Chương 7: Cho cậu mượn vai
An_Trần
06/09/2024
Kết thúc buổi lễ, học sinh trường A có một buổi sáng để tự do hoạt động. Học sinh sẽ tự lập nhóm đi tham quan nhưng phải có ít nhất 6 người trong thời gian đi không được tách đoàn và đúng 2 giờ chiều phải về khách sạn tập hợp xuất phát về trường. Trần Mạnh Trường không có ý muốn tham quan gì đó định bụng sẽ ngủ một giấc đến trưa rồi kiếm một quán vỉa hè trà đá có view đẹp nào đó tận hưởng bữa trưa rồi về trường. Nhưng đời đâu có như mơ. Mới 7 giờ sáng ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa:
Ê liệu có nhầm không vậy? Nhầm là quê lắm đó..
Không đâu! Tao chắc chắn mà m nhìn danh sách xem, cậu ấy tự thuê thêm một phòng mà ...
Phòng 201 đúng rồi thi...
Không sao! Đứa nào gõ cửa đứa ấy quê.
Mày muốn chết à!
Cậu vốn có tính gắt ngủ, cầm cái gối đáp về phía cửa cái bộp. Hữu Giang từ phòng tắm đi ra có vẻ đã đánh răng rửa mặt từ sớm thấy vậy liền dò hỏi:
Tôi ra mở cửa.
Thấy cậu không trả lời, anh bước ra ngoài, đẩy cửa. Thì ra là nhóm người " anh em tốt lớp A1 ". Đi đầu là một nữ sinh thấp bé đeo kính trông rất đáng yêu:
Cái đó bạn Trường dậy chưa? Chúng tôi muốn ra ngoài chơi nhưng còn thiếu 2 người nữa mới đủ 6.
Thanh Hà vỗ vai cô nàng kia tiến vào:
Tôi vào trong được không? Ghép nhóm với bọn này nhé .
Cậu cũng tỉnh ngủ đôi chút gượng cười:
Mọi người tự tìm chỗ ngồi đi. - nói rồi chạy đi rửa mặt.
Mấy người này cũng không biết khách sáo là gì, kéo vào trong. Cũng không ai nghi ngờ tại sao mới sáng sớm hai người này đã ở cùng nhau. Dù sao nếu hai alpha là bạn thân thì kể cả có ngủ cùng 1 cái giường cũng không có gì lạ. Bốn người rất kiên nhẫn đợi cậu đi ra lại đề nghị:
Hai người đi chung nhé! Năn nỉ đó.
Hiếm khi mới có dịp ra ngoài chơi tôi không muốn ngồi lì trong phòng đâu ToT
Nhá! Đi đi mà.
Nếu là cậu của trước kia hẳn sẽ đá đám người này cút ra ngoài rồi. Nhưng sau này cậu muốn có một cuộc sống êm ấm không muốn bị đồn là đại ca trùm trường như kiếp trước nên chỉ có thể khéo léo từ chối:
Xin lỗi hình như tôi hơi mệt.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của mấy đứa nhóc này không hiểu sao cậu lại thấy có nỗi đến Vũ Thanh Hà bình thường luôn sởi lởi cũng hơi cười gượng.
Hữu Giang cũng từ chối:
Các cậu rủ người khác thử xem, hôm nay tôi cũng không muốn ra ngoài.
Thanh Hà chán nản vươn vai:
Thôi đành để dịp khác vậy. Bảo tôi đi rủ cái đám đáng ghét kia tôi thà đi chết còn hơn. Mới hôm qua bọn nó còn giám miệt thị A1 bọn mình là lũ mọt sách..
Một cậu bạn cũng bất bình lên tiếng:
Có. Tui cũng nghe thấy. Cái gì mà lai lưng ra học hành mắt như 2 cái đít chai cũng không bằng có quan hệ rộng, trong nhà có tiền như chúng nó.
Hừ! Tao khinh!
Cục diện rất nhanh đã chuyển từ đi chơi sang mắng chửi bọn nhà giàu đút lót. Cậu thở dài xoa xoa trán:
Khụ khụ.. thực ra ra ngoài một chút cho khuây khỏa cũng tốt..như thế mới mau hết bệnh.
Suy cho cùng cũng chỉ là mấy đứa nhóc nghe vậy tâm tình lập tức phấn chấn liền:
Hữu Giang cả cậu cũng phải đi đấy nhá!
Nào nào nào! Mọi người add nhau đi kẻo lạc.
Zalo nhé! Thanh Hà mày lập nhóm đi.
Cậu đi lấy thẻ phòng rồi cả đám kéo nhau ra ngoài. Lúc đi qua cửa Hữu Giang đột nhiên kéo cậu lại gãi gãi đầu:
Cậu đang mệt mà. Không cần phải miễn cưỡng đi cùng bọn họ đâu cứ ở lại nghỉ ngơi đi. Tôi đi nịnh thầy phụ trách một chút chắc cũng đồng ý cho ra ngoài thôi.
Cậu hơi ngẩn ra hình như hắn đang lo lắng cho mình. Cậu bật cười vỗ vỗ tay hắn:
Không sao! Hơi buồn ngủ chút thôi. Lát nữa cho tôi mượn vai cậu ngủ bù một chút là được.
Không biết nghĩ tới cái gì hai tai cậu hơi ửng đỏ, thu tay lại:
Ừm.
Đi với mấy đứa nhóc cấp 3 chắc chắn là đi khu vui chơi giải trí. Ngoài ra cũng chẳng còn chỗ nào thú vị. Chẳng ai muốn đi thăm di tích lịch sử, bảo tàng thành phố hay địa điểm du lịch nào cả. Cuối cùng đi từ thành phố A sang thành phố Z vẫn là đi công viên giải trí mà thành phố nào cũng có. Mấy nam sinh thì rủ nhau đi nhà ma. Các nữ sinh thì rủ nhau chụp ảnh, ngồi vòng quay ngựa... Thanh Hà nhìn hai người còn lại vẫn đứng nguyên tại chỗ:
Hai cậu đi chơi trò chơi cảm giác mạnh không? Tôi cảm thấy nó rất thú vị.
Tất nhiên là cậu sẽ từ chối. Cậu chính là chết vì công viên giải trí làm ăn cẩu thả khiến dây an toàn bị đứt mà. Thanh Hà đành tung tăng vui vẻ một mình để lại toàn bộ đồ đạc của mọi người cho cậu giữ. Trường giữ đồ tìm một cái ghế dài, ngồi xuống
Khụ khụ..cho cậu mượn vai một chút cũng được. Ngủ đi - Hữu Giang giả bộ tự nhiên ngồi xuống bên cậu điệu bộ như thể anh đây rất hào phóng cho cậu mượn bờ vai ( ´◡‿ゝ◡`).
Cậu cũng không khách sáo, lấy từ trong túi đồ ra một cái gối chữ u, quàng lên cổ, xoay lưng lại tựa lên vai người kia khoanh tay lại. Nhắm mắt.
Ánh nắng buổi sáng ấm áp rải những dải sáng vàng. Hai người cứ thế dựa vào nhau. Ngón tay đang nghịch điện thoại của Hữu Giang cũng dần chậm lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
* * *
Trời đất! Mất vé vào cửa mà hai người ngồi đây ngủ suốt cả buổi ?
Ôi vãi! Ngủ thật đấy à.
Bữa trưa của bọn họ được giải quyết gọn lẹ ở nhà ăn của khách sạn. Tiêu thụ năng lượng suốt cả buổi sáng không ai còn sức để ra ngoài nữa. Ăn uống xong ai về phòng nấy không ngủ được thì lướt điện thoại. Vũ Thanh Hà ôm một đống chiến lợi phẩm từ máy gắp thú về phòng. Có người mon men lại gần xin một con liền bị cô nàng chửi không thương tiếc:
Đm đồ bà mày tặng người mình thích mày xin làm gì ?
Ê liệu có nhầm không vậy? Nhầm là quê lắm đó..
Không đâu! Tao chắc chắn mà m nhìn danh sách xem, cậu ấy tự thuê thêm một phòng mà ...
Phòng 201 đúng rồi thi...
Không sao! Đứa nào gõ cửa đứa ấy quê.
Mày muốn chết à!
Cậu vốn có tính gắt ngủ, cầm cái gối đáp về phía cửa cái bộp. Hữu Giang từ phòng tắm đi ra có vẻ đã đánh răng rửa mặt từ sớm thấy vậy liền dò hỏi:
Tôi ra mở cửa.
Thấy cậu không trả lời, anh bước ra ngoài, đẩy cửa. Thì ra là nhóm người " anh em tốt lớp A1 ". Đi đầu là một nữ sinh thấp bé đeo kính trông rất đáng yêu:
Cái đó bạn Trường dậy chưa? Chúng tôi muốn ra ngoài chơi nhưng còn thiếu 2 người nữa mới đủ 6.
Thanh Hà vỗ vai cô nàng kia tiến vào:
Tôi vào trong được không? Ghép nhóm với bọn này nhé .
Cậu cũng tỉnh ngủ đôi chút gượng cười:
Mọi người tự tìm chỗ ngồi đi. - nói rồi chạy đi rửa mặt.
Mấy người này cũng không biết khách sáo là gì, kéo vào trong. Cũng không ai nghi ngờ tại sao mới sáng sớm hai người này đã ở cùng nhau. Dù sao nếu hai alpha là bạn thân thì kể cả có ngủ cùng 1 cái giường cũng không có gì lạ. Bốn người rất kiên nhẫn đợi cậu đi ra lại đề nghị:
Hai người đi chung nhé! Năn nỉ đó.
Hiếm khi mới có dịp ra ngoài chơi tôi không muốn ngồi lì trong phòng đâu ToT
Nhá! Đi đi mà.
Nếu là cậu của trước kia hẳn sẽ đá đám người này cút ra ngoài rồi. Nhưng sau này cậu muốn có một cuộc sống êm ấm không muốn bị đồn là đại ca trùm trường như kiếp trước nên chỉ có thể khéo léo từ chối:
Xin lỗi hình như tôi hơi mệt.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của mấy đứa nhóc này không hiểu sao cậu lại thấy có nỗi đến Vũ Thanh Hà bình thường luôn sởi lởi cũng hơi cười gượng.
Hữu Giang cũng từ chối:
Các cậu rủ người khác thử xem, hôm nay tôi cũng không muốn ra ngoài.
Thanh Hà chán nản vươn vai:
Thôi đành để dịp khác vậy. Bảo tôi đi rủ cái đám đáng ghét kia tôi thà đi chết còn hơn. Mới hôm qua bọn nó còn giám miệt thị A1 bọn mình là lũ mọt sách..
Một cậu bạn cũng bất bình lên tiếng:
Có. Tui cũng nghe thấy. Cái gì mà lai lưng ra học hành mắt như 2 cái đít chai cũng không bằng có quan hệ rộng, trong nhà có tiền như chúng nó.
Hừ! Tao khinh!
Cục diện rất nhanh đã chuyển từ đi chơi sang mắng chửi bọn nhà giàu đút lót. Cậu thở dài xoa xoa trán:
Khụ khụ.. thực ra ra ngoài một chút cho khuây khỏa cũng tốt..như thế mới mau hết bệnh.
Suy cho cùng cũng chỉ là mấy đứa nhóc nghe vậy tâm tình lập tức phấn chấn liền:
Hữu Giang cả cậu cũng phải đi đấy nhá!
Nào nào nào! Mọi người add nhau đi kẻo lạc.
Zalo nhé! Thanh Hà mày lập nhóm đi.
Cậu đi lấy thẻ phòng rồi cả đám kéo nhau ra ngoài. Lúc đi qua cửa Hữu Giang đột nhiên kéo cậu lại gãi gãi đầu:
Cậu đang mệt mà. Không cần phải miễn cưỡng đi cùng bọn họ đâu cứ ở lại nghỉ ngơi đi. Tôi đi nịnh thầy phụ trách một chút chắc cũng đồng ý cho ra ngoài thôi.
Cậu hơi ngẩn ra hình như hắn đang lo lắng cho mình. Cậu bật cười vỗ vỗ tay hắn:
Không sao! Hơi buồn ngủ chút thôi. Lát nữa cho tôi mượn vai cậu ngủ bù một chút là được.
Không biết nghĩ tới cái gì hai tai cậu hơi ửng đỏ, thu tay lại:
Ừm.
Đi với mấy đứa nhóc cấp 3 chắc chắn là đi khu vui chơi giải trí. Ngoài ra cũng chẳng còn chỗ nào thú vị. Chẳng ai muốn đi thăm di tích lịch sử, bảo tàng thành phố hay địa điểm du lịch nào cả. Cuối cùng đi từ thành phố A sang thành phố Z vẫn là đi công viên giải trí mà thành phố nào cũng có. Mấy nam sinh thì rủ nhau đi nhà ma. Các nữ sinh thì rủ nhau chụp ảnh, ngồi vòng quay ngựa... Thanh Hà nhìn hai người còn lại vẫn đứng nguyên tại chỗ:
Hai cậu đi chơi trò chơi cảm giác mạnh không? Tôi cảm thấy nó rất thú vị.
Tất nhiên là cậu sẽ từ chối. Cậu chính là chết vì công viên giải trí làm ăn cẩu thả khiến dây an toàn bị đứt mà. Thanh Hà đành tung tăng vui vẻ một mình để lại toàn bộ đồ đạc của mọi người cho cậu giữ. Trường giữ đồ tìm một cái ghế dài, ngồi xuống
Khụ khụ..cho cậu mượn vai một chút cũng được. Ngủ đi - Hữu Giang giả bộ tự nhiên ngồi xuống bên cậu điệu bộ như thể anh đây rất hào phóng cho cậu mượn bờ vai ( ´◡‿ゝ◡`).
Cậu cũng không khách sáo, lấy từ trong túi đồ ra một cái gối chữ u, quàng lên cổ, xoay lưng lại tựa lên vai người kia khoanh tay lại. Nhắm mắt.
Ánh nắng buổi sáng ấm áp rải những dải sáng vàng. Hai người cứ thế dựa vào nhau. Ngón tay đang nghịch điện thoại của Hữu Giang cũng dần chậm lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
* * *
Trời đất! Mất vé vào cửa mà hai người ngồi đây ngủ suốt cả buổi ?
Ôi vãi! Ngủ thật đấy à.
Bữa trưa của bọn họ được giải quyết gọn lẹ ở nhà ăn của khách sạn. Tiêu thụ năng lượng suốt cả buổi sáng không ai còn sức để ra ngoài nữa. Ăn uống xong ai về phòng nấy không ngủ được thì lướt điện thoại. Vũ Thanh Hà ôm một đống chiến lợi phẩm từ máy gắp thú về phòng. Có người mon men lại gần xin một con liền bị cô nàng chửi không thương tiếc:
Đm đồ bà mày tặng người mình thích mày xin làm gì ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.