Chương 117
CS2T
07/11/2013
Cảm nhận được một thứ gì đó, ấm áp lắm, lan tỏa khắp cơ thể mà lúc nãy đang lạnh buốt giá. Xoay khuôn mặt đang khờ khạo của mình, nhìn xem ai đã choàng chiếc áo ấy sang người tôi, dù biết rằng đó không ai khác chính là Bạch Mai, người con gái xinh đẹp.- Hihi – Nụ cười tỏa nắng của em.
Tôi khá bất ngờ, vì rằng người con gái ấy còn mặc đồ mỏng hơn tôi ấy vậy mà dám lấy chiếc áo ấm của mình đang mặc choàng sang người của một thằng con trai da như da trâu ấy. Co một thứ gì đó ấm áp ở tận trong tim, cứ như ngọn lửa bùng cháy giữa băng tuyết vĩnh cửu ngàn năm, lẻ loi một ánh sáng ban mai ấm áp.
- Ngốc quá ! – Tôi đánh lên đầu em rồi mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười ít ai thấy được.
- Hihi – Em lại cười, có vẻ em vui lắm.
- Mặc đi chị hai, em không có lạnh đâu ạ – Tôi choàng chiếc áo ấy vào người em.
- Hứ, mặc đi, người ta không có lạnh đâu. – Bạch Mai nũng nịu.
- Ơ, đánh đòn bây giờ, cãi không ? – Tôi phùng má.
- Hihi – Em che miệng cười khúc khích, cái bờ vai ấy run lên từng hồi.
Tôi khỏi đợi lâu, cũng không cần em đồng ý, lấy nhanh chiếc áo khoác ấy choàng lên người em, một cách nhẹ nhàng và chân thành giống như những điều mà người con gái ấy vừa làm cho tôi. Một cảm giác ấm áp thật đấy…
- Những ngôi sao kia lấp lánh ngoài biển khơi, đâu có ai biết rằng nó đang rất mệt mỏi đâu cậu nhỉ ? – Em nghỉ cười trở lại khuôn mặt bình thường và nói nhẹ nhàng.
- Ừ, phải chi con người mình được như vậy cũng tốt, làm bất cứ đều gì đấy mà không sợ mệt mỏi . – Tôi cũng triết lý theo em.
Những cơn gió ấy cứ thổi nhưng đến thời điểm hiện tại, tôi chẳng thấy lạnh giá tý nào cả, thay vào đó là một cảm giác dễ chịu và bình yên nơi chốn biển cả đang rì rào những tiếng sóng đập vào bờ. Khi có một người con gái bên cạnh, chấp nhận ngồi đây trò chuyện, chấp nhận nhường áo khoác hay áo ấm cho bạn thì hãy trân trọng người bạn gái ấy bằng cả tấm lòng, hãy nhớ nhé, ít khi người con gái nào chịu quan tâm bạn đến như thế đâu, hiếm lắm đấy.
- Cậu thích ngắm nhìn hải đăng trên ngọn đồi kia không ? – Tôi chỉ tay về ngọn núi đang có ngọn hải đăng soi rọi khắp muôn nơi.
- Hihi, thích chứ, tớ ước được một lần đi biển. – Em ấy ngoảnh mặt sang nhìn tôi, khuôn mặt hồng hào xinh đẹp.
- Ờ, nếu có dịp mình sẽ đi với cậu. – Cái miệng tôi tự nhiên nói ra không cần bộ não suy nghĩ đắn đo trước khi nói.
Không gian bỗng yên tĩnh.
- Thật không ? – khuôn mặt hớn hở giống như chờ đợi một thứ gì đó.
- Thật. – Tôi gật đầu cái rụp.
Em quay mặt ra nhìn những cơn sóng cứ đập mãi vào bờ theo cơn gió lạnh buốt thổi từ đại dương vào đất liền.
-….
- Cho tớ tựa bờ vai cậu tý nhé. – Giọng nói nhè nhẹ kèm theo hương hoa lan tỏa có vẻ em đang vén tóc sang một bên.
