Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 154

CS2T

13/05/2014

- Ăn nhanh lên còn về, trễ rồi anh ạ – Em thúc tôi.

- Cái gì cũng phải từ từ cho cháo nó nhừ chứ. – Tôi trêu em.

- Thôi, ông tướng ơi – Em tủm tỉm cười.

Vẻ đẹp rạng ngời và nét buồn ưu sầu của ai đó. Hai bầu trời hoàn toàn khác nhau vào lúc này, nắng mưa thất thường đúng là con gái. Chúng tôi vừa ăn xong cũng đúng lúc đấy vợ chồng anh Tùng cũng vừa về, họ không thèm ăn uống mà thúc chúng tôi về nhanh, khuôn mặt có vẻ căng thẳng lắm thì phải.

- Nhanh thôi hai đứa. – Anh Tùng thúc.

Hai đứa chúng tôi chưa hiểu việc gì nhưng cũng nhanh chóng thu dọn hành lý gấp rút chuẩn bị về. Bước ra khỏi khách sạn đấy một cách canh chừng một ai đó, trong câu chuyện này có một thứ gì đó bất thường mà tôi không được biết đến.

Xe đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi bước lên và ra về… Một sự kì lạ. Trên con đường về..

- Có chuyện gì hả em. – Bạch Yến nhìn ra phía xa xăm bên cửa sổ.

- Dạ, không có gì đâu anh. – Em âu yếm nhìn tôi nói.

- Lạ. – Tôi nói.

- Lạ gì chứ ? – Nàng dựa vào vai tôi.

- Chắc chắn rằng có chuyện, nói anh nghe đi nào. – Tôi vuốt mái tóc mềm mại của em, một điều mà tôi hằng mơ ước, đúng là hương thơm của mái tóc thật dễ chịu, vừa dài, vừa óng ả. Tôi thích nhất con gái để tóc dài, đen huyền ảo, nhìn rất chất của một người con gái Việt.

- Vậy tại sao anh không thắc mắc em đưa anh đi ngày hôm nay ? – Bạch Yến ngước lên nhìn tôi.

- Thì em đưa anh đi ngày hôm nay để gặp bố mẹ em mà. – Tôi đáp.

Và..

- Ủa, ông bà về rồi hả cô chủ ? Haha – Bác tài xế hỏi.

- Hả ? – Lúc này chợt giật mình với câu nói vừa rồi cùng với giọng cười đầy khoái đảng của bác tài.

- Hihi – Em che miệng cười khúc khích.

- Nói anh nghe nào. – Bắt đầu cơn tò mò của một thằng con trai vực dậy.

- Dạ vâng. Thật ra thì hai người đấy là bố mẹ nuôi của em. – Nàng bình tỉnh nói nhỏ nhẹ, lúc này hiền dịu chẳng khác nào một con mèo con đang ngoan ngoãn trong vòng tay của tôi.

- Hả ? – Tôi giật mình.

- Gì mà hả. Bố mẹ em hiện giờ đang đi công tác ở bên Mỹ á. – Em nói.

- Thế bố mẹ nuôi là sao ?

- Ừ thì, thật ra…

- Cô chủ, mình vào uống nước nhé. – Bác tài xế cắt ngang đoạn nói chuyện giữa chúng tôi.

-….. Dạ – Bạch Yến chợt im lặng một hồi rồi nói, em không nói tiếp câu chuyện nữa, lấy áo khoác choàng vào người và nhìn tôi bằng ánh mắt khó xử.

Chắc chắn câu chuyện còn dài ở phía sau nhưng em không thể tiếp tục kể cho tôi nghe được. Tôi thấy làm lạ với biểu hiện của bác tài xế với hành động cắt ngang cuộc nói chuyện vừa rồi, đáng lẽ nói ông không đưa ra lời đề nghị như thế thì chắc chắn tôi biết rõ sự việc.



Nói là xuống uống nước chứ em mua nước vào để trong xe uống, cùng với mấy bịch bánh snack cho tôi ăn. Đúng là ở với em tôi không sợ chết đói và không sợ gầy, ăn suốt ngày. Ấy vậy mà thân hình của em vừa mảnh mai, vừa xinh xắn.

Trước khi lên xe, em nghe điện thoại từ một ai đó, em đi xa để cho không ai nghe được cuộc trò chuyện nhưng nhìn khuôn mặt của người con gái đấy tôi đoán được chắc chắn có chuyện xảy ra rồi. Lúc lên xe, chạy được khoảng một đoạn…

- Lúc nãy ai điện cho em vậy ? – Tôi hỏi trong lúc em tháo bộc bánh cho tôi ăn.

Em không nói gì cả mà chỉ thẳng tay về phía ghế bác tài, tôi dù khờ khạo đến đâu cũng biết có “ tình báo “ ở đây rồi và chắc chắn cuộc điện thoại đấy từ gia đình của nàng gọi cho nàng chứ không đâu hết.

- Ăn đi anh, về nhà rồi tính. Em ngủ đây. – Em ấy nói thế chứ ngủ gì, cứ lấy tay cù loét tôi suốt, nhảy lên nhảy xuống như con ngựa vậy, em chỉ biết che miệng cười khúc khích. Khổ hết chỗ nói.

Trên suốt chặn đường đi còn lại chẳng có gì gọi là phải kể cho các bạn biết, trừ chi tiết bác tài xế cứ theo dõi hành động của chúng tôi qua kính chiếu hậu, nhờ em nên tôi mới biết được điều này. Và Bạch Yến chẳng nói gì nữa về vấn đề lúc sáng, chỉ lâu lâu hát cho tôi nghe, trêu tôi mà thôi. Tôi thì lại mong về nhà cho nhanh, để biết thực hư ra sao… Và cuối cùng sau mấy tiếng đồng hồ cũng bước chân xuống nhà và cũng thật là khổ khi suốt dọc đường đi nàng mua đủ thứ trái cây về cho mẹ tôi, còn mua cho bố một bộ trà gốm sứ ở quầy lưu niệm của một quán ăn nữa chứ. Chưa gì đã biết lấy lòng gia đình chồng rồi, đúng là con gái. Chỉ khổ cho cái thân của tôi, phải tay xách nách mang nó vào nhà.

- Hehe, đi chơi dữ nghe mầy – Anh Phong trêu tôi.

- Hehe, em mà.

- Được đi ô tô, chắc cũng ở khách sạn, ăn nhà hàng chứ gì. – Anh Gia liếc tôi.

- Trời bình thường. – Cái lỗ mũi tôi nở lên một tấc, chẳng khác nào hai lúa mới đi lên thành phố về. Nó gần như thế đấy.

Bước vào nhà thì nghe tiếng bước cầu thang, đó không là ai khác ngoài Như cả, chắc em đang ở trên lầu nghe tiếng xôn xao nên bước xuống.

- Hi – Em mở miệng chào, nhìn khuôn mặt vẫn không có gì gọi là thay đổi. Vẫn với nét hiền dịu, mảnh mai, xinh đẹp, đậm chất vẻ đẹp cô gái người miền Nam. Mộc mạc, dân dã.

- Hehe, về khi nào thế – Tôi gãi đầu cười.

- Mới về thôi, mới tắm rửa thì nghe tiếng này ! – Em đáp.

- Ừa. – Tôi thấy ngại ngại.

- Để tớ đem đồ vào để trong tủ lạnh cho. – Như bước xuống lấy bộc trái cây tôi đang cầm.

- Ừa, cảm ơn. Mà mẹ bảo gọt ổi, mận bỏ vào tủ lạnh, xoài thì bỏ vào ngăn đông tầm 5 phút lấy ra nhé. – Mẹ tôi hình như đoán trước được tôi sẽ gặp em.

- Ừa, biết rồi – Em trả lời rồi ngoảnh mặt bước đi.

Tôi chẳng hề biết rằng đang có một tản băng lạnh giá đang trôi đến..

Nắng ấm đã xa dần….

Nắng ấm xa dần rồi……

Tắm rửa xong xuôi, em đề nghị đi dạo, đôi chân tôi nó mỏi kinh khủng, vừa mới bình phục mà bị như thế này chắc chết. Nhưng nàng cứ cầm tay tôi mà lắc hoài và đe dọa là không đi, tối nay không thèm nói chuyện nên bắt buộc phải đi. Đạp xe cõng thêm nàng nữa mới chết chứ nhưng có một sức mạnh nào đó giúp cho đôi chân của tôi đạp xe bon bon trên con đường.

- Đường phố sau tết cũng nhộn nhịp quá em nhỉ.

- Dạ, anh có lạnh không ?

Lạnh thế nào cho được, dù mùa xuân khí hậu ấm áp nhưng vẫn vươn vấn đâu đó tiết trời hơi se lạnh của mùa đông hòa quyện vào những cơn gió. Một chữ “ dạ “ từ giọng nói ngọt ngào của nàng cũng làm cho tôi ấm áp biết bao nhiêu, nàng chính là bầu trời đầy ánh nắng ban mai của lòng tôi.

- Không ! – Tôi đáp.

- Ừa, hihi – Em mỉm cười nhẹ.



- Ôm anh đi, làm gì mà ngại. – Tôi nói ra cũng ngại lắm.

- Dạ – Trong giọng nói có sự ngại ngùng.

Đôi tay ấm áp của em từ từ ôm lấy hông của tôi, cảm giác…

Biển hôm nay vẫn rì rào trong làn nước xanh, những ánh đèn lấp lánh của những chiếc ghe làng chài không có làm trong mặt nước biển thiếu thứ gì đó lung linh, đâu đó chỉ có những ngọn hải đăng soi gọi cơn sóng biển lăn tăn. Trên bờ rất nhộn nhịp tiếng cười nói của du khách thập phương, tết họ chọn biển làm nơi du lịch. Hai đứa chúng tôi đi xa xa vào phía khu rừng mới có được một sự yên tĩnh tức thời.

- Dễ chịu quá anh nhỉ. – Em gian rộng đôi tay của mình ra hứng gió, nhắm khẽ đôi hàng mi cong huyền ấy lại.

- Ùa. – Dù đang lạnh ^^!.

Em tận hưởng những làn gió mát ấy rồi bảo tôi ngồi xuống dưới bãi cát mềm mại hơi tý ẩm ướt. Em tựa vào vai tôi, có vẻ cũng mệt mỏi lắm rồi.

- Anh muốn nghe chuyện lúc trưa tiếp chứ ? – Em nhìn ra phía biển xa xăm

- À.. ừ có sao lại không. – Tôi trả lời một cách nóng vội.

- Hai người đấy chỉ là bố mẹ nuôi của em thôi, bố nuôi em họ Hoàng, còn bố ruột em họ Dương nên lúc làm giấy tờ lấy họ Dương Hoàng nghe nó cũng mát mát tai, nên ông nội chọn luôn. – Bạch Yến giải thích.

- Là sao ? anh không hiểu cho lắm, nếu là họ ghép thì tại sao lại có 2 gia tộc Dương Hoàng và Dương Nhật.

- À…dạ…… – Em bắt đầu lấp ba lấp búng.

- Sao anh không hiểu ? Thế đâu là họ thật của em.

- Dạ… cả hai ạ – Bạch Yến đáp.

- Ơ, thế họ Dương Nhật cũng là họ ghép. Và có một người họ Nhật làm bố nuôi em, rồi ghép lại thành Dương Nhật đúng không ?

- Dạ, không. ! – Em đáp ngay.

- Vậy họ Dương Nhật của ai chứ ?

- Đến khi nào anh biết sẽ biết mà. – Nàng lạnh lùng đáp.

- Ừa. – Tôi đành im lặng.

Tò mò vẫn tò mò…

- Anh chỉ cần biết, gia tộc Dương Hoàng kinh doanh bất động sản. Còn Dương Nhật thì kinh doanh một mặt hàng khác. Nhưng chung quy cho cùng cả hai gia tộc này đều giàu có một cách “ ngầm “ – Em giải thích.

- Giàu có ngầm là sao ?

- Là tài sản của gia đình em không được công khai, vốn được đầu tư đa ngành và gia đình mỗi người nắm trong tay một số vốn nhất định. Trên giấy tờ là thế nhưng trong gia đình quyền lực, tài chính chỉ duy nhất một người nắm giữ. – Bạch Yến nói rõ ràng.

- Thì ra là vậy. – Tôi dần hiểu ra…

Và đến tận giờ tôi cũng hiểu ra tại sao họ giàu có nhưng tên tuổi vẫn thế.

- Lúc trưa bố và mẹ…

Và ngay lúc đó vẻ mặt của Bạch Yến đang căng thẳng làm cho tôi tò mò về câu nói của nàng thì đúng lúc…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook