Chương 8: Thay đổi bản thân.
Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
30/08/2023
Lên xe vẫn như thường lệ, Cẩm Tú Nhi chỉ được ngồi ghế sau. Rốt cuộc ghế cạnh lái kia
tại sao Trác Quân Đình không cho cô ngồi, phải chăng là vị trí đó dành cho Hạ Vy.
"Quân Đình... Anh rất yêu Hạ Vy sao?"
Trác Quân Đình im lặng lái xe hồi lâu, lạnh giọng đáp trả: "Tất nhiên rồi!... Không lẽ yêu con gái của kẻ giết cha mình."
"Quân Đình, cha em là bị oan!"
Trác Quân Đình nghe thế càng tỏ vẻ khinh bỉ: "Quá khứ cha cô là trùm xã hội đen, việc gì không dám làm hả?"
"Anh nói cái gì vậy?" Cẩm Tú Nhi chồm về trước trách vấn. Cô không tin người cha phúc hậu yêu vợ thương con lại là trùm xã hội đem.
"Cha con cô nghĩ một người giả câm, một người giả khờ lừa được tôi à!"
Cẩm Tú Nhi im lặng nhìn người đàn ông phía trước, giờ cô có khóc ướt mi thì hắn cũng không tin cô, thậm chí luôn cho rằng cô xấu xa tâm cơ, muốn làm dâu hào môn...
"Trác đại thiếu gia, ngài đến rồi." Tàu Thiện chủ bữa tiếc bước ra nghênh đón Trác Quân Đình.
Mọi người hướng mắt ra cửa chính, ai cũng tỏ mắt trầm trồ phong thái quyền quý của Đại thiếu gia họ Trác.
"Quả là lời đồn không sai! Trác đại thiếu gia đẹp trai phong độ."
"Đúng đúng!"
"Nhưng thư thái lạnh lùng quá!"
"..."
Trác Quân Đình tiến đến đón ly rượu của Tàu Thiện kính lão đắt thọ.
Trác Quân Đình trong mắt mọi người lễ phép với bật tiền bối, khiến bao người thán phục...
"Ây... Cô biết tôi là ai không?" Một cô gái la hét dặm chân phủi phủi rượu trên người mình.
Cẩm Tú Nhi bối rối nhìn về hướng Trác Quân Đình. Do đi guốc cao không quen nên cô sơ ý ngã vào người Tàu Thiếu Y, là đại tiểu thư của nhà họ Tàu.
"Xin lỗi cô, tôi đi giày cao không quen."
Tàu Thiếu Y liếc xuống đôi cao gót 15 phân. Có vẻ cao quá rồi.
"Cô gái thấp hèn kia, còn không mau xin lỗi đại tiểu thư!" Ả hầu gái đứng bên cạnh Tàu Thiếu Ý ra oai.
Trác Quân Đình ở phía xa đang giao lưu trưởng bối. Cẩm Tú Nhi không muốn gây thêm phiền phức cho chồng, liền mở miệng nhưng chưa kịp nói thì đã bị hai ngón tay thon dài chạm đôi môi mềm, giọng nói mỏng xen mạnh mẽ dứt khoát.
"Không cần đâu... Rãnh thì sang đây tôi dạy cho đi giày cao gót." Ánh mắt nhu tình nhìn Cẩm Tú Nhi.
Lúc này Trác Quân Đình quay qua thấy vợ nói chuyện với Tàu Thiếu Y, liền bước đến níu vợ đi.
Lúc này mọi ánh mắt đổ dồn về cảnh tượng giành giật như đánh ghen, họ chú ý độ mật thiết của Trác Quân Đình và cô gái.
"Trác Quân Đình... Cô ấy là gì của anh?"
"Tàu Thiếu Y, tốt nhất cô tránh xa vợ của tôi ra!"
Mọi người ngây ngốc vài giây, họ kinh ngạc bởi từ "vợ." Sau đó khó hiểu, rõ ràng hai cô gái làm bạn bè rất bình thường, việc gì Trác Quân Đình phải gắt lên.
Tàu Thiếu Y cười cười: "Ok! Tôi không chạm vào cô ấy..." Cô ta chọc eo Trác Quân Đình, nở nụ cười ta tứ: "Thế chạm anh được không?"
Trác Quân Đình dắt Cấm Tú Nhi chào các trưởng bối, rồi lôi sòng sọc cô ra xe.
Bên kia đường Tàu Thiên Ý trong xe nhìn xe Trác Quân Đình rời đi, khoé môi cong lên, rồi thốt ra hai chữ:
"Trẻ con..."
Cẩm Tú Nhi không hiểu Trác Quân Đình niềm nở với cha người ta, mà đối với người ta lại như kẻ thù truyền kiếp.
"Tôi cấm cô tiếp xúc với người lúc nãy... rõ chưa!"
Cẩm Tú Nhìn nhìn qua gương chiếu hậu, khẻ gật đầu. Trác Quân Đình cười hài lòng đạp ga tăng tốc như ta đua.
"Này anh không cần mạng, chứ em cần sống!" Cẩm Tú Nhi vô thức hét lớn. Trác Quân Đình càng hăng máu, trở thành báo thủ đường phố, đua xe vòng quanh thành phố đến tận đêm...
Đến lúc về nhà là nửa đêm, bước vào nhà thì ông nội ngồi sẵn trên sofa.
Trác Quân Đình chưa kịp nói gì, ông đã bước tới nhéo tai hắn.
"Nhóc con, con đi tiệc hay đi thi đua xe hả? Còn mang cả cháu dâu của ta mạo hiểm."
Trác Quân Đình liếc Cẩm Tú Nhi nhịn không được bật cười sau lưng hắn.
"Cô cười cái gì?"
"A... Ông nội, sao đánh cháu? Trác Quân Đình bị ông nội ký đầu, quay qua lượm vợ.
Cẩm Tú Nhi thấy lúc này Trác Quân Đình rất trẻ con, biểu cảm vô cùng đáng yêu.
"Ông nội... Đừng đánh chồng cháu nữa, tại cháu cũng thích cảm giác mạnh."
Trác Quân Đình không nghĩ là Cẩm Tú Nhi nói giúp hắn.
Ông nội thấy biểu cảm của cháu trai thì lòng mừng thầm, có lẽ ông nên ở thêm một tháng giúp hai đứa nó vung đắp tình cảm...
[...]
- "Cốc cốc."
"Quân Hạo!"
Lâm Quân Viễn đứng phía ngoài gõ cửa phòng riêng của em trai, đồng thương gọi tên, bên trong không có phản hồi, áp tai nghe tiếng thủy tinh vỡ toang.
- "Cạch."
Anh đẩy cửa vào thấy Lâm Quân Hạo nằm sõng soài dưới sàn, rượu vang đỏ len lõi chảy qua từng mảnh thủy tinh.
"Em làm gì vậy hả?" Anh đỡ em trai bật dậy, thay lớp áo bẩn, bế em trai say xỉn ném. Vào bồn tắm, rồi xoay ra thu dọn bãi chiến trường. Cứ nghĩ Lâm Quân Hạo tự tắm được, ai dè bước trở vào, người đã ngủ thiếp đi.
"Mẹ kiếp!" Lâm Quân Viễn chửi một tiếng, bất đáp dĩ tắm thay quần áo giúp em trai.
Khi Lâm Quân Viễn rời đi. Nỗi u uất hiện rõ nơi đáy mắt Lâm Quân Hạo.
"Anh yêu em... Tú Nhi...!"
Từ sau hôm xổ sàng đó, Cẩm Tú Nhi không nhận cuộc gọi của anh, anh ta rất buồn nên mượn tửu giải sầu. Anh ta đâu biết rằng điện thoại Cẩm Tú Nhi đã bị Trác Quân Đình đập vỡ...
Trác Phi đến thăm Lâm Quân Hạo, ở bên ngoài nghe rõ mồn một câu "Anh yêu em... Tú Nhi."
Cô tay siết nắm đấm, xoay người ra về...
[...]
Cẩm Tú Nhi mệt mỏi lê thân xuống lầu, thấy Trác Quân Đình đang xem tin tức.
Cẩm Tú Nhi rót cốc nước đặt lên bàn, rồi vào màn hình tivi. Bản tin giá cỏ phiếu Tập Đoàn Lâm Thị tuột dốc thảm hại.
"Trác Quân Đình... Là anh làm sao?"
Biểu cảm đơ cứng vài giây của Trác Quân Đình, từ bao giờ mà trong mắt Cẩm Tú Nhi hắn xấu xa đê tiện đến vậy? Hay vì Lâm Thị có liên hệ với Lâm Quân Hạo.
"Tôi làm thì đã sao? Cô nói thêm câu nào?... Tôi an tán hắn luôn đấy!"
Trác Quân Đình bấu càm cô nâng lên, trầm giọng.
Cẩm Tú Nhi nhìn bản kế hoạch trên bàn, là dự án sang nước ý ký kế. Lẽ nào mình hiểu lầm anh ấy.
Trác Quân Đình chỉnh lại cà vạt, hướng mắt sang nhà ăn.
"Cô cút vào kia!"
Cẩm Tú Nhi hiểu ý, cô vào bếp nấu ngay bữa ăn sáng, bánh mì sandwich được mang ra. Hắn ăn rất ngon lành. Từ khi nào chả biết, nhưng những món vợ nấu, hắn điều cảm thấy ngon cực.
Cẩm Tú Nhi nhìn biểu cảm háo ăn, ngốn bánh mì đến nỗi hai gò mà phúng phính đáng yêu. Trong lòng cô thầm ước chồng có thể mãi như vầy.
Bất giác Trác Quân Đình nhìn sang, thấy Cẩm Tú Nhi hôm nay ăn mặc phong cách chuẩn chạc, nhan sắc thăng hạng hơn trước.
Cô ta lại bày trò quyết rũ mình sao? Trác Quân Đình ngẩn ra vài giây suy diễn. Phải chăng là muốn thoát khỏi mình để đến với tên họ Lâm kia?
"Anh Quân Đình, em muốn học tiếp, anh có thể cho phép em thực hiện ước mơ của mình không?"
Trác Quân Đình dộng bàn một cái "rầm."
Quả nhiên lấy lòng hắn, để được tự do bay nhảy bên ngoài. Đúng là một người phụ nữ tâm cơ xấu xa không thay đổi.
"Ở nhà nội trợ được rồi. Tôi không thích vợ mình học cao hiểu rộng đàn ông!"
"Anh có ý gì?"
Hằn cười khinh bỉ liếc dọc người nữ nhân: "Ý gì, cô biết rõ. Dẹp ngay cách ăn mặc này đi!"
Dứt câu hắn mang tài liệu bước ra xe mà tài xế cung kính đợi sẵn.
Cẩm Tú Nhi vì hắn thay đổi bản thân vì hắn, hắn lại cho rằng cô muốn ra ngoài yêu đương với Lâm Quân Hạo.
Ngồi trên xe mặt hắn âm u hơn đêm tối tĩnh mịt...
tại sao Trác Quân Đình không cho cô ngồi, phải chăng là vị trí đó dành cho Hạ Vy.
"Quân Đình... Anh rất yêu Hạ Vy sao?"
Trác Quân Đình im lặng lái xe hồi lâu, lạnh giọng đáp trả: "Tất nhiên rồi!... Không lẽ yêu con gái của kẻ giết cha mình."
"Quân Đình, cha em là bị oan!"
Trác Quân Đình nghe thế càng tỏ vẻ khinh bỉ: "Quá khứ cha cô là trùm xã hội đen, việc gì không dám làm hả?"
"Anh nói cái gì vậy?" Cẩm Tú Nhi chồm về trước trách vấn. Cô không tin người cha phúc hậu yêu vợ thương con lại là trùm xã hội đem.
"Cha con cô nghĩ một người giả câm, một người giả khờ lừa được tôi à!"
Cẩm Tú Nhi im lặng nhìn người đàn ông phía trước, giờ cô có khóc ướt mi thì hắn cũng không tin cô, thậm chí luôn cho rằng cô xấu xa tâm cơ, muốn làm dâu hào môn...
"Trác đại thiếu gia, ngài đến rồi." Tàu Thiện chủ bữa tiếc bước ra nghênh đón Trác Quân Đình.
Mọi người hướng mắt ra cửa chính, ai cũng tỏ mắt trầm trồ phong thái quyền quý của Đại thiếu gia họ Trác.
"Quả là lời đồn không sai! Trác đại thiếu gia đẹp trai phong độ."
"Đúng đúng!"
"Nhưng thư thái lạnh lùng quá!"
"..."
Trác Quân Đình tiến đến đón ly rượu của Tàu Thiện kính lão đắt thọ.
Trác Quân Đình trong mắt mọi người lễ phép với bật tiền bối, khiến bao người thán phục...
"Ây... Cô biết tôi là ai không?" Một cô gái la hét dặm chân phủi phủi rượu trên người mình.
Cẩm Tú Nhi bối rối nhìn về hướng Trác Quân Đình. Do đi guốc cao không quen nên cô sơ ý ngã vào người Tàu Thiếu Y, là đại tiểu thư của nhà họ Tàu.
"Xin lỗi cô, tôi đi giày cao không quen."
Tàu Thiếu Y liếc xuống đôi cao gót 15 phân. Có vẻ cao quá rồi.
"Cô gái thấp hèn kia, còn không mau xin lỗi đại tiểu thư!" Ả hầu gái đứng bên cạnh Tàu Thiếu Ý ra oai.
Trác Quân Đình ở phía xa đang giao lưu trưởng bối. Cẩm Tú Nhi không muốn gây thêm phiền phức cho chồng, liền mở miệng nhưng chưa kịp nói thì đã bị hai ngón tay thon dài chạm đôi môi mềm, giọng nói mỏng xen mạnh mẽ dứt khoát.
"Không cần đâu... Rãnh thì sang đây tôi dạy cho đi giày cao gót." Ánh mắt nhu tình nhìn Cẩm Tú Nhi.
Lúc này Trác Quân Đình quay qua thấy vợ nói chuyện với Tàu Thiếu Y, liền bước đến níu vợ đi.
Lúc này mọi ánh mắt đổ dồn về cảnh tượng giành giật như đánh ghen, họ chú ý độ mật thiết của Trác Quân Đình và cô gái.
"Trác Quân Đình... Cô ấy là gì của anh?"
"Tàu Thiếu Y, tốt nhất cô tránh xa vợ của tôi ra!"
Mọi người ngây ngốc vài giây, họ kinh ngạc bởi từ "vợ." Sau đó khó hiểu, rõ ràng hai cô gái làm bạn bè rất bình thường, việc gì Trác Quân Đình phải gắt lên.
Tàu Thiếu Y cười cười: "Ok! Tôi không chạm vào cô ấy..." Cô ta chọc eo Trác Quân Đình, nở nụ cười ta tứ: "Thế chạm anh được không?"
Trác Quân Đình dắt Cấm Tú Nhi chào các trưởng bối, rồi lôi sòng sọc cô ra xe.
Bên kia đường Tàu Thiên Ý trong xe nhìn xe Trác Quân Đình rời đi, khoé môi cong lên, rồi thốt ra hai chữ:
"Trẻ con..."
Cẩm Tú Nhi không hiểu Trác Quân Đình niềm nở với cha người ta, mà đối với người ta lại như kẻ thù truyền kiếp.
"Tôi cấm cô tiếp xúc với người lúc nãy... rõ chưa!"
Cẩm Tú Nhìn nhìn qua gương chiếu hậu, khẻ gật đầu. Trác Quân Đình cười hài lòng đạp ga tăng tốc như ta đua.
"Này anh không cần mạng, chứ em cần sống!" Cẩm Tú Nhi vô thức hét lớn. Trác Quân Đình càng hăng máu, trở thành báo thủ đường phố, đua xe vòng quanh thành phố đến tận đêm...
Đến lúc về nhà là nửa đêm, bước vào nhà thì ông nội ngồi sẵn trên sofa.
Trác Quân Đình chưa kịp nói gì, ông đã bước tới nhéo tai hắn.
"Nhóc con, con đi tiệc hay đi thi đua xe hả? Còn mang cả cháu dâu của ta mạo hiểm."
Trác Quân Đình liếc Cẩm Tú Nhi nhịn không được bật cười sau lưng hắn.
"Cô cười cái gì?"
"A... Ông nội, sao đánh cháu? Trác Quân Đình bị ông nội ký đầu, quay qua lượm vợ.
Cẩm Tú Nhi thấy lúc này Trác Quân Đình rất trẻ con, biểu cảm vô cùng đáng yêu.
"Ông nội... Đừng đánh chồng cháu nữa, tại cháu cũng thích cảm giác mạnh."
Trác Quân Đình không nghĩ là Cẩm Tú Nhi nói giúp hắn.
Ông nội thấy biểu cảm của cháu trai thì lòng mừng thầm, có lẽ ông nên ở thêm một tháng giúp hai đứa nó vung đắp tình cảm...
[...]
- "Cốc cốc."
"Quân Hạo!"
Lâm Quân Viễn đứng phía ngoài gõ cửa phòng riêng của em trai, đồng thương gọi tên, bên trong không có phản hồi, áp tai nghe tiếng thủy tinh vỡ toang.
- "Cạch."
Anh đẩy cửa vào thấy Lâm Quân Hạo nằm sõng soài dưới sàn, rượu vang đỏ len lõi chảy qua từng mảnh thủy tinh.
"Em làm gì vậy hả?" Anh đỡ em trai bật dậy, thay lớp áo bẩn, bế em trai say xỉn ném. Vào bồn tắm, rồi xoay ra thu dọn bãi chiến trường. Cứ nghĩ Lâm Quân Hạo tự tắm được, ai dè bước trở vào, người đã ngủ thiếp đi.
"Mẹ kiếp!" Lâm Quân Viễn chửi một tiếng, bất đáp dĩ tắm thay quần áo giúp em trai.
Khi Lâm Quân Viễn rời đi. Nỗi u uất hiện rõ nơi đáy mắt Lâm Quân Hạo.
"Anh yêu em... Tú Nhi...!"
Từ sau hôm xổ sàng đó, Cẩm Tú Nhi không nhận cuộc gọi của anh, anh ta rất buồn nên mượn tửu giải sầu. Anh ta đâu biết rằng điện thoại Cẩm Tú Nhi đã bị Trác Quân Đình đập vỡ...
Trác Phi đến thăm Lâm Quân Hạo, ở bên ngoài nghe rõ mồn một câu "Anh yêu em... Tú Nhi."
Cô tay siết nắm đấm, xoay người ra về...
[...]
Cẩm Tú Nhi mệt mỏi lê thân xuống lầu, thấy Trác Quân Đình đang xem tin tức.
Cẩm Tú Nhi rót cốc nước đặt lên bàn, rồi vào màn hình tivi. Bản tin giá cỏ phiếu Tập Đoàn Lâm Thị tuột dốc thảm hại.
"Trác Quân Đình... Là anh làm sao?"
Biểu cảm đơ cứng vài giây của Trác Quân Đình, từ bao giờ mà trong mắt Cẩm Tú Nhi hắn xấu xa đê tiện đến vậy? Hay vì Lâm Thị có liên hệ với Lâm Quân Hạo.
"Tôi làm thì đã sao? Cô nói thêm câu nào?... Tôi an tán hắn luôn đấy!"
Trác Quân Đình bấu càm cô nâng lên, trầm giọng.
Cẩm Tú Nhi nhìn bản kế hoạch trên bàn, là dự án sang nước ý ký kế. Lẽ nào mình hiểu lầm anh ấy.
Trác Quân Đình chỉnh lại cà vạt, hướng mắt sang nhà ăn.
"Cô cút vào kia!"
Cẩm Tú Nhi hiểu ý, cô vào bếp nấu ngay bữa ăn sáng, bánh mì sandwich được mang ra. Hắn ăn rất ngon lành. Từ khi nào chả biết, nhưng những món vợ nấu, hắn điều cảm thấy ngon cực.
Cẩm Tú Nhi nhìn biểu cảm háo ăn, ngốn bánh mì đến nỗi hai gò mà phúng phính đáng yêu. Trong lòng cô thầm ước chồng có thể mãi như vầy.
Bất giác Trác Quân Đình nhìn sang, thấy Cẩm Tú Nhi hôm nay ăn mặc phong cách chuẩn chạc, nhan sắc thăng hạng hơn trước.
Cô ta lại bày trò quyết rũ mình sao? Trác Quân Đình ngẩn ra vài giây suy diễn. Phải chăng là muốn thoát khỏi mình để đến với tên họ Lâm kia?
"Anh Quân Đình, em muốn học tiếp, anh có thể cho phép em thực hiện ước mơ của mình không?"
Trác Quân Đình dộng bàn một cái "rầm."
Quả nhiên lấy lòng hắn, để được tự do bay nhảy bên ngoài. Đúng là một người phụ nữ tâm cơ xấu xa không thay đổi.
"Ở nhà nội trợ được rồi. Tôi không thích vợ mình học cao hiểu rộng đàn ông!"
"Anh có ý gì?"
Hằn cười khinh bỉ liếc dọc người nữ nhân: "Ý gì, cô biết rõ. Dẹp ngay cách ăn mặc này đi!"
Dứt câu hắn mang tài liệu bước ra xe mà tài xế cung kính đợi sẵn.
Cẩm Tú Nhi vì hắn thay đổi bản thân vì hắn, hắn lại cho rằng cô muốn ra ngoài yêu đương với Lâm Quân Hạo.
Ngồi trên xe mặt hắn âm u hơn đêm tối tĩnh mịt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.