Chương 95
CS2T
23/09/2013
Tôi ngã nhào về phía trước, trong khi che hết hai con mắt thì không tài nào
để tìm được cách giữ thăng bằng cho cơ thể.
- Mầy cháu làm gì thế ? – Tiếng của một người phụ nữ.
- Chạy tụi bây – Tiếng của một thằng.
Để đây tôi xác định được mình đã được cứu nên hoàn toàn an tâm, thật sự nếu bọn nó mà đánh tiếp thì có thần thánh trên trời xuống cứu chứ chẳng ai cứu được, đau ê ẩm cả người hết, đây là lần thứ hai tôi ăn đòn tơi bời như thế này. Nhanh chóng tháo cái bao trùm đầu mình ra, tôi cảm thấy ghét cái cảm giác ngột ngạt trong cái bao ấy, mà đếch biết bọn nó lấy cái bao ở đâu, hôi kinh khủng, chắc hiếp dâm cái lỗ mũi của đối phương đây mà.
- Cháu có sao không ? – Người phụ nữ ấy tiến đến hỏi tôi.
Nhìn dáng vẻ trong một người dân bình thường đầu tấp mặt tối bán mặt cho đất, bán lưng cho đời, nước da rám nắng, nhìn mà đâu đó thấy thương thương người nông dân.
- Dạ, cháu không sao ạ – Tôi vẫn còn bình tỉnh để nói được.
Xoa khắp người đau ê ẩm, hên sao mà cái mặt không có đau, tôi sợ khuôn mặt đẹp trai của mình bầm tím lắm nhìn kỳ kỳ sao ấy.
- Sao cháu lại bị đánh thế ? – Người phụ nữ ấy với giọng nói thân thiện.
- Dạ, cháu cũng không biết nữa, đám người ấy tự nhiên đạp xe rồi đánh cháu, cháu cũng không quen không biết gì mấy người họ nữa – Tôi kể lễ.
- Để cô báo công an. – Cô ấy lấy ra một chiếc điện thoại cảm ứng.
Đột nhiên tôi nhìn xa xa bên đường kia thấy một chiếc xe ô tô, thế là những suy đoán về người phụ nữ này lại sai lầm đúng là nhìn vẻ bề ngoài thì rất khó để đánh giá một con người nào đó. Tôi cũng biết đám bọn đó chính là ai, muốn chính bản thân giải quyết mọi phiền phức. Tôi là thế không muốn làm phiển ai cả nếu mình giải quyết được.
- hihi, khỏi cô ạ. – Tôi gãi đầu.
- Sao thế ? – Cô ấy nhăn mặt.
- Cháu muốn tự giải quyết ạ.
- Ừa, sao cũng được. Thế có cần cô đưa cháu đến trường không ?
- Dạ thôi khỏi ạ. Thôi cháu chào cô, cháu đi học – Tôi lễ phép đến từng câu chữ.
Người phụ nữ ấy chợt mỉm cười rồi nhanh chóng đi sang bên kia đường lái chiếc xe ô tô ấy, tôi có một mong muốn đó là được ngồi trong một chiếc ô tô đen huyền ảo lái tung tăng từ nơi này đến nơi khác, không biết ông trời có thương không nữa.
Tôi đứng đấy nhìn chiếc xe kia đi một đoạn mới chạy lại chiếc xe đạp cà tàng của mình, dựng nó lên nhìn mà thấy tội kinh khủng, cái rỗ bị mướp một bên, cái cổ thì quẹo một phía, tôi thù cái bọn đã làm nên cái chuyện này, nếu ăn tươi nuốt sống được sẽ làm ngay. Tôi sửa soạn lại cho chỉnh tề giống như một thằng bình thường không phải vừa bị người ta đánh, xong xuôi đứng dậy leo lên chiếc xe chuẩn bị cho buổi học hôm đấy….
Buổi trưa với cái năng găt tôi phải đạp hết tốc lực mà có thể vì biết rằng đến lớp sẽ trễ, cái nắng nóng nó tiếp sức cho cái thù hận của tôi thêm nhiều hơn….
- Trễ thế mầy. – Thằng Tùng là thằng nhanh mắt nhất trong đám.
- Hộc.. bố bể bánh xe con trai.
- Lạ nhỉ, hôm nay hai người ấy cũng đi trễ – thằng Sang làm ra vẻ trầm tư.
Tôi đưa mắt liếc xung quanh lớp thì không nhìn thấy Bạch Yến với Như đâu cả, con gái gì mà lề mề kinh khủng, lâu lắc đúng không bà con ^_^. Ngồi yên vào vị trí để cho đám bạn chém gió đủ thứ, tôi suy nghĩ về một kế hoạch của mình nhưng cái máu nóng nó cứ trỗi dậy, không thể nào bình tỉnh được.
Cuối cùng Bạch Yến với Như cũng bước vào với bộ dạng mệt mỏi, hỏi họ bị sao thì nói bể bánh xe, thế là bị đám bạn tôi trêu sao cả ba bể bánh xe trùng hợp thế kia. Kệ bọn nó nói gì nói tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ kế hoạch đầy to lớn của mình, suốt hai tiết học đầu có nghe được chữ nào đâu, toàn nghĩ vớ va vớ vẩn không hà. Tôi chỉ ngồi đấy mà canh đồng hồ của thằng Tùng thôi, làm cho nó không học được theo luôn, mém một tý nữa hai thằng vào sổ đầu bài ngồi rồi. Còn khoảng 5 phút nữa hết tiết tôi xin ra ngoài đi vệ sinh, mệt lắm mới xin ra được, mà phải công nhận cái tính cù nhây của tôi giáo viên còn sợ nữa là.
- Kỳ này tao con mầy khôn hay tao khôn – Tôi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh thủ sẵn tư thế.
Kế hoạch của tôi sẽ thành công nếu dược ông trời trợ giúp và được đám bọn nó trợ giúp…
Ngồi trong nhà vệ sinh mà khó chịu kinh khủng nhưng vì đại nghiệp lớn nên đành chịu đựng để một tý trả thù sao. Ngồi từ đầu buổi đến cuối buổi tôi tửng trừng kế hoạch đấy không thể thực hiện trong ngày hôm nay vì sắp đánh trống vào học thì…
- Lúc nãy đập bằng cây là ngon – Một thằng.
- Mẹ, đéo biết nó có báo công an không nữa – Giọng thằng chó Quang.
- Nó dám báo tao chém nó – Giọng hùng hồn của một anh.
- Qua bên kia mầy, bên này để tao – Giọng thằng Quang, không ngờ nó cũng giúp tôi.
Xác được định là nó đi với hai thằng nên tôi cũng không sợ gì nữa và ở ngoài không nghe thấy tiếng của ai, biết rằng ông trời đang giúp mình, cơ hội đã đến. Tôi nhanh chóng cởi áo ra quấn vào tay, sao đó nhún vào nước, làm thật gọn vì sợ rằng sẽ có sơ hở đâu đó, chiêu này học từ người bố trong nghành công an. Xong xuôi tất cả tôi nhanh chóng mở nhẹ cửa bước ra ngoài, trước tiên là tạt nước thật nhẹ ướt hết khu đường đi đó. Sao đó là đến việc bước vào phòng vệ sinh thằng Quang.
Bọn nó vẫn nói chuyện ríu rít và nghe tiếng nước, tôi đã cho rằng thời cơ của mình đã đến, bật cánh cửa ấy bước vào…
- Cạch
- BỐP
- BỐP – Tôi canh ngay cái chán mà đánh.
- Binh – Tôi đạp một phát.
- Aaaa, thằng… – Nó mất thăng bằng có nguy cơ té vào bồn nước.
Nhanh chóng tôi chạy ra khỏi, khóa cửa nó lại rồi chạy vào nhà vệ sinh của mình mặc vào chiếc áo ướt đẫm nước, nhìn sơ qua chiếc áo không dính máu, tôi rất mừng vì lúc nãy cánh tay băng cái áo đánh vào trán nó hai cái cạ xát với nút áo hay sao mà tôi thấy chảy máu.
- Thằng…chó Tâm – Tiếng nước ớ ú bên kia.
- Mầy khùng, nó giờ này chắc ở bệnh viện. – Thằng bạn nó điềm tỉnh kinh hồn.
- Tụi bây ra đây, nó trong này nè – tiếng ú ớ của thằng Quang.
- Mầy sao thế, trán mầy chảy máu kìa – Thằng bạn nó.
- Thằng chó Tâm đánh tao.
Tôi vẫn ở torng đó, bình tỉnh, cười thầm trong bụng vì bọn này đã nằm trong cái bẫy mình gài sẵn, biết đường chui vào mà không biết đường chui ra. Tôi đợi cho cái thời ra gần chính mùi đó là nó bay vào và chỉ có nhiệm vụ là bay ra thế xong.
-Đạnh cửa vào. – Thằng Quang nói.
Tôi đứng trên cái bồn vệ sinh chuẩn bị phóng ra ngoài hết tốc lực nhưng từ đâu có một làn nước rớt xuống, trong bụng thâm cảm ơn người đã làm việc đó, tôi không ngờ cái kế hoạch bá đạo của mình lại thành công mĩ mãn đến như thế.
- Này thì không ra nè – Thằng bạn nó tạt nước.
- Cạch. – Cửa mở ra.
Chỉ có đợi bao nhiêu đấy thôi…
- HÚ À.. – Tôi hét lớn nhất có thể và sử dụng cú bay xà hình nắm lấy người thằng Quang và kéo thả…
- Rầm – Nó té xuống.
Tôi vừa chạy vừa kéo nó theo một đoạn ngắn đủ để đau đớn cả toàn thân, lúc này nhìn từ xa xa thấy có người đi lại, tôi đứng lại đó vì kết hoạch của mình đến đây là thành công mĩ mãn.
- Đập nó cho tao. – thằng Quang vẫn còn sức, đúng là trâu có khác mà.
- Lè – Tôi lè lưỡi trêu.
Hai thằng kia như một con hổ chạy đến muốn quạp lấy tôi, nhanh chóng sử dụng tuyệt chiêu chạy bí kiếp gia truyền nhưng đủ khoảng cách để dụ hai thằng đó chạy theo. Mặt hai thằng đó hung hăng giống quỷ thấy ghê, đáp lại là vẻ mặt đầy hả hê và bá đạo của tôi. Nếu xét về trình độ chạy thì tôi thua chắc hai thằng này nhưng với bộ pháp mai hoa và đảo zizac của taekwondo thì có nước mà ngửi bụi với tôi. Con đường hành lang dãy 10C5 và 10A trống hẳ, tôi đoán chắc chắn rằng đã vào học, thế là kiếm một cái lớp nào đó lủi vào đại.
- Cô ơi ! bạn đánh…em… – Tôi chạy vọt lên bàn giáo viên luôn.
Hai thằng đó sẵn đà phi thẳng vào lớp với vẻ mặt hung hăng, thế là cái máu nóng đã hại bản thân…
- Hai em kia làm gì thế. – Cô giáo án ngữ.
- Đánh nhau luôn kìa.
- Bọn này gan.
- Thằng kia nhát thế.
- Đánh mà chạy, haha.
- Kì này ít nhất 1 tuần làm cỏ cho hai thằng này.
- …. – Tôi ghé nhằm cái lớp nhiều chuyện
Giả nai thì giả nai cho chót luôn,…
- Giúp em với cô – Tôi khúm núm ở phía sau với vẻ mặt tội nghiệp.
Hai thằng đó cũng dạng có số có má với cái máu nóng nhưng trí não thì còn thua tôi xa. Thế là cô giáo dẫn 3 thằng lên văn phòng đoàn để làm việc và người nạn nhân là tôi, nhìn ra ngoài lớp đang thấy thằng Quang, tôi đưa ánh mắt đầy kiêu ngạo muốn nói ” chưa xong đâu con trai, kịch hay còn phía trước “.
- Víu – chuẩn bị bước xuống văn phòng đoàn.
Cô giáo thì đi trước, hai thằng đó đi phía sau cùng vơi tôi, chắc chắn rằng không chịu được sự hả hê của tôi nên quyết định ra đòn, đến đây thì tôi chẳng còn nước nào mà nhịn được nó nữa, cái này không có tội có thể gọi là tự vệ chính đáng.
Nhanh chóng lùi về phía sau tiếng lại thế thủ mã dương của vovinam, thằng kia cũng tiến đến chào hỏi bằng một cú đánh móc. Giữa người học võ và không học võ dễ biết lắm, đó chính là những cú đấm và những cú đá, người học võ ít bao giờ đánh tạt từ phía ngoài vào, toàn đấm thẳng, người chẳng biết võ toàn đánh tạt và canh ngay mặt.
Tôi gạt đỡ cánh tay đó ra, nhập nội sát vào người thằng đó tung ra những cú đánh đầy uy lực vào dũng mãnh, sử dụng những cú tát mà dân gian hay thường gọi đó là đánh bê đê, thằng kia xoay như chong chóng, đến lúc tôi xuất ra giữ khoảng cách khi bị thằng bạn của nó đánh, thì nó vẫn đứng đó nhắm mắt lại đánh gió.
- Nó đây nè – mặt thằng bạn đó bực bội.
- Mấy em làm gì thế – Tiếng cô giáo vang lên.
Sự việc rất nhanh chưa đầy 40 giây, tôi nghe giọng nói ấy theo phản xạ và những gì mình suy nghĩ thì dừng lại hẳn, không còn đánh nữa, thế thủ chiến đấu cũng nhanh chóng chuyển sang thả lỏng. Nhưng đời không như mơ, có nhiều thằng liều chết kinh khủng…
- BỐP
- AAA – Tôi hét lên.
- Cái em kia, dừng lại ngay.
- Hoét – Tiếng còi của bảo vệ
- Víu
- Rắc – Tôi chụp cái tay nó lại.
Thằng kia cũng nhảy vào…
- Víu – Một cú đạp thẳng.
Tôi đang nắm tay thằng kia, kéo đẩy cho nó ra phía sau lưng mình rồi nhanh chóng đá triệt cú đá của thằng kia, sau đó làm một động tác thật nhanh búng chân hạc và lưng, khỏi phải nói cái khớp vai chắc chắn bị kéo giãn ra, đau kinh khủng luôn ấy. Thằng kia cũng bước tiến đến, đỡ hơn thằng kia là nó thấy ngôi sao sau những cú đánh lúc nãy, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống núp đòn và…
- Rầm – Nó tiếp đất tuyệt đẹp.
- Hoét…hoét – Chẳng biết làm bảo vệ làm gì, tôi đánh gần được 1 phút 30 giây mới đến.
Cô giáo thì chẳng dám vào can ngăn nên đứng đó xem, kết quả là hai thằng đó ăn đòn hơi bi nhẹ đấy,… nhiều hơn những gì đám bạn của chúng nó đánh cho tôi… lâu quá không đánh người thấy tội gì đâu…
- Amen… tha lỗi cho con, con hứa với phật mai con ăn thịt chó để tay ^_^ – Câu cầu nguyện của tôi khi sát sinh.
- Mầy cháu làm gì thế ? – Tiếng của một người phụ nữ.
- Chạy tụi bây – Tiếng của một thằng.
Để đây tôi xác định được mình đã được cứu nên hoàn toàn an tâm, thật sự nếu bọn nó mà đánh tiếp thì có thần thánh trên trời xuống cứu chứ chẳng ai cứu được, đau ê ẩm cả người hết, đây là lần thứ hai tôi ăn đòn tơi bời như thế này. Nhanh chóng tháo cái bao trùm đầu mình ra, tôi cảm thấy ghét cái cảm giác ngột ngạt trong cái bao ấy, mà đếch biết bọn nó lấy cái bao ở đâu, hôi kinh khủng, chắc hiếp dâm cái lỗ mũi của đối phương đây mà.
- Cháu có sao không ? – Người phụ nữ ấy tiến đến hỏi tôi.
Nhìn dáng vẻ trong một người dân bình thường đầu tấp mặt tối bán mặt cho đất, bán lưng cho đời, nước da rám nắng, nhìn mà đâu đó thấy thương thương người nông dân.
- Dạ, cháu không sao ạ – Tôi vẫn còn bình tỉnh để nói được.
Xoa khắp người đau ê ẩm, hên sao mà cái mặt không có đau, tôi sợ khuôn mặt đẹp trai của mình bầm tím lắm nhìn kỳ kỳ sao ấy.
- Sao cháu lại bị đánh thế ? – Người phụ nữ ấy với giọng nói thân thiện.
- Dạ, cháu cũng không biết nữa, đám người ấy tự nhiên đạp xe rồi đánh cháu, cháu cũng không quen không biết gì mấy người họ nữa – Tôi kể lễ.
- Để cô báo công an. – Cô ấy lấy ra một chiếc điện thoại cảm ứng.
Đột nhiên tôi nhìn xa xa bên đường kia thấy một chiếc xe ô tô, thế là những suy đoán về người phụ nữ này lại sai lầm đúng là nhìn vẻ bề ngoài thì rất khó để đánh giá một con người nào đó. Tôi cũng biết đám bọn đó chính là ai, muốn chính bản thân giải quyết mọi phiền phức. Tôi là thế không muốn làm phiển ai cả nếu mình giải quyết được.
- hihi, khỏi cô ạ. – Tôi gãi đầu.
- Sao thế ? – Cô ấy nhăn mặt.
- Cháu muốn tự giải quyết ạ.
- Ừa, sao cũng được. Thế có cần cô đưa cháu đến trường không ?
- Dạ thôi khỏi ạ. Thôi cháu chào cô, cháu đi học – Tôi lễ phép đến từng câu chữ.
Người phụ nữ ấy chợt mỉm cười rồi nhanh chóng đi sang bên kia đường lái chiếc xe ô tô ấy, tôi có một mong muốn đó là được ngồi trong một chiếc ô tô đen huyền ảo lái tung tăng từ nơi này đến nơi khác, không biết ông trời có thương không nữa.
Tôi đứng đấy nhìn chiếc xe kia đi một đoạn mới chạy lại chiếc xe đạp cà tàng của mình, dựng nó lên nhìn mà thấy tội kinh khủng, cái rỗ bị mướp một bên, cái cổ thì quẹo một phía, tôi thù cái bọn đã làm nên cái chuyện này, nếu ăn tươi nuốt sống được sẽ làm ngay. Tôi sửa soạn lại cho chỉnh tề giống như một thằng bình thường không phải vừa bị người ta đánh, xong xuôi đứng dậy leo lên chiếc xe chuẩn bị cho buổi học hôm đấy….
Buổi trưa với cái năng găt tôi phải đạp hết tốc lực mà có thể vì biết rằng đến lớp sẽ trễ, cái nắng nóng nó tiếp sức cho cái thù hận của tôi thêm nhiều hơn….
- Trễ thế mầy. – Thằng Tùng là thằng nhanh mắt nhất trong đám.
- Hộc.. bố bể bánh xe con trai.
- Lạ nhỉ, hôm nay hai người ấy cũng đi trễ – thằng Sang làm ra vẻ trầm tư.
Tôi đưa mắt liếc xung quanh lớp thì không nhìn thấy Bạch Yến với Như đâu cả, con gái gì mà lề mề kinh khủng, lâu lắc đúng không bà con ^_^. Ngồi yên vào vị trí để cho đám bạn chém gió đủ thứ, tôi suy nghĩ về một kế hoạch của mình nhưng cái máu nóng nó cứ trỗi dậy, không thể nào bình tỉnh được.
Cuối cùng Bạch Yến với Như cũng bước vào với bộ dạng mệt mỏi, hỏi họ bị sao thì nói bể bánh xe, thế là bị đám bạn tôi trêu sao cả ba bể bánh xe trùng hợp thế kia. Kệ bọn nó nói gì nói tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ kế hoạch đầy to lớn của mình, suốt hai tiết học đầu có nghe được chữ nào đâu, toàn nghĩ vớ va vớ vẩn không hà. Tôi chỉ ngồi đấy mà canh đồng hồ của thằng Tùng thôi, làm cho nó không học được theo luôn, mém một tý nữa hai thằng vào sổ đầu bài ngồi rồi. Còn khoảng 5 phút nữa hết tiết tôi xin ra ngoài đi vệ sinh, mệt lắm mới xin ra được, mà phải công nhận cái tính cù nhây của tôi giáo viên còn sợ nữa là.
- Kỳ này tao con mầy khôn hay tao khôn – Tôi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh thủ sẵn tư thế.
Kế hoạch của tôi sẽ thành công nếu dược ông trời trợ giúp và được đám bọn nó trợ giúp…
Ngồi trong nhà vệ sinh mà khó chịu kinh khủng nhưng vì đại nghiệp lớn nên đành chịu đựng để một tý trả thù sao. Ngồi từ đầu buổi đến cuối buổi tôi tửng trừng kế hoạch đấy không thể thực hiện trong ngày hôm nay vì sắp đánh trống vào học thì…
- Lúc nãy đập bằng cây là ngon – Một thằng.
- Mẹ, đéo biết nó có báo công an không nữa – Giọng thằng chó Quang.
- Nó dám báo tao chém nó – Giọng hùng hồn của một anh.
- Qua bên kia mầy, bên này để tao – Giọng thằng Quang, không ngờ nó cũng giúp tôi.
Xác được định là nó đi với hai thằng nên tôi cũng không sợ gì nữa và ở ngoài không nghe thấy tiếng của ai, biết rằng ông trời đang giúp mình, cơ hội đã đến. Tôi nhanh chóng cởi áo ra quấn vào tay, sao đó nhún vào nước, làm thật gọn vì sợ rằng sẽ có sơ hở đâu đó, chiêu này học từ người bố trong nghành công an. Xong xuôi tất cả tôi nhanh chóng mở nhẹ cửa bước ra ngoài, trước tiên là tạt nước thật nhẹ ướt hết khu đường đi đó. Sao đó là đến việc bước vào phòng vệ sinh thằng Quang.
Bọn nó vẫn nói chuyện ríu rít và nghe tiếng nước, tôi đã cho rằng thời cơ của mình đã đến, bật cánh cửa ấy bước vào…
- Cạch
- BỐP
- BỐP – Tôi canh ngay cái chán mà đánh.
- Binh – Tôi đạp một phát.
- Aaaa, thằng… – Nó mất thăng bằng có nguy cơ té vào bồn nước.
Nhanh chóng tôi chạy ra khỏi, khóa cửa nó lại rồi chạy vào nhà vệ sinh của mình mặc vào chiếc áo ướt đẫm nước, nhìn sơ qua chiếc áo không dính máu, tôi rất mừng vì lúc nãy cánh tay băng cái áo đánh vào trán nó hai cái cạ xát với nút áo hay sao mà tôi thấy chảy máu.
- Thằng…chó Tâm – Tiếng nước ớ ú bên kia.
- Mầy khùng, nó giờ này chắc ở bệnh viện. – Thằng bạn nó điềm tỉnh kinh hồn.
- Tụi bây ra đây, nó trong này nè – tiếng ú ớ của thằng Quang.
- Mầy sao thế, trán mầy chảy máu kìa – Thằng bạn nó.
- Thằng chó Tâm đánh tao.
Tôi vẫn ở torng đó, bình tỉnh, cười thầm trong bụng vì bọn này đã nằm trong cái bẫy mình gài sẵn, biết đường chui vào mà không biết đường chui ra. Tôi đợi cho cái thời ra gần chính mùi đó là nó bay vào và chỉ có nhiệm vụ là bay ra thế xong.
-Đạnh cửa vào. – Thằng Quang nói.
Tôi đứng trên cái bồn vệ sinh chuẩn bị phóng ra ngoài hết tốc lực nhưng từ đâu có một làn nước rớt xuống, trong bụng thâm cảm ơn người đã làm việc đó, tôi không ngờ cái kế hoạch bá đạo của mình lại thành công mĩ mãn đến như thế.
- Này thì không ra nè – Thằng bạn nó tạt nước.
- Cạch. – Cửa mở ra.
Chỉ có đợi bao nhiêu đấy thôi…
- HÚ À.. – Tôi hét lớn nhất có thể và sử dụng cú bay xà hình nắm lấy người thằng Quang và kéo thả…
- Rầm – Nó té xuống.
Tôi vừa chạy vừa kéo nó theo một đoạn ngắn đủ để đau đớn cả toàn thân, lúc này nhìn từ xa xa thấy có người đi lại, tôi đứng lại đó vì kết hoạch của mình đến đây là thành công mĩ mãn.
- Đập nó cho tao. – thằng Quang vẫn còn sức, đúng là trâu có khác mà.
- Lè – Tôi lè lưỡi trêu.
Hai thằng kia như một con hổ chạy đến muốn quạp lấy tôi, nhanh chóng sử dụng tuyệt chiêu chạy bí kiếp gia truyền nhưng đủ khoảng cách để dụ hai thằng đó chạy theo. Mặt hai thằng đó hung hăng giống quỷ thấy ghê, đáp lại là vẻ mặt đầy hả hê và bá đạo của tôi. Nếu xét về trình độ chạy thì tôi thua chắc hai thằng này nhưng với bộ pháp mai hoa và đảo zizac của taekwondo thì có nước mà ngửi bụi với tôi. Con đường hành lang dãy 10C5 và 10A trống hẳ, tôi đoán chắc chắn rằng đã vào học, thế là kiếm một cái lớp nào đó lủi vào đại.
- Cô ơi ! bạn đánh…em… – Tôi chạy vọt lên bàn giáo viên luôn.
Hai thằng đó sẵn đà phi thẳng vào lớp với vẻ mặt hung hăng, thế là cái máu nóng đã hại bản thân…
- Hai em kia làm gì thế. – Cô giáo án ngữ.
- Đánh nhau luôn kìa.
- Bọn này gan.
- Thằng kia nhát thế.
- Đánh mà chạy, haha.
- Kì này ít nhất 1 tuần làm cỏ cho hai thằng này.
- …. – Tôi ghé nhằm cái lớp nhiều chuyện
Giả nai thì giả nai cho chót luôn,…
- Giúp em với cô – Tôi khúm núm ở phía sau với vẻ mặt tội nghiệp.
Hai thằng đó cũng dạng có số có má với cái máu nóng nhưng trí não thì còn thua tôi xa. Thế là cô giáo dẫn 3 thằng lên văn phòng đoàn để làm việc và người nạn nhân là tôi, nhìn ra ngoài lớp đang thấy thằng Quang, tôi đưa ánh mắt đầy kiêu ngạo muốn nói ” chưa xong đâu con trai, kịch hay còn phía trước “.
- Víu – chuẩn bị bước xuống văn phòng đoàn.
Cô giáo thì đi trước, hai thằng đó đi phía sau cùng vơi tôi, chắc chắn rằng không chịu được sự hả hê của tôi nên quyết định ra đòn, đến đây thì tôi chẳng còn nước nào mà nhịn được nó nữa, cái này không có tội có thể gọi là tự vệ chính đáng.
Nhanh chóng lùi về phía sau tiếng lại thế thủ mã dương của vovinam, thằng kia cũng tiến đến chào hỏi bằng một cú đánh móc. Giữa người học võ và không học võ dễ biết lắm, đó chính là những cú đấm và những cú đá, người học võ ít bao giờ đánh tạt từ phía ngoài vào, toàn đấm thẳng, người chẳng biết võ toàn đánh tạt và canh ngay mặt.
Tôi gạt đỡ cánh tay đó ra, nhập nội sát vào người thằng đó tung ra những cú đánh đầy uy lực vào dũng mãnh, sử dụng những cú tát mà dân gian hay thường gọi đó là đánh bê đê, thằng kia xoay như chong chóng, đến lúc tôi xuất ra giữ khoảng cách khi bị thằng bạn của nó đánh, thì nó vẫn đứng đó nhắm mắt lại đánh gió.
- Nó đây nè – mặt thằng bạn đó bực bội.
- Mấy em làm gì thế – Tiếng cô giáo vang lên.
Sự việc rất nhanh chưa đầy 40 giây, tôi nghe giọng nói ấy theo phản xạ và những gì mình suy nghĩ thì dừng lại hẳn, không còn đánh nữa, thế thủ chiến đấu cũng nhanh chóng chuyển sang thả lỏng. Nhưng đời không như mơ, có nhiều thằng liều chết kinh khủng…
- BỐP
- AAA – Tôi hét lên.
- Cái em kia, dừng lại ngay.
- Hoét – Tiếng còi của bảo vệ
- Víu
- Rắc – Tôi chụp cái tay nó lại.
Thằng kia cũng nhảy vào…
- Víu – Một cú đạp thẳng.
Tôi đang nắm tay thằng kia, kéo đẩy cho nó ra phía sau lưng mình rồi nhanh chóng đá triệt cú đá của thằng kia, sau đó làm một động tác thật nhanh búng chân hạc và lưng, khỏi phải nói cái khớp vai chắc chắn bị kéo giãn ra, đau kinh khủng luôn ấy. Thằng kia cũng bước tiến đến, đỡ hơn thằng kia là nó thấy ngôi sao sau những cú đánh lúc nãy, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống núp đòn và…
- Rầm – Nó tiếp đất tuyệt đẹp.
- Hoét…hoét – Chẳng biết làm bảo vệ làm gì, tôi đánh gần được 1 phút 30 giây mới đến.
Cô giáo thì chẳng dám vào can ngăn nên đứng đó xem, kết quả là hai thằng đó ăn đòn hơi bi nhẹ đấy,… nhiều hơn những gì đám bạn của chúng nó đánh cho tôi… lâu quá không đánh người thấy tội gì đâu…
- Amen… tha lỗi cho con, con hứa với phật mai con ăn thịt chó để tay ^_^ – Câu cầu nguyện của tôi khi sát sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.