Chương 20
Bất Chỉ Thịt Khỏa Thái
02/02/2024
Nhìn khung trò chuyện nằm chễm chệ ngay trước mặt, Trì Tái Hạ đứng máy vài giây.
Sau khi phản ứng kịp, cô tranh thủ thời gian đóng ngay, sau đó lại vô thức muốn giải thích với Minh Kính, đánh được mấy chữ “tôi tôi anh anh”, đột nhiên cô nhận ra, hình như mình đánh chữ đối phương cũng có thể nhìn thấy!
Cô lập tức rút hai tay khỏi bàn phím, phản xạ có điều kiện mà chắp lại trước ngực, chẳng khác nào một con mèo cầu tài nhát gan chết máy.
Người bên phía kia đợi một chút, thấy cô không có động tĩnh thì tiếp nhận quyền điều khiển, đàng hoàng làm xong điều chỉnh cuối cùng, sau đó chủ động ngắt điều khiển từ xa.
Minh Kính: [Được rồi, thử chút đi.]
Trì Tái Hạ vươn móng chiêu tài nhỏ, cứng đờ thử thử.
Quả thật game đã bình thường, cuối cùng bản cao cấp dùng để chơi game của cô cũng hiện ra tính năng mà nó nên có, cảnh tượng hơn nghìn người chiến đấu cũng hiện lên rõ nét full HD.
Nhưng cô không ổn lắm!
Chắc chắn Minh Kính đã thấy được cuộc nói chuyện vừa rồi!
Nhưng chỉ mấy giây thôi…có lẽ không thấy hết đâu nhỉ?
Cũng không trách cô thấp thỏm như vậy được, ban nãy trong đoạn tin nhắn trò chuyện kia, trông cô giống hệt một kẻ rõ ràng đã có đối tượng tiếp xúc phát triển trong cuộc sống thực tế, còn chưa hết, kẻ này vừa chướng mắt người chơi nam, vừa nghĩ có thể thử yêu đương qua mạng một xíu. Hiển nhiên chính là một ghi chép trò chuyện với góc nhìn thứ ba về một cô gái khốn nạn bắt cá hai tay trong hiện thực lẫn trò chơi.
Trong lòng Trì Tái Hạ bất ổn, lúc này, Lục Minh Châu lại gửi voice chat đến.
Cô vội vàng gọi Minh Kính, tạm thời thoát khỏi hiện trường chết nhục, rồi cầm điện thoại bước về phía ban công.
Cô ấn nút nghe, hít một hơi thật sâu và bộc phát cơn giận tích tụ từ nãy tới giờ: “Lục Minh Heo, mày muốn chết hả!”
“Nổi điên gì vậy?” Lục Minh Châu không hiểu: “Tao còn chưa hỏi tại sao mày từ chối gọi điện với tao nè.”
“Tao…” Trì Tái Hạ cứng họng.
Chắc chắn không thể nói chuyện liên quan đến trò chơi, nhưng cô đã nhanh trí viện được cớ: “Tao đang ngủ, mày gọi gì mà gọi chứ!”
“Giờ này đã đi ngủ, mày nghiêm túc hả? Mày tính rời giường lúc ba bốn giờ sáng à?”
“Bớt nói nhảm! Sao?”
“Không phải tối qua mày lên cơn, bảo không phải không thể yêu đương qua mạng hả? Tao mới bất đắc dĩ gọi điện thoại hỏi tình trạng của mày một tí.”
Vào đêm qua, lúc Trì Tái Hạ trả lời tin nhắn thì đã rạng sáng rồi, Lục Minh Châu ngủ thiếp đi, không hồi âm được. Bây giờ cô nàng mới cố ý gọi điện thoại đến hỏi.
“Tao chỉ thấy một tin tức có cặp yêu đương qua mạng rồi kết hôn nên mới thuận miệng nói, đừng bảo mày tưởng rằng tao đang yêu đương qua mạng thật nha? Nực cười.”
Trì Tái Hạ nói năng rất hùng hồn, nhưng cô phát hiện, sâu trong lòng mình hình như có một xíu chột dạ. Không nhiều, chỉ một tí ti thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gần đây quả thật cô luôn lướt thấy mấy tin kiểu như, yêu đương qua mạng hốt được anh đẹp trai cực phẩm, yêu đương từ mạng đến ngoài đời ba năm sinh hai, yêu đương qua mạng nhiều năm tổ chức hôn lễ chủ đề game gì đó.
Cứ như một số thằng khốn nạn hơn ba mươi tuổi thất nghiệp, ngày ngày ở trong phòng thuê ăn mì tôm chơi game, ngay cả tiền thuê nhà cũng không đóng nổi, lừa gạt lên giường đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Chuyện này được kêu là hiệu ứng gì đó, chắc cô đã từng học ở môn Tâm lý rồi, nhưng lúc này không nhớ ra được.
Lục Minh Châu nghe cô phủ nhận như thế thì cũng không nghĩ nhiều, dù sao xưa nay bên cạnh cô chẳng hề thiếu đàn ông thanh thuần đẹp trai cao to mặt nào cũng tốt, có hạ thấp tiêu chí ra sao thì cũng không thể rơi xuống đến rãnh biển Mariana được.
Cô nàng nhớ tới một việc, hỏi tiếp: “Đúng rồi, hôm qua mày nhắc đến câu lạc bộ tao đề cử cho mày hồi cấp ba, tao cứ luôn thấy có gì đó không đúng, lúc về đã cố ý tìm xem. Nếu tao nhớ không lầm thì mày đâu có tham gia câu lạc bộ tao đề cử cho mày, trưởng câu lạc bộ Gundam Max là Lý Triệu Hiển lớp bên cạnh tụi mình, hồi xưa nó còn theo đuổi mày đó, mày nhớ không? Có phải mày vào sai câu lạc bộ rồi không?”
“Thật hả?” Trì Tái Hạ tìm lại tấm ảnh chụp màn hình lúc trước Hứa Định gửi đến: “Tao tham gia câu lạc bộ tên gì mà Lego, MOC…?”
“Câu lạc bộ Lego MOC?”
“Đúng, chính nó đó. Vậy tao tham gia sai rồi, Gundam Lego, dù sao nghe cũng không khác nhau.” Trì Tái Hạ không để tâm.
“Đúng thật là câu lạc bộ Lego MOC à?” Lục Minh Châu hoang mang: “Không ngờ mày trà trộn vào được luôn? Tao nhớ yêu cầu tham gia của câu lạc bộ này cao lắm, tác phẩm có thể cầm đi tham gia thi đấu được đó.”
“Xếp dựng gỗ thì có yêu cầu gì chứ, lại còn đi thi đấu nữa, thi đấu con nít à?” Trì Tái Hạ im lặng: “Không có chuyện gì thì tao cúp máy trước, đừng quấy rầy tao chơi…đừng quấy rầy tao ngủ!”
Lục Minh Châu còn đang buồn bực, Trì Tái Hạ đã thẳng tay cúp điện thoại.
Cô trở về trò chơi.
Hai người ăn ý không nhắc lại sự việc xấu hổ ban nãy.
Công thành chiến đã đến đoạn gay cấn, các kênh lân cận, bang phái, quyền sở hữu,... đều đang nhảy tin nhắn liên tục. Trong kênh giọng nói tràn ngập tiếng giao lưu chỉ huy, BGM* cũng khiến lòng người phấn chấn.
*BGM: Nhạc nền.
Đánh cuộc chiến hội đồng hơn nghìn người kiểu này, thao tác của bản thân đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là số người, trang bị, chiến thuật,...
Cuộc chiến càng dữ dội, kênh chính càng ầm ĩ, bên tai chỉ có thể nghe được một số mệnh lệnh lặp lại “Tập hợp”, “Hồi sinh”,...
An Yểu Yểu cũng ngại kênh chính quá ồn, bèn mở một kênh trò chuyện khác, kéo hết bạn tốt vào trong nói chuyện phiếm, Trì Tái Hạ cũng bị kéo vào.
Lúc đầu, người tham dự chủ yếu là mấy người cùng đánh phó bản 10 người dưỡng lão lần trước, An Yểu Yểu, Xuân Phong Bất Độ, Nhất Xuyên Yên Thảo, Vật trang sức của Nha Nha, còn có vài nữ sinh trong bang có quan hệ tốt với An Yểu Yểu.
Có thể nhận ra bọn họ đều thuộc kiểu thích ồn ào sôi động, tán dóc cũng rất vui.
Trò chuyện một hồi, bọn họ nói đến thời trang không bán trong cửa hàng đã rớt xuống tại phó bản ác mộng nào đó.
Trì Tái Hạ hơi tò mò với thời trang không bán, đang muốn nghe bọn họ nói nhiều hơn chút, không ngờ hai người Mãn Thành Phong Nhứ và Nha Nha tranh đoạt trang bị lần trước đột ngột ngoi lên.
Mãn Thành Phong Nhứ: “Tôi thấy Kim Lũ Y cũng chỉ vậy thôi, không đẹp lắm.”
Nha Nha: “Nhưng nó quý nha, thứ khó coi trong Phong Nguyệt còn thiếu à?”
Mãn Thành Phong Nhứ: “Cũng không quý mấy, lần đó tôi gặp được, dùng có 2000 vàng là đập được, trước đó còn thấy người trên diễn đàn nói dùng tận 10 ngàn đập nó. Cười chết, loại quần áo xấu xí này sao có thể có người tiêu 10 ngàn được.”
Nha Nha: “10 ngàn thì làm sao, ngàn vàng khó mua được niềm vui của tôi.”
Mãn Thành Phong Nhứ: “À, người dùng 10 ngàn đập Kim Lũ Y là cô hả? Vậy coi như tôi chưa từng nói gì hết.”
Thấy bầu không khí không ổn, Nhất Xuyên Yên Thảo và Vật trang sức của Nha Nha vội vàng đứng ra hòa giải, những người khác cũng phối hợp chêm vào chọc cười với họ.
Vì tìm chủ đề an toàn mới, bọn họ bỗng dưng chuyển hướng sang Trì Tái Hạ.
Vốn dĩ người của Cố Kiếm Tình Thâm đã cực kì tò mò với Trì Tái Hạ từ lâu, nhưng ngại mấy ồn ào không đáng có, họ đều kiềm chế, không hỏi lung tung này kia trước mặt cô.
Nhưng bây giờ đã xuất hiện một lớp ngụy trang đường đường chính chính rồi, anh một lời tôi một câu, lúc thì mời cô gia nhập Cố Kiếm, lúc thì hỏi cô vì sao lại quen biết với Thanh Sơn Bất Hứa trước đó, điên cuồng nhảy disco quanh giới hạn bùng nổ của vị kiếm khách nào đó.
Trì Tái Hạ lựa chọn vài câu để trả lời ở kênh chat.
“Hạ Hạ, sao cậu cứ luôn đánh chữ mà không nói thế?” An Yểu Yểu thuận miệng hỏi.
Mưa hè không ngớt: [Tôi ở trường học, nói chuyện sẽ quấy rầy bạn cùng phòng.]
“Ồ, hiểu rồi. Vậy cuối tuần chắc sẽ không sao chứ, cuối tuần đến nói chuyện phiếm với chúng tôi nhé. Tôi còn có thể dạy cô chơi Thiên Vu theo con đường vú em nữa đó!”
Trì Tái Hạ chần chừ một lát rồi đồng ý.
Thật ra làm phiền bạn cùng phòng chỉ là lấy cớ, nhóm Chung Tư Điềm ít khi nào về ngủ trước giờ đóng cửa.
Ban đầu, chẳng qua do cô cảm thấy bật mic nói chuyện với người lạ…rất kỳ quái. Về sau quen thuộc hơn rồi, cô cũng quen đánh chữ, không tìm được thời cơ thích hợp để mở mic.
Điện thoại rung lên.
Là người bán lúc trước mà cô đã chuẩn bị tính tiền nhưng không mua gửi tin nhắn đến hỏi.
Trì Tái Hạ nghĩ nghĩ, chợt nhớ đến bài đăng giải đáp câu hỏi về thiết bị giọng nói mà hồi trước cô từng thấy khi đang lướt diễn đàn.
Nghe đồn, nếu bạn dùng bo mạch âm thanh để nói chuyện ca hát, sẽ mang lại hiệu quả có thể so với nhà chỉnh âm lượng trăm vạn?
Cô cũng chẳng có gì mà không tự tin với giọng mình, tuy không phải giọng em gái đáng yêu mềm mại, nhưng dù sao vẫn có thể được khen một câu trong trẻo.
Tuy nhiên, có ai mà không muốn khiến giọng mình nghe hoàn mỹ hơn một chút chứ?
Huống chi, trò chơi đã có truyền thống, vừa đến ngày Tết là các bang lớn rất thích tổ chức hoạt động ca hát các kiểu ở kênh giọng nói. Lỡ như cô bị bất đắc dĩ phải ca hát thì tính sao đây.
Nghĩ tới vấn đề này, Trì Tái Hạ thần thần bí bí cầm điện thoại lên.
-
Thứ Bảy, Trì Tái Hạ nhận được tổng cộng năm sáu thùng chuyển phát nhanh.
Cuối tuần Khương Tuế Tuế không ra ngoài, hỗ trợ một chiếc xe đẩy nhỏ, giúp cô chở hàng về phòng ngủ.
“Cậu mua gì thế?” Khương Tuế Tuế thò đầu ra nhìn, tò mò hỏi.
“Chỉ vài linh kiện máy thôi.” Trì Tái Hạ đang chơi điện thoại, đáp qua loa.
“Vậy cậu biết lắp không?”
“Gì cơ?” Trì Tái Hạ không hiểu ý cô nàng.
“Tớ bảo nhiều linh kiện như thế, cậu lắp được không?”
Trì Tái Hạ bị hỏi khó. Lúc trước cô chỉ lo mua, chưa từng cân nhắc đến vấn đề lắp đặt, bây giờ nghĩ lại thì quả thật mình không hề biết.
