Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 93

CS2T

23/09/2013

-Mầy khùng hả Tâm – thằng Chung phản bác ý kiến tôi ngay.

-Nó khùng thật rồi – thằng Tùng lắc đầu ngao ngán.

-Thằng đó đéo phải người, mầy lo xa thế Tâm. – Thằng Dương với thằng Anh bay xuống gia nhập.

-Chơi đi tao lo – thằng Anh vét lỗ mũi ^_^

-Hỏi thằng Tâm kia – thằng Sang ngoải đầu sang tôi.

-Chơi đi mầy, tao đang ghiền – thằng Đức có vẻ ham muốn mấy chuyện này.

-Tao đéo biết, bọn mầy làm gì thì làm, đéo liên quan đến tao – Tôi không thích thú với mấy kiểu côn đồ

-Mẹ, mất hứng – thằng Khôi có vẻ tức lắm với quyết định của tôi.

-Tùng..tùng…tùng… – tiếng trống vào học vang lên.

Bọn nó ôm khuôn mặt thất vọng trở về bàn chuẩn bị học chứ chẳng thèm đá động gì đến, bọn nó biêt rõ rằng một khi tôi đã quyết định một chuyện gì đấy thì như cây đinh đã đóng vào cây cột, khó lòng mà tháo gỡ ra được.Tôi nhớ có một lần bọn nó kêu hùng tiên lại mua một thứ gì đó để tặng cho tôi nhưng một hai không chịu nhận, thế là thằng Tùng bày ra đủ cách nhưng cuối cùng cũng đầu hàng chịu thua một thằng cứng đầu như tôi.

Tiết học của ngày thứ hai luôn mở đầu bằng môn toán, tôi thì cứ ngồi chơi lâu lâu trỏ cái mỏ lên mà nói ^_^, cô giáo cũng hiền lắm, bài toán nào khó là kêu tôi làm, làm không được ăn hột vịt, ấy vậy mà đàn vịt nhà tôi nó cứ lớn lên phao phao ấy, chẳng mấy chóc có 3 con hột vịt to tướng ghi vào sổ của cô.

Đời học sinh nó nhọ thế, khi thuộc bài chẳng ai thèm ngó ngàng đến làm gì nhưng khi không học thì cái tên cứ sướng lên. Chẳng hiểu thầy cô học bí kiếp võ công đó từ đâu mà làm cho những thằng học trò như tôi khốn đốn,…

Tiết hai cũng điển hình này, môn anh văn bá đạo của tôi đấy ạ…

-Nguyễn Minh Tâm – Ông thầy kêu tên cúng cơm.

Tôi run khỏi phải nói vì lúc tối trời mưa ngủ ngon dễ sợ có học hành chữ nào đâu, mỗi lần tên được gọi tất nhiên là trả bài rồi, đầu giờ đấy nhé.

-Dạ – Tôi đứng lên mà cái chân cứ run run.

-Ngồi xuống, kêu nhầm. – Một câu nói nghe lọt tai kinh khủng.

ôi cái đệch.

-Đùa mình à, làm run muốn chết – Tôi nói thầm trong bụng rồi lau những giọt mồ hôi trên trán.

-Nguyễn Minh Tâm – Một lần nữa cái tên lại vang lên.

-Dạ ? – Tôi đứng dậy với cái mặt ngu ngu ngáo ngáo.

-Học tới bài nào rồi em. – Ngước lên nhìn tôi.

-Dạ, bài 5 rồi ạ, phần reading – Tôi cảm thấy nhẹ cả người.

-Thầy cảm ơn ngồi xuống.

Tôi thì tưởng ông thầy đang hù dọa con tim bé bỏng đáng yêu của mình, nên lấy lại tinh thần đến trạng thái bình tỉnh nhất có thể để không lộ ra vẻ gì lo sợ, để không bị kêu tên lần nào nữa.Ông thầy úp cái sổ điểm cá nhân lại, cái lớp tôi lúc đấy mới có thằng dám thở mạnh, chứ lúc nãy cứ thở nhè nhẹ, ai cũng biết ông thầy này bá đạo thế nào rồi. Trên khuôn mặt thằng Tùng, Sang cũng có những giọt mồ hôi rơi lã chã không thua gì tôi đâu.

Cái đời học sinh không thuộc bài chính là thế, 10 phút kiểm tra bài đầu giờ luôn nhìn lên giáo viên để theo dõi tình hình để ứng phó, ông thầy bước từ từ xuống, chúng tôi cứ nghĩ là học bài mới…

-Nguyễn Minh Tâm – Giọng nói đáng ghét ấy lại đề xướng cái tên tôi.

-Dạ ? – Giật bắn cả người khi đang mở sách ra.

-Đứng dậy trả bài. – Ông thầy điềm tỉnh dễ sợ.

-Hả ? – Tôi há hốc mở miệng ra.

-Trả bài, em không nghe rõ à ? – Thầy chiêu mày lại.

Thôi rồi, lúc học bài tu luyện ” cửu âm chân kinh ” muốn bóc khói đầu luôn thì thầy không kêu, cứ đè ngay cái ngày tôi không học bài thì kêu. Thế là bốn chữ ấy cũng chui ra khỏi cái miệng của tôi, cảm thấy nó đắng đắng sao sao ấy. ” Em không thuộc bài “. Cái linh cảm của tôi đâu có sai khi ông thầy gọi tên của mình đến hai lần, tất nhiên cũng có lần thứ ba nhưng không ngờ đó chính là định mệnh sổ đầu bài gọi tên.

Lần này không phải một mình tôi bước vào thế giới sinh tử ấy cùng với thầy Khánh mà lần lượt là thằng Tùng, Đức, Khôi, Anh, Dương đều được xướng tên, đám con gái thì bà Quỳnh, Ngọc, Kim, Huyền,… tiết đó được đánh giá là tiết kém, ôi thôi rồi, thứ 7 tuần này dự là sẽ vui đây.



-Tùng…Tùng…. – Tiếng trống giải cứu sự hắc ám.

-Ôh Yes. – Thằng Hùng lúc này mới dám thở.

-Tiễn ngay và luôn – Tôi vẫy tay.

Trước khi bước ra khỏi lớp ông thầy bá đạo trên từng hạt gạo ấy cũng để lại một nỗi buồn không tên dành cho tôi,tiết sau chính là ngày định mệnh đó là kiểm tra một tiết. ôi thôi rõ là khổ ấy mà.-Mẹ, xui quá – thằng Khôi bực bội.

-Hế hế, mấy chú không chịu học bài, thấy anh không ?- thằng Chung ra vẻ.

-Cụ tổ mầy, hên đấy, ổng kêu mầy cũng chết như Từ Hải chứ đừng ở đó lên giọng – Bữa nay thánh nhập thằng Khôi rồi.

-Đệch, nói hay thế, vỗ tay nào anh em – Tôi đề xướng.

-Bốp…bốp..

-Thế thằng Khôi rửa nghe mầy, chầu nước ngay và luôn - Ý kiến đầy bá đạo cũng như giết người của thằng Hùng.

-Chuẩn.

-Tao đồng ý – Có nước chùa uống tôi đâu có ngu.

-Hế hế, cứ thế mà quyết định.

-……

Thế là thằng Khôi đen bị gày vào cái bẫy mà bọn tôi đã giăng ra, hôm nay uống nước chùa khỏi tốn tiền, sướng kinh khủng ấy. Thế là đám bọn tôi có thêm thằng Dương, thằng này mới quen mà nó hiểu ý đám bọn tôi nên kết nạp luôn, chứ không giống như thằng Mạnh với thằng Anh, luôn theo phe bên kia, ít tham gia trong đám bọn này. Cả 8 anh tài của lớp 10A3 hiên ngang bước đi trên dãy lầu, bọn nó không chịu đi dưới, nhất quyết phải qua dãy lớp 10C mới chịu. Tôi cũng có một niềm sợ đối với bọn này, chẳng may gặp thằng chó Quang bọn nó bay vào xúc thì có nước làm cỏ cả tháng chứ chăng đùa đâu.

-Tao sợ bọn mầy, thâm thúy kinh khủng – Tôi nhìn bọn nó.

-Mục đích mầy đến đây làm gì ? – Thằng Tùng lộ rõ ý đồ.

-Mầy nhát quá, tám thằng, 7 thằng biết võ không lẻ không đánh lại một cả bọn kia – thằng Hùng là thằng không biết võ.

-Mầy lo cho thân mầy đi thằng trâu sinh bò đẻ. – Câu chửi đầy bá đạo của thằng Đức.

-Bọn mầy mà làm thế này thì chưa đánh người ta nữa thì đã mất hết hoài khí rồi- Câu nói không sai tý tỵ ty nào của thằng Sang.

-Im lặng mà bước đi chứ đừng như lũ chó đang sũa ngoài kia – Tôi ngoái đầu về phía lớp 10C5 đang chỉ trỏ.

Bọn nó nói gì cứ nói, bên tôi cứ tiếp tục đi, dám chắc rằng đám bạn không hành động ngu ngốc nếu như chưa có sự chấp thuận một trăm phần trăm của cả nhóm. Một đường đi đầy cực khổ. Đến căn tin chúng tôi tìm cái bàn ở gốc cây cho nó mát ngồi, bọn nó tiếp tục bàn tán đủ thứ chuyện, đặc biệt là vụ Bạch Yến bị người ta cản chân, bọn nó cũng hỏi tôi có sử dụng phương án nào dể trả thù nhưng chỉ nhận được một cái lắc đầu.Công nhận đám bạn tôi càng ngày càng hung hăng rõ ra nhưng dù gì bọn nó vẫn còn nghe lời cái thằng bình tỉnh ứng xử đúng luật nhất chính là tôi. Tôi thì luôn như thế, suy nghĩ trước tất cả những gì khi hành động vì lẽ rằng khi hành động thì không thể nào rút lại được, con trai phải quyết đoán như thế. Nhưng một khi đã có máu khùng, nóng trỗi dậy thì làm cái gì cũng chẳng suy nghĩ, cái này sau này sẽ hại cái thân của tôi.Ngồi uống nước được một tý thì tiếng trống trường vang lên, chúng tôi bước lên phòng học, lần này không đi qua khu lầu 10C nữa mà đi đường dưới lầu 10B. Dù gì ở dưới đó chẳng có xích mích với ai nên đi không sợ cái gì cả.

Những tiết học nhanh chóng trôi qua với những con chữ rằn ri của tôi trên quyển tập, ai cũng bảo sau này đi làm bác sĩ chắc luôn, chữ viết đã chuẩn thế rồi còn gì. Tiết thứ 5 là chào cờ, nó sẽ trôi qua đẹp đẽ nếu không có một chuyện…

-Má – Thằng Hùng bực bội cầm cái ghế lại.

-Gì thế ? – Tôi thấy vẻ mặt không được tốt lành của nó.

-Ăn ớt hả mầy, nhăn kinh thế – thằng Chung cũng châm chọt.

-Tao nghĩ nó mới ngửi mông của ai, người ta không cho nên cái mặt như thế – Thằng Đức đưa ra trường hợp không thể bá đạo hơn.

-Đệch – Tôi khâm phục cái tài suy đoán thần thánh của đám bạn mình.

-Im hết đi, bọn nào ấy, chặn đường tao, không cho lấy ghế.- Nó ngồi xuống rồi kể.

-Đệch, bọn nào thế, dám ăn hiếp anh Hùng nhà mình – Tôi cười đùa vui vẻ vì nghĩ rằng đám nào thấy nó giống xăng pha nhớt nên chọc ghẹo.

-Mẹ, men về một tý ai ăn hiếp mầy chứ- Thằng Khôi có cùng ý nghĩ.

-Như đàn bàn ấy – thằng Sang cũng thế.

-Thôi bỏ đi, tội nói, chào cờ kìa.

Tiết chào cờ ngồi nghe ba láp ba sàm từ tứ phía chứ có nghe được tiếng của thầy hiệu trưởng đâu, có một khối 10 mà như thế, tôi nghĩ đến cái cảnh 3 khối hợp mặt thì chắc con hơn cái chợ, liền nghĩ đến cái ngày 20-11. Chào cờ chủ yếu tổng kết tuần học vừa rồi, đề ra phương án tuần học tiếp theo nên cũng ít người nghe, chủ yếu thầy nói gì nói, học sinh làm gì thì làm. Tôi cũng nằm trong số đó khi chỉ ngồi nói về chuyện thằng Hùng. Nó kể đi kể lại vói giọng đầy bực tức, khi bị một bọn nào đó cứ án ngữ không cho đi, mặt thì hung hăng, nó bảo không quen với bọn này với lại chẳng có thù có oán với ai cả.Bọn tôi cũng khuyên nó bỏ qua, nếu có lần sau sẽ can thiệp vào. Đám bọn tôi với những đứa con gái với vẻ mặt vui tươi bước ra nhà xe…



-Đệch, xe tao bẻ bánh rồi – thằng Tùng lên tiếng.

-Hế hế, cho mầy dẫn bộ đã luôn này – Tôi ghẹo nó.

-Cho chết – bà Trang cũng thế.

Đâu đó…

-Xe tao cũng lủng con mẹ nó rồi – Tiếng yểu xìu của thằng Đức.

-Haha. – Giọng cười của bà Huyền

-Xui thế ông – Bà Trân lên tiếng.

Cả bọn nhốn nha nhốn nháo lên khi toàn bộ những bánh xe của nhóm đều bị lủng, chỉ trừ duy nhất chiếc xe Như chở Bạch Yến là còn nguyên vẹn không bị gi cả, đến ngay xe của Bạch Mai cũng như thế.

-Đệch, thế là sao ? – Tôi nhìn mặt bọn nó.

-Là bị người ta choi xấu đó – Bạch Yến lên tiếng.

-Ai thế nhỉ ?

-Xe trong trường mà ai vào đây ?

-….

Chúng tôi đưa ánh mắt hoài nghi nhìn nhau rồi…

-Thôi dẫn ra đầu đường vá rồi về, chiều rồi. Mai tính – Tôi đưa ra phương án.

-Ờ, để mai tao tính – thằng Chung nghiến răng kẹo kẹo.

-….

Cả bọn bước ra về với vẻ mặt hậm hực, bực bội, tôi suy đoán thì không đến mức ngu ngốc không biết đó chính là ai làm, ngoài cái bọn 10C5 với 10A1 thì còn ai vào đây. Bốn đứa con gái lúc chửi Diễm Trúc nếu có trả thù thì chỉ có một mình tôi không đến mức đám bạn chịu chung như thế này.

Buổi tối hôm đó Như và Bạch Yến có vào phòng tôi chơi cũng nhắc đến chuyện lạ thường ấy, hai người con gái ấy cũng nói những câu để thâm dò ý kiến của tôi…

-Cậu biết ai làm không ?- Như mở đầu

-Không cậu ạ. – Tôi trả lời ngay vì biết rằng hai người con gái này rất thông minh.

-Bực he, chơi gì mà xấu quá – Bạch Yến chun mũi lại.

Đã đưa ra cái bẫy, chỉ cần tôi nói một chữ bực là liên tiếp những câu hỏi tra tấn sẽ xuất hiện…

-Hihi, người ta làm gì cứ kệ, đời mà cậu, ai hay được chữ ngờ, chán cũng bỏ thôi.- Tôi thản nhiên đáp.

-Vậy à. – Như xoáy sâu vào con mắt của tôi.

-Ừa. – Tôi đáp lại một cách đầy bình thường không có một chút gọi là nghi vấn.

Hai người con gái xinh đẹp ấy tin ngay không có một chút gì gợi là nghi ngờ….

Trưa hôm sau….

-BỐP – Tôi tán vào mặt.

-AAAA, mẹ mầy, gì thế thằng chó – Thằng Quang bực bội.

-Tao đánh chết mẹ mầy đấy, ghét thì ghét tao, đừng liên quan đến đám bạn của tao. Mầy cũng có bạn đúng không ? đám bạn của mầy sẽ gấp đôi. – Tôi chỉ thẳng vào mặt nó.

-….Bọn chó bạn của nó cứ ở ngoài sủa chứ chẳng thằng nào dám bước vào nói chuyện với tôi… Nó ôm một nỗi bực bội, không dám phản kháng…

Giờ ra về…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook