Chương 26
An_Trần
11/09/2024
Cậu chuyển phòng xong liền an nhàn ngủ một mạch đến tối nhưng Hữu Giang thì không như vậy. Vừa bước vào cửa đã bị ánh mắt của mẹ quét đến lạnh sống lưng. Bà là một alpha cực kỳ mạnh mẽ khác hẳn với sự dịu dàng của ba cậu Cậu vừa bước vào của đã đem theo một mùi hương lạ. Có lẽ là pheromone của Trần Mạnh Trường dính sang lúc anh ôm cậu ấy. Mặc dù đã bị gió thổi phai đi không ít. Căn bản không nghe được ra là mùi gì nhưng khứu giác alpha cực kỳ nhạy bén. Mẹ anh chỉ đi quanh một vòng là lập tức chắc chắn đây là mùi của omega. Buổi mua sắm đã lên kế hoạch từ trước của hai ông bà cứ thế bị chuyển thành buổi tra khảo thằng con lớn rồi phản nghịch
Hữu Giang. Ba mẹ anh cũng không phải người cổ hủ quá khắt khe với việc yêu sớm nhưng ít nhất cũng phải biết đối tượng của con trai mình là ai. Cũng tiện nhắc nhở tuyệt đối không được vượt quá giới hạn. Nhất là khi không biết mới quen nhau bao lâu mà trên người đã bám đầy pheromone của đối phương. Nhưng dù có dùng biện pháp nào thì cũng không cạy được miệng Hữu Giang. Cậu một mực khẳng định không yêu sớm. Là bố mẹ ngửi nhầm rồi. Hai vị phụ huynh dù tức giận nhưng cũng biết thằng nhóc này bình thường trông hơi lông bông nhưng cũng là người rất có trách nhiệm sẽ không đi quá xa nên hai người cũng nhắm mắt làm ngơ không truy hỏi nữa. Để thằng con ở nhà trông nom, dọn dẹp còn hai người vui vẻ dắt tay nhau đi bồi đắp tình cảm coi như hình phạt.
Mặc dù nói không cần gì cả nhưng Trần Mạnh Trường không thích mặc đồ của bệnh viện nên Hữu Giang đành đem vài bộ quần áo đến cho cậu. Đây là lần đầu tiên anh bước chân vào căn phòng này. Phòng ngủ chính rộng hơn phòng ngủ phụ của anh một chút. Khác với vẻ biếng nhác của chủ nhân nó trên lớp. Căn phòng này rất gọn gàng. Ngoài một vài cuốn sách, bút, thước bị vứt bừa trên giường thì tất cả đều rất ngăn nắp, sạch sẽ. Trên nóc tử sách còn để một mô hình rượu vang trắng bên cạnh là một con cáo đang ôm chùm nho. Hữu Giang cong môi cười, phủi nhẹ vài hạt bụi dính trên đó.
Lúc mở tủ lấy quần áo rất tự nhiên không cảm thấy gì không ổn nhưng bây giờ một vấn đề nan giải bỗng xuất hiện: đồ lót..
Cậu hít thở sâu trấn tĩnh: mình chỉ là giúp cậu ấy lấy đồ.. không phải có ý xấu... không phải biến thái. Cậu vội vàng bỏ cả hộp đồ vào balo lén lút như ăn trộm đem đến cho Trần Mạnh Trường. Vì thế cảnh tượng huy hoàng lúc
Mạnh Trường đi tắm mới xuất hiện. Cậu khó hiểu nhìn cả hộp đồ lót nằm gọn trong balo ? Gần 20 cái. Mình ở viện thêm hai ngày mà sao như hai năm thế nhỉ?
Lúc cậu ra ngoài Hữu Giang đã nằm ngửa trên giường chơi điện thoại tự nhiên như nhà mình. Thấy cậu bê một quả đầu ướt nhẹp ra thì lại cau mày buông điện thoại xuống:
Sao cậu không sấy khô tóc?Máy sấy ở đây nặng hơn cái ở nhà. Không lên nhấc được, tay có chút đau.Vì tác dụng phụ của thuốc ức chế vẫn chưa hết toàn thân cậu vẫn nặng nề, mất sức. Cái này Hữu Giang cũng đã trao đổi với bác sĩ phải khoảng vài ngày mới trở lại bình thường được. Chắc là không có vấn đề gì lớn.
Hữu Giang đi đến cầm máy sấy lên:
- Ngồi xuống đi tôi sấy tóc giúp cậu.
Ngón tay Hữu Giang luồn trong mái tóc xen lẫn trong đó là làn gió nóng ấm từ máy sấy tóc. Đầu ngón tay dịu dàng đi qua tóc cậu, lướt qua da đầu. Hình như... hơi tê tê. Lồng ngực cậu đập liên hồi như trống đánh. Cậu hoảng sợ: mình thẳng. Mình thẳng mà. Anh em tốt giúp mày sấy tóc tim mày đập nhanh cái khỉ ấy.
Sợ Hữu Giang nghe được tiếng tim mình đập cậu hơi ngẩng đầu lên bắt chuyện kết quả chạm phải ánh mắt kia lại càng ngượng ngùng hơn:
- Khu.. khụ.. Cậu không định về sao? Cũng muộn rồi đó. Trời sắp tối rồi.
Hữu Giang vốn định nói ăn tối xong sẽ về nhưng nghĩ ra gì đó lại liếc sang cái giường bên cạnh:
- Ừm. Tối nay ba mẹ tôi đều sang nhà ngoại cả rồi.
Phòng bệnh VIP khác với phòng bệnh phổ thông không chỉ có phòng tắm riêng mà còn có thêm một chiếc giường cho người nhà bệnh nhân ngoài ra còn có thêm một sofa nữa. Khá rộng rãi, chứa thêm một người nữa cũng không thành vấn đề.
Nhận được lời đồng ý của cậu, Hữu Giang liền gửi đi hai tin nhắn:
Tối nay con trai không về
Không cần để cửa.
Sấy khô tóc cho Trần Mạnh Trường xong hai người định ra ngoài ăn tối. Dù sao cậu cũng không phải kiêng cái gì.
Cũng không nhất thiết phải ăn cơm của bệnh viện nhân tiện còn có thể đi dạo cho khuây khỏa.
Vừa ra khỏi thang máy hai người đã gặp lại bác gái kia. Bác vẫn hiền hòa mỉm cười còn hỏi cậu: đã nhớ những lời bác dặn chưa?
Cậu gãi gãi đầu đáp lại rồi nhanh chóng kéo Hữu Giang đi. Nếu bác gái kia lặp lại những lời lúc chiều trước mặt
Hữu Giang chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Hữu Giang: bác ấy nói gì thế?
Trần Mạnh Trường: không có gì
Hữu Giang: ..??
Hai người chọn một tiệm lẩu chua cay gọi suất cho hai người. Nhanh thật đấy! Từ lúc hai người gặp nhau mới đấy mà đã qua nửa năm rồi.
Hữu Giang. Ba mẹ anh cũng không phải người cổ hủ quá khắt khe với việc yêu sớm nhưng ít nhất cũng phải biết đối tượng của con trai mình là ai. Cũng tiện nhắc nhở tuyệt đối không được vượt quá giới hạn. Nhất là khi không biết mới quen nhau bao lâu mà trên người đã bám đầy pheromone của đối phương. Nhưng dù có dùng biện pháp nào thì cũng không cạy được miệng Hữu Giang. Cậu một mực khẳng định không yêu sớm. Là bố mẹ ngửi nhầm rồi. Hai vị phụ huynh dù tức giận nhưng cũng biết thằng nhóc này bình thường trông hơi lông bông nhưng cũng là người rất có trách nhiệm sẽ không đi quá xa nên hai người cũng nhắm mắt làm ngơ không truy hỏi nữa. Để thằng con ở nhà trông nom, dọn dẹp còn hai người vui vẻ dắt tay nhau đi bồi đắp tình cảm coi như hình phạt.
Mặc dù nói không cần gì cả nhưng Trần Mạnh Trường không thích mặc đồ của bệnh viện nên Hữu Giang đành đem vài bộ quần áo đến cho cậu. Đây là lần đầu tiên anh bước chân vào căn phòng này. Phòng ngủ chính rộng hơn phòng ngủ phụ của anh một chút. Khác với vẻ biếng nhác của chủ nhân nó trên lớp. Căn phòng này rất gọn gàng. Ngoài một vài cuốn sách, bút, thước bị vứt bừa trên giường thì tất cả đều rất ngăn nắp, sạch sẽ. Trên nóc tử sách còn để một mô hình rượu vang trắng bên cạnh là một con cáo đang ôm chùm nho. Hữu Giang cong môi cười, phủi nhẹ vài hạt bụi dính trên đó.
Lúc mở tủ lấy quần áo rất tự nhiên không cảm thấy gì không ổn nhưng bây giờ một vấn đề nan giải bỗng xuất hiện: đồ lót..
Cậu hít thở sâu trấn tĩnh: mình chỉ là giúp cậu ấy lấy đồ.. không phải có ý xấu... không phải biến thái. Cậu vội vàng bỏ cả hộp đồ vào balo lén lút như ăn trộm đem đến cho Trần Mạnh Trường. Vì thế cảnh tượng huy hoàng lúc
Mạnh Trường đi tắm mới xuất hiện. Cậu khó hiểu nhìn cả hộp đồ lót nằm gọn trong balo ? Gần 20 cái. Mình ở viện thêm hai ngày mà sao như hai năm thế nhỉ?
Lúc cậu ra ngoài Hữu Giang đã nằm ngửa trên giường chơi điện thoại tự nhiên như nhà mình. Thấy cậu bê một quả đầu ướt nhẹp ra thì lại cau mày buông điện thoại xuống:
Sao cậu không sấy khô tóc?Máy sấy ở đây nặng hơn cái ở nhà. Không lên nhấc được, tay có chút đau.Vì tác dụng phụ của thuốc ức chế vẫn chưa hết toàn thân cậu vẫn nặng nề, mất sức. Cái này Hữu Giang cũng đã trao đổi với bác sĩ phải khoảng vài ngày mới trở lại bình thường được. Chắc là không có vấn đề gì lớn.
Hữu Giang đi đến cầm máy sấy lên:
- Ngồi xuống đi tôi sấy tóc giúp cậu.
Ngón tay Hữu Giang luồn trong mái tóc xen lẫn trong đó là làn gió nóng ấm từ máy sấy tóc. Đầu ngón tay dịu dàng đi qua tóc cậu, lướt qua da đầu. Hình như... hơi tê tê. Lồng ngực cậu đập liên hồi như trống đánh. Cậu hoảng sợ: mình thẳng. Mình thẳng mà. Anh em tốt giúp mày sấy tóc tim mày đập nhanh cái khỉ ấy.
Sợ Hữu Giang nghe được tiếng tim mình đập cậu hơi ngẩng đầu lên bắt chuyện kết quả chạm phải ánh mắt kia lại càng ngượng ngùng hơn:
- Khu.. khụ.. Cậu không định về sao? Cũng muộn rồi đó. Trời sắp tối rồi.
Hữu Giang vốn định nói ăn tối xong sẽ về nhưng nghĩ ra gì đó lại liếc sang cái giường bên cạnh:
- Ừm. Tối nay ba mẹ tôi đều sang nhà ngoại cả rồi.
Phòng bệnh VIP khác với phòng bệnh phổ thông không chỉ có phòng tắm riêng mà còn có thêm một chiếc giường cho người nhà bệnh nhân ngoài ra còn có thêm một sofa nữa. Khá rộng rãi, chứa thêm một người nữa cũng không thành vấn đề.
Nhận được lời đồng ý của cậu, Hữu Giang liền gửi đi hai tin nhắn:
Tối nay con trai không về
Không cần để cửa.
Sấy khô tóc cho Trần Mạnh Trường xong hai người định ra ngoài ăn tối. Dù sao cậu cũng không phải kiêng cái gì.
Cũng không nhất thiết phải ăn cơm của bệnh viện nhân tiện còn có thể đi dạo cho khuây khỏa.
Vừa ra khỏi thang máy hai người đã gặp lại bác gái kia. Bác vẫn hiền hòa mỉm cười còn hỏi cậu: đã nhớ những lời bác dặn chưa?
Cậu gãi gãi đầu đáp lại rồi nhanh chóng kéo Hữu Giang đi. Nếu bác gái kia lặp lại những lời lúc chiều trước mặt
Hữu Giang chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Hữu Giang: bác ấy nói gì thế?
Trần Mạnh Trường: không có gì
Hữu Giang: ..??
Hai người chọn một tiệm lẩu chua cay gọi suất cho hai người. Nhanh thật đấy! Từ lúc hai người gặp nhau mới đấy mà đã qua nửa năm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.