Chương 37
An_Trần
03/10/2024
Người trong cuộc vui vẻ tận hưởng cuộc sống của học sinh cấp 3 ngày ngày hết mình học tập chăm chỉ, tối đến thả bộ về nhà.. Lớp bồi dưỡng không phải lớp học chính khóa vậy nên buổi chiều thường xuyên trùng lịch học với các lớp, không thể dạy đủ được chỉ có thể sắp xếp tăng cường vào buổi tối và cuối tuần. Học lớp này cũng có những cái vui của riêng nó: có thể trải nghiệm cảm giác mang cơm đi học, tối về còn có thể ngắm đèn đường,...
Đẹp! Đẹp cái cư*t ấy! Người đau khổ nhất vẫn là lớp trưởng cô đơn, trời thì lạnh, nhà lại xa hôm nào về tới nơi cũng như cá đông lạnh, lại còn chọn được chỗ ngồi tuyệt phẩm bắt trọn mọi khoảnh khắc rải cơm chó của hai đại ca bàn trên. Thực ra bọn họ cũng chẳng làm gì quá mức.. bạn bè chỉ là đôi lúc sẽ như uyên ương lẳng lặng lén nhìn nhau trong giờ học hay vô tình chạm tay nhau, đỏ mặt ngại ngùng,... Thế nhưng tất cả những hành động này trong mắt Vũ Thanh Hà chính là.. khiêu khích cẩu độc thân.
Thời đi học, những chuyến đi học tập trải nghiệm luôn là đề tài được đám học sinh quan tâm nhất. Nhưng vài năm đổ lại đây vì tính an toàn địa điểm tham quan cũng được giới hạn lại trong phạm vi tỉnh - thành phố. Học sinh bắt đầu mất đi sự hứng thú. Năm ngoái thậm chí còn hơn phân nửa học sinh không đăng ký tham gia. Cũng vì vậy mà năm nay nhà trường quyết định mạnh tay hơn. Học tập trải nghiệm trở thành tiết học bắt buộc. Học sinh nào vắng mặt không lý do hoặc lý do không chính đáng, không đủ thuyết phục sẽ coi như nghỉ học không phép, hạ hạnh kiểm.
Trần Mạnh Trường vốn không có thiện cảm với mấy hoạt động tập thể như này. Nhất là sau vụ tổng kết, khen thưởng đầu năm lại càng không muốn đi. Bây giờ lại trở thành quy định bắt buộc. Nhà trường thật đúng là biết cách hành xác học sinh mà. Cũng may hoạt động lần này sẽ chỉ đi trong ngày chuyện xui xẻo như ở khách sạn lần trước sẽ không xuất hiện nữa.
Ở chung với đám A3 kia là không có khả năng nhưng đi chung còn chưa chắc. Một lớp căn bản không thể đi hết trong 1 xe được những người dư ra chỉ có thể đi ghép với lớp khác. Xui thế nào lớp bọn họ rút thăm mười mấy lớp anh em không trúng cái nào cứ phải rút trúng kẻ thù không đội trời chung là lớp A3 mới chịu.
Lớp trưởng Vũ Thanh Hà là người đại diện đứng lên rút thăm đối diện với ánh nhìn chết chóc của bạn bè thì cũng chỉ biết đứng chết lặng. Tay mình thực sự thối thế ư?
Cô hằng giọng, cố gắng nở một nụ cười thật tự tin:
- Không sao. Vẫn còn cách cứu vãn. Anh em bình tĩnh..
Và cách cứu vãn đó chính là mười mấy người bọn họ tự túc đi xe điện của mình. Vũ Thanh Hà cười ngượng ngùng:
- Ha ha. Như này vừa có thể chủ động về mặt thời gian, đi phượt ngắm cảnh. Anh em chở nhau lại có thể gia tăng tình cảm.. Các cậu nhìn xem hôm nay trời nắng rất đẹp.
Đúng thật là hôm nay thời tiết không tồi. Địa điểm tham quan lần này là một mô hình nhà kính kết hợp sở thú ở trung tâm thành phố. Nơi đó cách trường học cũng không quá xa đi xe điện cũng không phải không đi được chỉ là không đi cùng đoàn rất dễ lạc nên sẽ phải đến sớm điểm danh, phương tiện đi lại cũng sẽ phải tự bảo quản có chút phiền phức. Nhưng bọn họ chính là thà trả thêm chút tiền gửi xe cũng không nhượng bộ mà hít thở chung bầu không khí với học sinh lớp A3.
Bọn họ cố gắng nhét thêm 10 người vào xe lớp họ. Còn lại 5 người Nguyễn Hữu Giang, Trần Mạnh Trường, lớp trưởng Vũ Thanh Hà, lớp phó văn nghệ Hoàng Minh Khuê và một bạn học beta tên Minh Anh sẽ tự đi xe điện. Vì thế mà học sinh A3 đợi gần 30 phút mà vẫn không thấy bóng dáng lớp đi ghép còn lại đâu cuối cùng chỉ nhận được một câu: bọn này đến nơi rồi ~ cực kỳ ngứa đòn học sinh A1.
Năm người quyết định tập trung ở cổng trường rồi đi. Tổng cộng có 3 chiếc xe chia ra 2 người một xe. Xe cuối của cậu bạn Minh Anh sẽ phụ trách mang theo một số đồ chung như: thảm trải, nước và đồ ăn nhẹ,..
Đám nhóc này đúng thật là biết hưởng thụ, đi học mà không khác gì đi dã ngoại. Vũ Thanh Hà dù đã gửi nước uống và đồ ăn ở chỗ Minh Anh vẫn khoác theo một chiếc túi siêu lớn đựng đủ loại đồ ăn vặt, quạt mini, ...
Vũ Thanh Hà rất tận hưởng gác cắm lên vai Minh Khuê:
- Cậu chở tớ, tớ xách đồ cho cậu. Đáng yêu nhỉ?
Hoàng Minh Khuê giả bộ giận dữ:
- Ngồi cho đàng hoàng. Nếu không cho cậu lên xe lớp A3 ngồi với các bạn thân của cậu.
Mấy tuần nay chỉ mải ôn tập không chú ý đến hình như quan hệ của lớp trưởng và lớp phó văn nghệ của bọn họ ngày càng tốt thì phải.
Hai người đều không mang quá nhiều đồ đạc ngoại trừ cuốn vở ghi chép lấy lệ, ít bánh quy Hữu Giang mới nướng tối qua ra thì không còn gì cả.
Xe của bọn họ đi cuối cùng. Trần Mạnh Trường ngồi ngay ngắn sau xe Hữu Giang không hề ồn ào, ầm ĩ như xe phía trước nhưng lại có gì đó rất hoà hợp. Hoà hợp, yên tĩnh lại có chút thân mật khó nói...
Đẹp! Đẹp cái cư*t ấy! Người đau khổ nhất vẫn là lớp trưởng cô đơn, trời thì lạnh, nhà lại xa hôm nào về tới nơi cũng như cá đông lạnh, lại còn chọn được chỗ ngồi tuyệt phẩm bắt trọn mọi khoảnh khắc rải cơm chó của hai đại ca bàn trên. Thực ra bọn họ cũng chẳng làm gì quá mức.. bạn bè chỉ là đôi lúc sẽ như uyên ương lẳng lặng lén nhìn nhau trong giờ học hay vô tình chạm tay nhau, đỏ mặt ngại ngùng,... Thế nhưng tất cả những hành động này trong mắt Vũ Thanh Hà chính là.. khiêu khích cẩu độc thân.
Thời đi học, những chuyến đi học tập trải nghiệm luôn là đề tài được đám học sinh quan tâm nhất. Nhưng vài năm đổ lại đây vì tính an toàn địa điểm tham quan cũng được giới hạn lại trong phạm vi tỉnh - thành phố. Học sinh bắt đầu mất đi sự hứng thú. Năm ngoái thậm chí còn hơn phân nửa học sinh không đăng ký tham gia. Cũng vì vậy mà năm nay nhà trường quyết định mạnh tay hơn. Học tập trải nghiệm trở thành tiết học bắt buộc. Học sinh nào vắng mặt không lý do hoặc lý do không chính đáng, không đủ thuyết phục sẽ coi như nghỉ học không phép, hạ hạnh kiểm.
Trần Mạnh Trường vốn không có thiện cảm với mấy hoạt động tập thể như này. Nhất là sau vụ tổng kết, khen thưởng đầu năm lại càng không muốn đi. Bây giờ lại trở thành quy định bắt buộc. Nhà trường thật đúng là biết cách hành xác học sinh mà. Cũng may hoạt động lần này sẽ chỉ đi trong ngày chuyện xui xẻo như ở khách sạn lần trước sẽ không xuất hiện nữa.
Ở chung với đám A3 kia là không có khả năng nhưng đi chung còn chưa chắc. Một lớp căn bản không thể đi hết trong 1 xe được những người dư ra chỉ có thể đi ghép với lớp khác. Xui thế nào lớp bọn họ rút thăm mười mấy lớp anh em không trúng cái nào cứ phải rút trúng kẻ thù không đội trời chung là lớp A3 mới chịu.
Lớp trưởng Vũ Thanh Hà là người đại diện đứng lên rút thăm đối diện với ánh nhìn chết chóc của bạn bè thì cũng chỉ biết đứng chết lặng. Tay mình thực sự thối thế ư?
Cô hằng giọng, cố gắng nở một nụ cười thật tự tin:
- Không sao. Vẫn còn cách cứu vãn. Anh em bình tĩnh..
Và cách cứu vãn đó chính là mười mấy người bọn họ tự túc đi xe điện của mình. Vũ Thanh Hà cười ngượng ngùng:
- Ha ha. Như này vừa có thể chủ động về mặt thời gian, đi phượt ngắm cảnh. Anh em chở nhau lại có thể gia tăng tình cảm.. Các cậu nhìn xem hôm nay trời nắng rất đẹp.
Đúng thật là hôm nay thời tiết không tồi. Địa điểm tham quan lần này là một mô hình nhà kính kết hợp sở thú ở trung tâm thành phố. Nơi đó cách trường học cũng không quá xa đi xe điện cũng không phải không đi được chỉ là không đi cùng đoàn rất dễ lạc nên sẽ phải đến sớm điểm danh, phương tiện đi lại cũng sẽ phải tự bảo quản có chút phiền phức. Nhưng bọn họ chính là thà trả thêm chút tiền gửi xe cũng không nhượng bộ mà hít thở chung bầu không khí với học sinh lớp A3.
Bọn họ cố gắng nhét thêm 10 người vào xe lớp họ. Còn lại 5 người Nguyễn Hữu Giang, Trần Mạnh Trường, lớp trưởng Vũ Thanh Hà, lớp phó văn nghệ Hoàng Minh Khuê và một bạn học beta tên Minh Anh sẽ tự đi xe điện. Vì thế mà học sinh A3 đợi gần 30 phút mà vẫn không thấy bóng dáng lớp đi ghép còn lại đâu cuối cùng chỉ nhận được một câu: bọn này đến nơi rồi ~ cực kỳ ngứa đòn học sinh A1.
Năm người quyết định tập trung ở cổng trường rồi đi. Tổng cộng có 3 chiếc xe chia ra 2 người một xe. Xe cuối của cậu bạn Minh Anh sẽ phụ trách mang theo một số đồ chung như: thảm trải, nước và đồ ăn nhẹ,..
Đám nhóc này đúng thật là biết hưởng thụ, đi học mà không khác gì đi dã ngoại. Vũ Thanh Hà dù đã gửi nước uống và đồ ăn ở chỗ Minh Anh vẫn khoác theo một chiếc túi siêu lớn đựng đủ loại đồ ăn vặt, quạt mini, ...
Vũ Thanh Hà rất tận hưởng gác cắm lên vai Minh Khuê:
- Cậu chở tớ, tớ xách đồ cho cậu. Đáng yêu nhỉ?
Hoàng Minh Khuê giả bộ giận dữ:
- Ngồi cho đàng hoàng. Nếu không cho cậu lên xe lớp A3 ngồi với các bạn thân của cậu.
Mấy tuần nay chỉ mải ôn tập không chú ý đến hình như quan hệ của lớp trưởng và lớp phó văn nghệ của bọn họ ngày càng tốt thì phải.
Hai người đều không mang quá nhiều đồ đạc ngoại trừ cuốn vở ghi chép lấy lệ, ít bánh quy Hữu Giang mới nướng tối qua ra thì không còn gì cả.
Xe của bọn họ đi cuối cùng. Trần Mạnh Trường ngồi ngay ngắn sau xe Hữu Giang không hề ồn ào, ầm ĩ như xe phía trước nhưng lại có gì đó rất hoà hợp. Hoà hợp, yên tĩnh lại có chút thân mật khó nói...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.