Chương 30
CS2T
23/09/2013
Về tới nhà tôi ném ngay cặp sách xuống salon rồi chạy thẳng vào cái nơi phát
ra mùi thơm làm cho cái bụng nó cứ biểu tình, nhà bếp nơi mà có đồ để ăn
vụng.
-Học về rồi hả con – Mẹ tôi đeo tạp giề giống như một người đầu bếp thực thụ.
-Dạ, nấu gì thế mẹ – Tôi chạy nhanh lại gần chỗ đang xào nấu.
-Canh ngọt, thịt ram mặn với đậu hũ, cá phi sốt cà – Mẫu thân liệt kê ra cái danh sách buổi cơm chiều toàn món ngon.
Nghe đến mấy món ruột của tôi là cái bụng nó cứ kêu, cái miệng cứ muốn nhảy vào ăn ngay dù cho thức ăn chưa chính :
-Woa… vừa ngon mà đầy đủ chất dinh dưỡng – Tôi bắt đầu tia thấy món thịt ram mặn với đậu hũ đã chính có thể ăn vụng nên nịnh.
Thật sự là mẹ tôi nấu rất ngon còn hơn cả những đầu bếp ở nhà hàng, bố có kể mẹ làm say đắm,yêu nồng nàn không thể nào quên, đặc biệt từ sắc đẹp và cái am hiểu về bụng của người bạn đời của mẹ. Bây giờ mẫu thân còn hiểu thêm 3 cái bụng của mấy thằng con quỷ tử ngỗ nghịch kia :
-Này nhá, không có nịnh rồi ăn vụng, lên nhà thay đồ ngay cho tôi – Mẹ lườm bằng ánh mắt đầy sát khí.
Tôi định đưa tay vào thì bị cái ánh mắt đó ngăn chặn làm cho giật thót cả người chứ chẳng đùa, cả nhà sợ nhất cái ánh mắt đó nhất.
-Dạ – Tôi không dám kháng cự gì thêm phóng nhanh lên phòng để còn xuống chiều lòng cái bụng.
Tôi làm nhanh nhất có thể không mấy chóc cái quần đùi với cái áo thun đã dính trong người rồi mà công nhận thoải mái hơn mặc bộ đồ đi học kia, dài lượt thượt nhưng vẫn thích mặc, tôi ngược đời thế đó.
-Cộc…cộc – Tiếng gõ cửa vang lên trong lúc tôi đang soi gương.
-Vào đi –Đoán chắc là Như nên không dám điệu nữa ^^,
-Cạch
-Hihi
-Hihi
Hai đứa nhìn nhau rồi chợt cười, nụ cười của tôi không thể nào so sánh với nụ cười của người con gái xinh đẹp kia :
-Này – Như đưa cho tôi một sợi dây thắt lưng màu đen.
-Hả ? – Tôi ngạc nhiên vì cái dây thắt lưng lúc nãy để trong tủ rồi mà.
-Lấy mà đeo –Em nói mà cái mặt cứ nhìn xuống gạch.
-À..ừ… cảm ơn– Tôi bất ngờ vì trước giờ ít ai tặng quà cho lắm với lại là con gái.
-Kính…cong –Tiếng chuông nhà vang lên.
-T xuống mở cửa cho mẹ. – Tiếng mẹ vọng lên
-Dạ
Hai đứa cười một phát rồi bước ra, tôi để sợi dây thắt lưng trên bàn học, chạy vọt xuống nhà, khi bước xuống ra cổng thì thấy một chiếc xe ôtô sang trọng hiệu Camry đậu trước cổng nhà mình và trước xe là một người đàn ông phong độ, sang trọng độ khoảng 27 đến 29 tuổi và phụ nữ xinh đẹp độ khoảng 23 đến 25 tuổi ( nhằm chết luôn đó ). Tôi đoán chắc doanh nhân gì đây chứ thời đó ai mua được chiếc camry không phải dân bình thường.
-Dạ, cháu chào hai bác, cháu có thể giúp được gì ạ – Tôi mở cửa ra rồi thưa chuyện.
-Cho bác hỏi phải nhà anh Thắng không – Bác trai với giọng nói điềm đạm.
-Dạ, phải.
-Thế anh Thắng có nhà không cháu.
-Dạ, ba cháu sắp về rồi ạ.
Bác gái định mở miệng gì đó thì..
-Ô kìa, Hùng với Thảo – Tiếng mẹ vang lên từ sau lưng tôi.
Biết chắc họ quen nhau nên tôi đứng một bên cho người lớn nói chuyện với nhau.
-Hi, lâu quá mới gặp – Bác gái với giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ.
Mẹ và bác gái tên Thảo kia ôm lấy nhau cho thấy hai người này quen với nhau rất thân, người đàn ông kia thì mỉm cười khi thấy hai người họ như thế, còn tôi..
-Thảo, sao nghe quen quen ta ? – Tôi cứ nhớ mài mại là cái tên Thảo này đã được nghe ở đâu rồi nhưng bộ não lúc đó chưa kịp nhớ ra
Ở một nơi nào đó cao thật cao…
-Đãng trí mới nghe hôm trước đã quên rồi, bó tay, thế này sao mà cưa gái nhỉ ? - Đầy thất vọng.
Ở dưới này…
-Hihi, anh Hùng – Mẹ nở nụ cười đầy xinh đẹp không thua người phụ kia là mấy.
-Chào em –Người đàn ông này công nhận sang trọng, quý phái, men thật chứ chẳng đùa ^^.
-anh Thắng sắp về rồi, vào nhà chơi.- Mẹ nhìn hai người họ hiền từ nói- T, mở cổng bên kia cho bác chạy xe vào – Mẹ đổi giọng ngay với thằng con quý tử.
-Dạ
Nhìn vẻ bề ngoài của hai người này tôi đoán họ là người giống bố mẹ vì kiểu cách ăn mặc không quá cầu kì kiểu cách, cách nói chuyện rất thân mật. Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu trắng còn bên ngoài khoát một chiếc áo màu đen, còn người phụ nữ thì chiếc quần Jean với chiếc áo sơ mi sọc trắng đen.
-Mẹ – Tiếng gọi rõ to của người con gái giọng nói ấm áp.
Lúc này tôi sắp hiểu ra vấn đề, càng được khẳng định khi Như chạy lại ôm chầm lấy, đó không ai khác mẹ của Như.
-Con gái ba càng ngày càng trưởng thành ra nhỉ – Sau khi lái xe vào nhà thì bác trai gặp ngay đứa con gái yêu quí của mình.
-Ba này – Như hơi ngại.
Sau một hồi ba người phụ nữ họ nói chuyện với nhau thì quyết định đi chợ mua đồ ăn về làm một bữa ăn tối cho cả đại gia đình. Ở nhà chỉ còn lại tôi và người đàn ông đầy sang trọng, lịch lãm kia, không biết hai ông anh đi đâu chưa thấy về, tôi thấy sợ sợ vì nếu tiếp chuyện có gì sai thì không biết ăn nói làm sao, trong khi đó người ngồi đối diện với tôi là bố của Như, là bạn của bố,..
Tôi bưng ấm trà ra và ngồi xuống, lòng cứ cầu mong cho hai ông anh về nhanh nhanh, công nhận hai ông này chết chắc linh lắm đó ^^.
-Cháu chào bác – Cả hai người đồng thanh thưa
-Chà.. hai đứa coi bộ càng lớn càng đẹp trai ra – Bác dành câu này dành cho hai người họ mà không dành cho tôi.
Nói gì nói hai ổng đẹp cũng không hơn tôi gì mấy.
-Dạ, hihi –Hai người họ ngại gãi đầu.
-Thôi hai đứa chơi thể thao về, đi tắm rồi xuống làm vài ván cờ tướng với bác – Bác trai nở nụ cười nói.
-Hả ? – Tôi giật bắn cả người và hét thầm trong bụng.
-Dạ. – Hai ông anh cũng không thua kém tôi khi trả lời với vẻ bất ngờ.
Thế là hai ông anh của tôi chạy vọt lên phòng, lúc này chỉ còn tôi thấy bắt đầu hơi nể phục người đàn ông này vì nhìn sơ qua là biết hai ông anh đi chơi thể thao về, tôi nhìn mà phát hiện ra mô tê sất gì cả, đồ đạc không có tý gì gọi là dơ và có mùi.
-Cháu biết đánh cờ tướng không T – bác trai cầm ly trà lên uống.
-Dạ biết –Tôi thật thà đáp.
Nói gì chứ cờ tướng lúc nhỏ tôi đã được đào tạo bởi ông nội và ông dượng, mỗi lần học võ khuya ở nhà ông thì tôi được huấn luyện các tuyệt chiêu của cao thủ trong giới đánh cờ, ông nội và ông dượng đánh với nhau tôi thì ngồi xem những nước cờ thiên biến vạn hóa khôn lường từ hai người họ có thể nói là cao thủ trong bậc cờ tướng, nên biết đánh không hay cho lắm. Ông có kể lúc đi kháng chiến chống Mỹ lúc ở trong rừng để chuẩn bị đánh du kích thì lúc rảnh rổi anh em lại lấy bàn cờ làm bằng gỗ ra mà đánh với nhau và bàn cờ cũng được xem như người bạn. Ông kể những năm 1968 trong một lần quân địch càng quét khung rừng bằng máy bay, lục quân càng quét, hai người họ đang đánh cờ ven song của cuối khu rừng ngập mặn nên không để ý vì quá say mê, đến khi có người gọi thì mới phát hiện và cái lần đó nhờ vào mưu mẹo nên trốn khỏi địch. Để bây giờ có hai kỳ thủ huấn luyện cho tôi để chiến đấu vào cái ngày định mệnh thứ 2 ngày 8 tháng 8.
Thế là bàn cờ gia truyền bố cất dấu được tôi đem ra, đánh cờ cũng có quy luật chứ chẳng đùa “lớn đỏ nhỏ xanh “ tức là trong bàn cờ hai người đánh với nhau, ai nhỏ tuổi cầm quân cờ xanh hoặc đen ( tùy thuộc vào loại cờ ), người lớn tuổi hơn người kia thì cầm quân cờ đỏ, nếu cả hai bằng tuổi thì cầm quân thường cầm.
-Kêu bằng chú được rồi
-Dạ
Thật ra với độ tuổi của bác như thế là hợp lý vì năm nay đã 37 tuổi, bác gái cũng thế. Nhưng lúc nãy tôi đoán tầm trong khoảng 25 đến 29 đó là một sai lầm khi tuổi thực đã gần 40. Vẻ bề ngoài của họ làm cho tôi nhầm lẫn, nói thật dựa theo vẻ bề ngoài chắc kêu bằng anh chị có thể được tuổi họ cứ đi nhưng nét thanh xuân vẫn còn đó.
Tôi nhỏ nên cầm quân xanh và được đi trước, vì chưa biết tay nghề của chú ấy như thế nào nên cứ đánh từ từ thăm dò tình hình đối phương, đó là điều tất yếu của người đánh cờ “biết người biết ta trăm trận trăm thắng “
-Chưa biết sao cả, nếu đánh mạnh tay quá thì không kính trên với lại đây là người lớn,thôi cứ từ từ vậy – Bộ não tôi bắt đầu hoạt động hết tuần suất để tìm hiểu đối phương.
Nhưng những sự lo nghĩ về trình độ tay nghề của đối phương thấp hơn mình nhanh chóng tan thành mây khói.
-Mạnh tay vào cháu, đừng nhường, tự nhiên đi.
-Dạ – Tôi giật bắn người vì nước đầu tiên đã biết trong đầu suy nghĩ gì.
Nhanh chóng khẳng định đây là một đối thủ cực kì khó để giành được chiến thắng vì tôi chưa thâm dò được gì thì chú ấy đã biết tôi nhường, kế sách “ biết người biết ta trăm trận trăm thắng “ tôi đã thất bại chú Hùng đã chiến thắng.
Nhanh chóng tung cái chiêu sở trường từ ông nội truyền cho, tôi nhanh chóng quy nạp thành bốn loại quân chính gồm mã , pháo, chốt, tượng để trấn giữ phần “ sông ” bên mình nhưng không thể nào ngờ được, khi tôi điều quân chốt lên “ cấm huyệt “ ( nằm trên Tướng ) thì bị phá bằng “ trung pháo “ ( pháo đầu ). Giật bắn cả người,tôi mất quân chốt nên điều mã trái lên đuổi pháo về đầu chốt…
Tôi tung tất cả các tuyệt chiêu gia truyền ra nhưng nào ngờ tình thế trung pháo đối bình phong mã xuất hiện, làm cho hàng phòng ngự bên tôi điên đảo khi chú Hùng khiển quân xe lên gài vào tình thế lưỡng nang khó hồng mà chống trả được.
Tôi cố gắng giữ ranh giới “ sông sở hà hán giới “ ( ranh giới của hai quân ) nhưng chẳng mấy chóc nó bị phá tan, chú Hùng luộc gần sạch quân tôi bao gồm một xe, cặp mã thăng thiên luôn, hai tượng đi đời, hàng chốt không còn một ẻm nào hết. Thê thảm luôn.
Tôi cũng chả vừa nhưng số quân ăn được rất ít, những pha hãm cung cứ tưởng là bí rồi nhưng với một đối thủ gọi là cao thủ như thế này thì thản nhiên kéo quân pháo, xe về chống đỡ. Làm cho cái thằng nhãi như tôi lần này đến hết lần khác phải toát mồ hôi,những nước cờ thiên biến vạn hóa bên kia không thua gì của ông nội hết. Tôi thản nhiên để cặp pháo ở đầu chốt phòng thủ thôi nhưng nào ngờ bị chú Hùng gài vào nước lưỡng công tướng, độ khoảng 5 nước nữa tôi không còn đường nào chống cự. Mồ hôi toát ra trên trán, mặt, cổ nãy giờ có thể nói rất nhiều, tôi cứ lấy tay áo mà chùi cho hết chứ chẳng dám để mất tập trung với một đối thủ như thế này.
-Nước ác quá– Tôi thầm nghĩ.
-Liều thôi –Kế sách đã ra.
Tôi bỏ nước cầm quân ở giữa lập tức khiển toàn bộ lực lượng về chống đỡ, cầu mong cho một điều chú Hùng không kéo phá thoái mã nếu không e rằng con tướng không còn mạng. Chú Hùng biết ý định liều mạng của tôi nên kéo quân pháo về phòng thủ, nhưng cái nước phòng thủ của chú ấy lại là cái nước đoạt mạng của tôi. Không còn cách nào khác chỉ biết mình không cầm cự được cho nên..
-Con thua rồi– Tôi ngước mặt lên lau mồ hôi trên trán mình.
-Haha, thế giỏi rồi, rất hiếm người phá được lưỡng công tướng như cháu – Chú ấy nói chuyện thân mật và teen không khác gì bố.
Bây giờ tôi mới phát hiện..
-Thằng này ghê, tao thua lưỡng tướng hoài – Anh hai đứng kế bên xem bắt đầu lên tiếng.
-Cầm cự bác Hùng hơn một tiếng rưỡi thằng này khá – Anh ba nhìn cũng có vẻ khâm phục thằng em trai của mình.
Lúc này xung quanh rất đông người, đứng sau lưng là hai ông anh, ngồi kế bên chú Hùng là bố tôi, Như cũng ngồi kế bên bố mình đưa ánh mắt có vẻ khâm phục dành cho thằng con trai vừa thử sức với bố mình.
-Haha, lâu quá không gặp lại anh đánh cờ vẫn hay như xưa – Bố bắt đầu chào hỏi.
-Ơ, anh về khi nào thế – chú Hùng cũng ngạc nhiên.
Nãy giờ có thể nói hai người chúng tôi khá tập trung vào bàn cờ.
-Cũng mới về anh à, thấy anh với thằng T tập trung quá nên không làm phiền.
-Con anh giỏi ghê. – chú Hùng nhìn tôi rồi nở nụ cười vui vẻ.
-UI nói đánh bừa ấy mà, T ra cho bố với bác đánh – Bố nói thế nhưng ánh mắt không giấu được vẻ tự hào.
-Dạ
Ngồi hai người này đánh quả thật mãn nhãn gì đâu, có thể gọi là kì phùng địch thủ và hơn tôi tận 3,4 bậc chứ chẳng đùa, họ đánh những nước cờ siêu đẳng, rất hay làm cho đối phương của mình phải cực nhọc phả giải và những tình huống ăn miếng trả miếng của hai người họ. Tuy là ván cờ hay thật đó nhưng giữa trận cái mũi tôi bắt đành ngửi thấy mùi thơm của gà chiên nước mắm món yêu thích đang lan tỏa khắp nhà. Vậy là cái bụng biểu tình…
Khung cảnh ngoài nhà đã chìm vào bóng tối, chiếc đồng hồ chỉ 19h34 phút, ngoài kia thấy được những giọt mưa phùn đang lăn tăn trên những chiếc lá trên cây, những giọt mưa lộp độp rơi xuống đất, tạo nên một khung cảnh có chút gì đó ưu sầu. Mưa tượng trưng cho sự ưu buồn nhưng đôi khi mưa lại sinh ra những thứ khó tả. Ở trong nhà lúc này 5 người phái mạnh đang làm việc “ đại sự “ là đánh và xem cờ, còn 3 người phụ nữ đầy xinh đẹp kia đang thể hiện tài nữ công gia chánh, trong ba người họ nếu so về sắc đẹp tất nhiên Như giữ vị trí đầu, tiếp theo đó là mẹ tôi và mẹ em. Một ngày của hạnh phúc.
-Học về rồi hả con – Mẹ tôi đeo tạp giề giống như một người đầu bếp thực thụ.
-Dạ, nấu gì thế mẹ – Tôi chạy nhanh lại gần chỗ đang xào nấu.
-Canh ngọt, thịt ram mặn với đậu hũ, cá phi sốt cà – Mẫu thân liệt kê ra cái danh sách buổi cơm chiều toàn món ngon.
Nghe đến mấy món ruột của tôi là cái bụng nó cứ kêu, cái miệng cứ muốn nhảy vào ăn ngay dù cho thức ăn chưa chính :
-Woa… vừa ngon mà đầy đủ chất dinh dưỡng – Tôi bắt đầu tia thấy món thịt ram mặn với đậu hũ đã chính có thể ăn vụng nên nịnh.
Thật sự là mẹ tôi nấu rất ngon còn hơn cả những đầu bếp ở nhà hàng, bố có kể mẹ làm say đắm,yêu nồng nàn không thể nào quên, đặc biệt từ sắc đẹp và cái am hiểu về bụng của người bạn đời của mẹ. Bây giờ mẫu thân còn hiểu thêm 3 cái bụng của mấy thằng con quỷ tử ngỗ nghịch kia :
-Này nhá, không có nịnh rồi ăn vụng, lên nhà thay đồ ngay cho tôi – Mẹ lườm bằng ánh mắt đầy sát khí.
Tôi định đưa tay vào thì bị cái ánh mắt đó ngăn chặn làm cho giật thót cả người chứ chẳng đùa, cả nhà sợ nhất cái ánh mắt đó nhất.
-Dạ – Tôi không dám kháng cự gì thêm phóng nhanh lên phòng để còn xuống chiều lòng cái bụng.
Tôi làm nhanh nhất có thể không mấy chóc cái quần đùi với cái áo thun đã dính trong người rồi mà công nhận thoải mái hơn mặc bộ đồ đi học kia, dài lượt thượt nhưng vẫn thích mặc, tôi ngược đời thế đó.
-Cộc…cộc – Tiếng gõ cửa vang lên trong lúc tôi đang soi gương.
-Vào đi –Đoán chắc là Như nên không dám điệu nữa ^^,
-Cạch
-Hihi
-Hihi
Hai đứa nhìn nhau rồi chợt cười, nụ cười của tôi không thể nào so sánh với nụ cười của người con gái xinh đẹp kia :
-Này – Như đưa cho tôi một sợi dây thắt lưng màu đen.
-Hả ? – Tôi ngạc nhiên vì cái dây thắt lưng lúc nãy để trong tủ rồi mà.
-Lấy mà đeo –Em nói mà cái mặt cứ nhìn xuống gạch.
-À..ừ… cảm ơn– Tôi bất ngờ vì trước giờ ít ai tặng quà cho lắm với lại là con gái.
-Kính…cong –Tiếng chuông nhà vang lên.
-T xuống mở cửa cho mẹ. – Tiếng mẹ vọng lên
-Dạ
Hai đứa cười một phát rồi bước ra, tôi để sợi dây thắt lưng trên bàn học, chạy vọt xuống nhà, khi bước xuống ra cổng thì thấy một chiếc xe ôtô sang trọng hiệu Camry đậu trước cổng nhà mình và trước xe là một người đàn ông phong độ, sang trọng độ khoảng 27 đến 29 tuổi và phụ nữ xinh đẹp độ khoảng 23 đến 25 tuổi ( nhằm chết luôn đó ). Tôi đoán chắc doanh nhân gì đây chứ thời đó ai mua được chiếc camry không phải dân bình thường.
-Dạ, cháu chào hai bác, cháu có thể giúp được gì ạ – Tôi mở cửa ra rồi thưa chuyện.
-Cho bác hỏi phải nhà anh Thắng không – Bác trai với giọng nói điềm đạm.
-Dạ, phải.
-Thế anh Thắng có nhà không cháu.
-Dạ, ba cháu sắp về rồi ạ.
Bác gái định mở miệng gì đó thì..
-Ô kìa, Hùng với Thảo – Tiếng mẹ vang lên từ sau lưng tôi.
Biết chắc họ quen nhau nên tôi đứng một bên cho người lớn nói chuyện với nhau.
-Hi, lâu quá mới gặp – Bác gái với giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ.
Mẹ và bác gái tên Thảo kia ôm lấy nhau cho thấy hai người này quen với nhau rất thân, người đàn ông kia thì mỉm cười khi thấy hai người họ như thế, còn tôi..
-Thảo, sao nghe quen quen ta ? – Tôi cứ nhớ mài mại là cái tên Thảo này đã được nghe ở đâu rồi nhưng bộ não lúc đó chưa kịp nhớ ra
Ở một nơi nào đó cao thật cao…
-Đãng trí mới nghe hôm trước đã quên rồi, bó tay, thế này sao mà cưa gái nhỉ ? - Đầy thất vọng.
Ở dưới này…
-Hihi, anh Hùng – Mẹ nở nụ cười đầy xinh đẹp không thua người phụ kia là mấy.
-Chào em –Người đàn ông này công nhận sang trọng, quý phái, men thật chứ chẳng đùa ^^.
-anh Thắng sắp về rồi, vào nhà chơi.- Mẹ nhìn hai người họ hiền từ nói- T, mở cổng bên kia cho bác chạy xe vào – Mẹ đổi giọng ngay với thằng con quý tử.
-Dạ
Nhìn vẻ bề ngoài của hai người này tôi đoán họ là người giống bố mẹ vì kiểu cách ăn mặc không quá cầu kì kiểu cách, cách nói chuyện rất thân mật. Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu trắng còn bên ngoài khoát một chiếc áo màu đen, còn người phụ nữ thì chiếc quần Jean với chiếc áo sơ mi sọc trắng đen.
-Mẹ – Tiếng gọi rõ to của người con gái giọng nói ấm áp.
Lúc này tôi sắp hiểu ra vấn đề, càng được khẳng định khi Như chạy lại ôm chầm lấy, đó không ai khác mẹ của Như.
-Con gái ba càng ngày càng trưởng thành ra nhỉ – Sau khi lái xe vào nhà thì bác trai gặp ngay đứa con gái yêu quí của mình.
-Ba này – Như hơi ngại.
Sau một hồi ba người phụ nữ họ nói chuyện với nhau thì quyết định đi chợ mua đồ ăn về làm một bữa ăn tối cho cả đại gia đình. Ở nhà chỉ còn lại tôi và người đàn ông đầy sang trọng, lịch lãm kia, không biết hai ông anh đi đâu chưa thấy về, tôi thấy sợ sợ vì nếu tiếp chuyện có gì sai thì không biết ăn nói làm sao, trong khi đó người ngồi đối diện với tôi là bố của Như, là bạn của bố,..
Tôi bưng ấm trà ra và ngồi xuống, lòng cứ cầu mong cho hai ông anh về nhanh nhanh, công nhận hai ông này chết chắc linh lắm đó ^^.
-Cháu chào bác – Cả hai người đồng thanh thưa
-Chà.. hai đứa coi bộ càng lớn càng đẹp trai ra – Bác dành câu này dành cho hai người họ mà không dành cho tôi.
Nói gì nói hai ổng đẹp cũng không hơn tôi gì mấy.
-Dạ, hihi –Hai người họ ngại gãi đầu.
-Thôi hai đứa chơi thể thao về, đi tắm rồi xuống làm vài ván cờ tướng với bác – Bác trai nở nụ cười nói.
-Hả ? – Tôi giật bắn cả người và hét thầm trong bụng.
-Dạ. – Hai ông anh cũng không thua kém tôi khi trả lời với vẻ bất ngờ.
Thế là hai ông anh của tôi chạy vọt lên phòng, lúc này chỉ còn tôi thấy bắt đầu hơi nể phục người đàn ông này vì nhìn sơ qua là biết hai ông anh đi chơi thể thao về, tôi nhìn mà phát hiện ra mô tê sất gì cả, đồ đạc không có tý gì gọi là dơ và có mùi.
-Cháu biết đánh cờ tướng không T – bác trai cầm ly trà lên uống.
-Dạ biết –Tôi thật thà đáp.
Nói gì chứ cờ tướng lúc nhỏ tôi đã được đào tạo bởi ông nội và ông dượng, mỗi lần học võ khuya ở nhà ông thì tôi được huấn luyện các tuyệt chiêu của cao thủ trong giới đánh cờ, ông nội và ông dượng đánh với nhau tôi thì ngồi xem những nước cờ thiên biến vạn hóa khôn lường từ hai người họ có thể nói là cao thủ trong bậc cờ tướng, nên biết đánh không hay cho lắm. Ông có kể lúc đi kháng chiến chống Mỹ lúc ở trong rừng để chuẩn bị đánh du kích thì lúc rảnh rổi anh em lại lấy bàn cờ làm bằng gỗ ra mà đánh với nhau và bàn cờ cũng được xem như người bạn. Ông kể những năm 1968 trong một lần quân địch càng quét khung rừng bằng máy bay, lục quân càng quét, hai người họ đang đánh cờ ven song của cuối khu rừng ngập mặn nên không để ý vì quá say mê, đến khi có người gọi thì mới phát hiện và cái lần đó nhờ vào mưu mẹo nên trốn khỏi địch. Để bây giờ có hai kỳ thủ huấn luyện cho tôi để chiến đấu vào cái ngày định mệnh thứ 2 ngày 8 tháng 8.
Thế là bàn cờ gia truyền bố cất dấu được tôi đem ra, đánh cờ cũng có quy luật chứ chẳng đùa “lớn đỏ nhỏ xanh “ tức là trong bàn cờ hai người đánh với nhau, ai nhỏ tuổi cầm quân cờ xanh hoặc đen ( tùy thuộc vào loại cờ ), người lớn tuổi hơn người kia thì cầm quân cờ đỏ, nếu cả hai bằng tuổi thì cầm quân thường cầm.
-Kêu bằng chú được rồi
-Dạ
Thật ra với độ tuổi của bác như thế là hợp lý vì năm nay đã 37 tuổi, bác gái cũng thế. Nhưng lúc nãy tôi đoán tầm trong khoảng 25 đến 29 đó là một sai lầm khi tuổi thực đã gần 40. Vẻ bề ngoài của họ làm cho tôi nhầm lẫn, nói thật dựa theo vẻ bề ngoài chắc kêu bằng anh chị có thể được tuổi họ cứ đi nhưng nét thanh xuân vẫn còn đó.
Tôi nhỏ nên cầm quân xanh và được đi trước, vì chưa biết tay nghề của chú ấy như thế nào nên cứ đánh từ từ thăm dò tình hình đối phương, đó là điều tất yếu của người đánh cờ “biết người biết ta trăm trận trăm thắng “
-Chưa biết sao cả, nếu đánh mạnh tay quá thì không kính trên với lại đây là người lớn,thôi cứ từ từ vậy – Bộ não tôi bắt đầu hoạt động hết tuần suất để tìm hiểu đối phương.
Nhưng những sự lo nghĩ về trình độ tay nghề của đối phương thấp hơn mình nhanh chóng tan thành mây khói.
-Mạnh tay vào cháu, đừng nhường, tự nhiên đi.
-Dạ – Tôi giật bắn người vì nước đầu tiên đã biết trong đầu suy nghĩ gì.
Nhanh chóng khẳng định đây là một đối thủ cực kì khó để giành được chiến thắng vì tôi chưa thâm dò được gì thì chú ấy đã biết tôi nhường, kế sách “ biết người biết ta trăm trận trăm thắng “ tôi đã thất bại chú Hùng đã chiến thắng.
Nhanh chóng tung cái chiêu sở trường từ ông nội truyền cho, tôi nhanh chóng quy nạp thành bốn loại quân chính gồm mã , pháo, chốt, tượng để trấn giữ phần “ sông ” bên mình nhưng không thể nào ngờ được, khi tôi điều quân chốt lên “ cấm huyệt “ ( nằm trên Tướng ) thì bị phá bằng “ trung pháo “ ( pháo đầu ). Giật bắn cả người,tôi mất quân chốt nên điều mã trái lên đuổi pháo về đầu chốt…
Tôi tung tất cả các tuyệt chiêu gia truyền ra nhưng nào ngờ tình thế trung pháo đối bình phong mã xuất hiện, làm cho hàng phòng ngự bên tôi điên đảo khi chú Hùng khiển quân xe lên gài vào tình thế lưỡng nang khó hồng mà chống trả được.
Tôi cố gắng giữ ranh giới “ sông sở hà hán giới “ ( ranh giới của hai quân ) nhưng chẳng mấy chóc nó bị phá tan, chú Hùng luộc gần sạch quân tôi bao gồm một xe, cặp mã thăng thiên luôn, hai tượng đi đời, hàng chốt không còn một ẻm nào hết. Thê thảm luôn.
Tôi cũng chả vừa nhưng số quân ăn được rất ít, những pha hãm cung cứ tưởng là bí rồi nhưng với một đối thủ gọi là cao thủ như thế này thì thản nhiên kéo quân pháo, xe về chống đỡ. Làm cho cái thằng nhãi như tôi lần này đến hết lần khác phải toát mồ hôi,những nước cờ thiên biến vạn hóa bên kia không thua gì của ông nội hết. Tôi thản nhiên để cặp pháo ở đầu chốt phòng thủ thôi nhưng nào ngờ bị chú Hùng gài vào nước lưỡng công tướng, độ khoảng 5 nước nữa tôi không còn đường nào chống cự. Mồ hôi toát ra trên trán, mặt, cổ nãy giờ có thể nói rất nhiều, tôi cứ lấy tay áo mà chùi cho hết chứ chẳng dám để mất tập trung với một đối thủ như thế này.
-Nước ác quá– Tôi thầm nghĩ.
-Liều thôi –Kế sách đã ra.
Tôi bỏ nước cầm quân ở giữa lập tức khiển toàn bộ lực lượng về chống đỡ, cầu mong cho một điều chú Hùng không kéo phá thoái mã nếu không e rằng con tướng không còn mạng. Chú Hùng biết ý định liều mạng của tôi nên kéo quân pháo về phòng thủ, nhưng cái nước phòng thủ của chú ấy lại là cái nước đoạt mạng của tôi. Không còn cách nào khác chỉ biết mình không cầm cự được cho nên..
-Con thua rồi– Tôi ngước mặt lên lau mồ hôi trên trán mình.
-Haha, thế giỏi rồi, rất hiếm người phá được lưỡng công tướng như cháu – Chú ấy nói chuyện thân mật và teen không khác gì bố.
Bây giờ tôi mới phát hiện..
-Thằng này ghê, tao thua lưỡng tướng hoài – Anh hai đứng kế bên xem bắt đầu lên tiếng.
-Cầm cự bác Hùng hơn một tiếng rưỡi thằng này khá – Anh ba nhìn cũng có vẻ khâm phục thằng em trai của mình.
Lúc này xung quanh rất đông người, đứng sau lưng là hai ông anh, ngồi kế bên chú Hùng là bố tôi, Như cũng ngồi kế bên bố mình đưa ánh mắt có vẻ khâm phục dành cho thằng con trai vừa thử sức với bố mình.
-Haha, lâu quá không gặp lại anh đánh cờ vẫn hay như xưa – Bố bắt đầu chào hỏi.
-Ơ, anh về khi nào thế – chú Hùng cũng ngạc nhiên.
Nãy giờ có thể nói hai người chúng tôi khá tập trung vào bàn cờ.
-Cũng mới về anh à, thấy anh với thằng T tập trung quá nên không làm phiền.
-Con anh giỏi ghê. – chú Hùng nhìn tôi rồi nở nụ cười vui vẻ.
-UI nói đánh bừa ấy mà, T ra cho bố với bác đánh – Bố nói thế nhưng ánh mắt không giấu được vẻ tự hào.
-Dạ
Ngồi hai người này đánh quả thật mãn nhãn gì đâu, có thể gọi là kì phùng địch thủ và hơn tôi tận 3,4 bậc chứ chẳng đùa, họ đánh những nước cờ siêu đẳng, rất hay làm cho đối phương của mình phải cực nhọc phả giải và những tình huống ăn miếng trả miếng của hai người họ. Tuy là ván cờ hay thật đó nhưng giữa trận cái mũi tôi bắt đành ngửi thấy mùi thơm của gà chiên nước mắm món yêu thích đang lan tỏa khắp nhà. Vậy là cái bụng biểu tình…
Khung cảnh ngoài nhà đã chìm vào bóng tối, chiếc đồng hồ chỉ 19h34 phút, ngoài kia thấy được những giọt mưa phùn đang lăn tăn trên những chiếc lá trên cây, những giọt mưa lộp độp rơi xuống đất, tạo nên một khung cảnh có chút gì đó ưu sầu. Mưa tượng trưng cho sự ưu buồn nhưng đôi khi mưa lại sinh ra những thứ khó tả. Ở trong nhà lúc này 5 người phái mạnh đang làm việc “ đại sự “ là đánh và xem cờ, còn 3 người phụ nữ đầy xinh đẹp kia đang thể hiện tài nữ công gia chánh, trong ba người họ nếu so về sắc đẹp tất nhiên Như giữ vị trí đầu, tiếp theo đó là mẹ tôi và mẹ em. Một ngày của hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.