- Ừ ! – Tôi cũng nhẹ nhàng.
Bờ vai của một người con trai là để dành cho người con gái tựa vào mỗi khi cần, nếu bạn là con trai thì đừng nên ích kỷ nhé, bờ vai là của chung đất @@, bất cứ ai cũng có thể mượn nó cả nhưng trái tim của mình thì đừng đối xử như thế. Còn nếu là con gái thì bạn đừng ngại ngùng, hãy mượn bờ vai của một người con trai nào đấy rồi tựa vào nhưng hãy nhớ rằng bờ vai ấy phải vững chắc bạn nhé.
Đến đây tôi mới biết mùi hương hoa của cơ thể em bắt nguồn từ mái tóc đen huyền óng ả này, cái đầu em tựa vào vai tôi tự nhiên thấy nó nặng nặng cứ như sắp có một trọng trách nào đó đang đè vào đôi bờ vai của thằng con train 16 tuổi như tôi.
Cả hai đứa không nói gì cả, chỉ đưa mắt nhìn ra xa xa nơi có những cơn sóng đang đập vào đâu đó ngọn hải đăng đang miệt mài hoạt động, những chiế ghe chài thì sáng tỏa đèn để câu mực,… trên ngọn núi kia những cái cây đã chìm vào giấc ngủ, những túp liều, dù thường thấy ven bờ biển giờ này người ta cũng dọn dẹp tất cả, những ánh đèn cũng đã tắt… chỉ còn lại tôi và em nơi biển cả đầy thanh bình và yên tĩnh.
Tôi ngước mặt xuống nhìn người con gái xinh đẹp đấy với đôi môi mỏng ửng hồng, đôi gò má hơi đỏ đỏ và nụ cười có duyên đầy tỏa nắng,…
- Ngủ rồi – Tôi mỉm cười nhẹ.
Tôi biết chứ, biết giờ đấy khuya lắm rồi chứ không còn sớm, chắc tại vì em mệt nên mới như thế này cho nên tôi không đành lòng phá giấc ngủ ngon của người con gái ấy, dù rằng ngồi đây từ tối đêm nay đến sáng ngày mai để em yên giấc ngủ cũng được nữa.
Nhìn khuôn mặt của em khi ngủ giống như một con mèo, à đúng rồi, giống Như lắm đấy, dễ thương không chịu nổi nhưng cả hai có đôi mắt không giống nhau, nhưng đều quyến rũ chết người.
- Ngốc à, về thôi, ở đây một tý cảm đấy. – Giọng nói ấm áp đấy vang lên làm tôi giật cả mình.
- Hả ?
- Về thôi, cảm ơn cậu nhé. – Em ấy đứng dậy.
- À, không sao.
Lúc đấy tâm trạng của tôi có một chút mâu thuẫn với ý nghĩ, không lẻ nào người con gái ấy đang thử mình hay sao, ngủ gì có một tý thức dậy rồi.
- May mắn mình chưa làm gì – Tôi thở nhẹ lòng @@.
Vẫn con đường cũ mà thẳng tiến, phố đã vào đêm khuya tĩnh mịt, đâu đó chỉ còn những tiếng chó sủa mà theo dân gian gọi là sủa ma, ngoài đường có hai con ma đang mang tâm trạng vui vẻ giống nhau. Cuối cùng cũng đến nhà em, căn nhà quen thuộc đối với tôi dù chỉ đến đây có mấy lần nhưng kỷ niệm thì rất là nhiều, rất vui vẻ khi ở trong căn nhà rộng lớn đầy hòn non nước bộ ấy.
- Cảm ơn cậu nhé – Em lại cảm ơn.
Lần đầu tiên tôi thấy em cảm ơn nhiều đến thế, lần đầu tiên tôi được một người nào đó cảm ơn nhiều đến thế. Tôi chẳng biết làm thế nào chỉ biết gãi đầu cười trừ thôi, có lẽ mấy người con gái xinh đẹp bên cạnh tôi đều gọi tôi là ngốc vì lẽ rằng ở điểm này, người ta mắng hay đánh hay khen thì cũng gãi đầu cười y chang một thằng khùng nên bị gọi là ngốc hoài.
- À, Mai nè, ngủ ngon cậu nhé – Tôi gọi khi thấy em quay người bước vào nhà.
- Ừa,… hihi – Sao câu trả lời tặng tôi một nụ cười ngọt ngào.
- Tạm biệt – Tôi nói lời chào.
- Tạm biệt, về cẩn thận.
Tôi rời khỏi căn nhà ấy, lại nhớ đến cái căn nhà của Bạch Yến, căn nhà mà mang nhiều kỷ niệm hơn. Ngày mà tôi cứu em bị thương lại vào cái căn nhà ấy, ngày mà tôi bị bệnh thì lại căn nhà ấy, nơi ấy bắt nguồn tất cả nhưng không bao giờ là nơi kết thúc bao giờ, tôi yêu cái căn nhà ấy. Người ta nói rảnh rổi sinh nông nổi đúng thật mà, tôi chẳng đạp xe chạy thẳng theo đường Trần Hưng Đạo nữa mà đi thẳng chạy ra ngã tư Lý Tự Trọng rồi đi vào con đường huyền thoại 30 tháng 4.
Giờ này chắc có lẽ khuya lắm rồi, khoảng 1 giờ đêm, những ánh đèn trong nhà đã tắt, chỉ có những ánh đền loe lét của chiếc đèn ngủ mà thôi. Hôm nay thời tiêt càng lạnh càng về đêm, không biết có ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của tôi không nữa, khi càng về đêm lại không cảm giác được sự buồn ngủ là thế nào. Cứ đạp xe thong thả mình ta với ta trên con đường hoang vắng.
Cánh cổng huyền thoại hiện ra… căn nhà vẫn tối mịt chẳng có một tý gì là sáng sủa cả, mới ngày hôm qua đến đây cùng với em, ấy vậy mà hôm nay lại đứng trước căn nhà này, chẳng hiểu sao tâm trạng cứ bồi hồi khó nói nên lời nữa. Nhìn những hàng cây trong nhà, nhìn cái đường uốn cong bao bọc căn nhà, rồi đến cánh cổng, những ký ức, suy nghĩ đầu tiên về căn nhà cứ thấp thỏm trong lòng. Từ lo sợ cho đến cảm giác giống như là nhà của mình vậy. Tôi cảm thấy thoải mái khi bước vào đấy.
Đên hôm nay thời tiết lạnh..
- Ước gì giờ này có Yến ở đây, mình chỉ cần bấm chuông một cái thôi là Yến ra mở cửa ngay ấy mà – Tôi tự nói một mình giữa không gian tĩnh mịt.
Rất muốn đặt chân vào cái căn nhà ấy nhưng không thể nào bước vào, có một cảm giác gì đó kí lạ khó cứ tồn tại hiện hữu trong trái tim của tôi. Tôi để chân lên cái bàn đạp tiếp tục chạy về căn nhà của mình, ngày hôm nay đi chơi như thế đã đủ lắm rồi.
Rồi khỏi những căn nhà quen thuộc để trở về với căn nhà thân yêu, càng ngày càng thấy mình tình cảm hơn bao giờ hết, không lẻ tôi ở chung với hai người con gái ấy nên bây giờ bị lây sang cái tính hay tình cảm ấy rồi sao ấy nhỉ.
Đứng ngoài cổng của nhà mình thì thấy chỉ còn cái bóng đèn ở trước nhà còn sáng tỏa thôi chứ ở bên trong xuyên qua cửa sổ thì toàn là một màn đêm, chắc có lẽ khuya lắm rồi mọi người yên giấc ngủ ngon hết. Tôi định để xe đâu đó trong gốc cây sao đó leo rào vào nhà chứ không dám làm phiền ai hết.
- Két – Tiếng thắng xe vang dội khắp khu phố.
Tôi để chân chống của xe cẩn thận rồi bước xuống chuẩn bị kế hoạch của mình nhưng…
- Ai ngồi ngoài băng đá giờ này thế ta.
Tôi thấy được bóng dáng của một người con gái đang có vẻ úp mặt xuống băng ghế đá ngủ rồi. Nhìn kỹ thì mới biết người con gái ấy với mái tóc xõa xuống quen thuộc cùng với chiếc áo khoác màu hồng ở bên ngoài, đó không ai khác chính là Bạch Yến.
- Hừ, lại đợi mình – Tôi mỉm cười nhẹ và không biết tại sao cái miệng mình có thể khẳng định chắc chắn đến như thế.
Tôi nhìn kỹ cái cảnh cổng thì ra nó đã được mở khóa sẵn chốt ở trong rồi, chỉ cần đẩy vào thì có thể bước vào nhà. Tôi nhanh chóng dẫn xe vào sân một cách nhẹ nhàng không phá giấc ngủ ngon của người con gái ấy. Bước lại chỗ người con gái ấy đang nằm ngủ, công nhận lúc ngủ người con gái nào cũng xinh tươi dễ thương giống con mèo cả. Đôi môi thường hay nở nụ cười xinh đẹp ấy bây giờ chúm chím lại, nhìn đáng yêu dễ sợ, đôi gò má thì bình thường không ửng hồng khi ngại, không cao vụt lên khi bị ai đó trêu. Đối với mọi người suy nghĩ thế nào thì tôi không biết nhưng chỉ riêng tôi, người con gái đẹp nhất khi ngủ, trong họ rất dễ thương không có một tý gì đó gọi dơ bẩn của bụi trần đời này. Thật thuần khiết.
- Đánh thức hay không đánh thức ? – Tôi ngẩn ngơ tự hỏi mình.
- Sao bây giờ ? Không lẻ để Yến ngủ đây sao ?
- Không được, đêm nay lạnh lắm, làm thế thì sáng mai Yến sẽ bệnh. – Tôi tự biên tự diễn.
- Nhưng mà phải đánh thức giấc ngủ ngon của bạn ấy, làm thế nào đây ?
Lay hoay với hàng vạn câu hỏi trong đầu của mình chẳng biết phải làm thế nào với tình huống như thế này, cuối cùng tôi quyết định đánh thức người con gái ấy thức dậy chứ làm gì bây giờ.
- Yến ơi ! Thức dậy đi cậu – Tôi gọi khẽ vào lỗ tai ấy.
Một hương thơm quyến rũ nhẹ nhàng lan tỏa ở sống mũi của tôi, cái hương hoa quen thuộc mỗi khi tôi gần em, nó trở nên quá đỗi quen thuộc chứ không còn xa lạ gì nữa. Mùi hương hoa của Bạch Yến có khắp mọi nơi trên người em, giống như một bông hoa đang nở tươi. Còn Bạch Mai mùi hương hoa chỉ ở cái mái tóc đen huyền ảo thôi nhưng nó cũng lan tỏa khắp người. Nói chung cả người con gái ấy đều có hương hoa dễ chịu.
Em ấy có vẻ nghe tiếng gọi của tôi nên thức giấc nhưng khuôn mặt khù khờ ra, một nét dễ thương hiếm thấy ở em, đôi mắt mở to ra nhưng có vẻ mê ngủ chưa hiểu hết chuyện gì xảy ra.
- Lên nhà ngủ đi chị hai, ở đây sáng bệnh đấy, hihi – Tôi cười trước vẻ ngay ngô của em.
- Cậu về khi nào thế ? – Em dụi đôi mắt long lanh của mình rồi hỏi ngay.
- Mới về à, sao không ở trong phòng ngủ mà ra đây.
- Ngắm sao ngủ quên chứ bộ. – Em phùng má dễ thương.
- Hừ, vào phòng ngủ ngay. – Tôi cũng trêu em
- lè, không đi – Đến lúc nãy tôi mới biết em cũng tinh nghịch gớm chứ bộ.
- Không đi cõng à ? – Tôi vênh mặt lên.
- Hứ, thách đấy ? – Em cũng vênh mặt lên.
Đến đây bộ não tôi ngừng hoạt động trước khuôn mặt xinh đẹp ấy và…
-Aaaa bỏ tớ xuống… té – Em la ú ớ.
- Hừ, này thì thách, kaka – Tôi cười đắc chí.
- Bỏ xuống – Em đánh hình hịch vào lưng của tôi nhưng cảm giác ấy không đau tý nào.
- Nhỏ nào, để bố mẹ còn ngủ. – Tôi lại ngốc nghếch của mình.
-… – Em bỗng im lặng luôn.
Tôi cõng em vào đến phòng, người con gái ấy nhẹ thật nhưng khi cõng có một cảm giác đầy ấm áp lan tỏa khắp cơ thể nó chẳng khác gì cái cảm giác mà lúc Bạch Mai khoác chiếc áo ấm cho tôi ngoài biển lúc nãy cả, có lẽ tất cả đều ấm áp đến khó tưởng tượng, vơi đi những lạnh lẽo đang ngự trị trong bản thân của tôi.
Đưa phật phải đưa đến tận chùa, tôi đưa em đến phòng rồi để xuống nệm cho nằm xuống luôn..
- Hehe, ngủ đi nhé – Tôi quay mặt về phía người con gái ấy.
- Ừ, hihi, cậu ngủ ngon nhé – Khuôn mặt của em có vẻ tươi tỉnh hơn nhiều rồi.
- Ừ, cậu cũng thế – Tôi quay lưng lại bước đi về phía cánh cửa phòng..
Một giấc ngủ ngon lành đầy ấm áp….
Ngày hôm sau là chủ nhật nên bọn tôi được nghỉ, bố mẹ cùng với hai người anh làm cái nhiệm vụ thiên liêng và cao cả đó là về nhà nội và ngoại. Trong căn nhà ấy chỉ còn lại tôi, Như và Bạch Yến. Ngày hôm nay tôi thức dậy sớm hơn mọi khi, ánh nắng mặt trời đã lên rồi chắc cũng gần 9 giờ chứ chẳng ít. Rửa mặt sạch sẽ xuống nhà bếp kiếm đồ ăn do hai người con gái ấy chế biến, đảm bảo ngon khỏi nói rồi nhỡ.
Vừa bước xuống bếp…
- Cái bạn này, tớ nói nấu thế là sai rồi mà – Giọng nói ấm áp của Như.
- Cậu có nhớ nhầm không đấy, thế này đúng rồi – Giọng nói ngọt ngào của Bạch Yến.
Cái mặt tôi hớn ha hớn hở bước xuống bếp…
- Chào, kaka – Tôi tươi tỉnh.
-….
-…..
Đáp lại là hai ánh mắt đang bừng bừng lửa giống như ngọn lửa hủy diệt mà cái bếp đang cháy, nó nhanh chóng dập tắt luôn cái nụ cười và khuôn mặt hớn hở của tôi. Đứng hình luôn chứ chẳng đùa, lần đầu tiên trong đời tôi mới được nhìn thấy hai người con gái ấy hung dữ đến thế, mọi ngày hiền thục đoan trang thì hôm nay ánh mắt và khuôn mặt của họ hung dữ đến bấy nhiêu. Đúng là ón của li chua mà.
Sau khi đưa ánh mắt đe dọa cho tôi xong thì họ quay mặt lại chuẩn bị chiến tranh và tôi nhận ra đều đó…
- Cậu nấu như thế thịt cứng hơn thì có – Như mở đầu cuộc chiến.
- Như đã từng nấu chưa mà biết nấu như thế thịt vẫn cứng ? – Câu hỏi đầy sắc bén và tinh tế của Bạch Yến.
Nếu Như trả lời có thì Bạch Yến có thể dựa vào đấy biết được trình độ của Như thế nào và sau đó đưa ra phương án kế tiếp công kích đối phương của mình vào đường cùng, còn nếu trả lời không thì phải nghe theo lời của Bạch Yến. Đúng là em ấy thông minh sắc sảo thật nhưng màn kịch hay vẫn còn phía trước, tôi đứng như một bức tượng để xem màn khẩu chiến hiếm thấy giữa hai người con gái xinh đẹp kia.
- Chưa từng nấu nhưng nhiều người ăn khen ngon rồi. – Như ung dung trả lời không cần suy nghĩ đắng đo.
Lại một câu ứng xử làm cho đối phương phải vắt óc suy nghĩ.
- Ừ đúng rồi, mua ở ngoài nên người ta khen ngon. – Bạch Yến cũng đâu có chịu thua.
- Người ta nói ít nhưng hiểu nhiều, người không hiểu nói bấy nhiêu cũng chẳng hiểu. – Như không kém phần.
- Không biết không phải cái tội, chỉ tội cho người không biết mà cứ giấu đi cái không hề biết của mình trong bản thân. – Bạch Yến nói xong rồi mỉm cười nhẹ.
- Không biết thì hãy nhìn người ta làm rồi mà học hỏi theo, có con mắt để trưng à – Như cứng giọng hẳn lên.
- Mắt chưa từng ngó, tay chưa từng đụng chạm gì đến thì lấy đâu ra kiến thức để làm. Im lặng để nghe nói rồi làm theo.
Tôi đứng ở ngoài mà nổi da gà với những câu đối đáp châm biến lẫn nhau, có thể nói họ là những người con gái thông minh đến mức chửi cũng làm cho đối phương thấy bực cả mình dù lời chửi không thể hiện qua từng câu từng chữ, tôi chẳng biết phải làm thế nào nũa, họ đang ” cháy ” thế kia mà nhào vô thì xác định là ăn tát hoặc ăn chửi…
- Kiến thức có thừa, tự hỏi người kia có được phân nửa ? – Như vừa nói vừa ánh mắt khuấy sâu vào đôi mắt của Bạch Yến.
- Có kiến thức nhưng không có thực tiễn thì xem như bỏ – Bạch Yến nhếch môi cười nhẹ.
Tôi thì…
- Tình hình gì đây trời ? – Tôi cảm giác lạnh kinh khủng.
Và…
- Hây dà… đói bụng quá đi. – Tôi lên tiếng.
- Có tay có chân tự mà đi lấy đồ ăn – Như rằng giọng.
-… – Bạch Yến không nói gì nữa mà lặng lẽ chạy lại cái nồi múc cái gì đấy.
Tôi thì sợ những người con gái đấy lắm, sau câu nói của Như định chạy ngay lại tủ kiếng mở lấy cái tô đi múc đồ ăn, thiệt là tình cái cuộc đời này chứ. Đang định bước đi lấy tô thì…
- Cậu ngồi xuống đó đi, để tớ múc cho – Bạch Yến nhỏ giọng xuống hẳn.
Như thì vẫn đứng đấy nhìn tôi nhưng ánh mắt có phần dịu hẳn đi sau đó quay đầu vào bếp, tôi chẳng hiểu đang có tình hình xảy ra vào sáng sớm của một ngày chủ nhật đầy tinh mơ như thế này nữa, cứ tưỡng ngỡ sẽ tốt đẹp lắm nhưng ai dè vừa bước xuống bếp đã chiến tranh nảy lửa rồi.
- Nè, cậu ăn đi – Bạch Yến múc cho tôi một tô cháo thịt heo còn nóng hổi.
- Ừ cảm ơn cậu nhé. – Tôi mỉm cười nhẹ.
- Hihi – Em cũng mỉm cười lại
- Này ! Ăn hủ tiếu mì đi. – Như để xuống một tô hủ tiếu mì.
- Ơ… – Tôi cứng đơ cả họng
Biết rằng tình hình đang căng như dây đàn vậy, chuẩn bị nghe một cuộc chiến tranh nảy lửa nữa đây, chẳng biết vì nguyên do gì mà trở nên như thế này, tối hôm qua họ còn thân thích như những chị em quen thuộc ấy vậy mà sau một giấc ngủ thành ra như thế này, chắc có lẽ chỉ có ông trời mới biết mà thôi.
- Sáng ăn cháo tốt hơn cậu – Khuôn mặt của Bạch Yến không thay đổi, chẳng ai biết em đang nghĩ gì trong cái đầu óc thông minh ấy nữa.
- Hôm qua bảo thích ăn hủ tiếu mì mà, bây giờ mình nấu cho cậu nè – Như cũng không kém cạnh ở phía nào.
- Ăn cháo không nổi mụn, ăn mì nổi mụn đấy. – Bạch Yến nói xong rồi quay đầu sang nhìn Như.
- Mì này không có chiên nên ăn tốt lắm, ăn cháo cẩn thận người ta không ran gạo đấy – Như mỉm cười nhẹ.
- Ăn cháo không cần phải nhai, thịt mình bằm nhuyễn hết rồi – Bạch Yến đâu có sợ ai.
- Ăn hủ tiếu mì có nước mà húp, ăn cháo coi chừng mắc nghẹn mà chết đấy. – Như đâu có thua ai.
Còn tôi…
- Trời ơi là trời, tình hình gì đây. – Tôi nhìn quay nhìn lại khuôn mặt của hai người ấy mà nhức đầu, mình bị quay như cái chong chóng ấy.
Và…
- Đúng là kiến thức có thừa nhưng thực tiễn không có, cháo làm gì mà mắc nghẹn. – Bạch Yến đang dồn ép đối phương.
- Chỉ được phân nửa mà cứ thích cãi bướng, thử để hêt vào họng thử xem có cháo ma ăn không thì biết – Như đang dồn lại đối phương.
- Biết đúng mà cãi không có gì sai, còn ai kia biết sai mà vẫn cứ cãi, người ta gọi là gì nhỉ ? – Bạch Yến khuấy sâu vào mắt Như.
Tôi run sợ trước ánh mắt đầy long lanh nhưng khuấy sâu vào tâm can của hai người họ, đúng là 49 gặp 50 mà, kì phùng gặp địch thủ… Một trận chiến chẳng có hồi kết nếu không có người hy sinh ngoài trận địa… bỏ thay nơi chiến trường kịch tính…
- THÔI, tớ ra ngoài ăn là xong chứ gì. – Tôi đứng dậy lên tiếng.
-…
-…
Cả hai người họ đều im lặng.
- Đi đi- Như không ngăn cản.
- …. – Bạch Yến không nói gì.
Tôi quay lưng bước đi thì…
- Nè, Tâm, tiền nè, cậu hết tiền rồi – Bạch Yến kêu tôi ở sau lưng với giọng nói đủ nghe.
Tôi…
- ÔI CÁI ĐỆCH – Em như con sâu trong bụng tôi ấy vậy mà
Người con gái ấy nói một câu quả là giết người đúng bản chất luôn, em ở đây cũng biết rõ là tiền mẹ đưa tôi sài chỉ đến thứ bảy là sạch rồi, nói chi hôm sau đã chi mạnh tay cho bữa ăn hủ tiếu mì. Bây giờ chẳng biết phải làm thế nào nữa. Câu nói của Bạch Yến chủ yếu là ngăn tôi lại vì biết rõ không có tiền, chứ em biết rõ không khi nào tôi nhận lấy số tiền đấy. Chẳng lẽ em dồn Như vào đường cùng chưa thích sao mà bây giờ lại đến tôi, phải chi em nói giống Như đi, hai từ thôi. Đúng là một người con gái thông minh.
- Tiền cha mẹ cho sài bây giờ lại đưa cho người khác. – Giọng nói của Như nhưng nó đầy cay cú.
- Thưa cô, tiền này do chính tay tôi làm ra trong lúc đi dạy thêm hồi năm lớp 9 đủ để sài đến lớp 12 đấy – Bạch Yến nghiên đầu.
Như có vẻ lúng túng…
Tôi thì có chút bất ngờ….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.