“Có phải Trưởng ban bên ban chúng ta rất hiểu những thứ này không? Tôi gọi cậu ấy đến giúp?”
“Hình như Trưởng ban ra ngoài ăn liên hoan rồi. Thôi được, để tớ giúp cậu tìm một người.”
Khương Tuế Tuế nói tìm là tìm, dứt khoát lấy điện thoại ra, bắt đầu chọn lựa người may mắn trong sự nghiệp kết bạn mà cô nàng kinh doanh đã lâu.
Trì Tái Hạ không hỏi nhiều. Ai cũng giống nhau thôi, đối phương lắp xong cô sẽ chuyển tiền cho Khương Tuế Tuế, để cô nàng giúp mời ăn một bữa cơm là được.
Thế là mười lăm phút sau, Trì Tái Hạ đang ở dưới ký túc xá bàn về chuyện chọn trường học với Khương Tuế Tuế, thì chưa kịp chuẩn bị gì mà bất ngờ nhận được một viện binh hoàn toàn ngoài dự đoán.
“Sao cậu lại tìm cậu ấy?” Trì Tái Hạ khẽ chất vấn Khương Tuế Tuế.
Khương Tuế Tuế bĩu môi, ra hiệu cho cô nhìn về phía Hứa Định đang dùng thẻ công tác thương lượng với dì quản lý ký túc xá: “Hội sinh viên vào phòng ngủ nữ thì dễ dàng hơn đó.”
Nói cũng đúng.
Nhưng, “Cậu ấy học kiến trúc, có biết làm không?” Trì Tái Hạ nghi ngờ.
“Cậu ấy đã tới rồi, cậu nói xem cậu ấy biết làm không? Cũng không phải bảo cậu ấy giải quyết vấn đề khó của thế kỷ như trẻ mãi không già. Đừng nói cậu cho rằng mấy cái linh kiện máy tính có thể làm khó thiên tài của Viện Kiến trúc nha?” Khương Tuế Tuế thổi phồng nhiệt liệt.
Trì Tái Hạ còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng Hứa Định đã xoay người, gật đầu chào hỏi hai cô: “Được rồi, có thể vào.”
Trì Tái Hạ nhìn anh, im lặng, mặt không đổi sắc lén nhéo Khương Tuế Tuế một cái sau lưng.
Ba người cùng lên lầu.
Phòng ngủ 302 không có ai, Trì Tái Hạ rót một chai nước ép bưởi cho Hứa Định.
Anh nhận lấy, nói cảm ơn.
Hứa Định vẫn chưa khát, đặt chai nước ngay ngắn một bên rồi ngồi xổm xuống, đánh giá mấy thùng chuyển phát nhanh. Anh hỏi mượn một con dao trang trí từ Trì Tái Hạ, hết sức kiên nhẫn mở từng thùng ra.
Trì Tái Hạ vẫn luôn đứng kế bên quan sát, đợi tới khi toàn bộ thùng đều được mở, từng món được lấy ra, cô mới thấy hình như có gì không đúng…
Cô vốn chỉ muốn mua một cái bo mạch âm thanh, nhưng không chịu nổi kỹ năng chào hàng đỉnh cao của người bán, lúc thì đề cử cho cô mặt hàng này, lúc lại giới thiệu cho cô thứ đồ nọ. Nghe nói cô dùng laptop chơi game, đối phương còn mời mọc cô sắm màn hình cong, bàn phím cơ gì đó, bảo là sao có thể dùng laptop chơi game chứ, sao có thể di chuyển mượt mà được? Làm sao có thể buff máu đây?
Cô cũng dễ bị lừa, mới biết hóa ra chơi game còn phải dùng đến mấy dụng cụ chuyên nghiệp này, còn tưởng rằng mình đã tìm thấy lý do vì sao trước nay mình quá cùi bắp, vậy nên lập tức bảo người ta cho một combo, chốt ngay một đơn giúp người ta kiếm đủ tiền.
Nhưng ai có thể giải đáp hộ cô với, ngoài màn hình kết nối bluetooth, bàn phím và bo mạch âm thanh ra, thì những tấm hắt sáng, microphone, đèn led livestream, giá treo cùng giá đỡ điện thoại này là gì đây? Thậm chí còn có một bộ micro bọt biển màu hồng phấn nữa?
Hứa Định giữ nguyên tư thế trầm ngâm, ngước nhìn Trì Tái Hạ, ánh mắt đen láy trong veo: “Lẽ nào, cậu muốn làm streamer à?”
- -------------------
Hạ Hạ: Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh thôi TvT!
Tiểu Hứa: Đã bắt đầu suy nghĩ xem nên thưởng Ferrari hay Carnival* đây.
*Ferrari, Carnival: Quà thưởng của nền tảng livestream.
Sau khi phản ứng kịp, cô tranh thủ thời gian đóng ngay, sau đó lại vô thức muốn giải thích với Minh Kính, đánh được mấy chữ “tôi tôi anh anh”, đột nhiên cô nhận ra, hình như mình đánh chữ đối phương cũng có thể nhìn thấy!
Cô lập tức rút hai tay khỏi bàn phím, phản xạ có điều kiện mà chắp lại trước ngực, chẳng khác nào một con mèo cầu tài nhát gan chết máy.
Người bên phía kia đợi một chút, thấy cô không có động tĩnh thì tiếp nhận quyền điều khiển, đàng hoàng làm xong điều chỉnh cuối cùng, sau đó chủ động ngắt điều khiển từ xa.
Minh Kính: [Được rồi, thử chút đi.]
Trì Tái Hạ vươn móng chiêu tài nhỏ, cứng đờ thử thử.
Quả thật game đã bình thường, cuối cùng bản cao cấp dùng để chơi game của cô cũng hiện ra tính năng mà nó nên có, cảnh tượng hơn nghìn người chiến đấu cũng hiện lên rõ nét full HD.
Nhưng cô không ổn lắm!
Chắc chắn Minh Kính đã thấy được cuộc nói chuyện vừa rồi!
Nhưng chỉ mấy giây thôi…có lẽ không thấy hết đâu nhỉ?
Cũng không trách cô thấp thỏm như vậy được, ban nãy trong đoạn tin nhắn trò chuyện kia, trông cô giống hệt một kẻ rõ ràng đã có đối tượng tiếp xúc phát triển trong cuộc sống thực tế, còn chưa hết, kẻ này vừa chướng mắt người chơi nam, vừa nghĩ có thể thử yêu đương qua mạng một xíu. Hiển nhiên chính là một ghi chép trò chuyện với góc nhìn thứ ba về một cô gái khốn nạn bắt cá hai tay trong hiện thực lẫn trò chơi.
Trong lòng Trì Tái Hạ bất ổn, lúc này, Lục Minh Châu lại gửi voice chat đến.
Cô vội vàng gọi Minh Kính, tạm thời thoát khỏi hiện trường chết nhục, rồi cầm điện thoại bước về phía ban công.
Cô ấn nút nghe, hít một hơi thật sâu và bộc phát cơn giận tích tụ từ nãy tới giờ: “Lục Minh Heo, mày muốn chết hả!”
“Nổi điên gì vậy?” Lục Minh Châu không hiểu: “Tao còn chưa hỏi tại sao mày từ chối gọi điện với tao nè.”
“Tao…” Trì Tái Hạ cứng họng.
Chắc chắn không thể nói chuyện liên quan đến trò chơi, nhưng cô đã nhanh trí viện được cớ: “Tao đang ngủ, mày gọi gì mà gọi chứ!”
“Giờ này đã đi ngủ, mày nghiêm túc hả? Mày tính rời giường lúc ba bốn giờ sáng à?”
“Bớt nói nhảm! Sao?”
“Không phải tối qua mày lên cơn, bảo không phải không thể yêu đương qua mạng hả? Tao mới bất đắc dĩ gọi điện thoại hỏi tình trạng của mày một tí.”
Vào đêm qua, lúc Trì Tái Hạ trả lời tin nhắn thì đã rạng sáng rồi, Lục Minh Châu ngủ thiếp đi, không hồi âm được. Bây giờ cô nàng mới cố ý gọi điện thoại đến hỏi.
“Tao chỉ thấy một tin tức có cặp yêu đương qua mạng rồi kết hôn nên mới thuận miệng nói, đừng bảo mày tưởng rằng tao đang yêu đương qua mạng thật nha? Nực cười.”
Trì Tái Hạ nói năng rất hùng hồn, nhưng cô phát hiện, sâu trong lòng mình hình như có một xíu chột dạ. Không nhiều, chỉ một tí ti thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gần đây quả thật cô luôn lướt thấy mấy tin kiểu như, yêu đương qua mạng hốt được anh đẹp trai cực phẩm, yêu đương từ mạng đến ngoài đời ba năm sinh hai, yêu đương qua mạng nhiều năm tổ chức hôn lễ chủ đề game gì đó.
Cứ như một số thằng khốn nạn hơn ba mươi tuổi thất nghiệp, ngày ngày ở trong phòng thuê ăn mì tôm chơi game, ngay cả tiền thuê nhà cũng không đóng nổi, lừa gạt lên giường đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Chuyện này được kêu là hiệu ứng gì đó, chắc cô đã từng học ở môn Tâm lý rồi, nhưng lúc này không nhớ ra được.
Lục Minh Châu nghe cô phủ nhận như thế thì cũng không nghĩ nhiều, dù sao xưa nay bên cạnh cô chẳng hề thiếu đàn ông thanh thuần đẹp trai cao to mặt nào cũng tốt, có hạ thấp tiêu chí ra sao thì cũng không thể rơi xuống đến rãnh biển Mariana được.
Cô nàng nhớ tới một việc, hỏi tiếp: “Đúng rồi, hôm qua mày nhắc đến câu lạc bộ tao đề cử cho mày hồi cấp ba, tao cứ luôn thấy có gì đó không đúng, lúc về đã cố ý tìm xem. Nếu tao nhớ không lầm thì mày đâu có tham gia câu lạc bộ tao đề cử cho mày, trưởng câu lạc bộ Gundam Max là Lý Triệu Hiển lớp bên cạnh tụi mình, hồi xưa nó còn theo đuổi mày đó, mày nhớ không? Có phải mày vào sai câu lạc bộ rồi không?”
“Thật hả?” Trì Tái Hạ tìm lại tấm ảnh chụp màn hình lúc trước Hứa Định gửi đến: “Tao tham gia câu lạc bộ tên gì mà Lego, MOC…?”
“Câu lạc bộ Lego MOC?”
“Đúng, chính nó đó. Vậy tao tham gia sai rồi, Gundam Lego, dù sao nghe cũng không khác nhau.” Trì Tái Hạ không để tâm.
“Đúng thật là câu lạc bộ Lego MOC à?” Lục Minh Châu hoang mang: “Không ngờ mày trà trộn vào được luôn? Tao nhớ yêu cầu tham gia của câu lạc bộ này cao lắm, tác phẩm có thể cầm đi tham gia thi đấu được đó.”
“Xếp dựng gỗ thì có yêu cầu gì chứ, lại còn đi thi đấu nữa, thi đấu con nít à?” Trì Tái Hạ im lặng: “Không có chuyện gì thì tao cúp máy trước, đừng quấy rầy tao chơi…đừng quấy rầy tao ngủ!”
Lục Minh Châu còn đang buồn bực, Trì Tái Hạ đã thẳng tay cúp điện thoại.
Cô trở về trò chơi.
Hai người ăn ý không nhắc lại sự việc xấu hổ ban nãy.
Công thành chiến đã đến đoạn gay cấn, các kênh lân cận, bang phái, quyền sở hữu,... đều đang nhảy tin nhắn liên tục. Trong kênh giọng nói tràn ngập tiếng giao lưu chỉ huy, BGM* cũng khiến lòng người phấn chấn.
*BGM: Nhạc nền.
Đánh cuộc chiến hội đồng hơn nghìn người kiểu này, thao tác của bản thân đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là số người, trang bị, chiến thuật,...
Cuộc chiến càng dữ dội, kênh chính càng ầm ĩ, bên tai chỉ có thể nghe được một số mệnh lệnh lặp lại “Tập hợp”, “Hồi sinh”,...
An Yểu Yểu cũng ngại kênh chính quá ồn, bèn mở một kênh trò chuyện khác, kéo hết bạn tốt vào trong nói chuyện phiếm, Trì Tái Hạ cũng bị kéo vào.
Lúc đầu, người tham dự chủ yếu là mấy người cùng đánh phó bản 10 người dưỡng lão lần trước, An Yểu Yểu, Xuân Phong Bất Độ, Nhất Xuyên Yên Thảo, Vật trang sức của Nha Nha, còn có vài nữ sinh trong bang có quan hệ tốt với An Yểu Yểu.
Có thể nhận ra bọn họ đều thuộc kiểu thích ồn ào sôi động, tán dóc cũng rất vui.
Trò chuyện một hồi, bọn họ nói đến thời trang không bán trong cửa hàng đã rớt xuống tại phó bản ác mộng nào đó.
Trì Tái Hạ hơi tò mò với thời trang không bán, đang muốn nghe bọn họ nói nhiều hơn chút, không ngờ hai người Mãn Thành Phong Nhứ và Nha Nha tranh đoạt trang bị lần trước đột ngột ngoi lên.
Mãn Thành Phong Nhứ: “Tôi thấy Kim Lũ Y cũng chỉ vậy thôi, không đẹp lắm.”
Nha Nha: “Nhưng nó quý nha, thứ khó coi trong Phong Nguyệt còn thiếu à?”
Mãn Thành Phong Nhứ: “Cũng không quý mấy, lần đó tôi gặp được, dùng có 2000 vàng là đập được, trước đó còn thấy người trên diễn đàn nói dùng tận 10 ngàn đập nó. Cười chết, loại quần áo xấu xí này sao có thể có người tiêu 10 ngàn được.”
Nha Nha: “10 ngàn thì làm sao, ngàn vàng khó mua được niềm vui của tôi.”
Mãn Thành Phong Nhứ: “À, người dùng 10 ngàn đập Kim Lũ Y là cô hả? Vậy coi như tôi chưa từng nói gì hết.”
Thấy bầu không khí không ổn, Nhất Xuyên Yên Thảo và Vật trang sức của Nha Nha vội vàng đứng ra hòa giải, những người khác cũng phối hợp chêm vào chọc cười với họ.
Vì tìm chủ đề an toàn mới, bọn họ bỗng dưng chuyển hướng sang Trì Tái Hạ.
Vốn dĩ người của Cố Kiếm Tình Thâm đã cực kì tò mò với Trì Tái Hạ từ lâu, nhưng ngại mấy ồn ào không đáng có, họ đều kiềm chế, không hỏi lung tung này kia trước mặt cô.
Nhưng bây giờ đã xuất hiện một lớp ngụy trang đường đường chính chính rồi, anh một lời tôi một câu, lúc thì mời cô gia nhập Cố Kiếm, lúc thì hỏi cô vì sao lại quen biết với Thanh Sơn Bất Hứa trước đó, điên cuồng nhảy disco quanh giới hạn bùng nổ của vị kiếm khách nào đó.
Trì Tái Hạ lựa chọn vài câu để trả lời ở kênh chat.
“Hạ Hạ, sao cậu cứ luôn đánh chữ mà không nói thế?” An Yểu Yểu thuận miệng hỏi.
Mưa hè không ngớt: [Tôi ở trường học, nói chuyện sẽ quấy rầy bạn cùng phòng.]
“Ồ, hiểu rồi. Vậy cuối tuần chắc sẽ không sao chứ, cuối tuần đến nói chuyện phiếm với chúng tôi nhé. Tôi còn có thể dạy cô chơi Thiên Vu theo con đường vú em nữa đó!”
Trì Tái Hạ chần chừ một lát rồi đồng ý.
Thật ra làm phiền bạn cùng phòng chỉ là lấy cớ, nhóm Chung Tư Điềm ít khi nào về ngủ trước giờ đóng cửa.
Ban đầu, chẳng qua do cô cảm thấy bật mic nói chuyện với người lạ…rất kỳ quái. Về sau quen thuộc hơn rồi, cô cũng quen đánh chữ, không tìm được thời cơ thích hợp để mở mic.
Điện thoại rung lên.
Là người bán lúc trước mà cô đã chuẩn bị tính tiền nhưng không mua gửi tin nhắn đến hỏi.
Trì Tái Hạ nghĩ nghĩ, chợt nhớ đến bài đăng giải đáp câu hỏi về thiết bị giọng nói mà hồi trước cô từng thấy khi đang lướt diễn đàn.
Nghe đồn, nếu bạn dùng bo mạch âm thanh để nói chuyện ca hát, sẽ mang lại hiệu quả có thể so với nhà chỉnh âm lượng trăm vạn?
Cô cũng chẳng có gì mà không tự tin với giọng mình, tuy không phải giọng em gái đáng yêu mềm mại, nhưng dù sao vẫn có thể được khen một câu trong trẻo.
Tuy nhiên, có ai mà không muốn khiến giọng mình nghe hoàn mỹ hơn một chút chứ?
Huống chi, trò chơi đã có truyền thống, vừa đến ngày Tết là các bang lớn rất thích tổ chức hoạt động ca hát các kiểu ở kênh giọng nói. Lỡ như cô bị bất đắc dĩ phải ca hát thì tính sao đây.
Nghĩ tới vấn đề này, Trì Tái Hạ thần thần bí bí cầm điện thoại lên.
-
Thứ Bảy, Trì Tái Hạ nhận được tổng cộng năm sáu thùng chuyển phát nhanh.
Cuối tuần Khương Tuế Tuế không ra ngoài, hỗ trợ một chiếc xe đẩy nhỏ, giúp cô chở hàng về phòng ngủ.
“Cậu mua gì thế?” Khương Tuế Tuế thò đầu ra nhìn, tò mò hỏi.
“Chỉ vài linh kiện máy thôi.” Trì Tái Hạ đang chơi điện thoại, đáp qua loa.
“Vậy cậu biết lắp không?”
“Gì cơ?” Trì Tái Hạ không hiểu ý cô nàng.
“Tớ bảo nhiều linh kiện như thế, cậu lắp được không?”
Trì Tái Hạ bị hỏi khó. Lúc trước cô chỉ lo mua, chưa từng cân nhắc đến vấn đề lắp đặt, bây giờ nghĩ lại thì quả thật mình không hề biết.
“Có phải Trưởng ban bên ban chúng ta rất hiểu những thứ này không? Tôi gọi cậu ấy đến giúp?”
“Hình như Trưởng ban ra ngoài ăn liên hoan rồi. Thôi được, để tớ giúp cậu tìm một người.”
Khương Tuế Tuế nói tìm là tìm, dứt khoát lấy điện thoại ra, bắt đầu chọn lựa người may mắn trong sự nghiệp kết bạn mà cô nàng kinh doanh đã lâu.
Trì Tái Hạ không hỏi nhiều. Ai cũng giống nhau thôi, đối phương lắp xong cô sẽ chuyển tiền cho Khương Tuế Tuế, để cô nàng giúp mời ăn một bữa cơm là được.
Thế là mười lăm phút sau, Trì Tái Hạ đang ở dưới ký túc xá bàn về chuyện chọn trường học với Khương Tuế Tuế, thì chưa kịp chuẩn bị gì mà bất ngờ nhận được một viện binh hoàn toàn ngoài dự đoán.
“Sao cậu lại tìm cậu ấy?” Trì Tái Hạ khẽ chất vấn Khương Tuế Tuế.
Khương Tuế Tuế bĩu môi, ra hiệu cho cô nhìn về phía Hứa Định đang dùng thẻ công tác thương lượng với dì quản lý ký túc xá: “Hội sinh viên vào phòng ngủ nữ thì dễ dàng hơn đó.”
Nói cũng đúng.
Nhưng, “Cậu ấy học kiến trúc, có biết làm không?” Trì Tái Hạ nghi ngờ.
“Cậu ấy đã tới rồi, cậu nói xem cậu ấy biết làm không? Cũng không phải bảo cậu ấy giải quyết vấn đề khó của thế kỷ như trẻ mãi không già. Đừng nói cậu cho rằng mấy cái linh kiện máy tính có thể làm khó thiên tài của Viện Kiến trúc nha?” Khương Tuế Tuế thổi phồng nhiệt liệt.
Trì Tái Hạ còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng Hứa Định đã xoay người, gật đầu chào hỏi hai cô: “Được rồi, có thể vào.”
Trì Tái Hạ nhìn anh, im lặng, mặt không đổi sắc lén nhéo Khương Tuế Tuế một cái sau lưng.
Ba người cùng lên lầu.
Phòng ngủ 302 không có ai, Trì Tái Hạ rót một chai nước ép bưởi cho Hứa Định.
Anh nhận lấy, nói cảm ơn.
Hứa Định vẫn chưa khát, đặt chai nước ngay ngắn một bên rồi ngồi xổm xuống, đánh giá mấy thùng chuyển phát nhanh. Anh hỏi mượn một con dao trang trí từ Trì Tái Hạ, hết sức kiên nhẫn mở từng thùng ra.
Trì Tái Hạ vẫn luôn đứng kế bên quan sát, đợi tới khi toàn bộ thùng đều được mở, từng món được lấy ra, cô mới thấy hình như có gì không đúng…
Cô vốn chỉ muốn mua một cái bo mạch âm thanh, nhưng không chịu nổi kỹ năng chào hàng đỉnh cao của người bán, lúc thì đề cử cho cô mặt hàng này, lúc lại giới thiệu cho cô thứ đồ nọ. Nghe nói cô dùng laptop chơi game, đối phương còn mời mọc cô sắm màn hình cong, bàn phím cơ gì đó, bảo là sao có thể dùng laptop chơi game chứ, sao có thể di chuyển mượt mà được? Làm sao có thể buff máu đây?
Cô cũng dễ bị lừa, mới biết hóa ra chơi game còn phải dùng đến mấy dụng cụ chuyên nghiệp này, còn tưởng rằng mình đã tìm thấy lý do vì sao trước nay mình quá cùi bắp, vậy nên lập tức bảo người ta cho một combo, chốt ngay một đơn giúp người ta kiếm đủ tiền.
Nhưng ai có thể giải đáp hộ cô với, ngoài màn hình kết nối bluetooth, bàn phím và bo mạch âm thanh ra, thì những tấm hắt sáng, microphone, đèn led livestream, giá treo cùng giá đỡ điện thoại này là gì đây? Thậm chí còn có một bộ micro bọt biển màu hồng phấn nữa?
Hứa Định giữ nguyên tư thế trầm ngâm, ngước nhìn Trì Tái Hạ, ánh mắt đen láy trong veo: “Lẽ nào, cậu muốn làm streamer à?”
- -------------------
Hạ Hạ: Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh thôi TvT!
Tiểu Hứa: Đã bắt đầu suy nghĩ xem nên thưởng Ferrari hay Carnival* đây.
*Ferrari, Carnival: Quà thưởng của nền tảng livestream.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.