Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 79

CS2T

23/09/2013

Cú sút đi theo quỹ đạo rất nguy hiểm, thủ môn đội bạn đã đoán chính xác hướng đi của bóng như có một sự gì đó ở cú nhảy của anh ta, tôi thì đứng chôn chân một chỗ sau cú sút ấy, chỉ biết đưa ánh mắt nhìn xung quanh, không khí bỗng chốt chìm vào im lặng trong khoảng thời gian ngắn để nhìn xem quả bóng ấy sẽ ra sau…

-Víu

-…

-Binh – Rất tiếc nó đập xà ngang.

Tiếng còi kết thúc trận đấu chưa vang lên, thủ môn đã nằm xuống đất sau cú nhảy lên góc cao khung thành bên trái, tôi chớp ngay cơ hội đó chạy đến nơi bóng đang bay bổng ra..

-Áp sát vào mấy em, chưa hết giờ – thầy Khánh lên tiếng.

Thế là tôi đã chạm được chân vào bóng, đang nằm gọn nhưng hàng phòng thủ đội bạn đã đứng dày đặc ở khung thành nên một cú sút bồi nhanh là điều không thể nào diễn ra, nhanh chóng, xoay trọng tâm của toàn cơ thể kèm theo trái bóng, tôi co chân phải lên…

-Víu

-….

Một lần nữa khán giả trên sân lại im lặng đến từng hơi thở để xem đường đi của quả bóng ấy, thật là một trận đấu đưa con người ta đi từ cảm xúc này đến cảm xúc khác, thật khó diễn tả. Cú sút đã được tung ra với lực đi ở tấm cao rất căng, tôi mất đã nên té xuống đất sau khi thực hiện xong cú sút… đã bất lực…

-Binh – Xà ngang lại từ chối bàn thắng của tôi.

-…

-…

Sau khi trái bóng vội xà ngang đi ra, tôi biết rằng bao nhiêu công sức của mình nãy giờ đổ xong đổ biển sạch sẽ, không còn gì cả, nằm ngay tại sân cỏ ấy, một trận đấu đầy mệt mỏi và số đên nó ám ảnh.

-Ác, hai trái dội xà ngang đủ hai.

-10A3 xui rồi.

-Xin lỗi số bạn quá đen.

-Sút đẹp thế kia mà đi vào xà ngang.

-Bẻ chân bỏ cho rồi.

-Thích xà ngang à ?

-….

Cả sân thi đấu,ai cũng lấy làm tiếc cho tôi, thằng cầu thủ không có chân ghi bàn ở trận đấu này, phải nói là rất mệt mỏi, những công sức ấy, những hi vọng dù nhỏ nhoi nhưng cuối cùng nhận được con số không.

-Hế hế, hòa thôi không có gì đâu chú – Ẩn sau nụ cười của thằng Chung là một cái gì đó buồn lắm.

-Không sao, mới trận đấu

-Đứng dậy nào – thằng Hùng đưa tay

Tôi nắm lấy tay nó đứng lên, đến lúc này thì toàn bộ những người trong sân đến chia buồn với tôi, phải nói cái số hôm nay nó đen.

-Không sao đâu cậu – Bạch Mai an ủi.

-Đừng buồn nhé – Bà Trân cũng đến an ủi thằng bạn.

-Không sao, khởi đầu thế cũng coi là một thành công rồi, còn dài mà – Những triết lý hiếm thấy của bà Quỳnh.

-Mấy em làm thế tốt lắm rồi – thầy Khánh cũng an ủi tôi.

-Dạ. – Tôi đứng dậy, dù gì vẫn còn nhiều cơ hội.

Kết thúc trận đấu lũ lượt người ra về, đó cũng là thời gian để bọn tôi nói chuyện với nhau, nhận được rất nhiều lời an ủi. Hình như mỗi lần tôi vấp ngã thì luôn luôn có một người nào đó bên cạnh, đưa tay cho tôi, để đứng dậy. Không có gì thể chia cách tình bạn… dù đó là thứ gì thuộc tinh thần hoặc vật chất. Sống trong xã hội này ít nhất bạn phải có một người thân, cùng giới hoặc khác giới, đến lúc mình nguy hiểm, khó khăn thì bạn sẽ hiểu được giá trị của nó lớn gấp bao nhiêu lần.

Tôi dẫn xe ra về với một tâm trạng không vui cũng không buồn, dù gì cũng được một điểm trong trận thi đấu đầu tiên thì không thể nào nói là một sự thất bại cho được.

Ngày chủ nhật ấy cũng trôi qua với những trận đấu đầy kịch tính đến từng phút từng giây…

Tối hôm đó, lại nhã hứng với chiếc sáo trúc, tôi lấy ra, làm một vài bản, trong số những bản sáo trúc mà mình biết chơi thì thích nhất là Trăng và Tuyết hoa thần kiếm ( thêm đàn cầm nữa thì khỏi chê ). Làm giống một ông cụ non lắm, pha bình trà nóng hổi, đặt xuống nền nhà, đứng ngắm lên những vì sao sang tỏa nơi trời cao, nơi mà tượng trưng sự cao vời vợi với những niềm hy vọng không nguôi….

Tiếng sáo trúc thanh thoát theo những cơn gió thoảng qua, nhìn giống một lãng tử phong trần đang đứng giữa muôn rừng, đó là cảm nhận lúc đó, thoải mái cả tâm hồn, bao nhiêu mệt mỏi đau đớn xua tan đi hết. Nhường chỗ cho sự bình yên…



“ Hỡi gian thế…

Bao người ngậm ngùi…

Vì tình…

Vì hận…

Phiền não đã hết cõi lòng vắng lạnh..

Hoa tuyết rơi lả tả giữa gió bụi mênh mang…

Lẽ nào ước vọng chẳng thể nào thành…

Nhìn chân trời thẳm xa lòng nhớ về duyên tình năm nao…

Hận không thể quên..

Ôi trái tim khờ dại

Chuyện xưa đã gắng vùi nay lại về… “

Tiếng sao trúc thoang thoảng cùng làn gió dịu mát… những ngôi sao trên bầu trời tĩnh mịt đang lấp lánh như muốn nhảy muốn cùng nhịp hát.. ôi một ngày của sự bình yên và thanh thản nhưng lắm gian truân… Khò khò…

Những ngày đi học của tuần tiếp theo vẫn bình thường theo đúng như một cái gì đó lập trình sẵn, không có tiết mục gì đặc sắc cả, ngoài những chuyện ngỗ nghịch của học trò, nói đến đây thì môn anh văn tôi có tiến bộ đấy làm hai bài kiểm tra được 6 điểm với 7 đấy, nhờ hai người đẹp ở trên cực khổ giúp đỡ và hai người họ bị đánh dấu bài trừ 3 điểm. Có một điều gì đó thấy lỗi lầm mình gây ra quá lớn không biết chuộc tội thế này..

-Hây, xin lỗi nhé – Ra chơi tôi phóng lên.

-Có gì đâu. – Như tròn xoe mắt.

-Ngốc quá đi, 7 điểm này – Khỏi nói Bạch Yến với Như bá đạo môn anh văn, họ được mười điểm trừ 3 thì còn bảy đâu giống một thằng như tôi.

-Hix.. thấy có tội quá – Tôi thú nhận.

-Đồ khùng – Như nói rồi bước đi.

-Ơ – Tôi chỉ nói được một chữ.

Người con gái gì đâu kì ghê, mình đã thấy sai rồi lên xin lỗi thế mà nhận được cái gì chứ toàn những câu nói ngắn gọn xúc tích nhưng hàm ý của nó như biển cả bao la. Con gái là sinh vật khó hiểu nhất.

-Hihi, học bài đi ngốc. – Bạch Yến em vẫn như ngày nào.

-Ừa,.. à chủ nhật rảnh không – Tôi quyết định chuộc tội.

-Rảnh nè, có gì không ?

-À.. không – Tôi chợt nghĩ ra một âm mưu.

Thế trong những ngày còn lại tôi tất bật chuẩn bị âm mưu vô cùng to lớn của mình, cuối cùng ngày chủ nhật cũng đã đến… Tuổi học trò đáng nhớ.

Sáng chủ nhật, ngày 16, tháng 10…

-Kính… coong – Tôi bấm chuông.

-Qua sớm thế mầy – Thằng Chung ể oải bước ra.

-Keke, làm nhanh cho nó nóng, mầy điện tụi kia lại đi – Tôi dẫn xe vào nhà.

Hôm nay chủ nhật nên bố mẹ thằng Chung về quê thăm gia đình bên nội bên ngoại nên chúng tôi có thể chơi tẹt ga ở đây mà không sợ gì vì đến 3 ngày hôm sau mới về. Đợi một lúc sau thì thấy đám bạn cô hồn của mình đã đến đầy đủ…

-Hế hế, đồ ăn đâu ? – thằng Sang chưa ăn sáng.

-Đậu măng nhà mầy, đi mua về nấu mới có chứ.

-Tụi mầy định chiều mai không đá bóng à ? – Thằng Hùng nhắc đến trận đá bóng thứ hai vào chiều mai.

-Ngày mai là chuyện của ngày mai, ăn nhậu cái đã – thằng Tùng sung sức.

-Thôi, đi mua đồ ăn, thằng nào đi với tao – Tôi nhìn bọn nó.



-…

-…

Cả bọn im lặng đứng nhìn nhau chứ chẳng dám nói nên lời gì cả vì rằng chắc chắn đám con trai trong đây không ai biết nấu ăn với đi chợ cả.

-Thôi xong rồi. – Tôi vỗ trán.

-Cứ tưởng nó kêu đến ăn thôi.

-Tao bó tay với chuyện đó.

-Nói về trình chém gió, đá bóng thì anh mầy không sợ bọn bây nhưng về kỹ thuật nấu nướng anh xin lên phường. – thằng Đức trình bày sự việc.

-Đệch thế sao giờ ? – Thằng Chung nhìn cả bọn.

-Mua sẵn đi – Thằng Khôi đưa ra ý kiến

-Duyệt.

-Chuẩn hơn chữ chuẩn.

-Lẫu bò nè,bò né nầy, mợ có tiền là được.

-Mua đi

-Thế để tao điện – thằng Chung rành mấy vụ này.

Một lát sau người ta đem lại một thùng bia 333 với hai lẩu bò kèm với đồ hải biển gồm ghẹ, cua luộc, sò huyết hấp nước dừa…

-Đã quá bây ơi.

-Quốc đi.

-Ế Ế, chưa được, còn đám con gái nữa làm gì ? – Tôi nhớ đến.

-Mẹ, đói bụng quá – thằng Sang vò vò cái bụng.

-Bây giờ tao với tụi mầy chia ra, đến nhà từng đứa con gái, rủ tụi nó đến đây. Như đi chơi rồi không có nhà đâu ( em đi bộ với mẹ tôi ). – Tôi ra mệnh lệnh.

-Cơm đến miệng chưa được ăn.

-Sáng bị nó đày như tù ấy.

-Nãn vãi ra.

-Tao đói quá…

-ĐI NHANH.

Thế là bảy anh tài chia nhau đi đến nhà những đứa con gái trong nhóm bọn mình, tôi thì chỉ biết nhà Mai và Bạch Yến, mục đích tổ chức hôm nay cũng muốn tạ ơn hai người con gái xinh đẹp ấy nhưng đi chơi hết một nên người tôi đến nhà là Bạch Yến.

Chạy từ Trần Hưng Đạo sang 30/4 mệt vãi ra, những ánh nắng gay gắt của buổi sáng kèm với những hạt bụi li ti của xe cộ làm cho không khí trở nên ngột ngạt nơi trốn thị thành ồn ào.

Tôi phóng nhanh vào con đường huyền thoại ấy để tận hưởng không khí mát lành với những tán lá cây phượng che mát, đâu đó cũng có tiếng chim ríu rít hót vang tạo nên một bầu trời yên lành.

Để cái cổng màu xanh ấy, dừng xe lại trước nhà…

-Kính…coong – Bấm chuông tỏ ra một người lễ phép.

Tôi đậu xe ở đó rồi ngắm nhìn mái ngói của căn nhà sang trọng ấy, bỗng nghe thấy tiếng nói xì xào ở bên trong nhà, lúc này cũng có tiếng dép loạt xoạt bước ra…

-Cạch – Tiếng mở khóa cánh.

-Hihi, chào –Tôi nhe răng cười.

-Hihi, bất ngờ chưa kìa – Em nghiêng đầu dễ thương.

-Vào nhà đi –Em mở toạt cảnh ra cho tôi dẫn xe vào.

Thấy sáng sớm đứng trước cổng nhà người ta nói chuyện thì có một tý gì đó gọi là mất lịch sự nên tôi dẫn xe vào, dự tính rằng một tý em mời nói rồi rủ đi chơi luôn, dù gì cũng là con gái mà. Nhưng khi dẫn xe vào nhà thì tôi phát hiện lúc này trong sân nhà ngoài chiếc ô tô quen thuộc thì có thêm một chiếc nữa đậu cạnh bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook