Chương 142
CS2T
19/03/2014
Trước mặt tôi, Bạch Mai là một người con gái luôn tỏ nụ cười xinh đẹp đầy quyến rũ của mình, vẻ tươi vui luôn hiện hữu. Em mang đến một cảm giác đầy thoải mái không giống với hương hoa dịu nhẹ đầy bình yên của Như hay sự ngọt ngào, quyến rũ cháy bỏng của Bạch Yến. Ba người con gái ấy hoàn toàn đem lại những cảm giác kỳ lạ cho tôi nhưng… có một điểm chung là họ luôn mỉm cười trước mặt thằng con trai như tôi và phía sau là vẻ mặt đầy băng sương tuyết ngọc của những cô gái tiểu thư kiêu kì.
- Hì. – Em nhảy qua chỗ tôi.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại…
- Á…. – Tôi cắn chặc môi mà la lên.
Một cú véo đau điếng từ người con gái ấy, tôi không biết mình làm nên tội tình gì mà bị “ phạt “ một cách không thương tiếc như thế này.
- Ơ, sao… véo tớ – Tôi xoa xoa vào vết thương.
- Hì- Vẫn nở nụ cười.
- Nghịch quá. – Tôi lè lưỡi trêu chứ không có cáu giận, đúng thật là quá kì lạ so với quy định.
- Nghịch đó giờ, cậu mới biết à ? – Em vuốt mái tóc sang một bên rồi khẽ nói.
Lúc đấy hai người bố rủ nhau vào trong nhà đàm sự, hai ông anh tôi thì chạy đi lấy củi từ nhà sau lên chuẩn bị nấu bánh, mẹ tôi và em cùng nhau dọn dẹp, chỉ còn tôi và em đang ngồi nghịch trên chiếc chiếu.
- Ờ quên, không chấp nhất với trẻ em. – Tôi cũng đâu chịu thua.
- Nhớ đấy – Em nheo mắt đầy tinh nghịch.
Tôi chợt thoáng giật mình với cái nheo mắt vừa rồi, không biết nó có ý nghĩa gì nhưng có một cảm giác bất an ùa về khi ngồi bên cạnh tôi lúc này là một người con gái thường xuyên giở trò phá phách khi bên cạnh mình chứ không phải là cô gái Bạch Mai hiền thục, đoan trang ngày nào ở trong lớp nữa.
- Đừng sợ, đừng sợ – Tôi thầm trấn an bản thân.
Đúng lúc đấy…
- Đợi mình tý nhé – Bạch Mai nhẹ nhàng đứng dậy.
Tôi quan sát thì thấy em lấy từ trong túi của mình ra chiếc ra điện thoại, nhanh chóng đi lại gần đấy nghe máy. Ngồi đấy vu vơ giả vờ như không để ý đến em đang làm gì cả nhưng vẫn cứ muốn nghe xem em nói gì, khoảng cách từ chỗ em nói chuyện điện thoại đến chỗ tôi không xa, chỉ khuất một chậu cây mai thôi nhưng..
- Tò mò lãng xẹt, chuyện riêng tư của người ta, bạn trai người ta điện chứ gì – Tôi tự kỷ với bản thân của mình.
Do Bạch Mai quay lưng đi nói chuyện nên tôi cũng không thể nhìn thấy sắc mặt, biểu cảm gì cả, chỉ thấy được thân hình xinh đẹp, mảnh mai phía sau của người con gái đấy thôi.
Gió xuân đã về, những ngồi bánh đã được nhóm lửa lên, hai ông anh thở như con trâu sau khi vác ra xong được hai bó, chắc đủ để nấu xong một nồi bánh này. Mẹ tôi và mẹ em đi nói chuyện với nhau, nhìn hai người họ rất họp gơ, cứ “ chị “ nói “ em “ cười, tủm tỉm suốt.
- Ợ, sao chỉ tay vào mình chứ – Tôi thấy mẹ mình chỉ tay vào thằng con trai quý tử không biết là đang nói tốt giúp hay là có những thói hư tật xấu gì kể ra hết đây.
- Hù – Vẫn với sự tinh nghịch và hồn nhiên như thế.
- Hú hồn – Tôi trêu em.
- Không vui – Khuôn mặt bí xị.
- Sao thế ?
- Không gì !
- Èo.
- Ừ !
Con gái luôn là thế, bạn cứ để ý xem, khi một người con gái nào đấy đang nói chuyện với bạn mà tự dưng hát bài ca “ con cá “ như vầy thì hãy tránh xa ra “ không sao “, “ có gì đâu “, “ không gì “, “ không biết “,…. những thứ “ không “ như thế thì con trai nên tránh xa ra nhé… cẩn thận… ?
- Ngộ vậy trời, mới phá bây giờ đã chuyển sắc rồi. – Tôi định chọc cho em cười nhưng nào ngờ..
- … – Cho ăn bơ luôn.
Thấy tình hình rất tình hình, tôi không nói chuyện nữa, cứ để cho nó im lặng, xem như em bướng hay tôi bướng hơn nhưng… chắc có lẽ em bướng hơn tôi mất rồi. Hai thằng anh tôi thấy gái đẹp là nhảy vào ngay, bắt đầu trổ tài chém gió, chém một cách kinh hoàng không nể ai cả nhưng rất tiếc đáp lại là những nụ cười từ Bạch Mai, lâu lâu mới có một hai câu nói. Tôi nghĩ đã có chuyện gì xảy ra… Đợi cho hai ông anh mình đi xem nồi bánh thì..
- Này, sao thế, giận gì hả ?
- Hì, có giận gì đâu – Vẻ mặt rạng ngời hơn nhưng có một nét gì đó hơi buồn.
- Buồn thế kia mà không có gì, đánh gãy răng bây giờ ?
- Hả ? Dám không ? – Em chu mỏ tinh nghịch trêu.
- Cho vào túi luôn chứ không dám – Tôi cương định.
- Á….. Con rắn – Em la lên.
Tôi theo phản xạ vốn có của một thằng con nhà võ, vừa nghe đến đấy cộng với ánh mắt của Bạch Mai quay về phía mình thì đoán được rằng con rắn ở phía sau lưng. Tôi bật người ra đằng sau xem con rắn, thủ thế… chuẩn bị chạy.
- Đâu, rắn đâu ? – Mắt tôi ngó dáo dác để phát hiện ra nghi vấn.
Và sao đó…
- Aaaaa – Tôi la lên một cách thảm khóc cùng với vẻ mặt không thể nào diễn tả được.
- Hihi – Giọng cười tủm tỉm ở phía sau lưng tôi.
Lại là một cú véo đau điếng khỏi phải nói của em ấy, đúng là nghịch ngợm hết chỗ nói mà. Tôi nghe được tiếng cười lí nhí của em từ phía sau và tiếng nói của bác trai, bác gái.
- Nghịch quá, xin lỗi Tâm đi – Mẹ em nhẹ nhàng bảo con gái mình.
- Vừa cho nó, không sao đâu chị – Mẹ lườm tôi phát rồi đổi giọng vui vẻ và nhẹ nhàng.
- Ớ – Tôi há mồm ra dù rất đau.
- Hì – Em đúng nũng nịu với bố mình chứ không chịu xin lỗi.
-.. – Mẹ em chừng mắt.
- Dạ, thôi, cháu không sao đâu ạ – Tôi xoa xoa rồi cố gắng gượn người mà đứng dậy.
- Thôi, hai bác về nhé, cháu mau chóng bình phục nhé – Bố em ngồi xuống vỗ vào vai tôi.
- Dạ, chúc gia đình bác năm mới vui vẻ – Tôi nở nụ cười hiền hòa của mình, hê hê.. hiền hòa không ? ^^!
Bố mẹ tôi tiễn gia đình em ra đến tận ngoài con đường, tiếng cười nói ríu rít của những bậc phụ huynh, hai ông anh tôi thì cứ chí chỏe cãi nhau. Do chân cẳng đi lại không thuận tiện nên tôi ngồi lên bằng ghế đá hóng gió, công nhận em véo một phát đau hết sức phải biết chứ chẳng đùa, con gái chỉ có mỗi cái biệt tài như thế, khi ở gần con trai là sử dụng cách đấy để trả thù, tôi bị hoài nên biết.
Tôi ngồi xoay sang một bên xoay xoay nơi em vừa véo, rõ là đỏ choét và đau điếng
- Không biết con gái gì đâu ? – Tôi cằn nhằn.
- Xin lỗi cậu nhé, con gái nắng mưa vậy đấy – Giọng nói nhỏ nhẹ áp sát lỗ tai tôi…
Mùi hương hoa nồng nàn bay vào mũi, cảm giac thật dễ chịu, làm cho cả thân người tôi nóng rực lên, trái tim cứ bùm bụp… bùm bụp… như muốn chạy ra ngoài. Một cảm giác lo sợ trong người tôi ùa về, chẳng hiểu tại sao.
- Sao.. chưa .. về nữa – Tôi lấp ba lấp búng ngước mặt lên nhìn em.
- Hì – Em để tay phía sau lưng, hơi khom người xuống khi nói chuyện vào lỗ tai tôi.
- Hề hề – Tôi tự nhiên cảm thấy hơi ngài ngại trong người nên gãi đầu cười trừ.
Cảm giác rất khác lạ, lúc nãy hai đứa còn giỡn với nhau chí chóe lên, còn véo, đụng tay đụng chân với nhau ấy vậy mà chỉ một câu nói đầy nhỏ nhẹ nhưng không kém phần ngọt ngào và ánh nắng của em đã biến cái gan con hổ của thằng con trai như tôi trở nên bé bỏng y như con thỏ.
- Đau lắm hok ? – Mặt em làm nũng rất ư là dễ thương, chu môi một cách đáng ghét.
Đôi môi đượm hồng thắm chẳng khác nào một trái mận hồng đào đến mùa chín rộ của nó, chỉ muốn cắn một phát… Đó cũng là lý do tại sao tôi lại thích ăn trái mận đến như thế, vì vừa ăn vừa cho trí tưởng tượng bay xa… bay xa sự thèm khát.. hề hề.
- Đau – Tôi giả bộ nũng nịu theo.
- Hix.. tớ xin lỗi – Em cuối mặt xuống
Bất giác tôi cảm thấy hình ảnh này thân quen làm sao, tự nhiên lại nhớ đến Như, người con gái luôn âm thầm chịu đựng… một cơn gió xuân thoáng qua làm cho tâm hồn tôi trở lại với hoàn cảnh hiện tại, thấy lạnh lạnh.
- Hờ hờ, véo người cho đã rồi xin lỗi, không biết, bồi thường đi. Chiến tranh người con còn phải bồi thương nữa nói chi chuyện này – Tôi trêu em và làm vẻ mặt rất cương quyết và nghiêm nghị.
- Giờ muốn bồi thường gì đây, hihi – Em nói xong rồi cười.
Hơi ớn lạnh với nụ cười đầy ma thuật của người con gái ấy, tự dưng hôm nay tôi cảm thấy phải đề phòng với người con gái này vì có một cái đó hơi bí mật.
- Hì, cái gì cũng được – Tôi đề phòng vì hơi sợ sợ.
- …… – Em đứng đấy
Và rồi.. một cơn gió thoảng qua…
Cái gì đến cũng…
Tôi cảm thấy dễ chịu thật, mùi hương hoa của em nồng nàn làm sao chỉ muốn ôm lấy mà ngửi, ngửi lấy ngửi để…khỏi trôi theo những làn gió xuân đầy sức sống.
- Chụt… – Mùi hương càng gần.
-…. – Tôi đứng cả người.
