Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 145

CS2T

26/03/2014

Như ngồi vào chỗ cũ, Bạch Yến ngồi xuống cái vị trí bên kia mà lúc nãy của hắn. Tết đến trông ai cũng lớn ra và xinh đẹp hẳn lên ấy chứ, Bạch Yến ngày càng trở thành một cô thiếu nữ có vẻ đẹp trời phú, Như thì cứ xinh xắn theo kiểu rạng ngời. Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau, tôi biết được lý do của Như trở về căn nhà này rồi chỉ còn có Bạch Yến mà thôi. Tôi không thấy đây là một sự trùng hợp đến ngẫu nhiên như thế.

- Bộ về nhà, bố mẹ nuôi heo hỏng cho ăn đầy đủ sao ? – Tôi trêu em

Như ngồi cười tủm tỉm.

- Nói ai heo đấy, đấm phát chết luôn giờ. – Bạch Yến phồng má, đưa nắm đấm lên đe dọa.

- Chứ sao lại về đây ? Bố mẹ cậu không qua đây à ? – Tôi bắt đầu nhử cá.

Nhưng con “ cá “ này vừa xinh đẹp lại vừa thông minh thì làm sao thằng con trai như tôi đấu trí lại được chứ.

- Bố mẹ tớ về nhà nội hết rồi. Ủa, tớ về đây ở hok được sao. Đuổi à ? – Bạch Yến sử dụng phương pháp tấn công nhanh theo truyền thống.

- À.. được – Thế là tôi lép vế rồi đấy.

- Không thèm nói chuyện với cậu nữa, đi lên phòng đây. – Bạch Yến trở nên tự nhiên hơn hẳn.

Không biết đây là điều bình thường hay là sao cái bức bình phong ấy lại có một câu chuyện gì đó che giấu tôi. Tôi có một cảm giác khó hiểu và bất an dù mọi chuyện được hai người con gái ấy giải đáp. “ Hai chị em “ họ nắm tay nhau bước lên căn phòng cũ của mình, nói mới nhớ đến đây tôi chợt nhớ đến quyển số trong căn phòng của Như.

- Úi… hết cơ hội để xem rồi. – Tôi nói thầm trong bụng khi nhìn hai người con gái ấy bước lên lầu.

Một ngày đầy những bất ngờ và bí mật… Một cái tết êm đềm nhưng thật ra đầy sóng gió thầm lặng.

Chiều tối của ngày hôm mùng một tết…

Tôi ngồi suốt ở dưới nhà bếp xem hai cô tiểu thư trổ tài nấu ăn. Món ăn tuy mẹ tôi đã chế biến sẵn hết rồi nhưng họ vẫn lấy đồ ra làm cái mới, hai người họ nói chuyện nhí nha nhí nhố với nhau. Một người thì giọng nói miền nam mang hơi ấm nhẹ nhàng như những cơn nắng xuân làm cho con người ta phải ấm lòng, một người có giọng nói dễ nghe đầy ngọt ngào quyến rũ tâm hồn của người khác phái khi đối diện giao tiếp. Hai thứ âm thanh đấy tạo nên một thứ cảm giác gì đó vui sướng đối với tôi lắm. Có những ngày tôi hằng mơ ước được nghe giọng nói ngọt ngào của Bạch Yến, người con gái tôi yêu. Hiện tại đối với Như tôi chỉ xem em như một người bạn thân hoặc cô em gái không hơn không kém.

- Ái chà, đói bụng quá đi – Tôi vừa ăn miếng chả lạnh, vừa uống 7 up, sung sướng khỏi phải chê.

- Ngồi đấy đi ông tướng ơi ! – Như đi rửa rau.

Bạch Yến quay lại cười tủm tỉm mà không nói gì cả…

Một lát sau..

- Kính Coong – Chuông nhà vang lên

Lần này khỏi phải đoán tôi cũng biết bố mẹ cùng với hai người anh đã về, Như vội vàng lau chùi tay cho sạch sẽ ra mở cổng. Tôi thấy ngồi đấy cũng chẳng làm gì nên lấy hai cây chống đi ra phía nhà trước xem có quà bánh gì để ăn không. Ra đến sân thì họ đã bước vào rồi, tôi nghe và nhìn thấy được tiếng cười vui vẻ của người mẹ, chắc bà thích lắm khi thấy hai đứa “ con gái cưng “ của mình đã quay lại căn nhà. Hai ông anh bá đạo của tôi thì ôi thôi, không để cho em nói chuyện với mẹ, chém gió đủ kiểu hết, nào là hỏi lúc tối em có đi xem bắn pháo hoa hay không, có đi đâu chơi không trong khi đó hôm nay mới mùng một tết. Muốn cười cũng không cười được, muốn đấm cũng không đấm được… nói thật tôi ghét hai ông ấy ^^!

- Sao rồi Như, cậu ta còn làm phiền con không ? – Khi bước vào đến ngưỡng nhà bố quay qua hỏi.

- Dạ… vẫn thế bác ạ – Khuôn mặt em bỗng buồn hiu hắt.

- Lạ, chuyện gì vậy ta ? – Tôi nói thầm trong bụng và bắt đầu nghi ngờ.

- Rồi anh Hùng định tính sao ? – Mẹ hỏi.

- Dạ, chắc làm phiền bác nữa rồi ạ ^^! – Như tỏ ra ngại ngùng.

- Trời, có gì đâu cái con bé này. Haha – Bố đánh yêu vào đầu em.

Tôi và hai ông anh trở thành bức tượng đứng xem ba người họ nói chuyện chẳng hiểu cái mô tê sất gì là gì, không biết nói về chủ đề gì nữa.

- Ba thằng nhiều chuyện, tắm rửa gì đi rồi cơm nước gì nữa. – Mẹ nhìn ba thằng tôi đứng như khúc gỗ quát yêu.

- Dạ, vâng ! – Hai ông ấy hét nhanh rồi phóng nhanh lên lầu.



Tôi thì đi từ từ vào trong nhà, người mẹ quay sang cười tủm tỉm và hiền dịu. Mẫu thân đi nhanh ra phía nhà sau bếp để xem đứa con gái cưng mình đang nấu ăn, mùi hương thơm của các món ăn lan khắp nhà. Coi bộ buổi tối lại no bụng nữa rồi.

Tôi lên lầu tắm cho nó thoải mái con người, cảm giác có người bên cạnh lại ùa về. Vui lắm, thích lắm,.. khi được sống bên cạnh người mình yêu, khi nghe giọng nói người con gái ấy,… ông trời quá tốt đối với một thằng con trai như tôi. Một lát sau, tôi bước xuống dưới nhà bếp để ăn cơm tối…

- Hai anh chị có bảo gì không Yến ? – Giọng của mẫu thân tôi.

- Dạ, không ạ, hihi – Em cất giọng.

- Tại Tâm nó khùng quá, không biết gì cả. – Mẹ nói xong rồi thở dài.

Tôi lúc này chỉ còn một hai bước nữa thôi là đưa nguyên cái thân hình cùng với cái mặt của mình vào trong nhà bếp nhưng khi nghe giữa ba người con gái nói chuyện có liên quan đến tôi tự dưng đôi chân khựng lại.

- Sao lại có mình ở đây nữa. – Tôi đứng lại nghe xem có chuyện gì.

Câu chuyện giữa ba người họ được tiếp tục…

- Dạ, hihi, không có gì đâu ạ, bác đừng lo – Bạch Yến an ủi.

Lúc đấy… Như bước ra.

- Ơ ! – Tôi giật mình.

- … – Em chiu mài nhìn tôi.

- À… ừ – Tôi gãi đầu.

- Ngốc !, vào ăn cơm nè – Em lắc đầu rồi cười nhẹ nhàng. Trong em lúc nào cũng thế, điềm tỉnh trong mọi việc xảy ra.

- Ừ ! – Tôi chống gậy bước vào.

Đến đây câu chuyện đấy kết thúc giữa chừng, tôi không biết đoạn đầu và đoạn cuối ra thế nào khi liên quan đến mình. Có những thứ bí ẩn không nhỏ ở đây, tôi chợt liên tưởng nó đến sự việc tại sao hai người con gái lại trở về căn nhà này trong ngày mùng một tết như thế nào. Hôm nay nhiều món ăn ngon thật, “ lâu lắm “ rồi tôi mới được thưởng thức những món như thế này, đơn giản nhưng rất ngon miệng.

Sau khi ăn xong, bố với mẹ hôm nay có nhã hứng nên rủ cả nhà karaoke, cái thời đấy nhà nào mà mua được một dàn karaoke thì cũng được xem là có của ăn của để rồi đấy chứ. Tôi từ chối rồi sao đó bước lên phòng để xâu chuỗi lại những gì mà ngày hôm nay mình nghe, mình thấy để xem có sự việc gì xảy ra.

- Cốc ! Cốc – Chẳng lâu sao có tiếng rõ cửa.

- Vào đi. ! – Tôi nói vọng ra và ngồi dậy tựa vào gối.

- Hì – Như bước vào.

- Hề hề, đêm khuay héo hắt thế này, con gái vào phòng một người con trai làm gì vậy ta ơi ! – Cái thời đấy tôi làm giá lắm nên ế như giờ này :v

- Hứ, vậy qua phòng tớ đi, lè – Em phòng má dễ thương rồi lè lưỡi trêu tôi.

Có một chút chần chừ nhưng không nỡ từ chối, dù gì vẫn chưa buồn ngủ nên đi chơi cho khuây khỏa. Căn phòng của em vẫn như thế, không khác xa lạ gì trong những ngày tôi bước vào đây..

- Ủa, cậu chưa chở đồ về à ? – Tôi hỏi vì lúc trưa nghe hắn bảo là “ sắp “ nhưng cái sắp đấy sao nó ngắn thế.

- Hì, chắc mai người ta mới chở lại đấy. – Như kéo ghế chỗ chiếc bàn học ra cho tôi và em ngồi.

- Hehe, đi đem theo có cái ba lô, về có đồ rồi ta ơi ! – Tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch khai thác thông tin.

- Ừ ! con người ta cấp này giàu rồi.

- Ặc.. – Tôi đơ cả họng.



- Hì,…

-…

-…

Một khoảng không gian vô tận, tôi cảm thấy ngại ngại chẳng biết nói lời gì cả…

- Hì, nghe nhạc nhá – Em nói rồi đứng dậy chứ chưa kịp để tôi phản ứng gì cả. Em luôn là thế.

Em nhẹ nhàng nâng niu tấm vải che phủ chiếc đàn piano lên, nhóm người mở vực hai bên cửa sổ ra và tắt máy lạnh ( trong căn nhà đấy, từ khi Như và Bạch Yến về ở bố mẹ tôi lắp thêm 2 cái máy lạnh cho hai cô tiểu thư này. Trong nhà phòng nào cũng có máy lạnh cả trừ phòng tôi vì người cậu buôn bán kinh doanh bên các mặt hàng điện lạnh. ), gió xuân, hương hoa của căn phòng Như loãng ra, hòa mình vào với khí trời.

Em bắt đầu lướt một vòng những ngón tay mình trên các phím đàn… Tôi chăm chú nhìn cái hình bóng quen thuộc mà sao quá đỗi xa lạ này…

Em rải khúc nhạc dạo đầu tôi nghe sao lạ quá, không đoán được bài nhạc gì, tôi đoán đây lại là một bản nhạc không lời nhưng… sau những tiếng đàn đầy da diết…

“ Đường vào tim em… ôi băng giá…

Trời mùa đông mây hay vẫn đi về… vẫn mưa…



Đường vào tim em… mây giăng kín…



Từng cơn mưa hắt hiu bên ngoài sông thưa…

Lắm khi mưa làm hồn ta … nhớ mãi ngày xưa…

Nhớ con phố xưa vẫn âm thầm đợi chờ nhau..

Nhớ đôi vai ngoan em sợ trời mưa gió… “

Giọng hát của Như vừa ấm, vừa nhẹ nhàng, tiếng đàn piano tuy không hợp với bản nhạc này nhưng nó vẫn đủ sức mang đến một khung cảm đầy da diết, đầy những “ cơn gió lạnh “ làm cho trái tim ai đấy phải băng giá… nhưng trái tim của tôi cảm thấy ấm hơn…

- Hì – Em bước lại chỗ một người con trai đang chết mê chết mệt vì bản nhạc ấy.

- Hay quá ! – Tôi phải bật thốt lên.

- Hì, nếu bản này có guitar đệm đàn thì sẽ ngay hay hơn tiếng đàn piano.. nhưng sáo thổi thì rất hay đấy. – Em ôn tồn giải thích cho tôi nghe.

- Ừ ! hôm nay chỉ mình nhé.

- Ừ !

- Mà cậu nè, cái người con trai lúc sáng là ai vậy ? – Tôi nghĩ đây chính là lúc thích hợp nhất để hỏi em về cái cái thằng hách dịch lúc sáng.

- Uhm.. thì người đó là…

Tôi tự nhiên hồi hợp để chờ đợi em nói về con trai ấy…

Tôi cảm giác như mình đang ghen vậy..

Trái tim đập nhanh hơn….

Có lẽ nào…..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook