Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 87

CS2T

23/09/2013

Bản nhạc ấy dù có thế nào đi chăng nữa thì tôi chẳng bao giờ quên, chẳng bao giờ. Êm đềm nhẹ nhàng như một làn nước trôi giữa khu rừng mênh mông đầy yên tĩnh. Có thể nói thanh thót đến từng phút từng giây, những hương hoa đó rất thích hợp trong một không gian như thế. Em từ từ đứng dậy, một cách nhẹ nhàng, nhìn ra không gian yên tĩnh ngoài sân thượng, đâu đó cũng thấy được những vì sao đang sáng tỏa.

Dáng người mảnh mai ấy từ từ bước lại, trên khuôn mặt có một nét gì đó vui vẻ với nụ cười đầy xinh xắn. Trong cơ thể tôi lúc đấy từ một thằng đang bệnh, sốt cao mệt mỏi cả người khi nghe xong bản nhạc ấy thì chuyển sang một trạng thái khác. Những thứ ấy do bệnh tật đem lại bị tiếng nhạc ấy xua đi, biến đi mất trong con người tôi, cảm thấy mình đã khỏe.

-Hihi – Em vén tóc sang một bên

-Bài gì thế cậu?

-Betrayal ạ. –Em ngồi xuống bên cạnh tôi.

Mùi hương quen thuộc từ mái tóc, từ cơ thể em lan tỏa chỗ tôi đang ngồi, mùi hương ấy đặc biệt hơn những chậu hoa đang hiện hữu trong sân, nó lấn chiếm tất cả với một cái gì đó rất đặc biệt, thuần khiết, tao nhã, nhẹ nhàng.

-Hay không ? –Em quay sang khi tôi thấy đang đắn đo suy nghĩ.

-hỏng hay tý nào – Tôi lắc đầu ngao ngán.

-Hix.. tớ nói không hay rồi mà – Vẻ mặt xinh đẹp kiều diễm ấy tự nhiên ủ rượi xuống.

-Ừa, không hay ở chỗ nếu cậu không hát bài ấy cho tớ nghe, chứ thật ra về giọng hát, tiếng đàn và lời nhạc dù là tiếng anh tớ không biết gì cả nhưng nó rất hay. Không có chỗ nào để chê cả – Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ấy.

Em ngạc nhiên với những gì tôi nói, con người tôi là thế rất ít khi nói chuyện một cách đầy triết lý, có lẽ em bất ngờ vì điều đó.

-Trời, cậu còn sốt cao không thế ? – Em lo lắng đưa bàn tay lên định để lên trán tôi.

Nhưng không hiểu tại sao cánh tay của tôi cũng từ từ được đưa lên, nắm lấy bàn tay đầy ấm áp đang truyền nhiệt sang bàn tay lạnh giá của tôi. Những nhịp tim đầy rối loạn chẳng thành hình gì cả, không gian cũng bỗng chìm trong yên lặng bởi hai con một nam một nữ đang dung ánh mắt long lanh nhìn nhau trong tận sâu thẳm. Trong ánh mắt long lanh ấy đầy những tia sáng nơi nào đó, tôi có thể nhìn thấy chính bản thân mình đang hiện hữu một cách đầy long lanh.

-À… ừ – Tôi chợt ngớ ra với hành động vừa rồi của mình.

Em ngượng ngùng rút bàn tay của mình lại rồi đan xen kẽ với bàn tay kia, đâu đó có một sự ngại không thể tả của cả hai. Hai người đưa ánh mắt nhìn về hai phía, em nhìn ra phía màn đêm đang tĩnh lặng còn tôi thì đưa ánh mắt nhìn những ánh đèn huyền ảo từ bong đèn chùm.

Lại một tình huống đầy bất ngờ và khó đỡ…

-À…

-À…

Hai cái đầu và cái miệng một lần nữa không hẹn nhau mà gặp tại một vị trí gần nhất có thể, không thể nào với tình trạng đó có thể gần hơn được nữa đối với một người bạn.Lần này chính em giải mã cho sự im lặng đấy. Không biết tôi với em có duyên hay sao ấy, cái gì cũng trùng hợp đến bất ngờ…

-Cậu nói trước đi. – Em quay mặt sang một bên.

-À…ừ… – Tôi chẳng biết nói gì khi bị hớp hồn bởi vẻ xinh đẹp của em.

-….. – Em im lặng không nói gì cả.

Tôi thấy thế nên cũng im lặng…

-….

-….

Bài hát im lặng vang lên giữa không gian đầy tĩnh mịt đầy u ám, theo người ta nói trong trường hợp đó người con trai mà hiểu ý người con gái thì sẽ không chuyện gì tốt đẹp hơn. Nhưng có vẻ cái máu ngây thơ trong người tôi quá lớn…



-….

-…. – Tôi cứ quay đầu qua lại nhìn em, rồi nhìn những bông hoa, trong đầu cũng nghĩ đến cái gì đó để bắt chuyện với em nhưng không hiểu tại sao không kiếm ra được cái gì.

Không biết có phải nhát gái không nữa, chứ mỗi ngày chém gió thì ôi thôi rồi khỏi bàn nhé… ta đây đứng vị trí thứ hai thì có người giành vị trí thứ nhất nhé… ^_^

-….

-….

-Đi ngủ thôi cậu, còn bệnh đấy – Giọng nói ngọt ngào ấy bỗng vang lên nhưng trong câu nói có một cái gì đó cản trở, khó nói thật.

-Ừ. – Tôi thì như một đứa ngu.

Tôi từ từ bước lên, nụ cười ấy vẫn nở nhưng đâu đó có một nỗi buồn, không thể nào diễn tả được.Từ từ bước vào căn phòng ấy, người con gái cứ đi theo sau lưng, dù bảo thế nào cũng không chịu về phòng mình khi chưa thấy tôi bước lên giường.

Bỗng ánh đèn đã tắt, tôi chợt nhắm đôi mắt lại chìm vào bóng tối chứ chưa hẳn đi vào giấc ngủ,…Tôi suy nghĩ về những điều trùng hợp và bất ngờ ấy, nhớ lại những ngày đầu gặp em một người con gái xinh đẹp với chiếc áo trắng tinh khôi cùng với một nụ cười tỏa nắng. Cái ngày ấy em đã cướp đi hồn của một thằng con trai mới lên 15 tuổi.Rồi một đứa không hiểu gì biết gì nhiều điều cũng được em chỉ bảo rất nhẹ nhàng…Có thể gọi em như một người chị…. Đến tận bây giờ, lúc tôi đang bệnh, người chăm sóc cũng là em, người quan tâm lo lắng nhất của là em…. Tôi yêu cầu cái gì cũng chấp nhận ngay…

-Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp nhẹ thôi – Tôi tự cho là thế.

Đúng… chỉ là trùng hợp thôi… bạn bè giúp đỡ nhau mà, chắc là không có cái thứ vớ vẩn ấy đâu….khò…khò…khò…

…Trong một căn nhà đầy ấm áp, người con trai ấy đang chìm vào giấc ngủ sâu, một người con gái đang mang trong người một sự tức không thể nói với ai, tức rằng người con trai mà mình xác định là yêu thương không thể nào hiểu được tâm tư những gì mình đang nghĩ. Người con gái ấy chợt nở một nụ cười chán đời. Đúng thế đó giờ chỉ có những thằng con trai theo đuổi cô gái ấy thôi chứ đời nào có chuyện cô lại yêu một người con trai, với lại còn say đắm thế kia… chuyện đời đúng là bất ngờ không thể ai đoán được…

Sáng hôm sau,khoảng 7h45 phút ( tính từ cái thời điểm tôi xoay người nhé… theo nhật ký của Bạch Yến )…

-Làm phiền cháu quá. – Giọng nói ấm áp quen thuộc.

-Hihi, dạ không có gì, Tâm là bạn cháu mà – Giọng nói ngọt ngào của Bạch Yến.

-Cái thằng này, không biết bị gì, tự nhiên đang yên đang lành tắm mưa cho bệnh. – Khỏi phải nói làm gì giọng của bố tôi, luôn đá đểu thằng con trai quý tử của mình.

Đang chìm trong giấc ngủ sâu do lúc mệt mỏi, bệnh sốt hành nên ngủ rất ngon thì tự nhiên thấy nhột nhột ở lưng, linh cảm kinh khủng. Tôi lăn người qua một bên, đang ngủ say mà nhưng tự nhiên ánh mắt của mình sáng lên ( do quay về phía cửa sổ ). Tôi chợt khó chịu trong người, định mở mắt ra thì nghe tiếng nói ai đó trong phòng mình…

-Thằng Tâm sốt cao không cháu. – Giọng của mẹ tôi.

-Dạ, cũng cao bác ạ, cháu có pha thuốc vào nước cho Tâm uống lúc khuya rồi ạ. – Câu nói đầy lễ phép phát ra từ Bạch Yến.

Đoán có chuyện chẳng lành nên tôi hé con mắt ra xem có gì xảy ra thì phát hiện một sự thật đầy phũ và phàng đó là người bố và mẹ mình đang ở trong căn phòng này. Mẹ tôi thì ngồi kế bên giường nói chuyện với Bạch Yến, em thì lễ phép thưa một cách đầy cung kính, người bố thì rất sướng, ngồi ở chiếc bàn tôi cho là làm việc uống từng ngụm trà nóng hổi, đoán chắc là trà do Bạch Yến pha. Nên bố tôi mới chết mê chết mệt mà ngồi đó uống như thế, em pha trà thì miễn chê nhé.

-Nó học hành được không cháu.

-Dạ, Tâm học giỏi lắm bác.

Tự nhiên tôi thấy cái mũi mình cao hơn 3 tấc….

-Thằng này,làm phiền con gái người ta quá, hế hế – Bố tôi ngồi nhăm nhi ly trà nóng hổi,chắc đang sướng lắm nhễ.

-Hihi, dạ không có gì đâu bác. – Có khi nào em đang lấy điểm không nhễ, nói chuyện đầy lễ phép và hiền diệu.

Quả thật nhà nào có một người dâu như em thì thôi nhé… khỏi bàn… cả gia đình sướng nhất là thằng chồng ^_^….

-Bố mẹ cháu đâu, nãy giờ bác không thấy ? – Mẫu thân có vẻ thích Bạch Yến mất rồi.



-Dạ, bố mẹ cháu ở nước ngoài

-Thế cháu ở một mình à ? – Bố liền chen vào.

-Dạ.

-Trời – Mẹ thốt lên một cách đầy kinh ngạc.

-Sặc… – Bố sặc ngụm trà.

-Dạ, hihi.

Tôi lúc đó thì cứ hé hé mở mở con mắt để quan sát tình hình, họ đưa ánh mắt nhìn về phía tôi thì nhanh chóng nhắm lại, trong bụng tự nhiên tự hào khi thấy mình giả nai tốt kinh khủng…

-Thằng Tâm giả vờ vu vơ thế đủ rồi, thức dậy đi. – Bố tôi nhịp nhịp bàn chân.

-ÔI CÁI ĐỆCH –Tôi giật bắn người với câu nói vừa rồi.

Mẹ và Bạch Yến thì đưa mắt nhìn về phía tôi, tình hình như thế thì còn nước nào để chống cự hay giả vờ trốn tránh tiếp tục nữa chứ…

-Hihi. Chào buổi sáng – Tôi gãi đầu cười ^_^ tỏ ra ta đây vô tội.

-Ái chà… chào công tử, ngủ ngon chứ ? – Bố ném ngay một viên đá.

Tự nhiên thấy lạnh sống lưng kinh khủng…

-Dạ, hihi, bố này.

-Hihi, chào buổi sáng – Em cũng lên tiếng với một nụ cười đầy ấm áp

-Hết bệnh chưa con ? – Mẹ luôn là mẹ.

-Dạ, cũng đỡ rồi ạ.

-Có bạn chăm sóc thế kia, không hết mới lạ- Bố với thói quen châm chọt.

-Anh này. – Mẹ dùng ánh mắt đầy băng giá.

Khỏi phải nói dòng máu sợ vợ mà…

-Con đi vệ sinh cá nhân đi – Mẹ dùng ánh mắt trìu mến.

-Dạ.

Được cái phao tôi phóng nhanh xuống dưới nhà, cũng phát hiện ra một điều tình trạng bệnh trong người mình cũng đã khỏi hẳn, bằng chúng là những bước chạy đầy linh hoạt về nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy trong người chỉ còn một tý nào đó của sự mệt mỏi đang ngự trị mà thôi.

Chui vào trong nhà vệ sinh thì đã thấy có một cây bàn chải đánh răng mới toanh đặt ngay ở bồn rửa mặt cùng với một chiếc khăn màu hồng mới, khỏi đoán cũng biết em đã chuẩn bị từ trước. Bỗng nhiên nghĩ đến Như, hai người rất chu đáo, chẳng khác nhau tý nào, xinh đẹp, tài giỏi, nấu ăn ngon, chu đáo,…

Không biết tôi có ngu không nữa, bộ đồ mình đang mặc không phải đồng phục đi học quần tây áo trắng mà thay vào đó là một chiếc quần màu đen cùng với chiếc áo sọc đen trắng,trong rất lịch lãm. Nhìn trong nhà tắm cũng thấy được bộ đồ đi học của tôi đã được giặt sạch sẽ treo lên rất gọn gàng, khỏi phải nói em làm chứ ai vào đây nữa.

Có một niềm vui không thể nào tả được, tôi chỉ ước mãi mãi mình có một người chăm sóc như thế… sướng khỏi phải nói nhễ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook