Chương 39
An_Trần
07/10/2024
Bạn học này cũng thật to gan. Nhưng hình như mọi người đều rất hứng thú với chủ đề này. Alpha trong nhóm bây giờ chỉ có hai người là Vũ Thanh Hà và Hữu Giang. Cậu ngẫm nghĩ một chút Vũ Thanh Hà đã có người yêu chắc chắn là không được.. chỉ còn lựa chọn an toàn là bạn cùng nhà của cậu. Dù sao cũng cùng là con trai cũng không phải chuyện gì lớn. Cậu quay sang, xác nhận:
- Hữu Giang cậu chưa có người yêu đúng không?
- Không.. không có. - Hữu Giang bị điểm tên có chút bối rối.
- Vậy được. Tôi chọn cậu ấy. Làm phiền cậu phối hợp một chút.
Mọi người nghe câu trả lời đều ồ lên một tiếng. Không khí cực kỳ sôi nổi.
Cả hai cùng xoay người ngồi đối diện nhau.
- Ngồi xa như vậy sao mà được? Mau gần lại gần lại thêm chút.
- Đặt tay lên vai người đối diện đi
- Ôm lấy nhau nào..hihi
~
Mấy cái đứa này sao càng nói càng không đứng đắn vậy ? Cậu đương nhiên còn lâu mới nghe theo:
- Lúc đọc thử thách chỉ nói mặt đối mặt trong 30 giây. Những cái khác không đề cập đến.
Dù lý lẽ của cậu rất hùng hồn nhưng đối diện với đám nhóc không nói lý này thì đúng là không có đất dụng võ. Cuối cùng vẫn bất lực bị đẩy lên phía trước.
Tức thì mặt cậu cách Hữu Giang gần trong gang tấc. Cậu như cảm nhận được hơi ấm từ anh. Mùi nho ngọt thơm chập chờn thoáng ẩn thoáng hiện.. Cậu cảm thấy tim mình đập có chút nhanh...
- 1..2..3..4~
Bụp.. Đèn trong phòng tắt ngúm. Vũ Thanh Hà tay vẫn đặt trên công tắc nụ cười có chút gian xảo:
- Như này mới có không khí chứ.
Căn phòng kín không có lấy một ô cửa sổ chìm trong bóng tối chỉ còn ánh đèn leo lét từ flash điện thoại cực kỳ kích thích trí tưởng tượng..
Dưới ánh đèn mờ ảo khuôn mặt kia càng động lòng người. Mùi nho xanh bủa vây lấy cậu khiến trái tim cậu càng thêm loạn nhịp. Thình thịch.. thình thịch... Không gian yên tĩnh càng khiến trí tưởng phát huy đến mức tối đa. Một khắc chạm phải ánh mắt đó cậu như cảm thấy có dòng điện chạy qua như dò xét, quét qua lại mang một vẻ dịu dàng.. Cậu hốt hoảng quay đi lảng tránh.
Vũ Thanh Hà đứng một bên nhìn màn hình điện thoại:
-
18 giây. Thử thách thất bại 1 lon bia.
Cậu cúi đầu xoa xoa khuôn mặt đang nong nóng cũng không có sức mà phản đối nữa. Vươn tay giật này một lon bia định bụng làm lý do che dấu cho cái mặt đỏ bừng kia. Ai dè lon bia còn chưa kịp đưa lên miệng đã bị Hữu Giang giành mất:
- Tôi chịu phạt thay cậu ấy.
Giữa lúc mọi người còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra Hữu Giang đã nhanh tay uống hết hơn nửa lon. Bọn họ có mấy người bị phạt nhưng cũng không ai ép phải uống nhiều như vậy. Dù sao cũng toàn là học sinh, lát nữa bọn họ còn phải lái xe về. Vũ Thanh Hà toan ngăn cản
- Không cần uống hết đâu. Chơi vui thôi mà...
- Không cần. - Hữu Giang ngửa cổ uống nốt chỗ bia còn lại.
Lúc uống thì mạnh miệng lắm uống xong thì bắt đầu đờ đẫn, mặt đỏ bừng, đuôi mắt phiếm hồng.. Xem ra chắc là say thật rồi.
Quậy cả buổi trưa, bạn bè cũng không còn sức để hóng hớt nữa bắt đầu người tìm chỗ ngủ, người lướt điện thoại, người lên mạng chép lấy chép để vào vở bài tập.
Trần Mạnh Trường đỡ Hữu Giang ngoan ngoãn ngồi lên ghế rồi ra ngoài đi tìm thuốc giải rượu cho cậu. Bộ dạng này mà để thầy chủ nhiệm nhìn thấy chắc chắn sẽ xé xác bọn họ ra.
Cậu vừa ra ngoài Hữu Giang liền bộc lộ thói xấu. Rất ngứa mắt mà nhìn cái mess màu hồng tím của Vũ Thanh Hà cùng với vẻ cười ngốc thi thoảng lại đưa mắt về phía Hoàng Minh Khuê đang làm bài tập.
Lon bia rỗng trong tay rất có chủ đích mà cong thành một đường parabol tuyệt đẹp rơi xuống nện vào đầu Vũ Thanh Hà đến " cốp " một tiếng.
Cô giật mình, ôm đầu ngơ ngác: mình đắc tội gì với đại ca này rồi?
Chưa kịp suy nghĩ người kia đã hai bước nhảy xuống đất:
- Làm sao để có người mình thích trở thành đối tượng hẹn hò?
- Hả? - Vũ Thanh Hà mất hai giây mới ý thức được đây là đang hỏi mình.
- Tỏ tình đó anh trai. Alpha là phải mạnh mẽ lên không được có khái niệm đơn phương.
Hữu Giang có chút nghi ngờ:
- Lỡ như bị từ chối thì sao?
Vũ Thanh Hà cực kỳ thích thú, ném điện thoại qua một bên:
- Làm người phải có niềm tin chứ. Nói cho tôi biết anh Giang định tỏ tình ai? Mạnh Trường à?
Thấy Hữu Giang cúi đầu im lặng như đang ngẫm nghĩ gì đó. Xem ra là đoán trúng rồi. Là bộ trưởng bộ ship couple cô đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. Lại nhớ về buổi học thể dục lần đó cô liền có chút tức giận, nói một tràng:
- Tôi nói cho cậu biết. Bên cạnh cậu ấy có một alpha cực kỳ red flag. Tên alpha kia còn nhiều lần trêu đùa cậu ấy. Nếu cậu không ra tay sớm chắc chắn omega giỏi nhất lớp mình cũng sẽ bị lừa đi mất.
Hữu Giang nghe vậy khoé mắt giật giật vứt hết mọi logic ra sau đầu liên tưởng đến cái tên bạn trai alpha bỏ mặc cậu ấy trong kỳ mẫn cảm.
Vũ Thanh Hà cũng không quên thêm mắm dặm muối:
- Cái tên này tôi từng gặp qua rồi. Cao ráo, rất ưa nhìn hình như là học sinh lớp 12. Tôi sợ cậu ấy chính là sắp bị lừa đi mất rồi..
Lúc Trần Mạnh Trường mua thuốc trở về đúng lúc bắt gặp cảnh tượng huy hoàng này. Đúng là một người dám nói một người dám nghe. Không biết Vũ Thanh Hà nói gì mà Hữu Giang nghe rất chăm chú, thi thoảng còn gật gật đầu mặc dù đã ngà ngà say. Hữu Giang là người say đã đành đi tại sao lớp trưởng tỉnh táo của bọn họ lại đi nói chuyện với người say cơ chứ?
Cậu chỉ còn nước thở dài tìm chai nước pha thuốc cho kẻ đã say đến bí tỉ kia. Cái tên này trông cũng gầy gầy, thấp thấp mà ăn gì nặng thế không biết. Cậu dùng sức bế Hữu Giang như bế công chúa đặt lên ghế trước con mắt muốn rớt ra ngoài của bạn bè xung quanh. Rất không nể mặt mà nhét cốc thuốc vào tay Hữu Giang :
- Uống.
- Hữu Giang cậu chưa có người yêu đúng không?
- Không.. không có. - Hữu Giang bị điểm tên có chút bối rối.
- Vậy được. Tôi chọn cậu ấy. Làm phiền cậu phối hợp một chút.
Mọi người nghe câu trả lời đều ồ lên một tiếng. Không khí cực kỳ sôi nổi.
Cả hai cùng xoay người ngồi đối diện nhau.
- Ngồi xa như vậy sao mà được? Mau gần lại gần lại thêm chút.
- Đặt tay lên vai người đối diện đi
- Ôm lấy nhau nào..hihi
~
Mấy cái đứa này sao càng nói càng không đứng đắn vậy ? Cậu đương nhiên còn lâu mới nghe theo:
- Lúc đọc thử thách chỉ nói mặt đối mặt trong 30 giây. Những cái khác không đề cập đến.
Dù lý lẽ của cậu rất hùng hồn nhưng đối diện với đám nhóc không nói lý này thì đúng là không có đất dụng võ. Cuối cùng vẫn bất lực bị đẩy lên phía trước.
Tức thì mặt cậu cách Hữu Giang gần trong gang tấc. Cậu như cảm nhận được hơi ấm từ anh. Mùi nho ngọt thơm chập chờn thoáng ẩn thoáng hiện.. Cậu cảm thấy tim mình đập có chút nhanh...
- 1..2..3..4~
Bụp.. Đèn trong phòng tắt ngúm. Vũ Thanh Hà tay vẫn đặt trên công tắc nụ cười có chút gian xảo:
- Như này mới có không khí chứ.
Căn phòng kín không có lấy một ô cửa sổ chìm trong bóng tối chỉ còn ánh đèn leo lét từ flash điện thoại cực kỳ kích thích trí tưởng tượng..
Dưới ánh đèn mờ ảo khuôn mặt kia càng động lòng người. Mùi nho xanh bủa vây lấy cậu khiến trái tim cậu càng thêm loạn nhịp. Thình thịch.. thình thịch... Không gian yên tĩnh càng khiến trí tưởng phát huy đến mức tối đa. Một khắc chạm phải ánh mắt đó cậu như cảm thấy có dòng điện chạy qua như dò xét, quét qua lại mang một vẻ dịu dàng.. Cậu hốt hoảng quay đi lảng tránh.
Vũ Thanh Hà đứng một bên nhìn màn hình điện thoại:
-
18 giây. Thử thách thất bại 1 lon bia.
Cậu cúi đầu xoa xoa khuôn mặt đang nong nóng cũng không có sức mà phản đối nữa. Vươn tay giật này một lon bia định bụng làm lý do che dấu cho cái mặt đỏ bừng kia. Ai dè lon bia còn chưa kịp đưa lên miệng đã bị Hữu Giang giành mất:
- Tôi chịu phạt thay cậu ấy.
Giữa lúc mọi người còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra Hữu Giang đã nhanh tay uống hết hơn nửa lon. Bọn họ có mấy người bị phạt nhưng cũng không ai ép phải uống nhiều như vậy. Dù sao cũng toàn là học sinh, lát nữa bọn họ còn phải lái xe về. Vũ Thanh Hà toan ngăn cản
- Không cần uống hết đâu. Chơi vui thôi mà...
- Không cần. - Hữu Giang ngửa cổ uống nốt chỗ bia còn lại.
Lúc uống thì mạnh miệng lắm uống xong thì bắt đầu đờ đẫn, mặt đỏ bừng, đuôi mắt phiếm hồng.. Xem ra chắc là say thật rồi.
Quậy cả buổi trưa, bạn bè cũng không còn sức để hóng hớt nữa bắt đầu người tìm chỗ ngủ, người lướt điện thoại, người lên mạng chép lấy chép để vào vở bài tập.
Trần Mạnh Trường đỡ Hữu Giang ngoan ngoãn ngồi lên ghế rồi ra ngoài đi tìm thuốc giải rượu cho cậu. Bộ dạng này mà để thầy chủ nhiệm nhìn thấy chắc chắn sẽ xé xác bọn họ ra.
Cậu vừa ra ngoài Hữu Giang liền bộc lộ thói xấu. Rất ngứa mắt mà nhìn cái mess màu hồng tím của Vũ Thanh Hà cùng với vẻ cười ngốc thi thoảng lại đưa mắt về phía Hoàng Minh Khuê đang làm bài tập.
Lon bia rỗng trong tay rất có chủ đích mà cong thành một đường parabol tuyệt đẹp rơi xuống nện vào đầu Vũ Thanh Hà đến " cốp " một tiếng.
Cô giật mình, ôm đầu ngơ ngác: mình đắc tội gì với đại ca này rồi?
Chưa kịp suy nghĩ người kia đã hai bước nhảy xuống đất:
- Làm sao để có người mình thích trở thành đối tượng hẹn hò?
- Hả? - Vũ Thanh Hà mất hai giây mới ý thức được đây là đang hỏi mình.
- Tỏ tình đó anh trai. Alpha là phải mạnh mẽ lên không được có khái niệm đơn phương.
Hữu Giang có chút nghi ngờ:
- Lỡ như bị từ chối thì sao?
Vũ Thanh Hà cực kỳ thích thú, ném điện thoại qua một bên:
- Làm người phải có niềm tin chứ. Nói cho tôi biết anh Giang định tỏ tình ai? Mạnh Trường à?
Thấy Hữu Giang cúi đầu im lặng như đang ngẫm nghĩ gì đó. Xem ra là đoán trúng rồi. Là bộ trưởng bộ ship couple cô đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này. Lại nhớ về buổi học thể dục lần đó cô liền có chút tức giận, nói một tràng:
- Tôi nói cho cậu biết. Bên cạnh cậu ấy có một alpha cực kỳ red flag. Tên alpha kia còn nhiều lần trêu đùa cậu ấy. Nếu cậu không ra tay sớm chắc chắn omega giỏi nhất lớp mình cũng sẽ bị lừa đi mất.
Hữu Giang nghe vậy khoé mắt giật giật vứt hết mọi logic ra sau đầu liên tưởng đến cái tên bạn trai alpha bỏ mặc cậu ấy trong kỳ mẫn cảm.
Vũ Thanh Hà cũng không quên thêm mắm dặm muối:
- Cái tên này tôi từng gặp qua rồi. Cao ráo, rất ưa nhìn hình như là học sinh lớp 12. Tôi sợ cậu ấy chính là sắp bị lừa đi mất rồi..
Lúc Trần Mạnh Trường mua thuốc trở về đúng lúc bắt gặp cảnh tượng huy hoàng này. Đúng là một người dám nói một người dám nghe. Không biết Vũ Thanh Hà nói gì mà Hữu Giang nghe rất chăm chú, thi thoảng còn gật gật đầu mặc dù đã ngà ngà say. Hữu Giang là người say đã đành đi tại sao lớp trưởng tỉnh táo của bọn họ lại đi nói chuyện với người say cơ chứ?
Cậu chỉ còn nước thở dài tìm chai nước pha thuốc cho kẻ đã say đến bí tỉ kia. Cái tên này trông cũng gầy gầy, thấp thấp mà ăn gì nặng thế không biết. Cậu dùng sức bế Hữu Giang như bế công chúa đặt lên ghế trước con mắt muốn rớt ra ngoài của bạn bè xung quanh. Rất không nể mặt mà nhét cốc thuốc vào tay Hữu Giang :
- Uống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.