Chương 13
CS2T
23/09/2013
Sang tôi đã thức dậy từ sớm chuẩn bị cho ngày đầu tiên đi học của năm cuối
cấp hai, áo trắng quần tây màu xanh đậm, đầu tóc gọn gang, tất cả đã chỉnh tề.
Dù không đẹp trai bằng hai ông anh nhưng tôi vẫn có sức hút riêng chứ đấy, đặc
biệt là khi khoát lên bộ đồ đi học nhìn đẹp trai hơn.
-Mẹ ơi, con đi học – Tôi bước xuống nhà thưa với mẹ.
-Ừa, đi học ngoan nha con.
-Dạ.
Ra cổng lấy xe thì thấy còn có một chiếc xe đạp duy nhất.
-Hai ông anh ham đi sớm thế nhỉ? – Vì lúc nào đi học hai ổng cũng đi trước tôi cả.
Vì ba anh emtơi không cùng đường nên ai nấy đi nên không có vụ đợi nhau, tôi thì cứ đường Trần Hưng Đạo mà thẳng tiến còn hai ổng thì cứ Lý Tự Trọng.
Buổi sáng đầu tuần không khí mát mẻ trong lành kèm theo đó là những tiếng nhí nha nhí nhố của bọn học trò như tôi sau khoảng thời ba tháng chia cách. Bên vệ đường nơi tôi đang đi tấp nập những chiếc xe đạp không kém tiếng cười nói, những tà áo dài trắng tinh khiết của tuổi học trò phấp phớt của những cơn gió nhẹ của buổi sáng ban mai. Nhà tôi cách trường khoảng 3km với lại đi sớm nữa nên thong thả đạp từ từ, vừa đạp vừa tận hưởng một buổi sáng đầy những tia nắng vàng lọt qua khẽ của hàng cây phượng dần rụng đi những bông hoa đỏ rực ngày nào.
Tiết đầu tiên của năm học sẽ là tiết chào cờ thứ hai đầu tuần mà trường nào cũng thế. Nhưng buổi chào cờ này rất đặc biệt đối với tôi, có thể nói là cũng một phần quyết định một số chuyện sau này mà chính ngay bản thân mình cũng không thể nào ngờ đến.Cũng chính từ đây gây cho tôi một số phiền phức cho sau này, từ một cái thằng vô danh tiểu tốt trở thằng một cái tên trong tâm trí của cái trường THCS này.
Ngôi trường THCS mà hai học kỳ nữa tôi sẽ chia tay mang tên của một vị anh hùng dân tộc nó nằm lên phải một trong những con đường lớn của thành phố, nên cột cờ được đặt cách cổng khoảng 6m vì thường những buổi chào cờ thì người dân ở đây đến để thể hiện cái lòng yêu nước tha thiết. Cả người đi đường khi nghe thấy Quốc Ca vang lên thì những chiếc xe dừng lại hẳn không khí tràn ngập trong bài hát thiêng liêng của tổ quốc. Qua đó cho thấy lòng yêu nước, lòng tự hào dân tộc của người Việt Nam chúng ta mãnh liệt đến thế nào.
Hôm nay là buổi đầu chào cờ đầu tiên của năm học nên việc xếp hàng ghế, chọn chỗ ngồi, ổn định vị trí của học sinh trở nên lâu lắc hơn. Tôi thắc mắc có một điều khó nan giải tại sao khi xếp hàng chào cờ không ai chịu ngồi cái vị trí đầu tiên ngay bảng tên của lớp mình, thằng ra trước ngồi ở phía đằng sau thế là cả bọn bắt đầu ngồi sau lưng thằng đó để một khoảng trống khá là dài ở đằng trước rồi sao đó thầy cô kêu dồn lên, thằng ngồi đầu lúc nãy nó chạy xuống cuối lớp cho nên thằng ngồi thứ hai lúc nãy được đẩy lên đầu hàng nhưng thằng đó nó lại chạy xuống cuối hàng mới đau. Làm đi làm lại giống như chơi cái trò nối đuôi, thế là một tý cũng có một tên bị thầy cô bắt lên, cái tuổi học trò nghịch ngợm nó thế vậy mà cái quy luật đó sang cấp ba vẫn không thay đổi. Tôi không biết ngồi đầu có bị ai xử bắn hay ngồi xong là chết không nữa mà không ai chịu ngồi đến cả bản thân cũng thế mới ác chứ @@.
Còn 5 phút nữa là đến giờ thiêng liêng nhất, tất cả học sinh của trường đã yên vị trí, thầy cô cũng đã vào vị trí, cổng trường được mở toang ra cho người dân có thể thấy lá cờ của tổ quốc mà chào. Thấy phụ trách đội đã vào vị trí lúc đó trong bụng tôi nghĩ đến một câu : “mời các em đứng dậy làm lễ chào cờ”. Cái câu nói thuộc lòng luôn chứ chẳng chơi giống như một cộng một bằng hai nó như hiển nhiên không thể nào thay đổi được. Nhưng tất cả bất đầu từ đây.
-Hụn…Hụn
-Hụn..Hụn
Tiếng nẹt bô xe trước cổng trường vang lên, lúc này ngay trước cổng có 3 chiếc xe máy hiệu Wave đang nẹt bô làm phá tan những giây phút im lặng của trường chuẩn bị cho chào cờ, tất cả mọi người đều nhìn ra cổng xem có chuyện gì. Tôi cũng không ngoại lệ vì đang xem ai mà có gan thế không biết là đang chuẩn bị cho chào cờ sau, ngồi ở đầu hàng nên không khó cho việc nhìn ra cổng. Trên xe 3 chiếc xe, mỗi chiếc đều có một đôi. Xe thứ nhất người cầm lái là một người mặc đồng phục của trường người ngồi sau mặc đồ thường với cái áo thun và quần Jean kiểu ất ơ hiphop. Xe thứ hai là hai người đều mặc đồng phục nhưng không phải của trường THCS này mà là của trường THPT PTC của hai ông anh tôi. Xe thứ ba người cầm lái ở tay trái hay phải gì đó có xăm một cây súng ( lâu quá rồi không nhớ rõ chỉ nhớ cây súng ), người ngồi sau của chiếc xe này là một người hớt đầu đinh trọc lóc như thầy chùa, mặc đồ học sinh của trường.
Con mắt nhanh nhạy của tôi quay sát một lượt là nhìn rõ tất cả, theo những gì cái “CPU” trong đầu xử lý thì sáu tên trên 3 chiếc xe kia là bọn không ra gì cũng thuộc loại côn đồ chứ không phải thư sinh đi học như tôi đây vừa ngoan vừa lễ phép vừa đẹp trai và… một tý sẽ biết ^^….
Nếu chuyện chỉ đến đó thì chắc không có gì nhỉ nhưng mà cuộc đời nó cứ thích trêu trọc làm sao ấy đặc biệt là tôi đây. Đột nhiên cái mặt của sáu tên đó đổi sắc ngay khi nhìn phía bên kia đường và một hành động của bọn chúng bắt tôi phải suy nghĩ đó là tên hình xăm và tên xe thứ hai mặc đồng phục mở cóp xe ra lấy những gói thuốc hút ra bỏ nhanh vào túi áo lẫn túi quần của những tên kia kèm theo là 5 bịch gì đó màu trắng. Một thứ nữa là cái thứ đó gì trong một cái vỏ khỏi phải nói đó là cây dao mà để dùng gọt trái cây, nhanh chóng hắn lận vào lưng quần.
-Thôi, xong rồi sắp có chuyện rồi. – Tôi thầm nghĩ khi thấy được những việc đó.
Đi học đem theo thuốc đã đành đi nhưng cái này kèm theo cái bịch gì đó mà màu trắng kèm theo cây dao, tôi nhìn về phía bên đường thì thấy có khoảng 6 người mặc đồ thường có vẻ là dân trí thức chạy qua, khi thấy những người đó chạy thì mấy tên này đạp xe ra đường và chạy vào trong trường, bên kia là kẹt xe những người kia khó vất vả chạy qua đây.
Cái máu gia truyền của gia đình tôi lại ngấm ngầm trong con người nó lại trổi dậy, theo những gì quan sát thì có lẽ biết được chuyện gì nên không cần suy nghĩ gì nhiều mà đưa ra cái quyết định nhất thời là cản chân bọn chúng không để chạy vào khuôn viên trường đặc biệt là những em lớp 6 sẽ rất nguy hiểm.
Tôi quay xuống con nhỏ bạn đang ngồi ở đó mượn ngay cái nón:
-Tới mượn cái nón nhé.
Khỏi cần bạn ấy đồng ý thì nó đã trên đầu tôi, cái nón màu đen phù hợp với nam tính, chả hiểu sao con gái mua nón màu đen ^^. Nhưng đâu ai ngờ được cái nón đó chính là vũ khí giết tôi, bằng chứng không thể cãi được vì cái nón không che hết mặt theo ý đồ của tôi. Đội nhanh cái nón vào đầu bẻ tay vặn chân tôi nhanh chóng chạy về phía cổng mà mấy tên kia đã chạy vào. Các thầy cô như hiểu được chuyện nên chạy xuống lớp mình còn thầy hiệu trưởng thì cầm điện thoại bấm bấm gọi cái thứ gì đấy làm cho tôi yên tâm hơn sẽ có người trợ giúp kịp thời.
Sáu tên đó chạy vào đạp ngã bác bảo vệ sau khi bác ngăn cản lại và lấy luôn cái dùi cui đánh trống của trường. Tôi chạy thật nhanh nhất có thể, đến nơi thì bọn chúng đã hơn cột cờ một tý khoảng cách đó là khá an toàn với các học sinh ở dưới, đứng trước mặt bọn chúng đưa hai tay ra án ngữ lại.
-Mấy chú làm gì thế – Tôi quẹt mũi bình tỉnh làm ra vẻ thách thức
Mấy tên đó đứng lại hẳn nhưng khoảng cách của hai bên lúc này rất gần nên tôi thu tay về tư thế chuẩn bị chứ không phải tư thế thủ chuẩn bị cho chiến đấu, ai biết đâu sáu tên này không có làm gì thì có nước ôm mặt nhục, nhưng trường hợp đó mãi mãi không xảy ra…
-TRÁNH RA –Thằng chạy trước là thằng có hình xăm hùng hổ bước đến
-Không – Khí thế tôi cũng thua kém dù bên kia sáu tên, có tên hơn cả tôi về tuổi lẫn thể xác
Hắn thọt tay vào thắt lưng móc ra cái con lúc nãy lận ở lưng quần, nhanh chóng vứt bỏ cái vỏ một con dao sắc nhọn láng bóng hiện ra, làm tôi cầm thù con dao hơn cái cánh tay phải lúc này còn đau vì vết thương lúc chiều hôm qua mà sáng nay phải chiến đấu với nó tiếp rồi. Khỏi phải nói hắn bước đến đâm thẳng vào người tôi, cánh tay phải tuy bị thương còn đau nhưng đã được băng bó cẩn thận nên không có gì phải sợ, suy nghĩ lúc đó nếu dữ lắm thì vào bệnh viện phẫu thuật tay thôi chứ có gì to tát lắm đâu ^^.
Thấy được con dao đang hùng hổ tiến đến tôi xoay trọng tâm sang một bên để né dao chợt nhìn thấy tay cầm dao là tay trái ( muốn tước dao trong tay người khác thì phải nhìn tay cầm dao), nhanh và gọn cây dao rớt xuống đất sau khi tôi nắm lấy cánh tay của hắn bẻ ngược về phía sau lưng..
-Xoảng
-AAAA..thằng chó – Đau mà kêu được thân thể trâu có khác ^^
Khi bẻ tôi thấy có hai tên bước đến chuẩn bị tham chiến thì tên có hình xăm bị hạ bằng một cú đá triệt vào khớp sau gối chân và 3 cú đấm vào gáy và đầu
-Ình – hắn nằm xuống chắc là bất tỉnh nữa rồi
Hai tên kia tung ra những cú đấm liên tiếp giống như mèo quào về phía tôi, lúc đó 4 cánh tay mà tôi chỉ có hai nên đành lùi về sau tìm cách phá, khi lùi được ba bước thấy không ổn liền tung ra một cú đá 180..
-BỐP
Cú đá đi một vòng cung vào mặt cả hai tên làm văng về phía sau có phần choáng, không để mất thời cơ mất đi nhanh chống nhập nội và sử dụng những cú đấm truyền thống vào bụng cả hai tên
-Bốp
-Bốp
-Binh
-Binh
Hai tên đó không chịu được đến cú đấm thứ năm và đành chào đất
-Phịch
Mặt hai tên đó toàn máu vì mỗi tên được tôi tặng một cái cùi trỏ, còn những cái đấm vào bụng chắc nhịn ăn cơm mấy ngày chứ chẳng chơi, đặc biệt tên ăn những cú đấm bên tay trái chứ bên tay phải có lẽ nhẹ hơn vì tôi không dám dùng kình lực ở đó sợ ảnh hưởng đến vết thương^^. Ba tên kia thấy đồng đội của mình bị tôi hạ trong vòng chưa đầy một phút ba mươi giây thì đã nằm xuống đất, hai tên kia không hẹn cùng nhau cong chân chạy về phía dãy học sinh lớp sáu, không để cho hai tên đó đạt được ý nguyện vì nếu xuống dãy học sinh đó sẽ rất khó để tìm kiếm nếu chẳng may có chuyện gì thì tôi sẽ ân hận suốt đời. Không để hai tên đó áp sát, tôi sử dụng mai hoa pháp ông nội đã truyền nhanh chóng án ngữ trước mặt hai tên đó khoảng cách lúc này khoảng 10 bước nữa sẽ là sự ân hận của tôi, may ra kịp
-Tránh ra
Tôi không đáp trả mà đưa ngón tay lên quẹt qua trái qua phải tỏ ý là không bao giờ, hai tên đó bây vào đánh tôi túi bụi, lần này không ngu mà lùi về sau nên tôi lách sang trái. Hai con chó đó cứ đấm nhưng công nhận khôn thật canh ngay cái tay đang có vết băng mà đánh tay kia bỏ không đánh, làm tôi phải cực nhọc tránh đòn chứ chẳng đùa. Nếu cứ để tình thế này sơ xuất thì ăn ngay một cái vào vết thương chứ chẳng chơi.
-Liều vậy –Tôi nghĩ.
Sao khi đưa ra phương án thấy hai tên đó cứ đấm túi bụi còn tôi thì cứ lùi đến bước lùi thứ 4 bên phải thì một cú quẹt chân được tung ra.
-Ình.
-Ui da – Một tên bậm môi kêu lên.
Tên kia thì không té nhưng lực tác dụng vào nên cũng làm hắn đau kết quả là không đấm nữa mà lấy tay xoa xoa cái chân yêu quí của mình, lợi dụng cái khoảnh khắc một tên đã té chưa kịp chứ dậy còn một tên xoa chân, tôi đang ở thế tấn xà quyền nhanh chống thu chân về biến thành hạc tấn tung cú đá bay của hạc vào càm tên đứng xoa chân.
-Bốp.
-Uỳnh.
Khỏi phải nói chắc là máu răng tóe ra rồi, công nhận tôi ít có ác thật nhưng nhân nhượng với kẻ thù là tự giết bản thân đối với những tên đầu trộm đuôi cướp này, tên kia đã kịp đứng dậy. Hắn cứ đấm tôi thì niêm thủ không dính một đòn và cuối cùng là tay báo được xuất hiện bằng những cú đánh nhanh chớp nhoáng vào huyệt thái dương, kết quả hắn ăn một cú móc tay trái vào huyệt thái dương đúng lúc tôi phát kình lực,hắn đúng không có vững cơ hội đã đến.
-Hâyyyyyyyyyyyyyyyyyy– Mỗi lần kẹp cổ là tôi đều hét thế.
Cái cổ hắn gọn trong “cây kéo“ của tôi tất nhiên cả hai tiếp đất.
-Rầm.
Có lẻ lần nàytiếng tiếp đất chua chát hơn, tôi cũng thấy ê ê cái chân trái vì phải làm cái gốinằm cho cái đầu hắn, lần này không có vảy được đâu và lời nói cuối cùng của hắnđược vang lên trước khi ngủ một giấc.
-Hự…
Tôi chưa kịpđứng dậy thì…….
-Ê, COI CHỪNG
-SAU LƯNG KÌA
-ANHƠIIIIIIIIIIIIIII SAU LƯNG
Tôi nghe những tiếng nói đó rất lớn từ học sinh ở dưới vang lên, nhìn xuống dưới thì thấy những cánh tay đang chỉ về phía sau lưng. Kết quả là đây
-Bốp
Một cái thứ gì đó cứng ơi là cứng đập ngay vào đầu tôi làm cho trở nên choáng váng, vì lúc kẹp cổ đang ở tư thế ngồi nên chưa kịp đứng dậy. Lấy những gì được gọi là tỉnh táo của lúc đó tôi lách người sang một bên kèo theo đó là….
-Mẹ ơi, con đi học – Tôi bước xuống nhà thưa với mẹ.
-Ừa, đi học ngoan nha con.
-Dạ.
Ra cổng lấy xe thì thấy còn có một chiếc xe đạp duy nhất.
-Hai ông anh ham đi sớm thế nhỉ? – Vì lúc nào đi học hai ổng cũng đi trước tôi cả.
Vì ba anh emtơi không cùng đường nên ai nấy đi nên không có vụ đợi nhau, tôi thì cứ đường Trần Hưng Đạo mà thẳng tiến còn hai ổng thì cứ Lý Tự Trọng.
Buổi sáng đầu tuần không khí mát mẻ trong lành kèm theo đó là những tiếng nhí nha nhí nhố của bọn học trò như tôi sau khoảng thời ba tháng chia cách. Bên vệ đường nơi tôi đang đi tấp nập những chiếc xe đạp không kém tiếng cười nói, những tà áo dài trắng tinh khiết của tuổi học trò phấp phớt của những cơn gió nhẹ của buổi sáng ban mai. Nhà tôi cách trường khoảng 3km với lại đi sớm nữa nên thong thả đạp từ từ, vừa đạp vừa tận hưởng một buổi sáng đầy những tia nắng vàng lọt qua khẽ của hàng cây phượng dần rụng đi những bông hoa đỏ rực ngày nào.
Tiết đầu tiên của năm học sẽ là tiết chào cờ thứ hai đầu tuần mà trường nào cũng thế. Nhưng buổi chào cờ này rất đặc biệt đối với tôi, có thể nói là cũng một phần quyết định một số chuyện sau này mà chính ngay bản thân mình cũng không thể nào ngờ đến.Cũng chính từ đây gây cho tôi một số phiền phức cho sau này, từ một cái thằng vô danh tiểu tốt trở thằng một cái tên trong tâm trí của cái trường THCS này.
Ngôi trường THCS mà hai học kỳ nữa tôi sẽ chia tay mang tên của một vị anh hùng dân tộc nó nằm lên phải một trong những con đường lớn của thành phố, nên cột cờ được đặt cách cổng khoảng 6m vì thường những buổi chào cờ thì người dân ở đây đến để thể hiện cái lòng yêu nước tha thiết. Cả người đi đường khi nghe thấy Quốc Ca vang lên thì những chiếc xe dừng lại hẳn không khí tràn ngập trong bài hát thiêng liêng của tổ quốc. Qua đó cho thấy lòng yêu nước, lòng tự hào dân tộc của người Việt Nam chúng ta mãnh liệt đến thế nào.
Hôm nay là buổi đầu chào cờ đầu tiên của năm học nên việc xếp hàng ghế, chọn chỗ ngồi, ổn định vị trí của học sinh trở nên lâu lắc hơn. Tôi thắc mắc có một điều khó nan giải tại sao khi xếp hàng chào cờ không ai chịu ngồi cái vị trí đầu tiên ngay bảng tên của lớp mình, thằng ra trước ngồi ở phía đằng sau thế là cả bọn bắt đầu ngồi sau lưng thằng đó để một khoảng trống khá là dài ở đằng trước rồi sao đó thầy cô kêu dồn lên, thằng ngồi đầu lúc nãy nó chạy xuống cuối lớp cho nên thằng ngồi thứ hai lúc nãy được đẩy lên đầu hàng nhưng thằng đó nó lại chạy xuống cuối hàng mới đau. Làm đi làm lại giống như chơi cái trò nối đuôi, thế là một tý cũng có một tên bị thầy cô bắt lên, cái tuổi học trò nghịch ngợm nó thế vậy mà cái quy luật đó sang cấp ba vẫn không thay đổi. Tôi không biết ngồi đầu có bị ai xử bắn hay ngồi xong là chết không nữa mà không ai chịu ngồi đến cả bản thân cũng thế mới ác chứ @@.
Còn 5 phút nữa là đến giờ thiêng liêng nhất, tất cả học sinh của trường đã yên vị trí, thầy cô cũng đã vào vị trí, cổng trường được mở toang ra cho người dân có thể thấy lá cờ của tổ quốc mà chào. Thấy phụ trách đội đã vào vị trí lúc đó trong bụng tôi nghĩ đến một câu : “mời các em đứng dậy làm lễ chào cờ”. Cái câu nói thuộc lòng luôn chứ chẳng chơi giống như một cộng một bằng hai nó như hiển nhiên không thể nào thay đổi được. Nhưng tất cả bất đầu từ đây.
-Hụn…Hụn
-Hụn..Hụn
Tiếng nẹt bô xe trước cổng trường vang lên, lúc này ngay trước cổng có 3 chiếc xe máy hiệu Wave đang nẹt bô làm phá tan những giây phút im lặng của trường chuẩn bị cho chào cờ, tất cả mọi người đều nhìn ra cổng xem có chuyện gì. Tôi cũng không ngoại lệ vì đang xem ai mà có gan thế không biết là đang chuẩn bị cho chào cờ sau, ngồi ở đầu hàng nên không khó cho việc nhìn ra cổng. Trên xe 3 chiếc xe, mỗi chiếc đều có một đôi. Xe thứ nhất người cầm lái là một người mặc đồng phục của trường người ngồi sau mặc đồ thường với cái áo thun và quần Jean kiểu ất ơ hiphop. Xe thứ hai là hai người đều mặc đồng phục nhưng không phải của trường THCS này mà là của trường THPT PTC của hai ông anh tôi. Xe thứ ba người cầm lái ở tay trái hay phải gì đó có xăm một cây súng ( lâu quá rồi không nhớ rõ chỉ nhớ cây súng ), người ngồi sau của chiếc xe này là một người hớt đầu đinh trọc lóc như thầy chùa, mặc đồ học sinh của trường.
Con mắt nhanh nhạy của tôi quay sát một lượt là nhìn rõ tất cả, theo những gì cái “CPU” trong đầu xử lý thì sáu tên trên 3 chiếc xe kia là bọn không ra gì cũng thuộc loại côn đồ chứ không phải thư sinh đi học như tôi đây vừa ngoan vừa lễ phép vừa đẹp trai và… một tý sẽ biết ^^….
Nếu chuyện chỉ đến đó thì chắc không có gì nhỉ nhưng mà cuộc đời nó cứ thích trêu trọc làm sao ấy đặc biệt là tôi đây. Đột nhiên cái mặt của sáu tên đó đổi sắc ngay khi nhìn phía bên kia đường và một hành động của bọn chúng bắt tôi phải suy nghĩ đó là tên hình xăm và tên xe thứ hai mặc đồng phục mở cóp xe ra lấy những gói thuốc hút ra bỏ nhanh vào túi áo lẫn túi quần của những tên kia kèm theo là 5 bịch gì đó màu trắng. Một thứ nữa là cái thứ đó gì trong một cái vỏ khỏi phải nói đó là cây dao mà để dùng gọt trái cây, nhanh chóng hắn lận vào lưng quần.
-Thôi, xong rồi sắp có chuyện rồi. – Tôi thầm nghĩ khi thấy được những việc đó.
Đi học đem theo thuốc đã đành đi nhưng cái này kèm theo cái bịch gì đó mà màu trắng kèm theo cây dao, tôi nhìn về phía bên đường thì thấy có khoảng 6 người mặc đồ thường có vẻ là dân trí thức chạy qua, khi thấy những người đó chạy thì mấy tên này đạp xe ra đường và chạy vào trong trường, bên kia là kẹt xe những người kia khó vất vả chạy qua đây.
Cái máu gia truyền của gia đình tôi lại ngấm ngầm trong con người nó lại trổi dậy, theo những gì quan sát thì có lẽ biết được chuyện gì nên không cần suy nghĩ gì nhiều mà đưa ra cái quyết định nhất thời là cản chân bọn chúng không để chạy vào khuôn viên trường đặc biệt là những em lớp 6 sẽ rất nguy hiểm.
Tôi quay xuống con nhỏ bạn đang ngồi ở đó mượn ngay cái nón:
-Tới mượn cái nón nhé.
Khỏi cần bạn ấy đồng ý thì nó đã trên đầu tôi, cái nón màu đen phù hợp với nam tính, chả hiểu sao con gái mua nón màu đen ^^. Nhưng đâu ai ngờ được cái nón đó chính là vũ khí giết tôi, bằng chứng không thể cãi được vì cái nón không che hết mặt theo ý đồ của tôi. Đội nhanh cái nón vào đầu bẻ tay vặn chân tôi nhanh chóng chạy về phía cổng mà mấy tên kia đã chạy vào. Các thầy cô như hiểu được chuyện nên chạy xuống lớp mình còn thầy hiệu trưởng thì cầm điện thoại bấm bấm gọi cái thứ gì đấy làm cho tôi yên tâm hơn sẽ có người trợ giúp kịp thời.
Sáu tên đó chạy vào đạp ngã bác bảo vệ sau khi bác ngăn cản lại và lấy luôn cái dùi cui đánh trống của trường. Tôi chạy thật nhanh nhất có thể, đến nơi thì bọn chúng đã hơn cột cờ một tý khoảng cách đó là khá an toàn với các học sinh ở dưới, đứng trước mặt bọn chúng đưa hai tay ra án ngữ lại.
-Mấy chú làm gì thế – Tôi quẹt mũi bình tỉnh làm ra vẻ thách thức
Mấy tên đó đứng lại hẳn nhưng khoảng cách của hai bên lúc này rất gần nên tôi thu tay về tư thế chuẩn bị chứ không phải tư thế thủ chuẩn bị cho chiến đấu, ai biết đâu sáu tên này không có làm gì thì có nước ôm mặt nhục, nhưng trường hợp đó mãi mãi không xảy ra…
-TRÁNH RA –Thằng chạy trước là thằng có hình xăm hùng hổ bước đến
-Không – Khí thế tôi cũng thua kém dù bên kia sáu tên, có tên hơn cả tôi về tuổi lẫn thể xác
Hắn thọt tay vào thắt lưng móc ra cái con lúc nãy lận ở lưng quần, nhanh chóng vứt bỏ cái vỏ một con dao sắc nhọn láng bóng hiện ra, làm tôi cầm thù con dao hơn cái cánh tay phải lúc này còn đau vì vết thương lúc chiều hôm qua mà sáng nay phải chiến đấu với nó tiếp rồi. Khỏi phải nói hắn bước đến đâm thẳng vào người tôi, cánh tay phải tuy bị thương còn đau nhưng đã được băng bó cẩn thận nên không có gì phải sợ, suy nghĩ lúc đó nếu dữ lắm thì vào bệnh viện phẫu thuật tay thôi chứ có gì to tát lắm đâu ^^.
Thấy được con dao đang hùng hổ tiến đến tôi xoay trọng tâm sang một bên để né dao chợt nhìn thấy tay cầm dao là tay trái ( muốn tước dao trong tay người khác thì phải nhìn tay cầm dao), nhanh và gọn cây dao rớt xuống đất sau khi tôi nắm lấy cánh tay của hắn bẻ ngược về phía sau lưng..
-Xoảng
-AAAA..thằng chó – Đau mà kêu được thân thể trâu có khác ^^
Khi bẻ tôi thấy có hai tên bước đến chuẩn bị tham chiến thì tên có hình xăm bị hạ bằng một cú đá triệt vào khớp sau gối chân và 3 cú đấm vào gáy và đầu
-Ình – hắn nằm xuống chắc là bất tỉnh nữa rồi
Hai tên kia tung ra những cú đấm liên tiếp giống như mèo quào về phía tôi, lúc đó 4 cánh tay mà tôi chỉ có hai nên đành lùi về sau tìm cách phá, khi lùi được ba bước thấy không ổn liền tung ra một cú đá 180..
-BỐP
Cú đá đi một vòng cung vào mặt cả hai tên làm văng về phía sau có phần choáng, không để mất thời cơ mất đi nhanh chống nhập nội và sử dụng những cú đấm truyền thống vào bụng cả hai tên
-Bốp
-Bốp
-Binh
-Binh
Hai tên đó không chịu được đến cú đấm thứ năm và đành chào đất
-Phịch
Mặt hai tên đó toàn máu vì mỗi tên được tôi tặng một cái cùi trỏ, còn những cái đấm vào bụng chắc nhịn ăn cơm mấy ngày chứ chẳng chơi, đặc biệt tên ăn những cú đấm bên tay trái chứ bên tay phải có lẽ nhẹ hơn vì tôi không dám dùng kình lực ở đó sợ ảnh hưởng đến vết thương^^. Ba tên kia thấy đồng đội của mình bị tôi hạ trong vòng chưa đầy một phút ba mươi giây thì đã nằm xuống đất, hai tên kia không hẹn cùng nhau cong chân chạy về phía dãy học sinh lớp sáu, không để cho hai tên đó đạt được ý nguyện vì nếu xuống dãy học sinh đó sẽ rất khó để tìm kiếm nếu chẳng may có chuyện gì thì tôi sẽ ân hận suốt đời. Không để hai tên đó áp sát, tôi sử dụng mai hoa pháp ông nội đã truyền nhanh chóng án ngữ trước mặt hai tên đó khoảng cách lúc này khoảng 10 bước nữa sẽ là sự ân hận của tôi, may ra kịp
-Tránh ra
Tôi không đáp trả mà đưa ngón tay lên quẹt qua trái qua phải tỏ ý là không bao giờ, hai tên đó bây vào đánh tôi túi bụi, lần này không ngu mà lùi về sau nên tôi lách sang trái. Hai con chó đó cứ đấm nhưng công nhận khôn thật canh ngay cái tay đang có vết băng mà đánh tay kia bỏ không đánh, làm tôi phải cực nhọc tránh đòn chứ chẳng đùa. Nếu cứ để tình thế này sơ xuất thì ăn ngay một cái vào vết thương chứ chẳng chơi.
-Liều vậy –Tôi nghĩ.
Sao khi đưa ra phương án thấy hai tên đó cứ đấm túi bụi còn tôi thì cứ lùi đến bước lùi thứ 4 bên phải thì một cú quẹt chân được tung ra.
-Ình.
-Ui da – Một tên bậm môi kêu lên.
Tên kia thì không té nhưng lực tác dụng vào nên cũng làm hắn đau kết quả là không đấm nữa mà lấy tay xoa xoa cái chân yêu quí của mình, lợi dụng cái khoảnh khắc một tên đã té chưa kịp chứ dậy còn một tên xoa chân, tôi đang ở thế tấn xà quyền nhanh chống thu chân về biến thành hạc tấn tung cú đá bay của hạc vào càm tên đứng xoa chân.
-Bốp.
-Uỳnh.
Khỏi phải nói chắc là máu răng tóe ra rồi, công nhận tôi ít có ác thật nhưng nhân nhượng với kẻ thù là tự giết bản thân đối với những tên đầu trộm đuôi cướp này, tên kia đã kịp đứng dậy. Hắn cứ đấm tôi thì niêm thủ không dính một đòn và cuối cùng là tay báo được xuất hiện bằng những cú đánh nhanh chớp nhoáng vào huyệt thái dương, kết quả hắn ăn một cú móc tay trái vào huyệt thái dương đúng lúc tôi phát kình lực,hắn đúng không có vững cơ hội đã đến.
-Hâyyyyyyyyyyyyyyyyyy– Mỗi lần kẹp cổ là tôi đều hét thế.
Cái cổ hắn gọn trong “cây kéo“ của tôi tất nhiên cả hai tiếp đất.
-Rầm.
Có lẻ lần nàytiếng tiếp đất chua chát hơn, tôi cũng thấy ê ê cái chân trái vì phải làm cái gốinằm cho cái đầu hắn, lần này không có vảy được đâu và lời nói cuối cùng của hắnđược vang lên trước khi ngủ một giấc.
-Hự…
Tôi chưa kịpđứng dậy thì…….
-Ê, COI CHỪNG
-SAU LƯNG KÌA
-ANHƠIIIIIIIIIIIIIII SAU LƯNG
Tôi nghe những tiếng nói đó rất lớn từ học sinh ở dưới vang lên, nhìn xuống dưới thì thấy những cánh tay đang chỉ về phía sau lưng. Kết quả là đây
-Bốp
Một cái thứ gì đó cứng ơi là cứng đập ngay vào đầu tôi làm cho trở nên choáng váng, vì lúc kẹp cổ đang ở tư thế ngồi nên chưa kịp đứng dậy. Lấy những gì được gọi là tỉnh táo của lúc đó tôi lách người sang một bên kèo theo đó là….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.