Chương 122
CS2T
29/12/2013
Tôi dùng con mắt tinh ranh tia được mấy con chim cút mua lúc
nãy, nhanh chóng chóp ngay một cái đùi, thèm nãy giờ mà tại giả vờ ngây thơ tý
thôi. Rất tiếc là Bạch Mai về rồi nên không được thưởng thức món ăn mà tôi lựa
chọn. Vừa khẩu vị khỏi cần thêm nước chấm, quả thật càng ăn càng phê. Tôi đổi
qua ăn cá điêu hồng của nồi lẩu, trời lạnh, gió thổi đìu hiu làm cho ngọn lửa của
cái bếp cứ tắt hoài.
- Đệt ăn lẩu mà ăn ngoài biển. – thằng Tùng mới nhận ra.
- Gió thổi lạnh lạnh, ăn ngoài biển mới biết hết hương vị thằng khùng. – Tôi vùa ăn vừa phán
- Ái chà bữa nay có tâm hồn ăn uống ghê mầy – thằng Đức nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
- Hê hê.. – Tôi cười khẩy.
Đám con gái không nói gì mà cứ việc ăn, Bạch Yến vói Như có vẻ đói bụng rồi nên ngồi ăn cũng hơi bị tích cực, không nói gì cả. Nhìn họ không có cãi nhau là vui lắm rồi.
Ăn uống là một chuyện, văn nghệ là chuyện thứ 2…
- E hèm… xin mời ca sĩ Khôi đen trình bày một ca khúc. – thằng Tùng đã ngấm mấy lon bia.
- Ờ ờ ! – Thằng Khôi đã máu lên rồi.
Hai thằng nó hát gì đó um sùm cả lên, khuấy động không gian yên tĩnh của biển cả, mấy đứa con gái trong lớp cùng với thằng kia lấy đũa đánh khẽ vào cái chén tạo nên một thứ âm nhạc nghe vui vui tay. Thích thú làm sao. Tôi cùng hơi ngà ngà say bởi những lon bia, muốn lên quậy với bọn chúng nhưng cái tài ca hết không được hay cho lắm, chỉ biết thổi sáo, rất tiếc ở đây không có cây sáo.
- Nè cậu ! – Bạch Yến gọi tôi.
- Hả ? – Hơi bất ngờ.
- Lúc nãy tớ thấy ngoài kia có bán đồ lưu niệm kìa. – Bạch Yến chỉ ra phía xa xa của con đường đê biển.
- Mua gì à ?
- Ừ, đi với tớ nhé.
Hai đứa tôi đứng dậy rời khỏi vị trí bắt đầu thả dạo, con đường tối om ( do ngoài biển có khi có điện, có khi không ) nhưng ánh trăng soi gọi sáng cả con đường đê biển. Tiếng hát của lũ bạn xa dần, không gian yên tĩnh trở về. Trên con đường đi ấy, những cơn gió biển thổi vào làm cho mái tóc đen huyền ảo của Bạch Yến phấp phới qua người tôi, những sợi tóc ấy kèm theo hương hoa rất thuần khiết và quyến rũ của người con gái ấy. Dễ chịu làm sao.
Đến nơi bán quà lưu niệm…
- Chú ơi ! – Tôi thấy một ông chủ đang xem tivi.
- Cháu cần gì ? – Ông chủ quay mặt sang.
- Cậu mua gì ? – Tôi hỏi người con gái xinh đẹp đang vuốt mái tóc kiều diễm của mình.
- Lấy cho cháu cây sáo kia nhé chú. – Bạch Yến đưa tay vào cây sáo treo kia.
Nhìn bề ngoài cây sáo ấy đã treo lâu ngày rồi nhưng nét mộc mạc của một loài trúc, có lẻ đây là tiêu hoặc sáo trúc, theo phán đoán của tôi. Người bán hàng nhanh chóng lấy cây sáo xuống, hai người ấy nói chuyện với nhau, tôi nghe thấy hơi bị bất ngờ vì Bạch Yến biết được chất liệu của cây sáo và đó là một cây sáo tốt nên giá cả hơi cao. Em chọn cây đấy, nhìn cũng đủ biết nó tốt bao nhiêu, vẻ bề ngoài loáng bóng kèm với những nét chạm khắc rất điêu luyện.
Trở lại con đường…
- Tặng cậu, hihi – Nụ cười xinh đep.
- Hả – Tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
- Cầm lấy đi. – Em nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi để cây sáo lên.
Cây sáo cũng lạnh.. nhưng bấy giờ tôi thấy ấm. Biết rằng không thể cãi lời người con gái ấy nên đành nhận vậy, ấm áp lắm..
- Cảm ơn cậu nhé.
- Hihi
Trở lại với cảnh đêm nhộn nhịp nơi đám bạn của tôi, chúng nó vẫn đang say mê ca hát, vui lắm, tuy hôm nay có nhiều việc phải buồn lo nhưng cảm thấy rất vui và thoải mái trong người.
- Hehe, đi đâu thế – thằng Đức vỗ vai tôi.
- Nè ! – Tôi đưa cây sáo lên.
- Đẹp thế mầy – Nó trầm trồ khen.
- Ở đâu thế ? – thằng Chung hỏi ngay.
- Ông mới mua à. – Bà Nguyệt tra tấn.
- Mới mua trong quầy bán đồ lưu niệm kia kìa. – Tôi chỉ tay về hướng kia.
- Biết chơi sáo không mà mua ? – Bà Trân tỏ ra vẻ nghi ngờ.
- Chắc là mua về ngắm ấy mà. – Bà Huyền khiêu khích.
Đúng là mấy đứa bạn này đánh trúng một điểm của tôi rồi, cái gì đã biết rôi thì phải thể hiện cho người khác thấy, chứ biết mà bị người ta nói không biết thì ức lắm. Tôi nhỏm người ngồi dậy nắm chặt lấy cây sáo…
- Cậu, tớ mượn cây sáo – Bạch Yến để tay nhẹ lên đôi vai của tôi, giống như cản lại không cho đứng dậy.
- Hả ? – Tôi chưa đứng dậy hẳn, có tý ngạc nhiên.
- Hihi – Em nở nụ cười truyền niềm tin cho tôi.
- À, ừ – Tôi bị nụ cười đấy đánh bại.
Đưa cây sáo cho, em vén tóc qua một phía, trong xinh đẹp gì đâu. Bước những bước chân nhẹ nhàng lên cái khu vực dành cho “ ca sĩ “, thằng Tùng đã biểu diễn giọng ca khuấy động tôm cua, thấy Bạch Yến bước lên hát nhanh chóng kết thúc phần diễn của mình.
Đám bạn đưa ánh mắt khó hiểu nhìn tôi, đáp lại cũng là một ánh mắt khó hiểu. Quan sát người con gái ấy, tôi thấy được đôi bàn tay mảnh mai để lên những phím bấm trên cây sáo, phần nào cũng đoán được Bạch Yến đang và sắp làm điều gì. Tôi mỉm cười nhẹ…
- Hihi – Thằng Tùng nhường chỗ, em cúi người chào rồi mỉm nụ cười.
Bạch Yến từ từ đưa cây sáo lên đôi môi xinh đẹp, làn môi hồng mỏng đã chạm với làn gỗ loáng bóng… Tiếng sáo da diết ngân lên..
……….
Một lát sau…
- Ợ… tạm… ợ.. biệt – Tôi cố gắng vẫy tay chào đám bạn.
- Về cẩn thận nhé. – bà Kim đỡ thằng Sang.
- Chào, về cẩn thận – Bạch Yến vui vẻ.
-…
Sau màn chào hỏi, mỗi người chia ra mỗi đường để đi về căn nhà yêu thương của mình. Tôi đi về cùng với Như và Bạch Yến vì cả ba ở chung một căn nhà mà, lúc đấy say rồi có biết trời chăng gì đâu. Sau màn biểu diễn say đắm biết bao con tim từ tiếng nhạc sáo của Bạch Yến, chúng nó chia nhau ra “sát phạt “ tôi, ban đầu một ly thôi nhưng lúc sau không biết chúng nó có chơi bịp không mà tôi vừa uống đã đến lượt mình nữa rồi. Khỏi hết chỗ nói… ợ…
- Con đom đóm ý…a.. con đom đóm… kà kà… – Tôi hát rồi cười trong vòng tay kè về trên đoạn đường Trần Hưng Đạo.
- Đèn đường cậu à, hihi – Tiếng nói ngọt ngào của Bạch Yến.
- Khùng. – Hôm nay Như bị gì mà phải gắt với tôi thế này.
- Khùng không phải là cái tội… hehe – Tôi lúc đó bất tỉnh nhân sự, muốn nói gì nói, tâm hồn bay bổng… lên… lên lên… là lên nóc nhà @@.
- Tội nặng là đằng khác. – Bạch Yến lên tiếng.
Đã nói rồi, lúc đấy tôi say nên không biết gì cả nói gì cũng không có tội.
- Ợ… lúc chưa thấy hai người vợ chửi nhau …ợ…um sùm hết mà….haha… bây giờ làm …ợ …lành rồi…. tốt. – Tôi nói một mạch mà không có khúc xương nào cản đường.
-….- Hai người họ đứng lại…
- Đi tiếp,..ợ… nào..ợ.. phu nhân… kà..kà – Tôi như thằng điên.
Chắc lúc đó ai nhập rồi chứ đó giờ tôi say vẫn kiềm chế được tinh thần của mình mà.. lần này mới biết được mùi vị của một con người say thật sự ra thế nào. Hai người con gái xinh đẹp có chút bất ngờ với những gì tôi nói ra, họ hơi khựng người lại rồi đưa ánh mắt long lanh nhìn nhau, nhìn cái thằng con trai đang cười hả hê, đang cay lướt khướt, chẳng biết những đều mình nói ra là gì, ừ đúng rồi, người say không có tội.
- Về thôi cậu. – Bạch Yến bước đi.
-…- Tôi nắm lấy tay người con gái ấy @@. ( Hoàn toàn vô tội ).
-…. – Bạch Yến bất ngờ.
Tôi chợp luôn tay của Như…
-…- Như cũng không kém phần, lúc này tình thế tôi đang đứng chính giữa hai người con gái xinh đẹp.
Tay phải đang ấm áp giữ lấy bàn tay mềm mại thon thả của Bạch Yến, tay trái đang được sưởi ấm một cách nhẹ nhàng bởi bàn tay Như. Hai người con gái ấy như pho tượng, chẳng biết làm gì chỉ đợi hành động của tôi mà thôi. Tôi kéo hai người họ vào hai bờ vai của mình.
- Cậu… – Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của Bạch Yến.
- Này…- Giọng nói nhẹ nhàng vương vấn của Như.
- Kà,..Kà…ợ..kà… tả hữu hộ vệ của ta…ợ… bảo vệ trẫm… kà..kà – Tôi giữ chặt lấy họ, kéo cho nằm vào bờ vai luôn, không biết lúc đó mình có khôn quá không nhỉ.
-….- Không khí tĩnh lặng chỉ còn tiếng cười của tôi.
Mùi hương hoa thuần khiết của Bạch Yến và Như lan toả khắp cái lỗ mũi của tôi, nó như một liều thuốc đánh thức giấc một kẻ đang mê man. Bỗng nhiên trong đầu tôi loé sáng một ý chí và biết được tý tý đều mình làm không tốt.
- Kà..kà… hai nàng hộ tống trẫm nào. – Tôi buông hai người họ ra.
Trên con đường đêm khuya hôm ấy thật lạnh lẽo và tĩnh lặng, còn 3 người đang bước đi một người con trai đang say khướt, hai người con gái với vẻ mặt kiều diễm đang rối bời trong một đóng suy nghĩ của mình. Thật khó hiểu, yêu là gì chứ, hai người con gái ấy đã biết yêu là cái gì đâu, từ nhỏ đến bấy giờ chưa một lần để ý đến người con trai nào chứ đừng nói yêu nhưng từ khi gặp người con trai đang say. “ Một người con trai rất đỗi bình thường như bao người con trai khác, không có gì đặc biệt cả. Bao người khác có làm cho trái tim trong con người này phải loạn nhịp đập đâu nhưng người con trai này lại làm được.. “ một chuyện chưa từng có. Cả tá người theo đuổi những người con gái xinh đẹp như họ nhưng lần này lại họ phải theo đuổi một người con trai mà lúc trước chẳng ai thèm để ý… đến lúc người con trai ấy được để ý thì rất nhiều.. có lẽ số phận… có lẽ ông trời thích trêu con người ta……
Lang thang trên con đường tôi cứ cười khì khì, lâu lâu nói ra những câu làm cho hai người con gái ấy phải giật mình. Có lẽ tôi thật sự rất say, hết quản lý được trí óc và lời nói của mình rồi….
Về đến nhà gần 2 giờ sáng… ( chapter này sử dụng nhật ký là nhiều chứ bây giờ chẳng còn nhớ gì cả @@ ).
Tôi được đưa lên phòng, Như và Bạch Yến chăm sóc rất chu đáo chỉ có việc là không thay bộ đồ ra cho tôi thôi, còn nhiêu làm tất tần tật. Để lên giường, cho uống trà chanh chua ơi là chua, đắp mền, lau mặt,… rồi hai người họ mới trở về căn phòng của mình để ngủ… Tôi thì khò…khò mấy đời rồi.. công nhận say rồi ngủ ngon thật.
Ở một nơi nào đó…
- Ấy cha chả thằng này ngon, hơi bị ranh tỵ nhé… thôi từ từ con ạ,.. gái đẹp bu nhiều chưa chắc là sướng…. thôi ta ngủ đây… – Ông trời nhìn xuống trần gian nơi có một sự việc xảy ra..
Sáng hôm sau…
- Khò… khò – Tôi vẫn còn ngủ.
Bạch Yến mở cửa ra ( lúc đó tầm 6 giờ ), nhìn thấy cảnh tượng tôi nằm dưới đất, gối, chăn mỗi thứ một nơi, em phì cười nhẹ rồi đóng cửa bước ra ngoài… Một lát sau cũng một người con gái xinh đẹp bước vào, không ai khác là Như, em cũng mỉm cười rồi bước ra… Khoảng 5 phút sau có một người con gái bước vào… cũng phì cười rồi đóng cửa lại bước ra, đó không ai khác chính là mẫu thân của tôi.
Tầm 10 giờ sáng tôi mới tỉnh hồn thức dậy..
- Uầy…- Tôi sờ lên cái đầu đang nhức nhói
Cố gắng mở con mắt ra, dụi dụi thấy được một tý ánh sáng len lỏi qua tấm rèm cửa của cửa số, thấy, hình như đã trưa lắm rồi, chẳng thấy ông mặt trời đâu cả. Tôi đâu có quan tâm mấy cái thứ chuyện ấy làm gì, mệt mỏi lắm, ê ẩm cả người. Không biết từ tối qua đến giờ tôi lọt giường hết bao nhiêu lần nữa, khổ hết chỗ nữa. Cố gắng gượng người ngồi dậy…
- Hây dà…lúc tối uống nhiều quá – Tôi còn nhớ đến chuyện lúc tối.
Bám vào tường, chiếc bàn học, tôi đi vào trong nhà tắm để vệ sinh cá nhân lấy lại tinh thần của một ngày mới… của một ngày không biết đầy u ám hay giống như những thứ ánh sáng len lỏi vừa lúc mở mắt ra đây…
Làm những công việc ấy xong, tôi bước xuống nhà bếp, một trong những lịch trình đã được thiết lập sẵn… Căn nhà vào thời gian ấy chỉ có ba người ỏ nhà, tôi, Bạch Yến, Như. Một không gian tĩnh lặng khi tôi bước xuống bếp, đâu đó có mùi thơm của hương vị thức ăn lan toả trong khắp căn nhà. Tôi vừa bước vào nhà bếp đã thấy hai dáng người con gái mảnh mai đang xào xào, nấu nấu đồ ăn… một cảnh tượng hiếp thấy từ khi hai người họ cãi nhau nẩy lửa.
- Hây dà. – Tôi gãi đầu một cách khó hiểu
Hình như họ không biết sự hiện diện của tôi, tôi nhẹ nhàng bước đến cái ghế đã kéo ra, ngồi vào đấy, xem hai người họ đang làm gì đấy. Nhìn họ vừa làm vừa giúp đỡ nhau, tôi nghĩ rằng chắc có lẽ hai người con gái ấy đã huề nhau rồi, thật khó hiểu đúng không.
- E..hèm – Tôi rằng giọng.
- Ngồi thêm tý nữa đi hả lên tiếng luôn, thức ăn trưa sắp chính rồi ạ – Giọng nói dịu dàng của Như.
- Hihi – Bạch Yến quay mặt lại che miệng cười khúc khích trong rất dễ thương và đáng yêu.
- ÔI CÁI ĐỆCH. – Tôi thốt thầm trong bụng.
Mới sáng sớm đã như thế rồi…..
- Đệt ăn lẩu mà ăn ngoài biển. – thằng Tùng mới nhận ra.
- Gió thổi lạnh lạnh, ăn ngoài biển mới biết hết hương vị thằng khùng. – Tôi vùa ăn vừa phán
- Ái chà bữa nay có tâm hồn ăn uống ghê mầy – thằng Đức nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
- Hê hê.. – Tôi cười khẩy.
Đám con gái không nói gì mà cứ việc ăn, Bạch Yến vói Như có vẻ đói bụng rồi nên ngồi ăn cũng hơi bị tích cực, không nói gì cả. Nhìn họ không có cãi nhau là vui lắm rồi.
Ăn uống là một chuyện, văn nghệ là chuyện thứ 2…
- E hèm… xin mời ca sĩ Khôi đen trình bày một ca khúc. – thằng Tùng đã ngấm mấy lon bia.
- Ờ ờ ! – Thằng Khôi đã máu lên rồi.
Hai thằng nó hát gì đó um sùm cả lên, khuấy động không gian yên tĩnh của biển cả, mấy đứa con gái trong lớp cùng với thằng kia lấy đũa đánh khẽ vào cái chén tạo nên một thứ âm nhạc nghe vui vui tay. Thích thú làm sao. Tôi cùng hơi ngà ngà say bởi những lon bia, muốn lên quậy với bọn chúng nhưng cái tài ca hết không được hay cho lắm, chỉ biết thổi sáo, rất tiếc ở đây không có cây sáo.
- Nè cậu ! – Bạch Yến gọi tôi.
- Hả ? – Hơi bất ngờ.
- Lúc nãy tớ thấy ngoài kia có bán đồ lưu niệm kìa. – Bạch Yến chỉ ra phía xa xa của con đường đê biển.
- Mua gì à ?
- Ừ, đi với tớ nhé.
Hai đứa tôi đứng dậy rời khỏi vị trí bắt đầu thả dạo, con đường tối om ( do ngoài biển có khi có điện, có khi không ) nhưng ánh trăng soi gọi sáng cả con đường đê biển. Tiếng hát của lũ bạn xa dần, không gian yên tĩnh trở về. Trên con đường đi ấy, những cơn gió biển thổi vào làm cho mái tóc đen huyền ảo của Bạch Yến phấp phới qua người tôi, những sợi tóc ấy kèm theo hương hoa rất thuần khiết và quyến rũ của người con gái ấy. Dễ chịu làm sao.
Đến nơi bán quà lưu niệm…
- Chú ơi ! – Tôi thấy một ông chủ đang xem tivi.
- Cháu cần gì ? – Ông chủ quay mặt sang.
- Cậu mua gì ? – Tôi hỏi người con gái xinh đẹp đang vuốt mái tóc kiều diễm của mình.
- Lấy cho cháu cây sáo kia nhé chú. – Bạch Yến đưa tay vào cây sáo treo kia.
Nhìn bề ngoài cây sáo ấy đã treo lâu ngày rồi nhưng nét mộc mạc của một loài trúc, có lẻ đây là tiêu hoặc sáo trúc, theo phán đoán của tôi. Người bán hàng nhanh chóng lấy cây sáo xuống, hai người ấy nói chuyện với nhau, tôi nghe thấy hơi bị bất ngờ vì Bạch Yến biết được chất liệu của cây sáo và đó là một cây sáo tốt nên giá cả hơi cao. Em chọn cây đấy, nhìn cũng đủ biết nó tốt bao nhiêu, vẻ bề ngoài loáng bóng kèm với những nét chạm khắc rất điêu luyện.
Trở lại con đường…
- Tặng cậu, hihi – Nụ cười xinh đep.
- Hả – Tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
- Cầm lấy đi. – Em nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi để cây sáo lên.
Cây sáo cũng lạnh.. nhưng bấy giờ tôi thấy ấm. Biết rằng không thể cãi lời người con gái ấy nên đành nhận vậy, ấm áp lắm..
- Cảm ơn cậu nhé.
- Hihi
Trở lại với cảnh đêm nhộn nhịp nơi đám bạn của tôi, chúng nó vẫn đang say mê ca hát, vui lắm, tuy hôm nay có nhiều việc phải buồn lo nhưng cảm thấy rất vui và thoải mái trong người.
- Hehe, đi đâu thế – thằng Đức vỗ vai tôi.
- Nè ! – Tôi đưa cây sáo lên.
- Đẹp thế mầy – Nó trầm trồ khen.
- Ở đâu thế ? – thằng Chung hỏi ngay.
- Ông mới mua à. – Bà Nguyệt tra tấn.
- Mới mua trong quầy bán đồ lưu niệm kia kìa. – Tôi chỉ tay về hướng kia.
- Biết chơi sáo không mà mua ? – Bà Trân tỏ ra vẻ nghi ngờ.
- Chắc là mua về ngắm ấy mà. – Bà Huyền khiêu khích.
Đúng là mấy đứa bạn này đánh trúng một điểm của tôi rồi, cái gì đã biết rôi thì phải thể hiện cho người khác thấy, chứ biết mà bị người ta nói không biết thì ức lắm. Tôi nhỏm người ngồi dậy nắm chặt lấy cây sáo…
- Cậu, tớ mượn cây sáo – Bạch Yến để tay nhẹ lên đôi vai của tôi, giống như cản lại không cho đứng dậy.
- Hả ? – Tôi chưa đứng dậy hẳn, có tý ngạc nhiên.
- Hihi – Em nở nụ cười truyền niềm tin cho tôi.
- À, ừ – Tôi bị nụ cười đấy đánh bại.
Đưa cây sáo cho, em vén tóc qua một phía, trong xinh đẹp gì đâu. Bước những bước chân nhẹ nhàng lên cái khu vực dành cho “ ca sĩ “, thằng Tùng đã biểu diễn giọng ca khuấy động tôm cua, thấy Bạch Yến bước lên hát nhanh chóng kết thúc phần diễn của mình.
Đám bạn đưa ánh mắt khó hiểu nhìn tôi, đáp lại cũng là một ánh mắt khó hiểu. Quan sát người con gái ấy, tôi thấy được đôi bàn tay mảnh mai để lên những phím bấm trên cây sáo, phần nào cũng đoán được Bạch Yến đang và sắp làm điều gì. Tôi mỉm cười nhẹ…
- Hihi – Thằng Tùng nhường chỗ, em cúi người chào rồi mỉm nụ cười.
Bạch Yến từ từ đưa cây sáo lên đôi môi xinh đẹp, làn môi hồng mỏng đã chạm với làn gỗ loáng bóng… Tiếng sáo da diết ngân lên..
……….
Một lát sau…
- Ợ… tạm… ợ.. biệt – Tôi cố gắng vẫy tay chào đám bạn.
- Về cẩn thận nhé. – bà Kim đỡ thằng Sang.
- Chào, về cẩn thận – Bạch Yến vui vẻ.
-…
Sau màn chào hỏi, mỗi người chia ra mỗi đường để đi về căn nhà yêu thương của mình. Tôi đi về cùng với Như và Bạch Yến vì cả ba ở chung một căn nhà mà, lúc đấy say rồi có biết trời chăng gì đâu. Sau màn biểu diễn say đắm biết bao con tim từ tiếng nhạc sáo của Bạch Yến, chúng nó chia nhau ra “sát phạt “ tôi, ban đầu một ly thôi nhưng lúc sau không biết chúng nó có chơi bịp không mà tôi vừa uống đã đến lượt mình nữa rồi. Khỏi hết chỗ nói… ợ…
- Con đom đóm ý…a.. con đom đóm… kà kà… – Tôi hát rồi cười trong vòng tay kè về trên đoạn đường Trần Hưng Đạo.
- Đèn đường cậu à, hihi – Tiếng nói ngọt ngào của Bạch Yến.
- Khùng. – Hôm nay Như bị gì mà phải gắt với tôi thế này.
- Khùng không phải là cái tội… hehe – Tôi lúc đó bất tỉnh nhân sự, muốn nói gì nói, tâm hồn bay bổng… lên… lên lên… là lên nóc nhà @@.
- Tội nặng là đằng khác. – Bạch Yến lên tiếng.
Đã nói rồi, lúc đấy tôi say nên không biết gì cả nói gì cũng không có tội.
- Ợ… lúc chưa thấy hai người vợ chửi nhau …ợ…um sùm hết mà….haha… bây giờ làm …ợ …lành rồi…. tốt. – Tôi nói một mạch mà không có khúc xương nào cản đường.
-….- Hai người họ đứng lại…
- Đi tiếp,..ợ… nào..ợ.. phu nhân… kà..kà – Tôi như thằng điên.
Chắc lúc đó ai nhập rồi chứ đó giờ tôi say vẫn kiềm chế được tinh thần của mình mà.. lần này mới biết được mùi vị của một con người say thật sự ra thế nào. Hai người con gái xinh đẹp có chút bất ngờ với những gì tôi nói ra, họ hơi khựng người lại rồi đưa ánh mắt long lanh nhìn nhau, nhìn cái thằng con trai đang cười hả hê, đang cay lướt khướt, chẳng biết những đều mình nói ra là gì, ừ đúng rồi, người say không có tội.
- Về thôi cậu. – Bạch Yến bước đi.
-…- Tôi nắm lấy tay người con gái ấy @@. ( Hoàn toàn vô tội ).
-…. – Bạch Yến bất ngờ.
Tôi chợp luôn tay của Như…
-…- Như cũng không kém phần, lúc này tình thế tôi đang đứng chính giữa hai người con gái xinh đẹp.
Tay phải đang ấm áp giữ lấy bàn tay mềm mại thon thả của Bạch Yến, tay trái đang được sưởi ấm một cách nhẹ nhàng bởi bàn tay Như. Hai người con gái ấy như pho tượng, chẳng biết làm gì chỉ đợi hành động của tôi mà thôi. Tôi kéo hai người họ vào hai bờ vai của mình.
- Cậu… – Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của Bạch Yến.
- Này…- Giọng nói nhẹ nhàng vương vấn của Như.
- Kà,..Kà…ợ..kà… tả hữu hộ vệ của ta…ợ… bảo vệ trẫm… kà..kà – Tôi giữ chặt lấy họ, kéo cho nằm vào bờ vai luôn, không biết lúc đó mình có khôn quá không nhỉ.
-….- Không khí tĩnh lặng chỉ còn tiếng cười của tôi.
Mùi hương hoa thuần khiết của Bạch Yến và Như lan toả khắp cái lỗ mũi của tôi, nó như một liều thuốc đánh thức giấc một kẻ đang mê man. Bỗng nhiên trong đầu tôi loé sáng một ý chí và biết được tý tý đều mình làm không tốt.
- Kà..kà… hai nàng hộ tống trẫm nào. – Tôi buông hai người họ ra.
Trên con đường đêm khuya hôm ấy thật lạnh lẽo và tĩnh lặng, còn 3 người đang bước đi một người con trai đang say khướt, hai người con gái với vẻ mặt kiều diễm đang rối bời trong một đóng suy nghĩ của mình. Thật khó hiểu, yêu là gì chứ, hai người con gái ấy đã biết yêu là cái gì đâu, từ nhỏ đến bấy giờ chưa một lần để ý đến người con trai nào chứ đừng nói yêu nhưng từ khi gặp người con trai đang say. “ Một người con trai rất đỗi bình thường như bao người con trai khác, không có gì đặc biệt cả. Bao người khác có làm cho trái tim trong con người này phải loạn nhịp đập đâu nhưng người con trai này lại làm được.. “ một chuyện chưa từng có. Cả tá người theo đuổi những người con gái xinh đẹp như họ nhưng lần này lại họ phải theo đuổi một người con trai mà lúc trước chẳng ai thèm để ý… đến lúc người con trai ấy được để ý thì rất nhiều.. có lẽ số phận… có lẽ ông trời thích trêu con người ta……
Lang thang trên con đường tôi cứ cười khì khì, lâu lâu nói ra những câu làm cho hai người con gái ấy phải giật mình. Có lẽ tôi thật sự rất say, hết quản lý được trí óc và lời nói của mình rồi….
Về đến nhà gần 2 giờ sáng… ( chapter này sử dụng nhật ký là nhiều chứ bây giờ chẳng còn nhớ gì cả @@ ).
Tôi được đưa lên phòng, Như và Bạch Yến chăm sóc rất chu đáo chỉ có việc là không thay bộ đồ ra cho tôi thôi, còn nhiêu làm tất tần tật. Để lên giường, cho uống trà chanh chua ơi là chua, đắp mền, lau mặt,… rồi hai người họ mới trở về căn phòng của mình để ngủ… Tôi thì khò…khò mấy đời rồi.. công nhận say rồi ngủ ngon thật.
Ở một nơi nào đó…
- Ấy cha chả thằng này ngon, hơi bị ranh tỵ nhé… thôi từ từ con ạ,.. gái đẹp bu nhiều chưa chắc là sướng…. thôi ta ngủ đây… – Ông trời nhìn xuống trần gian nơi có một sự việc xảy ra..
Sáng hôm sau…
- Khò… khò – Tôi vẫn còn ngủ.
Bạch Yến mở cửa ra ( lúc đó tầm 6 giờ ), nhìn thấy cảnh tượng tôi nằm dưới đất, gối, chăn mỗi thứ một nơi, em phì cười nhẹ rồi đóng cửa bước ra ngoài… Một lát sau cũng một người con gái xinh đẹp bước vào, không ai khác là Như, em cũng mỉm cười rồi bước ra… Khoảng 5 phút sau có một người con gái bước vào… cũng phì cười rồi đóng cửa lại bước ra, đó không ai khác chính là mẫu thân của tôi.
Tầm 10 giờ sáng tôi mới tỉnh hồn thức dậy..
- Uầy…- Tôi sờ lên cái đầu đang nhức nhói
Cố gắng mở con mắt ra, dụi dụi thấy được một tý ánh sáng len lỏi qua tấm rèm cửa của cửa số, thấy, hình như đã trưa lắm rồi, chẳng thấy ông mặt trời đâu cả. Tôi đâu có quan tâm mấy cái thứ chuyện ấy làm gì, mệt mỏi lắm, ê ẩm cả người. Không biết từ tối qua đến giờ tôi lọt giường hết bao nhiêu lần nữa, khổ hết chỗ nữa. Cố gắng gượng người ngồi dậy…
- Hây dà…lúc tối uống nhiều quá – Tôi còn nhớ đến chuyện lúc tối.
Bám vào tường, chiếc bàn học, tôi đi vào trong nhà tắm để vệ sinh cá nhân lấy lại tinh thần của một ngày mới… của một ngày không biết đầy u ám hay giống như những thứ ánh sáng len lỏi vừa lúc mở mắt ra đây…
Làm những công việc ấy xong, tôi bước xuống nhà bếp, một trong những lịch trình đã được thiết lập sẵn… Căn nhà vào thời gian ấy chỉ có ba người ỏ nhà, tôi, Bạch Yến, Như. Một không gian tĩnh lặng khi tôi bước xuống bếp, đâu đó có mùi thơm của hương vị thức ăn lan toả trong khắp căn nhà. Tôi vừa bước vào nhà bếp đã thấy hai dáng người con gái mảnh mai đang xào xào, nấu nấu đồ ăn… một cảnh tượng hiếp thấy từ khi hai người họ cãi nhau nẩy lửa.
- Hây dà. – Tôi gãi đầu một cách khó hiểu
Hình như họ không biết sự hiện diện của tôi, tôi nhẹ nhàng bước đến cái ghế đã kéo ra, ngồi vào đấy, xem hai người họ đang làm gì đấy. Nhìn họ vừa làm vừa giúp đỡ nhau, tôi nghĩ rằng chắc có lẽ hai người con gái ấy đã huề nhau rồi, thật khó hiểu đúng không.
- E..hèm – Tôi rằng giọng.
- Ngồi thêm tý nữa đi hả lên tiếng luôn, thức ăn trưa sắp chính rồi ạ – Giọng nói dịu dàng của Như.
- Hihi – Bạch Yến quay mặt lại che miệng cười khúc khích trong rất dễ thương và đáng yêu.
- ÔI CÁI ĐỆCH. – Tôi thốt thầm trong bụng.
Mới sáng sớm đã như thế rồi…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.