Chương 26: Ta chỉ để ngươi ở trong lòng
Tiêu Đường Đông Qua
08/12/2020
Đối phương một tay ôm lấy eo Lộ Tiểu Thiền, khí lực rất lớn, lòng bàn tay rất nóng, giống như là muốn thiêu đốt Lộ Tiểu Thiền, y lập tức bị giữ lại.
"Không cho chạm vào."
Thanh âm lạnh lẽo của Thư Vô Khích vang lên, nhưng thời khắc này thanh âm của hắn so với lúc thường càng thêm trống rỗng thấu suốt, giống như... giống như thời điểm Lộ Tiểu Thiền nằm mơ, nhìn thấy người kia.
Lộ Tiểu Thiền theo bản năng muốn sờ bàn tay Thư Vô Khích đang đặt ở bên hông mình, Thư Vô Khích liền buông lỏng tay, Lộ Tiểu Thiền không chạm được hắn.
"Đó là cái gì?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.
Thư Vô Khích cũng không cúi xuống nhặt vật kia lên, lời nói thốt ra từ trong cổ họng so với ngày thường càng thêm thâm trầm.
"Đáng tiếc chưa kịp để cho Tà thần kia bóp nát."
Vai Lộ Tiểu Thiền run lên, đột nhiên rõ ràng đó là cái gì.
Y xoay người lại, chắn trước mặt Thư Vô Khích: "Đó là trái tim của Giang Vô Triều có đúng hay không?"
"Ngươi quả nhiên để ý hắn."
Thanh âm Thư Vô Khích rất lạnh, khiến cho Lộ Tiểu Thiền chợt nhớ tới một vật trong suốt lạnh như băng nào đó, được chất chồng tầng tầng lớp lớp lên nhau, không thấy điểm cuối.
Nguyên lai Thư Vô Khích không lập tức giải quyết Giang Vô Triều, cũng không phải chỉ là muốn dẫn dụ Giang Vô Triều sử dụng kiếm trận phá hủy mảng rừng tà ám che kín bầu trời, lộ ra màn đêm, để Thư Vô Khích có thể dẫn ánh trăng vào trận, luyện hóa Tà thần, mà là hắn muốn mượn tay Tà thần, huỷ diệt trái tim Giang Vô Triều.
Cho nên sát ý của Thư Vô Khích đối với Giang Vô Triều là thật.
Mọi người đều nói tu vi càng cao, thì càng vô tình vô dục.
Thư Vô Khích lợi hại như vậy, sao có thể nảy sinh hận ý, tới mức nổi lên sát ý đối với Giang Vô Triều?
"Vô Khích ca ca... ngươi làm sao vậy?" Lộ Tiểu Thiền vững vàng mà che chắn trước người Thư Vô Khích.
Thế nhưng y làm sao có thể ngăn cản Thư Vô Khích đây, Thư Vô Khích chỉ cần xoay người một cái, vạt áo bay lên, liền vòng qua Lộ Tiểu Thiền, đi tới trước trái tim kia.
Hắn rũ mắt, giơ cổ tay lên, mắt thấy đầu ngón tay sắp sửa bắn ra một đạo linh khí cắt nát trái tim đang đập chậm rãi từng nhịp trên mặt đất, Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng mở miệng.
"Vô Khích ca ca ngươi hãy nghe ta nói! Ta chỉ là thỉnh thoảng nhắc tới Giang lão ca mà thôi, nhưng ta lại chỉ đem mình ngươi để ở trong lòng!"
Ôi mẹ ơi!
Nghĩ tới Lộ Tiểu Thiền y đây vì xin cơm ăn, nịnh nọt đã nói qua không ít, nhưng đây là lần đầu tiên, y nói năng buồn nôn đến như vậy.
Rượu thịt xuyên ruột chui ra ngoài, chính mình còn không đem bản thân để ở trong lòng, huống chi... là đem Thư Vô Khích để ở trong lòng!
Ngón tay Thư Vô Khích không nhúc nhích, bởi vì Lộ Tiểu Thiền đã kéo lấy một đầu khác của khóa Tiên Lăng.
"Ngươi lặp lại lần nữa." Thư Vô Khích xoay người.
"Cái...cái gì?"
"Ngươi nói, ngươi chỉ đem ai để ở trong lòng?"
"Đương nhiên... đương nhiên là đem ngươi để ở trong lòng rồi!"
Lộ Tiểu Thiền cầu khẩn trong lòng, Thư Vô Khích cũng đừng học Mạnh phu nhân, moi tim của y ra xem một chút.
"Thật sự!" Lộ Tiểu Thiền lớn tiếng nói, "Không tin... Không tin ngươi sờ thử đi!"
Đúng vậy, sờ là được rồi! Tuyệt đối đừng moi tim ta!
Thư Vô Khích duỗi tay tới, áp lên trên lồng ngực Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền hơi khẩn trương, nhưng thời điểm y cảm nhận được bàn tay Thư Vô Khích, loại khẩn trương kia không còn nữa, y chỉ cảm thấy tim mình như được người cẩn thận nâng niu, toàn tâm toàn ý mà quý trọng.
Bỗng dưng, eo Lộ Tiểu Thiền bị giữ lấy, mũi chân đột ngột rời khỏi mặt đất, còn chưa kịp phản ứng, đã bị đặt lên trên lưng Lộc Thục.
Lộ Tiểu Thiền đang muốn cử động, tay lại bị bả vai của Thư Vô Khích đè chặt xuống, đối phương dựa vào người Lộ Tiểu Thiền, lỗ tai kề sát ở trên ngực y.
"Ngươi đừng động." Thư Vô Khích nói.
Lộ Tiểu Thiền cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích, sợ mình lộn xộn, đụng tới một sợi tóc của Thư Vô Khích, nói không chừng sẽ bị đánh tay.
Nhưng vừa nghĩ tới hai má Thư Vô Khích đang dính sát vào lồng ngực của mình, nhịp tim Lộ Tiểu Thiền liền đập thật nhanh.
"Vô Khích ca ca... Ngươi... Đang làm gì đó?"
"Ta đang nghe tiếng tim đập của ngươi."
Lộ Tiểu Thiền ngẩn người, theo bản năng hỏi: "Tiếng tim đập của ta có cái gì tốt mà nghe?"
"Đó là thanh âm đem ta để ở trong lòng." Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy trong đầu như có cái gì đó va chạm, giống như muốn đem núi non trùng điệp đều phá huỷ, khiến hết thảy đều quay ngược trở về thời khắc ban đầu.
Y nhìn thấy thiếu niên trong mộng ngồi ở trên người nam tử áo xanh, túm chặt cổ tay của hắn áp vào bên tai.
Thiếu niên biết, chính mình có thể kiêu ngạo làm càn như thế, chẳng qua là vì nam tử đang nằm kia nhường y mà thôi. Thiếu niên cúi đầu, đem mặt kề sát ở trên ngực nam tử.
"Ngươi đang nghe cái gì đó?"
Thiếu niên híp mắt cười: "Nghe tiếng tim đập của ngươi nặng hay không nặng!"
"Nhịp tim của ta vì sao lại nặng?"
"Không phải nói "Mênh mông ba ngàn thế, vì thương sinh mà suy nghĩ" sao, thiên hạ thương sinh đều ở tại trong lòng ngươi, có thể không nặng nề à? Đáng tiếc, thiên hạ thương sinh chỉ lo nghĩ cho chính bọn họ, căn bản không đem ngươi để ở trong lòng. Chỉ có thời điểm Vô Ý Kiếm Hải lung lay sắp đổ, mới nghĩ tới cầu ngươi bái ngươi để bảo trụ bình an!"
"Nhưng ta chưa từng đem bọn họ để ở trong lòng. Ta chỉ nhớ rõ thanh âm của ngươi, chỉ biết nhiệt độ của ngươi, còn có mùi vị của ngươi. Cho nên chỉ có thể đem ngươi để ở trong lòng."
Giọng nam tử lạnh nhạt, nghe không hề có tình cảm, thế nhưng thiếu niên đè lên hắn lại ngây ngẩn cả người.
"Tốt lắm, ta cũng chỉ đem ngươi để ở trong lòng."
"Lừa người." Giọng nam tử rất nhẹ, nhưng lại chứa đựng một niềm vui sướng nội liễm, nhỏ nhoi, khó thể phát hiện.
"Ta sao lại lừa người?"
"Trong lòng ngươi còn có ba ngàn thế giới phồn hoa."
"Ồ... phải rồi."
"Vậy vào thời khắc này, chỉ có mình ta thôi có được không?"
"Vốn là vào thời khắc này, chỉ nghĩ tới một mình ngươi!" Thiếu niên cong cong ánh mắt nở nụ cười.
Một cái xoay người, thiếu niên mở to hai mắt, liền bị đối phương đè trở lại, hai tay bị ấn giữ lên đỉnh đầu, nam tử cúi xuống nhìn y.
"Ngươi... Ngươi đè lên ta làm gì a! Ngươi mau để ta đứng dậy!"
"Ta cũng muốn nghe, thanh âm ngươi đem ta để ở trong lòng, là như thế nào."
Nam tử cúi đầu, nghiêng tai dựa vào trên lồng ngực thiếu niên.
"Tiểu Thiền, Tiểu Thiền? Ngươi giận sao?" thanh âm Thư Vô Khích vang lên.
Lộ Tiểu Thiền lập tức hồi thần, cảnh tượng ngắn ngủi trong đầu liền tan thành mây khói, muốn bắt cũng bắt không được.
"Ta... Ta không giận! Không giận a!"
Lộ Tiểu Thiền đột nhiên nhớ tới, trái tim Giang Vô Triều vẫn còn ở trong bụi cỏ bên ngoài! Nếu không trả về chỗ cũ, Giang Vô Triều liền hết thuốc chữa!
"Vô Khích ca ca, ngươi mau chóng đem trái tim của Giang Vô Triều trả về cho hắn! Chỉ cần hắn khỏe lại, thì hắn có thể tự mình trở về Chấp Ngô Sơn Trang, chúng ta cũng có thể gấp rút lên đường đi tìm Thái Lăng Các rồi!"
"Ừm."
Thư Vô Khích chỉ đơn giản "Ừm" một tiếng, lọt vào tai Lộ Tiểu Thiền lại thật sự quá dễ nghe.
Ca ca rốt cục không đem tâm tư đặt trên người Giang Vô Triều nữa.
Thư Vô Khích xoay người, nhìn về phía đại tỷ từng mời bọn họ ăn canh cá nheo hầm đậu phụ.
"Ngươi đem trái tim của hắn trả về."
Đại tỷ sợ hãi đến tát mét mặt mày mà đi tới, nâng lên trái tim Giang Vô Triều, thật cẩn thận trả về chỗ cũ cho hắn.
Cổ tay Thư Vô Khích nhẹ nhàng vung lên một cái, ném ra một đạo linh khí, muốn có bao nhiêu tùy ý thì có bấy nhiêu tùy ý, còn giống như có chút không tình nguyện, đưa linh khí vào trong cơ thể Giang Vô Triều.
Giang Vô Triều giống như bị chôn dưới đất hồi lâu, bỗng nhiên hít được một hơi, đột nhiên mở mắt ra, dùng sức mà hô hấp.
Nghe thấy tiếng ho khan của hắn, Lộ Tiểu Thiền cuối cùng cũng yên lòng.
Tuy rằng vừa nãy trái tim Giang Vô Triều bị Tà thần khống chế, nhưng chuyện gì đã xảy ra hắn vẫn có ấn tượng.
Lúc này, hắn nhìn thấy Thư Vô Khích mặc dù đã thu liễm linh khí, nhưng vẫn cảm nhận được linh áp thuần hậu đang chấn nhiếp hắn.
Thư Vô Khích nguyên bản bởi vì sử dụng thuật "Nhất Diệp Chướng Mục" nên khiến người khác không nhớ được mặt của hắn, thế nhưng ngay thời khắc hiện tại, Giang Vô Triều có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt Thư Vô Khích.
Sư phụ Lăng Niệm Ngô của Giang Vô Triều, bởi vì hơn một ngàn năm tu vi, trong giới tiên môn đã là mỹ nam tử linh khí phi phàm hiếm có, thế nhưng so với Thư Vô Khích, chính là đom đóm tranh sáng cùng ánh trăng.
Dung mạo Thư Vô Khích, Giang Vô Triều dù có dùng thiên ngôn vạn ngữ cũng khó lòng hình dung, chính là kiểu nhìn nhiều thêm một chút đã là khinh nhờn, hắn chỉ có thể lập tức cúi đầu.
"Trở về Chấp Ngô Sơn Trang của ngươi." Thư Vô Khích nói.
"Vâng." Giang Vô Triều lập tức cúi đầu hành lễ.
Thư Vô Khích xoay người, từ trên vai Lộ Tiểu Thiền lấy xuống một mảnh lá rụng, nhẹ nhàng tung lên không trung.
Chiếc lá bay tới đỉnh đầu Thư Vô Khích, bỗng nhiên hóa thành bụi trần, chầm chậm rơi xuống, bao trùm lấy Thư Vô Khích.
Trong khoảnh khắc, hết thảy linh khí gom vào bên trong cơ thể, liền khôi phục dáng dấp của thư sinh.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng cong lên, dây buộc tóc rơi trên mặt đất bay trở về, Thư Vô Khích tùy ý đem mớ tóc tán loạn buộc trở lại.
Lộ Tiểu Thiền nghe ra, trình độ cung kính của Giang Vô Triều đối với Thư Vô Khích so với lúc trước càng rõ ràng hơn, hắn rất có thể đã biết thân phận của Thư Vô Khích.
Không được không được, phải tìm cơ hội nói chuyện cùng Giang Vô Triều, phải hỏi một chút xem thân phận của Thư Vô Khích rốt cuộc là gì.
Đi theo nhân vật lợi hại như thế, không thể để bản thân có muốn khoe khoang cũng không biết chỗ dựa của mình là ai.
Lộ Tiểu Thiền vẫy vẫy tay: "Đại tỷ! Đại tỷ! Hiện tại Tà thần ép buộc các ngươi làm tín đồ của nó đã bị thu phục, ngươi tới đây kể lại cho ta nghe đầu đuôi câu chuyện, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!"
Đại tỷ đi đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền, mở miệng nói: "Kỳ thực tiểu tiên đồng, ngươi đoán đúng tám chín phần mười. Tà thần kia đúng là do nữ nhân chạy trốn tới nơi này của chúng ta dẫn đến."
Thì ra nữ nhân kia vốn là tiểu thiếp của một phú hộ nào đó, bởi vì ghen tỵ với chính thê trong nhà, ý đồ mưu hại, bị gia đinh phát hiện, vì vậy trốn đến Hà gia thôn. Lúc đến Hà gia thôn, nàng giả bộ đáng thương nên được thu lưu giúp đỡ, sau đó gieo rắc đủ loại ám chỉ tình cảm đối với nam nhân trong thôn. Đại nương thu lưu nàng quyết định đem nàng gả cho một tiều phu, nàng không chịu, liền dẫn tới tiều phu cùng nhi tử của đại nương ẩu đả nhau đến chết.
Trưởng thôn cảm thấy tình hình nghiêm trọng, cho người phụ nữ kia một ít quần áo lương thực, để cho nàng rời khỏi Hà gia thôn.
Buổi tối ngày hôm ấy, con gái của trưởng thôn đại hỉ, nữ nhân này đố kị thành tính, dĩ nhiên muốn câu dẫn con rể của trưởng thôn.
Con rể trưởng thôn cự tuyệt nàng, nàng liền hạ độc vào trong rượu, độc chết đôi phu thê tân hôn, còn đem trái tim của bọn họ móc ra, sau đó trốn vào trong núi.
Toàn thôn đều tiến vào trong núi bắt nữ nhân này, thời điểm tìm được nàng, nàng đang trốn ở trong bụng cây cổ thụ ngàn năm kia.
Tà linh trong cơ thể nàng hấp thụ tinh nguyên của cổ thụ, giết chết thôn dân tới bắt nàng, móc ra trái tim của thôn dân, cung dưỡng cho cây cổ thụ đã cung cấp tinh nguyên cho nàng.
Về phần Lý gia thôn cách Hà gia thôn không xa, sau đó cũng bị Tà linh ăn mòn, Tà linh muốn thôn dân của Lý gia thôn giao ra người của Hà gia thôn. Trái tim của những người này liền bị Tà linh cầm đi, thành xác chết di động không có tim, điển hình như cái tiểu cô nương kia cùng cha của nàng.
Tà linh cần được cung dưỡng, vì vậy người Lý gia thôn sẽ mang những người đi ngang qua thôn tới tế bái cho Tà thần.
Nếu như người đi ngang qua có ý niệm căm ghét oán hận trong lòng, liền sẽ trở thành đồ ăn của Tà thần.
Trùng hợp lúc Mạnh phu nhân đi ngang qua nơi này, nàng nghe các thôn dân nói Tà thần trong núi có thể khiến cho nàng vĩnh viễn được phu quân ngưỡng mộ, còn có thể khiến cho nữ nhân cướp đoạt sủng ái của phu quân nàng bị báo ứng, liền nhất định phải đi bái tế Tà thần kia.
An Hoàn vừa nghe liền biết không thích hợp, môn hạ đệ tử của Mạnh gia không chịu để nàng đi vào, nha đầu tỳ nữ bên người Mạnh phu nhân cũng khuyên nàng, nhưng có nói thế nào nàng cũng không nghe.
Tà niệm của nàng sâu nặng, đêm đó liền bị Tà thần nhập thể, đoạt đi trái tim của hai tỳ nữ bên cạnh.
An Hoàn mang theo đệ tử Mạnh gia tiến vào trong núi nghĩ muốn tìm Mạnh phu nhân trở về, tu vi không đủ, ngược lại bị Tà thần đoạt tim.
Lộ Tiểu Thiền nghe đến đó, không khỏi thở dài một hơi.
"Chuyện này... Cũng coi như là báo ứng....."
"Cố sự nghe xong, chúng ta đi."
Thư Vô Khích nâng chân trái Lộ Tiểu Thiền, đẩy từ một bên của Lộc Thục sang một bên khác.
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, ôi mẹ ơi, y còn chưa có hỏi chuyện cùng Giang Vô Triều mà!
Y nhanh chóng sờ sờ bụng của mình: "Vô Khích ca ca, hiện giờ là buổi tối đi? Hay là dứt khoát trở về trong thôn, ăn một bữa cơm canh nóng, ngủ một giấc sau đó hẳn rời đi? Ngươi muốn ta ngồi trên lưng Lộc Thục lắc lư một đêm, chân của ta sẽ đau chết mất....."
Các thôn dân dồn dập quỳ xuống.
"Tiểu tiên đồng muốn ăn cái gì, chỉ cần chúng ta có, nhất định sẽ để ngài ăn ngon uống đủ!"
Lộ Tiểu Thiền toét miệng cười.
"Ai nha, ta dính lây ánh sáng của ngươi, biến thành tiểu tiên đồng rồi! Kỳ thực ta chính là muốn ăn thêm một tô canh cá nheo hầm đậu phụ!"
Thư Vô Khích không gật đầu đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Thật giống như mỗi lần Lộ Tiểu Thiền nói muốn ăn cái gì đó, hắn chưa bao giờ từ chối.
Về tới Lý gia thôn, Lộ Tiểu Thiền được ăn đâu chỉ cá nheo hầm đậu phụ a! Còn có thịt lợn đất hầm sữa, gà Tam Hoàng nấu với hạt dẻ, Lộ Tiểu Thiền giống như đời này chưa từng được ăn thịt, ăn uống đến thỏa thê.
Thư Vô Khích ngồi bên cạnh y, không động tới đũa, chỉ uống vài ngụm nước lã mà thôi.
Các thôn dân cúi đầu, Thư Vô Khích tính tình thanh lãnh, giống như có làm thế nào cũng không lấy được lòng hắn, ngược lại Lộ Tiểu Thiền bên cạnh hắn lại cùng các thôn dân nói chuyện rôm rả, miệng cũng ngọt.
Giang Vô Triều lần này bị thương nặng, linh khí ở trong người lượn mấy vòng Tiểu Chu Thiên* vẫn đều không thể khôi phục. Hắn chỉ có thể tĩnh tọa một mình ở trong phòng cầu vận may.
[*xem chú thích ở những chương đầu.]
Lộ Tiểu Thiền bưng một chén cơm khoai lang, sờ soạng nửa ngày, chính là muốn đi vào trong phòng, ngay lập tức bị khóa Tiên Lăng kéo lại.
"Ngươi đi đâu đó?"
"Ta đi xem Giang lão ca, đưa chút cơm cho hắn!" Lộ Tiểu Thiền cười hì hì nói.
Những thôn dân khác nhanh chân chạy tới trước, muốn nhận lấy.
"Tiểu tiên đồng, để chúng ta đưa cơm vào bên trong cho tiên quân là được rồi!"
"Ngài ngồi nghỉ ngơi đi, đừng mệt nhọc, loại chuyện nhỏ này giao cho chúng ta!"
"Không phải" Lộ Tiểu Thiền nhìn về phía Thư Vô Khích nói, "Ta muốn cùng hắn nói lời từ biệt! Ngày mai liền ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy rồi! Về tình về lý đều nên nói một câu "hẹn gặp lại"."
"Không cho phép."
"..." Lộ Tiểu Thiền thở dài, "Không cho phép, thì không cho phép vậy...."
Lộ Tiểu Thiền ngồi trở về chỗ, ôm chén cơm khoai lang, gục đầu xuống bàn, rầu rĩ không vui, thở ngắn thở dài.
"Ôi, tiểu tiên đồng tại sao không ăn? Canh vịt nơi này của chúng ta vừa thơm vừa giải nhiệt!"
"Còn có viên củ sen sênh đường, tiểu tiên đồng nếm thử đi! Cái này có thể dùng giấy dầu bọc lại, cho ngươi cầm ăn ở trên đường?"
"Không cần, ta không vui... không muốn ăn...."
Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu sang một bên.
Khóa Tiên Lăng trên cổ tay giật giật, Lộ Tiểu Thiền không thèm để ý tới hắn.
"Vậy ngươi đi nói lời từ biệt với hắn đi, nhưng nhất định phải cách xa hắn một trượng."
Thư Vô Khích vừa dứt lời, Lộ Tiểu Thiền liền đứng bật dậy, ôm chén cơm khoai lang, đi vào trong phòng tìm Giang Vô Triều.
Một trượng thì một trượng!
Y cũng không phải muốn đi đấm lưng đấm chân cho Giang Vô Triều, chỉ muốn hỏi hắn một chút, lai lịch của Thư Vô Khích rốt cuộc là gì.
Giang Vô Triều ngồi xếp bằng ở trên giường nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, trên môi không chút huyết sắc.
Lộ Tiểu Thiền đem chén cơm khoai lang đặt lên bàn, muốn tiến thêm một bước, liền bị khóa Tiên Lăng kéo lại.
Ôi mẹ ơi, còn thật sự là một trượng, nhiều thêm một tấc cũng không cho.
"Giang lão ca? Giang lão ca?" Lộ Tiểu Thiền nhẹ giọng gọi.
Y sợ thanh âm của mình quá lớn, khiến Giang Vô Triều bị giật mình mà tẩu hỏa nhập ma thì thật không tốt.
Giang Vô Triều chậm rãi mở mắt ra, lúc nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền, liền nhẹ nhàng mỉm cười.
"Là ngươi a, Lộ Tiểu Thiền. Lần này phải cảm tạ ngươi mang tiền bối tới cứu ta."
"Ngươi nếu thật sự muốn cảm tạ ta, liền nói cho ta biết, Thư Vô Khích làm thế nào đánh bại Tà thần kia? Ánh mắt của ta không nhìn thấy a!"
Giang Vô Triều nhìn Lộ Tiểu Thiền, thấp giọng hỏi: "Ngươi thật sự không biết hắn là ai sao?"
"Ta thật sự không biết a. Nhưng ta cảm thấy, ngươi biết hắn là ai!"
"Hắn... sử dụng kiếm trận trấn áp Tà thần, là một đại trận nhất định phải có ngàn năm tu vi trở lên mới có thể thúc phát, Phá Nguyệt." Giang Vô Triều nói.
Lộ Tiểu Thiền sờ sờ cằm, cho nên Thư Vô Khích nói cái gì mà một ngàn ba trăm bảy mươi hai năm trước làm sao đó, hắn thật sự sống lâu đến như vậy!
"Trận Phá Nguyệt, thế mượn dùng chính là ánh trăng sáng trên trời."
"Ố ồ, ta hiểu rồi! Lúc trước hắn không lập tức giải quyết ngươi, chính là muốn ngươi phá hủy mảng rừng cổ thụ che đậy ánh trăng, một khi có ánh trăng rơi xuống, có thể dẫn vào trong trận, thúc phát đại trận này!"
"Ừm, ngươi thật thông minh. Thế nhưng, tinh hoa nhật nguyệt, không phải ai cũng có đủ tu vi để mượn dùng."
"Ta biết, Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên, có thể dẫn tinh hoa nhật nguyệt! Chẳng lẽ nói... Thư Vô Khích hắn là Nam Ly Cảnh Thiên...."
Giang Vô Triều lập tức lắc đầu: "Không không không, hiền đệ hiểu lầm rồi. Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên Miểu Trần Nguyên Quân là nữ tử. Thư Vô Khích cùng ngươi ở chung lâu như vậy, hắn có thể là nữ tử sao?"
Đầu Lộ Tiểu Thiền lắc qua lắc lại như trống bỏi.
Thư Vô Khích có chỗ nào giống nữ nhân a!
Nếu hắn là nữ tử, Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, Thư Vô Khích nếu quả thật là Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên, vậy khẳng định là mỹ không gì tả nổi tiên nữ tỷ tỷ!
—–
[hậu trường của tác giả]
Lộ Tiểu Thiền: Đưa tiền, đưa tiền, đưa tiền!
Thư Vô Khích: Ngươi lại đòi tiền làm cái gì?
Lộ Tiểu Thiền: Mua váy! Mua một chiếc váy thướt tha!
Thư Vô Khích: Ngươi lại muốn lấy lòng cô nương nhà kia?
Lộ Tiểu Thiền: Ta muốn lấy lòng ngươi a! Ngươi có phải là Miểu Trần Nguyên Quân không! Nghe nói Miểu Trần Nguyên Quân là một cô nương rất đẹp! Khó trách ngươi muốn đem hình dáng của mình ẩn đi!
Thư Vô Khích: Cho ngươi tiền, cầm đi mua. Mua xong tự mình mặc vào.
Lộ Tiểu Thiền:...
"Không cho chạm vào."
Thanh âm lạnh lẽo của Thư Vô Khích vang lên, nhưng thời khắc này thanh âm của hắn so với lúc thường càng thêm trống rỗng thấu suốt, giống như... giống như thời điểm Lộ Tiểu Thiền nằm mơ, nhìn thấy người kia.
Lộ Tiểu Thiền theo bản năng muốn sờ bàn tay Thư Vô Khích đang đặt ở bên hông mình, Thư Vô Khích liền buông lỏng tay, Lộ Tiểu Thiền không chạm được hắn.
"Đó là cái gì?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.
Thư Vô Khích cũng không cúi xuống nhặt vật kia lên, lời nói thốt ra từ trong cổ họng so với ngày thường càng thêm thâm trầm.
"Đáng tiếc chưa kịp để cho Tà thần kia bóp nát."
Vai Lộ Tiểu Thiền run lên, đột nhiên rõ ràng đó là cái gì.
Y xoay người lại, chắn trước mặt Thư Vô Khích: "Đó là trái tim của Giang Vô Triều có đúng hay không?"
"Ngươi quả nhiên để ý hắn."
Thanh âm Thư Vô Khích rất lạnh, khiến cho Lộ Tiểu Thiền chợt nhớ tới một vật trong suốt lạnh như băng nào đó, được chất chồng tầng tầng lớp lớp lên nhau, không thấy điểm cuối.
Nguyên lai Thư Vô Khích không lập tức giải quyết Giang Vô Triều, cũng không phải chỉ là muốn dẫn dụ Giang Vô Triều sử dụng kiếm trận phá hủy mảng rừng tà ám che kín bầu trời, lộ ra màn đêm, để Thư Vô Khích có thể dẫn ánh trăng vào trận, luyện hóa Tà thần, mà là hắn muốn mượn tay Tà thần, huỷ diệt trái tim Giang Vô Triều.
Cho nên sát ý của Thư Vô Khích đối với Giang Vô Triều là thật.
Mọi người đều nói tu vi càng cao, thì càng vô tình vô dục.
Thư Vô Khích lợi hại như vậy, sao có thể nảy sinh hận ý, tới mức nổi lên sát ý đối với Giang Vô Triều?
"Vô Khích ca ca... ngươi làm sao vậy?" Lộ Tiểu Thiền vững vàng mà che chắn trước người Thư Vô Khích.
Thế nhưng y làm sao có thể ngăn cản Thư Vô Khích đây, Thư Vô Khích chỉ cần xoay người một cái, vạt áo bay lên, liền vòng qua Lộ Tiểu Thiền, đi tới trước trái tim kia.
Hắn rũ mắt, giơ cổ tay lên, mắt thấy đầu ngón tay sắp sửa bắn ra một đạo linh khí cắt nát trái tim đang đập chậm rãi từng nhịp trên mặt đất, Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng mở miệng.
"Vô Khích ca ca ngươi hãy nghe ta nói! Ta chỉ là thỉnh thoảng nhắc tới Giang lão ca mà thôi, nhưng ta lại chỉ đem mình ngươi để ở trong lòng!"
Ôi mẹ ơi!
Nghĩ tới Lộ Tiểu Thiền y đây vì xin cơm ăn, nịnh nọt đã nói qua không ít, nhưng đây là lần đầu tiên, y nói năng buồn nôn đến như vậy.
Rượu thịt xuyên ruột chui ra ngoài, chính mình còn không đem bản thân để ở trong lòng, huống chi... là đem Thư Vô Khích để ở trong lòng!
Ngón tay Thư Vô Khích không nhúc nhích, bởi vì Lộ Tiểu Thiền đã kéo lấy một đầu khác của khóa Tiên Lăng.
"Ngươi lặp lại lần nữa." Thư Vô Khích xoay người.
"Cái...cái gì?"
"Ngươi nói, ngươi chỉ đem ai để ở trong lòng?"
"Đương nhiên... đương nhiên là đem ngươi để ở trong lòng rồi!"
Lộ Tiểu Thiền cầu khẩn trong lòng, Thư Vô Khích cũng đừng học Mạnh phu nhân, moi tim của y ra xem một chút.
"Thật sự!" Lộ Tiểu Thiền lớn tiếng nói, "Không tin... Không tin ngươi sờ thử đi!"
Đúng vậy, sờ là được rồi! Tuyệt đối đừng moi tim ta!
Thư Vô Khích duỗi tay tới, áp lên trên lồng ngực Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền hơi khẩn trương, nhưng thời điểm y cảm nhận được bàn tay Thư Vô Khích, loại khẩn trương kia không còn nữa, y chỉ cảm thấy tim mình như được người cẩn thận nâng niu, toàn tâm toàn ý mà quý trọng.
Bỗng dưng, eo Lộ Tiểu Thiền bị giữ lấy, mũi chân đột ngột rời khỏi mặt đất, còn chưa kịp phản ứng, đã bị đặt lên trên lưng Lộc Thục.
Lộ Tiểu Thiền đang muốn cử động, tay lại bị bả vai của Thư Vô Khích đè chặt xuống, đối phương dựa vào người Lộ Tiểu Thiền, lỗ tai kề sát ở trên ngực y.
"Ngươi đừng động." Thư Vô Khích nói.
Lộ Tiểu Thiền cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích, sợ mình lộn xộn, đụng tới một sợi tóc của Thư Vô Khích, nói không chừng sẽ bị đánh tay.
Nhưng vừa nghĩ tới hai má Thư Vô Khích đang dính sát vào lồng ngực của mình, nhịp tim Lộ Tiểu Thiền liền đập thật nhanh.
"Vô Khích ca ca... Ngươi... Đang làm gì đó?"
"Ta đang nghe tiếng tim đập của ngươi."
Lộ Tiểu Thiền ngẩn người, theo bản năng hỏi: "Tiếng tim đập của ta có cái gì tốt mà nghe?"
"Đó là thanh âm đem ta để ở trong lòng." Thư Vô Khích trả lời.
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy trong đầu như có cái gì đó va chạm, giống như muốn đem núi non trùng điệp đều phá huỷ, khiến hết thảy đều quay ngược trở về thời khắc ban đầu.
Y nhìn thấy thiếu niên trong mộng ngồi ở trên người nam tử áo xanh, túm chặt cổ tay của hắn áp vào bên tai.
Thiếu niên biết, chính mình có thể kiêu ngạo làm càn như thế, chẳng qua là vì nam tử đang nằm kia nhường y mà thôi. Thiếu niên cúi đầu, đem mặt kề sát ở trên ngực nam tử.
"Ngươi đang nghe cái gì đó?"
Thiếu niên híp mắt cười: "Nghe tiếng tim đập của ngươi nặng hay không nặng!"
"Nhịp tim của ta vì sao lại nặng?"
"Không phải nói "Mênh mông ba ngàn thế, vì thương sinh mà suy nghĩ" sao, thiên hạ thương sinh đều ở tại trong lòng ngươi, có thể không nặng nề à? Đáng tiếc, thiên hạ thương sinh chỉ lo nghĩ cho chính bọn họ, căn bản không đem ngươi để ở trong lòng. Chỉ có thời điểm Vô Ý Kiếm Hải lung lay sắp đổ, mới nghĩ tới cầu ngươi bái ngươi để bảo trụ bình an!"
"Nhưng ta chưa từng đem bọn họ để ở trong lòng. Ta chỉ nhớ rõ thanh âm của ngươi, chỉ biết nhiệt độ của ngươi, còn có mùi vị của ngươi. Cho nên chỉ có thể đem ngươi để ở trong lòng."
Giọng nam tử lạnh nhạt, nghe không hề có tình cảm, thế nhưng thiếu niên đè lên hắn lại ngây ngẩn cả người.
"Tốt lắm, ta cũng chỉ đem ngươi để ở trong lòng."
"Lừa người." Giọng nam tử rất nhẹ, nhưng lại chứa đựng một niềm vui sướng nội liễm, nhỏ nhoi, khó thể phát hiện.
"Ta sao lại lừa người?"
"Trong lòng ngươi còn có ba ngàn thế giới phồn hoa."
"Ồ... phải rồi."
"Vậy vào thời khắc này, chỉ có mình ta thôi có được không?"
"Vốn là vào thời khắc này, chỉ nghĩ tới một mình ngươi!" Thiếu niên cong cong ánh mắt nở nụ cười.
Một cái xoay người, thiếu niên mở to hai mắt, liền bị đối phương đè trở lại, hai tay bị ấn giữ lên đỉnh đầu, nam tử cúi xuống nhìn y.
"Ngươi... Ngươi đè lên ta làm gì a! Ngươi mau để ta đứng dậy!"
"Ta cũng muốn nghe, thanh âm ngươi đem ta để ở trong lòng, là như thế nào."
Nam tử cúi đầu, nghiêng tai dựa vào trên lồng ngực thiếu niên.
"Tiểu Thiền, Tiểu Thiền? Ngươi giận sao?" thanh âm Thư Vô Khích vang lên.
Lộ Tiểu Thiền lập tức hồi thần, cảnh tượng ngắn ngủi trong đầu liền tan thành mây khói, muốn bắt cũng bắt không được.
"Ta... Ta không giận! Không giận a!"
Lộ Tiểu Thiền đột nhiên nhớ tới, trái tim Giang Vô Triều vẫn còn ở trong bụi cỏ bên ngoài! Nếu không trả về chỗ cũ, Giang Vô Triều liền hết thuốc chữa!
"Vô Khích ca ca, ngươi mau chóng đem trái tim của Giang Vô Triều trả về cho hắn! Chỉ cần hắn khỏe lại, thì hắn có thể tự mình trở về Chấp Ngô Sơn Trang, chúng ta cũng có thể gấp rút lên đường đi tìm Thái Lăng Các rồi!"
"Ừm."
Thư Vô Khích chỉ đơn giản "Ừm" một tiếng, lọt vào tai Lộ Tiểu Thiền lại thật sự quá dễ nghe.
Ca ca rốt cục không đem tâm tư đặt trên người Giang Vô Triều nữa.
Thư Vô Khích xoay người, nhìn về phía đại tỷ từng mời bọn họ ăn canh cá nheo hầm đậu phụ.
"Ngươi đem trái tim của hắn trả về."
Đại tỷ sợ hãi đến tát mét mặt mày mà đi tới, nâng lên trái tim Giang Vô Triều, thật cẩn thận trả về chỗ cũ cho hắn.
Cổ tay Thư Vô Khích nhẹ nhàng vung lên một cái, ném ra một đạo linh khí, muốn có bao nhiêu tùy ý thì có bấy nhiêu tùy ý, còn giống như có chút không tình nguyện, đưa linh khí vào trong cơ thể Giang Vô Triều.
Giang Vô Triều giống như bị chôn dưới đất hồi lâu, bỗng nhiên hít được một hơi, đột nhiên mở mắt ra, dùng sức mà hô hấp.
Nghe thấy tiếng ho khan của hắn, Lộ Tiểu Thiền cuối cùng cũng yên lòng.
Tuy rằng vừa nãy trái tim Giang Vô Triều bị Tà thần khống chế, nhưng chuyện gì đã xảy ra hắn vẫn có ấn tượng.
Lúc này, hắn nhìn thấy Thư Vô Khích mặc dù đã thu liễm linh khí, nhưng vẫn cảm nhận được linh áp thuần hậu đang chấn nhiếp hắn.
Thư Vô Khích nguyên bản bởi vì sử dụng thuật "Nhất Diệp Chướng Mục" nên khiến người khác không nhớ được mặt của hắn, thế nhưng ngay thời khắc hiện tại, Giang Vô Triều có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt Thư Vô Khích.
Sư phụ Lăng Niệm Ngô của Giang Vô Triều, bởi vì hơn một ngàn năm tu vi, trong giới tiên môn đã là mỹ nam tử linh khí phi phàm hiếm có, thế nhưng so với Thư Vô Khích, chính là đom đóm tranh sáng cùng ánh trăng.
Dung mạo Thư Vô Khích, Giang Vô Triều dù có dùng thiên ngôn vạn ngữ cũng khó lòng hình dung, chính là kiểu nhìn nhiều thêm một chút đã là khinh nhờn, hắn chỉ có thể lập tức cúi đầu.
"Trở về Chấp Ngô Sơn Trang của ngươi." Thư Vô Khích nói.
"Vâng." Giang Vô Triều lập tức cúi đầu hành lễ.
Thư Vô Khích xoay người, từ trên vai Lộ Tiểu Thiền lấy xuống một mảnh lá rụng, nhẹ nhàng tung lên không trung.
Chiếc lá bay tới đỉnh đầu Thư Vô Khích, bỗng nhiên hóa thành bụi trần, chầm chậm rơi xuống, bao trùm lấy Thư Vô Khích.
Trong khoảnh khắc, hết thảy linh khí gom vào bên trong cơ thể, liền khôi phục dáng dấp của thư sinh.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng cong lên, dây buộc tóc rơi trên mặt đất bay trở về, Thư Vô Khích tùy ý đem mớ tóc tán loạn buộc trở lại.
Lộ Tiểu Thiền nghe ra, trình độ cung kính của Giang Vô Triều đối với Thư Vô Khích so với lúc trước càng rõ ràng hơn, hắn rất có thể đã biết thân phận của Thư Vô Khích.
Không được không được, phải tìm cơ hội nói chuyện cùng Giang Vô Triều, phải hỏi một chút xem thân phận của Thư Vô Khích rốt cuộc là gì.
Đi theo nhân vật lợi hại như thế, không thể để bản thân có muốn khoe khoang cũng không biết chỗ dựa của mình là ai.
Lộ Tiểu Thiền vẫy vẫy tay: "Đại tỷ! Đại tỷ! Hiện tại Tà thần ép buộc các ngươi làm tín đồ của nó đã bị thu phục, ngươi tới đây kể lại cho ta nghe đầu đuôi câu chuyện, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!"
Đại tỷ đi đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền, mở miệng nói: "Kỳ thực tiểu tiên đồng, ngươi đoán đúng tám chín phần mười. Tà thần kia đúng là do nữ nhân chạy trốn tới nơi này của chúng ta dẫn đến."
Thì ra nữ nhân kia vốn là tiểu thiếp của một phú hộ nào đó, bởi vì ghen tỵ với chính thê trong nhà, ý đồ mưu hại, bị gia đinh phát hiện, vì vậy trốn đến Hà gia thôn. Lúc đến Hà gia thôn, nàng giả bộ đáng thương nên được thu lưu giúp đỡ, sau đó gieo rắc đủ loại ám chỉ tình cảm đối với nam nhân trong thôn. Đại nương thu lưu nàng quyết định đem nàng gả cho một tiều phu, nàng không chịu, liền dẫn tới tiều phu cùng nhi tử của đại nương ẩu đả nhau đến chết.
Trưởng thôn cảm thấy tình hình nghiêm trọng, cho người phụ nữ kia một ít quần áo lương thực, để cho nàng rời khỏi Hà gia thôn.
Buổi tối ngày hôm ấy, con gái của trưởng thôn đại hỉ, nữ nhân này đố kị thành tính, dĩ nhiên muốn câu dẫn con rể của trưởng thôn.
Con rể trưởng thôn cự tuyệt nàng, nàng liền hạ độc vào trong rượu, độc chết đôi phu thê tân hôn, còn đem trái tim của bọn họ móc ra, sau đó trốn vào trong núi.
Toàn thôn đều tiến vào trong núi bắt nữ nhân này, thời điểm tìm được nàng, nàng đang trốn ở trong bụng cây cổ thụ ngàn năm kia.
Tà linh trong cơ thể nàng hấp thụ tinh nguyên của cổ thụ, giết chết thôn dân tới bắt nàng, móc ra trái tim của thôn dân, cung dưỡng cho cây cổ thụ đã cung cấp tinh nguyên cho nàng.
Về phần Lý gia thôn cách Hà gia thôn không xa, sau đó cũng bị Tà linh ăn mòn, Tà linh muốn thôn dân của Lý gia thôn giao ra người của Hà gia thôn. Trái tim của những người này liền bị Tà linh cầm đi, thành xác chết di động không có tim, điển hình như cái tiểu cô nương kia cùng cha của nàng.
Tà linh cần được cung dưỡng, vì vậy người Lý gia thôn sẽ mang những người đi ngang qua thôn tới tế bái cho Tà thần.
Nếu như người đi ngang qua có ý niệm căm ghét oán hận trong lòng, liền sẽ trở thành đồ ăn của Tà thần.
Trùng hợp lúc Mạnh phu nhân đi ngang qua nơi này, nàng nghe các thôn dân nói Tà thần trong núi có thể khiến cho nàng vĩnh viễn được phu quân ngưỡng mộ, còn có thể khiến cho nữ nhân cướp đoạt sủng ái của phu quân nàng bị báo ứng, liền nhất định phải đi bái tế Tà thần kia.
An Hoàn vừa nghe liền biết không thích hợp, môn hạ đệ tử của Mạnh gia không chịu để nàng đi vào, nha đầu tỳ nữ bên người Mạnh phu nhân cũng khuyên nàng, nhưng có nói thế nào nàng cũng không nghe.
Tà niệm của nàng sâu nặng, đêm đó liền bị Tà thần nhập thể, đoạt đi trái tim của hai tỳ nữ bên cạnh.
An Hoàn mang theo đệ tử Mạnh gia tiến vào trong núi nghĩ muốn tìm Mạnh phu nhân trở về, tu vi không đủ, ngược lại bị Tà thần đoạt tim.
Lộ Tiểu Thiền nghe đến đó, không khỏi thở dài một hơi.
"Chuyện này... Cũng coi như là báo ứng....."
"Cố sự nghe xong, chúng ta đi."
Thư Vô Khích nâng chân trái Lộ Tiểu Thiền, đẩy từ một bên của Lộc Thục sang một bên khác.
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, ôi mẹ ơi, y còn chưa có hỏi chuyện cùng Giang Vô Triều mà!
Y nhanh chóng sờ sờ bụng của mình: "Vô Khích ca ca, hiện giờ là buổi tối đi? Hay là dứt khoát trở về trong thôn, ăn một bữa cơm canh nóng, ngủ một giấc sau đó hẳn rời đi? Ngươi muốn ta ngồi trên lưng Lộc Thục lắc lư một đêm, chân của ta sẽ đau chết mất....."
Các thôn dân dồn dập quỳ xuống.
"Tiểu tiên đồng muốn ăn cái gì, chỉ cần chúng ta có, nhất định sẽ để ngài ăn ngon uống đủ!"
Lộ Tiểu Thiền toét miệng cười.
"Ai nha, ta dính lây ánh sáng của ngươi, biến thành tiểu tiên đồng rồi! Kỳ thực ta chính là muốn ăn thêm một tô canh cá nheo hầm đậu phụ!"
Thư Vô Khích không gật đầu đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Thật giống như mỗi lần Lộ Tiểu Thiền nói muốn ăn cái gì đó, hắn chưa bao giờ từ chối.
Về tới Lý gia thôn, Lộ Tiểu Thiền được ăn đâu chỉ cá nheo hầm đậu phụ a! Còn có thịt lợn đất hầm sữa, gà Tam Hoàng nấu với hạt dẻ, Lộ Tiểu Thiền giống như đời này chưa từng được ăn thịt, ăn uống đến thỏa thê.
Thư Vô Khích ngồi bên cạnh y, không động tới đũa, chỉ uống vài ngụm nước lã mà thôi.
Các thôn dân cúi đầu, Thư Vô Khích tính tình thanh lãnh, giống như có làm thế nào cũng không lấy được lòng hắn, ngược lại Lộ Tiểu Thiền bên cạnh hắn lại cùng các thôn dân nói chuyện rôm rả, miệng cũng ngọt.
Giang Vô Triều lần này bị thương nặng, linh khí ở trong người lượn mấy vòng Tiểu Chu Thiên* vẫn đều không thể khôi phục. Hắn chỉ có thể tĩnh tọa một mình ở trong phòng cầu vận may.
[*xem chú thích ở những chương đầu.]
Lộ Tiểu Thiền bưng một chén cơm khoai lang, sờ soạng nửa ngày, chính là muốn đi vào trong phòng, ngay lập tức bị khóa Tiên Lăng kéo lại.
"Ngươi đi đâu đó?"
"Ta đi xem Giang lão ca, đưa chút cơm cho hắn!" Lộ Tiểu Thiền cười hì hì nói.
Những thôn dân khác nhanh chân chạy tới trước, muốn nhận lấy.
"Tiểu tiên đồng, để chúng ta đưa cơm vào bên trong cho tiên quân là được rồi!"
"Ngài ngồi nghỉ ngơi đi, đừng mệt nhọc, loại chuyện nhỏ này giao cho chúng ta!"
"Không phải" Lộ Tiểu Thiền nhìn về phía Thư Vô Khích nói, "Ta muốn cùng hắn nói lời từ biệt! Ngày mai liền ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy rồi! Về tình về lý đều nên nói một câu "hẹn gặp lại"."
"Không cho phép."
"..." Lộ Tiểu Thiền thở dài, "Không cho phép, thì không cho phép vậy...."
Lộ Tiểu Thiền ngồi trở về chỗ, ôm chén cơm khoai lang, gục đầu xuống bàn, rầu rĩ không vui, thở ngắn thở dài.
"Ôi, tiểu tiên đồng tại sao không ăn? Canh vịt nơi này của chúng ta vừa thơm vừa giải nhiệt!"
"Còn có viên củ sen sênh đường, tiểu tiên đồng nếm thử đi! Cái này có thể dùng giấy dầu bọc lại, cho ngươi cầm ăn ở trên đường?"
"Không cần, ta không vui... không muốn ăn...."
Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu sang một bên.
Khóa Tiên Lăng trên cổ tay giật giật, Lộ Tiểu Thiền không thèm để ý tới hắn.
"Vậy ngươi đi nói lời từ biệt với hắn đi, nhưng nhất định phải cách xa hắn một trượng."
Thư Vô Khích vừa dứt lời, Lộ Tiểu Thiền liền đứng bật dậy, ôm chén cơm khoai lang, đi vào trong phòng tìm Giang Vô Triều.
Một trượng thì một trượng!
Y cũng không phải muốn đi đấm lưng đấm chân cho Giang Vô Triều, chỉ muốn hỏi hắn một chút, lai lịch của Thư Vô Khích rốt cuộc là gì.
Giang Vô Triều ngồi xếp bằng ở trên giường nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, trên môi không chút huyết sắc.
Lộ Tiểu Thiền đem chén cơm khoai lang đặt lên bàn, muốn tiến thêm một bước, liền bị khóa Tiên Lăng kéo lại.
Ôi mẹ ơi, còn thật sự là một trượng, nhiều thêm một tấc cũng không cho.
"Giang lão ca? Giang lão ca?" Lộ Tiểu Thiền nhẹ giọng gọi.
Y sợ thanh âm của mình quá lớn, khiến Giang Vô Triều bị giật mình mà tẩu hỏa nhập ma thì thật không tốt.
Giang Vô Triều chậm rãi mở mắt ra, lúc nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền, liền nhẹ nhàng mỉm cười.
"Là ngươi a, Lộ Tiểu Thiền. Lần này phải cảm tạ ngươi mang tiền bối tới cứu ta."
"Ngươi nếu thật sự muốn cảm tạ ta, liền nói cho ta biết, Thư Vô Khích làm thế nào đánh bại Tà thần kia? Ánh mắt của ta không nhìn thấy a!"
Giang Vô Triều nhìn Lộ Tiểu Thiền, thấp giọng hỏi: "Ngươi thật sự không biết hắn là ai sao?"
"Ta thật sự không biết a. Nhưng ta cảm thấy, ngươi biết hắn là ai!"
"Hắn... sử dụng kiếm trận trấn áp Tà thần, là một đại trận nhất định phải có ngàn năm tu vi trở lên mới có thể thúc phát, Phá Nguyệt." Giang Vô Triều nói.
Lộ Tiểu Thiền sờ sờ cằm, cho nên Thư Vô Khích nói cái gì mà một ngàn ba trăm bảy mươi hai năm trước làm sao đó, hắn thật sự sống lâu đến như vậy!
"Trận Phá Nguyệt, thế mượn dùng chính là ánh trăng sáng trên trời."
"Ố ồ, ta hiểu rồi! Lúc trước hắn không lập tức giải quyết ngươi, chính là muốn ngươi phá hủy mảng rừng cổ thụ che đậy ánh trăng, một khi có ánh trăng rơi xuống, có thể dẫn vào trong trận, thúc phát đại trận này!"
"Ừm, ngươi thật thông minh. Thế nhưng, tinh hoa nhật nguyệt, không phải ai cũng có đủ tu vi để mượn dùng."
"Ta biết, Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên, có thể dẫn tinh hoa nhật nguyệt! Chẳng lẽ nói... Thư Vô Khích hắn là Nam Ly Cảnh Thiên...."
Giang Vô Triều lập tức lắc đầu: "Không không không, hiền đệ hiểu lầm rồi. Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên Miểu Trần Nguyên Quân là nữ tử. Thư Vô Khích cùng ngươi ở chung lâu như vậy, hắn có thể là nữ tử sao?"
Đầu Lộ Tiểu Thiền lắc qua lắc lại như trống bỏi.
Thư Vô Khích có chỗ nào giống nữ nhân a!
Nếu hắn là nữ tử, Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, Thư Vô Khích nếu quả thật là Kiếm Tông của Nam Ly Cảnh Thiên, vậy khẳng định là mỹ không gì tả nổi tiên nữ tỷ tỷ!
—–
[hậu trường của tác giả]
Lộ Tiểu Thiền: Đưa tiền, đưa tiền, đưa tiền!
Thư Vô Khích: Ngươi lại đòi tiền làm cái gì?
Lộ Tiểu Thiền: Mua váy! Mua một chiếc váy thướt tha!
Thư Vô Khích: Ngươi lại muốn lấy lòng cô nương nhà kia?
Lộ Tiểu Thiền: Ta muốn lấy lòng ngươi a! Ngươi có phải là Miểu Trần Nguyên Quân không! Nghe nói Miểu Trần Nguyên Quân là một cô nương rất đẹp! Khó trách ngươi muốn đem hình dáng của mình ẩn đi!
Thư Vô Khích: Cho ngươi tiền, cầm đi mua. Mua xong tự mình mặc vào.
Lộ Tiểu Thiền:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.