Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 115

CS2T

02/11/2013

Tôi ngồi say đắm xem người con gái ấy trình diễn bày hát của mình, quả thật đây là bản nhạc tiếng anh hay nhất mà tôi từng nghe, tôi cũng đã biết lời việt của nó là gì sau khi Bạch Yến dịch ra cho nghe. Cảm thấy có sự thích thú về bài hát ấy ở đây, tôi quyết định một ngày đó sẽ học bài hát đó rồi bước lên cái vị trí mà em đang đứng để trình bày, xem như một giấc mơ nhưng cố gắng thực hiện cái ước mơ ấy.

Quả thật người con gái ấy hát hay thật, dù là bài hát được hát lại nhưng khắp khuôn viên của quán cà phê đều dồn trọng tâm về nơi em, người con gái xinh đẹp và tài năng. Em như một nghệ sĩ thực thụ, nhấp khẽ đôi hàng mi đen cong ấy lại, đôi môi chúm chím chạm vào nhau tạo thành những tiếng hát đầu vu vương, những ngón tay mảnh mai thì liên tục gải đàn, bán những phím nhạc trên chiếc guitar. Đến cái thời điểm ấy, tôi mới phát hiện ra thêm mình có một sở thích không giống ai nữa, đo chính là ngắm nhìn người con gái ấy chơi đàn hoặc guitar, để ngắm nhìn đôi bàn tay mảnh mai kia, nhẹ nhàng lướt trên nững phím đàn. Nhìn nó đã con mắt làm sao, tạo cho cái cảm giác muốn chạy đến bắt tay ngay vậy đó.

Tiếng hát của em nhỏ dần, tiếng đàn tắt ngay, lập tức những tràn pháo tay, những câu nói khen ngợi phá tan không gian yên tĩnh lúc em biểu diễn bài hát. Tôi quan sát rất kỹ, mọi người có mặt tại địa điểm đấy khi đó đều quan sát chú tâm về duy nhất một người đó em, em như một ngôi sao đang sáng chói. Em nhanh chóng cuối đầu chào, biết bao nhiêu tiếng ồ lên, biết bao nhiêu người đang say đắm con tim của mình.

Con tim tôi cũng không ngoại lệ nó cứ đập một cách đầy hối hả, những rung động mà chính bản thân của tôi cũng không định hình được nó có ý nghĩa như thế nào, chỉ biết rằng đây là cái cảm giác lạ lùng khi những giấc ngủ khuya có cảm giác ấm áp con tim mới thế thôi.

Em bước từ từ về phía tôi, lần này bản thân bình tỉnh một cách khó hiểu, người con gái xinh đẹp ấy mỉm cười, tôi cũng mỉm cười nhẹ nhàng. Bấy giờ mới nhận ra ngoài vẻ đẹp hiện hữu ở con người thì em còn một nét đẹp toát ra khỏi vóc dáng của một người con gái xinh đẹp, điều này giống Như, tôi đã nhận xét từ đó lâu về Như rồi, bây giờ dành cho em Bạch Yến.

- Tớ hát hay không ? – Em ngồi xuống, hai tay vuốt loạn tóc xõa xuống hai bên vai, trong rất xinh xắn. Đến đây tôi yêu luôn những người con gái mặc quần Jean xẫm đen, đen kèm với chiếc áo sơ mi mà để tóc xõa hai bên vai, nhìn thích thú đầy cảm hứng dễ sợ luôn ấy.

- Ừ, hay lắm – Tôi đưa mắt nhìn về phía em, phía sau lưng em cũng đầy những ánh mắt đang dòm ngó, chắc có lẽ quá xinh đẹp và tài năng.

Trong bản thân có một sự nối tiếc ở đây, phải chi tôi có một thứ gì đó bằng em thôi, không cần phải hơn để so sánh, nhưng tất cả tài năng của em trên hát tôi rồi. Học ư ? Bạch Yến giỏi hơn, đánh đàn ư ? em đa tài hơn biết cả guitar lẫn piano còn tôi chỉ biết mỗi cây sáo trúc, hát ư ? Không có cửa rồi nhé. Nói tóm lại tôi chẳng có gì xứng đáng với em, đó là những suy nghĩ trong bản thân tôi lúc bấy giờ.

- Tặng cậu ấy, người con trai ngốc nghếch – Em nhẹ nhàng nói.

Tôi khá bất ngờ với câu nói ấy vì trong suy nghĩ của mình thì chẳng bao giờ xứng đáng nhưng cái câu nói ngọt ngào từ miệng em vừa phát ra nó đập tan tất cả những thứ mơ hồ mỉu mộng ấy. Quả thật tâm trạng rối bời đang xen lẫn nhau từ lần này sang lần khác bởi những câu nói của em. Sau khi nói xong câu nói ấy, Bạch Yến cầm cái ống hút khuấy nhẹ đều dòng sữa rồi uống lấy, hành động xinh xắn.

- Cảm ơn cậu nhé – Câu nói cảm ơn có lẽ đầy chân thành kèm với sự mỉm cười nhẹ của tôi.

- Hihi – Em cũng mỉm cười lại.

-….. – Tôi chẳng biết nói gì thêm, chỉ biết quan sát những hành động đáng yêu của Bạch Yến mà thôi.

- Về cậu nhé – Em nhéo mắt nghịch ngợm.

- À, ừ.

Bước ra khỏi quán cà phê cảm thấy một niềm tự hào kinh khủng, cảm thấy những gì mình dự tính lúc nãy thì cái kết quả bây giờ lại hoàn toàn hơn hẳn cái đều kia gắp cả trăm lần chứ chẳng đùa. Ai cũng đưa ánh mắt dõi theo hai đứa cả, những tiếng bàn tán ì ào, có những người nối tiếc khi không lấy điện thoại ra quay phim hoặc chụp hình lại vì do mê say bởi giọng hát của em. Đến bây giờ tôi cũng cảm thấy điều đó là một trong những may mắn của mình, chứ không lộ thông tin rồi nhỉ…

Trên con đường cũ, hàng phượng vỹ đã yên giấc đêm khuya, xe cộ ngày càng ít, đi qua đoạn cây cầu Hùng Vương nó đẹp một cách mờ ảo của đêm khuya. Những ánh sáng xa xăm của ghe chài đang hối hả câu những con mực, ngọn hải đăng từ xa soi gọi cho đoàn tàu đang hì hục chạy về đến bờ. Được ngắm cảnh đêm khuya khi đứng trên một nơi cao nhất nhìn xuống thì mới biết nó đẹp đến như thế nào, những chấm tròn cứ nhấp nha nhấp nháy như muốn gọi mời dưới mặt nước tạo nên một bước tranh cực đẹp, mặt trăng có tận ngay dưới đáy biển… Tôi thả nhẹ từ từ xuống cây cầu ấy, cảm giác thật là tuyệt vời, tâm trạng xui quá.

Miệng em cứ lẩm nhẩm những câu hát ấy, tôi cứ tưởng ngỡ mình là một ông tiên đang ở dưới trần chứ, còn gì sung sướng hơn, dù có chở con người này đi trăm phương nghìn dặm tôi cũng chấp nhận, chẳng sợ mệt, chẳng sợ chết đói đâu nhé.

Về đến căn nhà quen thuộc, ánh đèn vẫn còn sáng rỡ chắc rằng mọi người đang thức, tôi vừa bấm chuông ngay thì Như chạy ra mở cửa ngay, Như ăn mặc giản dị khi ở nhà, điều này chắc có lẽ từ khi có Bạch Yến. Khi ở nhà hai người này ăn mặc khá giản dị, đến mức chiếc quần Jean người tay ống dài thì cắt bỏ đi một phần để cái ống còn đến đùi, nhìn cặp chân dài thon thả, đôi mắt như muốn nổ tung chứ chẳng đùa.

Lại một ngày sắp trôi qua biết bao nhiêu điều vui vẻ, có lẽ đây là những ký ức đáng nhớ nhất của đời tôi. Đi về một vùng quê không quen biết được ăn biết bao nhiêu đồ ngon, còn được ngắm dòng nước chảy của một con sông với Bạch Yến nữa, lại còn được người con gái ấy hát tặng cho một bài. Thế còn gì bằng nhỉ…

Nhảy lên giường…. gác chân lên…. gối…. nhắm đôi hàng mi lại…

- Đệch, cái chân của mình thế này sao đá bóng tiếp nhỉ ? – Tôi chợt nhớ đến cái chân của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi cảm thấy chẳng có hướng gì giải quyết cả, mệt mỏi cho ngày hôm nay quá rồi nên để cái chuyện ấy sang một bên khi nào đến rồi hãy tính sao dù biết rằng mình đá bóng vào trận vòng thi đấu loại chung kết là không được.

Ngày hôm sau đi học…

Vẫn như mọi khi, tôi đi một mình, hai người con gái xinh đẹp ấy đi cùng một xe. Phải công nhận họ giống như hai chị em vậy, thân với nhau kinh khủng. Mỗi lần tôi công kích một trong hai thì bị nhận lại những viên đạn bằng ánh và cuối cùng tranh luận, đối đáp chẳng lại phải đầu hàng vô điều kiện.

Đến lớp hôm nay chắc hẳn khác mọi khi vì biết rằng những đứa bạn của mình sẽ chém gió về việc hôm qua, tôi đã lên sẵn một bản kế hoạch để châm chọt sẵn lại bọn chúng. Trên con đường Lý Tự Trọng thẳng tiến đến trường…

- Đồ khỉ móc xì… Lè – Như trêu tôi.

- Cái đồ… – Tôi không nghĩ ra gì để đối đáp hết vì rằng con trai ít khi kiếm ra cái đồ gì để nói lại con gái, Như quả thật sắc sảo thông minh lém lỉnh.

- Cái đồ… cái đồ… bí… hihi – Bạch Yến cũng tham gia trêu tôi. Khi đi cùng 3 đứa thì ai cũng như ai, nói chuyện tám như những tay chém gió cừ khôi, còn vào lớp thì tôi độc tôn, hai người con gái ấy trở lại với vẻ lạnh giá băng sương tuyết ngọc.

Tôi đành im lặng vì rằng biết số phận mình sẽ đi về đâu nếu tiếp tục cái cuộc chiến tranh đầy phi nghĩa như thế này. Hai người họ nói nhỏ với nhau rồi thủ thỉ cười, tôi trở thành một đứa con trai đại ngốc đang đạp xe.

- Brừ… dám trêu ta à, hai mi hãy đợi đấy. – Tôi nói thầm trong bụng.

- Có người tức kìa ta ơi, cẩn thận mặt nổi mụn đấy. – Giọng nói ngọt ngào của Bạch Yến.

Bạch Yến chẳng khác gì một con sâu đang ở trong bụng tôi cả, đến cái việc suy nghĩ trong bụng ấy còn bị phát hiện thì thôi vậy, đành bó tay thôi chứ chịu sao nổi.

- Hihi, chào ba người – Giọng nói ngọt ngào của một người con gái ở phía sau lưng chúng tôi.

Não tôi nhận dữ liệu phân tích, xử lý ngay và biết đó rằng không ai khác chính là Diễm Trúc. Bữa nay số mình đỏ ghê, chắc sáng sớm đi ngang có cúi đầu chào ông địa và ông thần tài nên vận may đến đây mà. Đi học cùng với ba người đẹp thì còn gì bằng nữa.

- Chào bạn. – Khuôn mặt tươi tắn của Bạch Yến.

- Chào Trúc – Như cũng vui vẻ.

- Chào cậu – Đến lượt tôi.

Đang chạy xe nên không ai quay mặt lại nhìn sắc thái biểu cảm của nhau nhưng do tôi có tính tò mò sẵn, kèm với nhìn xem người con gái ấy ra sau nên ngoảnh mặt về phía sau nhìn Diễm Trúc đang chạy xe cặp đôi với Yến và Như.

