Chương 172
CS2T
20/07/2014
Tôi cảm ơn đám bạn của mình bằng một chầu nước, báo hại cái ngày hôm đấy tôi chẳng còn được mấy đồng trong túi. Đám bạn của tôi rất ít khi uống nước nhưng một khi đã uống thì toàn hạng sang mà thôi.
Chiều đấy về nhà, tôi tìm Nhi định nói chuyện nhờ chị ấy giúp nhưng Bạch Yến cứ đưa mắt nhìn tôi, dù nàng không để cho tôi biết nhưng đâu đó tôi có cảm giác người con gái đấy đang theo dõi người yêu của mình.
Để rồi tối hôm đấy, sau khi ăn cơm xong tôi thấy Nhi chạy lên phòng, tôi cũng chạy theo với lý do là đau bụng. Chạy lên thì thấy chị Nhi đang đứng ở bang công ngắm nhìn bầu trời đầy sao và những chiếc xe chạy qua lại tạo nên những đóm đèn sáng chói di chuyển, tôi nhìn cũng thích màn đêm lắm.
- Làm gì tâm trạng thế – Tôi đứng kề bên.
Nhi cũng mang khuôn mặt lạnh lùng chứ không vui đùa tôi thường thấy.
- Tâm trạng gì đâu, đứng ngắm tý ấy mà – Chị nhỏ nhẹ đáp.
- Chưa thấy cảnh này à. – Tôi hỏi.
- Bình thường mà – Nói rồi mỉm cười.
- Ừa.
- Có chuyện gì hả ?
- Ừa, định nhờ chị giúp em một chuyện ?
- Chuyện gì ? Nói xem.
- Giả làm bạn gái một người con trai sao đó bỏ người đấy – Tôi thản nhiên mà nói.
- Gì ? – Chị ấy bất ngờ quay sang hỏi tôi, có lẽ rất bất ngờ.
- Những gì chị nghe là hoàn toàn sự thật. – Tôi khẳng định những gì mình nói là sự thật.
- Em làm chị hơi bất ngờ – Rồi nhìn ra phía xa xăm đằng kia.
- Bất ngờ gì ? – Tôi thấy xưng chị em với người này nó sao sao không được thuận miệng cho lắm.
- Nghe em tôi bảo cậu là một người con trai giỏi, ngốc nghếch, hiền lành nhưng bây giờ tôi phải đi bảo với em tôi là phải đổi cách suy nghĩ về cậu. – Nhìn tôi nói với ánh mắt băng giá.
Có chút lúng túng đâu đó, đến đây tôi tự cảm thấy mình nham hiểm quá nhưng chợt nhớ lại Bạch Yến tựa vào vai tôi khóc như một con mèo thì tôi cảm thấy xót vào hoàn toàn không sai.
- Thế việc đấy làm chỉ vì người mình yêu thương thì có gì gọi là sai à ? – Tôi trả lời nhanh gọn rồi cũng dùng ánh mắt để đánh vào tâm lý người ta.
- Người mình yêu ? – Nhi lại bất ngờ.
- Đúng. – Tôi dứt khoác.
- Ừa, nói xem người con trai đấy như thế nào.
- Giàu có, đẹp trai, phong độ, thích gái đẹp – Tôi chốt.
- Hờ hờ. – Cười nham nhở làm tôi phát ớn, nghe nụ cười ấy tôi cứ tưởng ngỡ người con gái này đã bước sang tuổi 25 thì phải, đã niếm trải qua mùi vị của cuộc sống này.
- Sao ? – Tôi chờ đợi vì sợ Bạch Yến sắp lên.
- Được, nếu làm đúng kế hoạch phải có điều kiện. – Nhi trêu tôi.
- Điều kiện gì chứ ?
- Nếu tôi cưa dính người đấy và bỏ được thì cậu phải làm ô sin cho tôi 1 tháng.
- Còn không thì ngược lại. Ok ? – Tôi nói.
- Ok.
Thế là quyết định cũng như điều kiện được hai bên trao đổi ổn thỏa, ngày mai chính là ngày đầu tiên thực hiện kế hoạch. Tôi chỉ mong rằng thù này của mình sẽ được trả mà thôi, chỉ mong bấy nhiêu thôi. Đêm hôm đấy, cứ lăn qua lăn lại ngủ không được, không biết tại sao mà tôi cứ nghĩ về chuyện đấy miết.
- Không biết mình làm đúng hay sai khi kéo Nhi vào chuyện này. – Sau tự dưng tôi cảm thấy có gì đó xót xót cho người con gái ấy.
Đôi khi một phút giây lầm lỡ để rồi phải ôm hận một đời…
Hôm sau tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch đầu tiên là dò la theo Bạch Yến tên JangHe đó hiện nay đang ở chỗ nào rồi mới tính tiếp phương án tiếp theo để cho Nhi có cơ hội thả lưới bắt cá. Nhưng mà con người Bạch Yến khá kín tiếng, trừ khi tôi hỏi thì nàng mới trả lời với lại từ khi hắn đấm vào mặt tôi thì chắc rằng Bạch Yến sẽ không chịu gặp mặt hắn nữa. Tôi cảm thấy bế tắt ở đều này.
- Sao giờ chúng mày, phải tìm được địa chỉ chúng nó ở ? – Tôi hỏi đám bạn trong lúc uống nước.
- Nó đi ô tô mình đi xe đạp, chịu thôi – thằng Dương nói.
- Để tao nhờ người – thằng Khôi lên tiếng.
- Giờ chỉ mong vào Bạch Yến – thằng Đức đưa ra dịu kế.
Cuối cùng câu kết của buổi hỏi ý cũng tạm dừng ở lại nhờ Bạch Yến, tôi bắt đầu tỏ ra chán nản với dịu kế của mình. Nhưng chẳng bao giờ câu chuyện dừng lại như thế nếu không có..
Đêm đấy tôi về nhà với khuôn mặt buồn như thiếu thốn gì đấy, Bạch Yến lo lắng sau khi học bài xong nàng chạy qua phòng hỏi thăm tôi và rủ đi dạo. Thế là hai đứa thả dài dài trên con đường Hùng Vương. Hai đứa chúng tôi đi một hồi lâu gần đến chợ.
- Mình đi xa quá em nhỉ ? – Tôi muốn về ngủ cho khỏe.
- Chẳng phải anh muốn biết nhà JangHe ở đâu à. – Bạch Yến bất ngờ dừng chân lại hỏi tôi.
- Hả ? Sao em biết – Tôi bất chợt dừng chân lại.
- Thôi, anh không có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi với lại em không muốn gặp mặt người con trai đấy nữa – Bạch Yến nàng vừa đi vừa nói những gì tôi không hiểu.
- Là sao ? – Tôi không hiểu.
- chị Nhi nói với em hết rồi, anh khỏi cần giấu nữa, có thế thôi mà không dám nói với em đi nói với người ngoài. – Nàng lại đứng lại nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.
-Nhi ? – Tôi thấy mình như một con rối trong câu chuyện này vậy.
- Ừa, Liệu hồn với tôi đấy – Em lại đưa ra lời hâm dọa.
Tôi sợ đây là kế của Nhi nên không hỏi tiếp, lặng lẽ nghe nàng hâm dọa để về nhà hỏi lại Nhi, Đứng trước một ngôi nhà tường cấp 4 trong đẹp chứ không toát lên vẻ giàu có đó là ngôi nhà của JangHe kế một quán nước kề bên chỗ xe bus ở đầu lòng chợ.
- Nhà JangHe đây à ? – Tối nay có nhiều việc phải làm cho tôi bất ngờ.
Tôi không ngờ một người đi một chiếc ô tô sang trọng lịch lãm, mới nhiêu đấy tuổi đã vào công ty làm và có tiếng nói như JangHe mà phải ở trong căn nhà như thế này. Lúc ban đầu tôi cứ nghĩ hắn phải ở khu biệt thự to hơn chỗ ở của Diễm Trúc.
- Ừa. – Bạch Yến đáp.
- Mà chiếc xe ô tô đâu ? – Tôi thắc mắc
- Kia kìa – Nàng chỉ vào nhà đậu xe bus có một chiếc xe ô tô màu đen và màu kem
- Ừa, ước gì có một chiếc he – Tôi thấy ai chạy xe ô tô rất thích, trông rất sang trọng và giàu có.
- Thôi, về anh ơi. Khỏi ước đâu. Hihi – Em nói một cách đầy ngụ ý.
- ước để có, không ước sao có. ? – Tôi thắc mắc.
- Hihi, anh có 5 chiếc lận mà. – Em nói rồi cười tủm tỉm.
- Gì cơ ? – Một lần nữa em lại làm tôi bất ngờ.
- Hihi. Ngốc - Em chỉ nói thế rồi bắt đầu bỏ đi để tôi ở lại khờ khạo chưa biết được điều gì.
Hai đứa chúng tôi đứng ngó một xíu rồi quay về. Tôi tâm đắt nhất là cái quán nước kề bên, ngồi đấy có thể theo dõi được động tĩnh của tên JangHe. Về đến nhà tôi đợi cho nàng vào phòng rồi mới đi tìm chị Nhi, may mắn là Nhi ngủ trễ vẫn thích đứng ở ban công một mình.
- Làm gì giờ này chưa vào phòng nữa. – Tôi bước đến.
- Ở đây mát mà. – Mỉm cười rồi nói.
- Vào phòng lấy áo khoác mặc vào để cảm đấy – Tôi chợt lòng tốt với chị ấy.
Nhưng tôi đâu biết chỉ một câu nói vơ vơ mà làm ai đó phải xao xuyến.
- Biết lo nữa hả ?
- Người không phải đá. Nhanh đi. – Tôi nói với giọng hối thúc.
Không ngờ người con gái ấy cũng ngoan ngoãn bước vào phòng.
- Xem ra nghịch giống Như nhưng vẫn hiền. Đúng là chị em. – Tôi cười,
Như và Nhi khác nhau ở chỗ Như hơi lạnh lùng và ít nói hơn còn người con gái kia cứ miễn đụng chuyện là nói và cười suốt.
Nhưng cả hai đều xinh đẹp như nhau. Không biết bác Hùng sao mà có hai đứa con gái xinh thế này.
5 phút…
- Đúng là con gái, lâu lắc – Tôi nói thầm trong bụng.
10 phút…
- Ơ, làm gì mà lâu thế trời. – Tôi lẩm bẩm một mình với khuôn mặt có chút bực bội.
15 phút…
- Tý ra đây chết với tôi – Tôi có cảm giác mỏi chân.
30 phút…
- Rồi, xong, bị lừa. – Tôi biết kết quả khi đến đây.
Bực bội bước vào trong phòng đóng cửa lại tự kỷ một mình, chẳng qua muốn đứng nói chuyện và xin lỗi vài lời thôi mà cũng chẳng được. Sau khi tôi đi vào phòng..
- Con trai gì mà đợi con gái hơn nửa tiếng tý cũng không được – Cảm thấy khó chịu trong người và cũng bước vào phòng, đeo tai nghe vào nghe những bản nhạc không lời êm ái.
Để rồi ngày sáng hôm đó tôi thức dậy chẳng thấy ai ở nhà cả, thức ăn sáng vẫn còn ấm, cổng chính khóa lại và chìa khóa vứt ở sân. Đây là một trường hợp hiếm có khi cả ba người con gái đều đi ra ngoài. Nhìn vào món cháo thịt bầm tự nhiên tôi không muốn ăn và thế là chạy qua rủ thằng Chung, Tùng đi ăn sáng. Chúng nó điện thoại cho thằng Đức với thằng Hùng ra luôn. Còn mấy thằng kia thì không nghe máy hoặc bận công việc.
