Chương 108
CS2T
01/10/2013
Những tưởng lớp tôi sẽ gặp phiền phức trong trận đấu này nhưng tình
hình trên sân nó hoàn toàn trái ngược lại với điều đó, đội kia đang bị
vờn bởi những cú sút cháy phá của thằng Dương và thằng Tùng. Tôi cũng
thở phào nhẹ nhõm khi thấy tình hình đang diễn ra rất thuận lợi cho lớp
mình. Cầu thủ của hai đội đang ăn miếng chả miếng nhưng xét vô cùng tình huống nguy hiểm thì lớp 10A3 đã dành được thế thượng phong. Trong một
lên bóng của hiệp một…
Thằng Sang lấy được bóng từ tuyến phòng ngự chuyền bóng lên cho Tùng đang chạy ở cánh phải về tham gia hỗ trợ tấn công, có bóng trong chân nó nhanh chóng bức phá tốc độ vượt qua hàng rào tiền vệ trung tâm của đối phương một cách đầy mưu mẹo. Thằng Dương cũng chạy song song với nó để hỗ trợ khi cần thiết, hai đúa nó tạo thành những chạm chuyền bóng làm cho đối phương phải kéo dãn đội hình, cơ hội đã đến khi bóng xâm nhập được vào khu vực khoảng 20 mét. Thằng Sang chạy vào trung lộ tham gia tấn công, thằng Tùng tung ra một cú sút cực mạnh…
-Víu – Bóng đi với lực rất mạnh.
Thủ môn cũng bay người cản phá bóng nhưng…
-Hoét – Tỉ số trận đấu đã được mở.
Bọn nó mừng húm hết cả lên, chạy lại ăn mừng với nhau, tất nhiên cũng có người chạy đến ăn mừng với tôi. Đôi chân rất muốn ra sân để thi đấu, để tận hưởng cái niềm vui ấy nhưng cuối cùng lại ngồi ở đây với tâm trạng cắn rứt, muốn đập cái miệng mình bỏ vậy, cái miệng hại cái thân.
Bạch Yến cùng mấy người con gái kia đang ngồi bàn luận về trận đấu sôi nổi, cũng biết rút ra kinh nghiệm dành cho mình để tiếp tục trận thi đấu tiếp theo. Tôi chỉ mong có một điều rằng người con gái ấy bước lại và nói với mình hãy ra sân để thể hiện nhưng ước mơ chỉ là mơ ước mà thôi. Ngồi trong sân ngứa chân kinh khủng luôn ấy…
lớp 10A3 đang co về phòng thủ theo sự chỉ đạo của người thầy Khánh vì rằng trận này không để thua thì sẽ bước tiếp vào vòng trong, nơi mà hội tụ những đội bóng mạnh của các bảng thi đấu, nơi mà sẽ có những cầu thủ có thể gọi là chuyên nghiệp. Tôi rất muốn vào vòng đó, rất muốn ra sân để đá vài trái vào khung thành đối phương rồi bước ra cũng được nhưng cái sĩ diện kèm theo cái câu nói ấy đã cản bước tiến của tôi.
Những giờ phút đội 10A3 kéo về phòng thủ thì đối phương đã bắt được nhịp của trận đấu, đây là một sai sót hoàn toàn trong phương án phòng ngự phản công của thầy Khánh. Những cầu thủ chủ chót của đối phương liên tục tạo ra các tình huống sóng gió về khung thành nơi mà thằng Hùng đang cực khổ cản phá những cú sút.
-Víu – Liên tục là những cú sút của hai cầu thủ mặc áo số 5 và số 9 bên đội bạn.
Nếu so về trình sút thì có lẻ thua thằng Tùng một bậc, chắc có lẽ sút bằng cảm giác mà thôi chứ ít có sự phán đoán ở đây. Tôi ngồi xem hiệp một kết nhất là pha phối hợp đầy ăn ý giống như ba anh em nhà tôi của cầu thủ mang áo số 5 và số 9.
Đối phương đang có bóng ở giữa sân, cầu thủ đấy thực hiện một cú sút bổng khá mạnh vào cánh trái nơi mà cầu thủ số 5 đang đẩy hết tốc lực chạy không có cầu thủ nào bên tôi kèm cả, cầu thủ đó lấy bóng nhanh chóng và đến khi xâm nhập vào 25 mét gần đến khung thành thì mới có cầu thủ bên tôi chạy đến án ngữ. Nhưng tất cả đã quá muộn, cầu thủ ấy không tạt bóng bổng vào sâu trong khung thành theo suy đoán của tôi mà thực hiện một cú chuyền ra ngoài, cầu thủ số 9 chạy vào đánh đầu bóng thẳng, lực bóng đi mạnh và căng thằng Hùng đành bó tay.
-Hoét – Tiếng còi công nhận bàn thắng kèm theo kết thúc hiệp một của trận đấu.
Nhanh chóng những gương mặt đầy mệt mỏi ấy chạy đến huấn luyện viên của mình để hỏi ý kiến về phương án tác chiến, tôi vẫn ngồi đấy mỉm cười nhẹ nhàng, trên khuôn mặt luôn tỏ ra ta đây vui lắm không có gì đâu nhưng trong thâm tâm lại trái ngược hẳn, một nỗi niềm lo sợ, sợ trận đấu kết thúc mà đội nhà không giành được điểm nào. Tôi không ngồi nửa mà chạy đến nơi bàn bạc thảo luận phương án tác chiến, đóng góp ý kiến những nơi thiếu xót và sơ hở của đội hình lúc đã ghi bàn thắng.
-Thầy ơi, mình nên tấn công chứ không nên phòng ngự như thế – Tôi chen vào cuộc thảo luận của binh gia.
-Đúng đó thầy – thằng Tùng cũng đồng ý kiến.
-Mình phòng thủ sẽ thua, tấn công thì cơ may. – thằng Sang quẹt những giọt mồ hôi nhanh chóng uống những hóp nước lạnh mát.
-Thằng cầu thủ số 9 đá kinh quá. – thằng Hùng đang mệt mỏi.
-Thằng Tâm vào sân đi mầy – thằng Khôi hối thúc tôi.
-Hả ? -Giật mình với câu hỏi đó.
-Dô mầy, để nó tung hoành à – thằng Dương ngoắc đầu.
-Đúng rôi đó – Bà Trân tham gia cuộc vui.
-Vào đá đi ông tướng – Như lên tiếng.
Tôi thì đứng đấy chẳng biết làm thế nào với những lời nói ủng hộ của mấy đứa bạn, ngay cả Như và Mai cũng ủng hộ ý kiến của thằng Khôi nhưng người cần phải nói chính là Bạch Yến thì em lại im lặng không nói gì cả, chỉ mỉm cười nhìn tôi mà thôi, không hiểu tại sao cả. Những đồng đội tôi đang chiến đấu vì danh dự của lớp, tất cả phải chiến thắng..
-Hoét – Tiếng còi thi đấu hiệp thi đấu thứ hai vang lên.
Nhanh chóng hai đội vờn nhau từng citimet một ở trên sân để cướp bóng, không khí rộn rã hơn bao giờ hết. Các cầu thủ đang chạy hết sức mình tung ra những chiêu thức riêng, các cổ động viên thì gân cổ lên mà hét, hét như chưa từng được hết. Trận đấu quả là quyết liệt….
Tôi vẫn cứ ngồi đấy mà xem trận đấu, ngứa chân kinh khủng luôn chứ chẳng đùa, Bạch Yến đang trêu hay sao ấy, cứ nhìn rồi mỉm cười nhẹ. Có một sự tức nặng ở đây chứ chẳng đùa, tôi ước gì người con gái ấy mở miệng ra nói một câu mà mình trong đợi,.. chắc không phải một mình tôi trong đợi đâu nhễ…
Đội tôi hình như bị đối phương hù dọa rồi, cứ co rúm về phòng ngự đến thằng Tùng và Dương cũng lui về rất sâu để hỗ trợ tuyến cuối cùng đang rời rạc bởi chiến thuật đầy tinh tế của đội bạn nhưng mang phong cách của 10A3 đó là kéo dãn đội hình bằng những đường chuyến bóng ngắn một trạm.
-Víu – Tiếp tục là một cú sút của cầu thủ số 9 đội bạn.
Quả bóng đi không căng nhưng thằng Hùng đã mắc sai lầm..
-Hoét – Tiếng còi công nhận bàn thắng đầu tiên hiệp thi đấu thứ hai của trận đấu cuối cùng của bảng thi đấu E.
Khán đài như vỡ òa lên, những tiếp vỗ tay cùng với tiếng hét thất thanh của các cổ động viên cuồng nhiệt đâu đó cũng có những khuôn mặt đầy nối tiếc cho lớp của tôi, tôi đã thấy được vẻ mặt hụt hẩng của thầy Khánh và các cầu thủ nữ. Đội nam đã không làm được những gì mong đợi giống như đội nữ, một kết thúc như thế này quả là đáng buồn.
-Vào sân đi cậu – Tiếng nói thì thào bên tai tôi kèm với hương hoa thuần khiết quen thuộc.
-Hả ? – Tôi tưởng mình suy nghĩ quá nhiều nên sinh ra hoang tưởng.
-Đá cho tớ coi đi – Tiếng nói ấy vang lên.
Tôi quay mặt lại không ai khác chính là Bạch Yến đang kề cái đôi môi chúm chím mỏng hồng ấy vào cái lỗ tai của mình để nói những cái câu nói đầy mong đợi. Mừng lắm chứ giống như một con sư tử bị giam trong cái lồng thì bây giờ đã được giải thoát sắp được đưa trở về với rừng với núi.
-Vào sân đi Tâm – Như cũng lên tiếng.
-Trận này mà thua đem ông ra xử tử đấy – bà Quỳnh hù dọa.
-Tớ muốn thấy cậu đá này – Bạch Mai nũng nịu.
-Hihi – Nụ cười chết người của Bạch Yến.
Thầy Khánh cũng quay mặt lại nhìn, tất cả im lặng hồi hợp câu trả lời từ tôi, dù tôi không quan trọng lắm nhưng trong chuyện này nhất định phải có mặt.
-Thôi, thế như được giải thoát rồi còn gì, mình đã giữ lời nói rồi – Tôi thuyết phục được trí óc với lương tâm của mình.
-Dạ, em sẽ vào sân – Tôi mỉm cười rồi nói với thầy.
-Đi thay đồ nhanh đi cậu. – Bạch Yến nháy mắt.
-Balô này – Như đưa cho tôi cái ba lô.
Không chần chừ để mất thêm một giờ một phút nào nữa, tôi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh của trường bằng hết tốc lực nhanh nhất có thể, dém một tý nữa té rồi nhưng thần may mắn đã mỉm cười với mình trong ngày hôm nay. Chẳng mấy chốc bộ đồ Arsenal đã khoác lên mình một cách đầy tự hào, tôi chạy ra sân khởi động nhanh chóng, những người thầy, người bạn đang đặt hết niềm tin vào tôi, dự rằng trách nhiệm và những gì mình sắp làm đến đây phải hết sức nỗ lực để không phụ cái lòng mong mỏi ấy.
-Hoét – Tiếng còi trọng tài
Trọng tài đưa tay lên làm dấu hiệu thay đổi cầu thủ, tôi chỉ kịp khỏi động nhẹ các khớp chứ chưa hề làm nóng cơ thể nhưng cái máu nhiệt huyết trong người đã đủ làm nóng tất cả mọi thứ mà nó chạy qua, niềm đam mê khát khao cháy bỏng với trái bóng đang chạy khắp mọi nên trong cơ thể của tôi. Tôi cảm nhận được cái cảm giác đầy mãnh liệt ấy. Thằng Tú bước ra sân với dáng vẻ mệt mỏi khi làm một cầu thủ hậu vệ bất đắc dĩ, tôi bước vào sân khán đài càng rộn rã hơn giống như một siêu sao đang bước trên con đường thành công vậy, những đứa bạn của mình mỉm cười nhẹ nhàng khi thấy cái thằng khốn nạn vì gái ấy cuối cùng cũng chịu ra tay.
-Hoét – Trận đấu được tiêp tục.
Băng đội trưởng trận này không phải do tôi đeo nhưng các thành viên là những thằng bạn thân nhất của mình cũng nghe lời, tôi nhanh chóng phá vỡ thế bế tắt khi bị đối phương dồn nén về góc đường cùng. Có một cách duy nhất đó là cướp bóng và thể hiện.
Đội bạn thực hiện một tình huống uy hiếp khung thành sau khi tôi vào sân, nháy mắt với thằng Dương và mỉm cười với thằng Tùng, hai đứa nó chạy trở lên khi đội bạn đang tấn công, các tiền đạo cũng như tiền vệ lấy làm lạ. Chắc chắn cái bẫy này do tôi đưa ra sẽ có người bị lọt, cái phương án C của tôi với hai thằng đó. Tôi chạy về sâu trong hàng hậu vệ của đội mình, hai thằng kia đang ở giữa sân thi đấu, các cầu thủ đội bạn thấy làm lạ nên thận trọng rút về phòng thủ dù đang có bóng trong chân.
-ÁP SÁT VÀO – Tôi hét lên cho bọn nó lấy bóng.
Quá quen thuộc với nhau nên không càn nói nhiều mà cái bọn bạn cờ hó của tôi cũng biết phải làm gì, cầu thủ mang áo số 5 trở nên lúng túng khi rơi vào một trận địa đông người và chỉ có nước là mất bóng, thằng Chung lấy được bóng tạt nhanh sang cho tôi đang chạy lên.
-Tấn công – Lời hét cũng làm cho đối phương sợ hãi.
Đội hình đang rơi vào thế bế tắt khi đối phương dồn ép nhưng nhanh chóng bị tôi và hai thằng cờ hó kia chuyển ngược thế cờ trong nháy mắt. Quả là một kỳ tích. Đội bạn lùi sâu về phòng ngự sau cái câu nói ấy, tôi dễ dàng dẫn bóng qua phần sân bên kia mà không gặp một trở ngại nào cả. Thằng Tùng đã đoán được phương án của tôi nên nhanh chóng chạy nhanh vào phần sân của đối phương, cắm sâu vào trong đó há miệng chờ bóng từ tôi. Thằng Dương thì đứng bên cạnh chuẩn bị hỗ trợ khi nào cần thiết, đối phương chắc biết rõ tôi nên cử người đến án ngữ trước mặt, tôi bình tỉnh chuyền bóng nhanh sang cho thằng Dương rồi chạy qua người, thoát được thằng Dương chuyền bóng lại và…
-Víu – Một cú sút khởi động từ tôi.
Mới vào nên không có cảm giác bóng cho lắm nên đi vọt xà ngang ra ngoài nhưng nhiêu đó cũng làm khán giả trên sân hồi hợp và các cầu thủ đội bạn muốn nhảy trái tim đi ra ngoài. Tôi nhanh chóng lùi về đợi thủ môn phát bóng lên và phương án cũng như cách chơi tấn công thường thấy của 10A3 đã trở lại. Đội trưởng đã trở lại với lối chơi thường thầy…
Tôi chạy về nhìn thấy nụ cười của người con gái ấy, cảm thấy sung sức hơn bao giờ hết, Bạch Yến chẳng khác gì liều thuốc tinh thần đối với thằng con trai như tôi. Nhanh chóng quay mặt sang nơi khác chứ không trí óc tôi sẽ nghĩ về người con gái ấy, khỏi đá luôn chứ chẳng đùa., bóng đã được phát lên, thằng Đức lao vào giành bóng và chiến thắng thuộc về nó. Nó có vẻ tự tin dẫn bóng về phần sân của đối phương , chẳng biết kiếm đâu hay học được những kỹ thuật cá nhân nữa, nó lừa qua lần lượt hàng tiền và hậu vệ đối phương, bóng đã được chuyển cho thằng Tùng và rồi chuyện gì đến cũng phải đến.
-Víu – Một cú sút tầm mặt đất.
Và rồi.
-Hay quá.
-Thằng kia vào cái đá kinh lên hẳn.
-… – Tiếng ồn ào khen ngợi lớp 10A3.
-hoét – Bàn thắng đã được công nhận
Đám chúng tôi chạy lại ăn mừng với nhau, tôi thì nhìn vào hàng ghế huấn luyện viên, người thầy của mình cùng với những người con gái xinh đẹp kia đang mỉm cười với những gì đang diễn ra trong sân. Tôi đang hài lòng với những gì bản thân làm, cảm thấy tự hào về mình. Nhanh chóng trở lại với trận đấu vì mục đích tôi đề ra phải thắng trận này oanh oanh liệt liệt để có cái cớ nói chuyện với người con gái xinh đẹp ấy, lấy được bóng tôi dẫn qua lần lượt hàng phòng ngự của đối phương. Vừa thấy có một tiền vệ nhanh chóng chạy ra án ngữ thì tôi đã sử dụng kỹ thuật cá nhân của mình hay đưa bóng sang cho thằng Tùng, Dương, Đức, Sang, lập tức hỗ trợ ngay tức khắc. Gần như các tiền vệ bên 10A3 dâng cao hơn bình thường, những gì chúng tôi tạo ra còn gấp bội lần mà đội bạn làm được ở hiệp một. Đã bị dồn vào chân tường gần như không có lối thoát…
-Víu – đến thằng Chung cũng biết sút ^_^.
-Binh – Kinh dễ sơ đập xà ngang.
Thế cờ đã lật ngược, tỷ số trận đấu bất đầu tăng theo thời gian, đội bạn rất lúng túng với những pha tấn công của chúng tôi, hình như bị quảng gà con mẹ nó rồi. Tôi cũng thấy nhàn hạ hơn, không phải hoạt động hết công sức. Trận đấu trôi về những phút cuối với tỷ số 5-2, thằng Tùng ghi 2 bàn, thằng Dương ghi 2 bàn, thằng Sang một bàn. Một kết quả không ai ngờ đến, khán giả còn lại rất đông chắc mong rằng cái người làm thay đổi thế cuộc sẽ ghi bàn.
Vào những phút cuối trận đấu không biết ma xui quỷ khiến hay làm sao mà bóng nằm trong chân của tôi, nhanh chóng tiến về phần sân của đối phương. Một cầu thủ chạy đến xoạt bóng, tôi lách nhẹ người sang cánh trái và tiếp tục chạy, biết rõ trình độ của tôi nên có hai tiền vệ cứng cáp thân thể chạy đến. Tôi biết chắc chắn rằng họ sẽ sài những chiêu thức đon giản, cũng thích đùa nên bấm bóng lại chẳng chạy nũa, 3 đôi mắt nhìn nhau té lửa, tôi sợ quá nhưng không biết có phải thằng Quang ám ảnh mình không, tôi thấy trong một hai người đó là thằng Quang. Cái máu tức giận lại sôi sục lên, nhanh chóng lừa bóng xỏ zizac, tôi cấm đầu cấm cổ chạy, cứ nhìn xuống mặt sân cứ thấy chân là xỏ kim hoặc xỏ chỉ hay là lách người dùng tất cả kỹ thuật cá nhân. Tôi chạy bán sống bán chết, cái máu tức giận về thằng Quang bỗng nhiên vực dậy….
-AAAAAAAAAA – Tôi vừa chạy vừa hét lên.
Cong chân lên, dồn nén tất cả cơn tức giận ấy vào trái bóng, chuẩn bị cho bộc phát ra ngoài nếu không tôi sẽ khùng mất….
-Hâyyyyyyyy – Tôi dồn hết lực vào cái chân phải của mình.
-Xoạt….
-Phịch.
-A…. – Tôi nằm xuống mà ôm cái chân của mình
-Hoét – Tiếng còi vang lên.
Tôi cảm thấy đau nhói ở cái chân phải nơi mà lúc sáng tiếp xúc với cái chân của thằng Chung, bây giờ đau như bị ai lấy cây đập vào, lỗ tai trở nên ù hơn bao giờ hết chẳng nghe thấy gì cả, tôi cảm thấy mệt mỏi quá rồi, nhắm mặt lại… chỉ nghe được những câu lớn tiếp cãi nhau…
-Thằng chó mầy chơi kì thế.
-Chơi chó thế mầy.
-…
-Tâm…
-Cậu ấy có sao không ?
-Đưa đi bệnh viện đi.
-….
Tôi chìm vào trong bóng tối, cái thứ mà tôi rất ghét, ghét cực kỳ luôn chứ chẳng đùa. Khi bạn chìm vào bóng tối, bạn chẳng thấy ai cả, chỉ biêt mình đang cô đơn với màng đêm tối lạnh lẽo. Quá mệt mỏi…
2 giờ khuya….
Con mắt tôi từ từ mở ra, có một thứ gì đó chắn ngang ánh mắt muốn mở ra thì rất cực khổ và đau, từ từ cũng hé mở ra được Vẫn cái mùi hương ấy, một mùi hương thuần khiết nhẹ nhàng tao nhã ấy luôn lúc nào cũng thoang thoảng trong giấc ngủ say đắm đầy mệt mỏi của tôi, cảm thấy dễ chịu làm cho giấc ngủ ngon hơn. Mùi hương chẳng khác gì một chất xúc tác.
Tôi ngồi dậy nhưng cái lưng đau ê ẩm, hình như đã ngủ một giấc thật sâu lắm rồi nên bây giờ ngồi dậy cũng thấy cực khổ biết là bao. Cái chân khi trúng vào cái gối hả gì ấy thì đau điếng cả lên, tôi cố gắng cắn chặt môi để không phát ra tiếng, dù không biế mình ở đâu nhưng biết rõ có một người con gái đang ở đâu đây ^_^.
Mái tóc đen huyền ảo kia xõa xuống chắn ngang khuôn mặt kiều diễm đầy xinh đẹp dễ thương ngát hương hoa, cái đôi môi khép lại một cách nhẹ nhàng, tôi muốn cắn vào dấy một phát. Người đó có ai khác ngoài Bạch Yến đâu, em đang nằm chỗ mép giường của tôi, đoán chắc rằng ngủ quên rồi chứ còn gì nữa. Trong thật dễ thương…
-Mình đang ở đâu thế nhỉ – Bóng tối bao trùm khắp nơi nhưng đâu đó nghe thấy cái mùi quen thuộc.
Tối nhưng không tối lắm đủ để nhìn thấy mọi vật xung quanh, tôi liếc nhìn qua thì biết rằng mình đang ở trong bệnh, bộ đồ trắng với chiếc giường, xung quanh chẳng có bệnh nhân nào cả, chỉ có một mình tôi và Bạch Yến đang ngủ mà thôi.
Tôi nhìn lại cái chân của mình thì biết rằng đã bị gì rồi, đau nhứt kinh khủng, thấy bị băng hết một đoạn trắng tinh, tôi có một chút hoảng hồn với vết thương ấy, chắc chắn là do trận đấu lúc chiều rồi, rất muốn kiếm người để hỏi nhưng trong phòng chỉ có tôi và người con gái ấy đang ngủ.
-Thế này là sao, mặt mình hiền lắm à… – Tôi tự chất vấn bản thân.
Chẳng biết làm gì nửa, chỉ biết tựa vào gối ôm nhìn nét xinh đẹp đầy mảnh mai của người con gái ấy mà thôi. Trong người lúc đó như có một luồng điện chạy ngang qua, nóng hết cả lên, chỉ muốn chạy đến ôm lấy người con gái ấy, những nhịp đập trong tim tôi càng ngày càng mãnh liệt khi nhìn cái khuôn mặt ấy. Lại nhớ đến lại cái lời bố nói với anh hai nhưng không ngờ đó là cây dao giết chết tôi…huhuh…
-Không nên nhìn thấy người ta xinh đẹp là mình cứ nghĩ là yêu con ạ. – Câu giáo huấn bất hủ.
Thế là từ đó tôi miễn nhiễm với những người con gái xinh đẹp, đặc biệt là Như, Mai, Yến, khi gặp họ câu nói ấy văng vẳng lên dù trái tim đang đập rất mạnh và không biết đường ngừng nghỉ trừ khi người con gái ấy biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
-Tâm. – Tiếng gọi ngọt ngào.
Tôi giật mình cả lên định thốt lên từ ” hả ” nhưng từ từ đưa ánh mắt nhìn người con gái ấy…
-Phù, mơ à ^_^ – Tôi là tôi sợ ma @@
Tựa vào cái gối….
SÁNG SỚM HÔM SAU….
-AAAAAAA – Tiếng la thất thanh.
-AAAA – Tôi cũng hét lên…….
Kết quả….
Thằng Sang lấy được bóng từ tuyến phòng ngự chuyền bóng lên cho Tùng đang chạy ở cánh phải về tham gia hỗ trợ tấn công, có bóng trong chân nó nhanh chóng bức phá tốc độ vượt qua hàng rào tiền vệ trung tâm của đối phương một cách đầy mưu mẹo. Thằng Dương cũng chạy song song với nó để hỗ trợ khi cần thiết, hai đúa nó tạo thành những chạm chuyền bóng làm cho đối phương phải kéo dãn đội hình, cơ hội đã đến khi bóng xâm nhập được vào khu vực khoảng 20 mét. Thằng Sang chạy vào trung lộ tham gia tấn công, thằng Tùng tung ra một cú sút cực mạnh…
-Víu – Bóng đi với lực rất mạnh.
Thủ môn cũng bay người cản phá bóng nhưng…
-Hoét – Tỉ số trận đấu đã được mở.
Bọn nó mừng húm hết cả lên, chạy lại ăn mừng với nhau, tất nhiên cũng có người chạy đến ăn mừng với tôi. Đôi chân rất muốn ra sân để thi đấu, để tận hưởng cái niềm vui ấy nhưng cuối cùng lại ngồi ở đây với tâm trạng cắn rứt, muốn đập cái miệng mình bỏ vậy, cái miệng hại cái thân.
Bạch Yến cùng mấy người con gái kia đang ngồi bàn luận về trận đấu sôi nổi, cũng biết rút ra kinh nghiệm dành cho mình để tiếp tục trận thi đấu tiếp theo. Tôi chỉ mong có một điều rằng người con gái ấy bước lại và nói với mình hãy ra sân để thể hiện nhưng ước mơ chỉ là mơ ước mà thôi. Ngồi trong sân ngứa chân kinh khủng luôn ấy…
lớp 10A3 đang co về phòng thủ theo sự chỉ đạo của người thầy Khánh vì rằng trận này không để thua thì sẽ bước tiếp vào vòng trong, nơi mà hội tụ những đội bóng mạnh của các bảng thi đấu, nơi mà sẽ có những cầu thủ có thể gọi là chuyên nghiệp. Tôi rất muốn vào vòng đó, rất muốn ra sân để đá vài trái vào khung thành đối phương rồi bước ra cũng được nhưng cái sĩ diện kèm theo cái câu nói ấy đã cản bước tiến của tôi.
Những giờ phút đội 10A3 kéo về phòng thủ thì đối phương đã bắt được nhịp của trận đấu, đây là một sai sót hoàn toàn trong phương án phòng ngự phản công của thầy Khánh. Những cầu thủ chủ chót của đối phương liên tục tạo ra các tình huống sóng gió về khung thành nơi mà thằng Hùng đang cực khổ cản phá những cú sút.
-Víu – Liên tục là những cú sút của hai cầu thủ mặc áo số 5 và số 9 bên đội bạn.
Nếu so về trình sút thì có lẻ thua thằng Tùng một bậc, chắc có lẽ sút bằng cảm giác mà thôi chứ ít có sự phán đoán ở đây. Tôi ngồi xem hiệp một kết nhất là pha phối hợp đầy ăn ý giống như ba anh em nhà tôi của cầu thủ mang áo số 5 và số 9.
Đối phương đang có bóng ở giữa sân, cầu thủ đấy thực hiện một cú sút bổng khá mạnh vào cánh trái nơi mà cầu thủ số 5 đang đẩy hết tốc lực chạy không có cầu thủ nào bên tôi kèm cả, cầu thủ đó lấy bóng nhanh chóng và đến khi xâm nhập vào 25 mét gần đến khung thành thì mới có cầu thủ bên tôi chạy đến án ngữ. Nhưng tất cả đã quá muộn, cầu thủ ấy không tạt bóng bổng vào sâu trong khung thành theo suy đoán của tôi mà thực hiện một cú chuyền ra ngoài, cầu thủ số 9 chạy vào đánh đầu bóng thẳng, lực bóng đi mạnh và căng thằng Hùng đành bó tay.
-Hoét – Tiếng còi công nhận bàn thắng kèm theo kết thúc hiệp một của trận đấu.
Nhanh chóng những gương mặt đầy mệt mỏi ấy chạy đến huấn luyện viên của mình để hỏi ý kiến về phương án tác chiến, tôi vẫn ngồi đấy mỉm cười nhẹ nhàng, trên khuôn mặt luôn tỏ ra ta đây vui lắm không có gì đâu nhưng trong thâm tâm lại trái ngược hẳn, một nỗi niềm lo sợ, sợ trận đấu kết thúc mà đội nhà không giành được điểm nào. Tôi không ngồi nửa mà chạy đến nơi bàn bạc thảo luận phương án tác chiến, đóng góp ý kiến những nơi thiếu xót và sơ hở của đội hình lúc đã ghi bàn thắng.
-Thầy ơi, mình nên tấn công chứ không nên phòng ngự như thế – Tôi chen vào cuộc thảo luận của binh gia.
-Đúng đó thầy – thằng Tùng cũng đồng ý kiến.
-Mình phòng thủ sẽ thua, tấn công thì cơ may. – thằng Sang quẹt những giọt mồ hôi nhanh chóng uống những hóp nước lạnh mát.
-Thằng cầu thủ số 9 đá kinh quá. – thằng Hùng đang mệt mỏi.
-Thằng Tâm vào sân đi mầy – thằng Khôi hối thúc tôi.
-Hả ? -Giật mình với câu hỏi đó.
-Dô mầy, để nó tung hoành à – thằng Dương ngoắc đầu.
-Đúng rôi đó – Bà Trân tham gia cuộc vui.
-Vào đá đi ông tướng – Như lên tiếng.
Tôi thì đứng đấy chẳng biết làm thế nào với những lời nói ủng hộ của mấy đứa bạn, ngay cả Như và Mai cũng ủng hộ ý kiến của thằng Khôi nhưng người cần phải nói chính là Bạch Yến thì em lại im lặng không nói gì cả, chỉ mỉm cười nhìn tôi mà thôi, không hiểu tại sao cả. Những đồng đội tôi đang chiến đấu vì danh dự của lớp, tất cả phải chiến thắng..
-Hoét – Tiếng còi thi đấu hiệp thi đấu thứ hai vang lên.
Nhanh chóng hai đội vờn nhau từng citimet một ở trên sân để cướp bóng, không khí rộn rã hơn bao giờ hết. Các cầu thủ đang chạy hết sức mình tung ra những chiêu thức riêng, các cổ động viên thì gân cổ lên mà hét, hét như chưa từng được hết. Trận đấu quả là quyết liệt….
Tôi vẫn cứ ngồi đấy mà xem trận đấu, ngứa chân kinh khủng luôn chứ chẳng đùa, Bạch Yến đang trêu hay sao ấy, cứ nhìn rồi mỉm cười nhẹ. Có một sự tức nặng ở đây chứ chẳng đùa, tôi ước gì người con gái ấy mở miệng ra nói một câu mà mình trong đợi,.. chắc không phải một mình tôi trong đợi đâu nhễ…
Đội tôi hình như bị đối phương hù dọa rồi, cứ co rúm về phòng ngự đến thằng Tùng và Dương cũng lui về rất sâu để hỗ trợ tuyến cuối cùng đang rời rạc bởi chiến thuật đầy tinh tế của đội bạn nhưng mang phong cách của 10A3 đó là kéo dãn đội hình bằng những đường chuyến bóng ngắn một trạm.
-Víu – Tiếp tục là một cú sút của cầu thủ số 9 đội bạn.
Quả bóng đi không căng nhưng thằng Hùng đã mắc sai lầm..
-Hoét – Tiếng còi công nhận bàn thắng đầu tiên hiệp thi đấu thứ hai của trận đấu cuối cùng của bảng thi đấu E.
Khán đài như vỡ òa lên, những tiếp vỗ tay cùng với tiếng hét thất thanh của các cổ động viên cuồng nhiệt đâu đó cũng có những khuôn mặt đầy nối tiếc cho lớp của tôi, tôi đã thấy được vẻ mặt hụt hẩng của thầy Khánh và các cầu thủ nữ. Đội nam đã không làm được những gì mong đợi giống như đội nữ, một kết thúc như thế này quả là đáng buồn.
-Vào sân đi cậu – Tiếng nói thì thào bên tai tôi kèm với hương hoa thuần khiết quen thuộc.
-Hả ? – Tôi tưởng mình suy nghĩ quá nhiều nên sinh ra hoang tưởng.
-Đá cho tớ coi đi – Tiếng nói ấy vang lên.
Tôi quay mặt lại không ai khác chính là Bạch Yến đang kề cái đôi môi chúm chím mỏng hồng ấy vào cái lỗ tai của mình để nói những cái câu nói đầy mong đợi. Mừng lắm chứ giống như một con sư tử bị giam trong cái lồng thì bây giờ đã được giải thoát sắp được đưa trở về với rừng với núi.
-Vào sân đi Tâm – Như cũng lên tiếng.
-Trận này mà thua đem ông ra xử tử đấy – bà Quỳnh hù dọa.
-Tớ muốn thấy cậu đá này – Bạch Mai nũng nịu.
-Hihi – Nụ cười chết người của Bạch Yến.
Thầy Khánh cũng quay mặt lại nhìn, tất cả im lặng hồi hợp câu trả lời từ tôi, dù tôi không quan trọng lắm nhưng trong chuyện này nhất định phải có mặt.
-Thôi, thế như được giải thoát rồi còn gì, mình đã giữ lời nói rồi – Tôi thuyết phục được trí óc với lương tâm của mình.
-Dạ, em sẽ vào sân – Tôi mỉm cười rồi nói với thầy.
-Đi thay đồ nhanh đi cậu. – Bạch Yến nháy mắt.
-Balô này – Như đưa cho tôi cái ba lô.
Không chần chừ để mất thêm một giờ một phút nào nữa, tôi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh của trường bằng hết tốc lực nhanh nhất có thể, dém một tý nữa té rồi nhưng thần may mắn đã mỉm cười với mình trong ngày hôm nay. Chẳng mấy chốc bộ đồ Arsenal đã khoác lên mình một cách đầy tự hào, tôi chạy ra sân khởi động nhanh chóng, những người thầy, người bạn đang đặt hết niềm tin vào tôi, dự rằng trách nhiệm và những gì mình sắp làm đến đây phải hết sức nỗ lực để không phụ cái lòng mong mỏi ấy.
-Hoét – Tiếng còi trọng tài
Trọng tài đưa tay lên làm dấu hiệu thay đổi cầu thủ, tôi chỉ kịp khỏi động nhẹ các khớp chứ chưa hề làm nóng cơ thể nhưng cái máu nhiệt huyết trong người đã đủ làm nóng tất cả mọi thứ mà nó chạy qua, niềm đam mê khát khao cháy bỏng với trái bóng đang chạy khắp mọi nên trong cơ thể của tôi. Tôi cảm nhận được cái cảm giác đầy mãnh liệt ấy. Thằng Tú bước ra sân với dáng vẻ mệt mỏi khi làm một cầu thủ hậu vệ bất đắc dĩ, tôi bước vào sân khán đài càng rộn rã hơn giống như một siêu sao đang bước trên con đường thành công vậy, những đứa bạn của mình mỉm cười nhẹ nhàng khi thấy cái thằng khốn nạn vì gái ấy cuối cùng cũng chịu ra tay.
-Hoét – Trận đấu được tiêp tục.
Băng đội trưởng trận này không phải do tôi đeo nhưng các thành viên là những thằng bạn thân nhất của mình cũng nghe lời, tôi nhanh chóng phá vỡ thế bế tắt khi bị đối phương dồn nén về góc đường cùng. Có một cách duy nhất đó là cướp bóng và thể hiện.
Đội bạn thực hiện một tình huống uy hiếp khung thành sau khi tôi vào sân, nháy mắt với thằng Dương và mỉm cười với thằng Tùng, hai đứa nó chạy trở lên khi đội bạn đang tấn công, các tiền đạo cũng như tiền vệ lấy làm lạ. Chắc chắn cái bẫy này do tôi đưa ra sẽ có người bị lọt, cái phương án C của tôi với hai thằng đó. Tôi chạy về sâu trong hàng hậu vệ của đội mình, hai thằng kia đang ở giữa sân thi đấu, các cầu thủ đội bạn thấy làm lạ nên thận trọng rút về phòng thủ dù đang có bóng trong chân.
-ÁP SÁT VÀO – Tôi hét lên cho bọn nó lấy bóng.
Quá quen thuộc với nhau nên không càn nói nhiều mà cái bọn bạn cờ hó của tôi cũng biết phải làm gì, cầu thủ mang áo số 5 trở nên lúng túng khi rơi vào một trận địa đông người và chỉ có nước là mất bóng, thằng Chung lấy được bóng tạt nhanh sang cho tôi đang chạy lên.
-Tấn công – Lời hét cũng làm cho đối phương sợ hãi.
Đội hình đang rơi vào thế bế tắt khi đối phương dồn ép nhưng nhanh chóng bị tôi và hai thằng cờ hó kia chuyển ngược thế cờ trong nháy mắt. Quả là một kỳ tích. Đội bạn lùi sâu về phòng ngự sau cái câu nói ấy, tôi dễ dàng dẫn bóng qua phần sân bên kia mà không gặp một trở ngại nào cả. Thằng Tùng đã đoán được phương án của tôi nên nhanh chóng chạy nhanh vào phần sân của đối phương, cắm sâu vào trong đó há miệng chờ bóng từ tôi. Thằng Dương thì đứng bên cạnh chuẩn bị hỗ trợ khi nào cần thiết, đối phương chắc biết rõ tôi nên cử người đến án ngữ trước mặt, tôi bình tỉnh chuyền bóng nhanh sang cho thằng Dương rồi chạy qua người, thoát được thằng Dương chuyền bóng lại và…
-Víu – Một cú sút khởi động từ tôi.
Mới vào nên không có cảm giác bóng cho lắm nên đi vọt xà ngang ra ngoài nhưng nhiêu đó cũng làm khán giả trên sân hồi hợp và các cầu thủ đội bạn muốn nhảy trái tim đi ra ngoài. Tôi nhanh chóng lùi về đợi thủ môn phát bóng lên và phương án cũng như cách chơi tấn công thường thấy của 10A3 đã trở lại. Đội trưởng đã trở lại với lối chơi thường thầy…
Tôi chạy về nhìn thấy nụ cười của người con gái ấy, cảm thấy sung sức hơn bao giờ hết, Bạch Yến chẳng khác gì liều thuốc tinh thần đối với thằng con trai như tôi. Nhanh chóng quay mặt sang nơi khác chứ không trí óc tôi sẽ nghĩ về người con gái ấy, khỏi đá luôn chứ chẳng đùa., bóng đã được phát lên, thằng Đức lao vào giành bóng và chiến thắng thuộc về nó. Nó có vẻ tự tin dẫn bóng về phần sân của đối phương , chẳng biết kiếm đâu hay học được những kỹ thuật cá nhân nữa, nó lừa qua lần lượt hàng tiền và hậu vệ đối phương, bóng đã được chuyển cho thằng Tùng và rồi chuyện gì đến cũng phải đến.
-Víu – Một cú sút tầm mặt đất.
Và rồi.
-Hay quá.
-Thằng kia vào cái đá kinh lên hẳn.
-… – Tiếng ồn ào khen ngợi lớp 10A3.
-hoét – Bàn thắng đã được công nhận
Đám chúng tôi chạy lại ăn mừng với nhau, tôi thì nhìn vào hàng ghế huấn luyện viên, người thầy của mình cùng với những người con gái xinh đẹp kia đang mỉm cười với những gì đang diễn ra trong sân. Tôi đang hài lòng với những gì bản thân làm, cảm thấy tự hào về mình. Nhanh chóng trở lại với trận đấu vì mục đích tôi đề ra phải thắng trận này oanh oanh liệt liệt để có cái cớ nói chuyện với người con gái xinh đẹp ấy, lấy được bóng tôi dẫn qua lần lượt hàng phòng ngự của đối phương. Vừa thấy có một tiền vệ nhanh chóng chạy ra án ngữ thì tôi đã sử dụng kỹ thuật cá nhân của mình hay đưa bóng sang cho thằng Tùng, Dương, Đức, Sang, lập tức hỗ trợ ngay tức khắc. Gần như các tiền vệ bên 10A3 dâng cao hơn bình thường, những gì chúng tôi tạo ra còn gấp bội lần mà đội bạn làm được ở hiệp một. Đã bị dồn vào chân tường gần như không có lối thoát…
-Víu – đến thằng Chung cũng biết sút ^_^.
-Binh – Kinh dễ sơ đập xà ngang.
Thế cờ đã lật ngược, tỷ số trận đấu bất đầu tăng theo thời gian, đội bạn rất lúng túng với những pha tấn công của chúng tôi, hình như bị quảng gà con mẹ nó rồi. Tôi cũng thấy nhàn hạ hơn, không phải hoạt động hết công sức. Trận đấu trôi về những phút cuối với tỷ số 5-2, thằng Tùng ghi 2 bàn, thằng Dương ghi 2 bàn, thằng Sang một bàn. Một kết quả không ai ngờ đến, khán giả còn lại rất đông chắc mong rằng cái người làm thay đổi thế cuộc sẽ ghi bàn.
Vào những phút cuối trận đấu không biết ma xui quỷ khiến hay làm sao mà bóng nằm trong chân của tôi, nhanh chóng tiến về phần sân của đối phương. Một cầu thủ chạy đến xoạt bóng, tôi lách nhẹ người sang cánh trái và tiếp tục chạy, biết rõ trình độ của tôi nên có hai tiền vệ cứng cáp thân thể chạy đến. Tôi biết chắc chắn rằng họ sẽ sài những chiêu thức đon giản, cũng thích đùa nên bấm bóng lại chẳng chạy nũa, 3 đôi mắt nhìn nhau té lửa, tôi sợ quá nhưng không biết có phải thằng Quang ám ảnh mình không, tôi thấy trong một hai người đó là thằng Quang. Cái máu tức giận lại sôi sục lên, nhanh chóng lừa bóng xỏ zizac, tôi cấm đầu cấm cổ chạy, cứ nhìn xuống mặt sân cứ thấy chân là xỏ kim hoặc xỏ chỉ hay là lách người dùng tất cả kỹ thuật cá nhân. Tôi chạy bán sống bán chết, cái máu tức giận về thằng Quang bỗng nhiên vực dậy….
-AAAAAAAAAA – Tôi vừa chạy vừa hét lên.
Cong chân lên, dồn nén tất cả cơn tức giận ấy vào trái bóng, chuẩn bị cho bộc phát ra ngoài nếu không tôi sẽ khùng mất….
-Hâyyyyyyyy – Tôi dồn hết lực vào cái chân phải của mình.
-Xoạt….
-Phịch.
-A…. – Tôi nằm xuống mà ôm cái chân của mình
-Hoét – Tiếng còi vang lên.
Tôi cảm thấy đau nhói ở cái chân phải nơi mà lúc sáng tiếp xúc với cái chân của thằng Chung, bây giờ đau như bị ai lấy cây đập vào, lỗ tai trở nên ù hơn bao giờ hết chẳng nghe thấy gì cả, tôi cảm thấy mệt mỏi quá rồi, nhắm mặt lại… chỉ nghe được những câu lớn tiếp cãi nhau…
-Thằng chó mầy chơi kì thế.
-Chơi chó thế mầy.
-…
-Tâm…
-Cậu ấy có sao không ?
-Đưa đi bệnh viện đi.
-….
Tôi chìm vào trong bóng tối, cái thứ mà tôi rất ghét, ghét cực kỳ luôn chứ chẳng đùa. Khi bạn chìm vào bóng tối, bạn chẳng thấy ai cả, chỉ biêt mình đang cô đơn với màng đêm tối lạnh lẽo. Quá mệt mỏi…
2 giờ khuya….
Con mắt tôi từ từ mở ra, có một thứ gì đó chắn ngang ánh mắt muốn mở ra thì rất cực khổ và đau, từ từ cũng hé mở ra được Vẫn cái mùi hương ấy, một mùi hương thuần khiết nhẹ nhàng tao nhã ấy luôn lúc nào cũng thoang thoảng trong giấc ngủ say đắm đầy mệt mỏi của tôi, cảm thấy dễ chịu làm cho giấc ngủ ngon hơn. Mùi hương chẳng khác gì một chất xúc tác.
Tôi ngồi dậy nhưng cái lưng đau ê ẩm, hình như đã ngủ một giấc thật sâu lắm rồi nên bây giờ ngồi dậy cũng thấy cực khổ biết là bao. Cái chân khi trúng vào cái gối hả gì ấy thì đau điếng cả lên, tôi cố gắng cắn chặt môi để không phát ra tiếng, dù không biế mình ở đâu nhưng biết rõ có một người con gái đang ở đâu đây ^_^.
Mái tóc đen huyền ảo kia xõa xuống chắn ngang khuôn mặt kiều diễm đầy xinh đẹp dễ thương ngát hương hoa, cái đôi môi khép lại một cách nhẹ nhàng, tôi muốn cắn vào dấy một phát. Người đó có ai khác ngoài Bạch Yến đâu, em đang nằm chỗ mép giường của tôi, đoán chắc rằng ngủ quên rồi chứ còn gì nữa. Trong thật dễ thương…
-Mình đang ở đâu thế nhỉ – Bóng tối bao trùm khắp nơi nhưng đâu đó nghe thấy cái mùi quen thuộc.
Tối nhưng không tối lắm đủ để nhìn thấy mọi vật xung quanh, tôi liếc nhìn qua thì biết rằng mình đang ở trong bệnh, bộ đồ trắng với chiếc giường, xung quanh chẳng có bệnh nhân nào cả, chỉ có một mình tôi và Bạch Yến đang ngủ mà thôi.
Tôi nhìn lại cái chân của mình thì biết rằng đã bị gì rồi, đau nhứt kinh khủng, thấy bị băng hết một đoạn trắng tinh, tôi có một chút hoảng hồn với vết thương ấy, chắc chắn là do trận đấu lúc chiều rồi, rất muốn kiếm người để hỏi nhưng trong phòng chỉ có tôi và người con gái ấy đang ngủ.
-Thế này là sao, mặt mình hiền lắm à… – Tôi tự chất vấn bản thân.
Chẳng biết làm gì nửa, chỉ biết tựa vào gối ôm nhìn nét xinh đẹp đầy mảnh mai của người con gái ấy mà thôi. Trong người lúc đó như có một luồng điện chạy ngang qua, nóng hết cả lên, chỉ muốn chạy đến ôm lấy người con gái ấy, những nhịp đập trong tim tôi càng ngày càng mãnh liệt khi nhìn cái khuôn mặt ấy. Lại nhớ đến lại cái lời bố nói với anh hai nhưng không ngờ đó là cây dao giết chết tôi…huhuh…
-Không nên nhìn thấy người ta xinh đẹp là mình cứ nghĩ là yêu con ạ. – Câu giáo huấn bất hủ.
Thế là từ đó tôi miễn nhiễm với những người con gái xinh đẹp, đặc biệt là Như, Mai, Yến, khi gặp họ câu nói ấy văng vẳng lên dù trái tim đang đập rất mạnh và không biết đường ngừng nghỉ trừ khi người con gái ấy biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
-Tâm. – Tiếng gọi ngọt ngào.
Tôi giật mình cả lên định thốt lên từ ” hả ” nhưng từ từ đưa ánh mắt nhìn người con gái ấy…
-Phù, mơ à ^_^ – Tôi là tôi sợ ma @@
Tựa vào cái gối….
SÁNG SỚM HÔM SAU….
-AAAAAAA – Tiếng la thất thanh.
-AAAA – Tôi cũng hét lên…….
Kết quả….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.