ở nhà và thực sự đã cứu được một mạng của Triệu Mính.
Còn có một việc là tài sản thừa kế mà bà Trần để lại cho cậu, sau nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã lấy được về tay.
Ngoài cái này ra, cuộc sống thường ngày của cậu đa số là rắc rối và xui xẻo, nhiều thứ phải nỗ lực hơn người khác rất nhiều mới có thể đạt được. Cho nên ban đầu khi đang giằng co với Chu Việt Tình, cậu thậm chí còn chẳng bất ngờ, dù sao cũng đã quen rồi.
Nhưng sau khi tới Trúc Khê này, vận may của cậu hình như lại tốt lên.
Cậu có công việc kinh doanh riêng của mình, có thể từ từ đầu tư, mở một hiệu sách bình dan, còn có Từ Tín Và Lương Hữu Quân luôn ở bên cạnh.
Bệnh tình của Triệu Mính cũng được đội ngũ giỏi nhất vùng chữa trị.
Cậu vừa rồi còn tình cờ thu hoạch được một câu 'Sinh nhật vui vẻ'.
“Bùm---”
Pháo hoa được bắn lên từ nơi xa, bùng lên trên bầu trời những màu tím và đỏ rực rỡ, cực kỳ chói lóa.
Có người cầm một cây đũa thần, vừa đi vừa hươ, cùng với ánh đèn bên đường, chiếu rọi cả bóng đêm. Có những người bán hàng và người biểu diễn lui tới, rực rỡ lung linh.
Lương Hữu Quân mua đồ ăn vặt xong, đang gặm nhắm trong tay, đi tới nói: “Ông chủ, anh cười gì thế?”
Triệu Vanh nghiêng đầu.
“Cười pháo hoa thật đẹp mắt.” Cậu nói.
“Wow.” Lương Hữu Quân gật đầu, “Đẹp thật. Này anh ăn không?”
“Cay, bao tử anh không tốt, không ăn.”
“Bong bóng này ở đâu ra thế?”
“Mua.”
“Mua bóng sinh nhật làm gì? Sinh nhật ai? Có phải anh bị lừa tiền không vậy?”
“......”
Triệu Vanh không thèm trả lời.
Cậu nhận được cuộc gọi Từ Tín thúc giục bọn họ nhanh chóng quay về ăn cơm, sau khi nắm bó bóng bay này, liền cùng Lương Hữu Quân trở về.
Ở một nơi khác.
Cô bé chạy tới chỗ đầu một con hẻm.
Kiều Nam Kỳ đang đợi nhóc ở đó, thấy bóng bay trong tay cô bé không còn gì, mới hỏi: “Anh ấy cầm đi hết?”
Cô bé gật đầu, mở lòng bàn tay ra, trong đó là một đống tiền lẻ, còn có một viên kẹo. Nhóc cười nói: “Anh trai đó đưa em!”
Kiều Nam Kỳ cúi đầu.
Y đặt búp bê Barbie vào tay cô bé, cũng không lấy đống tiền lẻ kia, chỉ chộp lấy viên kẹo đó.
Viên kẹo trái cây bình thường.
Y nói: “Cám ơn em.”
Cô nhóc hoàn toàn không để ý tới lời cám ơn, nhanh ôm tiền tiêu vặt cùng búp bê barbie 'tiền tiêu vặt', rồi đi tìm bạn cùng lớp.
Kiều Nam Kỳ đứng ở đầu hẻm, cúi đầu, nhìn viên kẹo trái cây trong lòng bàn tay mình.
Y chưa bao giờ thấy kẹo trên người Triệu Vanh, mà loại này, đoán chắc cũng không phải của Triệu Vanh.
Y vừa rồi từ xa nhìn thấy Triệu Vanh, Triệu Vanh đang cùng thanh niên đeo mắt kính cùng nhau đi dạo, thanh niên kia còn vịn vào vai Triệu Vanh....
Là người kia cho Triệu Vanh đi?
Nhưng dù sao cũng là đồ đã qua tay Triệu Vanh, Kiều Nam Kỳ cầm lấy muốn nắm chặt, rồi lại sợ nhiệt độ lòng bàn tay làm kẹo chảy, cho nên cứ mở lòng bàn tay ra, rồi lại như sợ ai đụng trúng mà rớt mất.
Giờ phút này y đi trên phố, khả năng sẽ gặp được Triệu Vanh, vì thế y không nhúc nhích, chỉ cúi đầu, nhìn viên kẹo một hồi lâu.
Chờ tới khi đội biểu diễn rời đi hết, mấy quán nhỏ bên đường cũng bắt đầu dọn dẹp, y mới đi ra ngoài, đi tới hướng nhà Triệu Vanh.
Nơi Triệu Vanh ở vốn ở trung tâm thành phố, gần đó còn có hiệu sách và trường học, đường chính đi vòng qua mấy con phố.
Đi không bao lâu đã tới.
Trong những ngôi nhà kiểu tây cạnh nhau, chỉ có một căn còn mở đèn, chung quanh đều tối om, hiển nhiên mọi người đều bên trong căn nhà có đèn đó.
Y sợ bị nhìn thấy, không dám tới quá gần, chỉ có thể từ ánh sáng nơi cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy người bên trong đi tới đi lui.
Say đó y tìm một chiếc ghế dài ở một góc gần đó ngồi xuống.
Y chỉ có thể dùng cách như vậy, để bản thân có thể cùng Triệu Vanh ăn Tết.
Ở trong nhà Triệu Vanh.
Triệu Vanh mới vừa cắn một miếng đồ ăn mà bà xã Từ Tín làm, kinh ngạc cảm thán nói: “Chị dâu lợi hợi ghê nha, đây là lần đầu tiên làm theo công thức sao? Mùi vị không khác gì người bản địa làm luôn.”
“Tiểu Triệu em cứ khen lắm,“ Chị dâu Từ xấu hổ mỉm cười, “Nói như em biết mùi vị nơi đây vậy, chúng ta mới tới có mấy ngày đâu?”
Ánh mắt Triệu Vanh thay đổi, cũng không nói nữa.
Lương Hữu Quân đổ đầy ly bia: “Tới, chúng ta cùng cạn ly, năm mới vui vẻ!”
Triệu Vanh tự giác rót cho mình một ly nước trái cây, còn múc súp cho Triệu Mính, nói: “Mẹ ơi, mẹ dùng món này đi?”
“Được nha con.” Triệu Mính cong mắt cười nhìn cậu, “Tiểu Vanh à, đối tượng của con đâu? Sao không cùng chúng ta đón năm mới?”
Triệu Vanh khựng tay, những người khác nhất thời cũng chột dạ, lại không ai dám nói chuyện.
Một lát sau, cậu mới nói: “Bận á mẹ.”
“Sao lại không về cùng con ăn Tết chứ?”
“Ngày mai là về rồi ạ.”
Triệu Mính cuối cùng cũng yên tâm.
Bà nói: “Vậy là tốt rồi, bằng không mỗi buổi sáng thức dậy chỉ có một mình, cô đơn lắm nha.”
Trên bàn tròn, một măm đồ ăn bốc khói nghi ngút, trong không khí ngập tràn mùi thơm quyến rũ.
những quả bóng sinh nhật Triệu Vanh mang về rải rác khắp các ngóc ngách, chạm trần nhà và trang trí nhà ở.
Pháo hoa bên ngoài vẫn còn 'Bùm---''Bùm''Bùm---' mà vang lên liên tục, chiếu rọi bầu trời như thể đang ban ngày.
Triệu Vanh cúi đầu, che dấu vẻ bối rối trên mặt, khi ngẩng đâuf lên, trên mặt đã toàn ý cười.
Cậu nâng ly lên, cùng mọi người cạn chén.
Bên ngoài ngôi nhà.
Kiều Nam Kỳ từ xa nhìn tới, một mình ngồi ở đó, ngay cả người đi đường cũng nhìn không thấy.
Y từ từ lột vỏ kẹo, cuối cùng nhét viện kẹo trái cây mà Triệu Vanh đưa cho vào tỏng miệng.
Kẹo tan ra trong họng, mang đến một vị ngọt ngào mà y khó có thể nếm được.
Lại không biết vì sao, y lại cảm thấy mình đều là vị đắng.
Điện thoại của Kiều Nam Kỳ rung lên liên tục, tất cả đều là những lời chúc mừng năm mới như thủy triều dâng tới.
Năm rồi cũng như thế, nhưng y trước nay chưa từng để ý.
Sau nhiều năm Kiều An Tình rời đi, Hạ Nam còn ở trong bệnh viện tâm thần, các cô dì chúc bác khác không thân thuộc, chỉ có người em họ duy nhất cùng thế hệ là sống ở nước ngoài, cũng không có cảm giác gia đình gì.
Y không có người thân, tự nhiên cũng chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác đón Tết là như thế nào.
Còn không bằng Tết Thanh Minh hằng năm, được đi tới ngồi trước mộ Kiều An Tình.
Năm nay cũng y vậy.
Nhưng Triệu Vanh chắc là đang cùng người khác ăn Tết đi?
Đền ở cửa sổ vẫn bật sáng, nhìn vào bóng người trong đó, ít nhất cũng có bốn năm người, khiến nó khá sôi động.
Chắc hẳn là rất náo nhiệt.
hững ngôi nhà chung quanh đều sáng đèn, chỉ có y, ngồi ở trong bóng đêm, miệng ngậm viên kẹo trái cây không đáng bao nhiêu tiền này.
Để che giấu biểu cảm của mình, y vẫn luôn cúi đầu và giữ im lặng.
Hồi lâu sau.
Y nói: “Vừa rồi cả hai còn nói gì nữa không?”
Tiểu Ngô hiển nhiên đã nhìn qua thời gian Kiều Nam Kỳ cúp máy, biết y đã bỏ lỡ cuộc trò chuyện phía sau, cho nên lập tức nói: “Chưa nói thêm gì khác ạ, cậu ta rất thân thiện, sau đó nói đủ thứ trên trời dưới đất.”
“À có nói một câu liên quan tới Triệu tiên sinh, nói Triệu tiên sinh hình như rất thích buổi lễ hội đường phố ngày mai, còn nói sẽ tới đó sớm.”
Vậy buổi tối ngày mai y có thể đứng từ xa mà quan sát một tí.
“Ngày mai tôi đi một mình là được rồi.” Y nói với Tiểu Ngô, “Cậu hiện tại về Dương Thành, còn kịp ăn Tết.”
Tiểu Ngô vừa mừng vừa lo sợ: “Trước khi tới đây tôi đã chào hỏi với người trong nhà rồi ạ, nói làm tăng ca đột xuất, không quay về ăn Tết.”
Kiều đại thiếu trước giờ chưa quan tâm tới việc ăn mừng ngày lễ tết lúc này lại nói: “Về đi, cảm giác không có ai để sum tụ không dễ chịu.”
“Cám, cám ơn tiên sinh......”
-
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, đêm giao thừa đã vội tới.
Đám người Triệu Vanh đã chuẩn bị sẵn đồ Tết, tới buổi chiều, mọi người tụ tập ở nhà Triệu Vanh để bắt đầu chuẩn bị. Trạng thái hôm nay của Triệu Mính rất tốt, Triệu Vanh cũng đã đón bà từ viện điều dưỡng về từ sớm.
Cái gì cũng suôn sẻ --- trừ việc Từ Tín và chị dâu Từ không cho Triệu Vanh làm gì.
Bốn lần Triệu Vanh lẻn vào bếp đều thất bại, cuối cùng chỉ đành từ bỏ, ngồi ở phòng khách cùng Triệu Mính xem gameshow.
Khi màn đêm buông xuống, y muốn dắt Lương Hữu Quân cùng nhau lên phố, xem biểu diễn đường phố --- đây là chuyện bọn họ đã nói trước đó.
Lương Hữu Quân đặt tay lên vai của cậu, nhét cho cậu một viên cậu trái cây: “Ăn kẹo hông?”
Triệu Vanh không thích ngọt, tuy rằng nhận nhưng cũng không ăn, mà ném thẳng vào túi.
“Nơi này cũng náo nhiệt quá ha?”
“Chưa đâu, bây giờ có nhiều người chỉ ở nhà ăn uống, đây chưa gọi là náo nhiệt nhất, có thể tới tết Nguyên tiêu còn đông hơn.”
Con đường chính được giăng đầy đèn lồng, vô cùng rình rang. Ngoại trừ đội ngũ diễu hành đường phố, thì còn nhiều gánh hàng rong.
Triệu Vanh đã quen thuộc với những thứ này ở kiếp trước, không cảm thấy mới mẻ, chỉ cảm thấy hoài niệm.
Nhưng Lương Hữu Quân là lần đầu tiên thấy, cho nên thấy đồ mới mẻ nào cũng muốn mua một cái, thấy đồ ăn vặt chưa từng ăn, cũng sẽ dừng lại xếp hàng để mua một phần.
Triệu Vanh phải dừng lại chờ cậu ta quá nhiều lần, cuối cùng dứt khoác mặc kệ, tự mình đi chậm rãi về trước, dù sao Lương Hữu Quân mua xong cũng sẽ chạy đuổi theo cậu.
Cậu đang thong thả đi dạo một mình thì ở phía trước, một bé gái mười mấy tuổi xách theo một đống bóng bay đi tới trước mặt cậu, hỏi cậu có muốn mua không.
Cậu không thích món đồ chơi trẻ con này, cho nên lắc đầu từ chối, sau đó nhìn sang một quầy hàng gần đó.
Không lâu sau, bé gái kia lại vòng về, hồn nhiên quên mất chuyện đã từng hỏi qua rồi lại hỏi cậu một lần: “Anh trai ơi mua bong bóng không?”
Triệu Vanh nhìn cô bé, phát hiện bong bóng trong tay nhóc con không thiếu một quả nào.
Vào mùa đông, lại là đứa nhóc mới mười mấy tuổi, đi đi lại lại nhưng không bán được một quả nào, vậy phải lanh quanh ở đây tới khi nào nữa?
Cậu nuốt lời từ chối trở về, sau đó nhận lấy mấy quả bóng bay ế hàng từ tay bé gái, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Bé gái báo cho cậu một số, không nhiều không ít, giá cả cũng y những người bán bong bóng khác.
“Được rồi.” Cậu nói “Anh hiện tại mua cho em.”
Triệu Vanh nhìn thoáng qua một đống bóng bay trong tay của mình.
Cậu không lấy nhiều bóng, chỉ chọn ba bốn cái đa số đều màu xanh da trời nhạt, so với những quả bóng của những người bán hàng khác, thì trông nhã nhặn hơn.
Nhưng nếu nhìn kỹ trên những quả bóng ấy thì sẽ phát hiện, trên mỗi quả bóng đều có dòng chữ 'Chúc mừng sinh nhật' và một ít họa tiết được in trên đó.
Đây không phải bóng dành cho Tết âm lịch.
Khó trách màu sắc hoàn toàn khác biệt với những người khác.
Cậu bất ngờ.
“Đây là bóng em tự mình thổi sao?”
Bé gái lắc đầu.
Xem ra là người lớn trong nhà đưa cho.
Những gia đình mà cần con gái ra ngoài kiếm chút tiền vặt này, đa số là hoàn cảnh không tốt, cha mẹ có thể không biết chữ, không chừng lúc mua lại bị người bán sỉ lừa gạt.
Những cái còn lại, sợ là cả đêm đi trên phố cũng không có người mua.
Cậu lại nhìn những quả bóng còn lại trong tay cô bé, “Bán hết cho anh đi.”
Không đợi bé trả lời, cậu đã đưa tay ra nắm lấy dây cột bóng cầm về.
Khoảnh khắc trong tay cầm tới mười mấy quả bóng màu nhạt ghi dòng chữ 'Chúc mừng sinh nhật', đứng ở giữa biển người đang ăn Tết, thật là quá bắt mắt.
Triệu Vanh cột dây bóng lên trên cổ tay mình, tìm tiền lẻ trong ví tiền --- cậu sẽ không đưa nhiều, bé gái mang theo tiền nhiều, chỉ mang lại những nguy hiểm tiềm ẩn.
Bé gái nhận tiền lẻ cậu đưa cho, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn cậu, đang muốn nói cám ơn, Triệu Vanh lại lục viên kẹo còn sót lại trong túi đưa cho cô nhóc.
“Cám ơn anh trai! Anh ơi năm mới vui vẻ!”
“Em cũng năm mới vui vẻ. Nhưng cái này không phải là bóng mừng tết đâu, là bóng mừng sinh nhật đấy.” Cậu cười nói, “Lần sau đừng có mua nhầm nhé.”
Bé gái trợn to đôi mắt, giọng nói trong trẻo: “Vậy em chúc anh trai sinh nhật vui vẻ ạ!”
Nói xong, cô bé cầm lấy tiền, nhảy nhót chạy đi.
Triệu Vanh vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt hơi giật mình.
- -- Sinh nhật vui vẻ.
Giữa những tiếng chúc mừng năm mới vui vẻ an khang thịnh vượng, cậu lại nghe được duy nhất một câu 'Sinh nhật vui vẻ'.
Ở đúng hôm giao thừa này.
Cậu đã cho rằng cả đời này sẽ không nghe được câu 'Sinh nhật vui vẻ' vào đúng ngày này.
Triệu Vanh ở đời trước được người phát hiện ở đêm giao thừa ngay đầu hẻm, cho nên quyết định đó làm ngày sinh nhật.
Mãi tới khi cậu bị bệnh nặng qua đời, những sinh nhật trước đó, lúc các đứa nhỏ khác ở trại trẻ mồ côi ăn Tết, nhân tiện cùng nhau ăn một miếng bánh bông lan, mơ hồ trải qua.
Nhưng Triệu Vanh trong《Đường về》lại không phải sinh vào ngày giao thừa.
Tuy rằng trí nhớ của Triệu Mính mấy năm nay không tốt, nhưng hơn hai mươi mấy năm trước, thân thể Triệu Mính vẫn chưa kém như vậy, ngược lại càng nhớ rõ chuyện cũ, tự nhiên sẽ nhớ được sinh nhật 'Triệu Vanh'.
Ngay cả bây giờ ăn sinh nhật thì cũng ăn vào ngày ghi trên hồ sơ giấy tờ hiện tại. Lúc cậu xuyên tới đây, tuy rằng 'Triệu Vanh' ban đầu đã chết vào lúc 9 tuổi, cũng không sửa ngày sinh nhật này lại. Người khác hỏi, cậu đều nói ngày sinh nhật ghi trên giấy tờ.
Những người khác có thể không biết, nhưng sinh nhật của cậu, là đêm giao thừa.
Giây phút nghe thấy câu 'Sinh nhật vui vẻ', giây phút đứng ở đường phố nơi quê nhà nghe được câu đó, cậu lại mơ hồ cảm thấy mấy năm qua dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiếng chúc mừng này như đánh bại thăng năm cuộc đời, lưu lại một chùm hoa tươi hư ảo chạy ngược vào trong tim.
Cô bé kia chỉ vì mua nhầm bóng, mà lại đùa giỡn nói ra lời chúc phúc thế này.
Chỉ là trùng hợp như vậy sao?
Cậu còn nhớ thời điểm này năm ngoái, cậu còn nhờ chị Lý làm mì trường thọ cho mình, cũng chưa từng nói với người khác biết sự đặc biệt của đêm giao thừa năm nay.
Đúng thật là trùng hợp ngẫu nhiên.
Trùng hợp hôm nay là giao thừa, lại trùng hợp tặng cho cậu món quà bất ngờ như vậy.
Bốn chữ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng đối với cậu lại còn quý hơn ngàn vàng.
Triệu Vanh nhìn dòng chữ trên những quả bóng bay ấy.
Cậu như một đứa trẻ ngây thơ, lắc lắc cổ tay, nhìn những quả bóng bị tác động mà bay lơ lửng trên không.
Rất sống động.
Triệu Vanh trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
Cậu thật ra không phải một người may mắn.
Trái lại, mặc kệ đời trước hay những năm tháng xuyên thư ở Dương Thành, cậu căn bản còn chẳng bao giờ đụng được tới thứ gọi là vận may.
Chỉ một điều may mắn duy nhất, vào năm 14 tuổi khi Triệu Mính bệnh nặng, không biết nghĩ thế nào lại gọi điện cho Kiều Nam Kỳ đang ở nhà và thực sự đã cứu được một mạng của Triệu Mính.
Còn có một việc là tài sản thừa kế mà bà Trần để lại cho cậu, sau nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã lấy được về tay.
Ngoài cái này ra, cuộc sống thường ngày của cậu đa số là rắc rối và xui xẻo, nhiều thứ phải nỗ lực hơn người khác rất nhiều mới có thể đạt được. Cho nên ban đầu khi đang giằng co với Chu Việt Tình, cậu thậm chí còn chẳng bất ngờ, dù sao cũng đã quen rồi.
Nhưng sau khi tới Trúc Khê này, vận may của cậu hình như lại tốt lên.
Cậu có công việc kinh doanh riêng của mình, có thể từ từ đầu tư, mở một hiệu sách bình dan, còn có Từ Tín Và Lương Hữu Quân luôn ở bên cạnh.
Bệnh tình của Triệu Mính cũng được đội ngũ giỏi nhất vùng chữa trị.
Cậu vừa rồi còn tình cờ thu hoạch được một câu 'Sinh nhật vui vẻ'.
“Bùm---”
Pháo hoa được bắn lên từ nơi xa, bùng lên trên bầu trời những màu tím và đỏ rực rỡ, cực kỳ chói lóa.
Có người cầm một cây đũa thần, vừa đi vừa hươ, cùng với ánh đèn bên đường, chiếu rọi cả bóng đêm. Có những người bán hàng và người biểu diễn lui tới, rực rỡ lung linh.
Lương Hữu Quân mua đồ ăn vặt xong, đang gặm nhắm trong tay, đi tới nói: “Ông chủ, anh cười gì thế?”
Triệu Vanh nghiêng đầu.
“Cười pháo hoa thật đẹp mắt.” Cậu nói.
“Wow.” Lương Hữu Quân gật đầu, “Đẹp thật. Này anh ăn không?”
“Cay, bao tử anh không tốt, không ăn.”
“Bong bóng này ở đâu ra thế?”
“Mua.”
“Mua bóng sinh nhật làm gì? Sinh nhật ai? Có phải anh bị lừa tiền không vậy?”
“......”
Triệu Vanh không thèm trả lời.
Cậu nhận được cuộc gọi Từ Tín thúc giục bọn họ nhanh chóng quay về ăn cơm, sau khi nắm bó bóng bay này, liền cùng Lương Hữu Quân trở về.
Ở một nơi khác.
Cô bé chạy tới chỗ đầu một con hẻm.
Kiều Nam Kỳ đang đợi nhóc ở đó, thấy bóng bay trong tay cô bé không còn gì, mới hỏi: “Anh ấy cầm đi hết?”
Cô bé gật đầu, mở lòng bàn tay ra, trong đó là một đống tiền lẻ, còn có một viên kẹo. Nhóc cười nói: “Anh trai đó đưa em!”
Kiều Nam Kỳ cúi đầu.
Y đặt búp bê Barbie vào tay cô bé, cũng không lấy đống tiền lẻ kia, chỉ chộp lấy viên kẹo đó.
Viên kẹo trái cây bình thường.
Y nói: “Cám ơn em.”
Cô nhóc hoàn toàn không để ý tới lời cám ơn, nhanh ôm tiền tiêu vặt cùng búp bê barbie 'tiền tiêu vặt', rồi đi tìm bạn cùng lớp.
Kiều Nam Kỳ đứng ở đầu hẻm, cúi đầu, nhìn viên kẹo trái cây trong lòng bàn tay mình.
Y chưa bao giờ thấy kẹo trên người Triệu Vanh, mà loại này, đoán chắc cũng không phải của Triệu Vanh.
Y vừa rồi từ xa nhìn thấy Triệu Vanh, Triệu Vanh đang cùng thanh niên đeo mắt kính cùng nhau đi dạo, thanh niên kia còn vịn vào vai Triệu Vanh....
Là người kia cho Triệu Vanh đi?
Nhưng dù sao cũng là đồ đã qua tay Triệu Vanh, Kiều Nam Kỳ cầm lấy muốn nắm chặt, rồi lại sợ nhiệt độ lòng bàn tay làm kẹo chảy, cho nên cứ mở lòng bàn tay ra, rồi lại như sợ ai đụng trúng mà rớt mất.
Giờ phút này y đi trên phố, khả năng sẽ gặp được Triệu Vanh, vì thế y không nhúc nhích, chỉ cúi đầu, nhìn viên kẹo một hồi lâu.
Chờ tới khi đội biểu diễn rời đi hết, mấy quán nhỏ bên đường cũng bắt đầu dọn dẹp, y mới đi ra ngoài, đi tới hướng nhà Triệu Vanh.
Nơi Triệu Vanh ở vốn ở trung tâm thành phố, gần đó còn có hiệu sách và trường học, đường chính đi vòng qua mấy con phố.
Đi không bao lâu đã tới.
Trong những ngôi nhà kiểu tây cạnh nhau, chỉ có một căn còn mở đèn, chung quanh đều tối om, hiển nhiên mọi người đều bên trong căn nhà có đèn đó.
Y sợ bị nhìn thấy, không dám tới quá gần, chỉ có thể từ ánh sáng nơi cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy người bên trong đi tới đi lui.
Say đó y tìm một chiếc ghế dài ở một góc gần đó ngồi xuống.
Y chỉ có thể dùng cách như vậy, để bản thân có thể cùng Triệu Vanh ăn Tết.
Ở trong nhà Triệu Vanh.
Triệu Vanh mới vừa cắn một miếng đồ ăn mà bà xã Từ Tín làm, kinh ngạc cảm thán nói: “Chị dâu lợi hợi ghê nha, đây là lần đầu tiên làm theo công thức sao? Mùi vị không khác gì người bản địa làm luôn.”
“Tiểu Triệu em cứ khen lắm,“ Chị dâu Từ xấu hổ mỉm cười, “Nói như em biết mùi vị nơi đây vậy, chúng ta mới tới có mấy ngày đâu?”
Ánh mắt Triệu Vanh thay đổi, cũng không nói nữa.
Lương Hữu Quân đổ đầy ly bia: “Tới, chúng ta cùng cạn ly, năm mới vui vẻ!”
Triệu Vanh tự giác rót cho mình một ly nước trái cây, còn múc súp cho Triệu Mính, nói: “Mẹ ơi, mẹ dùng món này đi?”
“Được nha con.” Triệu Mính cong mắt cười nhìn cậu, “Tiểu Vanh à, đối tượng của con đâu? Sao không cùng chúng ta đón năm mới?”
Triệu Vanh khựng tay, những người khác nhất thời cũng chột dạ, lại không ai dám nói chuyện.
Một lát sau, cậu mới nói: “Bận á mẹ.”
“Sao lại không về cùng con ăn Tết chứ?”
“Ngày mai là về rồi ạ.”
Triệu Mính cuối cùng cũng yên tâm.
Bà nói: “Vậy là tốt rồi, bằng không mỗi buổi sáng thức dậy chỉ có một mình, cô đơn lắm nha.”
Trên bàn tròn, một măm đồ ăn bốc khói nghi ngút, trong không khí ngập tràn mùi thơm quyến rũ.
những quả bóng sinh nhật Triệu Vanh mang về rải rác khắp các ngóc ngách, chạm trần nhà và trang trí nhà ở.
Pháo hoa bên ngoài vẫn còn 'Bùm---''Bùm''Bùm---' mà vang lên liên tục, chiếu rọi bầu trời như thể đang ban ngày.
Triệu Vanh cúi đầu, che dấu vẻ bối rối trên mặt, khi ngẩng đâuf lên, trên mặt đã toàn ý cười.
Cậu nâng ly lên, cùng mọi người cạn chén.
Bên ngoài ngôi nhà.
Kiều Nam Kỳ từ xa nhìn tới, một mình ngồi ở đó, ngay cả người đi đường cũng nhìn không thấy.
Y từ từ lột vỏ kẹo, cuối cùng nhét viện kẹo trái cây mà Triệu Vanh đưa cho vào tỏng miệng.
Kẹo tan ra trong họng, mang đến một vị ngọt ngào mà y khó có thể nếm được.
Lại không biết vì sao, y lại cảm thấy mình đều là vị đắng.
Điện thoại của Kiều Nam Kỳ rung lên liên tục, tất cả đều là những lời chúc mừng năm mới như thủy triều dâng tới.
Năm rồi cũng như thế, nhưng y trước nay chưa từng để ý.
Sau nhiều năm Kiều An Tình rời đi, Hạ Nam còn ở trong bệnh viện tâm thần, các cô dì chúc bác khác không thân thuộc, chỉ có người em họ duy nhất cùng thế hệ là sống ở nước ngoài, cũng không có cảm giác gia đình gì.
Y không có người thân, tự nhiên cũng chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác đón Tết là như thế nào.
Còn không bằng Tết Thanh Minh hằng năm, được đi tới ngồi trước mộ Kiều An Tình.
Năm nay cũng y vậy.
Nhưng Triệu Vanh chắc là đang cùng người khác ăn Tết đi?
Đền ở cửa sổ vẫn bật sáng, nhìn vào bóng người trong đó, ít nhất cũng có bốn năm người, khiến nó khá sôi động.
Chắc hẳn là rất náo nhiệt.
hững ngôi nhà chung quanh đều sáng đèn, chỉ có y, ngồi ở trong bóng đêm, miệng ngậm viên kẹo trái cây không đáng bao nhiêu tiền này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.