- Công nhận, gái đẹp – Tôi nói thầm trong bụng, Diễm Trúc mặt áo dài như hai người họ, nói chung 3 người con gái ấy đều nổi bật giữa chốn thị thành đầy bụi khó nắng gắt vào buổi trưa.

Và sau đó…

- Tâm cẩn thận – Giọng nói của Bạch Yến.

- Cẩn thận – Giọng của Diễm Trúc.

Khi Bạch Yến quay đầu qua thốt lên, tôi nhìn về phía sau nên tưởng em sẽ mỉm cười nhưng tại sao em lại nói ra câu đấy, vừa nghe hết câu cảm thấy có một điều gì đó không tốt ở đây. Tôi quay đầu lại nhìn về phía trước thì….

- Két…

-Á…



- Rầm…

Đoán kết quả đi… @@

- Cậu có sao không ? – Người chạy đến đầu tiền là Bạch Yến và Như.

-… – Diễm Trúc đưa ánh mắt lo lắng nhìn tôi chứ không mở miệng nói một câu gì.

Nói về tôi thì sao cú té đầu ngoạn mục, long thể bất an, đầu óc choáng váng, cánh tay có cảm giác đau đau gát gát, trái tim cứ thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Đầu đuôi câu chuyện là thế này, do tôi mãi ngắm gái nên có một con chó ở đâu chạy ngang và ông trời thương tình con chó không sao, tôi thắng lại gấp chẳng biết ở đâu có một cụt gạch rơi xuống cản đầu bánh xe, thế là thắng gấp và kèm theo ông trời phù hộ tôi đã tiếp đất một cách đầy đẹp đẽ trong mắt những người đẹp.

- Chạy xe kiểu gì thế, cục đá to đùn thế kia mà không thấy à ? – Như nhíu mày trách.

Và liên khúc bắt đầu…

- Cậu sao thế ? – Bạch Yén cũng thế.

- Chạy xe mà không lo, lo nhìn phía sau, kết quả bây giờ đang ngồi đây và tay chảy máu. – Diễm Trúc cũng trách.

Tôi chẳng biết làm thế nào, không lẻ đưa ra lý do là mải nhìn gái nên không để ý phía trước thì mọi chuyện còn kinh khủng hơn thế này nên đành im lặng. Số đỏ hôm qua mà hôm nay đã số đen, đúng là cuộc đời mà, chẳng ai dự đoán được gì cả.

- Này ! đưa tay ra. – Như lấy trong cặp ra một miếng băng cá nhân để băng bó vết thương, đúng là con gái có khác, luôn chu toàn.

Tôi đưa cánh tay đang gướm máu trầy chụa của mình ra, Bạch Yến cũng đưa cho Như một miếng khăn giấy để lau chùi. Như em ấy làm nhẹ nhàng nhưng tôi cảm thấy hơi đau đau ở tay. Thế là bốn đứa ngồi bên vệ đường, đúng là một con ngựa đau cả tàu bỏ ăn cỏ mà. Những tóp khác chạy đi học cũng ngoảnh đầu lại nhìn, họ nhận ra chúng tôi vì lẻ rằng cũng hơi bị ích nổi tiếng ấy mà nhưng nhìn ba người con gái ấy nhiều hơn vì ba người xinh đẹp lo cho một thằng xấu xí, đâu đó cũng có những thằng ghen tỵ ấy nhễ. Tôi khẽ cười thầm trong bụng.

- Coi kìa, té thế kia mặt còn hớn hở. – Diễm Trúc lại trách tôi.

- Hừ – Như bắn ánh mắt lạnh giá sang cho tôi.

- Con trai có khác mà. – Bạch Yến cũng không vừa đâu nhé.

