Chương 9: Chính ngươi còn không biết sao
Tiểu Thiến Lam
02/06/2021
Những chỗ có thể hái được thảo dược phân bố rải rác trên núi, Tạ Thầm lại không thấy đường nên A Sênh chỉ dẫn y đi theo một đường duy nhất để tránh nhớ sai hướng làm cả hai đều bị lạc. Tiêu Hành từng đi chung mấy lần, thấy con đường cũ họ thường đi không còn nhiều thảo dược nên tự ý đổi sang đường khác, vừa dắt Tạ Thầm đi vừa đánh dấu ven đường để lúc xuống núi còn nhớ đường mà về.
Hắn chẳng biết gì về dược lý nên chỉ có thể tìm mấy loại cây cỏ mà mình nhớ mang máng rồi đưa cho Tạ Thầm ngửi, nếu dùng được thì hái thêm một ít bỏ vào sọt, không dùng được thì ném đi rồi tìm tiếp. Làm thế này vất vả hơn nhiều so với lúc có A Sênh, mất gần hai canh giờ mới hái được đầy sọt. Tạ Thầm sốt ruột về nhà nấu cơm cho đứa nhỏ nên trên đường xuống núi cứ luôn miệng hỏi Tiêu Hành trời đã tối chưa, cuối cùng Tiêu Hành mất kiên nhẫn, gạt y nói đúng vậy trời tối rồi, còn đi chậm nữa thì sẽ không kịp, để ta cõng ngươi đi.
Tạ Thầm đã hơi mệt, vả lại cũng lo không kịp về nhà nên đành phải đổi cái sọt sang lưng mình rồi ngoan ngoãn ôm cổ Tiêu Hành để hắn cõng.
Đường xuống núi hình như còn xa hơn lúc lên núi, đi rất lâu vẫn chưa đến, Tạ Thầm nghiêng đầu dựa lên vai Tiêu Hành, cảm nhận gió đêm mát lạnh mơn man trên mặt nhẹ nhàng khoan khoái, trong lòng nghĩ thầm bờ vai người này thật rộng và rắn chắc, đáng tin cậy như khi còn bé phụ thân cõng y vậy.
Y nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên tai, nghe tiếng bước chân giẫm trên lá khô, mỗi bước đều vững vàng chẳng có vẻ gì là mệt mỏi.
Nhưng sao có thể không mệt được chứ?
Tạ Thầm quay đầu lại đưa tay sờ má Tiêu Hành, đầu ngón tay lướt qua thái dương ẩm ướt.
"Còn chưa tới chân núi sao?" Y rụt tay lại chùi vào ống tay áo mình, sau đó túm ống tay áo lau mồ hôi trên thái dương Tiêu Hành, "Mệt thì để ta tự đi."
Tiêu Hành nói không mệt, sắp đến rồi.
Hai bàn tay to vẫn giữ chặt khuỷu chân y không có ý định thả xuống.
Tạ Thầm không cãi được hắn, kiên nhẫn chờ thêm chốc lát vẫn chưa tới nơi, liền hỏi Tiêu Hành có muốn nghỉ ngơi một hồi không, trời tối quá có thấy rõ đường đi không, trong túi vẫn còn nước có muốn uống không.
Giống như đang cố bắt chuyện.
Lại giống như đang vụng về lấy lòng.
Tiêu Hành có thể đoán được Tạ Thầm đang nghĩ gì, đơn giản là mượn cớ xuống khỏi người hắn để tự mình đi.
Hắn quyết không cho y toại nguyện.
"Còn nước đúng không? Cho ta đi." Tiêu Hành nói, "Hơi khát rồi."
Tạ Thầm ừ một tiếng rồi lấy ra túi nước từ bên hông mình, mở nắp đưa tới phía trước: "Cho ngươi này."
Người đằng trước không nhận lấy, tiếng cười của hắn rất gần, giống như đang ngoái đầu lại nhìn y: "Ta đâu cầm được, ngươi đút ta uống đi."
Nói xong còn bóp khuỷu chân Tạ Thầm nhắc y tại sao hắn không thể cầm.
"......"
Thôi được, người ta cõng y cả đoạn đường cực khổ như vậy thì cũng nên cho hắn uống nước.
Tạ Thầm rụt tay cầm túi nước về, vì hai mắt không thấy nên đưa tay kia mò tìm miệng Tiêu Hành.
Ngón tay mát lạnh lướt qua hầu kết nhô lên, sờ soạng cái cằm lởm chởm râu, cuối cùng chạm vào đôi môi khô ráo.
Ấm ấm, còn hơi mềm.
Bỗng dưng Tạ Thầm nhớ lại đêm đó hắn đè mình xuống giường cũng dùng đôi môi này ngậm chỗ mẫn cảm nhất trước ngực y, mặc sức gặm mút liếm cắn buộc y phát ra thanh âm vừa ngọt ngào vừa hổ thẹn.
"Á."
Đầu ngón tay đau nhói khiến Tạ Thầm bừng tỉnh, chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran, cuống quýt rút về ngón tay bị Tiêu Hành cắn rồi nhét túi nước vào cái miệng chỉ biết trêu chọc người kia.
...... Cũng nhớ đêm hôm ấy hai người làm mấy lần nhưng từ đầu đến cuối Tiêu Hành chưa từng dùng đôi môi này hôn y.
Hôn chắc là hành động rất thân mật hoặc chỉ có người yêu nhau mới làm nhỉ?
Y và Tiêu Hành đều không phải.
Có lẽ vì báo đáp ân tình của y hoặc thương cảm y nên Tiêu Hành mới ra tay giúp đỡ.
Tất nhiên cũng không phải là thích.
Tạ Thầm treo túi nước rỗng bên hông rồi lại nằm sấp lên lưng Tiêu Hành, âm thầm thở dài.
Vốn là bèo nước gặp nhau thì sao dám vọng tưởng lâu bền?
Chung quy vẫn phải đi.
Cuối cùng...... cũng chỉ còn lại một mình y.
Như phụ huynh mất sớm của y, như lão đại phu kia.
Tiêu Hành cũng sẽ không ngoại lệ.
Y nghĩ thầm.
*
Thời gian cứ thế trôi qua.
Tiêu Hành vẫn sáng dậy nấu cơm, cách một ngày lại ra chợ mua gạo và rau tươi, có khi đi rất lâu, có khi lại về ngay. Khi Tạ Thầm khám bệnh trong y quán thì hắn khoanh tay ngồi trên bậc thềm ngoài cửa nhìn người qua đường, chẳng biết đang suy nghĩ hay quan sát cái gì.
A Sênh mách lẻo với Tạ Thầm mấy lần, nói Tiêu Hành suốt ngày nhàn rỗi lười biếng không chịu làm việc, nhưng Tạ Thầm hỏi hắn không làm việc gì thì A Sênh lại nghẹn họng.
Đúng là không có.
Tiêu Hành làm công trong y quán, bao ăn bao ở, lãnh chút tiền công ít ỏi không đáng nhắc tới, ôm đồm mọi việc cả khó lẫn dễ. Thỉnh thoảng gặp mấy kẻ khám bệnh muốn quỵt tiền còn ra tay đánh người tới khi chịu trả mới thôi, Tạ Thầm chỉ nghe tiếng cũng đã tưởng tượng ra cảnh tượng khốc liệt đến mức nào, đừng nói chi đến A Sênh trơ mắt chứng kiến từ đầu đến cuối.
Thế nên mách thì mách nhưng đứa nhỏ này cũng không dám hó hé trước mặt Tiêu Hành, nửa tháng sau Tiêu Hành chê tướng ngủ của hắn xấu còn nghiến răng ồn ào nên muốn tới phòng Tạ Thầm ngủ, A Sênh cũng không cản hắn mà chỉ hừ lạnh nói ai thèm ngủ chung với ngươi, sau đó đóng ập cửa lại.
Tiêu Hành ôm chăn đệm ra sân sau, Tạ Thầm vừa tắm xong, tóc dài ẩm ướt xõa trên vai gầy phác hoạ ra thân hình mảnh mai, còn làm tôn lên gương mặt đỏ ửng mê người.
"...... Tiêu Hành?" Tạ Thầm nghe thấy tiếng bước chân đến gần, quay lại giải thích với hắn, "Ta đã bảo A Sênh đem chăn đệm của ngươi tới phòng hắn rồi, đêm nay ngủ ở chỗ hắn đi, ngày mai lại chuyển về."
"A, bảo ta qua kia ngủ sao." Tiêu Hành cười khẽ một tiếng nhưng trong mắt không hề có ý cười, "Còn ngươi thì sao?"
Tạ Thầm ngẩn người, lập tức cúi đầu xuống: "Cái gì ta làm sao......"
Tiêu Hành không cho y cơ hội né tránh: "Hôm nay là ngày gì chính ngươi còn không biết sao?"
Biết chứ.
Đương nhiên là y biết rõ.
Chính vì biết rõ nên mới bảo Tiêu Hành đến phòng khác ngủ, để khỏi giống như lần trước...... Làm phiền người ta giúp đỡ.
Thấy Tạ Thầm không nói gì, Tiêu Hành dứt khoát đặt chăn đệm xuống rồi đi đến cạnh giường ngồi đối diện với y.
"Ngươi không muốn làm với ta à?" Tiêu Hành hỏi, "Cảm thấy ta lợi dụng ngươi sao?"
Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, không nóng nảy, cũng không giống như tức giận.
Nhưng chẳng hiểu sao Tạ Thầm lại cảm thấy hắn đang bực bội.
Vì sao?
Bớt đi chuyện phiền toái này chẳng phải rất tốt à?
Sao hắn lại bực bội?
"Nói đi." Tiêu Hành đưa tay xoa đầu Tạ Thầm rồi trượt xuống gáy, nắm lấy chỗ da thịt mềm mại yếu ớt kia, nửa uy hiếp nửa dụ dỗ, "Ta muốn nghe lời thật lòng."
Hắn chẳng biết gì về dược lý nên chỉ có thể tìm mấy loại cây cỏ mà mình nhớ mang máng rồi đưa cho Tạ Thầm ngửi, nếu dùng được thì hái thêm một ít bỏ vào sọt, không dùng được thì ném đi rồi tìm tiếp. Làm thế này vất vả hơn nhiều so với lúc có A Sênh, mất gần hai canh giờ mới hái được đầy sọt. Tạ Thầm sốt ruột về nhà nấu cơm cho đứa nhỏ nên trên đường xuống núi cứ luôn miệng hỏi Tiêu Hành trời đã tối chưa, cuối cùng Tiêu Hành mất kiên nhẫn, gạt y nói đúng vậy trời tối rồi, còn đi chậm nữa thì sẽ không kịp, để ta cõng ngươi đi.
Tạ Thầm đã hơi mệt, vả lại cũng lo không kịp về nhà nên đành phải đổi cái sọt sang lưng mình rồi ngoan ngoãn ôm cổ Tiêu Hành để hắn cõng.
Đường xuống núi hình như còn xa hơn lúc lên núi, đi rất lâu vẫn chưa đến, Tạ Thầm nghiêng đầu dựa lên vai Tiêu Hành, cảm nhận gió đêm mát lạnh mơn man trên mặt nhẹ nhàng khoan khoái, trong lòng nghĩ thầm bờ vai người này thật rộng và rắn chắc, đáng tin cậy như khi còn bé phụ thân cõng y vậy.
Y nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên tai, nghe tiếng bước chân giẫm trên lá khô, mỗi bước đều vững vàng chẳng có vẻ gì là mệt mỏi.
Nhưng sao có thể không mệt được chứ?
Tạ Thầm quay đầu lại đưa tay sờ má Tiêu Hành, đầu ngón tay lướt qua thái dương ẩm ướt.
"Còn chưa tới chân núi sao?" Y rụt tay lại chùi vào ống tay áo mình, sau đó túm ống tay áo lau mồ hôi trên thái dương Tiêu Hành, "Mệt thì để ta tự đi."
Tiêu Hành nói không mệt, sắp đến rồi.
Hai bàn tay to vẫn giữ chặt khuỷu chân y không có ý định thả xuống.
Tạ Thầm không cãi được hắn, kiên nhẫn chờ thêm chốc lát vẫn chưa tới nơi, liền hỏi Tiêu Hành có muốn nghỉ ngơi một hồi không, trời tối quá có thấy rõ đường đi không, trong túi vẫn còn nước có muốn uống không.
Giống như đang cố bắt chuyện.
Lại giống như đang vụng về lấy lòng.
Tiêu Hành có thể đoán được Tạ Thầm đang nghĩ gì, đơn giản là mượn cớ xuống khỏi người hắn để tự mình đi.
Hắn quyết không cho y toại nguyện.
"Còn nước đúng không? Cho ta đi." Tiêu Hành nói, "Hơi khát rồi."
Tạ Thầm ừ một tiếng rồi lấy ra túi nước từ bên hông mình, mở nắp đưa tới phía trước: "Cho ngươi này."
Người đằng trước không nhận lấy, tiếng cười của hắn rất gần, giống như đang ngoái đầu lại nhìn y: "Ta đâu cầm được, ngươi đút ta uống đi."
Nói xong còn bóp khuỷu chân Tạ Thầm nhắc y tại sao hắn không thể cầm.
"......"
Thôi được, người ta cõng y cả đoạn đường cực khổ như vậy thì cũng nên cho hắn uống nước.
Tạ Thầm rụt tay cầm túi nước về, vì hai mắt không thấy nên đưa tay kia mò tìm miệng Tiêu Hành.
Ngón tay mát lạnh lướt qua hầu kết nhô lên, sờ soạng cái cằm lởm chởm râu, cuối cùng chạm vào đôi môi khô ráo.
Ấm ấm, còn hơi mềm.
Bỗng dưng Tạ Thầm nhớ lại đêm đó hắn đè mình xuống giường cũng dùng đôi môi này ngậm chỗ mẫn cảm nhất trước ngực y, mặc sức gặm mút liếm cắn buộc y phát ra thanh âm vừa ngọt ngào vừa hổ thẹn.
"Á."
Đầu ngón tay đau nhói khiến Tạ Thầm bừng tỉnh, chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran, cuống quýt rút về ngón tay bị Tiêu Hành cắn rồi nhét túi nước vào cái miệng chỉ biết trêu chọc người kia.
...... Cũng nhớ đêm hôm ấy hai người làm mấy lần nhưng từ đầu đến cuối Tiêu Hành chưa từng dùng đôi môi này hôn y.
Hôn chắc là hành động rất thân mật hoặc chỉ có người yêu nhau mới làm nhỉ?
Y và Tiêu Hành đều không phải.
Có lẽ vì báo đáp ân tình của y hoặc thương cảm y nên Tiêu Hành mới ra tay giúp đỡ.
Tất nhiên cũng không phải là thích.
Tạ Thầm treo túi nước rỗng bên hông rồi lại nằm sấp lên lưng Tiêu Hành, âm thầm thở dài.
Vốn là bèo nước gặp nhau thì sao dám vọng tưởng lâu bền?
Chung quy vẫn phải đi.
Cuối cùng...... cũng chỉ còn lại một mình y.
Như phụ huynh mất sớm của y, như lão đại phu kia.
Tiêu Hành cũng sẽ không ngoại lệ.
Y nghĩ thầm.
*
Thời gian cứ thế trôi qua.
Tiêu Hành vẫn sáng dậy nấu cơm, cách một ngày lại ra chợ mua gạo và rau tươi, có khi đi rất lâu, có khi lại về ngay. Khi Tạ Thầm khám bệnh trong y quán thì hắn khoanh tay ngồi trên bậc thềm ngoài cửa nhìn người qua đường, chẳng biết đang suy nghĩ hay quan sát cái gì.
A Sênh mách lẻo với Tạ Thầm mấy lần, nói Tiêu Hành suốt ngày nhàn rỗi lười biếng không chịu làm việc, nhưng Tạ Thầm hỏi hắn không làm việc gì thì A Sênh lại nghẹn họng.
Đúng là không có.
Tiêu Hành làm công trong y quán, bao ăn bao ở, lãnh chút tiền công ít ỏi không đáng nhắc tới, ôm đồm mọi việc cả khó lẫn dễ. Thỉnh thoảng gặp mấy kẻ khám bệnh muốn quỵt tiền còn ra tay đánh người tới khi chịu trả mới thôi, Tạ Thầm chỉ nghe tiếng cũng đã tưởng tượng ra cảnh tượng khốc liệt đến mức nào, đừng nói chi đến A Sênh trơ mắt chứng kiến từ đầu đến cuối.
Thế nên mách thì mách nhưng đứa nhỏ này cũng không dám hó hé trước mặt Tiêu Hành, nửa tháng sau Tiêu Hành chê tướng ngủ của hắn xấu còn nghiến răng ồn ào nên muốn tới phòng Tạ Thầm ngủ, A Sênh cũng không cản hắn mà chỉ hừ lạnh nói ai thèm ngủ chung với ngươi, sau đó đóng ập cửa lại.
Tiêu Hành ôm chăn đệm ra sân sau, Tạ Thầm vừa tắm xong, tóc dài ẩm ướt xõa trên vai gầy phác hoạ ra thân hình mảnh mai, còn làm tôn lên gương mặt đỏ ửng mê người.
"...... Tiêu Hành?" Tạ Thầm nghe thấy tiếng bước chân đến gần, quay lại giải thích với hắn, "Ta đã bảo A Sênh đem chăn đệm của ngươi tới phòng hắn rồi, đêm nay ngủ ở chỗ hắn đi, ngày mai lại chuyển về."
"A, bảo ta qua kia ngủ sao." Tiêu Hành cười khẽ một tiếng nhưng trong mắt không hề có ý cười, "Còn ngươi thì sao?"
Tạ Thầm ngẩn người, lập tức cúi đầu xuống: "Cái gì ta làm sao......"
Tiêu Hành không cho y cơ hội né tránh: "Hôm nay là ngày gì chính ngươi còn không biết sao?"
Biết chứ.
Đương nhiên là y biết rõ.
Chính vì biết rõ nên mới bảo Tiêu Hành đến phòng khác ngủ, để khỏi giống như lần trước...... Làm phiền người ta giúp đỡ.
Thấy Tạ Thầm không nói gì, Tiêu Hành dứt khoát đặt chăn đệm xuống rồi đi đến cạnh giường ngồi đối diện với y.
"Ngươi không muốn làm với ta à?" Tiêu Hành hỏi, "Cảm thấy ta lợi dụng ngươi sao?"
Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, không nóng nảy, cũng không giống như tức giận.
Nhưng chẳng hiểu sao Tạ Thầm lại cảm thấy hắn đang bực bội.
Vì sao?
Bớt đi chuyện phiền toái này chẳng phải rất tốt à?
Sao hắn lại bực bội?
"Nói đi." Tiêu Hành đưa tay xoa đầu Tạ Thầm rồi trượt xuống gáy, nắm lấy chỗ da thịt mềm mại yếu ớt kia, nửa uy hiếp nửa dụ dỗ, "Ta muốn nghe lời thật lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.