Chương 110
CS2T
01/10/2013
Cái ngày cuối tuần cũng đã đến, cái chân của tôi cũng được tháo băng
ra nhìn nó cũng như bình thường, cái cảm giác thoải mái hiện hữu xuất
hiện giống như một con sư tử được trả về tự do, con sư tử còn được chạy
nhảy nhưng tôi phải mất thêm một thời gian nữa mới tiếp xúc được đến
trái bóng. Chẳng biết số phận của mình sẽ ra sau nếu không đá bóng nữa,
đó là một niềm đam mê không thể nào rủ bỏ được.
Cuối cùng tôi cũng đã được trả tự do, những bước đi đầy khập khểnh, tôi không dám để nguyên bàn chân xuống dưới đất chỉ dám đi nhẹ nhàng cái chân phải của mình thôi, mỗi khi đi hết một bàn thì từ dưới lòng bàn chân đau nhói lên đến tận xương tỷ, chẳng hiểu nổi tại sao. Mỗi lần đi xuống hoặc lên cầu thang nhà thì tôi rất cực khổ thế là địa bàn sinh sống được chuyển dời, bố mẹ lên lầu ở phòng tôi còn tôi xuống phòng bố mẹ.
Mỗi lần đi đâu thì có một người trong nhà giúp đỡ, hai thằng anh tôi cũng thương cho đứa em và trốn mẹ đi đá bóng. Từ khi tôi bị thế này mẹ cấm cửa không cho mấy đứa con quý tử đá bóng nửa nhưng vì niềm đam mê phải chịu thôi. Thời gian dần trôi qua, cái chân của tôi cũng hồi phục, nói đến phải cảm ơn hai người con gái ấy, chăm sóc suốt cho tôi chứ một mình ở nhà những buổi sáng không biết phải làm thế nào nữa. Ngày 20/11 cũng trôi qua rồi, tỉ lệ với nó là những trận đấu vòng chung kết của giải bóng đá của trường sắp diễn ra, cận kề với thi học kì. Chúng tôi đá hết lượt trận tranh giành suất vào vòng 16 đội mạnh nhất sẽ thi học kì một, một năm học nhanh chóng kết thúc qua đi.
-Chân mầy sau rồi – Thằng Tùng vừa thấy tôi.
-Đỡ rồi mầy ơi.
-Đá được chưa ? – Bọn nó lo cái chân của tôi còn hơn tôi.
-Mẹ, thằng phò chân nó thế kia cầu năm sau mới đá được – thằng Chung thở dài.
-Mầy ông thôi đi, cố lên. – bà Trân cỗ vũ.
-Không có nó đá bằng gì ? – thằng Hùng thất vọng.
-Thôi đi, chắc tao đá được mà. – Tôi phủi tay qua mặt.
Ai cũng há hốc mở miệng với câu nói vừa rồi của tôi, hai người con gái Bạch Yến và Như cũng ngạc nhiên với câu nói vừa rồi, với tình hình như thế này thì tôi chắc rằng không thể ra sân được rồi.
-Thôi, để bữa khác nói – Bạch Mai lên tiếng.
Thế là cả bọn giải tán ai nấy đi về chỗ của mình, tôi khỏi cần đi vì bọn này tụ tập chỗ mình mà, cũng có những rầu rĩ về trận đấu sắp đến, không lẻ bao nhiêu công sức bây giờ phải đổ sông, đổ biển hết chỉ vì một tiền đạo bị đau chân hay sao. Tôi không cam chịu số phận nhưng người hiểu rõ cái chân mình lúc này cũng chính là tôi, đi thì nó bình thường có lúc hơi đau nhói một chút rồi cũng vơi đi nhưng chạy thì không hề được, tốc độ không nhanh cho lắm với lại rất khập khễnh, tôi cố gắng che giấu điều này.
Những buổi học nhanh chóng trôi qua, tôi vẫn chạy xe đạp một mình về nhà để chứng tỏ bình thường để mọi người thân nhất là đám bạn bè không lo lắng. Nhiều chuyện xảy ra quá nhiều nên cũng sinh ra mệt mỏi nếu không có hai người con gái ấy ở chung một nhà thì tôi chẳng biết phải làm sao với tình hình như thế nữa, phải nói cảm ơn họ rất nhiều hai người con gái xinh đẹp kiều diễm.
Buổi cơm tối như thường lệ trong gia đình…
Vẫn với những món ăn ngon do Bạch Yến và Như nấu, hai người càng ở gần nhau càng giống hai chị em ruột thịt máu mủ hơn, nhiều chuyện họ hiểu nhau đến bất ngờ, bố mẹ tôi rất hài lòng về hai người con gái ấy, còn hai người anh của tôi thì khỏi nói nhé, tôi thì khỏi bàn cãi có họ nên mới được sung sướng như thế này. Cảm ơn ông trời.
-Cháu xin phép hai bác ngày mai cháu về nhà. – Giọng nói ngọt ngào với câu nói mà trong gia đình tôi không ai mong đợi.
-Sặc . -Anh hai cùng với tôi sặc cơm lên đến tận mũi.
-Sao thế cháu ? – Mẫu thân trìu mến hỏi.
-Sao thế Yến ? – Như cũng ngạc nhiên
Bố tôi không nói gì cả nhưng im lặng lắng nghe tình hình..
-Hihi, cháu về nhanh để lâu rồi cũng lạnh lắm – Em lại diện lý do.
-Để bác kêu thằng Phong và Gia qua dọn dẹp cho, ở đây cho vui – Bố tôi nheo mắt với em.
-Đúng đó – Tôi ủng hộ ý kiến.
-Để may mình qua dọn tiếp bạn, không sao đâu, cứ ở đây đi, một mình tớ cũng buồn lắm – Như lại lên tiếng.
Thế là kế hoạch của em bị phá sản chưa đến lượt mẫu thân tôi mở miệng, tôi thì thong thả ăn vì chắc rằng từ đây về sau người con gái ấy không thể mở miệng nói xin về cái căn nhà rộng lớn ấy thêm một lần nào nửa. Tự nhiên rất sợ người con gái ây bước ra khỏi căn nhà của mình,…
Sáng hôm sau….
-Oầy – Tôi thức dậy chào đón một ngày mới với những ánh sáng ban mai.
Hôm nay sức khỏe dồi dào, tinh thần thoải mái, lâu quá không đi lại những đường quyền của ba môn phái đang ngự trị trong bản thân mình, từ ngày nằm bệnh viện về đến nhà cũng không tập võ mỗi buổi sáng nữa, hôm nay đúng là một ngày tốt. Tôi vệ sinh cá nhân xong xuôi nhanh chóng, khởi động cho nóng người, những màn khởi động kiểu thể dục nhẹ nhàng nhanh chóng vơi đi. Những cú đá đầu tiên ngon lành như trái chanh vậy nhưng đến khi thực hiện cú đá bay thì…. chân phải đá không được, làm chân trụ cũng không được, tôi bắt đầu lo lắng.
-Cái đệch gì thế này – Tôi sờ cái chân thì vẫn còn cảm giác, vẫn như bình thường.
Thấy làm lạ quá đi, mình đã bình phục rồi mà tại sao lại như thế, tôi rất lo lắng sợ nó ảnh hưởng thì không hay tý nào, một phần nghĩ là do chấn thương nên không tập nữa, đấm vài cú phát kình lực vận khí cho khỏe người rồi thôi chứ không tập đá nữa, gần thi đấu bóng đá đến rồi tôi không muốn làm một kẻ ngồi ngoài sân dự bị.
Cái gì đến nó cũng đến…. Buổi trưa hôm đó tôi chuẩn bị đi học thì bố chạy xe về nhà…. đúng lúc ba đứa tôi ra đến sân..
-Chân con sau rồi Tâm ? – Bố hỏi.
-Dạ bình thường, ổn rồi ạ. – Tôi che giấu.
-Thế thì tốt quá, tối nay con với Phong và Gia vào lớp võ của thầy Liêm, giúp thầy biểu diễn khai giảng khóa học mới nhé – Bố nhanh chóng nói ra giống như ma đuổi.
Tôi giật bắn với câu nói vừa rồi, mới sáng nay đá chưa xong thì biểu với chả diễn cái mô tê sất gì, có nước làm trò cường cho bàn dân thiên hạ thì có chứ biểu với chả diễn.
-Vậy nhé, bố đi đây, ba đứa đi học cẩn thận đấy. – Bố nói và…
-Vèo – Tiếng xe chạy mất tiêu.
Thế là những rầu lo bỗng chốc ập xuống đầu tôi càng nhiều, hai người con gái kia thì nhí nha nhí nhố tối nay đòi đi xem tôi biểu diễn, chẳng biết phải làm thế nào nữa. Nói gì nói thầy Liêm cũng đã dạy tôi từ khi còn nhỏ, lúc ấy còn cầm cái bình sữa uống ( đến khi học lớp 3 mới bỏ @@ ), nên tối nay tôi phải đi. Đang đi học nên dẹp chuyện đó qua một bên vì rằng đến tận 19h30 mới vào lớp võ mà ( thường thì 19h30 lớp võ mới mở ). Đi đến đoạn ngã tư Lý Tự Trọng thì gặp hạm đội đám bạn khùng của mình…
-Ê, Tâm, Yến, Như - Thằng Sang lớn họng gọi
Ba đứa tôi nhìn nhau rồi chạy qua bên kia đường 30/4 nơi mà mấy đứa nó đang ú ớ gọi, vẫy tay tùm lum đủ thứ…
-Đi đâu mà đông thế ? – Tôi hỏi bọn nó.
-Đi đám nhà thằng Đức.- Thằng Tùng trả lời
-Đám gì ? – Như hỏi.
-Đám giỗ của ông ngoại nó, đi nhé – thằng Chung ngọt ngào rủ ren hai người con gái xinh đẹp vì Bạch Mai đã yên vị trí đợi chúng tôi bàn bạc.
-Mấy cậu không đi học hả ? – Bạch Yến hỏi cả đám.
-Không, trốn đê, hê hê – Bà Nguyệt rủ Yến.
-Đi đi, trốn một bữa không sao đâu – Bà Huyền dụ dỗ nai tơ.
Tôi đưa ánh mắt nhìn sang hai người con gái, bản thân thì khỏi nói đang chán muốn đi chơi thì đúng lúc bọn này rủ nên chuyện tôi đi cùng bọn chúng là bình thường, chỉ đợi hai người con gái ấy đưa ra quyết định. Bọn nó ra sức thuyết phục bây giờ là thời gian im lặng để chờ đợi đáp án cuối cùng, còn tôi thì dự đoán chắc chắn rằng họ sẽ đi.
-Ừ, đi thì đi – Như đã ra quyết định.
-Các cậu sao thì tớ vậy, hihi – Bạch Yến tủm tỉm đưa ra lựa chọn cuối cùng.
-Ố yes – thằng Tùng mừng như được ai cho quà bánh.
-Đi thôi – bà Kiều Oanh hớn hở.
-Vui rồi – Vẻ mặt đầy tươi tỉnh của bà Trân.
Thế là cả bọn kéo nhau đi thẳng về phía Hùng Vương, tôi hỏi trong đám có ai biết nhà không thì bọn nó bảo thằng Tùng biết, thằng Tùng bảo gần lắm nhưng cả bọn chạy dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa muốn cháy cả đầu chẳng thấy tới đâu, toàn nghe những câu sôi máu không à..
-Tới chưa ? – Tôi hỏi nó.
-Gần đến rồi.
-Mụ tổ độ dừa khô nhà mầy, gần tới với sắp tới – thằng Chung bực bội.
-Xa quá – bà Huyền than thở.
-Xa thật, kiếm chỗ uống nước đi – Bạch Mai đưa ra ý kiến.
Chạy thêm một đoạn khoảng 5km nữa, đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhãi thằng Tùng trở thành phạm nhân thiên cổ, chạy hơn 8km mà chẳng thấy nhà ông ngoại của thằng Đức ở đâu, may mắn là bọn tôi thấy được một quán nước mía ven đường thế là cả bọn tấp vào uống. Trưa nắng làm một ly nước mía mát lạnh thì đã gì đâu…
-Đừng uống nhiều cậu – Bạch Mai chặng họng tôi.
-Hả ? – Tôi ngạc nhiên đang khát muốn chết.
-Lấy ly tớ nè – Em đưa ly nước của em cho tôi, không thấy nước đá toàn là nước mía là nhiều.
-Ờ. – Tôi cũng ngoan ngoãn cầm lấy ly nước đó.
Uống ly nước đấy vào cũng có cảm giác lạnh lạnh đấy nhưng không bằng nước đá, có vị hơi mặn một tý, nhưng tôi vẫn uống hết cái ly nước ấy. Nhìn sang Bạch Yến và Như thì thấy ly nước của họ cũng không có đá, tôi lấy làm lại, mọi người thì uống bỏ đá vào nhưng tại ba người con gái này lại uống không đá, khó hiểu thật đấy.
-Thằng Tùng, mầy nói thật đi còn bao xa nữa. ? – Thằng Khôi dứ nắm đấm vào mặt nó.
-5km nữa. – Nó úp mặt xuống.
-Đệch
-Đùa tao à – Tôi trố mắt rồi.
-Có nhầm không thế ? – Bà Trân phun nước ra.
-…
Cả bọn đứa thì đòi về đứa thì đòi đi tiếp vì hứng thú, cả bọn chia rẻ nội bộ, cuối cùng tôi đưa ra quyết định đi tiếp dù gì cũng gần 13 giờ rồi, đi thêm 5km nữa cùng lắm là 14h30 chứ gì, thế là cả bọn bước ra, người trả tiền nước là tôi, ôi thôi xui vãi, hên là hôm nay đêm tiền nhiều nếu không thì có nước húp cháo.
Đúng như tôi dự đoán, cả bọn chạy đứt hơi thì cuối cùng cái cuâ nói mà ai cũng mong đợi nhất cũng phát ra từ cái miệng chết tiệt của thằng Tùng, lần này nó với thằng Đức phối hợp với nhau cho cả bọn ăn một quả là cay cú đấy mà.
-Tới rồi – Nó chỉ vào con đường đất.
-Ở đây là đâu thế ? – Tôi hỏi cả bọn.
Bọn nó ai cũng lắc đầu, không biết ở đây là ở đâu vì có lẻ rằng cả bọn ít ra khỏi cái thành thị vốn nhốn nha nhốn nháo ấy nên đâu có biết cái vùng quê nông thôn đầy thanh bình và yên tỉnh như thế này, vừa đặt chân xuống chúng tôi đã thấy những con bò đang ăn cỏ, những hàng trúc xanh cao vút, thật là một kỉ niệm khó quá.
Cả bọn lếch thân vào cái con đường ấy, cái con đường mà tôi không bao giờ quên được…..
Cuối cùng tôi cũng đã được trả tự do, những bước đi đầy khập khểnh, tôi không dám để nguyên bàn chân xuống dưới đất chỉ dám đi nhẹ nhàng cái chân phải của mình thôi, mỗi khi đi hết một bàn thì từ dưới lòng bàn chân đau nhói lên đến tận xương tỷ, chẳng hiểu nổi tại sao. Mỗi lần đi xuống hoặc lên cầu thang nhà thì tôi rất cực khổ thế là địa bàn sinh sống được chuyển dời, bố mẹ lên lầu ở phòng tôi còn tôi xuống phòng bố mẹ.
Mỗi lần đi đâu thì có một người trong nhà giúp đỡ, hai thằng anh tôi cũng thương cho đứa em và trốn mẹ đi đá bóng. Từ khi tôi bị thế này mẹ cấm cửa không cho mấy đứa con quý tử đá bóng nửa nhưng vì niềm đam mê phải chịu thôi. Thời gian dần trôi qua, cái chân của tôi cũng hồi phục, nói đến phải cảm ơn hai người con gái ấy, chăm sóc suốt cho tôi chứ một mình ở nhà những buổi sáng không biết phải làm thế nào nữa. Ngày 20/11 cũng trôi qua rồi, tỉ lệ với nó là những trận đấu vòng chung kết của giải bóng đá của trường sắp diễn ra, cận kề với thi học kì. Chúng tôi đá hết lượt trận tranh giành suất vào vòng 16 đội mạnh nhất sẽ thi học kì một, một năm học nhanh chóng kết thúc qua đi.
-Chân mầy sau rồi – Thằng Tùng vừa thấy tôi.
-Đỡ rồi mầy ơi.
-Đá được chưa ? – Bọn nó lo cái chân của tôi còn hơn tôi.
-Mẹ, thằng phò chân nó thế kia cầu năm sau mới đá được – thằng Chung thở dài.
-Mầy ông thôi đi, cố lên. – bà Trân cỗ vũ.
-Không có nó đá bằng gì ? – thằng Hùng thất vọng.
-Thôi đi, chắc tao đá được mà. – Tôi phủi tay qua mặt.
Ai cũng há hốc mở miệng với câu nói vừa rồi của tôi, hai người con gái Bạch Yến và Như cũng ngạc nhiên với câu nói vừa rồi, với tình hình như thế này thì tôi chắc rằng không thể ra sân được rồi.
-Thôi, để bữa khác nói – Bạch Mai lên tiếng.
Thế là cả bọn giải tán ai nấy đi về chỗ của mình, tôi khỏi cần đi vì bọn này tụ tập chỗ mình mà, cũng có những rầu rĩ về trận đấu sắp đến, không lẻ bao nhiêu công sức bây giờ phải đổ sông, đổ biển hết chỉ vì một tiền đạo bị đau chân hay sao. Tôi không cam chịu số phận nhưng người hiểu rõ cái chân mình lúc này cũng chính là tôi, đi thì nó bình thường có lúc hơi đau nhói một chút rồi cũng vơi đi nhưng chạy thì không hề được, tốc độ không nhanh cho lắm với lại rất khập khễnh, tôi cố gắng che giấu điều này.
Những buổi học nhanh chóng trôi qua, tôi vẫn chạy xe đạp một mình về nhà để chứng tỏ bình thường để mọi người thân nhất là đám bạn bè không lo lắng. Nhiều chuyện xảy ra quá nhiều nên cũng sinh ra mệt mỏi nếu không có hai người con gái ấy ở chung một nhà thì tôi chẳng biết phải làm sao với tình hình như thế nữa, phải nói cảm ơn họ rất nhiều hai người con gái xinh đẹp kiều diễm.
Buổi cơm tối như thường lệ trong gia đình…
Vẫn với những món ăn ngon do Bạch Yến và Như nấu, hai người càng ở gần nhau càng giống hai chị em ruột thịt máu mủ hơn, nhiều chuyện họ hiểu nhau đến bất ngờ, bố mẹ tôi rất hài lòng về hai người con gái ấy, còn hai người anh của tôi thì khỏi nói nhé, tôi thì khỏi bàn cãi có họ nên mới được sung sướng như thế này. Cảm ơn ông trời.
-Cháu xin phép hai bác ngày mai cháu về nhà. – Giọng nói ngọt ngào với câu nói mà trong gia đình tôi không ai mong đợi.
-Sặc . -Anh hai cùng với tôi sặc cơm lên đến tận mũi.
-Sao thế cháu ? – Mẫu thân trìu mến hỏi.
-Sao thế Yến ? – Như cũng ngạc nhiên
Bố tôi không nói gì cả nhưng im lặng lắng nghe tình hình..
-Hihi, cháu về nhanh để lâu rồi cũng lạnh lắm – Em lại diện lý do.
-Để bác kêu thằng Phong và Gia qua dọn dẹp cho, ở đây cho vui – Bố tôi nheo mắt với em.
-Đúng đó – Tôi ủng hộ ý kiến.
-Để may mình qua dọn tiếp bạn, không sao đâu, cứ ở đây đi, một mình tớ cũng buồn lắm – Như lại lên tiếng.
Thế là kế hoạch của em bị phá sản chưa đến lượt mẫu thân tôi mở miệng, tôi thì thong thả ăn vì chắc rằng từ đây về sau người con gái ấy không thể mở miệng nói xin về cái căn nhà rộng lớn ấy thêm một lần nào nửa. Tự nhiên rất sợ người con gái ây bước ra khỏi căn nhà của mình,…
Sáng hôm sau….
-Oầy – Tôi thức dậy chào đón một ngày mới với những ánh sáng ban mai.
Hôm nay sức khỏe dồi dào, tinh thần thoải mái, lâu quá không đi lại những đường quyền của ba môn phái đang ngự trị trong bản thân mình, từ ngày nằm bệnh viện về đến nhà cũng không tập võ mỗi buổi sáng nữa, hôm nay đúng là một ngày tốt. Tôi vệ sinh cá nhân xong xuôi nhanh chóng, khởi động cho nóng người, những màn khởi động kiểu thể dục nhẹ nhàng nhanh chóng vơi đi. Những cú đá đầu tiên ngon lành như trái chanh vậy nhưng đến khi thực hiện cú đá bay thì…. chân phải đá không được, làm chân trụ cũng không được, tôi bắt đầu lo lắng.
-Cái đệch gì thế này – Tôi sờ cái chân thì vẫn còn cảm giác, vẫn như bình thường.
Thấy làm lạ quá đi, mình đã bình phục rồi mà tại sao lại như thế, tôi rất lo lắng sợ nó ảnh hưởng thì không hay tý nào, một phần nghĩ là do chấn thương nên không tập nữa, đấm vài cú phát kình lực vận khí cho khỏe người rồi thôi chứ không tập đá nữa, gần thi đấu bóng đá đến rồi tôi không muốn làm một kẻ ngồi ngoài sân dự bị.
Cái gì đến nó cũng đến…. Buổi trưa hôm đó tôi chuẩn bị đi học thì bố chạy xe về nhà…. đúng lúc ba đứa tôi ra đến sân..
-Chân con sau rồi Tâm ? – Bố hỏi.
-Dạ bình thường, ổn rồi ạ. – Tôi che giấu.
-Thế thì tốt quá, tối nay con với Phong và Gia vào lớp võ của thầy Liêm, giúp thầy biểu diễn khai giảng khóa học mới nhé – Bố nhanh chóng nói ra giống như ma đuổi.
Tôi giật bắn với câu nói vừa rồi, mới sáng nay đá chưa xong thì biểu với chả diễn cái mô tê sất gì, có nước làm trò cường cho bàn dân thiên hạ thì có chứ biểu với chả diễn.
-Vậy nhé, bố đi đây, ba đứa đi học cẩn thận đấy. – Bố nói và…
-Vèo – Tiếng xe chạy mất tiêu.
Thế là những rầu lo bỗng chốc ập xuống đầu tôi càng nhiều, hai người con gái kia thì nhí nha nhí nhố tối nay đòi đi xem tôi biểu diễn, chẳng biết phải làm thế nào nữa. Nói gì nói thầy Liêm cũng đã dạy tôi từ khi còn nhỏ, lúc ấy còn cầm cái bình sữa uống ( đến khi học lớp 3 mới bỏ @@ ), nên tối nay tôi phải đi. Đang đi học nên dẹp chuyện đó qua một bên vì rằng đến tận 19h30 mới vào lớp võ mà ( thường thì 19h30 lớp võ mới mở ). Đi đến đoạn ngã tư Lý Tự Trọng thì gặp hạm đội đám bạn khùng của mình…
-Ê, Tâm, Yến, Như - Thằng Sang lớn họng gọi
Ba đứa tôi nhìn nhau rồi chạy qua bên kia đường 30/4 nơi mà mấy đứa nó đang ú ớ gọi, vẫy tay tùm lum đủ thứ…
-Đi đâu mà đông thế ? – Tôi hỏi bọn nó.
-Đi đám nhà thằng Đức.- Thằng Tùng trả lời
-Đám gì ? – Như hỏi.
-Đám giỗ của ông ngoại nó, đi nhé – thằng Chung ngọt ngào rủ ren hai người con gái xinh đẹp vì Bạch Mai đã yên vị trí đợi chúng tôi bàn bạc.
-Mấy cậu không đi học hả ? – Bạch Yến hỏi cả đám.
-Không, trốn đê, hê hê – Bà Nguyệt rủ Yến.
-Đi đi, trốn một bữa không sao đâu – Bà Huyền dụ dỗ nai tơ.
Tôi đưa ánh mắt nhìn sang hai người con gái, bản thân thì khỏi nói đang chán muốn đi chơi thì đúng lúc bọn này rủ nên chuyện tôi đi cùng bọn chúng là bình thường, chỉ đợi hai người con gái ấy đưa ra quyết định. Bọn nó ra sức thuyết phục bây giờ là thời gian im lặng để chờ đợi đáp án cuối cùng, còn tôi thì dự đoán chắc chắn rằng họ sẽ đi.
-Ừ, đi thì đi – Như đã ra quyết định.
-Các cậu sao thì tớ vậy, hihi – Bạch Yến tủm tỉm đưa ra lựa chọn cuối cùng.
-Ố yes – thằng Tùng mừng như được ai cho quà bánh.
-Đi thôi – bà Kiều Oanh hớn hở.
-Vui rồi – Vẻ mặt đầy tươi tỉnh của bà Trân.
Thế là cả bọn kéo nhau đi thẳng về phía Hùng Vương, tôi hỏi trong đám có ai biết nhà không thì bọn nó bảo thằng Tùng biết, thằng Tùng bảo gần lắm nhưng cả bọn chạy dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa muốn cháy cả đầu chẳng thấy tới đâu, toàn nghe những câu sôi máu không à..
-Tới chưa ? – Tôi hỏi nó.
-Gần đến rồi.
-Mụ tổ độ dừa khô nhà mầy, gần tới với sắp tới – thằng Chung bực bội.
-Xa quá – bà Huyền than thở.
-Xa thật, kiếm chỗ uống nước đi – Bạch Mai đưa ra ý kiến.
Chạy thêm một đoạn khoảng 5km nữa, đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhãi thằng Tùng trở thành phạm nhân thiên cổ, chạy hơn 8km mà chẳng thấy nhà ông ngoại của thằng Đức ở đâu, may mắn là bọn tôi thấy được một quán nước mía ven đường thế là cả bọn tấp vào uống. Trưa nắng làm một ly nước mía mát lạnh thì đã gì đâu…
-Đừng uống nhiều cậu – Bạch Mai chặng họng tôi.
-Hả ? – Tôi ngạc nhiên đang khát muốn chết.
-Lấy ly tớ nè – Em đưa ly nước của em cho tôi, không thấy nước đá toàn là nước mía là nhiều.
-Ờ. – Tôi cũng ngoan ngoãn cầm lấy ly nước đó.
Uống ly nước đấy vào cũng có cảm giác lạnh lạnh đấy nhưng không bằng nước đá, có vị hơi mặn một tý, nhưng tôi vẫn uống hết cái ly nước ấy. Nhìn sang Bạch Yến và Như thì thấy ly nước của họ cũng không có đá, tôi lấy làm lại, mọi người thì uống bỏ đá vào nhưng tại ba người con gái này lại uống không đá, khó hiểu thật đấy.
-Thằng Tùng, mầy nói thật đi còn bao xa nữa. ? – Thằng Khôi dứ nắm đấm vào mặt nó.
-5km nữa. – Nó úp mặt xuống.
-Đệch
-Đùa tao à – Tôi trố mắt rồi.
-Có nhầm không thế ? – Bà Trân phun nước ra.
-…
Cả bọn đứa thì đòi về đứa thì đòi đi tiếp vì hứng thú, cả bọn chia rẻ nội bộ, cuối cùng tôi đưa ra quyết định đi tiếp dù gì cũng gần 13 giờ rồi, đi thêm 5km nữa cùng lắm là 14h30 chứ gì, thế là cả bọn bước ra, người trả tiền nước là tôi, ôi thôi xui vãi, hên là hôm nay đêm tiền nhiều nếu không thì có nước húp cháo.
Đúng như tôi dự đoán, cả bọn chạy đứt hơi thì cuối cùng cái cuâ nói mà ai cũng mong đợi nhất cũng phát ra từ cái miệng chết tiệt của thằng Tùng, lần này nó với thằng Đức phối hợp với nhau cho cả bọn ăn một quả là cay cú đấy mà.
-Tới rồi – Nó chỉ vào con đường đất.
-Ở đây là đâu thế ? – Tôi hỏi cả bọn.
Bọn nó ai cũng lắc đầu, không biết ở đây là ở đâu vì có lẻ rằng cả bọn ít ra khỏi cái thành thị vốn nhốn nha nhốn nháo ấy nên đâu có biết cái vùng quê nông thôn đầy thanh bình và yên tỉnh như thế này, vừa đặt chân xuống chúng tôi đã thấy những con bò đang ăn cỏ, những hàng trúc xanh cao vút, thật là một kỉ niệm khó quá.
Cả bọn lếch thân vào cái con đường ấy, cái con đường mà tôi không bao giờ quên được…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.