Chương 8
Bất Chỉ Thịt Khỏa Thái
26/01/2024
Mấy ngày sau, mỗi lần Trì Tái Hạ online, chuyện đầu tiên cô sẽ làm là mở tủ quần áo ra, đổi một bộ trang phục thật xinh xẻo cho mình.
Quá trình này mất tầm mười đến mười lăm phút, bởi vì ngoài quần áo và kiểu tóc ra, cô còn đặc biệt chú ý đến màu sắc vòng tay, kiểu dáng lông mi, cũng như các chi tiết khác mà không ai quan tâm trừ khi họ phóng to mặt cô để quan sát.
Chỉ cần diện phong cách thời trang được phối hợp tỉ mỉ như vậy, rồi xuyên thẳng qua các loại phó bản huyễn cảnh hoạt động hằng ngày…
Một tuần mới đã đến.
Chạng vạng thứ Hai, Khương Tuế Tuế đến phòng ngủ tìm Trì Tái Hạ để đến lớp môn tự chọn với nhau.
Sau lớp môn tự chọn đầu tuần trước, cũng không biết Khương Tuế Tuế đã làm cách nào mà lại hết sức tự nhiên, đơn phương thân quen với Trì Tái Hạ.
Cô nàng còn tự động tự phát mang theo bữa sáng trà sữa đến cho Trì Tái Hạ, bảo việc mở mồm mép không thể bày tỏ đủ mong muốn quyết tâm xin lỗi, nhất định phải dùng hành động thực tế để thể hiện thành ý của cô nàng.
Bây giờ đứng trước cửa phòng 302, Khương Tuế Tuế tiếp tục cầm một ly trà sữa đầy chân thành đến cho Trì Tái Hạ.
Cô nàng gõ cửa một lần.
“Cốc cốc cốc…”
“Trì Tái Hạ, có đó không?”
“Tuế Tuế?” Người mở cửa là Chung Tư Điềm.
“Ơ? Điềm Điềm mày còn ở phòng hả, tao cứ tưởng mày đến câu lạc bộ tham gia hoạt động rồi chứ. Không phải đám Phùng Lộ đều đi sao?” Khương Tuế Tuế vừa nói vừa thò đầu vào nhìn.
“Không có, tao không báo danh câu lạc bộ của bọn họ.”
Hai người tán gẫu vài câu.
Chung Tư Điềm quay đầu nhìn tấm màn che đang bao xung quanh nghiêm mật, nhỏ giọng hỏi: “Mày đến kiếm Trì Tái Hạ?”
“Đúng vậy, cô ấy có ở đây không?”
Chung Tư Điềm gật gật đầu: “Hình như đang chơi game, đeo tai nghe.”
“Cô ấy còn biết chơi game nữa sao?” Khương Tuế Tuế ngạc nhiên.
Đúng lúc này, “soạt” một tiếng, màn che đột nhiên kéo ra.
Trì Tái Hạ dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu tức giận liếc cô nàng: “Cậu tới làm gì?”
“Tới rủ cậu đến lớp chụp ảnh chung đấy.” Khương Tuế Tuế không hề nghĩ ngợi, trả lời hết sức hiển nhiên.
Có vẻ đã bị cảnh tượng trên màn hình hấp dẫn, cô nàng còn bước đến, như thể cực kì thân thiết đánh giá game Trì Tái Hạ đang chơi.
“Ồ, tớ có thấy người ta đề cử game này trên mạng nè.”
“Đây là cậu à?” Khương Tuế Tuế chỉ vào tiểu vu nữ trên giao diện: “Xinh đẹp thật!”
Trì Tái Hạ vốn không thích phản ứng của Khương Tuế Tuế, nhưng nếu khen nhân vật trong game của cô xinh đẹp…
Cô tằng hắng một tiếng, hững hờ vuốt lọn tóc, trả lời: “Đương nhiên rồi.”
“Trông lợi hại quá, không ngờ cậu là đại thần trong game đó.” Khương Tuế Tuế khen ngợi thật lòng.
Cô nàng không chơi game này, không phân biệt được trang bị và trang phục, dù sao thấy quần áo lòe loẹt, bèn đoán chắc người đó sẽ có chút trình độ.
Thật ra, kiểu suy nghĩ này cũng không mấy khác thường.
Như lính mới trong game MOBA rất khó tập hợp đủ bộ sưu tập skin* vậy. Người mới chưa nhận diện xong kỹ năng đã càn quét cửa hàng game online như Trì Tái Hạ cũng có, nhưng vẫn rất hiếm thấy.
*Skin: Trang phục của các nhân vật có trong game.
Khương Tuế Tuế còn đang khen, Trì Tái Hạ chỉ giải thích hai câu “không có” “bình thường”, nhưng trong mắt Khương Tuế Tuế đã biến thành khiêm tốn nhẹ nhàng như mây gió.
Chơi game lâu đến vậy, hình như đây là lần đầu tiên có người khen cô lợi hại…
Trì Tái Hạ bị thổi phồng đến độ không phân biệt Nam Bắc, mèo con có lòng hư vinh lén lút ngoi đầu lên, nhất thời cô cũng không phản bác nữa.
Đằng nào Khương Tuế Tuế cũng là một người mù game hơn cả cô, cô chột dạ ngồi thẳng lưng, một tay cầm chuột, tay kia chụp lên bàn phím, điều khiển tiểu vu nữ nhảy nhảy nhót nhót tiến về phía khu quái hoang trước mặt.
Vốn dĩ cô đang tính thừa dịp buổi chiều ít người làm nhiệm vụ để thu thập, trải qua nửa ngày đào dược liệu ở gần đây, cô đã biết phía trước có một đám lợn rừng cấp 20, còn có một con lợn rừng cấp 40 khổng lồ.
Dựa vào ưu thế cấp bậc hiện nay của cô, đương nhiên một đấm vỡ mồm bọn chúng cũng không thành vấn đề.
Thế là Trì Tái Hạ lập tức chạy về phía bầy heo rừng, tay cầm pháp trượng, bắt đầu nhẹ nhàng tấn công!
Cô nghiêm ngặt tuân theo nguyên tắc căn bản “thấy đâu sáng thì bấm vào đó”, còn nắm giữ chiêu thức hữu hiệu “thật sự không được thì gõ gõ bàn phím”. Trải qua một loạt thao tác hoa lệ ngón tay bay múa hoa mắt…
Nhóm lợn rừng cực kỳ biết điều mà “bay màu” toàn bộ.
Khương Tuế Tuế cũng cổ động hết mình, trợn mắt há mồm ghé đến gần: “Cậu cũng lợi hại quá rồi, một người mà có thể giết được nhiều như vậy!”
Trì Tái Hạ giữ vững vẻ khiêm tốn: “Tàm tạm thôi.”
Sợ Khương Tuế Tuế lại hỏi Đông hỏi Tây, cô lộ tay xong thì lập tức cấp tốc khép laptop lại: “Được rồi, không phải muốn đến lớp chụp ảnh sao? Đi thôi.”
“Ờ ha.” Khương Tuế Tuế đưa mắt nhìn thời gian: “Đi mau đi mau, chỉ còn mười lăm phút nữa thôi!” Nói rồi, cô nàng mới chợt nhớ đưa trà sữa cho cô: “Suýt quên mất, ly này của cậu.”
Trì Tái Hạ liếc mắt, có hơi ghét bỏ, nhưng cũng không từ chối. Cô tiện tay cầm một hộp điểm tâm đóng gói tinh xảo trên bàn đưa cho cô nàng.
Ánh mắt lơ đãng quét đến Chung Tư Điềm, cô khựng lại, rồi cầm thêm một hộp nữa.
-
Bởi vì tuần trước hành vi chiếu phim phóng sự qua loa quá mức, Trì Tái Hạ đã nhận định chụp ảnh nghệ thuật là một môn học chơi.
Cô đã sớm tìm được một bộ tiểu thuyết tình cảm tổng tài theo đuổi vợ hội tụ đủ tình một đêm, trúng số, bệnh nan y, hiểu lầm, chỉ để chuẩn bị lên lớp làm việc riêng.
Cũng chưa biết có đọc được hay không, nhưng cô còn dự bị hẳn một quyển thanh mai trúc mã thiếu gia thật giả, cưới trước yêu sau, nhà giàu liên hôn, có người cũ trà xanh, để phòng ngừa.
Nhưng không ngờ rằng tiết này đột nhiên không chơi nữa.
Chuông vào học vang lên, giảng viên đứng trên bục xin lỗi mở màn: “Đầu tiên, xin gửi lời xin lỗi đến các bạn học, tuần trước Viện chúng ta bất chợt phát sinh vài vấn đề cần xử lý, nên mới chiếu phim phóng sự cho mọi người xem cả hai tiết.”
“Nhưng bộ phim phóng sự đó sẽ là bài tập về nhà quan sát cho mọi người, xem hết trên lớp học cũng không phải vấn đề gì lớn…”
Nói rõ xong điểm này, giảng viên đã vào thẳng chủ đề chính, chẳng mấy chốc đã bắt đầu dạy lý thuyết của tiết này.
Trì Tái Hạ và Khương Tuế Tuế đều đến trễ, giống như tuần trước, chỉ còn lại hàng chỗ ngồi phía trước.
Trì Tái Hạ không quan trọng ngồi đâu, chỉ nhìn xuống hàng phía sau, thấy không phải vị Hội phó Hứa tuần trước thì yên tâm hơn hẳn.
Nhưng giảng viên đang giảng bài, cô cũng không có tâm trạng đọc tiểu thuyết. Sau khi nhàm chán ngẩn người một hồi, Trì Tái Hạ chống trán, mở Wechat dưới bàn.
Lướt thấy hoạt động đầu tiên là của Lương Kim Việt, định vị ở nước Mỹ.
Một tấm ảnh lái xe thể thao hóng mát.
Caption vẫn độc một từ đơn không có văn hóa gì, cũng chỉ để thể hiện vẻ kiệm lời lạnh lùng: Cool.
Tâm trạng tốt bỗng mất hết.
Trì Tái Hạ vô cảm lướt qua.
Không bao lâu sau, cô vẫn không nhịn được mà kéo lại.
Rất kỳ lạ, rõ ràng đôi bên đã tạm biệt nhau khá ổn thỏa rồi, nhưng quan hệ của bọn họ lại từ thanh mai trúc mã như hình với bóng biến thành xa lạ ngay cả bấm like cũng không làm được.
“Xem gì thế, chia nhóm chia nhóm thôi!”
Không biết lớp học đã xảy ra chuyện gì, thoáng cái mọi người đã hò hét ầm ĩ. Khương Tuế Tuế cũng đụng đụng cánh tay cô, lên tiếng nhắc nhở.
“Chia nhóm gì?” Trì Tái Hạ hoàn hồn.
Khương Tuế Tuế trả lời: “Nhóm nhỏ để chụp ảnh đó, sau này hoạt động trên lớp đều lấy đơn vị nhóm để hoạt động, giảng viên đang thống kê người có máy ảnh DSLR*.”
*Máy ảnh DSLR (Digital Single Lens Reflex) là loại máy ảnh phản xạ ống kính kỹ thuật số. Hiểu đơn giản, máy ảnh DSLR sử dụng hệ thống gương chiếu trực tiếp ánh sáng vào ống kính và khung ngắm giúp giữ lại những hình ảnh ở phần phía sau của camera để bạn có thể thấy và chụp ảnh.
