Chương 10
CS2T
23/09/2013
-Thôi không xong rồi, phải chiến thôi – Tôi nói trong bụng và đưa dữ liệu lên
bộ não tìm ra phương án tác chiến hay nhất có thể
-Có hàng nóng, sử dụng vịnh xuân nhập nội thì có nước mà xuống đất nằm chứ chẳng chơi, với lại nhập nội rất nguy hiểm, Teakwondo sơ xuất một tý thì có nước vào bệnh viện đưa hai cái chân lên trời. Không được. Thôi theo thời của bố “Võ công an nhanh gọn” – Tôi nghĩ ra phương án
Xong, phương án tác chiến đó có, mà nói thế chứ khi thực chiến phải giữ cho tâm tỉnh để có phản xạ nhanh nhất với đòn tấn công của đối phương, chứ suy nghĩ này suy nghĩ nọ có nước mà ăn dao như chơi. Tôi thủ kiểu vịnh xuân và lúc này đầu óc giống như một giọt nước, chỉ còn biết “tiếp khách” thôi
-Víu - Tên cầm đầu có trên tay trái một cây dao tiến đến chào hỏi
Bọn này có dao và dám đâm thẳng như thế cho thấy chẳng phải bọn tầm thường có máu côn đồ sẵn chứ chẳng chơi.
Tôi thu người về phía sau một bước tránh dao, sau đó lách người sang phải.
-Víu – Một cú đấm khi hắn thấy tôi lách sang phải.
Tôi dùng tay phải đỡ tay đánh ra và đồng thời tay trái chặt xuống tước con dao trong tay.
-Xoảng- Cây dao rớt xuống với lực mạnh từ tay trái tôi.
Không chần chừ tôi sử dụng cái cùi trỏ của tay phải tặng cho hắn một phát vào mặt, sau đó một cú đánh vào trấn thủy.
-Ình.
Hạ được một tên, hắn nằm xuống dưới đường, cú ăn hai quá đẹp đó mà @@. Một tên cầm dao và một tên tay không tiến đến thử nghề của tôi.
-Víu – Một cú đá thẳng vào bụng.
Tôi lách người sang một bên thì cây dao của tên kia đâm theo vòng cung từ bên phải vào ba sườn,tôi niêm thủ cho dao không tiếp cận đến người và tặng cho hắn một cú đánh cực mạnh vào yết hầu.
-AAAAA – Tiếng hét của hắn không rõ cho lắm.
-Víu.
-Binh.
-Bốp.
Sau khi trúng vào yết hầu tôi tặng thêm một cú đá xoay người 180 độ vào mặt hai tên đó.
-Ình – Một tên nữa đi theo tiếng gọi của xe cứu thương.
Tên kia đứng không vững, nhanh chống sử dụng những đòn đánh của hổ hình quyền với lực rất mạnh vào trấn thủy, ngực, mặt của hắn.
-Binh.
-Bốp.
Và cuối cùng là hắn không chịu được thêm cú nào khi mặt đã có máu, tôi định đánh thêm nhưng..
-Víu – Một cây dao bổ từ trên xuống
Tôi lách người sang né, nhưng lần này phải ăn đòn sau cú bổ từ trên xuống, tôi né được nhưng hắn nhanh tay tạo thành một cú gạch nó ngang qua tay. Tình hình lúc này rất bất lợi còn hai tên nữa nhưng tôi đă ăn một dao và thấm mệt.
-Không ổn rồi,phải kết thúc thôi – Tôi thầm nghĩ.
-Víu – Một nhát dao nữa.
-Rắc.
-AAAAAAAAA.
-Xoảng – Cây dao đã rơi xuống đất sau cú bẻ tay của tôi.
-ổn rồi – Lúc này tôi mừng vì còn hai tên, một tay đã bị tước dao, thế là hai tên đều tay không
Vũ khí đã được tước hết, thời cơ để tôi dứt điểm hai tên đó, dù tay đang chảy máu và đôi chân đã thấm mệt, lấy những gì gọi là tinh hoa nhất của võ, những gì mà tôi được dạy và lấy luôn cái câu mà bố nói : “ Khi nguy hiểm nhất cũng là lúc phát huy tất cả những gì tiềm tàng”. Quả thật ngay sao đó câu nói của bố được phát huy, tôi bay vào hai tên đó đánh túi bụi, không thấy tay của tôi đâu, chỉ thấy hai tên đó lùi về và ăn đòn. Với tốc độ thả lỏng tay và uy lực cuối nằm ở ngọn nên nhanh chóng hai tên đó phải ăn đòn, chúng ra đòn nào bị tôi đỡ và phá giải ngay.
-Binh.
-Binh.
-Bốp.
-Dứt điểm thôi – Tôi đã thấy cơ hội.
Nhanh chóng bay lên và.
-Hâyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyaaaaaaaaa – Tôi hét lên.
Sử dụng đòn kẹp cổ theo kiểu cây kéo mà lúc nhỏ tập luyện rất nhiều, hai tên đó phải dính cái đòn, và sao những đòn đánh tốc lực cao và đầy dũng mãnh thì tên nào tên nấy đã sắp gục.
-ìNH – Tiếng rơi của ba người làm rung chuyển những hạt cát trên con đường @@
Tôi cũng chẳng có sung sướng gì mấy vì đây không phải là tập luyện nên sức dồn ở chân rất nhiều để quật hai tên đó xuống, cú té vừa rồi, tôi cũng hứng một phần. Hai tên đó vảy.
-Giaaaaaaaaaaaaaaa
Thế là hết vảy@@, tôi sử dụng cạnh ngang bàn tay chặc từ trên xuống với hết những sức lực còn lại vào trấn thủy và tất nhiên bọn chúng hết vảy. Năm tên đó ít nhất nằm khoảng ba tiếng nếu không bị ai quấy rầy, còn tên nào có duyên là một tiếng có thể ngồi.Tôi nhanh chóng đứng dậy.Nhìn lại mình lúc này thì cánh tay đã đầy máu ướt cả cái áo do vết thương gần mạch và cơ, lúc này bắt đầu có cảm giác hơi choáng và mệt nên khụy xuống luôn và …
-Huhu cậu có sao không? – Cô gái ấy từ gốc cây chạy đến nói với vẻ đầy lo sợ và có những giọt nước mắt
-Hộc..hộc..không sao – Tôi chống tay xuống đất và tỏ ra vẻ ta đây không sao
-Cái mặt kìa…Hức… máu thế kia – Cô ấy hoảng hốt và mắt ngấn nhiều giọt lệ
Đến lúc này thì tôi không thể nói mình không sao nữa vì cái mặt đã phản chủ từ lúc nào và vết thương chảy máu ra rất nhiều, nên đành ngậm ngùi chấp nhận là mình có sao
-Đừng lo mà….hihi…đi mau thôi – Tôi cười nhẹ trấn an và tính cái đường gọi là rút lui,chứ một tý có viện binh của bọn nó thì xuống đất mà nằm chứ chẳng chơi
Cô ấy vẫn ngồi đó giống như đang suy nghĩ cái gì đó, thấy thế tôi nắm tay lôi cô gái ấy đi.,thì mới chịu chạy theo. Đi được một đoạn khuất chỗ lúc nãy
-Nhà cậu ở đâu tớ đưa về – Tiễn phật phải tiễn đến tây thiên ^^
-Hức…. đầu ngõ ấy… – Em nói trong tiếng nấc dù nãy giờ đã nín
-Axxxxxxxxxxxx…………Sao nãy giờ không nói – Tôi điếng người và cũng nhận ra nhà mình phải đi qua đầu ngõ nãy giờ đi ngược
-Hix.. tớ có kịp nói đâu – Làm mặt phụng phịu dễ thương phết
-Thôi đi ngược lại vậy – Tôi nhìn thấy cái mặt đó không thể nào tức được nó đã xoa tan đi hết rồi
Nhưng nói là một chuyện suy nghĩ là một chuyện
-Thôi rồi lượm ơi, xuân này mầy không về rồi T ơi, quay lại đó mà có nước chết… Thôi kệ không lẻ để một người con gái xinh đẹp thế này đi một mình thì nguy hiểm sao. – Tôi vẫn“ngu” vì gái ^^. Vả lại nhà tôi cũng đi qua đầu ngõ
-Nhanh nào
Hai đứa tôi chạy ngược lại, người tôi đã thấm mệt, đôi chân thì nặng như chì, cánh tay thì đầy máu thấm mồ hôi nó rát đau dữ lắm nhưng vẫn bậm môi chịu chứ chẳng dám nói ra lời nào cả, chạy gần đến chỗ lúc nãy thì từ xa xa đã thấy đông người..
-Báo công an đi – Một người mặc đồ có vẻ tri thức
-Dao dính máu kìa – Một phụ nữ độ tuổi khoảng 40
-Tôi gọi rồi,họ bảo sẽ lại – Một ông bác độ tuổi khoảng 60 mấy
Rất đông người bu quanh đó, tôi dự là xác của năm tên đó vẫn còn ở đó, những cú ra đòn và phá giải chỉ nhầm mục đánh cho mấy tên đó ngất thôi chứ không có mức phát kình đến độ mà phải gây chấn thương cao và chết người, thế là tôi thở phào nhẹ nhỏm vì không có tiếp tập hai.
-Sao nhà kia mà đi một mình khúc vắng thế
-Hix..Tớ định qua nhà cậu ở bên đường Hùng Vương, nhưng đón taxi không có nên đi bộ một tý ai ngờ.. – Lúc này em ấy đã bình tỉnh lại, khuôn mặt trở nên tươi tắn xinh đẹp như ngày nào đấy
-Ừa… – Mặt dễ thương thế ai mà dám trách
Hai chúng tôi nói chuyện qua lại tới khi đến nhà của em ấy, trước mặt là một căn nhà khá là to, nhưng trước khi vào nhà phải qua một hàng rào sắt với cánh cổng màu xanh nước biển. Cánh cổng không che khuất hết toàn bộ vườn ở phía trước nhà. Tôi nhìn thấy ở trước nhà là một con đường bao bọc ngôi nhà và hai bên đường nào là cỏ,hoa…Khi bước vào thì không khí rất trong lành và thơm ngát làm cho con người tôi đang mệt mỏi trở nên dễ chịu hẳn lên. Nói chung là có nét của văn hóa hiện đại dù cho khuôn viên sân không được rộng cho lắm. Em ấy đưa tay vào thanh gỗ mở cửa ra nhưng chưa kịp thì..
-Thôi tớ về^^ – Đứng trên cái bậc thềm của trước nhà mà thấy ngại ngại sao ấy
-Vào đi, tớ ở nhà có một mình à – Em hiểu được ý của tôi
-Ừa.
Em đẩy cánh cửa kiếng có tay cầm bằng gỗ, hiện hữu trước mặt tôi lúc đó là một phòng khách của một căn nhà có lẽ của người giàu và có một điều làm tôi thấy thích thú của căn nhà này chính là sự trang trí rất đặc biệt, từ nhỏ đến giờ tôi mới được thấy.
Trời lúc này đã tối rồi nên căn nhà chỉ còn một tý ánh sáng gọi vào của cánh cửa số thôi nhưng trong nhà có một chỗ rất nổi bật, đó chính là cây cầu thang. Nếu nhìn sơ qua thì cây cầu thang này đơn như bao cây cầu thang khác không có gì đặc biệt cả nhưng nhìn trên tay vịnh của cầu có một thứ gì đó màu hồng lóe sáng lên rất đẹp,nhìn nó phản chiếu thì giống như một chiếc hoa, mà sao này tôi biết đó chính là hoa anh đào của xứ sở Nhật Bản được chạm khắc rất tinh tế và chắc ở Việt Nam không có cái thứ hai đâu nhỉ.
Sau khi em mở đèn thì tôi quan sát rõ hơn trong phòng khách lúc này có bộ ghế salon bằng gỗ,có hai cái ghế dài được xếp theo chiều dọc và chính giữa là cái bàn bằng kiếng và một điều nữa là những trên chiếc bàn có những con vật hình long, hình phụng,hình hạc hình hổ đang vờn nhau tạo dáng trong rất sinh động, và có một chút gì đó cảm giác của Âm-Dương.
Bên trái là một đường hẻm đủ rộng để hai người đi tôi đoán đó đường đi ra nhà bếp, trước con đường đó là một cái bàn, nếu ta ngồi xuống theo kiểu xếp bằng thì có thể ngang ngực gần cổ, xung quanh đó được trải một lớp nệm mỏng và bốn cái gì đó hình vuông giống như những cái gối thường thấy trong phim Nhật bản. Trên cái bàn đó là hai thanh kiếm ( không phải kiếm của Việt Nam ) loại mà dùng để chĩa chĩa của mấy người mặc đồ giáp toàn thân chỉ để hai con mắt ra thôi ^^, nó được xếp bắt chéo và hai cây có một điểm chung cắt nhau ở đầu kiếm. Kế bên là một thứ gì đó để trong cái vỏ màu đen hình giống như một cây đàn guitar và sao này tôi biết nó là đàn guitar, và cảm thấy con mắt và bộ não của mình tài giỏi ra sao@@. Sao khi lượn qua vẻ đồ sộ và đặc sắc của ngôi nhà tôi chốt thầm trong bụng một câu
-Thời này mà được ngôi nhà như thế này không phải là dân nghèo. Chuẩn quá rồi ^^ ( Phán hay không bà con cô bác )
Thấy tôi còn đứng một chỗ như thằng khờ thì em lên tiếng
-Hihi vào đây đi – Em nghiêng đầu và nở nụ cười xinh đẹp
Phải nói là lúc đó tôi giống Từ Hài chết đứng giữa trận mạc bởi cái nụ cười và cách tinh nghịch nó đó, làm tôi đơ tập hai trong ngày sao cái lần đơ ở lần đầu gặp em.
-Tha cho tớ đi.. cậu mà thế này tý nữa sao tớ chịu nổi ^^ – tôi nói thầm trong bụng chứ chẳng dám nói ra. Mà có nói ra cũng ăn vài cây chổi, khỏi ăn cơm thôi @@
-À..ừ
-Bây giờ muốn Seiza hay ngồi bình thường nà. Hihi – Em cười ngọt hơn kẹo, TRONG ĐẦU LÚC ĐÓ LÀ tôi muốn…………………………sở hữu cây kẹo đó @@
-HẢ, Seiza là ngồi gì – Đơ mặt ra tiếp tập ba, đó giờ có biết cái kiểu ngồi đó là ngồi gì đâu
Em thấy mặt tôi đơ ra hình như không nhịn được cười hay sao ấy, đưa tay lên miệng cười khúc khích rồi mới giải thích
-Seiza là kiểu ngồi truyền thống của Nhật dùng vào việc uống trà đạo, tiếp khách,… Ngồi cho biết ha – Em tuông ra một tràn giang đại hải giới thiệu về kiểu ngồi đó cho tôi.
-ừa cũng được– Tôi cũng tò mò với kiểu ngồi đó
Ngồi cho biết với người ta để sao này có ai nói cũng vỗ ngực là ta đây biết đó đừng có cho rằng thế này là lúa nhá vậy là một lần được lên tận chính tần mây chứ chẳng chơi^^…..
-Có hàng nóng, sử dụng vịnh xuân nhập nội thì có nước mà xuống đất nằm chứ chẳng chơi, với lại nhập nội rất nguy hiểm, Teakwondo sơ xuất một tý thì có nước vào bệnh viện đưa hai cái chân lên trời. Không được. Thôi theo thời của bố “Võ công an nhanh gọn” – Tôi nghĩ ra phương án
Xong, phương án tác chiến đó có, mà nói thế chứ khi thực chiến phải giữ cho tâm tỉnh để có phản xạ nhanh nhất với đòn tấn công của đối phương, chứ suy nghĩ này suy nghĩ nọ có nước mà ăn dao như chơi. Tôi thủ kiểu vịnh xuân và lúc này đầu óc giống như một giọt nước, chỉ còn biết “tiếp khách” thôi
-Víu - Tên cầm đầu có trên tay trái một cây dao tiến đến chào hỏi
Bọn này có dao và dám đâm thẳng như thế cho thấy chẳng phải bọn tầm thường có máu côn đồ sẵn chứ chẳng chơi.
Tôi thu người về phía sau một bước tránh dao, sau đó lách người sang phải.
-Víu – Một cú đấm khi hắn thấy tôi lách sang phải.
Tôi dùng tay phải đỡ tay đánh ra và đồng thời tay trái chặt xuống tước con dao trong tay.
-Xoảng- Cây dao rớt xuống với lực mạnh từ tay trái tôi.
Không chần chừ tôi sử dụng cái cùi trỏ của tay phải tặng cho hắn một phát vào mặt, sau đó một cú đánh vào trấn thủy.
-Ình.
Hạ được một tên, hắn nằm xuống dưới đường, cú ăn hai quá đẹp đó mà @@. Một tên cầm dao và một tên tay không tiến đến thử nghề của tôi.
-Víu – Một cú đá thẳng vào bụng.
Tôi lách người sang một bên thì cây dao của tên kia đâm theo vòng cung từ bên phải vào ba sườn,tôi niêm thủ cho dao không tiếp cận đến người và tặng cho hắn một cú đánh cực mạnh vào yết hầu.
-AAAAA – Tiếng hét của hắn không rõ cho lắm.
-Víu.
-Binh.
-Bốp.
Sau khi trúng vào yết hầu tôi tặng thêm một cú đá xoay người 180 độ vào mặt hai tên đó.
-Ình – Một tên nữa đi theo tiếng gọi của xe cứu thương.
Tên kia đứng không vững, nhanh chống sử dụng những đòn đánh của hổ hình quyền với lực rất mạnh vào trấn thủy, ngực, mặt của hắn.
-Binh.
-Bốp.
Và cuối cùng là hắn không chịu được thêm cú nào khi mặt đã có máu, tôi định đánh thêm nhưng..
-Víu – Một cây dao bổ từ trên xuống
Tôi lách người sang né, nhưng lần này phải ăn đòn sau cú bổ từ trên xuống, tôi né được nhưng hắn nhanh tay tạo thành một cú gạch nó ngang qua tay. Tình hình lúc này rất bất lợi còn hai tên nữa nhưng tôi đă ăn một dao và thấm mệt.
-Không ổn rồi,phải kết thúc thôi – Tôi thầm nghĩ.
-Víu – Một nhát dao nữa.
-Rắc.
-AAAAAAAAA.
-Xoảng – Cây dao đã rơi xuống đất sau cú bẻ tay của tôi.
-ổn rồi – Lúc này tôi mừng vì còn hai tên, một tay đã bị tước dao, thế là hai tên đều tay không
Vũ khí đã được tước hết, thời cơ để tôi dứt điểm hai tên đó, dù tay đang chảy máu và đôi chân đã thấm mệt, lấy những gì gọi là tinh hoa nhất của võ, những gì mà tôi được dạy và lấy luôn cái câu mà bố nói : “ Khi nguy hiểm nhất cũng là lúc phát huy tất cả những gì tiềm tàng”. Quả thật ngay sao đó câu nói của bố được phát huy, tôi bay vào hai tên đó đánh túi bụi, không thấy tay của tôi đâu, chỉ thấy hai tên đó lùi về và ăn đòn. Với tốc độ thả lỏng tay và uy lực cuối nằm ở ngọn nên nhanh chóng hai tên đó phải ăn đòn, chúng ra đòn nào bị tôi đỡ và phá giải ngay.
-Binh.
-Binh.
-Bốp.
-Dứt điểm thôi – Tôi đã thấy cơ hội.
Nhanh chóng bay lên và.
-Hâyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyaaaaaaaaa – Tôi hét lên.
Sử dụng đòn kẹp cổ theo kiểu cây kéo mà lúc nhỏ tập luyện rất nhiều, hai tên đó phải dính cái đòn, và sao những đòn đánh tốc lực cao và đầy dũng mãnh thì tên nào tên nấy đã sắp gục.
-ìNH – Tiếng rơi của ba người làm rung chuyển những hạt cát trên con đường @@
Tôi cũng chẳng có sung sướng gì mấy vì đây không phải là tập luyện nên sức dồn ở chân rất nhiều để quật hai tên đó xuống, cú té vừa rồi, tôi cũng hứng một phần. Hai tên đó vảy.
-Giaaaaaaaaaaaaaaa
Thế là hết vảy@@, tôi sử dụng cạnh ngang bàn tay chặc từ trên xuống với hết những sức lực còn lại vào trấn thủy và tất nhiên bọn chúng hết vảy. Năm tên đó ít nhất nằm khoảng ba tiếng nếu không bị ai quấy rầy, còn tên nào có duyên là một tiếng có thể ngồi.Tôi nhanh chóng đứng dậy.Nhìn lại mình lúc này thì cánh tay đã đầy máu ướt cả cái áo do vết thương gần mạch và cơ, lúc này bắt đầu có cảm giác hơi choáng và mệt nên khụy xuống luôn và …
-Huhu cậu có sao không? – Cô gái ấy từ gốc cây chạy đến nói với vẻ đầy lo sợ và có những giọt nước mắt
-Hộc..hộc..không sao – Tôi chống tay xuống đất và tỏ ra vẻ ta đây không sao
-Cái mặt kìa…Hức… máu thế kia – Cô ấy hoảng hốt và mắt ngấn nhiều giọt lệ
Đến lúc này thì tôi không thể nói mình không sao nữa vì cái mặt đã phản chủ từ lúc nào và vết thương chảy máu ra rất nhiều, nên đành ngậm ngùi chấp nhận là mình có sao
-Đừng lo mà….hihi…đi mau thôi – Tôi cười nhẹ trấn an và tính cái đường gọi là rút lui,chứ một tý có viện binh của bọn nó thì xuống đất mà nằm chứ chẳng chơi
Cô ấy vẫn ngồi đó giống như đang suy nghĩ cái gì đó, thấy thế tôi nắm tay lôi cô gái ấy đi.,thì mới chịu chạy theo. Đi được một đoạn khuất chỗ lúc nãy
-Nhà cậu ở đâu tớ đưa về – Tiễn phật phải tiễn đến tây thiên ^^
-Hức…. đầu ngõ ấy… – Em nói trong tiếng nấc dù nãy giờ đã nín
-Axxxxxxxxxxxx…………Sao nãy giờ không nói – Tôi điếng người và cũng nhận ra nhà mình phải đi qua đầu ngõ nãy giờ đi ngược
-Hix.. tớ có kịp nói đâu – Làm mặt phụng phịu dễ thương phết
-Thôi đi ngược lại vậy – Tôi nhìn thấy cái mặt đó không thể nào tức được nó đã xoa tan đi hết rồi
Nhưng nói là một chuyện suy nghĩ là một chuyện
-Thôi rồi lượm ơi, xuân này mầy không về rồi T ơi, quay lại đó mà có nước chết… Thôi kệ không lẻ để một người con gái xinh đẹp thế này đi một mình thì nguy hiểm sao. – Tôi vẫn“ngu” vì gái ^^. Vả lại nhà tôi cũng đi qua đầu ngõ
-Nhanh nào
Hai đứa tôi chạy ngược lại, người tôi đã thấm mệt, đôi chân thì nặng như chì, cánh tay thì đầy máu thấm mồ hôi nó rát đau dữ lắm nhưng vẫn bậm môi chịu chứ chẳng dám nói ra lời nào cả, chạy gần đến chỗ lúc nãy thì từ xa xa đã thấy đông người..
-Báo công an đi – Một người mặc đồ có vẻ tri thức
-Dao dính máu kìa – Một phụ nữ độ tuổi khoảng 40
-Tôi gọi rồi,họ bảo sẽ lại – Một ông bác độ tuổi khoảng 60 mấy
Rất đông người bu quanh đó, tôi dự là xác của năm tên đó vẫn còn ở đó, những cú ra đòn và phá giải chỉ nhầm mục đánh cho mấy tên đó ngất thôi chứ không có mức phát kình đến độ mà phải gây chấn thương cao và chết người, thế là tôi thở phào nhẹ nhỏm vì không có tiếp tập hai.
-Sao nhà kia mà đi một mình khúc vắng thế
-Hix..Tớ định qua nhà cậu ở bên đường Hùng Vương, nhưng đón taxi không có nên đi bộ một tý ai ngờ.. – Lúc này em ấy đã bình tỉnh lại, khuôn mặt trở nên tươi tắn xinh đẹp như ngày nào đấy
-Ừa… – Mặt dễ thương thế ai mà dám trách
Hai chúng tôi nói chuyện qua lại tới khi đến nhà của em ấy, trước mặt là một căn nhà khá là to, nhưng trước khi vào nhà phải qua một hàng rào sắt với cánh cổng màu xanh nước biển. Cánh cổng không che khuất hết toàn bộ vườn ở phía trước nhà. Tôi nhìn thấy ở trước nhà là một con đường bao bọc ngôi nhà và hai bên đường nào là cỏ,hoa…Khi bước vào thì không khí rất trong lành và thơm ngát làm cho con người tôi đang mệt mỏi trở nên dễ chịu hẳn lên. Nói chung là có nét của văn hóa hiện đại dù cho khuôn viên sân không được rộng cho lắm. Em ấy đưa tay vào thanh gỗ mở cửa ra nhưng chưa kịp thì..
-Thôi tớ về^^ – Đứng trên cái bậc thềm của trước nhà mà thấy ngại ngại sao ấy
-Vào đi, tớ ở nhà có một mình à – Em hiểu được ý của tôi
-Ừa.
Em đẩy cánh cửa kiếng có tay cầm bằng gỗ, hiện hữu trước mặt tôi lúc đó là một phòng khách của một căn nhà có lẽ của người giàu và có một điều làm tôi thấy thích thú của căn nhà này chính là sự trang trí rất đặc biệt, từ nhỏ đến giờ tôi mới được thấy.
Trời lúc này đã tối rồi nên căn nhà chỉ còn một tý ánh sáng gọi vào của cánh cửa số thôi nhưng trong nhà có một chỗ rất nổi bật, đó chính là cây cầu thang. Nếu nhìn sơ qua thì cây cầu thang này đơn như bao cây cầu thang khác không có gì đặc biệt cả nhưng nhìn trên tay vịnh của cầu có một thứ gì đó màu hồng lóe sáng lên rất đẹp,nhìn nó phản chiếu thì giống như một chiếc hoa, mà sao này tôi biết đó chính là hoa anh đào của xứ sở Nhật Bản được chạm khắc rất tinh tế và chắc ở Việt Nam không có cái thứ hai đâu nhỉ.
Sau khi em mở đèn thì tôi quan sát rõ hơn trong phòng khách lúc này có bộ ghế salon bằng gỗ,có hai cái ghế dài được xếp theo chiều dọc và chính giữa là cái bàn bằng kiếng và một điều nữa là những trên chiếc bàn có những con vật hình long, hình phụng,hình hạc hình hổ đang vờn nhau tạo dáng trong rất sinh động, và có một chút gì đó cảm giác của Âm-Dương.
Bên trái là một đường hẻm đủ rộng để hai người đi tôi đoán đó đường đi ra nhà bếp, trước con đường đó là một cái bàn, nếu ta ngồi xuống theo kiểu xếp bằng thì có thể ngang ngực gần cổ, xung quanh đó được trải một lớp nệm mỏng và bốn cái gì đó hình vuông giống như những cái gối thường thấy trong phim Nhật bản. Trên cái bàn đó là hai thanh kiếm ( không phải kiếm của Việt Nam ) loại mà dùng để chĩa chĩa của mấy người mặc đồ giáp toàn thân chỉ để hai con mắt ra thôi ^^, nó được xếp bắt chéo và hai cây có một điểm chung cắt nhau ở đầu kiếm. Kế bên là một thứ gì đó để trong cái vỏ màu đen hình giống như một cây đàn guitar và sao này tôi biết nó là đàn guitar, và cảm thấy con mắt và bộ não của mình tài giỏi ra sao@@. Sao khi lượn qua vẻ đồ sộ và đặc sắc của ngôi nhà tôi chốt thầm trong bụng một câu
-Thời này mà được ngôi nhà như thế này không phải là dân nghèo. Chuẩn quá rồi ^^ ( Phán hay không bà con cô bác )
Thấy tôi còn đứng một chỗ như thằng khờ thì em lên tiếng
-Hihi vào đây đi – Em nghiêng đầu và nở nụ cười xinh đẹp
Phải nói là lúc đó tôi giống Từ Hài chết đứng giữa trận mạc bởi cái nụ cười và cách tinh nghịch nó đó, làm tôi đơ tập hai trong ngày sao cái lần đơ ở lần đầu gặp em.
-Tha cho tớ đi.. cậu mà thế này tý nữa sao tớ chịu nổi ^^ – tôi nói thầm trong bụng chứ chẳng dám nói ra. Mà có nói ra cũng ăn vài cây chổi, khỏi ăn cơm thôi @@
-À..ừ
-Bây giờ muốn Seiza hay ngồi bình thường nà. Hihi – Em cười ngọt hơn kẹo, TRONG ĐẦU LÚC ĐÓ LÀ tôi muốn…………………………sở hữu cây kẹo đó @@
-HẢ, Seiza là ngồi gì – Đơ mặt ra tiếp tập ba, đó giờ có biết cái kiểu ngồi đó là ngồi gì đâu
Em thấy mặt tôi đơ ra hình như không nhịn được cười hay sao ấy, đưa tay lên miệng cười khúc khích rồi mới giải thích
-Seiza là kiểu ngồi truyền thống của Nhật dùng vào việc uống trà đạo, tiếp khách,… Ngồi cho biết ha – Em tuông ra một tràn giang đại hải giới thiệu về kiểu ngồi đó cho tôi.
-ừa cũng được– Tôi cũng tò mò với kiểu ngồi đó
Ngồi cho biết với người ta để sao này có ai nói cũng vỗ ngực là ta đây biết đó đừng có cho rằng thế này là lúa nhá vậy là một lần được lên tận chính tần mây chứ chẳng chơi^^…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.