Chương 62
CS2T
23/09/2013
-Đồ ngốc, về đi tối rồi ^^ – Em thích kêu tôi bằng ngốc hay sao ấy.
-Ừa, vào nhà đi nhé.
-Ngốc ơi, ngốc à, tớ đang ở nhà chứ ở đâu ^_^, hihi – Em che miệng cười khúc khích trước vẻ ngây ngố của tôi.
-À… ừ, về nhé– Tôi chẳng dám ở lại thêm tý nữa nếu không muốn mình trở thành một thằng đại ngốc.
-Hihi, cẩn thận.
Một mùi hương hoa đầy tao nhã thuần khiết ở trong khu nhà của em, không khí còn dễ chịu hơn khu vườn nhà tôi, chỉ muốn ở đó chứ chẳng muốn về tý nào nhưng nhà đó của người ta mà.
Tôi đạp xe về đến nhà nhưng không thấy Như ở đâu, hỏi cả bố và mẹ nhưng họ đều lắc đầu không biết, mấy người con gái này đầy kì lạ thật . Khuya đến trong bàn ăn cơm cũng vắng mặt em, chẳng thấy đâu cả, không biết có phải thường xuyên ăn đồ ăn em nấu nên quen rồi, có vài món mẫu thân mình nấu lại thấy lạ miệng ăn không vào tý nào,khổ thật đấy chứ.
Ăn xong bữa cơm thì cũng đã vào tấm 19h tối chạy vọt lên phòng, đem bộ quàn áo trong cái bọc mà Bạch Yến đưa cho, tôi cũng có tý bất ngờ, trong đó kèm theo một chiếc áo sơ mi sọc đen trong rất quý phái còn nguyên si chưa khui hàng, khỏi phải nói tôi để vào tủ dù rất muốn trả lại cho em nhưng điều đó chắc nằm mơ quá, còn bộ đồ đi học của tôi đã được giặt thơm phức kèm theo là mùi nước hoa của em có trong đấy.Tôi ôm lấy chiếc áo mà ngửi giống một thằng khùng, nước hoa gì mà mê ly thế này.
Treo bộ đồ đi học với chiếc áo em tặng vào tủ hết, tự nhiên làm thế cũng không biết lý do tại sao nhưng sau này tôi biết rằng điều mình làm rất hợp lý và giúp ích cho một số chuyện sau này. Lôi tập sách anh văn ra tụng vài chữ để mai đối phó với ông thầy khó tính ấy nhưng…khò…khò…khò… cái đời học sinh nó là thế.
Cũng may mắn cho tôi là cái hôm đó không có trả bài nhưng cũng bị tra tấn quyết liệt như mọi hôm, đối với người thầy đó tôi không biết đường đâu mà lần, khỏi thấy ớn luôn đó, có một điều ước, sẽ ước ngay là học giỏi môn anh văn để trả thù…trả thù..
Cái ngày đi học hôm ấy cũng trôi qua thật là nhanh chóng, chẳng có gì đặc sắc ngoài chuyện thằng Tùng chém gió cực kì hay sắp thành bão về cái bàn thắng nó ghi, thằng Sang cũng không thua kém khi lựa chọn ba người đẹp để chém gió. Bó tay với lũ bạn này, có khi nào vì một người con gái nào đó đánh đấm với nhau không nhỉ ?
Ngày hôm sau thứ 7…
Sau khi những màn báo cáo, “ đấu tranh “ với “ tội phạm “ xong xuôi thì đến một cái phần mà không ai để ý đến..
-Ngày mai là rằm tháng tám âm lịch cũng là Trung Thu, trường sẽ tổ chức một đêm trung thu kèm với văn nghệ.
Lớp mình sẽ cử ra 1 bạn tham gia văn nghệ, và 8 bạn chia thành 2 đội chơi mật mã đêm trăng vào ngày mai. – Thầy Khánh nhắc cái đều mà đám học trò chúng tôi quên đi mất ngày mai là một ngày trọng đại trong năm.
Không khí ồn ào đã được khơi dậy…
-Một tý quên mất rồi.
-Hế hế, ngày mai trung thu.
-Ốh yes.. đi chơi đêm
-Tuyệt vời ông mặt trời.
-ước gì có bạn gái dẫn đi chơi nhỉ – Tôi đưa càm lên ước.
-Uớc gì hắn biến mất nhỉ – Bà Huyền trêu tôi.
-Hế hế, bậy bà, ông Tâm biến mất thì ba người đẹp trong lớp mình yêu ai – Bà Trân lên tiếng cũng với chủ đề bơm đểu.
-Cái bạn này– Bạch Yến lên tiếng.
-Gì thế bà –Bạch Mai cũng tỏ ra một vẻ khó chịu.
-…
-…
-Thầy ơi, em xin biểu diễn nghệ thuật – Thằng Đức xạo đứng lên.
-Hả ?
-Đệch mầy đùa à – Tôi trố mắt
-Phải không vậy trời – Bà Quỳnh làm dạng như xỉu.
-Biết HÓT cơ à ^+^ – Bà Kiều Oanh tỏ ra nghi vấn
-Tao nghe có nhằm không nhỉ ?
-Thằng này định kinh doanh bán dép nè.
-hế hế, im lặng nào – Thằng Hùng đứng dậy phát biểu
Và…
-Tèn tén ten…tết trung thu em…là…em… đốt đèn đi tu…xén …xén…xen ^+^ – Câu hát bá đạo nhất mọi thời đại.
-há há.
-Hay, haha
-Vãi lọ thằng này.
-Khùng hết chỗ nói, haha
Cả lớp ôm bụng mà cười, cả thầy cũng thế một câu hát chỉ là ngẫu hứng nhưng nó lại là điều để người ta nhớ đến mãi không thể nào quên được và nó được chúng tôi bầu chọn là “câu hát bất hủ nhất của lớp 10A3 “. Một kỷ niệm tuy nhỏ thôi nhưng nó khó tàn phai, cái tuổi học trò đầy ngỗ nghịch nhưng đầy dễ thương, đáng yêu đúng không..
Sau khi bầu qua bầu lại và số phận bắt đầu đẩy đưa từ đây, tôi ở chung nhóm với Bạch Yến,Nguyệt, Đức, Kiệt, còn nhóm kia gồm Bạch Mai, Tố Như, Tùng, Hùng. Có thể nói về trình độ chắc chắn rằng hai đội của lớp 10A3 có thể đi sâu vào vòng trong của cuộc thi đấu, vì mỗi bên đều có người con gái thông minh sắc sảo mà cả trường này ai cũng hâm mộ hết.
Trò chơi không được tiết lộ thông tin gì khác ngoài những việc ở trên đó, ngay cả thể lệ như thế nào cũng không ai biết, thầy chủ nhiệm bảo rằng cũng không biết vì ban chỉ huy đoàn TNCS Hố Chí Minh của trường không tiết lộ môt cái gì cả. Thế là chúng tôi trên tinh thần chuẩn bị tri thức với những câu đố đầy oái ăm vào ngày mai, một ngày đầy bánh trung thu trong bụng, hế hế ^_^.
…
Chiều ngày chủ nhật ngày 18 tháng 9…
-Ế Ế, bánh của tớ chứ bộ – Tôi bị em giành trên tay cái bánh trung thu ngon lành,
-Hí hí, của tớ nhé – Như vênh mặt lên trêu tôi.
-Trả đi mòa.– Tôi nũng nịu
-Hihi, hem có chuyện đó đâu.
Vì cái miếng ăn hai đứa tôi làm như mèo với chuột, rượt nhau từ dưới nhà lên đến tận lầu, cuối cùng em chạy vào phòng của mình, chưa kịp đóng cửa lại tôi đã nắm lấy cái then cửa lại, kì này nghĩ rằng mình sẽ chắc chắn bắt được em và giành lại chiếc bánh thơm ngon kia.
-hé hé, chạy đâu cho thoát – Tôi làm mặt nham hiểm.
-Èo. – Em lùi về phía sau khi tôi tiến lại gần.
Em càng bước tôi càng tiến với vẻ mặt nham hiểm muốn đoạt lấy cái hộp bánh ấy, cuối cùng em cũng vào ngay cái góc tường hết chỗ để lùi, kì này tôi đã giành chiến thắng, muốn đùa thêm tý nữa nên đưa mặt lại gần gần… hai khuôn mặt của hai người gần nhau hơn bao giờ, hai đôi mắt nhìn lấy, tôi ở ngoài, em ở trong…
Mùi hương hoa nhẹ nhàng đầy ấm áp ấy lan tỏa khắp căn phòng làm cho tâm trạng, tinh thần trở nên thoải mái hơn bao giờ hết, tôi đã thấy được khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm ấy kèm với đôi môi cũng mỏng manh màu hồng hơi đỏ khác chỗ đó của Bạch Yến, em hơi ngạc nhiên với hành động của tôi, thật ra thì chỉ muốn đùa thôi chứ ai mà làm chuyện đó giữa căn nhà rộng lớn thế này chứ nhưng…
-Phịch.
-Trả nè, híhí – Em xô tôi ra rồi ném thẳng cái hộp bánh hình chữ nhật đấy vào mặt tôi.
Em chạy đi ra với nụ cười tươi rối để lại một cái gì đó uất ức từ tôi, công nhận đang ngắm nhìn khuôn mặt ấy mê say thì lại bị người ta cho một gáo nước lạnh vào mặt, tiếc thật mà…
Hôm nay là chủ nhật nên bố và mẹ không đi làm nên quyết định đi vào trường với mấy thằng con trai quý tử của mình xem nó thi như thế nào, lại một áp lực đè nặng lên đôi vai của tôi khi có cả gia đình quan sát.
Tôi xin phép đi trước bằng xe đạp do lãnh trách nhiệm đến nhà mấy thằng bạn cô hồn hú nó,nhà thằng Chung, rồi nhà thằng Tùng,.. chạy vòng mệt lòi con mắt ếch ra chứ chẳng đùa, cuối cùng cũng đến cái địa điểm mà đã hẹn nhau trước đó chính là giao lộ Lý Tự Trọng nơi mà thẳng tiến là đến trường ngay lặp tức. Ai cũng có mặt đầy đủ cả, Bạch Mai, Bạch Yến, Như, Tùng, Hùng,…
-Let’go- Câu ra quân quen thuộc.
Vào đêm khuya cả rằm tháng tám náo nhiệt hẵn lên với những chiếc đèn trung thu từ ngôi sao đến những chiếc đèn ông lân trên tay những đứa trẻ nô đùa trước sân nhà, bên trong đâu đó là hương vị trà với làn khói nghi ngút bên những chiếc bánh trung thu,bánh in cúng trăng rằm còn đang ở trên bàn thờ tổ tiên.
Không khí hai bên vệ đường náo nhiệt hẳn lên, cái không khí ấy cũng làm tăng thêm một nỗi niềm gì đó trong con người chúng tôi, những đoàn học sinh của THPT PCT với chiếc đèn pin nhỏ nhắn thẳng tiến đến trường mình.
-Hế hế, ăn bánh chưa mấy chú – Thằng Đức lên tiếng khi chở con nhỏ Trang.
-Đừng nhắc,hix.. chưa được ăn, thèm quá – Bà Kiều Oanh ra vẻ tội nghiệp.
-Hế hế, một tý làm tăng hai không mấy chú – Thằng Tùng đưa ra ý kiến.
-Quất
-Chơi
-Dân chơi sợ đệch gì mưa rơi
-Let’go
-…
Thế là ban chỉ huy tối cao đã duyệt chương trình tăng hai của đám học sinh ngỗ nghịch, tình hình có thể miêu tả thế này, chỉ có 4 người chúng tôi gồm Bạch Yến, Như, Mai và tôi là chạy xe riêng còn mấy đứa kia thì một nam một nữ nhìn cứ thích thích sau ấy.
-Biết thế lúc nãy đèo Như được rồi – Tôi nói thầm trong bụng.
Ở đâu đó…
-Hên là chuyện đó không xảy ra, chứ mầy đèo xong thì ăn cám con à.
Ở dưới…
Trong tiếng nói cười vui vẻ cùng với ánh sáng đỏ rực của những chiếc đèn trung thu được chính quyền treo lên con đường ấy, một nỗi niềm sung sướng dân trào, tôi là thích cái ngày trung thu rồi đấy nhé.
Mấy đứa trước cũng có đi chơi trung thu nhưng trung thu năm nay hứa hẹn sẽ vui hơn những năm trước…
Không lâu sau đám bọn tôi đã có mặt trước sân trường THPT PCT, bầu trời đã được che khuất bằng một chiếc dù nhưng chính giữa có một lỗ hỏng có thể nhìn thấy mặt trăng tròn đầythơ một vào ngày rằm âm lịch.
Không gian chiềm trong bóng tối, tôi chỉ thấy ở khuôn viên A và B toàn là người với người,số lượng cực kì đông, đâu đó cũng có những chiếc đèn ông sao, ròi con cá làm bằng tre theo sự sáng tạo của học sinh được tỏa sáng khắp sân trường. Chính giữa nơi thường là khán đài để làm chào cờ thì hôm nay chính là sân khấu văn nghệ. Á,nói đến đấy phải nói đến thằng Đức, nó ăn mặc chẳng khác gì một ca sĩ, với vẻ đẹp trai sẵn có càng tô đậm thêm, nhìn mà phát ghen tỵ. Tôi mặc một chiếc quần Jean ngã màu đen , ngồi suy nghĩ, lựa chọn hết cái áo này đến cái áo khác thì quyết định chọn cái áo sơ mi sọc đen ấy, trong cũng bảnh trai chứ có đùa đâu.
Không gian tối om chỉ có những ánh đèn pin soi rọi với nhau, chúng tôi cực khổ lắm mới tìm được giáo viên chủ nhiệm của mình, thầy đang ngồi trong văn phòng đoàn nghe những chỉ đạo của ban giáo hiệu nhà trường về trò chơi hôm nay. Công nhận trường gì mà đông người thật, đâu đó cũng có những phụ huynh học sinh, không khó để bắt gặp bố tôi đang đứng nói chuyện với những anh chiến sĩ công an đang làm nhiệm vụ bảo vệ an ninh cho khu vực đông người của nhà trường tại khu A. Do số lượng đông nên các chiến sĩ công an cũng được triển khai để đem đến cái mùa trung thu lành mạnh cho đám thanh thiếu niên.
Lúc nhỏ nghe người ta nói đến lớp 10 thì không có tổ chức trung thu do lớn hết rồi nhưng bây giờ tôi thấy mình đang như được sống lại vào cái thời tuổi thơ, Ai bảo lớn không được chơi đèn lồng, ăn bánh trung thu ? Ai bảo trường THPT không tổ chức đêm trung thu chứ ?
-Ừa, vào nhà đi nhé.
-Ngốc ơi, ngốc à, tớ đang ở nhà chứ ở đâu ^_^, hihi – Em che miệng cười khúc khích trước vẻ ngây ngố của tôi.
-À… ừ, về nhé– Tôi chẳng dám ở lại thêm tý nữa nếu không muốn mình trở thành một thằng đại ngốc.
-Hihi, cẩn thận.
Một mùi hương hoa đầy tao nhã thuần khiết ở trong khu nhà của em, không khí còn dễ chịu hơn khu vườn nhà tôi, chỉ muốn ở đó chứ chẳng muốn về tý nào nhưng nhà đó của người ta mà.
Tôi đạp xe về đến nhà nhưng không thấy Như ở đâu, hỏi cả bố và mẹ nhưng họ đều lắc đầu không biết, mấy người con gái này đầy kì lạ thật . Khuya đến trong bàn ăn cơm cũng vắng mặt em, chẳng thấy đâu cả, không biết có phải thường xuyên ăn đồ ăn em nấu nên quen rồi, có vài món mẫu thân mình nấu lại thấy lạ miệng ăn không vào tý nào,khổ thật đấy chứ.
Ăn xong bữa cơm thì cũng đã vào tấm 19h tối chạy vọt lên phòng, đem bộ quàn áo trong cái bọc mà Bạch Yến đưa cho, tôi cũng có tý bất ngờ, trong đó kèm theo một chiếc áo sơ mi sọc đen trong rất quý phái còn nguyên si chưa khui hàng, khỏi phải nói tôi để vào tủ dù rất muốn trả lại cho em nhưng điều đó chắc nằm mơ quá, còn bộ đồ đi học của tôi đã được giặt thơm phức kèm theo là mùi nước hoa của em có trong đấy.Tôi ôm lấy chiếc áo mà ngửi giống một thằng khùng, nước hoa gì mà mê ly thế này.
Treo bộ đồ đi học với chiếc áo em tặng vào tủ hết, tự nhiên làm thế cũng không biết lý do tại sao nhưng sau này tôi biết rằng điều mình làm rất hợp lý và giúp ích cho một số chuyện sau này. Lôi tập sách anh văn ra tụng vài chữ để mai đối phó với ông thầy khó tính ấy nhưng…khò…khò…khò… cái đời học sinh nó là thế.
Cũng may mắn cho tôi là cái hôm đó không có trả bài nhưng cũng bị tra tấn quyết liệt như mọi hôm, đối với người thầy đó tôi không biết đường đâu mà lần, khỏi thấy ớn luôn đó, có một điều ước, sẽ ước ngay là học giỏi môn anh văn để trả thù…trả thù..
Cái ngày đi học hôm ấy cũng trôi qua thật là nhanh chóng, chẳng có gì đặc sắc ngoài chuyện thằng Tùng chém gió cực kì hay sắp thành bão về cái bàn thắng nó ghi, thằng Sang cũng không thua kém khi lựa chọn ba người đẹp để chém gió. Bó tay với lũ bạn này, có khi nào vì một người con gái nào đó đánh đấm với nhau không nhỉ ?
Ngày hôm sau thứ 7…
Sau khi những màn báo cáo, “ đấu tranh “ với “ tội phạm “ xong xuôi thì đến một cái phần mà không ai để ý đến..
-Ngày mai là rằm tháng tám âm lịch cũng là Trung Thu, trường sẽ tổ chức một đêm trung thu kèm với văn nghệ.
Lớp mình sẽ cử ra 1 bạn tham gia văn nghệ, và 8 bạn chia thành 2 đội chơi mật mã đêm trăng vào ngày mai. – Thầy Khánh nhắc cái đều mà đám học trò chúng tôi quên đi mất ngày mai là một ngày trọng đại trong năm.
Không khí ồn ào đã được khơi dậy…
-Một tý quên mất rồi.
-Hế hế, ngày mai trung thu.
-Ốh yes.. đi chơi đêm
-Tuyệt vời ông mặt trời.
-ước gì có bạn gái dẫn đi chơi nhỉ – Tôi đưa càm lên ước.
-Uớc gì hắn biến mất nhỉ – Bà Huyền trêu tôi.
-Hế hế, bậy bà, ông Tâm biến mất thì ba người đẹp trong lớp mình yêu ai – Bà Trân lên tiếng cũng với chủ đề bơm đểu.
-Cái bạn này– Bạch Yến lên tiếng.
-Gì thế bà –Bạch Mai cũng tỏ ra một vẻ khó chịu.
-…
-…
-Thầy ơi, em xin biểu diễn nghệ thuật – Thằng Đức xạo đứng lên.
-Hả ?
-Đệch mầy đùa à – Tôi trố mắt
-Phải không vậy trời – Bà Quỳnh làm dạng như xỉu.
-Biết HÓT cơ à ^+^ – Bà Kiều Oanh tỏ ra nghi vấn
-Tao nghe có nhằm không nhỉ ?
-Thằng này định kinh doanh bán dép nè.
-hế hế, im lặng nào – Thằng Hùng đứng dậy phát biểu
Và…
-Tèn tén ten…tết trung thu em…là…em… đốt đèn đi tu…xén …xén…xen ^+^ – Câu hát bá đạo nhất mọi thời đại.
-há há.
-Hay, haha
-Vãi lọ thằng này.
-Khùng hết chỗ nói, haha
Cả lớp ôm bụng mà cười, cả thầy cũng thế một câu hát chỉ là ngẫu hứng nhưng nó lại là điều để người ta nhớ đến mãi không thể nào quên được và nó được chúng tôi bầu chọn là “câu hát bất hủ nhất của lớp 10A3 “. Một kỷ niệm tuy nhỏ thôi nhưng nó khó tàn phai, cái tuổi học trò đầy ngỗ nghịch nhưng đầy dễ thương, đáng yêu đúng không..
Sau khi bầu qua bầu lại và số phận bắt đầu đẩy đưa từ đây, tôi ở chung nhóm với Bạch Yến,Nguyệt, Đức, Kiệt, còn nhóm kia gồm Bạch Mai, Tố Như, Tùng, Hùng. Có thể nói về trình độ chắc chắn rằng hai đội của lớp 10A3 có thể đi sâu vào vòng trong của cuộc thi đấu, vì mỗi bên đều có người con gái thông minh sắc sảo mà cả trường này ai cũng hâm mộ hết.
Trò chơi không được tiết lộ thông tin gì khác ngoài những việc ở trên đó, ngay cả thể lệ như thế nào cũng không ai biết, thầy chủ nhiệm bảo rằng cũng không biết vì ban chỉ huy đoàn TNCS Hố Chí Minh của trường không tiết lộ môt cái gì cả. Thế là chúng tôi trên tinh thần chuẩn bị tri thức với những câu đố đầy oái ăm vào ngày mai, một ngày đầy bánh trung thu trong bụng, hế hế ^_^.
…
Chiều ngày chủ nhật ngày 18 tháng 9…
-Ế Ế, bánh của tớ chứ bộ – Tôi bị em giành trên tay cái bánh trung thu ngon lành,
-Hí hí, của tớ nhé – Như vênh mặt lên trêu tôi.
-Trả đi mòa.– Tôi nũng nịu
-Hihi, hem có chuyện đó đâu.
Vì cái miếng ăn hai đứa tôi làm như mèo với chuột, rượt nhau từ dưới nhà lên đến tận lầu, cuối cùng em chạy vào phòng của mình, chưa kịp đóng cửa lại tôi đã nắm lấy cái then cửa lại, kì này nghĩ rằng mình sẽ chắc chắn bắt được em và giành lại chiếc bánh thơm ngon kia.
-hé hé, chạy đâu cho thoát – Tôi làm mặt nham hiểm.
-Èo. – Em lùi về phía sau khi tôi tiến lại gần.
Em càng bước tôi càng tiến với vẻ mặt nham hiểm muốn đoạt lấy cái hộp bánh ấy, cuối cùng em cũng vào ngay cái góc tường hết chỗ để lùi, kì này tôi đã giành chiến thắng, muốn đùa thêm tý nữa nên đưa mặt lại gần gần… hai khuôn mặt của hai người gần nhau hơn bao giờ, hai đôi mắt nhìn lấy, tôi ở ngoài, em ở trong…
Mùi hương hoa nhẹ nhàng đầy ấm áp ấy lan tỏa khắp căn phòng làm cho tâm trạng, tinh thần trở nên thoải mái hơn bao giờ hết, tôi đã thấy được khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm ấy kèm với đôi môi cũng mỏng manh màu hồng hơi đỏ khác chỗ đó của Bạch Yến, em hơi ngạc nhiên với hành động của tôi, thật ra thì chỉ muốn đùa thôi chứ ai mà làm chuyện đó giữa căn nhà rộng lớn thế này chứ nhưng…
-Phịch.
-Trả nè, híhí – Em xô tôi ra rồi ném thẳng cái hộp bánh hình chữ nhật đấy vào mặt tôi.
Em chạy đi ra với nụ cười tươi rối để lại một cái gì đó uất ức từ tôi, công nhận đang ngắm nhìn khuôn mặt ấy mê say thì lại bị người ta cho một gáo nước lạnh vào mặt, tiếc thật mà…
Hôm nay là chủ nhật nên bố và mẹ không đi làm nên quyết định đi vào trường với mấy thằng con trai quý tử của mình xem nó thi như thế nào, lại một áp lực đè nặng lên đôi vai của tôi khi có cả gia đình quan sát.
Tôi xin phép đi trước bằng xe đạp do lãnh trách nhiệm đến nhà mấy thằng bạn cô hồn hú nó,nhà thằng Chung, rồi nhà thằng Tùng,.. chạy vòng mệt lòi con mắt ếch ra chứ chẳng đùa, cuối cùng cũng đến cái địa điểm mà đã hẹn nhau trước đó chính là giao lộ Lý Tự Trọng nơi mà thẳng tiến là đến trường ngay lặp tức. Ai cũng có mặt đầy đủ cả, Bạch Mai, Bạch Yến, Như, Tùng, Hùng,…
-Let’go- Câu ra quân quen thuộc.
Vào đêm khuya cả rằm tháng tám náo nhiệt hẵn lên với những chiếc đèn trung thu từ ngôi sao đến những chiếc đèn ông lân trên tay những đứa trẻ nô đùa trước sân nhà, bên trong đâu đó là hương vị trà với làn khói nghi ngút bên những chiếc bánh trung thu,bánh in cúng trăng rằm còn đang ở trên bàn thờ tổ tiên.
Không khí hai bên vệ đường náo nhiệt hẳn lên, cái không khí ấy cũng làm tăng thêm một nỗi niềm gì đó trong con người chúng tôi, những đoàn học sinh của THPT PCT với chiếc đèn pin nhỏ nhắn thẳng tiến đến trường mình.
-Hế hế, ăn bánh chưa mấy chú – Thằng Đức lên tiếng khi chở con nhỏ Trang.
-Đừng nhắc,hix.. chưa được ăn, thèm quá – Bà Kiều Oanh ra vẻ tội nghiệp.
-Hế hế, một tý làm tăng hai không mấy chú – Thằng Tùng đưa ra ý kiến.
-Quất
-Chơi
-Dân chơi sợ đệch gì mưa rơi
-Let’go
-…
Thế là ban chỉ huy tối cao đã duyệt chương trình tăng hai của đám học sinh ngỗ nghịch, tình hình có thể miêu tả thế này, chỉ có 4 người chúng tôi gồm Bạch Yến, Như, Mai và tôi là chạy xe riêng còn mấy đứa kia thì một nam một nữ nhìn cứ thích thích sau ấy.
-Biết thế lúc nãy đèo Như được rồi – Tôi nói thầm trong bụng.
Ở đâu đó…
-Hên là chuyện đó không xảy ra, chứ mầy đèo xong thì ăn cám con à.
Ở dưới…
Trong tiếng nói cười vui vẻ cùng với ánh sáng đỏ rực của những chiếc đèn trung thu được chính quyền treo lên con đường ấy, một nỗi niềm sung sướng dân trào, tôi là thích cái ngày trung thu rồi đấy nhé.
Mấy đứa trước cũng có đi chơi trung thu nhưng trung thu năm nay hứa hẹn sẽ vui hơn những năm trước…
Không lâu sau đám bọn tôi đã có mặt trước sân trường THPT PCT, bầu trời đã được che khuất bằng một chiếc dù nhưng chính giữa có một lỗ hỏng có thể nhìn thấy mặt trăng tròn đầythơ một vào ngày rằm âm lịch.
Không gian chiềm trong bóng tối, tôi chỉ thấy ở khuôn viên A và B toàn là người với người,số lượng cực kì đông, đâu đó cũng có những chiếc đèn ông sao, ròi con cá làm bằng tre theo sự sáng tạo của học sinh được tỏa sáng khắp sân trường. Chính giữa nơi thường là khán đài để làm chào cờ thì hôm nay chính là sân khấu văn nghệ. Á,nói đến đấy phải nói đến thằng Đức, nó ăn mặc chẳng khác gì một ca sĩ, với vẻ đẹp trai sẵn có càng tô đậm thêm, nhìn mà phát ghen tỵ. Tôi mặc một chiếc quần Jean ngã màu đen , ngồi suy nghĩ, lựa chọn hết cái áo này đến cái áo khác thì quyết định chọn cái áo sơ mi sọc đen ấy, trong cũng bảnh trai chứ có đùa đâu.
Không gian tối om chỉ có những ánh đèn pin soi rọi với nhau, chúng tôi cực khổ lắm mới tìm được giáo viên chủ nhiệm của mình, thầy đang ngồi trong văn phòng đoàn nghe những chỉ đạo của ban giáo hiệu nhà trường về trò chơi hôm nay. Công nhận trường gì mà đông người thật, đâu đó cũng có những phụ huynh học sinh, không khó để bắt gặp bố tôi đang đứng nói chuyện với những anh chiến sĩ công an đang làm nhiệm vụ bảo vệ an ninh cho khu vực đông người của nhà trường tại khu A. Do số lượng đông nên các chiến sĩ công an cũng được triển khai để đem đến cái mùa trung thu lành mạnh cho đám thanh thiếu niên.
Lúc nhỏ nghe người ta nói đến lớp 10 thì không có tổ chức trung thu do lớn hết rồi nhưng bây giờ tôi thấy mình đang như được sống lại vào cái thời tuổi thơ, Ai bảo lớn không được chơi đèn lồng, ăn bánh trung thu ? Ai bảo trường THPT không tổ chức đêm trung thu chứ ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.