Chương 127
CS2T
02/01/2014
Tôi cứ nằm
ngủ một cách đầy mê man và ngon lành đâu có biết chuyện gì xảy ra đâu. Không
khí bỗng chùn xuống sao khi Bạch Mai trả lời câu hỏi ấy của Như, Như có chút ngạc
nhiên vì em cứ nghĩ rằng Bạch Mai sẽ có phương án lựa chọn một là trả lời
không, hai sẽ đôi co nhưng có ngờ rằng câu trả lời lại nhanh chóng và dứt khoát
thế đâu. Không lẽ nào Bạch Mai đã đoán trước sẽ có chuyện này xảy ra chăng ? Đó
là điều chẳng ai biết, Như đang chơi một ván bài lật ngửa hết sức nguy hiểm….
-…- Hai đôi mắt long lanh nhìn nhau.
- Thôi, mình về. – Bạch Mai đứng dậy.
- Ừ – Một câu trả lời gỏn gọn.
Chắc có lẻ cả hai hiểu rằng ý của đối phương,..
Tối đêm đó Bạch Yến không vào thăm chỉ có Như ở đấy với tôi mà thôi, em nói rất nhiều chuyện nếu mà tôi có tỉnh dậy thì sẽ rất ngạc nhiên vì ít khi nói lắm đến thế, con gái khó hiệu thật mà. Ước gì tôi thức dậy lúc cả hai người con gái nói lời yêu thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp biết mấy ấy nhễ nhưng chuyện đời nó đâu có như thế.
- Chắc có lẽ mình phải xa nhau cậu à. – Như nói cho người ta nhưng lúc đấy tôi đang trong cơn mê man của thuốc ngủ.
- Có lẽ cuộc đời lắm con đường đầy ngã rẽ cậu nhỉ, ai cũng có một con đường riêng của mình nhưng tớ đã chọn một cái con đường mà rất nhiều người đã lựa chọn rồi đấy. Sai lầm hai đúng đắn đây… nhưng… tớ cảm thấy rất vui khi lựa chọn con đường ấy và có cậu đi cùng trên con đường. Ngủ ngoan cậu nhé, mau chóng hết bệnh… Cố gắng mà nghe đi, tỉnh dậy là không có được nghe đâu. ( Hâm kinh khủng. ) – Em độc thoại.
Khuya hôm đấy Như điện về cho mẹ tôi bảo khỏi cần vào ở nhà nghỉ ngơi, em thật chu đáo quá…
Sáng hôm sau, tầm 8h Bạch Yến vào thăm tôi cùng với mấy đứa bạn trong đó có Diễm Trúc và Trúc My.
- Tâm sao rồi Như ? – bà Trang hỏi.
- Bác sĩ nói chắc khoảng trưa nay sẽ tỉnh dậy.
- Ngủ gì mà kinh khủng thế.
- Chắc do mệt – vẻ ngây thơ của con bé Trúc My.
-… – Diễm Trúc lườm đứa em ngỗ nghịch của mình.
- Bạn ăn gì chưa ? – Bạch Yến hỏi.
- Chưa bạn à.
- Để mình xuống căn-tin mua tý đồ ăn cho bạn.
- Cảm ơn bạn.
- Mình đi với – Đám con gái có đứa đòi đi theo.
Bạch Yến chỉ mỉm cười nhỏ nhẹ, lắc đầu rồi bước đi thôi. Mấy đứa con trai cứ nói lan man suốt bên cái lỗ tai tôi, nói lúc đấy có ít gì chứ chẳng khác nào đang tự kỷ với bức tường nhưng mà trong cái rủi có cái may mắn, như thế mới biết được ai là tốt với mình.
Đám bạn ra về thì lại có người vào thăm, bà cô họ hàng của tôi đầy đủ ra không thiếu một người, người ông với người bà thì rớt nước mắt thì nhìn thấy đứa cháu cưng của mình thê thảm đến như thế. Đầu thì quấn như quấn xác ướp, cái chân thì được treo lên, cái tay cũng chẳng khác gì cái đầu, chỉ có phần thân là được toàn vẹn nhưng không biết bên trong có bị dập gì không nữa, thật là đau khổ quá đi đó mà.
- Chắc kỳ này hết võ viết gì nữa rồi – Ông tôi lắc đầu.
- Sao thế bố – Bố tôi hỏi.
- Nhìn thế kia thì còn đá đấm gì nữa con.
Đúng là rừng càng già càng cay mà,…
Trưa hôm đấy tôi không tỉnh dậy theo như dự kiến của bác sĩ và mấy ông bác sĩ nhận được lời đe doạ hổ báo của đám bạn tôi, thiệt là tình mấy ổng mà ghét tiêm cho tôi vài phát để ngủ thêm vài ngày nữa thì nguy to chứ ở đó mà cự với người ta. Mà tỉnh dậy chắc cũng phải ngất xỉu khi thấy thân thể mình như thế này, không biết có đi được không nữa…
Buổi tối của ngày thứ hai trong bệnh viện, 20h18’…
Tôi bắt đầu nhúc nhích cánh tay trái của mình, những đường cử động rất nhỏ nếu ai không để ý thì sẽ không nhìn thấy nhưng bên cạnh lúc đấy là Bạch Yến người con gái rất quan tâm đến tôi thì chắc rằng không rời mắt tý nào đâu, Như chắc “ được “ cho về nhà nghỉ ngơi rồi.
- Cậu, cậu tỉnh… rồi à – Niềm vui đầy hân hoan của người con gái ấy.
-… – Tôi dần mở mắt ra thì nghe tiếng nói ấy bên lỗ tai, một cảm giác ấm áp giữa mùa đông lạnh giá.
- Hihi – Nụ cười ngọt ngào mang vẻ đẹp thuần khiết của ngày nào.
-… – Tôi chẳng nói được cái gì cả, cái miệng còn đơ cứng không thể mở ra.
- Hả ? Nằm đây nhé, để tớ đi gọi bác sĩ. – Bạch Yến vội vã bước đi, chắc có lẽ em thấy cái miệng tôi muốn nói nhưng nói không được.
Một lát sau có hai bác sĩ cùng hai y tá chạy đến, không biết tôi có khuấy động cái bệnh viện này không nữa.
- Ấy chà, cái hàm bên phải sưng dữ rồi ta. – Một anh bác sĩ trẻ phì cười khi xem vết thương.
Hình như tôi mất cái cảm giác đau mất rồi đâu đó chỉ biết có máu chạy trong người mà thôi, chắc có lẽ do hậu khí của võ thuật còn tồn dư nên mới được như thế. Lúc đấy tôi nhận thức được rồi, toàn thân thì ê ẩm từ đầu đến chân, muốn nói và cử động lắm không làm được giống như con người không còn sức lực tý nào cả.
- Em có biết tại sao như thế này không ? – Bác sĩ ngồi xuống.
Tôi biết mình nói không được nên cố gắng lắc đầu, cái này thì làm được.
- Thông minh đấy nhỉ, toàn bộ cơ thể của em bây giờ trừ phần miệng chưa thể nói được do hàm sưng, tay phải và đôi chân chưa thể cử động được thôi còn các bộ phận còn lại đều ổn cả. Khuôn mặt bị trầy sước cho tiếp xúc với mặt đường, tôi trái bị dập nhẹ nên sẽ bình phục nhanh. Cố gắng lên nhé. – Anh nhỏ nhẹ nói.
Tôi đã nghe thật kỹ những gì anh bác sĩ nói chỉ có đều thấy ù ù cái lỗ tai làm sao, khó hiểu thật đấy không lẻ chuyển sang cái lỗ tai nữa hay sao… Những thứ muốn nghe lại không nghe được những thứ không nghe được lại nghe được, cuộc đời thật là oái ăm đấy mà.
Bấy giờ biết rõ nỗi khổ của người nghe được nhưng nói không được và cũng hiểu ra được vấn đề tại sao người câm thường hay bị điếc, câm với điếc đi đôi. Nghĩ lại ông trời cũng thương dữ lắm đấy, bị câm mà không bị điếc thì nghe người ta nói sinh ra uất ức lắm, bị điếc mà không bị câm thì có miệng nói nhưng không nghe được người ta trả lời cũng sinh ra tức cực kỳ, vậy nên câm và điếc thường đi chung nhưng tôi đang ở một trong các trạng thái không giống ai cả, chỉ nghe được chứ chẳng nói được.
Mấy người bác sĩ họ cầm cái chân tôi rồi chạm vào mà chẳng có cái giác gì cả nói chung là không cảm xúc. Họ kiểm tra xong còn tặng tôi mũi thuốc nữa mới ghê làm cho Bạch Yến phải đi ra ngoài nếu không tôi mà bình phục cho một cú đấm vào mặt mấy ông bác sĩ này quá ^^!.
Họ đi ra, Bạch Yến bước vào, lúc em mở cửa tôi nhìn thấy một ánh sáng gì đó qua cái cánh cửa kia, màn đêm đã bao phủ bên ngoài…
- Cậu thế nào rồi ? – Bạch Yến hỏi.
Muốn nói lắm chứ nhưng tức một nỗi cái miệng mở ra không được do sưng hàm, đành phải ậm ừ như một thằng câm.
- Hihi – Em che miệng lại cười khúc khích.
Tôi tức điên người, muốn nhảy xuống giường đứng dậy véo đôi má xúng xính của em một phát cho sướng cái tay nhưng đôi chân bây giờ chẳng còn tý gì gọi là có cảm giác cả.
- Tức lắm phải hông ? Thôi nhịn đi, chắc là mai nói chuyện được đó. – Em ngồi cạnh tôi đọc thoại.
-… – Tự nhiên im lặng nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi.
Có một thứ gì chạy vào tâm cang của tôi làm bấn loạn đầu óc đang nhức nhói lên thêm một mức cao hơn nữa, ánh mắt đó vừa dịu dàng vừa long lanh nhìn xinh đẹp biết bao, trong trái tim đang lạnh giá như được sưởi ấm một phần nào đó bởi ánh mắt ấy. Hình như trái tim tôi yêu cái ánh mắt ấy rồi.
- Nhìn gì mà nhìn. – Em tươi cười đùa giỡn.
- Hừ, trêu ta à, đợi ta nói được đi – Tôi vẫn còn tâm trí nói thầm trong bụng.
- Biết trong bụng cậu đang nói là “ hãy đợi đấy “, đúng không ?
Tôi có chút ngạc nhiên, em đúng là con sâu trong bụng, chẳng sai tý nào.
- Mâu thuẫn quá nhỉ, một người nói được, một người nghe được nhưng nói không được.
Em nói chuyện một cách vui vẻ, căn phòng như rộn rã bởi giọng nói ngọt ngào, ánh nhìn lung linh, nụ cười tươi tắn, vẻ đẹp rất thuần khiết,…
- À, cậu biết từ mâu thuẫn ở đâu có không ? – Em nghiêng đầu dễ thương.
Tôi chăm chú quan sát người con gái ấy, cố gắng lắc đầu tỏ ra vẻ không biết.
- Hihi, nhìn là biết không rồi. Từ mâu thuẫn xuất phát từ một câu chuyện cổ, để tớ kể cho nghe nhé. Tương truyền răng ở một vương quốc nọ, có một người bán hàng rong, ông ta bán vũ khí trong quân đội. Một hôm ông ta đi bán cây mâu ( cây giáo ), trên đường đi bán thì luôn miệng rao rằng “ Mâu này có thể đâm thủng tất cả mọi vật trên thế gian “. Mọi người nghe thấy thế liền vay quanh ông, chẳng mấy chốc số mâu đã bán hết. Hôm sau ông ta lại đi bán hàng nhưng lần này không bán mâu nữa mà bán một thứ gọi là thuẫn ( tấm khiên ), trên đường bán luôn rao “ Thuẫn này có thể đỡ tất cả các loại sắc nhọn trên thế gian này “. Mọi người biết mình bị lừa nên từ đó gọi ông là mâu thuẫn. Hihi – Em kết thúc câu chuyện của mình bằng một nụ cười không thể xinh hơn.
Tôi rất muốn mở miệng ra khen em một thứ gì đó nhưng lại không được, nghĩ lại thấy bực bội kinh khủng, lúc muốn nói lại không được nói, lúc nói được lại nói những thứ rất dư thừa không cần thiết.
- Ngủ đi cho khoẻ. – Em tủm tỉm nói.
Tuy là từ khi tôi tỉnh dậy đến giờ khuôn mặt em luôn tươi tỉnh và xinh đẹp kiều diễm nhưng quan sát kỹ nãy giờ mới thấy được nét mệt mỏi và mất ngủ đang hiện hữu trên khuôn mặt của em. Rất muốn mở miệng hỏi một câu gì đấy nhưng cái miệng cứ cứng cứng chẳng thể nào mở ra được, cố làm hết sức mình.
- C…ậu. – Tôi cố gắng mở hết quai hàm của mình ra.
- Hả ? Hihi, nói được rồi. – Bàn tay ấm áp của em nắm lấy bàn tay lạnh giá của tôi.
Theo như lời bác sĩ thì cánh tay trái của tôi chưa cảm nhận được nhiều lắm trừ khi một kích thích gì đấy tương đối mạnh nhưng người con gái ấy chỉ vô tình nắm nhẹ thôi mà như một luồng máu ấm áp chảy từ nơi tiếp xúc đi khắp cả thân người, tôi cảm nhận được điều đó.
- Kỳ lạ – Tôi nói thầm trong bụng.
Tôi cố gắng mở miệng nói thử xem, trong lúc em đi về phía nơi để thức ăn và nước.
- B..ạ..ch… Y..ến – Tên em là người đầu tiên tôi gọi sau những ngày hôm mê.
-… – Em quay người lại ngay, nhìn tôi bằng ánh mắt giống như âu yếm và đầy cảm xúc.
- C…ảm…ơ..n.. – Tôi rất muốn nói “ cảm ơn cậu “ nhưng chưa nói hết từ thì..
- Được rồi ngốc ạ, đừng nói nữa, cái hàm còn sưng lắm. – Em làm một hành động tôi cũng không biết nói sao nữa, em bước nhanh lại, để ngón tay làm dấu hiệu im lặng của mình lên cái miệng của tôi.
-…- Tôi cố gắng nở nụ cười.
- Đẹp lắm – Hương hoa của em lan toả khắp căn phòng này, vừa ngọt ngào, vừa quyến rũ tâm hồn con người.
Tôi thầm nghĩ về những thứ gì đang diễn ra, có lẽ em gắn liền với cuộc sống của tôi nhiều lắm rồi, những lần có chuyện gì xảy ra thì người nhìn thấy đầu tiên luôn là em. Có lẽ số phận đã sắp đặt từ đây, từ cái ngày định mệnh năm lớp 9, nó đã đưa chúng tôi đến gần nhau sau một năm gặp lại ở cái lớp 10A3 định mệnh, rồi tới cái chuyện em dọn đến nhà tôi ở,… trùng hợp ư ? bỏ nó sang một bên nhé, định mệt chứ không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên nào ở đây hết.
- Ngủ đi nhé. – em nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến hiếm thấy của người lạnh lùng.
Tôi chợm ánh mắt lại cho em vui và cũng có ý để em chợp mắt một tý vì biết chắc rằng tôi bị tai nạn chính là lý do khiến em mất ngủ…
- Số phận rồi. – Tôi nói thầm trong bụng và hiểu ra tất cả, lòng cứ nhức nhói.
Ngắm mắt để đấy chứ không chìm vào giấc ngủ vì ngủ rất lâu rồi, thuốc đã tan ra sạch rồi,.. tôi đợi khoảng 30 phút sau, đợi khi nào chắc rằng người con gái ấy đã chìm vào giấc ngủ ngon lành… Hé mở ánh mắt một cách đầy cực khổ, Bạch Yến đang nằm tựa đầu kế bên cánh tay trái của tôi, chắc rằng ngủ quên đây mà.
Khuôn mặt xinh đẹp ấy tôi muốn đưa bàn tay để lên má của em, có một sự ham muốn cực nặng, mái tóc đen huyền xoã xuống một bên, tôi yêu cái mái tóc đấy rồi, yêu luôn vẻ đẹp bề ngoài lẫn tâm hồn của em,..
Tôi nằm đấy nghĩ rất nhiều thứ vu vơ, nhiều chuyện xảy ra với mình quá, từ việc cứu Bạch Yến vào ngày định mệnh rồi đến nghe một tin hơi bị sóc khi có một người con gái đến nhà tôi ở. Khuấy động của sống mươi năm nay của tôi, không ngờ người con gái ấy tài sắc vẹn toàn, cũng khá bất ngờ khi cả hai cùng học chung một lớp và tiếp sau đó là một sự bất ngờ kinh khủng khi người tôi cứu vào hè lại học chung với mình nữa, khó hiểu. Một lớp có đến 3 người con gái với 3 tài sắc khác nhau nhưng cả 3 đều có vẻ đẹp vừa truyền thống của người con gái Việt, vừa có nét hiện đại đầy sinh động. Đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, mọi khi cuộc sống của tôi cứ bình thường như một cơn sóng lăn tăn giữa đại dương trong lúc trời yên biển lặng. Đến bây giờ thì cơn sóng ấy không còn nhẹ nhàng nữa mà nó hối thúc bởi các cơn bão…” bão tình “,… Khá khen cho ông trời thích trêu người.
Khoảng hơn 1 giờ đồng hồ sau khi tôi chìm vào trong những hồi tưởng và suy nghĩ…
-Ngốc à, chắc ngủ ngon rồi chứ gì. – Tôi nói thầm trong bụng và không quên cười thầm.
Tôi cố gắng nâng và di chuyển cánh tay của mình để chạm đến mái tóc đen mượt mà hằng mơ ước ấy…
- Thêm tý nữa.
- Cố lên
Những lời tự cỗ vũ của bản thân…
Cuối cùng cánh tay đang băng bó cũng với chạm đến thứ cần chạm, công nhận mái tóc của em mượt mà thật chẳng khác nào chạm tay vào một dòng suối,… Tôi chạm từ giữa thân tóc cho đến đuôi tóc, mùi hương hoa trong cơ thể em cứ nồng nàn, con người tôi như được thêm luồng sinh khí,..
- Ngốc, tớ yêu cậu mất rồi. – Tôi nói thành tiếng.
Từ khi gọi được tên em, tôi biết rằng cổ họng và miệng tôi có thể nói tự nhiên…
Tôi đã làm theo những gì trái tim gọi, tôi đã làm những gì mà mình cứ mơ hồ,…
câu yêu thành lời đầu tiên của tôi, một người con trai từ đó đến giờ chưa biết đến thứ cảm giác cao quý ấy trên trần gian này,…
Một cảm giác thoã mãn và đầy ấp yêu thương,…
- Ngủ đi chàng ạ. – Giọng nói ngọt ngào bỗng vang lên.
Tôi giật cả mình, cái tay tự nhiên rút lại một cách nhanh chóng…
- ÔI CÁI ĐỆT – Tôi thốt thầm trong bụng.
Đến đây….
Tôi mới biết rằng….
-…- Hai đôi mắt long lanh nhìn nhau.
- Thôi, mình về. – Bạch Mai đứng dậy.
- Ừ – Một câu trả lời gỏn gọn.
Chắc có lẻ cả hai hiểu rằng ý của đối phương,..
Tối đêm đó Bạch Yến không vào thăm chỉ có Như ở đấy với tôi mà thôi, em nói rất nhiều chuyện nếu mà tôi có tỉnh dậy thì sẽ rất ngạc nhiên vì ít khi nói lắm đến thế, con gái khó hiệu thật mà. Ước gì tôi thức dậy lúc cả hai người con gái nói lời yêu thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp biết mấy ấy nhễ nhưng chuyện đời nó đâu có như thế.
- Chắc có lẽ mình phải xa nhau cậu à. – Như nói cho người ta nhưng lúc đấy tôi đang trong cơn mê man của thuốc ngủ.
- Có lẽ cuộc đời lắm con đường đầy ngã rẽ cậu nhỉ, ai cũng có một con đường riêng của mình nhưng tớ đã chọn một cái con đường mà rất nhiều người đã lựa chọn rồi đấy. Sai lầm hai đúng đắn đây… nhưng… tớ cảm thấy rất vui khi lựa chọn con đường ấy và có cậu đi cùng trên con đường. Ngủ ngoan cậu nhé, mau chóng hết bệnh… Cố gắng mà nghe đi, tỉnh dậy là không có được nghe đâu. ( Hâm kinh khủng. ) – Em độc thoại.
Khuya hôm đấy Như điện về cho mẹ tôi bảo khỏi cần vào ở nhà nghỉ ngơi, em thật chu đáo quá…
Sáng hôm sau, tầm 8h Bạch Yến vào thăm tôi cùng với mấy đứa bạn trong đó có Diễm Trúc và Trúc My.
- Tâm sao rồi Như ? – bà Trang hỏi.
- Bác sĩ nói chắc khoảng trưa nay sẽ tỉnh dậy.
- Ngủ gì mà kinh khủng thế.
- Chắc do mệt – vẻ ngây thơ của con bé Trúc My.
-… – Diễm Trúc lườm đứa em ngỗ nghịch của mình.
- Bạn ăn gì chưa ? – Bạch Yến hỏi.
- Chưa bạn à.
- Để mình xuống căn-tin mua tý đồ ăn cho bạn.
- Cảm ơn bạn.
- Mình đi với – Đám con gái có đứa đòi đi theo.
Bạch Yến chỉ mỉm cười nhỏ nhẹ, lắc đầu rồi bước đi thôi. Mấy đứa con trai cứ nói lan man suốt bên cái lỗ tai tôi, nói lúc đấy có ít gì chứ chẳng khác nào đang tự kỷ với bức tường nhưng mà trong cái rủi có cái may mắn, như thế mới biết được ai là tốt với mình.
Đám bạn ra về thì lại có người vào thăm, bà cô họ hàng của tôi đầy đủ ra không thiếu một người, người ông với người bà thì rớt nước mắt thì nhìn thấy đứa cháu cưng của mình thê thảm đến như thế. Đầu thì quấn như quấn xác ướp, cái chân thì được treo lên, cái tay cũng chẳng khác gì cái đầu, chỉ có phần thân là được toàn vẹn nhưng không biết bên trong có bị dập gì không nữa, thật là đau khổ quá đi đó mà.
- Chắc kỳ này hết võ viết gì nữa rồi – Ông tôi lắc đầu.
- Sao thế bố – Bố tôi hỏi.
- Nhìn thế kia thì còn đá đấm gì nữa con.
Đúng là rừng càng già càng cay mà,…
Trưa hôm đấy tôi không tỉnh dậy theo như dự kiến của bác sĩ và mấy ông bác sĩ nhận được lời đe doạ hổ báo của đám bạn tôi, thiệt là tình mấy ổng mà ghét tiêm cho tôi vài phát để ngủ thêm vài ngày nữa thì nguy to chứ ở đó mà cự với người ta. Mà tỉnh dậy chắc cũng phải ngất xỉu khi thấy thân thể mình như thế này, không biết có đi được không nữa…
Buổi tối của ngày thứ hai trong bệnh viện, 20h18’…
Tôi bắt đầu nhúc nhích cánh tay trái của mình, những đường cử động rất nhỏ nếu ai không để ý thì sẽ không nhìn thấy nhưng bên cạnh lúc đấy là Bạch Yến người con gái rất quan tâm đến tôi thì chắc rằng không rời mắt tý nào đâu, Như chắc “ được “ cho về nhà nghỉ ngơi rồi.
- Cậu, cậu tỉnh… rồi à – Niềm vui đầy hân hoan của người con gái ấy.
-… – Tôi dần mở mắt ra thì nghe tiếng nói ấy bên lỗ tai, một cảm giác ấm áp giữa mùa đông lạnh giá.
- Hihi – Nụ cười ngọt ngào mang vẻ đẹp thuần khiết của ngày nào.
-… – Tôi chẳng nói được cái gì cả, cái miệng còn đơ cứng không thể mở ra.
- Hả ? Nằm đây nhé, để tớ đi gọi bác sĩ. – Bạch Yến vội vã bước đi, chắc có lẽ em thấy cái miệng tôi muốn nói nhưng nói không được.
Một lát sau có hai bác sĩ cùng hai y tá chạy đến, không biết tôi có khuấy động cái bệnh viện này không nữa.
- Ấy chà, cái hàm bên phải sưng dữ rồi ta. – Một anh bác sĩ trẻ phì cười khi xem vết thương.
Hình như tôi mất cái cảm giác đau mất rồi đâu đó chỉ biết có máu chạy trong người mà thôi, chắc có lẽ do hậu khí của võ thuật còn tồn dư nên mới được như thế. Lúc đấy tôi nhận thức được rồi, toàn thân thì ê ẩm từ đầu đến chân, muốn nói và cử động lắm không làm được giống như con người không còn sức lực tý nào cả.
- Em có biết tại sao như thế này không ? – Bác sĩ ngồi xuống.
Tôi biết mình nói không được nên cố gắng lắc đầu, cái này thì làm được.
- Thông minh đấy nhỉ, toàn bộ cơ thể của em bây giờ trừ phần miệng chưa thể nói được do hàm sưng, tay phải và đôi chân chưa thể cử động được thôi còn các bộ phận còn lại đều ổn cả. Khuôn mặt bị trầy sước cho tiếp xúc với mặt đường, tôi trái bị dập nhẹ nên sẽ bình phục nhanh. Cố gắng lên nhé. – Anh nhỏ nhẹ nói.
Tôi đã nghe thật kỹ những gì anh bác sĩ nói chỉ có đều thấy ù ù cái lỗ tai làm sao, khó hiểu thật đấy không lẻ chuyển sang cái lỗ tai nữa hay sao… Những thứ muốn nghe lại không nghe được những thứ không nghe được lại nghe được, cuộc đời thật là oái ăm đấy mà.
Bấy giờ biết rõ nỗi khổ của người nghe được nhưng nói không được và cũng hiểu ra được vấn đề tại sao người câm thường hay bị điếc, câm với điếc đi đôi. Nghĩ lại ông trời cũng thương dữ lắm đấy, bị câm mà không bị điếc thì nghe người ta nói sinh ra uất ức lắm, bị điếc mà không bị câm thì có miệng nói nhưng không nghe được người ta trả lời cũng sinh ra tức cực kỳ, vậy nên câm và điếc thường đi chung nhưng tôi đang ở một trong các trạng thái không giống ai cả, chỉ nghe được chứ chẳng nói được.
Mấy người bác sĩ họ cầm cái chân tôi rồi chạm vào mà chẳng có cái giác gì cả nói chung là không cảm xúc. Họ kiểm tra xong còn tặng tôi mũi thuốc nữa mới ghê làm cho Bạch Yến phải đi ra ngoài nếu không tôi mà bình phục cho một cú đấm vào mặt mấy ông bác sĩ này quá ^^!.
Họ đi ra, Bạch Yến bước vào, lúc em mở cửa tôi nhìn thấy một ánh sáng gì đó qua cái cánh cửa kia, màn đêm đã bao phủ bên ngoài…
- Cậu thế nào rồi ? – Bạch Yến hỏi.
Muốn nói lắm chứ nhưng tức một nỗi cái miệng mở ra không được do sưng hàm, đành phải ậm ừ như một thằng câm.
- Hihi – Em che miệng lại cười khúc khích.
Tôi tức điên người, muốn nhảy xuống giường đứng dậy véo đôi má xúng xính của em một phát cho sướng cái tay nhưng đôi chân bây giờ chẳng còn tý gì gọi là có cảm giác cả.
- Tức lắm phải hông ? Thôi nhịn đi, chắc là mai nói chuyện được đó. – Em ngồi cạnh tôi đọc thoại.
-… – Tự nhiên im lặng nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi.
Có một thứ gì chạy vào tâm cang của tôi làm bấn loạn đầu óc đang nhức nhói lên thêm một mức cao hơn nữa, ánh mắt đó vừa dịu dàng vừa long lanh nhìn xinh đẹp biết bao, trong trái tim đang lạnh giá như được sưởi ấm một phần nào đó bởi ánh mắt ấy. Hình như trái tim tôi yêu cái ánh mắt ấy rồi.
- Nhìn gì mà nhìn. – Em tươi cười đùa giỡn.
- Hừ, trêu ta à, đợi ta nói được đi – Tôi vẫn còn tâm trí nói thầm trong bụng.
- Biết trong bụng cậu đang nói là “ hãy đợi đấy “, đúng không ?
Tôi có chút ngạc nhiên, em đúng là con sâu trong bụng, chẳng sai tý nào.
- Mâu thuẫn quá nhỉ, một người nói được, một người nghe được nhưng nói không được.
Em nói chuyện một cách vui vẻ, căn phòng như rộn rã bởi giọng nói ngọt ngào, ánh nhìn lung linh, nụ cười tươi tắn, vẻ đẹp rất thuần khiết,…
- À, cậu biết từ mâu thuẫn ở đâu có không ? – Em nghiêng đầu dễ thương.
Tôi chăm chú quan sát người con gái ấy, cố gắng lắc đầu tỏ ra vẻ không biết.
- Hihi, nhìn là biết không rồi. Từ mâu thuẫn xuất phát từ một câu chuyện cổ, để tớ kể cho nghe nhé. Tương truyền răng ở một vương quốc nọ, có một người bán hàng rong, ông ta bán vũ khí trong quân đội. Một hôm ông ta đi bán cây mâu ( cây giáo ), trên đường đi bán thì luôn miệng rao rằng “ Mâu này có thể đâm thủng tất cả mọi vật trên thế gian “. Mọi người nghe thấy thế liền vay quanh ông, chẳng mấy chốc số mâu đã bán hết. Hôm sau ông ta lại đi bán hàng nhưng lần này không bán mâu nữa mà bán một thứ gọi là thuẫn ( tấm khiên ), trên đường bán luôn rao “ Thuẫn này có thể đỡ tất cả các loại sắc nhọn trên thế gian này “. Mọi người biết mình bị lừa nên từ đó gọi ông là mâu thuẫn. Hihi – Em kết thúc câu chuyện của mình bằng một nụ cười không thể xinh hơn.
Tôi rất muốn mở miệng ra khen em một thứ gì đó nhưng lại không được, nghĩ lại thấy bực bội kinh khủng, lúc muốn nói lại không được nói, lúc nói được lại nói những thứ rất dư thừa không cần thiết.
- Ngủ đi cho khoẻ. – Em tủm tỉm nói.
Tuy là từ khi tôi tỉnh dậy đến giờ khuôn mặt em luôn tươi tỉnh và xinh đẹp kiều diễm nhưng quan sát kỹ nãy giờ mới thấy được nét mệt mỏi và mất ngủ đang hiện hữu trên khuôn mặt của em. Rất muốn mở miệng hỏi một câu gì đấy nhưng cái miệng cứ cứng cứng chẳng thể nào mở ra được, cố làm hết sức mình.
- C…ậu. – Tôi cố gắng mở hết quai hàm của mình ra.
- Hả ? Hihi, nói được rồi. – Bàn tay ấm áp của em nắm lấy bàn tay lạnh giá của tôi.
Theo như lời bác sĩ thì cánh tay trái của tôi chưa cảm nhận được nhiều lắm trừ khi một kích thích gì đấy tương đối mạnh nhưng người con gái ấy chỉ vô tình nắm nhẹ thôi mà như một luồng máu ấm áp chảy từ nơi tiếp xúc đi khắp cả thân người, tôi cảm nhận được điều đó.
- Kỳ lạ – Tôi nói thầm trong bụng.
Tôi cố gắng mở miệng nói thử xem, trong lúc em đi về phía nơi để thức ăn và nước.
- B..ạ..ch… Y..ến – Tên em là người đầu tiên tôi gọi sau những ngày hôm mê.
-… – Em quay người lại ngay, nhìn tôi bằng ánh mắt giống như âu yếm và đầy cảm xúc.
- C…ảm…ơ..n.. – Tôi rất muốn nói “ cảm ơn cậu “ nhưng chưa nói hết từ thì..
- Được rồi ngốc ạ, đừng nói nữa, cái hàm còn sưng lắm. – Em làm một hành động tôi cũng không biết nói sao nữa, em bước nhanh lại, để ngón tay làm dấu hiệu im lặng của mình lên cái miệng của tôi.
-…- Tôi cố gắng nở nụ cười.
- Đẹp lắm – Hương hoa của em lan toả khắp căn phòng này, vừa ngọt ngào, vừa quyến rũ tâm hồn con người.
Tôi thầm nghĩ về những thứ gì đang diễn ra, có lẽ em gắn liền với cuộc sống của tôi nhiều lắm rồi, những lần có chuyện gì xảy ra thì người nhìn thấy đầu tiên luôn là em. Có lẽ số phận đã sắp đặt từ đây, từ cái ngày định mệnh năm lớp 9, nó đã đưa chúng tôi đến gần nhau sau một năm gặp lại ở cái lớp 10A3 định mệnh, rồi tới cái chuyện em dọn đến nhà tôi ở,… trùng hợp ư ? bỏ nó sang một bên nhé, định mệt chứ không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên nào ở đây hết.
- Ngủ đi nhé. – em nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến hiếm thấy của người lạnh lùng.
Tôi chợm ánh mắt lại cho em vui và cũng có ý để em chợp mắt một tý vì biết chắc rằng tôi bị tai nạn chính là lý do khiến em mất ngủ…
- Số phận rồi. – Tôi nói thầm trong bụng và hiểu ra tất cả, lòng cứ nhức nhói.
Ngắm mắt để đấy chứ không chìm vào giấc ngủ vì ngủ rất lâu rồi, thuốc đã tan ra sạch rồi,.. tôi đợi khoảng 30 phút sau, đợi khi nào chắc rằng người con gái ấy đã chìm vào giấc ngủ ngon lành… Hé mở ánh mắt một cách đầy cực khổ, Bạch Yến đang nằm tựa đầu kế bên cánh tay trái của tôi, chắc rằng ngủ quên đây mà.
Khuôn mặt xinh đẹp ấy tôi muốn đưa bàn tay để lên má của em, có một sự ham muốn cực nặng, mái tóc đen huyền xoã xuống một bên, tôi yêu cái mái tóc đấy rồi, yêu luôn vẻ đẹp bề ngoài lẫn tâm hồn của em,..
Tôi nằm đấy nghĩ rất nhiều thứ vu vơ, nhiều chuyện xảy ra với mình quá, từ việc cứu Bạch Yến vào ngày định mệnh rồi đến nghe một tin hơi bị sóc khi có một người con gái đến nhà tôi ở. Khuấy động của sống mươi năm nay của tôi, không ngờ người con gái ấy tài sắc vẹn toàn, cũng khá bất ngờ khi cả hai cùng học chung một lớp và tiếp sau đó là một sự bất ngờ kinh khủng khi người tôi cứu vào hè lại học chung với mình nữa, khó hiểu. Một lớp có đến 3 người con gái với 3 tài sắc khác nhau nhưng cả 3 đều có vẻ đẹp vừa truyền thống của người con gái Việt, vừa có nét hiện đại đầy sinh động. Đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, mọi khi cuộc sống của tôi cứ bình thường như một cơn sóng lăn tăn giữa đại dương trong lúc trời yên biển lặng. Đến bây giờ thì cơn sóng ấy không còn nhẹ nhàng nữa mà nó hối thúc bởi các cơn bão…” bão tình “,… Khá khen cho ông trời thích trêu người.
Khoảng hơn 1 giờ đồng hồ sau khi tôi chìm vào trong những hồi tưởng và suy nghĩ…
-Ngốc à, chắc ngủ ngon rồi chứ gì. – Tôi nói thầm trong bụng và không quên cười thầm.
Tôi cố gắng nâng và di chuyển cánh tay của mình để chạm đến mái tóc đen mượt mà hằng mơ ước ấy…
- Thêm tý nữa.
- Cố lên
Những lời tự cỗ vũ của bản thân…
Cuối cùng cánh tay đang băng bó cũng với chạm đến thứ cần chạm, công nhận mái tóc của em mượt mà thật chẳng khác nào chạm tay vào một dòng suối,… Tôi chạm từ giữa thân tóc cho đến đuôi tóc, mùi hương hoa trong cơ thể em cứ nồng nàn, con người tôi như được thêm luồng sinh khí,..
- Ngốc, tớ yêu cậu mất rồi. – Tôi nói thành tiếng.
Từ khi gọi được tên em, tôi biết rằng cổ họng và miệng tôi có thể nói tự nhiên…
Tôi đã làm theo những gì trái tim gọi, tôi đã làm những gì mà mình cứ mơ hồ,…
câu yêu thành lời đầu tiên của tôi, một người con trai từ đó đến giờ chưa biết đến thứ cảm giác cao quý ấy trên trần gian này,…
Một cảm giác thoã mãn và đầy ấp yêu thương,…
- Ngủ đi chàng ạ. – Giọng nói ngọt ngào bỗng vang lên.
Tôi giật cả mình, cái tay tự nhiên rút lại một cách nhanh chóng…
- ÔI CÁI ĐỆT – Tôi thốt thầm trong bụng.
Đến đây….
Tôi mới biết rằng….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.