Tuy nhiên, rất nhiều sinh viên không phải người địa phương, sẽ không nhất thiết mang theo máy ảnh đến trường học. Huống hồ, máy ảnh DSLR cũng chẳng rẻ, không phải ai cũng có. Thế nên việc chia nhóm chụp ảnh này sẽ lấy máy móc để làm cơ sở, một nhóm hai máy rồi tiến hành mở rộng tổ viên.
“Trì Tái Hạ, chắc chắn cậu có đúng không. Tớ không mang máy ảnh đến trường học, cậu mau giơ tay đi, để tớ chung nhóm với cậu!”
Khương Tuế Tuế vô cùng tự nhiên tìm một nhóm nhỏ cho mình.
Trì Tái Hạ im lặng, ghét bỏ mở móng vuốt cô nàng ra, chậm rãi giơ tay.
-
Khoảng mười phút sau, giảng viên thống kê xong số máy ảnh của lớp học, cầm danh sách bảo: “Bây giờ tôi gọi đến tên ai thì mời em đó đứng lên, làm quen nhau một chút, đây cũng sẽ là nhóm máy ảnh sau này. Sau khi phân nhóm máy ảnh xong, các bạn học khác có thể tự lựa chọn gia nhập, 8-12 người thành một nhóm, các em còn câu hỏi nào không?”
Không một ai ý kiến.
Thế là giảng viên bắt đầu chia tổ.
“Thịnh Nhĩ Nhã, Chúc Bằng, hai em một nhóm.”
“Trì Tái Hạ, Hứa Định, hai em một nhóm.”
“Trương Đề Đề, Phùng Thiến An…”
?
Cô cùng nhóm với ai?
Trì Tái Hạ đứng lên, đầu còn chưa tỉnh táo.
Cô ngơ ngác nhìn về phía bóng dáng cao gầy đẹp trai cách đó không xa.
Bóng dáng đó cũng hơi nghiêng người, gật đầu với cô.
Khương Tuế Tuế kích động, ôm lấy cánh tay cô lắc lắc: “Hứa Định, chúng ta chung nhóm với Hứa Định đó!”
“...”
Trì Tái Hạ tê rần.
Đây là chuyện tốt hả?
Cô không hiểu, vì sao đã trải qua hiện trường chết nhục tuần trước mà vẫn còn người có thể cực kỳ hồ hởi như thế.
“Đợi lát nữa tôi đi tìm giảng viên đổi nhóm.” Cô vô cảm nói.
“Đổi nhóm? Đừng mà.” Khương Tuế Tuế nghe vậy thì cực lực ngăn cản: “Cậu ấy chính là Lý Thần của Viện Kiến trúc đó! Người như cậu ấy rất giỏi lấy điểm, môn nào cũng có thể đạt điểm cao, chung nhóm với cậu ấy không lỗ đâu.”
“...”
Bộ trông cô giống người sẽ quan tâm điểm số à?
Khương Tuế Tuế tận tình khuyên bảo: “Hơn nữa, chia xong hết mà đổi nhóm thì không ổn lắm, người ta sẽ biết cậu không muốn chung nhóm với họ. Một đến hai đi chẳng phải sẽ càng lúng túng hơn sao? Huống chi, chẳng qua chỉ là nhìn lén một tí ti thôi, chuyện này có gì đâu, cùng lắm thì chúng ta giải thích với cậu ấy là được.”
Giải thích gì cơ?
Giải thích thế nào?
Trì Tái Hạ đang muốn đáp lại, bạn học ngồi phía sau bỗng dưng vỗ vỗ vai cô, hỏi: “Làm phiền bạn học một chút, bạn có máy ảnh đúng không? Xin hỏi nhóm các bạn còn thiếu người không?”
“Thiếu!” Khương Tuế Tuế lập tức quay đầu, tích cực trả lời thay cô: “Bây giờ nhóm chúng ta có ba người, phải xem vị bạn học còn lại có bạn cùng nhóm chưa, mà hẳn sẽ thiếu đó.”
Đối phương gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi hỏi thêm: “Vậy các bạn ở Viện nào thế?”
Khương Tuế Tuế dừng một chút: “Chúng tớ học Ban Quốc tế.”
“Ừa…được rồi, để tớ hỏi thử mấy nhóm khác, để xem có người học Viện của tớ không.”
Đối phương không thể hiện vẻ khác thường gì, nhưng vẫn như đi mua đồ chê đắt không mua, phải qua xem hàng khác, vừa đi đã không trở lại.
Chuyện này rất bình thường, từ khi hai khu gộp chung, không ít sinh viên ở Thành Nam đã có ý kiến với Ban Quốc tế.
Khoảng thời gian trước khi đôi bên biết phải chọn môn học cùng nhau, thông báo trên sân trường đã khiến mọi người xôn xao, hộp thư của hiệu trưởng nhiều đến mức sắp nổ.
Sau đó, trường học không thể không lên tiếng giải thích, việc sắp xếp cùng chọn môn học là kế hoạch hợp lý đối với tài nguyên dạy học, chỉ một lần này thôi, về sau sẽ không còn như vậy nữa.
Thật ra, Ban Quốc tế cũng chỉ ở tạm thời, khu dạy học mới đang được xây, một hai năm nữa là có thể dọn đi, trong tương lai chắc chắn không thực hiện cách sắp xếp dạy học thế này nữa.
Tính cả vị bạn học vừa rồi, còn có vài người khác, khi đã biết các cô ở Ban Quốc tế thì không có “sau đó” nữa.
Nhưng cũng có nam sinh đến vì Trì Tái Hạ, xung phong nhận việc, bảo mình tương đối có kinh nghiệm phong phú về chụp ảnh.
Còn có người nhận ra một thành viên khác là thánh học của Viện Kiến trúc, nên muốn vào nhóm với Hứa Định.
Chia nhóm xong xuôi, chẳng mấy chốc đã hết thời gian học tiết đầu tiên.
Giảng viên nhìn đồng hồ một chút, nói: “Vậy mọi người cứ tự do chọn nhóm nhé, có thể đổi vị trí để thảo luận. Tóm lại, trước khi hết tiết này thì xác định rõ ràng cụ thể từng nhóm là được.”
Phòng học xếp theo hình bậc thang chợt trở nên ồn ào náo động.
Khương Tuế Tuế muốn kéo Trì Tái Hạ đến tìm Hứa Định.
Trì Tái Hạ khoanh tay, không nhúc nhích: “Vì sao chúng ta phải đi tìm cậu ta chứ?”
“Vì não người ta to.”
“Vì người ta có thể ‘gánh còng lưng’ điểm của chúng ta.”
Trì Tái Hạ: “...”
“Đi nào đại tiểu thư ơi, đây không phải…” Khương Tuế Tuế muốn khuyên thêm hai câu, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Hứa Định cầm sách của mình bước về phía các cô.
Đến chỗ lối đi nhỏ, Hứa Định dừng bước.
Anh kiên nhẫn chờ bạn học phía bên phải thu dọn rời đi, sau đó mới bỏ sách của mình lên bàn.
“Xin chào, tôi là Hứa Định, học lớp 1 Viện Kiến trúc.”
Anh đứng ở lối đi nhỏ, cúi đầu nhìn Trì Tái Hạ, lễ phép tự giới thiệu.
Trì Tái Hạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhớ lại chuyện tuần trước, ánh mắt chột dạ dao động.
Cô sờ sờ sau cổ, cũng qua quýt tự báo tên tuổi: “Ừm…Trì Tái Hạ, Ban Quốc tế.”
Nghe đến Ban Quốc tế, Hứa Định cũng không có phản ứng đặc biệt nào, giọng điệu vẫn lễ phép nhẹ nhàng: “Vậy sau này, ở lớp chụp ảnh chúng ta có thể giúp đỡ nhau, giao lưu nhiều hơn rồi.”
Trì Tái Hạ tiếp tục gật đầu cho có lệ, trong lòng lại buồn bực. Cô có khả năng giúp gì chứ, chẳng lẽ không phải anh đơn phương muốn giúp đỡ người nghèo à?
Cũng may sau hai ba câu chào hỏi ngắn gọn, Khương Tuế Tuế đã giải cứu cô: “Xin chào bạn Hứa ~, tớ tên Khương Tuế Tuế, tớ học cùng lớp với Trì Tái Hạ, sau này chúng ta cũng ở chung một nhóm đó.”
Hứa Định “Ừ”.
“Đúng rồi, vừa nãy hai bạn học này nói muốn chung nhóm với chúng tớ, không biết bên cậu…”
Khương Tuế Tuế vốn ngồi ở vị trí ngoài cùng, ở giữa Trì Tái Hạ và Hứa Định.
Bấy giờ cô nàng đang lải nhải không ngừng vấn đề thành viên với Hứa Định, Trì Tái Hạ bèn lén lút xoay người đưa lưng về phía lối đi nhỏ, nghe những người khác nói về ống kính máy ảnh gì đó, tỏ ra rất bận rộn.
Hứa Định nghe Khương Tuế Tuế nói chuyện, thi thoảng trả lời một câu, lâu lâu ánh mắt sẽ lơ đãng vượt qua cô nàng, hướng về phía nữ sinh có mái tóc xoăn màu trà ở đằng sau.
Sau một lúc trò chuyện, Khương Tuế Tuế cảm thấy tính cách của Hội phó Hứa này vẫn rất tốt.
Vừa không tỏ thái độ gì với Ban Quốc tế, vừa không vì bản thân là Hội phó trường học mà ép buộc sắp xếp, độc đoán.
Vậy chắc cậu ấy cũng không để ý chuyện tuần trước đâu ha?
Nghĩ thế, Khương Tuế Tuế che miệng ho nhẹ, thử dò xét hỏi: “Bạn Hứa, còn một chuyện không biết cậu có nhớ không. Tuần trước…tớ với bạn tớ cũng ngồi trước cậu, sau đó…cầm điện thoại nhìn cậu một xíu…?”
Hứa Định ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh.
Anh tỏ vẻ miễn bình luận.
Khương Tuế Tuế run rẩy trước ánh mắt này, đột nhiên cũng mất phương hướng. Ánh mắt này mang hàm ý gì, ý bảo “còn dám nhắc” sao?
Cô nàng chột dạ nhìn về phía sau.
Trì Tái Hạ đang giả chết.
Vậy nên, cô nàng đành quay đầu lại, căng da đầu đối mặt với Hứa Định.
“...Thật ra, do trước đó cậu có đến phòng ngủ chiêu sinh, tớ nhận ra cậu nên mới tám với bạn tớ hai câu.”
“Sau đó, bạn tớ cũng không rõ cậu trông thế nào, tớ mới nghĩ đến chuyện mở điện thoại ra để cô ấy nhìn một tí. Tóm lại, chúng tớ tuyệt đối không hề muốn chụp lén cậu! Ừ thì, chỉ nhìn một chút thôi!”
“Thế thấy rõ không?”
“Thấy rõ, bạn tớ còn nghĩ cậu cực kỳ đẹp trai nữa!”
Khương Tuế Tuế chỉ nói thuận theo câu chuyện, vốn không suy nghĩ gì. Dứt lời, cô nàng vẫn thấy bình thường, dù sao khen người ta cũng sẽ không sai đâu.
Ánh mắt Hứa Định di chuyển, dời về phía Trì Tái Hạ sau lưng Khương Tuế Tuế.
Lưng cô gầy, cổ áo không yên phận nghiêng về một bên, để lộ nửa bờ vai trắng nõn xinh đẹp. Dưới ánh đèn trắng trong phòng học, bóng lưng lười biếng xen lẫn vài phần lạnh nhạt trong trẻo.
Một chốc sau, Hứa Định mới đáp: “Cảm ơn, bạn của cậu cũng rất đẹp.”
Quá trình này mất tầm mười đến mười lăm phút, bởi vì ngoài quần áo và kiểu tóc ra, cô còn đặc biệt chú ý đến màu sắc vòng tay, kiểu dáng lông mi, cũng như các chi tiết khác mà không ai quan tâm trừ khi họ phóng to mặt cô để quan sát.
Chỉ cần diện phong cách thời trang được phối hợp tỉ mỉ như vậy, rồi xuyên thẳng qua các loại phó bản huyễn cảnh hoạt động hằng ngày…
Một tuần mới đã đến.
Chạng vạng thứ Hai, Khương Tuế Tuế đến phòng ngủ tìm Trì Tái Hạ để đến lớp môn tự chọn với nhau.
Sau lớp môn tự chọn đầu tuần trước, cũng không biết Khương Tuế Tuế đã làm cách nào mà lại hết sức tự nhiên, đơn phương thân quen với Trì Tái Hạ.
Cô nàng còn tự động tự phát mang theo bữa sáng trà sữa đến cho Trì Tái Hạ, bảo việc mở mồm mép không thể bày tỏ đủ mong muốn quyết tâm xin lỗi, nhất định phải dùng hành động thực tế để thể hiện thành ý của cô nàng.
Bây giờ đứng trước cửa phòng 302, Khương Tuế Tuế tiếp tục cầm một ly trà sữa đầy chân thành đến cho Trì Tái Hạ.
Cô nàng gõ cửa một lần.
“Cốc cốc cốc…”
“Trì Tái Hạ, có đó không?”
“Tuế Tuế?” Người mở cửa là Chung Tư Điềm.
“Ơ? Điềm Điềm mày còn ở phòng hả, tao cứ tưởng mày đến câu lạc bộ tham gia hoạt động rồi chứ. Không phải đám Phùng Lộ đều đi sao?” Khương Tuế Tuế vừa nói vừa thò đầu vào nhìn.
“Không có, tao không báo danh câu lạc bộ của bọn họ.”
Hai người tán gẫu vài câu.
Chung Tư Điềm quay đầu nhìn tấm màn che đang bao xung quanh nghiêm mật, nhỏ giọng hỏi: “Mày đến kiếm Trì Tái Hạ?”
“Đúng vậy, cô ấy có ở đây không?”
Chung Tư Điềm gật gật đầu: “Hình như đang chơi game, đeo tai nghe.”
“Cô ấy còn biết chơi game nữa sao?” Khương Tuế Tuế ngạc nhiên.
Đúng lúc này, “soạt” một tiếng, màn che đột nhiên kéo ra.
Trì Tái Hạ dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu tức giận liếc cô nàng: “Cậu tới làm gì?”
“Tới rủ cậu đến lớp chụp ảnh chung đấy.” Khương Tuế Tuế không hề nghĩ ngợi, trả lời hết sức hiển nhiên.
Có vẻ đã bị cảnh tượng trên màn hình hấp dẫn, cô nàng còn bước đến, như thể cực kì thân thiết đánh giá game Trì Tái Hạ đang chơi.
“Ồ, tớ có thấy người ta đề cử game này trên mạng nè.”
“Đây là cậu à?” Khương Tuế Tuế chỉ vào tiểu vu nữ trên giao diện: “Xinh đẹp thật!”
Trì Tái Hạ vốn không thích phản ứng của Khương Tuế Tuế, nhưng nếu khen nhân vật trong game của cô xinh đẹp…
Cô tằng hắng một tiếng, hững hờ vuốt lọn tóc, trả lời: “Đương nhiên rồi.”
“Trông lợi hại quá, không ngờ cậu là đại thần trong game đó.” Khương Tuế Tuế khen ngợi thật lòng.
Cô nàng không chơi game này, không phân biệt được trang bị và trang phục, dù sao thấy quần áo lòe loẹt, bèn đoán chắc người đó sẽ có chút trình độ.
Thật ra, kiểu suy nghĩ này cũng không mấy khác thường.
Như lính mới trong game MOBA rất khó tập hợp đủ bộ sưu tập skin* vậy. Người mới chưa nhận diện xong kỹ năng đã càn quét cửa hàng game online như Trì Tái Hạ cũng có, nhưng vẫn rất hiếm thấy.
*Skin: Trang phục của các nhân vật có trong game.
Khương Tuế Tuế còn đang khen, Trì Tái Hạ chỉ giải thích hai câu “không có” “bình thường”, nhưng trong mắt Khương Tuế Tuế đã biến thành khiêm tốn nhẹ nhàng như mây gió.
Chơi game lâu đến vậy, hình như đây là lần đầu tiên có người khen cô lợi hại…
Trì Tái Hạ bị thổi phồng đến độ không phân biệt Nam Bắc, mèo con có lòng hư vinh lén lút ngoi đầu lên, nhất thời cô cũng không phản bác nữa.
Đằng nào Khương Tuế Tuế cũng là một người mù game hơn cả cô, cô chột dạ ngồi thẳng lưng, một tay cầm chuột, tay kia chụp lên bàn phím, điều khiển tiểu vu nữ nhảy nhảy nhót nhót tiến về phía khu quái hoang trước mặt.
Vốn dĩ cô đang tính thừa dịp buổi chiều ít người làm nhiệm vụ để thu thập, trải qua nửa ngày đào dược liệu ở gần đây, cô đã biết phía trước có một đám lợn rừng cấp 20, còn có một con lợn rừng cấp 40 khổng lồ.
Dựa vào ưu thế cấp bậc hiện nay của cô, đương nhiên một đấm vỡ mồm bọn chúng cũng không thành vấn đề.
Thế là Trì Tái Hạ lập tức chạy về phía bầy heo rừng, tay cầm pháp trượng, bắt đầu nhẹ nhàng tấn công!
Cô nghiêm ngặt tuân theo nguyên tắc căn bản “thấy đâu sáng thì bấm vào đó”, còn nắm giữ chiêu thức hữu hiệu “thật sự không được thì gõ gõ bàn phím”. Trải qua một loạt thao tác hoa lệ ngón tay bay múa hoa mắt…
Nhóm lợn rừng cực kỳ biết điều mà “bay màu” toàn bộ.
Khương Tuế Tuế cũng cổ động hết mình, trợn mắt há mồm ghé đến gần: “Cậu cũng lợi hại quá rồi, một người mà có thể giết được nhiều như vậy!”
Trì Tái Hạ giữ vững vẻ khiêm tốn: “Tàm tạm thôi.”
Sợ Khương Tuế Tuế lại hỏi Đông hỏi Tây, cô lộ tay xong thì lập tức cấp tốc khép laptop lại: “Được rồi, không phải muốn đến lớp chụp ảnh sao? Đi thôi.”
“Ờ ha.” Khương Tuế Tuế đưa mắt nhìn thời gian: “Đi mau đi mau, chỉ còn mười lăm phút nữa thôi!” Nói rồi, cô nàng mới chợt nhớ đưa trà sữa cho cô: “Suýt quên mất, ly này của cậu.”
Trì Tái Hạ liếc mắt, có hơi ghét bỏ, nhưng cũng không từ chối. Cô tiện tay cầm một hộp điểm tâm đóng gói tinh xảo trên bàn đưa cho cô nàng.
Ánh mắt lơ đãng quét đến Chung Tư Điềm, cô khựng lại, rồi cầm thêm một hộp nữa.
-
Bởi vì tuần trước hành vi chiếu phim phóng sự qua loa quá mức, Trì Tái Hạ đã nhận định chụp ảnh nghệ thuật là một môn học chơi.
Cô đã sớm tìm được một bộ tiểu thuyết tình cảm tổng tài theo đuổi vợ hội tụ đủ tình một đêm, trúng số, bệnh nan y, hiểu lầm, chỉ để chuẩn bị lên lớp làm việc riêng.
Cũng chưa biết có đọc được hay không, nhưng cô còn dự bị hẳn một quyển thanh mai trúc mã thiếu gia thật giả, cưới trước yêu sau, nhà giàu liên hôn, có người cũ trà xanh, để phòng ngừa.
Nhưng không ngờ rằng tiết này đột nhiên không chơi nữa.
Chuông vào học vang lên, giảng viên đứng trên bục xin lỗi mở màn: “Đầu tiên, xin gửi lời xin lỗi đến các bạn học, tuần trước Viện chúng ta bất chợt phát sinh vài vấn đề cần xử lý, nên mới chiếu phim phóng sự cho mọi người xem cả hai tiết.”
“Nhưng bộ phim phóng sự đó sẽ là bài tập về nhà quan sát cho mọi người, xem hết trên lớp học cũng không phải vấn đề gì lớn…”
Nói rõ xong điểm này, giảng viên đã vào thẳng chủ đề chính, chẳng mấy chốc đã bắt đầu dạy lý thuyết của tiết này.
Trì Tái Hạ và Khương Tuế Tuế đều đến trễ, giống như tuần trước, chỉ còn lại hàng chỗ ngồi phía trước.
Trì Tái Hạ không quan trọng ngồi đâu, chỉ nhìn xuống hàng phía sau, thấy không phải vị Hội phó Hứa tuần trước thì yên tâm hơn hẳn.
Nhưng giảng viên đang giảng bài, cô cũng không có tâm trạng đọc tiểu thuyết. Sau khi nhàm chán ngẩn người một hồi, Trì Tái Hạ chống trán, mở Wechat dưới bàn.
Lướt thấy hoạt động đầu tiên là của Lương Kim Việt, định vị ở nước Mỹ.
Một tấm ảnh lái xe thể thao hóng mát.
Caption vẫn độc một từ đơn không có văn hóa gì, cũng chỉ để thể hiện vẻ kiệm lời lạnh lùng: Cool.
Tâm trạng tốt bỗng mất hết.
Trì Tái Hạ vô cảm lướt qua.
Không bao lâu sau, cô vẫn không nhịn được mà kéo lại.
Rất kỳ lạ, rõ ràng đôi bên đã tạm biệt nhau khá ổn thỏa rồi, nhưng quan hệ của bọn họ lại từ thanh mai trúc mã như hình với bóng biến thành xa lạ ngay cả bấm like cũng không làm được.
“Xem gì thế, chia nhóm chia nhóm thôi!”
Không biết lớp học đã xảy ra chuyện gì, thoáng cái mọi người đã hò hét ầm ĩ. Khương Tuế Tuế cũng đụng đụng cánh tay cô, lên tiếng nhắc nhở.
“Chia nhóm gì?” Trì Tái Hạ hoàn hồn.
Khương Tuế Tuế trả lời: “Nhóm nhỏ để chụp ảnh đó, sau này hoạt động trên lớp đều lấy đơn vị nhóm để hoạt động, giảng viên đang thống kê người có máy ảnh DSLR*.”
*Máy ảnh DSLR (Digital Single Lens Reflex) là loại máy ảnh phản xạ ống kính kỹ thuật số. Hiểu đơn giản, máy ảnh DSLR sử dụng hệ thống gương chiếu trực tiếp ánh sáng vào ống kính và khung ngắm giúp giữ lại những hình ảnh ở phần phía sau của camera để bạn có thể thấy và chụp ảnh.
Tuy nhiên, rất nhiều sinh viên không phải người địa phương, sẽ không nhất thiết mang theo máy ảnh đến trường học. Huống hồ, máy ảnh DSLR cũng chẳng rẻ, không phải ai cũng có. Thế nên việc chia nhóm chụp ảnh này sẽ lấy máy móc để làm cơ sở, một nhóm hai máy rồi tiến hành mở rộng tổ viên.
“Trì Tái Hạ, chắc chắn cậu có đúng không. Tớ không mang máy ảnh đến trường học, cậu mau giơ tay đi, để tớ chung nhóm với cậu!”
Khương Tuế Tuế vô cùng tự nhiên tìm một nhóm nhỏ cho mình.
Trì Tái Hạ im lặng, ghét bỏ mở móng vuốt cô nàng ra, chậm rãi giơ tay.
-
Khoảng mười phút sau, giảng viên thống kê xong số máy ảnh của lớp học, cầm danh sách bảo: “Bây giờ tôi gọi đến tên ai thì mời em đó đứng lên, làm quen nhau một chút, đây cũng sẽ là nhóm máy ảnh sau này. Sau khi phân nhóm máy ảnh xong, các bạn học khác có thể tự lựa chọn gia nhập, 8-12 người thành một nhóm, các em còn câu hỏi nào không?”
Không một ai ý kiến.
Thế là giảng viên bắt đầu chia tổ.
“Thịnh Nhĩ Nhã, Chúc Bằng, hai em một nhóm.”
“Trì Tái Hạ, Hứa Định, hai em một nhóm.”
“Trương Đề Đề, Phùng Thiến An…”
?
Cô cùng nhóm với ai?
Trì Tái Hạ đứng lên, đầu còn chưa tỉnh táo.
Cô ngơ ngác nhìn về phía bóng dáng cao gầy đẹp trai cách đó không xa.
Bóng dáng đó cũng hơi nghiêng người, gật đầu với cô.
Khương Tuế Tuế kích động, ôm lấy cánh tay cô lắc lắc: “Hứa Định, chúng ta chung nhóm với Hứa Định đó!”
“...”
Trì Tái Hạ tê rần.
Đây là chuyện tốt hả?
Cô không hiểu, vì sao đã trải qua hiện trường chết nhục tuần trước mà vẫn còn người có thể cực kỳ hồ hởi như thế.
“Đợi lát nữa tôi đi tìm giảng viên đổi nhóm.” Cô vô cảm nói.
“Đổi nhóm? Đừng mà.” Khương Tuế Tuế nghe vậy thì cực lực ngăn cản: “Cậu ấy chính là Lý Thần của Viện Kiến trúc đó! Người như cậu ấy rất giỏi lấy điểm, môn nào cũng có thể đạt điểm cao, chung nhóm với cậu ấy không lỗ đâu.”
“...”
Bộ trông cô giống người sẽ quan tâm điểm số à?
Khương Tuế Tuế tận tình khuyên bảo: “Hơn nữa, chia xong hết mà đổi nhóm thì không ổn lắm, người ta sẽ biết cậu không muốn chung nhóm với họ. Một đến hai đi chẳng phải sẽ càng lúng túng hơn sao? Huống chi, chẳng qua chỉ là nhìn lén một tí ti thôi, chuyện này có gì đâu, cùng lắm thì chúng ta giải thích với cậu ấy là được.”
Giải thích gì cơ?
Giải thích thế nào?
Trì Tái Hạ đang muốn đáp lại, bạn học ngồi phía sau bỗng dưng vỗ vỗ vai cô, hỏi: “Làm phiền bạn học một chút, bạn có máy ảnh đúng không? Xin hỏi nhóm các bạn còn thiếu người không?”
“Thiếu!” Khương Tuế Tuế lập tức quay đầu, tích cực trả lời thay cô: “Bây giờ nhóm chúng ta có ba người, phải xem vị bạn học còn lại có bạn cùng nhóm chưa, mà hẳn sẽ thiếu đó.”
Đối phương gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi hỏi thêm: “Vậy các bạn ở Viện nào thế?”
Khương Tuế Tuế dừng một chút: “Chúng tớ học Ban Quốc tế.”
“Ừa…được rồi, để tớ hỏi thử mấy nhóm khác, để xem có người học Viện của tớ không.”
Đối phương không thể hiện vẻ khác thường gì, nhưng vẫn như đi mua đồ chê đắt không mua, phải qua xem hàng khác, vừa đi đã không trở lại.
Chuyện này rất bình thường, từ khi hai khu gộp chung, không ít sinh viên ở Thành Nam đã có ý kiến với Ban Quốc tế.
Khoảng thời gian trước khi đôi bên biết phải chọn môn học cùng nhau, thông báo trên sân trường đã khiến mọi người xôn xao, hộp thư của hiệu trưởng nhiều đến mức sắp nổ.
Sau đó, trường học không thể không lên tiếng giải thích, việc sắp xếp cùng chọn môn học là kế hoạch hợp lý đối với tài nguyên dạy học, chỉ một lần này thôi, về sau sẽ không còn như vậy nữa.
Thật ra, Ban Quốc tế cũng chỉ ở tạm thời, khu dạy học mới đang được xây, một hai năm nữa là có thể dọn đi, trong tương lai chắc chắn không thực hiện cách sắp xếp dạy học thế này nữa.
Tính cả vị bạn học vừa rồi, còn có vài người khác, khi đã biết các cô ở Ban Quốc tế thì không có “sau đó” nữa.
Nhưng cũng có nam sinh đến vì Trì Tái Hạ, xung phong nhận việc, bảo mình tương đối có kinh nghiệm phong phú về chụp ảnh.
Còn có người nhận ra một thành viên khác là thánh học của Viện Kiến trúc, nên muốn vào nhóm với Hứa Định.
Chia nhóm xong xuôi, chẳng mấy chốc đã hết thời gian học tiết đầu tiên.
Giảng viên nhìn đồng hồ một chút, nói: “Vậy mọi người cứ tự do chọn nhóm nhé, có thể đổi vị trí để thảo luận. Tóm lại, trước khi hết tiết này thì xác định rõ ràng cụ thể từng nhóm là được.”
Phòng học xếp theo hình bậc thang chợt trở nên ồn ào náo động.
Khương Tuế Tuế muốn kéo Trì Tái Hạ đến tìm Hứa Định.
Trì Tái Hạ khoanh tay, không nhúc nhích: “Vì sao chúng ta phải đi tìm cậu ta chứ?”
“Vì não người ta to.”
“Vì người ta có thể ‘gánh còng lưng’ điểm của chúng ta.”
Trì Tái Hạ: “...”
“Đi nào đại tiểu thư ơi, đây không phải…” Khương Tuế Tuế muốn khuyên thêm hai câu, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Hứa Định cầm sách của mình bước về phía các cô.
Đến chỗ lối đi nhỏ, Hứa Định dừng bước.
Anh kiên nhẫn chờ bạn học phía bên phải thu dọn rời đi, sau đó mới bỏ sách của mình lên bàn.
“Xin chào, tôi là Hứa Định, học lớp 1 Viện Kiến trúc.”
Anh đứng ở lối đi nhỏ, cúi đầu nhìn Trì Tái Hạ, lễ phép tự giới thiệu.
Trì Tái Hạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhớ lại chuyện tuần trước, ánh mắt chột dạ dao động.
Cô sờ sờ sau cổ, cũng qua quýt tự báo tên tuổi: “Ừm…Trì Tái Hạ, Ban Quốc tế.”
Nghe đến Ban Quốc tế, Hứa Định cũng không có phản ứng đặc biệt nào, giọng điệu vẫn lễ phép nhẹ nhàng: “Vậy sau này, ở lớp chụp ảnh chúng ta có thể giúp đỡ nhau, giao lưu nhiều hơn rồi.”
Trì Tái Hạ tiếp tục gật đầu cho có lệ, trong lòng lại buồn bực. Cô có khả năng giúp gì chứ, chẳng lẽ không phải anh đơn phương muốn giúp đỡ người nghèo à?
Cũng may sau hai ba câu chào hỏi ngắn gọn, Khương Tuế Tuế đã giải cứu cô: “Xin chào bạn Hứa ~, tớ tên Khương Tuế Tuế, tớ học cùng lớp với Trì Tái Hạ, sau này chúng ta cũng ở chung một nhóm đó.”
Hứa Định “Ừ”.
“Đúng rồi, vừa nãy hai bạn học này nói muốn chung nhóm với chúng tớ, không biết bên cậu…”
Khương Tuế Tuế vốn ngồi ở vị trí ngoài cùng, ở giữa Trì Tái Hạ và Hứa Định.
Bấy giờ cô nàng đang lải nhải không ngừng vấn đề thành viên với Hứa Định, Trì Tái Hạ bèn lén lút xoay người đưa lưng về phía lối đi nhỏ, nghe những người khác nói về ống kính máy ảnh gì đó, tỏ ra rất bận rộn.
Hứa Định nghe Khương Tuế Tuế nói chuyện, thi thoảng trả lời một câu, lâu lâu ánh mắt sẽ lơ đãng vượt qua cô nàng, hướng về phía nữ sinh có mái tóc xoăn màu trà ở đằng sau.
Sau một lúc trò chuyện, Khương Tuế Tuế cảm thấy tính cách của Hội phó Hứa này vẫn rất tốt.
Vừa không tỏ thái độ gì với Ban Quốc tế, vừa không vì bản thân là Hội phó trường học mà ép buộc sắp xếp, độc đoán.
Vậy chắc cậu ấy cũng không để ý chuyện tuần trước đâu ha?
Nghĩ thế, Khương Tuế Tuế che miệng ho nhẹ, thử dò xét hỏi: “Bạn Hứa, còn một chuyện không biết cậu có nhớ không. Tuần trước…tớ với bạn tớ cũng ngồi trước cậu, sau đó…cầm điện thoại nhìn cậu một xíu…?”
Hứa Định ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh.
Anh tỏ vẻ miễn bình luận.
Khương Tuế Tuế run rẩy trước ánh mắt này, đột nhiên cũng mất phương hướng. Ánh mắt này mang hàm ý gì, ý bảo “còn dám nhắc” sao?
Cô nàng chột dạ nhìn về phía sau.
Trì Tái Hạ đang giả chết.
Vậy nên, cô nàng đành quay đầu lại, căng da đầu đối mặt với Hứa Định.
“...Thật ra, do trước đó cậu có đến phòng ngủ chiêu sinh, tớ nhận ra cậu nên mới tám với bạn tớ hai câu.”
“Sau đó, bạn tớ cũng không rõ cậu trông thế nào, tớ mới nghĩ đến chuyện mở điện thoại ra để cô ấy nhìn một tí. Tóm lại, chúng tớ tuyệt đối không hề muốn chụp lén cậu! Ừ thì, chỉ nhìn một chút thôi!”
“Thế thấy rõ không?”
“Thấy rõ, bạn tớ còn nghĩ cậu cực kỳ đẹp trai nữa!”
Khương Tuế Tuế chỉ nói thuận theo câu chuyện, vốn không suy nghĩ gì. Dứt lời, cô nàng vẫn thấy bình thường, dù sao khen người ta cũng sẽ không sai đâu.
Ánh mắt Hứa Định di chuyển, dời về phía Trì Tái Hạ sau lưng Khương Tuế Tuế.
Lưng cô gầy, cổ áo không yên phận nghiêng về một bên, để lộ nửa bờ vai trắng nõn xinh đẹp. Dưới ánh đèn trắng trong phòng học, bóng lưng lười biếng xen lẫn vài phần lạnh nhạt trong trẻo.
Một chốc sau, Hứa Định mới đáp: “Cảm ơn, bạn của cậu cũng rất đẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.