Tôi đành phải im lặng chứ biết sao bây giờ, ba người họ thế kia thì chống cự bằng gì bây giờ, một người đã rõ khổ mà bây giờ đến ba người thì xác định nhé. Tôi dựng xe lên sau khi Như băng bó xong rồi, làm em tốn hết 5 miếng băng keo cá nhân, không biết có giận không nữa. Chiếc xe vẫn bình thường không bị gì cả chỉ có chủ nhân nó đang bị áp đảo vì tinh thần thôi, nói thật ra té dù đau đớn như không sao cả, bị là bị 3 người con gái ấy tra tấn. ôi thôi.

Đạp xe đến trường bọn bạn xem tôi như động vật quý hiếm, hôm qua còn thấy lành lặn mà bây giờ băng bó khắp người thế kia. Bọn chúng cũng sinh nghi nhưng lạ lùng một điều không hỏi tôi mà đi hỏi Bạch Yến với Như, khó hiểu thật chứ chẳng đùa.

Học hành là chuyện bình thường, cứ ngồi chơi ngày qua ngày thế thôi. Nói thế chứ phải học bài nhé các bạn, sợ nhất là vào sổ tử thần rồi đến thứ bảy lại nghe giáo viên chủ nhiệm giảng đạo lý, có khi bực bực lên thì xác định là trong tay bạn có thư mời phụ huynh nhé. Cuộc đời học sinh là như thế.

Không mòi phụ huynh thì chuẩn bị sẵn sàng tinh thần ” thứ hai em đứng cột cờ ” thế là khuôn mặt bạn sẽ nổi tiếng khắp trường khi bên đoàn nêu tên những học sinh có thành tích ” ưu tú ” của trường trong tuần qua. Tôi sợ giáo viên chủ nhiệm của mình là ở điểm đó, có chuyện gì cũng đem mời phụ huynh và đứng cột cờ ra đe dọa nhưng khi thầy mà đã nói thì xác định số phận nhé.

Ngày hôm đó thật may mắn khi đến những tiết trả bài ngồi khấn vái thổ thần với thổ địa công công đang ngự trị khu vực đó kêu tên người khác chứ không phải mình. May mắn lắm đấy, cái tên Dương Hoàng Bạch Yến vang lên trong giờ sử.

- Thôi xong rồi Yến ơi! Hôm qua cậu có học bài gì đâu. – Tôi chợt nhớ từ sáng đến chiều hôm qua không có ở nhà tức không học bài, buổi tối thì tôi với em đi bộ ngao du về khuya lấy thời gian đâu ra trả bài.

Cả bọn trong lớp thở phào nhẹ nhõm vì biết rằng người con gái này là học sinh giỏi nên không bao giờ có chuyện không học bài như lũ dân đen như chúng tôi. Đâu có ai biết em đang trong tư thế chẳng học một chữ nào cả, may ra còn có tôi và Như biết.

Em biết từ từ lên với dáng vẻ của một học sinh thuộc bài chứ không như lo sợ hay run gì cả, tôi cũng chẳng biết em có thuộc bài hay không nhưng theo suy luận của mình thì đến 80 phần trăm là không thuộc bài. Ông thầy hỏi bô lô ba la gì đấy đại loại là thế này :

- Em hãy trình bày tên của các quốc gia Đông Nam Á.

- Thưa, Việt Nam, Lào, Cam-pu-chia,.. – Bạch Yến bình thản kể một mạch ra.

- …

Ông thầy tra tấn Bạch Yến một cách dã man, những người ở dưới ai cũng toát mồ hôi cả, chẳng ai mà không sợ. Những câu hỏi trong bài cũng có, những câu hỏi tư duy cũng có nói chung là đầy đủ nhưng Bạch Yến không cần nhiều thời gian suy nghĩ vượt qua những câu hỏi đấy, và đạt điểm tối đa, đúng là vừa đẹp, vừa tài.

Và…

- Nguyễn Tố Như.

Vâng ! Hôm nay chính là ngày trổ tài của các thành viên nữ xinh đẹp xuất sắc của lớp để họ chứng tỏ tài năng. Cả lớp ồ lên trong đợi sự cạnh tranh về vị trí số một ở cái lớp 10A3 này, xem người con gái nào xinh đẹp và giỏi nhất. Nếu xét về xinh đẹp hiện có 3 người không chênh lệch nhau mấy, các đứa bạn mong rằng hôm nay chính là sự đấu tranh giữa họ.

- Như thuộc bài chắc do lúc tối không đi chơi – Tôi khoe khuẩy cười vì biết chắc rằng dự đoán của mình đúng khi người con gái trước mặt đứng lên chuẩn bị trả bài.

Mọi người bàn tán ì xèo, dự đoán xem Như có được điểm tối đa như Bạch Yến không, có thằng còn tự tin bảo rằng Như sẽ được 10 điểm giống Bạch Yến và tự tin dám cá một thùng bia, không ai khác chính là anh Khôi đen nhà mình, tôi định nhảy vào tham gia cuộc chơi vì biết rằng Như thuộc bài là cái chắc, Bạch Yến đi suốt thế kia mà thuộc không lẻ Như không thuộc. Định mở miệng ra thì…

- Thưa ! Em Không thuộc bài.

Một câu nói làm chấn động địa cầu khắp bốn bể năm châu, em phán một câu mà tôi suýt nữa té ghế chứ chẳng đùa, đầu óc cảm thấy choáng cả lên chẳng hiểu tại sao, không khí trong lớp ồn ào hơn bao giờ hết, không ai ngờ đến chuyện này xảy ra.

- Cái đệch – Vô cùng thương tiếc cho thằng Khôi, số mầy quá đen.

- Haha – Thằng Tùng cười khi thắng trận.

- Lẽ nào – thằng Hùng cũng bơ phờ.

-….

Tôi không tin vào chính cái lỗ tai của mình nữa, người con gái mảnh mai đang đứng trước mặt mình lại không thuộc bài, đó giờ đâu có chuyện như thế này đâu. Thật là quá bất ngờ đi mà.

- Sao thế Như – Đến giáo viên cũng khó hiểu.

- Dạ, do em không học bài ạ. – Em lễ phép từ tốn trả lời.

-…

- Ngồi xuống đi em – Giáo viên cũng không làm khó em nữa.

Em ấy ngồi xuống, Bạch Yến đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Như, tôi ở phía sau nhìn rõ mọi thứ, quan sát thật kỹ xem có chuyện gì xảy ra nhưng mọi chuyện vẫn bình thường, giọng nói không có gì khác lạ, vẻ mặt đôi lúc tôi nhìn thấy vẫn là nét sương băng tuyết ngọc vốn có khi ở trường học. Chẳng có gì gọi là buồn cả.

Suốt cái tiếc học ấy chẳng thể nào học cho bằng được vì không hiểu tại sao một người chăm học như em lại không thuộc bài chứ thật là phũ và phàng quá đi đó mà. Tôi quyết định thử xem là em đang giả vờ ngây thơ nhầm một âm mưu chà bá bự nào đó hay là không thuộc bài thiệt. Nói gì nói, kế hoạch làm mạnh thì không có, tôi chẳng bằng ai, nhưng nói về độ gian xảo trong mấy cái thứ này thì chẳng ai bằng tôi đâu nhé, tự tin đến như thế đấy.

- Hehe, lần này xem ai cáo hơn ai – Tôi cười thầm trong bụng.





- Tâm, trả lời câu hỏi. – Tiếng sấm chớt đùn đùn choàng choàng bên tai.

Tôi giật cả mình, đang suy nghĩ vu vơ mà bị thế này, ai yếu tim chắc chết chứ sống gì nổi nữa. Đứng dậy mà hai cái chân run run chẳng biết trả lời thế nào nữa vì có biết cái câu hỏi là mô tê sất gì đâu. Đứng như trời trồng và biết rõ số phận của mình sẽ đi về đâu ” Nguyễn Minh Tâm không tập trung trong giờ học ” chà bá lửa trong sổ đầu bài.

- Như nè, người Giecman ngoài việc chiếm ruộng đất còn từ bỏ các tôn giáo cũ rồi tiếp thu ki tô giáo đúng không ? – Bạch Yến quay sang hỏi Như có vẻ rõ to.

- Ừ ! Giecman còn tự xưng vua, xưng chúa nữa đấy như nam tước, lãnh chúa công tước. – Như quay mặt về phía sau mà nói.

Tôi không ngu ngốc đến cái mức như thế mà trả lời không được sau khi được hai người đẹp nhất nhở nhưng dẫn muốn thành một con thỏ con.

- Dạ thưa thầy,…. em… em không biết ạ. – Tôi đáp ngay.

- Đệch, mầy ngu thế, Như với Yến nhắc thế kia còn không biết – thằng Sang thiếu điều muốn lấy dép phang vào mặt tôi.

Cả lớp một phen lại ồn ào lên, chắc chắn rằng có người lại tìm cách ghép chuyện của tôi lại với chuyện của Như đây mà. Tôi cứ thản nhiên dù vào sổ đầu bài cũng không sao nhưng lần này là thật rồi, trước cái câu nói đầy phũ phàng của thầy thì Như, Bạch Yến, Bạch Mai cùng nhìn xuống, cả ban người ấy không hẹn nhau.

- Ngồi xuống, một tý tôi sẽ ghi em vào sổ đầu bài không tập trung trong giờ học. – Câu nói phũ phàng nhất và khó nghe nhất của đời học sinh.

Tôi ngồi xuống, úp mặt xuống bàn suy nghĩ kĩ lưỡng vì người con gái ấy rất thông minh chẳng may gậy ông lại đập lưng ông nữa thì nguy to, có khi bị trảm ra thành từng mảnh, để rồi tan xương nát thịt theo mây khói không chừng.

Ra chơi…

- Như nè – Tôi đợi Bạch Yến bước đi đâu đó mới đi lên thực hiện kế hoạch của mình.

- Hả ? – Em ấy quay khuôn mặt xinh xắn sang một bên.

- Giúp tớ cái này đi không hiểu – Tôi đưa em một câu hỏi về bài lịch sử có liên quan đến bài trả bài.

Em cầm nhìn sơ qua bảo không biết, đúng như tôi dự đoán, người con gái ấy đâu dễ bị rơi vào bẫy đâu. Nhưng tôi quyết ra trận thì phải dành thắng lợi về cho mình hoặc là nhận lấy quả cay đắng.

- Tao bảo mầy rồi thằng khùng cái đấy là như lầy nè… – thằng Sang đóng kịch nhảy vào bô lô bô la

- Không hiểu mầy à. – Tôi giả vờ ngu ngơ.

- Đệch, nó như thế này nè…. – Nó tiếp tục đóng kịch, công nhận thằng này nữa lừa vợ chuẩn luôn.

- Vẫn không hiểu. – Tôi giả nai cũng chuẩn, khuôn mặt Như tỏ ra vẻ muốn nhảy vào rồi.

- Đệt – thằng Sang nó vò đầu bứt tóc.

Như muốn mở miệng nói, thế là hai đứa tôi dừng hành động lại để chuẩn bị cho con mồi rơi vào cái bẫy đã chuẩn bị sẵn, trong bụng nói thầm kì này thành công là chắc ăn rồi. Lại thêm một kì tích nữa rồi…

- Ố yes. – Tôi mừng thầm vì sau khi biết em nói dối sẽ truy lùng ra được lý do.

Em từ từ đứng dậy…

Cầm quyển tập lên…

Trong bụng hai thằng mừng hơn được mẹ cho bánh….

Và rồi.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

- Sang tiếp tục hướng dẫn bài cho Tâm nhé, mình đi ra đây tý. Hihi – Một câu nói đầy bình thản của em.

Tôi và thằng Sang nhìn theo dáng người mảnh mai xinh đẹp ấy bước đi.

- Ôi cái đệch. – Tôi thốt lên.

- Sặc, thôi rồi – Thằng Sang vỗ lên trán

Kì này chẳng được gì mà bị cho em cho 1 vố rõ là đau quá đi đó mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook