Chương 45
An_Trần
21/10/2024
Thấm thoắt 2 tháng đã trôi qua. Số lượng bài tập cùng áp lực kỳ thi ngày càng lớn. Cậu vẫn đúng giờ đều đặn hằng ngày gọi điện cho Hữu Giang. Thời gian này Hai người hầu như không gặp mặt. Trần Mạnh Trường có về thành phố A một lần để hoàn thành kỳ thi cuối năm. Lần đó hai người cũng chẳng nói được mấy lời cậu đã bị giục trở lại.
Hôm nay như thường lệ, cậu vừa gọi điện cho Hữu Giang vừa học bài. Bạn cùng phòng của cậu ra ngoài vẫn chưa về trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Hai người cũng không nói gì nhiều hầu như chỉ có có Hữu Giang kể chuyện còn cậu chỉ yên lặng lắng nghe, tay lướt nhẹ trên giấy, tiếng bút trên mặt sách loạt xoạt.
Hữu Giang thấy cậu ngày nào cũng bận rộn đến khuya cảm thấy cực xót cậu, phụng phịu:
- Cậu đừng có học khuya như vậy. Tôi sẽ xót..
Trần Mạnh Trường bật cười:
- Tôi đang cố gắng đoạt giải, năm sau sẽ không tham gia nữa để cậu không phải nhường tôi nhiều như vậy..
Ngừng một lát, dường như nghĩ ra gì đó cậu lại lặp lại câu nói của Hữu Giang:
. Tôi là đang lo cho tương lai của chúng ta.
Lương Khải Ân mua bữa tối về vừa vặn nghe thấy đoạn hội thoại này liền trêu chọc:
- Anh Trường ~ lấy giúp em khăn tắm
Hữu Giang lập tức cảnh giác:
- Ai đấy?
Trần Mạnh Trường xoa xoa trán bất lực:
Bạn cùng phòng tôi. Cậu ấy đùa thôi.
Khải Ân đặt đồ ăn lên bàn, tiếp tục đùa dai:
- Anh yêu? Khăn tắm của em đâu?
Trần Mạnh Trường sợ gây ra hiểu lầm liền vội vàng tắt điện thoại:
Bạn tôi đùa dai đấy. Không có chuyện gì đâu. Tôi cúp đây.
Trần Mạnh Trường biết tính Khải Ân cũng không so đo chỉ giả vờ đá cậu một cái:
- Lần sau đừng đùa kiểu đó nữa. Nếu không tôi sẽ đánh cậu.
- Đừng nói chuyện cứng ngắc thế tôi là đàn anh khoá trên của cậu đấy.
Khải Ân cạp miếng bánh mì, huých huých khuỷu tay:
Bạn trai cậu à?
- Không phải... Bây.. bây giờ thì chưa.
Khải Ân cười xấu xa:
- Nghĩa là cậu cũng thích người ta đúng không? Tôi thấy cậu ta hình như cũng thích cậu, rất quan tâm cậu sao còn chưa tỏ tình vậy? Hay là cậu tỏ tình luôn đi.
- Không phải chưa tỏ tình.
Khải Ân nhét nốt miếng bánh mì vào trong miệng:
- Vậy là cậu chưa đồng ý? Tại sao không đồng ý?
- Đồng ý quá nhanh tôi sợ mất mặt. Đợi thời điểm thích hợp sẽ nói rõ sau.
Thực ra thời điểm đó không phải cậu không thích Hữu Giang chỉ là cậu bất ngờ, bối rối, không thấu lòng mình. Bây giờ.. bây giờ cậu rõ rồi: Cậu thích Hữu Giang. Thích con người đáng yêu, đảm đang lại dịu dàng đó.
Buổi sáng Trần Mạnh Trường thường có thói quen dậy sớm tới lớp ôn tập. Khải Ân cũng vì vậy mà bị kéo đi chung. Vừa uể oải lê bước về phía phòng học Khải Ân vừa gặm bánh bao trong tay Trần Mạnh Trường.
Trần Mạnh Trường tỏ vẻ ghét bỏ:
- Cậu có thể tự ăn không?
Khải Ân lắc đầu:
- Không thể. Tôi sáng nay đã bị bắt ép dậy sớm với cậu.
Từ xa xa, trên con đường nhỏ dẫn tới phòng học một thanh niên mặc áo phông đen cực nổi bật giữa dàn đồng phục trắng đang hằm hằm đi tới. Hình như là đi về phía này.. đúng là đi về phía này thật. Trần Mạnh Trường hơi nheo mắt: Hữu Giang??? Sao cậu ấy lại ở đây?
Một tên omega đầu hồng ẻo lả lại còn dám nhõng nhẽo đòi Trần Mạnh Trường đút bữa sáng? Trần Mạnh Trường vậy mà lại đồng ý? Cậu ấy còn chưa từng làm như vậy với mình.
Hữu Giang liếc nhìn cái bánh bao hai giây, trỏ Khải Ân:
- Cậu không có tay à?
Âm thanh hết sức bình tĩnh, không quát tháo, không ồn ào nhưng lại khiến Khải Ân giật mình cầm lại túi bánh bao.
Trần Mạnh Trường chột dạ, cảm giác như đang ngoại tình thì bị bắt gian vậy.
Hữu Giang kéo cậu ra nhất thời cậu và Khải Ân liền cách xa cả cây số:
- Cậu cúp điện thoại của tôi là vì tên đầu hồng nham hiểm đó?
Đầu hồng nham hiểm?
- Cậu nghĩ gì vậy? Cậu ấy cũng là omega.
- Thời buổi xã hội phát triển, omega và omega vẫn có thể kết hôn.
Trần Mạnh Trường vội vàng giải thích:
-
- Tôi và cậu ấy không phải như vậy. Tôi không thích cậu ấy.
- Vậy cậu thích ai?
Hữu Giang không cho cậu lảng tránh, nắm chặt cổ tay cậu đề phòng cậu chạy mất như lần trước.
Trần Mạnh Trường giãy ra không được, liền hét:
- Thích cậu. Tôi thích cậu được chưa?
Hữu Giang bị hành động này làm cho bất ngờ, hơi ngẩn người:
- Cậu.. cậu đây là đồng ý lời tỏ tình của tôi rồi đúng không.
Trần Mạnh Trường ôm mặt:
- Ừm. Ngốc quá. Thực ra tôi đã đồng ý từ hai tháng trước rồi. Không trả lời chính là ngầm thừa nhận...
Giờ này học sinh đã bắt đầu qua lại, hành động lôi kéo này của bọn họ rất thu hút sự chú ý. Nhất là khi đây còn là hai anh đẹp trai. Trần Mạnh Trường thấy mọi người bắt đầu bu lại bàn tán thì ngại ngùng kéo tay Hữu Giang đi.
Hữu Giang vẫn lèm bèm:
- Hôm qua tôi đã lên mạng tìm thông tin của cái tên đầu hồng nham hiểm kia. Cậu ta dám nói cậu là bạn trai của cậu ta. Rõ ràng là bạn trai của tôi.
- Được được được. Là bạn trai của cậu. Cậu ta đùa thôi. Trở về liền bảo cậu ta đăng bài đính chính.
Nhận được câu trả lời ưng ý, Hữu Giang mới buông cậu ra để cậu vào lớp.
Hôm nay như thường lệ, cậu vừa gọi điện cho Hữu Giang vừa học bài. Bạn cùng phòng của cậu ra ngoài vẫn chưa về trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Hai người cũng không nói gì nhiều hầu như chỉ có có Hữu Giang kể chuyện còn cậu chỉ yên lặng lắng nghe, tay lướt nhẹ trên giấy, tiếng bút trên mặt sách loạt xoạt.
Hữu Giang thấy cậu ngày nào cũng bận rộn đến khuya cảm thấy cực xót cậu, phụng phịu:
- Cậu đừng có học khuya như vậy. Tôi sẽ xót..
Trần Mạnh Trường bật cười:
- Tôi đang cố gắng đoạt giải, năm sau sẽ không tham gia nữa để cậu không phải nhường tôi nhiều như vậy..
Ngừng một lát, dường như nghĩ ra gì đó cậu lại lặp lại câu nói của Hữu Giang:
. Tôi là đang lo cho tương lai của chúng ta.
Lương Khải Ân mua bữa tối về vừa vặn nghe thấy đoạn hội thoại này liền trêu chọc:
- Anh Trường ~ lấy giúp em khăn tắm
Hữu Giang lập tức cảnh giác:
- Ai đấy?
Trần Mạnh Trường xoa xoa trán bất lực:
Bạn cùng phòng tôi. Cậu ấy đùa thôi.
Khải Ân đặt đồ ăn lên bàn, tiếp tục đùa dai:
- Anh yêu? Khăn tắm của em đâu?
Trần Mạnh Trường sợ gây ra hiểu lầm liền vội vàng tắt điện thoại:
Bạn tôi đùa dai đấy. Không có chuyện gì đâu. Tôi cúp đây.
Trần Mạnh Trường biết tính Khải Ân cũng không so đo chỉ giả vờ đá cậu một cái:
- Lần sau đừng đùa kiểu đó nữa. Nếu không tôi sẽ đánh cậu.
- Đừng nói chuyện cứng ngắc thế tôi là đàn anh khoá trên của cậu đấy.
Khải Ân cạp miếng bánh mì, huých huých khuỷu tay:
Bạn trai cậu à?
- Không phải... Bây.. bây giờ thì chưa.
Khải Ân cười xấu xa:
- Nghĩa là cậu cũng thích người ta đúng không? Tôi thấy cậu ta hình như cũng thích cậu, rất quan tâm cậu sao còn chưa tỏ tình vậy? Hay là cậu tỏ tình luôn đi.
- Không phải chưa tỏ tình.
Khải Ân nhét nốt miếng bánh mì vào trong miệng:
- Vậy là cậu chưa đồng ý? Tại sao không đồng ý?
- Đồng ý quá nhanh tôi sợ mất mặt. Đợi thời điểm thích hợp sẽ nói rõ sau.
Thực ra thời điểm đó không phải cậu không thích Hữu Giang chỉ là cậu bất ngờ, bối rối, không thấu lòng mình. Bây giờ.. bây giờ cậu rõ rồi: Cậu thích Hữu Giang. Thích con người đáng yêu, đảm đang lại dịu dàng đó.
Buổi sáng Trần Mạnh Trường thường có thói quen dậy sớm tới lớp ôn tập. Khải Ân cũng vì vậy mà bị kéo đi chung. Vừa uể oải lê bước về phía phòng học Khải Ân vừa gặm bánh bao trong tay Trần Mạnh Trường.
Trần Mạnh Trường tỏ vẻ ghét bỏ:
- Cậu có thể tự ăn không?
Khải Ân lắc đầu:
- Không thể. Tôi sáng nay đã bị bắt ép dậy sớm với cậu.
Từ xa xa, trên con đường nhỏ dẫn tới phòng học một thanh niên mặc áo phông đen cực nổi bật giữa dàn đồng phục trắng đang hằm hằm đi tới. Hình như là đi về phía này.. đúng là đi về phía này thật. Trần Mạnh Trường hơi nheo mắt: Hữu Giang??? Sao cậu ấy lại ở đây?
Một tên omega đầu hồng ẻo lả lại còn dám nhõng nhẽo đòi Trần Mạnh Trường đút bữa sáng? Trần Mạnh Trường vậy mà lại đồng ý? Cậu ấy còn chưa từng làm như vậy với mình.
Hữu Giang liếc nhìn cái bánh bao hai giây, trỏ Khải Ân:
- Cậu không có tay à?
Âm thanh hết sức bình tĩnh, không quát tháo, không ồn ào nhưng lại khiến Khải Ân giật mình cầm lại túi bánh bao.
Trần Mạnh Trường chột dạ, cảm giác như đang ngoại tình thì bị bắt gian vậy.
Hữu Giang kéo cậu ra nhất thời cậu và Khải Ân liền cách xa cả cây số:
- Cậu cúp điện thoại của tôi là vì tên đầu hồng nham hiểm đó?
Đầu hồng nham hiểm?
- Cậu nghĩ gì vậy? Cậu ấy cũng là omega.
- Thời buổi xã hội phát triển, omega và omega vẫn có thể kết hôn.
Trần Mạnh Trường vội vàng giải thích:
-
- Tôi và cậu ấy không phải như vậy. Tôi không thích cậu ấy.
- Vậy cậu thích ai?
Hữu Giang không cho cậu lảng tránh, nắm chặt cổ tay cậu đề phòng cậu chạy mất như lần trước.
Trần Mạnh Trường giãy ra không được, liền hét:
- Thích cậu. Tôi thích cậu được chưa?
Hữu Giang bị hành động này làm cho bất ngờ, hơi ngẩn người:
- Cậu.. cậu đây là đồng ý lời tỏ tình của tôi rồi đúng không.
Trần Mạnh Trường ôm mặt:
- Ừm. Ngốc quá. Thực ra tôi đã đồng ý từ hai tháng trước rồi. Không trả lời chính là ngầm thừa nhận...
Giờ này học sinh đã bắt đầu qua lại, hành động lôi kéo này của bọn họ rất thu hút sự chú ý. Nhất là khi đây còn là hai anh đẹp trai. Trần Mạnh Trường thấy mọi người bắt đầu bu lại bàn tán thì ngại ngùng kéo tay Hữu Giang đi.
Hữu Giang vẫn lèm bèm:
- Hôm qua tôi đã lên mạng tìm thông tin của cái tên đầu hồng nham hiểm kia. Cậu ta dám nói cậu là bạn trai của cậu ta. Rõ ràng là bạn trai của tôi.
- Được được được. Là bạn trai của cậu. Cậu ta đùa thôi. Trở về liền bảo cậu ta đăng bài đính chính.
Nhận được câu trả lời ưng ý, Hữu Giang mới buông cậu ra để cậu vào lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.