Chương 89
CS2T
23/09/2013
Thầy Khánh thì đứng ngồi không yên, cứ đứng ở đường biên chỉ đạo suốt, không
ngừng nghỉ cái miệng tý nào, tôi cũng nóng lòng lắm huống gì đối với thầy, nếu
thua thêm trận này thì có lẻ đội bóng nữ sẽ dừng chân tại vòng đấu bảng.
-Bốn người này phối hợp kiểu gì thế nhỉ. – Thằng Tùng cũng bực bội đứng dậy.
-Cứ như đang đùa nhau ấy.
-Người không kèm thì không chuyền, người kèm thì lại chuyền.
-Tao để ý nãy giờ Bạch Yến không chuyền bóng cho Như sút ấy.
-Không lẻ có chiến tranh bây – thằng Hùng nhìn sang tôi.
-Mầy nói có lẻ đúng – Thằng Dương cũng đưa mắt sang.
-Phải không Tâm ? – Thằng Anh là người hỏi.
-Đệch, tao có biết gì đâu mấy cha – Tôi giật bắn người với tài suy luận còn hơn thám tử của lũ bạn.
Những đường chuyền không có một vị trí nào gọi là chuẩn xác, giống kiểu chuyền cho bỏ ghét ấy nhễ. Lớp 10C5 cũng nhận ra điều này, họ bỏ phương án chơi rắn chuyển sang những pha phối hợp đầy sắc sảo, kết quả ở phút 35 lớp tôi nhận bàn thua. Chẳng ai nghĩ đến kết cục nó như thế này…
Thầy Khánh đưa mắt nhìn tôi chẳng khác gì mấy thằng bạn…
-Sao thế thầy– Tôi giật mình.
-Thế này thua chắc rồi. – Thầy lắc đầu ngao ngán bước lại ghế ngồi.
Một mình tôi đứng đấy xem mấy người con gái kia trình diễn mà đầy bực tức. Hiệp một trôi dần về những giây phút cuối cùng, bóng đang ở giữa sân trong chân của bà Ngọc.Nhanh chóng có một tiền đạo có vẻ đang hung hăng tiến đến lấy bóng, Ngọc chuyền nhanh lên cho Bạch Yến đang đứng chôn chân ở đường biên ngang mặt cho những tiếng chỉ đạo của tôi, bực hết thể. Có bóng trong chân, đội hình chạy ào ạt lên chuyển thành tổng tấn công, Bạch Yến cũng dẫn bóng dần dần lên không có dấu hiệu gì cả,các pha đường chuyền phối hợp ngắn trạm với Quỳnh một cách rõ nét. Bà Quỳnh giống một người trung gian giữa ba người con gái ấy, họ đá mà không nhìn nhau, tôi thấy được ánh mắt đó. Những đường chuyền sắc sảo của đội nữ đã xuất hiện, người thầy và cả lớp đứng dậy nhanh chóng, trên khuôn mặt họ có một cái niềm vui không thể nào diễn tả cho bằng được.
Tôi cũng mừng đấy, nghĩ rằng những điều vớ va vớ vẩn lúc nãy chỉ là những suy đoán lung tung.Bóng đang trong chân của Bạch Yến, em dẫn bóng một cách từ tốn như tính cách,quan sát một cách tỷ mỉ, các cầu thủ đội kia chơi một cách đầy thô bạo cho dù rằng họ còn con gái. Tôi có một nỗi niềm lo lắng không thể nào diễn tả hết cho được,sợ họ bị chấn thương.
Nhưng những người con gái ấy đều thông minh, thực hiện đường chuyền ngắn với nhau nhằm một đích tránh chấn thương và kéo giãn đội hình của 10C5, một công đôi việc. Nhanh chóng bóng đã nằm ở khu vực 10 mét ( thật ra sân thi đấu không có thể gọi là chuẩn, do mình thêm một tý mắm muối cho nó hoành tráng ^_^, sân cũng tầm rộng đấy,nam đá mười một người chạy còn chết đấy ) và ở trong chân của Bạch Yến, em đưa mắt quan sát nhanh. Một cơ hội phải nói là hiếm có, khi cầu thủ đội bạn để khoảng trống bên cánh trái cho Như.
-Chuyền cho Như là chắc, trống thế kia – Thằng Chung có cùng suy nghĩ.
-Chuyền đi.
-….
-Víu.
-….
-….
Tôi cũng không tin vào mắt mình đó là một cú sút do chính em thực hiện được nữa, đáng lẽ trong tình huống đó người nhận được bóng có thể là Như mới đúng vì khá trống cộng theo cự ly hợp lý. Không ai ngờ tình huống đó xảy ra, một cú sút chẳng thề dính dán gì đến khung thành cả.
-Bạch Yến làm gì vậy trời . – thằng Khôi vỗ trán.
-Đệch, đùa nhau à, đang thua đấy – thằng Hùng tỏ ra một vẻ thất vọng.
-…
Trên sân những khuôn mặt khó hiểu của bà Quỳnh, Ngọc, Kim, Nguyệt, Huyền hiện rõ, không ai biết Bạch Yến đang làm gì cả… Họ từ từ bước ra sân nhưng đang có ba người con gái xinh đẹp đang còn đứng trên đó.
Họ nói truyện gì đấy, tôi thấy những cử chỉ nhún vai, lắc đầu, khuôn mặt đầy căng thẳng của mỗi người, ngay cả Mai cũng thế. Khán giả trên sân bỏ mặt đi những ánh nắng đầy gay gắt nhường chỗ cho con mắt chiêm ngưỡng ba người con gái như những bông hồng đang đứng trên sân. Tôi bước nhanh lại, trong người cũng bực lắm và muốn hỏi cho ra lẽ.
-Mình không thấy. – Bạch Yến nhún vai.
-Đáng lẽ bạn nên chuyền cho mình chứ ? – Như nhăn mặt.
-Không, chuyền cho mình mới đúng. – Bạch Mai tỏ ra không hài lòng.
-Thế sao hai bạn không giành bóng, để thực hiện theo ý đồ của mình. – Một câu nói đầy oái ăm của Bạch Yến.
Ba cầu thủ xinh đẹp ấy đang đứng lại trên sân tạo nên một hình tam giác vàng, tôi thì từ từ tiến lại gần nhưng nghe thấy những câu nói ấy tự nhiên dũng khí anh hùng lúc nãy biến mất. Cái chân cứ nặng nặng sao ấy, chẳng dám bước lại thêm sợ những quả bom đấy sẽ phát nổ thì tiêu đời. Con gái khi giận trong kinh khủng thật đấy chứ chẳng đùa…
-Ơ, bạn hay quá nhỉ ? Mình cùng một đội mà, chơi bóng tất nhiên phải phối hợp rồi – Bạch Mai nhanh chóng tìm ra lý lẽ để đối đáp.
-Thế lúc nãy mình không dẫn bóng thì bạn có bóng sút à ? – Như cũng thêm vào khi vừa dứt câu.
-Ủa, vậy hả ? tớ nhận bóng từ Quỳnh mà – Khuôn mặt của Bạch Yến không đổi sắc tý nào.
Tôi chẳng dám tiếp cận khu vực đang hiện hữu “ ba quả bom ấy “…. Sợ nó bùm chết mồ tổ ^_^.
-Xin hỏi Quỳnh có bóng từ chân ai ? – Bạch Mai cũng không kém phần.
-Tất nhiên là từ mình rồi, cú sút cuối cùng phải do mình thực hiện. – Như nói một câu hết hồn.
-Bóng trong chân mình, mình có quyền – Bạch Yến cũng cao giọng.
-Như nói thếlà không đúng rồi, vị trí mình tốt hơn bạn – Bạch Mai phản bác ý kiến một cách tế nhị.
-Bạn Yến nói thế thì rõ ràng bạn không tính đồng đội. Thưa bạn, Mai bạn nói thế chẳng khác nào trong một mâm cơm đang có nhiều thức ăn ngon thì có những vị trí không thể ăn được. –Như dẫn một ví dụ cho thuyết phục ^_^.
Nhưng hai người con gái kia xinh đẹp, thông minh, sắc sảo đâu có kém đâu, không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, tôi đứng đấy chẳng biết làm gì nữa, chỉ biết nhìn và nghe những câu nói ấy. Dòng máu gia truyền nó dâng lên, làm lạnh hết cả sống lưng.Không khí xung quanh đầy bàn tán xì xào dù rằng họ không nghe được cuộc trò chuyện giữa ba người họ nhưng nhìn thấy trên khuôn mặt ai cũng căng thẳng kèm theo vẻ băng sương lạnh giá thì có thể đoán được đang chiến tranh lạnh rồi.
-Mình mới biết có cái như thế đấy, vậy mình đã hiểu, nếu có một trong hai thứ, một thứ tốt và xấu chắc chắn rằng bạn cứ chọn tùy ý. – Mai nhún vai với câu nói đầy ngụ ý.
-Sở hữu của ai thì người đó dùng. – Câu nói không đầu cũng không đuôi của Bạch Yến.
-Chưa chắc là của ai, cũng không thể nào khẳng định mình không có quyền ĐƯỢC như thế. – Như nhấn mạnh từ ĐƯỢC.
-Trong tay mình thì mình phải cố gắng giành lấy trong bằng được dù cho người ta không đồng ý – Bạch Mai cũng đưa ra lý lẽ.
3 đôi mắt đầy long lanh kèm với khuôn mặt lạnh giá làm cho không khí trên sân trở nên khó chịu với những ánh nắng gay gắt hơn bao giờ hết. Xung quanh ôi thôi là tiếng người ta nói này nói kia, nhứt cả đầu, tôi đoán chắc đám bạn cũng không dám chạy vào khi thấy người thân nhất trong lớp với họ là tôi đang đứng trời trồng mà nghe ngóng tình hình.
-Thôi, để thế này không được. Cố lên Tâm – Tôi quyết định vào hang cọp.
Hùng dũng,hiên ngang, đầy uy nghiêm từ từ bước từng bước, tiến thẳng lại khu vực mà nhiều người nghĩ là rất nguy hiểm có thể chết người bất cứ lúc nào. Những ánh mắt tên lửa kèm với khuôn mặt đấy xinh đẹp nhưng lạnh giá ấy có thể giết chết người chứ chẳng đùa. Ai yếu tim mà họ làm thế thì thấy căng thẳng ngã ra chết tại chỗ…
-Amen phù hộ cho con nhé ông trời ^_^… – Tôi thầm cầu nguyện.
Tướng đi đầy dũng mãnh giống như một đại tướng, khuôn mặt đầy khí thái của một người anh hùng, ba người họ dừng cuộc cãi nhau lại đưa đôi mắt nhìn lấy thằng con trai ấy…
-….
-….
-….
-….
Không khí chợt chìm trong im lặng, chỉ còn những đôi mắt biết nói. Tôi nhìn qua một lượt khuôn mặt của họ mà thấy những quả bom trong đôi mắt ba người con gái ấy, chuẩn bị ném sang tôi thì phải. Lạnh người kinh khủng…
-À…ừ – Tôi gãi đầu mà cái tay cứ run run ^_^.
Họ tròn xoe mắt nhìn lấy tôi… chẳng hiểu tại sao lúc nãy hùng dũng như một con sư tử, bây giờ thì như một con thỏ xem bị người ta đem ra làm thịt. ÔI vãi cái máu sợ gái ^_^…. Những ánh mắt đấy có thể giết người chứ chẳng đùa.
-Ba…cậu…uống nước – Giọng tôi lấp ba lấp búng.
-Giúp nhau à? – Ba người họ đồng thanh nói ba từ ấy ^_^.
-HẢ ? – Tôi giật bắn cả người.
-Ai kêu cậu đến đây ? – Như lúc này không hiền dịu như mọi khi.
-Cậu ra ngoài kia đi – Bạch Mai cũng thế không nhỏ nhẹ giống mọi ngày.
-Mục đích của cậu là gì ? – Bạch Yến cũng không ngọt ngào, chuyển sang thái độ truy xét.
-À….
-Nói mau ? –Như giằng giọng.
-Nhanh – Mai cũng thế.
Bạch Yến thì chừng đôi mắt long lanh lên… Ba người họ làm ba hành động cùng một lúc, những giọt mồ hôi trên trán tôi đã rơi lã chã, hệ thần kinh lúc đấy đang hiện hữu một chữ thôi, đó là sợ chứ không suy nghĩ ra kế sách gì cả….
-Bốn người này phối hợp kiểu gì thế nhỉ. – Thằng Tùng cũng bực bội đứng dậy.
-Cứ như đang đùa nhau ấy.
-Người không kèm thì không chuyền, người kèm thì lại chuyền.
-Tao để ý nãy giờ Bạch Yến không chuyền bóng cho Như sút ấy.
-Không lẻ có chiến tranh bây – thằng Hùng nhìn sang tôi.
-Mầy nói có lẻ đúng – Thằng Dương cũng đưa mắt sang.
-Phải không Tâm ? – Thằng Anh là người hỏi.
-Đệch, tao có biết gì đâu mấy cha – Tôi giật bắn người với tài suy luận còn hơn thám tử của lũ bạn.
Những đường chuyền không có một vị trí nào gọi là chuẩn xác, giống kiểu chuyền cho bỏ ghét ấy nhễ. Lớp 10C5 cũng nhận ra điều này, họ bỏ phương án chơi rắn chuyển sang những pha phối hợp đầy sắc sảo, kết quả ở phút 35 lớp tôi nhận bàn thua. Chẳng ai nghĩ đến kết cục nó như thế này…
Thầy Khánh đưa mắt nhìn tôi chẳng khác gì mấy thằng bạn…
-Sao thế thầy– Tôi giật mình.
-Thế này thua chắc rồi. – Thầy lắc đầu ngao ngán bước lại ghế ngồi.
Một mình tôi đứng đấy xem mấy người con gái kia trình diễn mà đầy bực tức. Hiệp một trôi dần về những giây phút cuối cùng, bóng đang ở giữa sân trong chân của bà Ngọc.Nhanh chóng có một tiền đạo có vẻ đang hung hăng tiến đến lấy bóng, Ngọc chuyền nhanh lên cho Bạch Yến đang đứng chôn chân ở đường biên ngang mặt cho những tiếng chỉ đạo của tôi, bực hết thể. Có bóng trong chân, đội hình chạy ào ạt lên chuyển thành tổng tấn công, Bạch Yến cũng dẫn bóng dần dần lên không có dấu hiệu gì cả,các pha đường chuyền phối hợp ngắn trạm với Quỳnh một cách rõ nét. Bà Quỳnh giống một người trung gian giữa ba người con gái ấy, họ đá mà không nhìn nhau, tôi thấy được ánh mắt đó. Những đường chuyền sắc sảo của đội nữ đã xuất hiện, người thầy và cả lớp đứng dậy nhanh chóng, trên khuôn mặt họ có một cái niềm vui không thể nào diễn tả cho bằng được.
Tôi cũng mừng đấy, nghĩ rằng những điều vớ va vớ vẩn lúc nãy chỉ là những suy đoán lung tung.Bóng đang trong chân của Bạch Yến, em dẫn bóng một cách từ tốn như tính cách,quan sát một cách tỷ mỉ, các cầu thủ đội kia chơi một cách đầy thô bạo cho dù rằng họ còn con gái. Tôi có một nỗi niềm lo lắng không thể nào diễn tả hết cho được,sợ họ bị chấn thương.
Nhưng những người con gái ấy đều thông minh, thực hiện đường chuyền ngắn với nhau nhằm một đích tránh chấn thương và kéo giãn đội hình của 10C5, một công đôi việc. Nhanh chóng bóng đã nằm ở khu vực 10 mét ( thật ra sân thi đấu không có thể gọi là chuẩn, do mình thêm một tý mắm muối cho nó hoành tráng ^_^, sân cũng tầm rộng đấy,nam đá mười một người chạy còn chết đấy ) và ở trong chân của Bạch Yến, em đưa mắt quan sát nhanh. Một cơ hội phải nói là hiếm có, khi cầu thủ đội bạn để khoảng trống bên cánh trái cho Như.
-Chuyền cho Như là chắc, trống thế kia – Thằng Chung có cùng suy nghĩ.
-Chuyền đi.
-….
-Víu.
-….
-….
Tôi cũng không tin vào mắt mình đó là một cú sút do chính em thực hiện được nữa, đáng lẽ trong tình huống đó người nhận được bóng có thể là Như mới đúng vì khá trống cộng theo cự ly hợp lý. Không ai ngờ tình huống đó xảy ra, một cú sút chẳng thề dính dán gì đến khung thành cả.
-Bạch Yến làm gì vậy trời . – thằng Khôi vỗ trán.
-Đệch, đùa nhau à, đang thua đấy – thằng Hùng tỏ ra một vẻ thất vọng.
-…
Trên sân những khuôn mặt khó hiểu của bà Quỳnh, Ngọc, Kim, Nguyệt, Huyền hiện rõ, không ai biết Bạch Yến đang làm gì cả… Họ từ từ bước ra sân nhưng đang có ba người con gái xinh đẹp đang còn đứng trên đó.
Họ nói truyện gì đấy, tôi thấy những cử chỉ nhún vai, lắc đầu, khuôn mặt đầy căng thẳng của mỗi người, ngay cả Mai cũng thế. Khán giả trên sân bỏ mặt đi những ánh nắng đầy gay gắt nhường chỗ cho con mắt chiêm ngưỡng ba người con gái như những bông hồng đang đứng trên sân. Tôi bước nhanh lại, trong người cũng bực lắm và muốn hỏi cho ra lẽ.
-Mình không thấy. – Bạch Yến nhún vai.
-Đáng lẽ bạn nên chuyền cho mình chứ ? – Như nhăn mặt.
-Không, chuyền cho mình mới đúng. – Bạch Mai tỏ ra không hài lòng.
-Thế sao hai bạn không giành bóng, để thực hiện theo ý đồ của mình. – Một câu nói đầy oái ăm của Bạch Yến.
Ba cầu thủ xinh đẹp ấy đang đứng lại trên sân tạo nên một hình tam giác vàng, tôi thì từ từ tiến lại gần nhưng nghe thấy những câu nói ấy tự nhiên dũng khí anh hùng lúc nãy biến mất. Cái chân cứ nặng nặng sao ấy, chẳng dám bước lại thêm sợ những quả bom đấy sẽ phát nổ thì tiêu đời. Con gái khi giận trong kinh khủng thật đấy chứ chẳng đùa…
-Ơ, bạn hay quá nhỉ ? Mình cùng một đội mà, chơi bóng tất nhiên phải phối hợp rồi – Bạch Mai nhanh chóng tìm ra lý lẽ để đối đáp.
-Thế lúc nãy mình không dẫn bóng thì bạn có bóng sút à ? – Như cũng thêm vào khi vừa dứt câu.
-Ủa, vậy hả ? tớ nhận bóng từ Quỳnh mà – Khuôn mặt của Bạch Yến không đổi sắc tý nào.
Tôi chẳng dám tiếp cận khu vực đang hiện hữu “ ba quả bom ấy “…. Sợ nó bùm chết mồ tổ ^_^.
-Xin hỏi Quỳnh có bóng từ chân ai ? – Bạch Mai cũng không kém phần.
-Tất nhiên là từ mình rồi, cú sút cuối cùng phải do mình thực hiện. – Như nói một câu hết hồn.
-Bóng trong chân mình, mình có quyền – Bạch Yến cũng cao giọng.
-Như nói thếlà không đúng rồi, vị trí mình tốt hơn bạn – Bạch Mai phản bác ý kiến một cách tế nhị.
-Bạn Yến nói thế thì rõ ràng bạn không tính đồng đội. Thưa bạn, Mai bạn nói thế chẳng khác nào trong một mâm cơm đang có nhiều thức ăn ngon thì có những vị trí không thể ăn được. –Như dẫn một ví dụ cho thuyết phục ^_^.
Nhưng hai người con gái kia xinh đẹp, thông minh, sắc sảo đâu có kém đâu, không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, tôi đứng đấy chẳng biết làm gì nữa, chỉ biết nhìn và nghe những câu nói ấy. Dòng máu gia truyền nó dâng lên, làm lạnh hết cả sống lưng.Không khí xung quanh đầy bàn tán xì xào dù rằng họ không nghe được cuộc trò chuyện giữa ba người họ nhưng nhìn thấy trên khuôn mặt ai cũng căng thẳng kèm theo vẻ băng sương lạnh giá thì có thể đoán được đang chiến tranh lạnh rồi.
-Mình mới biết có cái như thế đấy, vậy mình đã hiểu, nếu có một trong hai thứ, một thứ tốt và xấu chắc chắn rằng bạn cứ chọn tùy ý. – Mai nhún vai với câu nói đầy ngụ ý.
-Sở hữu của ai thì người đó dùng. – Câu nói không đầu cũng không đuôi của Bạch Yến.
-Chưa chắc là của ai, cũng không thể nào khẳng định mình không có quyền ĐƯỢC như thế. – Như nhấn mạnh từ ĐƯỢC.
-Trong tay mình thì mình phải cố gắng giành lấy trong bằng được dù cho người ta không đồng ý – Bạch Mai cũng đưa ra lý lẽ.
3 đôi mắt đầy long lanh kèm với khuôn mặt lạnh giá làm cho không khí trên sân trở nên khó chịu với những ánh nắng gay gắt hơn bao giờ hết. Xung quanh ôi thôi là tiếng người ta nói này nói kia, nhứt cả đầu, tôi đoán chắc đám bạn cũng không dám chạy vào khi thấy người thân nhất trong lớp với họ là tôi đang đứng trời trồng mà nghe ngóng tình hình.
-Thôi, để thế này không được. Cố lên Tâm – Tôi quyết định vào hang cọp.
Hùng dũng,hiên ngang, đầy uy nghiêm từ từ bước từng bước, tiến thẳng lại khu vực mà nhiều người nghĩ là rất nguy hiểm có thể chết người bất cứ lúc nào. Những ánh mắt tên lửa kèm với khuôn mặt đấy xinh đẹp nhưng lạnh giá ấy có thể giết chết người chứ chẳng đùa. Ai yếu tim mà họ làm thế thì thấy căng thẳng ngã ra chết tại chỗ…
-Amen phù hộ cho con nhé ông trời ^_^… – Tôi thầm cầu nguyện.
Tướng đi đầy dũng mãnh giống như một đại tướng, khuôn mặt đầy khí thái của một người anh hùng, ba người họ dừng cuộc cãi nhau lại đưa đôi mắt nhìn lấy thằng con trai ấy…
-….
-….
-….
-….
Không khí chợt chìm trong im lặng, chỉ còn những đôi mắt biết nói. Tôi nhìn qua một lượt khuôn mặt của họ mà thấy những quả bom trong đôi mắt ba người con gái ấy, chuẩn bị ném sang tôi thì phải. Lạnh người kinh khủng…
-À…ừ – Tôi gãi đầu mà cái tay cứ run run ^_^.
Họ tròn xoe mắt nhìn lấy tôi… chẳng hiểu tại sao lúc nãy hùng dũng như một con sư tử, bây giờ thì như một con thỏ xem bị người ta đem ra làm thịt. ÔI vãi cái máu sợ gái ^_^…. Những ánh mắt đấy có thể giết người chứ chẳng đùa.
-Ba…cậu…uống nước – Giọng tôi lấp ba lấp búng.
-Giúp nhau à? – Ba người họ đồng thanh nói ba từ ấy ^_^.
-HẢ ? – Tôi giật bắn cả người.
-Ai kêu cậu đến đây ? – Như lúc này không hiền dịu như mọi khi.
-Cậu ra ngoài kia đi – Bạch Mai cũng thế không nhỏ nhẹ giống mọi ngày.
-Mục đích của cậu là gì ? – Bạch Yến cũng không ngọt ngào, chuyển sang thái độ truy xét.
-À….
-Nói mau ? –Như giằng giọng.
-Nhanh – Mai cũng thế.
Bạch Yến thì chừng đôi mắt long lanh lên… Ba người họ làm ba hành động cùng một lúc, những giọt mồ hôi trên trán tôi đã rơi lã chã, hệ thần kinh lúc đấy đang hiện hữu một chữ thôi, đó là sợ chứ không suy nghĩ ra kế sách gì cả….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.