Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 100

CS2T

23/09/2013

Tôi định cứ để cho em ngủ thật ngon, mình cứ chạy đi đến những nơi có bóng mát, những ánh nắng đầy gay gắt kia biến mất. Không biết tự bao giờ tôi chạy ra đến biển, nơi mà xem nó như một căn nhà của mình, một nơi rất đỗi bình yên và thanh tĩnh.

-Hihi, chạy đi đâu thế – Tiếng nói đầy ngọt ngào không kém phần dễ thương của em.

-Thức rồi à ! – Chẳng biết tại sao tôi vui mừng khi nghe thấy giọng nói của người con gái ấy.

-Ừa, ngủ ngon quá. Hihi – Nụ cười với chiếc răng khểnh đầy tỏa nắng.

-Heo mà, vào biển chơi nhé.

-Tùy cậu à, dẫn đi đâu thì đi đó.

-Thế dẫn đi bán nhé. – Tôi dừng xe lại trêu em.

-Hứ, dám không – Phụng phịu dễ thương.

-Hihi, nói chơi chứ dễ thương vậy ai bán đi chứ.

-Đúng là bọn con trai nói lời hoa mật mà. – Em có vẻ bất bình.

Tôi thì lặng câm không biết nói gì nữa, bị Diễm Trúc nói ngay cái điểm mà thằng con trai nào không có chứ, thằng nào mà trả lời không có, chối trong trường hợp đó thì không đáng làm mặt đàn ông nhé. Cũng gần trưa rồi, hai đứa tôi đi dạo trên con đường dọc đê biển, những cơn gió biển thổi vào mát thật đấy. Dạo một vòng quanh biển, tôi cảm thấy cái bụng mình đang biểu tình chắc là sáng giờ không ăn gì cả.

-Đi ăn nhé.

-Ừ.

Thế là hai đứa đi tìm thức ăn để thỏa mãn cái bụng của mình, tôi thấy được những nụ cười luôn hé mở trên đôi môi hồng xinh xắn ấy, niềm vui ấy cũng lây sang bên tôi, tự nhiên có một nỗi niềm hạnh phúc trong người dâng trào, cái cảm xúc ấy giống hệt như cái cảm xúc khi gần Bạch Yến. Nhìn Diễm Trúc và Bạch Yến hai người họ giống nhau quá thể, giông ở cái sắc đẹp trời phú. Không biết cái số tôi phước đức thế nào ấy nhễ, chỉ chưa đầy 4 tháng thì đã gặp được 4 người con gái xinh đẹp, bé My cũng được liệt vào danh sách xinh chứ không bằng 4 người đó. Chắc lẽ còn bé, sắc đẹp chưa tỏa ấy mà…

-Cô ơi ! Cho con 2 đĩa cơm sườn. – Tôi nhanh chóng kéo ghế cho em ngồi rồi gọi món ăn.

-Này, đừng gọi như thế, ăn cơm phần đi. – Em lên tiếng.

Tôi nghĩ lại thấy ăn cơm sườn hoài cũng ngán nên làm theo ý em…

-Cô ơi, đừng lấy cơm sườn, cho con cơm phần.

Một tý chủ quán bước ra…

-Hehe, phát hiện rồi nhé – Bé My bước ra.

Tôi giật bắn cả người chẳng ngờ đi đâu cũng gặp con bé ấy ảm ảnh, không tin vào con mắt mình nữa. Không lẻ trùng hợp kinh thế, tôi nhớ lại là tháng bảy vừa rồi mình chưa cúng gì cả, hèn chi bây giờ nó ra thế này nè.

-Hihi – Diễm Trúc nở nụ cười với Trúc My.

-Đâu ra thế ? – Tôi nhìn con bé lém lỉnh ấy.

-Hỏi lạ, không lẻ dưới đất chui lên. Không nói chuyện với anh nữa – Bé quay sang nói với tôi rồi kéo ghế ngồi kế bên Diễm Trúc.

-Em này, cứ bắt bẻ hoài – Diễm Trúc dành ánh mắt lạnh giá đưa cho Trúc My.

-Hehe nghe nói chưa bé con – Tôi thích thú.

Bỗng nhiên con bé ấy đưa ánh mắt nhìn sang hai đứa chúng tôi, nhìn trong ấy mắt tôi thấy có một điều gì đó đang nham hiểm kinh khủng không thể tả, mọi khi bắt gặp ánh mắt đấy thì con bé ấy lại giở trò.

-Hé hé, em biết rồi nhé. Bênh nhau nữa kia – Con bé sáng mắt ra.

-Biết gì ? – Hai đứa tôi đồng thanh.

-Ôi thôi, đồng thanh thế kia còn gì nữa. – Lại dồn vào chân tường.

Tôi thì cứ đơ miệng vì biết con bé ấy đang nghĩ đến chuyện gì nhưng mà thôi, không có cách để chống trả lại đành ngậm ngùi một lần nữa nuốt cơn tức vào trong bụng để trả thù sau… Một lần nữa tôi lại thua con bé ấy.

-Chị đói bụng quá. – Diễm Trúc cũng biết nói xoáy ấy chứ.

-Hứ, ăn gì nè ? – Một nỗi thất vọng trên khuôn mặt bé My.

Diễm Trúc lắc cái đầu sang ý hỏi tôi…



-Ăn gì – Ngắn cụt ngũn.

-Cơm phần. – Tôi cũng không kém ngạnh.

-Thịt sống, cơm thiêu, mắm hôi nhé.

Tôi giật bắn cả người khi nghe con bé ấy liệt kê ra những món ăn mà nghe đến đã lạnh cả người…

-Đùa à…

-Hihi – Em ôm miệng cười khúc khích.

-Chị Trúc kêu món đi.

-Canh chua cá cam, thịt ram mặn, đậu đũa xào. – Diễm Trúc kết thúc thực đơn buổi trưa.

-Anh là anh có phúc lắm nhé – Bé My nhìn tôi.

-Có phúc ?

-Em không đi học hả My – Diễm Trúc nhanh miệng.

-Dạ, hôm nay trường hợp hội gì đấy. – My nói chuyện với Trúc thì rất hiền lành.

-Nhanh đi, đói bụng quá rồi. – Tôi lên tiếng.

Con bé ấy đưa ánh mắt léo lỉnh sang cho tôi rồi chạy nhanh vào trong, nhìn dáng cũng gọi là xinh đấy dự là lớn lên không thua gì bốn người kia đâu, bây giờ tôi mới biết chính nơi đây là nơi hôm bữa mình nằm uống nước, cũng là chính nơi mà bị con bé ấy gài. Đau đớn vô cùng, tự nhiên có một cảm giác đầy lo sợ đối với người con gái tuy bé nhỏ nhưng nói chuyện đầy sắc bén.

Tôi với Diễm Trúc ngồi đó, mỗi người nhìn mỗi hướng, tôi thì cứ nhìn em, còn em thì lại nhìn ra hướng biển nơi những cơn sóng dạt dào đập vào. Thấy người con gái ấy sao mà mỏng manh dễ vỡ thế, nói đến sự mỏng manh chắc có lẽ Bạch Yến là người dễ vỡ nhất, con người ấy có một cái gì đó khó nói.

Ngồi ngắm nhìn những nụ cười xinh đẹp trắng tinh, mái tóc đen huyền ảo thì con bé nhi nha nhí nhố ấy lại bước ra, lúc này trên đôi tay ấy là những món thức ăn đang nói hổi đặt trên mâm cơm. Cái bụng tôi đã biểu tình cho thấy đến giờ cơm mất rồi….

-Ăn thôi – Tôi bới cơm cho em.

-Hihi, mời cậu – Em gấp đồ ăn cho tôi.

Những món ăn trên bàn nhìn cũng đủ biết là ngon rồi, tôi cũng giữ cái nét đặc trưng của phái mạnh đó là ga-lăng, cũng gấp đồ ăn cho em, thế là hai đứa gấp qua gấp lại. Bữa ăn tuy có hai đứa nhưng rộn rã cả tiếng cười trong bàn ăn, tôi cảm thấy vui vẻ khi ở bên cạnh người con gái ấy, bây giờ lại thấy giống Bạch Mai quá thể. Khi gần Bạch Mai em luôn tạo cho tôi một cái gì đó vui vui vẻ đôi môi nở lên một nụ cười.

-Ngon quá hé ? – Tôi hỏi em.

-Ừ, hihi – Dù đang ăn nhưng nụ cười vẫn tươi tắn như ngày nào.

Cuối cùng bữa ăn cũng xong xuôi đâu vào đấy, người tính tiền là tôi, dù em có kêu để trả nhưng tôi là một thằng con trai mà để một người con gái làm chuyện đó thì còn mặt mũi bỏ đâu. Tôi và em đi dạo trên con đầy ấy một tý rồi chở về nhà lấy tập sách đi học…

Ngày hôm nay trôi qua nhanh chóng khi được bên cạnh người con gái ấy với những nụ cười xinh xắn đầy tươi dẹp, trái tim tôi cũng có những cảm xúc đan xen vào nhau, gần đây trái tim cứ có những nhịp đập lạ thường về mọi chuyện có liên quan những người con gái mà không thể nào xác định được.

Tối hôm đó…

Tôi đã chuẩn bị tất cả tinh thần, chuẩn bị cả tinh thần ăn roi vào mông vì trường hợp đánh nhau trong trường học nhưng cũng đã chuẩn bị tinh thần để hàm oan cho mình, tôi đã làm một cú ngoạn mục với công an thì không lẻ nào lại làm không được với người bố.

Tôi vẫn với tâm trạng hồi hợp khi đối diện với người bố ấy nhưng vẫn lấy hết sức bình tỉnh của một thằng con trai bước vào căn phòng đang đầy sát khí, tôi đã thấy được bố đang đọc báo…

-Ngồi xuống đi.

-Dạ. – Tôi tiến lại gần ngồi kế bên bố.

-HÂY… – Một tiếng la.

-Víu – Cú đấm toàn khí với khí.

Tôi hoảng hồn, tự lấy hai chân của mình đạp bật ngã cái ghế xuống đất, chẳng thà té như thế không sao chứ cái cú đấm ấy mà tiếp xúc với một phần nào trên cơ thể thì dự rằng bầm tím hoặc đau ê ẩm cả tuần chứ chẳng đùa, kình lực chỉ gây nội thương thôi.

-RẦM – Tiếng ngã ghế.

-Véo – Một cú đá vòng cầu đầy dũng mãnh.



Tôi xác được định đây là một kiểu hành xác mới của bố, đá ngang qua như thế có nước mà chết. Tôi đang nằm ở dưới với cái ghê, đau ê ẩm cả cái lưng vì mấy vết thương cũ có hết đâu, lăn người sang một bên rồi đạp cho cái ghế bật lên.

Bố thu người về thế thủ chiến đấu của nội gia, tôi nhanh chóng đứng dậy, chứ nằm dưới đó có mà ăn đòn no xương chứ chẳng đùa.

-Nào, thể hiện bản lĩnh đi – Bố lên tiếng.

-Hehe, xin lỗi bố – Tôi cũng thu người lại thế thủ.

Trong căn phòng ấy có hai ” con sư tử ” đang chuẩn bị vồ nhau, một không khí đầy ngột ngạt và căng thẳng đến từng phút từng giây. Tôi biết nếu sơ xuất mình sẽ ăn đòn từ người bố vì võ công của đối thủ đang đối diện rất tài tình, toàn tinh hoa không hà, cả hai người không ai chịu ra đòn trước. Xác định được là không gian đang hẹp nên sử dụng những môn võ như teakwondo thì có nước gãy chân, tôi quyết định bay vào nhập nội…

-Víu – Một cú đánh.

Liên tiếp là những cú gạt đỡ, bố cũng đánh trả cho tôi những đòn đánh, dưới ánh đèn đầy loe loét cả hai ra những cú đánh không thể thấy được chỉ sử dụng được linh giác trong vịnh xuân thì mới mong niêm thủ được đối phương. Tôi thì chưa vững chắc lắm về kình lực nên hạn chế sử dụng, còn bố thì hơn cả 10 người hôm trước , khí công có thể đạt đến một tầng nào đó, gọi là thượng thừa cũng được. Những cú đấm của tôi bị bố gạt, chém, đỡ một cánh nhanh gọn, tôi hơi bị tốn sức nên lùi lại thì…

-Víu – Một cú đá tới.

-Binh – Ngay vào bụng tôi làm văng ra xa cả mét.

-Víu

-Chát – Tôi chẳng kịp giữ thăng bằng thì đối phương đã tiến đến cho một cú tát chua chát vào mặt.

Tát băng kình thì thôi khỏi nói, thấy cả chục ngôi sao…

-Víu – Một cú đạp tống thẳng của Vovinam.

Chợt nhớ đến tuyệt chiêu nắm bắt chân rồi quẹt ngang mà đã tập với thằng Chung, tôi đánh liều chụp lấy cái chân ấy, bố mất thăng bằng thấy rõ lợi dụng cơ hội đó tôi nắm bé lên rồi đốn vào khớp gối, phần thắng dự chắc nằm trong tay…

-Víu – Tôi đá kéo vào đầu gối để cho bố ngã xuống.

Nhưng…

-Hâyyyyyyyyyyyy – Bố hét lên.

Khi cái chân tôi sắp tiếp xúc đến cái chân còn lại của bố thì bố chợt mỉm cười nhẹ rồi hất tung người lên khỏi chân không, co chân lại tránh cái đòn quét của tôi, bất ngờ hơn là bố tận dụng thời gian trên không ấy nhanh chóng xoay người lại, thực hiện cú đá xoay người com-pa….

-Víu – Tạo thành thế com-pa.

-Bốp – Tôi nhận đủ cú đá ấy ở ngực.

-Aaaa – Tôi hét lên.

-Binh – Cú đá ấy cực mạnh đẩy tôi văng cả thước, hên là có thả người theo lực chứ cương lên chắc tôi đã hộc máu trào đòm chết tại chỗ.

Ngay ngực làm cho tôi cảm thấy khó chịu mất thở trong mất giây liền, muốn chết vậy, cú đá tuy không mạnh nhưng lực xoay người ấy cực kỳ nguy hiểm, tôi thật bất ngờ tưởng rằng cái tuyệt chiêu của mình không có điểm nào để triệt phá nhưng kết quả là mang thương tật đầy mình.

-Chiêu đó con học ở đâu thế ? – Người bố ấy bước lại gần tôi.

-Khụ,..khụ – Tôi ho lên liên hồi.

-Đánh có tý mà ho thế rồi, dở thế con, hế hế.

-Đòn đó…khụ..khụ của bố có trời mà cứu – Tôi thấy được sự nguy hiểm khi giao chiến với một người võ công đầy mình.

-Haha. – Bố cười.

-Ra ngoài rửa mặt rồi đi ngủ đi. Con qua mặt được chú Kiệt chứ qua mặt bố không được đâu nhé, mai mốt có tạo hiện trường thì đừng làm như thế, sơ hở nhiều lắm – Bố lên tiếng.

-Dạ ? – Tôi giật bắn cả người, đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

-Rõ là thế mà, bảng tường trình tuy có lợi ích về mình đấy nhưng có khi chi tiết quá lại là mấu chốt ? Chi tiết bạn đánh con ngay lưng tự nhiên biến mất ? – Bố nhìn tôi.

Tự nhiên nhớ đến cái bảng tường trình đấy bá đạo đấy thì tôi mới biết đúng như lời bố nói.

-Tuy là con đã thấm nước vào cái áo nhưng hãy nhớ rõ một điều rằng, mặt tiếp xúc của cánh tay với vết va chạm vào tường là khác nhau. Lần này con hên, cái tường ấy có bảng chốt. Haha – Bố nói rồi cười lên.

Đến đấy tôi tự thấy hổ hẹn làm sao, không biết đáng vui hay đáng buồn nhưng cái kế hoạch theo mình là hoàn hảo không có điểm nào bị phát hiện thì người bố đã vạch tẩy một cách đầy chi tiết, không có gì có thể đả bại cái lập luận vừa rồi…. Tôi đã thua… Thua người bố… Con vẫn thua cha…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook