Chương 18
An_Trần
06/09/2024
Đợt này lớp A1 không chỉ thành tích học tập đứng đầu mà các hoạt động tập thể, cá nhân cũng giành được không ít giải ngoại trừ báo tường không tham gia thì có tới 3 giải nhất trong đó có 2 giải tập thể là bóng rổ, văn nghệ và một giải cá nhân của lớp trưởng, giải nhì cá nhân của lớp phó thể dục. Thầy chủ nhiệm cười đến hai mắt híp lại nhưng vẫn giả vờ nghiêm khắc đốc thúc bọn trẻ học hành. Thi cuối kỳ đến gần Trần Mạnh Trường cho dù có là học sinh giỏi đã học xong lớp 12 cũng thu lại vài phần biếng nhác cùng Hữu Giang ôn tập.
Tối hôm đó đang xem lại một vài chỗ trong đề cương cậu bỗng thấy người mình hơi nong nóng mở máy lạnh lên cũng không đỡ là bao. Cậu sờ sờ mặt mình: không phải lại là kỳ mẫn cảm phiền phức kia đó chứ? Nhẩm tính lại thời gian bác sĩ nói sẽ có tác dụng từ 1-3 tháng mà kể từ lần đánh dấu trước đến giờ đã qua tới hơn 4 tháng rồi. Liếc nhìn đồng hồ đã gần nửa đêm. Bây giờ mà gõ cửa phòng Hữu Giang e là sẽ làm phiền cậu ấy. Nghĩ vậy cậu liền lấy di động ra gửi qua một tin nhắn:
Cậu ngủ chưa?
Nhìn dòng chữ hoạt động 2 giờ trước cậu rơi vào trầm tư: có lẽ là ngủ rồi. Ai dè 2 phút sau điện thoại cậu liền vang lên tiếng tin nhắn:
Vừa tắm xong đang định đi ngủ. Sao vậy?
Tôi hình.. hình như tiến vào kỳ mẫn cảm rồi. Tôi .. bây giờ tôi qua tìm cậu nhé.
Chưa kịp đợi Hữu Giang trả lời cậu đã nhanh chóng đi lên cầu thang, gõ cửa hai cái. Suy nghĩ của cậu rất đơn giản. Thứ nhất mình là người đi nhờ vả không thể làm phiền người ta phải tới chỗ mình được. Thứ hai bây giờ cũng muộn rồi ngày mai còn phải đi học nhất định phải nhanh nhẹn không thể làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người ta.
Hữu Giang mở cửa trên người chỉ mặc một chiếc áo phông đen không có hoạ tiết, mái tóc còn ẩm thi thoảng nhỏ vài giọt nước tí tách xuống. Có lẽ là vừa tắm xong thật. Trần Mạnh Trường vừa gãi gãi đầu vừa cúi người đi vào:
Xin lỗi cậu nhé! Muộn thế này còn làm phiền cậu.
Trong phòng thoang thoảng một mùi nho ngọt ngào thanh mát quen thuộc. Bình thường alpha và omega sẽ dùng sương che mùi để không làm ảnh hưởng đến người khác nhưng chẳng ai lại đi che mùi của bản thân khi ở phòng riêng cả. Một số alpha có tính chiếm hữu cao hay có sở thích đặc biệt còn cố gắng thả pheromone ám khắp phòng. Hữu Giang không có sở thích kiểu này nhưng ở lâu trong phòng cũng không khỏi lưu lại chút mùi ở ga gối, quần áo. Thấy vẻ mặt của Hữu Giang hơi mất tự nhiên, cậu chột dạ chẳng lẽ mình làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi rồi:
Khụ.. ờm cậu có cần sấy tóc trước không ?
Không cần đâu. Để lát nữa tự khô là được.
Trần Mạnh Trường kéo cái ghế ở bàn học qua, ngồi ngay ngắn quay lưng lại phía Hữu Giang như mời gọi.
Hữu Giang: ...
Cho dù là lần thứ hai đi chăng nữa anh vẫn không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng vành tai đỏ bừng mặt cũng dần nóng lên.
Anh từ từ cúi xuống, hơi thở âm ấm phả lên cổ cậu có chút nóng lên cũng bắt đầu ngưa ngứa. Lần này không giống lần trước cậu mới chỉ vừa chớm bước vào kỳ mẫn cảm hoàn toàn tỉnh táo. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nhè nhẹ của Hữu Giang đang ở sát sau cổ mình. Hương nho ngọt ngào từ từ toả ra hoà cùng hương thơm của sữa tắm như bao bọc lấy cậu. Đôi môi mềm mại của Hữu Giang từ từ áp lên cổ cậu. Răng nanh nhè nhẹ cắn xuống. Cả người cậu căng cứng ngón chân co lại bám lấy sàn nhà. Pheromone alpha từ từ rót vào lan tỏa đi khắp cơ thể cậu xoa dịu từng đợt nóng ran, khó chịu. Thoáng chốc mùi rượu mạnh cùng mùi nho như bùng nổ cả không gian. Hương thơm quyến luyến quyện vào nhau không nghe ra được mùi gì với mùi gì. Giọt nước trên tóc Hữu Giang nhỏ xuống cổ cậu lành lạnh trượt xuống. Cậu khẽ rùng mình, run run:
Được.. được chưa?
Không có tiếng đáp lại. Cậu khẽ xoay đầu phát hiện Hữu Giang đang đỏ bừng cả mặt lan xuống tận cổ, ánh mắt cũng hơi là lạ. Hữu Giang cúi gằm xuống, lấy tay che mặt, lùi sang một bên, mãi mới nhả ra mấy chữ:
Xong... xong rồi.
Thấy cơ thể hình như không còn nóng nữa ngược lại còn có chút sảng khoái cậu mới yên tâm đi ra ngoài. Còn chưa kịp quay đầu nói cảm ơn Hữu Giang đã nhanh tay đóng cửa lại. Trong phòng vang lên tiếng nước chảy từ vòi sen.
Không phải cậu ấy mới tắm xong sao?? - Trần Mạnh Trường nghi hoặc đứng ngoài cửa. Vừa nãy biểu cảm cậu ấy không đúng lắm không phải bị làm sao rồi đó chứ? Nghĩ vậy cậu liền gõ nhẹ lên cửa một cái:
Hữu Giang? Cậu không sao chứ? Có phải bị bệnh rồi không?
Tiếng nước nhỏ dần rồi dừng lại. Tiếng Hữu Giang khàn khàn vọng ra:
Không sao. Bị cảm nhẹ thôi.
- Bị cảm thì đừng có tắm nước lạnh - Cậu toan mở cửa vào xem nhưng chợt phát hiện cửa vậy mà lại khoá trái rồi.
Hữu Giang hình như nghe được tiếng vặn tay nắm cửa, hoảng loạn nói:
- Cậu đừng có vào đây! Tôi.. tôi đi ngủ rồi. Thực sự không sao hết. Cậu cũng mau đi ngủ đi.
Hữu Giang đã nói vậy rồi cậu cũng không thể cứ gõ cửa làm phiền người ta nữa ngoan ngoãn đi xuống cầu thang về phòng trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng: liệu có phải mình làm phiền cậu ấy khiến cậu ấy khó chịu không? Hay là mình nhờ một alpha khác? Nhưng biết kiếm đâu ra một alpha bây giờ? Nhờ người lạ chắc chắn là không ổn.
Ôm tâm trạng bối rối trở về, cậu cũng chẳng có tâm trạng làm bài nữa nhưng cũng trằn trọc mãi không ngủ được: rốt cuộc là tại sao?
Tối hôm đó đang xem lại một vài chỗ trong đề cương cậu bỗng thấy người mình hơi nong nóng mở máy lạnh lên cũng không đỡ là bao. Cậu sờ sờ mặt mình: không phải lại là kỳ mẫn cảm phiền phức kia đó chứ? Nhẩm tính lại thời gian bác sĩ nói sẽ có tác dụng từ 1-3 tháng mà kể từ lần đánh dấu trước đến giờ đã qua tới hơn 4 tháng rồi. Liếc nhìn đồng hồ đã gần nửa đêm. Bây giờ mà gõ cửa phòng Hữu Giang e là sẽ làm phiền cậu ấy. Nghĩ vậy cậu liền lấy di động ra gửi qua một tin nhắn:
Cậu ngủ chưa?
Nhìn dòng chữ hoạt động 2 giờ trước cậu rơi vào trầm tư: có lẽ là ngủ rồi. Ai dè 2 phút sau điện thoại cậu liền vang lên tiếng tin nhắn:
Vừa tắm xong đang định đi ngủ. Sao vậy?
Tôi hình.. hình như tiến vào kỳ mẫn cảm rồi. Tôi .. bây giờ tôi qua tìm cậu nhé.
Chưa kịp đợi Hữu Giang trả lời cậu đã nhanh chóng đi lên cầu thang, gõ cửa hai cái. Suy nghĩ của cậu rất đơn giản. Thứ nhất mình là người đi nhờ vả không thể làm phiền người ta phải tới chỗ mình được. Thứ hai bây giờ cũng muộn rồi ngày mai còn phải đi học nhất định phải nhanh nhẹn không thể làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người ta.
Hữu Giang mở cửa trên người chỉ mặc một chiếc áo phông đen không có hoạ tiết, mái tóc còn ẩm thi thoảng nhỏ vài giọt nước tí tách xuống. Có lẽ là vừa tắm xong thật. Trần Mạnh Trường vừa gãi gãi đầu vừa cúi người đi vào:
Xin lỗi cậu nhé! Muộn thế này còn làm phiền cậu.
Trong phòng thoang thoảng một mùi nho ngọt ngào thanh mát quen thuộc. Bình thường alpha và omega sẽ dùng sương che mùi để không làm ảnh hưởng đến người khác nhưng chẳng ai lại đi che mùi của bản thân khi ở phòng riêng cả. Một số alpha có tính chiếm hữu cao hay có sở thích đặc biệt còn cố gắng thả pheromone ám khắp phòng. Hữu Giang không có sở thích kiểu này nhưng ở lâu trong phòng cũng không khỏi lưu lại chút mùi ở ga gối, quần áo. Thấy vẻ mặt của Hữu Giang hơi mất tự nhiên, cậu chột dạ chẳng lẽ mình làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi rồi:
Khụ.. ờm cậu có cần sấy tóc trước không ?
Không cần đâu. Để lát nữa tự khô là được.
Trần Mạnh Trường kéo cái ghế ở bàn học qua, ngồi ngay ngắn quay lưng lại phía Hữu Giang như mời gọi.
Hữu Giang: ...
Cho dù là lần thứ hai đi chăng nữa anh vẫn không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng vành tai đỏ bừng mặt cũng dần nóng lên.
Anh từ từ cúi xuống, hơi thở âm ấm phả lên cổ cậu có chút nóng lên cũng bắt đầu ngưa ngứa. Lần này không giống lần trước cậu mới chỉ vừa chớm bước vào kỳ mẫn cảm hoàn toàn tỉnh táo. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nhè nhẹ của Hữu Giang đang ở sát sau cổ mình. Hương nho ngọt ngào từ từ toả ra hoà cùng hương thơm của sữa tắm như bao bọc lấy cậu. Đôi môi mềm mại của Hữu Giang từ từ áp lên cổ cậu. Răng nanh nhè nhẹ cắn xuống. Cả người cậu căng cứng ngón chân co lại bám lấy sàn nhà. Pheromone alpha từ từ rót vào lan tỏa đi khắp cơ thể cậu xoa dịu từng đợt nóng ran, khó chịu. Thoáng chốc mùi rượu mạnh cùng mùi nho như bùng nổ cả không gian. Hương thơm quyến luyến quyện vào nhau không nghe ra được mùi gì với mùi gì. Giọt nước trên tóc Hữu Giang nhỏ xuống cổ cậu lành lạnh trượt xuống. Cậu khẽ rùng mình, run run:
Được.. được chưa?
Không có tiếng đáp lại. Cậu khẽ xoay đầu phát hiện Hữu Giang đang đỏ bừng cả mặt lan xuống tận cổ, ánh mắt cũng hơi là lạ. Hữu Giang cúi gằm xuống, lấy tay che mặt, lùi sang một bên, mãi mới nhả ra mấy chữ:
Xong... xong rồi.
Thấy cơ thể hình như không còn nóng nữa ngược lại còn có chút sảng khoái cậu mới yên tâm đi ra ngoài. Còn chưa kịp quay đầu nói cảm ơn Hữu Giang đã nhanh tay đóng cửa lại. Trong phòng vang lên tiếng nước chảy từ vòi sen.
Không phải cậu ấy mới tắm xong sao?? - Trần Mạnh Trường nghi hoặc đứng ngoài cửa. Vừa nãy biểu cảm cậu ấy không đúng lắm không phải bị làm sao rồi đó chứ? Nghĩ vậy cậu liền gõ nhẹ lên cửa một cái:
Hữu Giang? Cậu không sao chứ? Có phải bị bệnh rồi không?
Tiếng nước nhỏ dần rồi dừng lại. Tiếng Hữu Giang khàn khàn vọng ra:
Không sao. Bị cảm nhẹ thôi.
- Bị cảm thì đừng có tắm nước lạnh - Cậu toan mở cửa vào xem nhưng chợt phát hiện cửa vậy mà lại khoá trái rồi.
Hữu Giang hình như nghe được tiếng vặn tay nắm cửa, hoảng loạn nói:
- Cậu đừng có vào đây! Tôi.. tôi đi ngủ rồi. Thực sự không sao hết. Cậu cũng mau đi ngủ đi.
Hữu Giang đã nói vậy rồi cậu cũng không thể cứ gõ cửa làm phiền người ta nữa ngoan ngoãn đi xuống cầu thang về phòng trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng: liệu có phải mình làm phiền cậu ấy khiến cậu ấy khó chịu không? Hay là mình nhờ một alpha khác? Nhưng biết kiếm đâu ra một alpha bây giờ? Nhờ người lạ chắc chắn là không ổn.
Ôm tâm trạng bối rối trở về, cậu cũng chẳng có tâm trạng làm bài nữa nhưng cũng trằn trọc mãi không ngủ được: rốt cuộc là tại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.