- Hôm nay có nhã hứng mày – thằng Hùng trêu tôi.
- Lại có chuyện gì nữa à ? – Vẫn là thằng Chung hiểu ý tôi.
- Thôi, kệ nó làm gì cũng được, miễn có cái ăn là được. Tao đói rồi – Thằng Tùng hiểu cái bụng của nhóm.
Tôi dẫn chúng nó đi ăn bún thịt nướng khi không cưỡng lại hương thơm lừng lẫy trong nhà lồng chợ bay ra. Nhưng khi đến đầu lồng chợ thì tôi cố đưa mắt nhìn vào ngôi nhà của JangHe, cửa đã mở và ập vào mặt tôi là Nhi đang ngồi nói chuyện với hắn ở cái nơi mà tôi tâm đắt. Tôi im lặng chạy nhanh qua mà không để chúng nó phát hiện, nhìn thoáng qua hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, cười nói chi chít mà làm máu trong người tôi cứ dâng trào. Tôi không hiểu tại sao, vừa ăn vừa tức. Tôi nghi ngờ Nhi đang có gì mờ ám dấu tôi trong chuyện này. Về đến nhà Nhi là người về đầu tiên và tôi là người thứ hai..
- Đi đâu vậy ? – Ngồi ở phòng khách.
- Đi chơi. – Tôi đáp.
- Ừa, vào ăn sáng đi. – Nhi có vẻ quan tâm tôi.
- Ăn rồi.
- Ừa.
- Chị ăn chưa ? – Tôi hỏi khéo.
- Lúc nãy ăn ở chợ rồi.
- Đi chợ làm gì thế ?
- Ăn rồi uống nước. – Tóm tắt 4 chữ.
- Chị với JangHe có quan hệ thế nào ? Có phải chị đang trêu tôi không ? – Tôi khụy người sát xuống rồi hỏi.
Chiều đấy về nhà, tôi tìm Nhi định nói chuyện nhờ chị ấy giúp nhưng Bạch Yến cứ đưa mắt nhìn tôi, dù nàng không để cho tôi biết nhưng đâu đó tôi có cảm giác người con gái đấy đang theo dõi người yêu của mình.
Để rồi tối hôm đấy, sau khi ăn cơm xong tôi thấy Nhi chạy lên phòng, tôi cũng chạy theo với lý do là đau bụng. Chạy lên thì thấy chị Nhi đang đứng ở bang công ngắm nhìn bầu trời đầy sao và những chiếc xe chạy qua lại tạo nên những đóm đèn sáng chói di chuyển, tôi nhìn cũng thích màn đêm lắm.
- Làm gì tâm trạng thế – Tôi đứng kề bên.
Nhi cũng mang khuôn mặt lạnh lùng chứ không vui đùa tôi thường thấy.
- Tâm trạng gì đâu, đứng ngắm tý ấy mà – Chị nhỏ nhẹ đáp.
- Chưa thấy cảnh này à. – Tôi hỏi.
- Bình thường mà – Nói rồi mỉm cười.
- Ừa.
- Có chuyện gì hả ?
- Ừa, định nhờ chị giúp em một chuyện ?
- Chuyện gì ? Nói xem.
- Giả làm bạn gái một người con trai sao đó bỏ người đấy – Tôi thản nhiên mà nói.
- Gì ? – Chị ấy bất ngờ quay sang hỏi tôi, có lẽ rất bất ngờ.
- Những gì chị nghe là hoàn toàn sự thật. – Tôi khẳng định những gì mình nói là sự thật.
- Em làm chị hơi bất ngờ – Rồi nhìn ra phía xa xăm đằng kia.
- Bất ngờ gì ? – Tôi thấy xưng chị em với người này nó sao sao không được thuận miệng cho lắm.
- Nghe em tôi bảo cậu là một người con trai giỏi, ngốc nghếch, hiền lành nhưng bây giờ tôi phải đi bảo với em tôi là phải đổi cách suy nghĩ về cậu. – Nhìn tôi nói với ánh mắt băng giá.
Có chút lúng túng đâu đó, đến đây tôi tự cảm thấy mình nham hiểm quá nhưng chợt nhớ lại Bạch Yến tựa vào vai tôi khóc như một con mèo thì tôi cảm thấy xót vào hoàn toàn không sai.
- Thế việc đấy làm chỉ vì người mình yêu thương thì có gì gọi là sai à ? – Tôi trả lời nhanh gọn rồi cũng dùng ánh mắt để đánh vào tâm lý người ta.
- Người mình yêu ? – Nhi lại bất ngờ.
- Đúng. – Tôi dứt khoác.
- Ừa, nói xem người con trai đấy như thế nào.
- Giàu có, đẹp trai, phong độ, thích gái đẹp – Tôi chốt.
- Hờ hờ. – Cười nham nhở làm tôi phát ớn, nghe nụ cười ấy tôi cứ tưởng ngỡ người con gái này đã bước sang tuổi 25 thì phải, đã niếm trải qua mùi vị của cuộc sống này.
- Sao ? – Tôi chờ đợi vì sợ Bạch Yến sắp lên.
- Được, nếu làm đúng kế hoạch phải có điều kiện. – Nhi trêu tôi.
- Điều kiện gì chứ ?
- Nếu tôi cưa dính người đấy và bỏ được thì cậu phải làm ô sin cho tôi 1 tháng.
- Còn không thì ngược lại. Ok ? – Tôi nói.
- Ok.
Thế là quyết định cũng như điều kiện được hai bên trao đổi ổn thỏa, ngày mai chính là ngày đầu tiên thực hiện kế hoạch. Tôi chỉ mong rằng thù này của mình sẽ được trả mà thôi, chỉ mong bấy nhiêu thôi. Đêm hôm đấy, cứ lăn qua lăn lại ngủ không được, không biết tại sao mà tôi cứ nghĩ về chuyện đấy miết.
- Không biết mình làm đúng hay sai khi kéo Nhi vào chuyện này. – Sau tự dưng tôi cảm thấy có gì đó xót xót cho người con gái ấy.
Đôi khi một phút giây lầm lỡ để rồi phải ôm hận một đời…
Hôm sau tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch đầu tiên là dò la theo Bạch Yến tên JangHe đó hiện nay đang ở chỗ nào rồi mới tính tiếp phương án tiếp theo để cho Nhi có cơ hội thả lưới bắt cá. Nhưng mà con người Bạch Yến khá kín tiếng, trừ khi tôi hỏi thì nàng mới trả lời với lại từ khi hắn đấm vào mặt tôi thì chắc rằng Bạch Yến sẽ không chịu gặp mặt hắn nữa. Tôi cảm thấy bế tắt ở đều này.
- Sao giờ chúng mày, phải tìm được địa chỉ chúng nó ở ? – Tôi hỏi đám bạn trong lúc uống nước.
- Nó đi ô tô mình đi xe đạp, chịu thôi – thằng Dương nói.
- Để tao nhờ người – thằng Khôi lên tiếng.
- Giờ chỉ mong vào Bạch Yến – thằng Đức đưa ra dịu kế.
Cuối cùng câu kết của buổi hỏi ý cũng tạm dừng ở lại nhờ Bạch Yến, tôi bắt đầu tỏ ra chán nản với dịu kế của mình. Nhưng chẳng bao giờ câu chuyện dừng lại như thế nếu không có..
Đêm đấy tôi về nhà với khuôn mặt buồn như thiếu thốn gì đấy, Bạch Yến lo lắng sau khi học bài xong nàng chạy qua phòng hỏi thăm tôi và rủ đi dạo. Thế là hai đứa thả dài dài trên con đường Hùng Vương. Hai đứa chúng tôi đi một hồi lâu gần đến chợ.
- Mình đi xa quá em nhỉ ? – Tôi muốn về ngủ cho khỏe.
- Chẳng phải anh muốn biết nhà JangHe ở đâu à. – Bạch Yến bất ngờ dừng chân lại hỏi tôi.
- Hả ? Sao em biết – Tôi bất chợt dừng chân lại.
- Thôi, anh không có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi với lại em không muốn gặp mặt người con trai đấy nữa – Bạch Yến nàng vừa đi vừa nói những gì tôi không hiểu.
- Là sao ? – Tôi không hiểu.
- chị Nhi nói với em hết rồi, anh khỏi cần giấu nữa, có thế thôi mà không dám nói với em đi nói với người ngoài. – Nàng lại đứng lại nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.
-Nhi ? – Tôi thấy mình như một con rối trong câu chuyện này vậy.
- Ừa, Liệu hồn với tôi đấy – Em lại đưa ra lời hâm dọa.
Tôi sợ đây là kế của Nhi nên không hỏi tiếp, lặng lẽ nghe nàng hâm dọa để về nhà hỏi lại Nhi, Đứng trước một ngôi nhà tường cấp 4 trong đẹp chứ không toát lên vẻ giàu có đó là ngôi nhà của JangHe kế một quán nước kề bên chỗ xe bus ở đầu lòng chợ.
- Nhà JangHe đây à ? – Tối nay có nhiều việc phải làm cho tôi bất ngờ.
Tôi không ngờ một người đi một chiếc ô tô sang trọng lịch lãm, mới nhiêu đấy tuổi đã vào công ty làm và có tiếng nói như JangHe mà phải ở trong căn nhà như thế này. Lúc ban đầu tôi cứ nghĩ hắn phải ở khu biệt thự to hơn chỗ ở của Diễm Trúc.
- Ừa. – Bạch Yến đáp.
- Mà chiếc xe ô tô đâu ? – Tôi thắc mắc
- Kia kìa – Nàng chỉ vào nhà đậu xe bus có một chiếc xe ô tô màu đen và màu kem
- Ừa, ước gì có một chiếc he – Tôi thấy ai chạy xe ô tô rất thích, trông rất sang trọng và giàu có.
- Thôi, về anh ơi. Khỏi ước đâu. Hihi – Em nói một cách đầy ngụ ý.
- ước để có, không ước sao có. ? – Tôi thắc mắc.
- Hihi, anh có 5 chiếc lận mà. – Em nói rồi cười tủm tỉm.
- Gì cơ ? – Một lần nữa em lại làm tôi bất ngờ.
- Hihi. Ngốc - Em chỉ nói thế rồi bắt đầu bỏ đi để tôi ở lại khờ khạo chưa biết được điều gì.
Hai đứa chúng tôi đứng ngó một xíu rồi quay về. Tôi tâm đắt nhất là cái quán nước kề bên, ngồi đấy có thể theo dõi được động tĩnh của tên JangHe. Về đến nhà tôi đợi cho nàng vào phòng rồi mới đi tìm chị Nhi, may mắn là Nhi ngủ trễ vẫn thích đứng ở ban công một mình.
- Làm gì giờ này chưa vào phòng nữa. – Tôi bước đến.
- Ở đây mát mà. – Mỉm cười rồi nói.
- Vào phòng lấy áo khoác mặc vào để cảm đấy – Tôi chợt lòng tốt với chị ấy.
Nhưng tôi đâu biết chỉ một câu nói vơ vơ mà làm ai đó phải xao xuyến.
- Biết lo nữa hả ?
- Người không phải đá. Nhanh đi. – Tôi nói với giọng hối thúc.
Không ngờ người con gái ấy cũng ngoan ngoãn bước vào phòng.
- Xem ra nghịch giống Như nhưng vẫn hiền. Đúng là chị em. – Tôi cười,
Như và Nhi khác nhau ở chỗ Như hơi lạnh lùng và ít nói hơn còn người con gái kia cứ miễn đụng chuyện là nói và cười suốt.
Nhưng cả hai đều xinh đẹp như nhau. Không biết bác Hùng sao mà có hai đứa con gái xinh thế này.
5 phút…
- Đúng là con gái, lâu lắc – Tôi nói thầm trong bụng.
10 phút…
- Ơ, làm gì mà lâu thế trời. – Tôi lẩm bẩm một mình với khuôn mặt có chút bực bội.
15 phút…
- Tý ra đây chết với tôi – Tôi có cảm giác mỏi chân.
30 phút…
- Rồi, xong, bị lừa. – Tôi biết kết quả khi đến đây.
Bực bội bước vào trong phòng đóng cửa lại tự kỷ một mình, chẳng qua muốn đứng nói chuyện và xin lỗi vài lời thôi mà cũng chẳng được. Sau khi tôi đi vào phòng..
- Con trai gì mà đợi con gái hơn nửa tiếng tý cũng không được – Cảm thấy khó chịu trong người và cũng bước vào phòng, đeo tai nghe vào nghe những bản nhạc không lời êm ái.
Để rồi ngày sáng hôm đó tôi thức dậy chẳng thấy ai ở nhà cả, thức ăn sáng vẫn còn ấm, cổng chính khóa lại và chìa khóa vứt ở sân. Đây là một trường hợp hiếm có khi cả ba người con gái đều đi ra ngoài. Nhìn vào món cháo thịt bầm tự nhiên tôi không muốn ăn và thế là chạy qua rủ thằng Chung, Tùng đi ăn sáng. Chúng nó điện thoại cho thằng Đức với thằng Hùng ra luôn. Còn mấy thằng kia thì không nghe máy hoặc bận công việc.
- Hôm nay có nhã hứng mày – thằng Hùng trêu tôi.
- Lại có chuyện gì nữa à ? – Vẫn là thằng Chung hiểu ý tôi.
- Thôi, kệ nó làm gì cũng được, miễn có cái ăn là được. Tao đói rồi – Thằng Tùng hiểu cái bụng của nhóm.
Tôi dẫn chúng nó đi ăn bún thịt nướng khi không cưỡng lại hương thơm lừng lẫy trong nhà lồng chợ bay ra. Nhưng khi đến đầu lồng chợ thì tôi cố đưa mắt nhìn vào ngôi nhà của JangHe, cửa đã mở và ập vào mặt tôi là Nhi đang ngồi nói chuyện với hắn ở cái nơi mà tôi tâm đắt. Tôi im lặng chạy nhanh qua mà không để chúng nó phát hiện, nhìn thoáng qua hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, cười nói chi chít mà làm máu trong người tôi cứ dâng trào. Tôi không hiểu tại sao, vừa ăn vừa tức. Tôi nghi ngờ Nhi đang có gì mờ ám dấu tôi trong chuyện này. Về đến nhà Nhi là người về đầu tiên và tôi là người thứ hai..
- Đi đâu vậy ? – Ngồi ở phòng khách.
- Đi chơi. – Tôi đáp.
- Ừa, vào ăn sáng đi. – Nhi có vẻ quan tâm tôi.
- Ăn rồi.
- Ừa.
- Chị ăn chưa ? – Tôi hỏi khéo.
- Lúc nãy ăn ở chợ rồi.
- Đi chợ làm gì thế ?
- Ăn rồi uống nước. – Tóm tắt 4 chữ.
- Chị với JangHe có quan hệ thế nào ? Có phải chị đang trêu tôi không ? – Tôi khụy người sát xuống rồi hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.