-… –
-…- Một giây
Hai giây….
Ba giây…….
1 phút…….
Tôi lặng nhìn theo bước chạy nhẹ nhàng của người con gái xinh đẹp mảnh mai…
Bạch Mai…
- Ơ…. ôi cái đệt – Tôi mất rất nhiều thời gian để tĩnh tâm và nói nên lời.
- Hì. – Em nhảy qua chỗ tôi.
Tôi cũng mỉm cười đáp lại…
- Á…. – Tôi cắn chặc môi mà la lên.
Một cú véo đau điếng từ người con gái ấy, tôi không biết mình làm nên tội tình gì mà bị “ phạt “ một cách không thương tiếc như thế này.
- Ơ, sao… véo tớ – Tôi xoa xoa vào vết thương.
- Hì- Vẫn nở nụ cười.
- Nghịch quá. – Tôi lè lưỡi trêu chứ không có cáu giận, đúng thật là quá kì lạ so với quy định.
- Nghịch đó giờ, cậu mới biết à ? – Em vuốt mái tóc sang một bên rồi khẽ nói.
Lúc đấy hai người bố rủ nhau vào trong nhà đàm sự, hai ông anh tôi thì chạy đi lấy củi từ nhà sau lên chuẩn bị nấu bánh, mẹ tôi và em cùng nhau dọn dẹp, chỉ còn tôi và em đang ngồi nghịch trên chiếc chiếu.
- Ờ quên, không chấp nhất với trẻ em. – Tôi cũng đâu chịu thua.
- Nhớ đấy – Em nheo mắt đầy tinh nghịch.
Tôi chợt thoáng giật mình với cái nheo mắt vừa rồi, không biết nó có ý nghĩa gì nhưng có một cảm giác bất an ùa về khi ngồi bên cạnh tôi lúc này là một người con gái thường xuyên giở trò phá phách khi bên cạnh mình chứ không phải là cô gái Bạch Mai hiền thục, đoan trang ngày nào ở trong lớp nữa.
- Đừng sợ, đừng sợ – Tôi thầm trấn an bản thân.
Đúng lúc đấy…
- Đợi mình tý nhé – Bạch Mai nhẹ nhàng đứng dậy.
Tôi quan sát thì thấy em lấy từ trong túi của mình ra chiếc ra điện thoại, nhanh chóng đi lại gần đấy nghe máy. Ngồi đấy vu vơ giả vờ như không để ý đến em đang làm gì cả nhưng vẫn cứ muốn nghe xem em nói gì, khoảng cách từ chỗ em nói chuyện điện thoại đến chỗ tôi không xa, chỉ khuất một chậu cây mai thôi nhưng..
- Tò mò lãng xẹt, chuyện riêng tư của người ta, bạn trai người ta điện chứ gì – Tôi tự kỷ với bản thân của mình.
Do Bạch Mai quay lưng đi nói chuyện nên tôi cũng không thể nhìn thấy sắc mặt, biểu cảm gì cả, chỉ thấy được thân hình xinh đẹp, mảnh mai phía sau của người con gái đấy thôi.
Gió xuân đã về, những ngồi bánh đã được nhóm lửa lên, hai ông anh thở như con trâu sau khi vác ra xong được hai bó, chắc đủ để nấu xong một nồi bánh này. Mẹ tôi và mẹ em đi nói chuyện với nhau, nhìn hai người họ rất họp gơ, cứ “ chị “ nói “ em “ cười, tủm tỉm suốt.
- Ợ, sao chỉ tay vào mình chứ – Tôi thấy mẹ mình chỉ tay vào thằng con trai quý tử không biết là đang nói tốt giúp hay là có những thói hư tật xấu gì kể ra hết đây.
- Hù – Vẫn với sự tinh nghịch và hồn nhiên như thế.
- Hú hồn – Tôi trêu em.
- Không vui – Khuôn mặt bí xị.
- Sao thế ?
- Không gì !
- Èo.
- Ừ !
Con gái luôn là thế, bạn cứ để ý xem, khi một người con gái nào đấy đang nói chuyện với bạn mà tự dưng hát bài ca “ con cá “ như vầy thì hãy tránh xa ra “ không sao “, “ có gì đâu “, “ không gì “, “ không biết “,…. những thứ “ không “ như thế thì con trai nên tránh xa ra nhé… cẩn thận… ?
- Ngộ vậy trời, mới phá bây giờ đã chuyển sắc rồi. – Tôi định chọc cho em cười nhưng nào ngờ..
- … – Cho ăn bơ luôn.
Thấy tình hình rất tình hình, tôi không nói chuyện nữa, cứ để cho nó im lặng, xem như em bướng hay tôi bướng hơn nhưng… chắc có lẽ em bướng hơn tôi mất rồi. Hai thằng anh tôi thấy gái đẹp là nhảy vào ngay, bắt đầu trổ tài chém gió, chém một cách kinh hoàng không nể ai cả nhưng rất tiếc đáp lại là những nụ cười từ Bạch Mai, lâu lâu mới có một hai câu nói. Tôi nghĩ đã có chuyện gì xảy ra… Đợi cho hai ông anh mình đi xem nồi bánh thì..
- Này, sao thế, giận gì hả ?
- Hì, có giận gì đâu – Vẻ mặt rạng ngời hơn nhưng có một nét gì đó hơi buồn.
- Buồn thế kia mà không có gì, đánh gãy răng bây giờ ?
- Hả ? Dám không ? – Em chu mỏ tinh nghịch trêu.
- Cho vào túi luôn chứ không dám – Tôi cương định.
- Á….. Con rắn – Em la lên.
Tôi theo phản xạ vốn có của một thằng con nhà võ, vừa nghe đến đấy cộng với ánh mắt của Bạch Mai quay về phía mình thì đoán được rằng con rắn ở phía sau lưng. Tôi bật người ra đằng sau xem con rắn, thủ thế… chuẩn bị chạy.
- Đâu, rắn đâu ? – Mắt tôi ngó dáo dác để phát hiện ra nghi vấn.
Và sao đó…
- Aaaaa – Tôi la lên một cách thảm khóc cùng với vẻ mặt không thể nào diễn tả được.
- Hihi – Giọng cười tủm tỉm ở phía sau lưng tôi.
Lại là một cú véo đau điếng khỏi phải nói của em ấy, đúng là nghịch ngợm hết chỗ nói mà. Tôi nghe được tiếng cười lí nhí của em từ phía sau và tiếng nói của bác trai, bác gái.
- Nghịch quá, xin lỗi Tâm đi – Mẹ em nhẹ nhàng bảo con gái mình.
- Vừa cho nó, không sao đâu chị – Mẹ lườm tôi phát rồi đổi giọng vui vẻ và nhẹ nhàng.
- Ớ – Tôi há mồm ra dù rất đau.
- Hì – Em đúng nũng nịu với bố mình chứ không chịu xin lỗi.
-.. – Mẹ em chừng mắt.
- Dạ, thôi, cháu không sao đâu ạ – Tôi xoa xoa rồi cố gắng gượn người mà đứng dậy.
- Thôi, hai bác về nhé, cháu mau chóng bình phục nhé – Bố em ngồi xuống vỗ vào vai tôi.
- Dạ, chúc gia đình bác năm mới vui vẻ – Tôi nở nụ cười hiền hòa của mình, hê hê.. hiền hòa không ? ^^!
Bố mẹ tôi tiễn gia đình em ra đến tận ngoài con đường, tiếng cười nói ríu rít của những bậc phụ huynh, hai ông anh tôi thì cứ chí chỏe cãi nhau. Do chân cẳng đi lại không thuận tiện nên tôi ngồi lên bằng ghế đá hóng gió, công nhận em véo một phát đau hết sức phải biết chứ chẳng đùa, con gái chỉ có mỗi cái biệt tài như thế, khi ở gần con trai là sử dụng cách đấy để trả thù, tôi bị hoài nên biết.
Tôi ngồi xoay sang một bên xoay xoay nơi em vừa véo, rõ là đỏ choét và đau điếng
- Không biết con gái gì đâu ? – Tôi cằn nhằn.
- Xin lỗi cậu nhé, con gái nắng mưa vậy đấy – Giọng nói nhỏ nhẹ áp sát lỗ tai tôi…
Mùi hương hoa nồng nàn bay vào mũi, cảm giac thật dễ chịu, làm cho cả thân người tôi nóng rực lên, trái tim cứ bùm bụp… bùm bụp… như muốn chạy ra ngoài. Một cảm giác lo sợ trong người tôi ùa về, chẳng hiểu tại sao.
- Sao.. chưa .. về nữa – Tôi lấp ba lấp búng ngước mặt lên nhìn em.
- Hì – Em để tay phía sau lưng, hơi khom người xuống khi nói chuyện vào lỗ tai tôi.
- Hề hề – Tôi tự nhiên cảm thấy hơi ngài ngại trong người nên gãi đầu cười trừ.
Cảm giác rất khác lạ, lúc nãy hai đứa còn giỡn với nhau chí chóe lên, còn véo, đụng tay đụng chân với nhau ấy vậy mà chỉ một câu nói đầy nhỏ nhẹ nhưng không kém phần ngọt ngào và ánh nắng của em đã biến cái gan con hổ của thằng con trai như tôi trở nên bé bỏng y như con thỏ.
- Đau lắm hok ? – Mặt em làm nũng rất ư là dễ thương, chu môi một cách đáng ghét.
Đôi môi đượm hồng thắm chẳng khác nào một trái mận hồng đào đến mùa chín rộ của nó, chỉ muốn cắn một phát… Đó cũng là lý do tại sao tôi lại thích ăn trái mận đến như thế, vì vừa ăn vừa cho trí tưởng tượng bay xa… bay xa sự thèm khát.. hề hề.
- Đau – Tôi giả bộ nũng nịu theo.
- Hix.. tớ xin lỗi – Em cuối mặt xuống
Bất giác tôi cảm thấy hình ảnh này thân quen làm sao, tự nhiên lại nhớ đến Như, người con gái luôn âm thầm chịu đựng… một cơn gió xuân thoáng qua làm cho tâm hồn tôi trở lại với hoàn cảnh hiện tại, thấy lạnh lạnh.
- Hờ hờ, véo người cho đã rồi xin lỗi, không biết, bồi thường đi. Chiến tranh người con còn phải bồi thương nữa nói chi chuyện này – Tôi trêu em và làm vẻ mặt rất cương quyết và nghiêm nghị.
- Giờ muốn bồi thường gì đây, hihi – Em nói xong rồi cười.
Hơi ớn lạnh với nụ cười đầy ma thuật của người con gái ấy, tự dưng hôm nay tôi cảm thấy phải đề phòng với người con gái này vì có một cái đó hơi bí mật.
- Hì, cái gì cũng được – Tôi đề phòng vì hơi sợ sợ.
- …… – Em đứng đấy
Và rồi.. một cơn gió thoảng qua…
Cái gì đến cũng…
Tôi cảm thấy dễ chịu thật, mùi hương hoa của em nồng nàn làm sao chỉ muốn ôm lấy mà ngửi, ngửi lấy ngửi để…khỏi trôi theo những làn gió xuân đầy sức sống.
- Chụt… – Mùi hương càng gần.
-…. – Tôi đứng cả người.
-… –
-…- Một giây
Hai giây….
Ba giây…….
1 phút…….
Tôi lặng nhìn theo bước chạy nhẹ nhàng của người con gái xinh đẹp mảnh mai…
Bạch Mai…
- Ơ…. ôi cái đệt – Tôi mất rất nhiều thời gian để tĩnh tâm và nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.