Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ
Chương 49: Bốn Trong Một
Giang Sơn Thương Lan
10/09/2022
Mộ Dung Ảnh ngã xuống đất.
Nhưng đây chưa phải là kết thúc. Chỉ là hút đi nội lực thôi, cô ta vẫn có thể luyện tập lại, dù sao thì tư chất của Mộ Dung Ảnh cũng quá tốt. Vạn Dung không muốn nhìn thấy cảnh này, mà chẳng phải làm như vậy sẽ khiến bản thân có thêm một kẻ thù tiềm tàng à? Ngộ nhỡ Mộ Dung Ảnh quay lại báo thù cho mẹ thì sao?
Vì vậy, Vạn Dung phá hủy căn cốt của Mộ Dung Ảnh, khiến cô ta từ nay hoàn toàn vô duyên với võ học, chỉ có thể bị giam cầm trong căn viện nhỏ này như một người tàn tật.
Trong căn viện nhỏ, tiếng hét của Mộ Dung Ảnh thấu tận trời xanh, nhưng tiếc thay đây lại là căn viện hẻo lánh nhất trong khu đình viện mênh mông của nhà họ Mộ Dung, nên không thể đánh thức được mấy người.
...
Giang Tinh Chước nhìn thấy cảnh tượng này qua con mắt biết tuốt, cảm thấy câu chuyện của thế hệ trước đến là hoang đường, nhưng Mộ Dung Ảnh và Vạn Phù bị cặp đôi cặn bã, đê tiện này hãm hại cũng thật sự thê thảm.
Cô thương hại Mộ Dung Ảnh, nhưng đáng tiếc bây giờ vẫn chưa phải lúc cô xuất hiện.
Nói đi cũng phải nói lại, món nợ khó đòi này của nhà họ Mộ Dung cũng có nhiều nghi vấn, liệu Mộ Dung Tuyết trúng độc có thực sự là do Vạn Phù gây ra? Một tên cặn bã như Mộ Dung Trường Phong thực sự sẽ thật sự thương xót, yêu chiều một Mộ Dung Tuyết yếu ớt bệnh tật? Cả hai đều là con ruột của ông ta, đối với kiểu gia tộc võ cổ cũng thu nhận rất nhiều đồ đệ mang họ ngoại này mà nói, đáng lí ra phải thiên vị người có tư chất tốt, căn cốt tốt hơn chứ? Điều này rất có lợi cho tương lai của một gia tộc cơ mà.
...
Bên ngoài bức tường, vùng đất bị bỏ hoang, Khu 6.
Mạc Dao tỉnh dậy, phát hiện thấy mình trở lại 15 năm trước, đang trốn trong ký túc xá với Hướng Cầm, bên ngoài hỗn loạn đến phát sợ.
Cuộc đại di tản phía Tây...
Mạc Dao bần thần, chẳng lẽ... cô ấy đã hồi sinh?
“Dao Dao, đừng sợ, anh sẽ đến cứu bọn mình. Đến lúc đó, cậu sẽ đi cùng tớ, sống chung với anh em tớ.” Hướng Cầm nắm chặt tay cô ta, an ủi, đôi mắt trong veo, sáng ngời.
Mạc Dao thấy vậy, đột nhiên cảm thấy an tâm vô cùng.
Sau cơn hoảng sợ tột độ, cô ta không còn cảm thấy ghen tị khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng trong trẻo như vậy nữa, chỉ thấy cảm động vô bờ.
Cô ta nghĩ, cô ta đã biết rằng Hướng Huyền sẽ đến nhanh thôi, cô ta sẽ không còn sợ hãi đến nỗi phải đẩy Hướng Cầm ra ngoài. Và như vậy, 15 năm sau, cô ta sẽ không bị Hướng Huyền giết, cũng có thể rút thẻ.
Cô ta cực kì yên tâm, cùng Hướng Cầm đợi đội cứu viện, quả nhiên lại gặp đúng con yêu quái rắn đẻ trứng xong, quả nhiên lại gặp đúng con yêu quái kỳ nhông ấy. Lần này, cô ta không buông tay Hướng Cầm mà kéo cô ấy cùng bỏ chạy.
Thế nhưng đột nhiên, cô ta bị đẩy ra, cô ta kinh hoàng ngước mắt lên nhìn Hướng Cầm... Không, không phải Hướng Cầm, đó là khuôn mặt của cô ta! Nhìn chằm chằm vào cô ta một cách độc ác, đáng sợ như một bóng ma u ám.
Cô ta ngã xuống đất, con quái vật ngoác miệng lao đến cắn, nó chỉ ăn nội tạng nên bụng cô ta bị xé toạc, cơn đau khủng khiếp ập đến, Mạc Dao vừa sợ hãi vừa đau đớn, kêu gào thảm thiết, tuyệt vọng cùng cực.
Đây có phải là những gì Hướng Cầm đã trải qua? Cứu tôi với!
Mạc Dao đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm mơ, bỗng thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, một gương mặt vừa quen vừa lạ ghé sát mặt cô ta. Là Hướng Cầm!
Mạc Dao sợ tới mức há hốc mồm định hét lên, nhưng chất lỏng đột nhiên đổ ập vào, cô ta mới nhận ra mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Trong căn phòng màu hồng, chiếc bể cá chứa cái đầu suốt 15 năm đón chào một vị khách mới. Bộ não của Mạc Dao ngâm ở trong đó, không biết Hướng Huyền đã làm như thế nào mà cô ta vẫn còn sống.
Giống như Mạc Dao suốt 15 năm qua, Hướng Cầm cúi xuống, sung sướng nhìn cô ta bị ngâm trong đó.
Cảnh tượng kinh hãi và kỳ quái này khiến Mạc Dao sợ hãi khóc thét lên,. Cô ta hoảng hồn nhìn Hướng Cầm, muốn phát ra tiếng nhưng không sao phát ra được, cô ta đã không còn dây thanh âm để rung động nữa, thế nên chỉ có thể dùng đôi mắt van lơn nhìn cô ấy.
“Cậu đang xin tha sao?” Hướng Cầm hỏi, giọng nói mang vẻ ngây ngô tàn nhẫn. Cô ấy vẫn đang mặc chiếc áo choàng màu đỏ được Giang Tinh Chước tặng, nghiêng đầu đáng yêu như cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cổ tích bước ra, trong vẻ ngoài xinh xắn toát lên chút gì đó tà ác.
Mạc Dao chớp mắt, nước mắt hòa với dung dịch dinh dưỡng.
“Được chứ.” Hướng Cầm mỉm cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào: “15 năm nữa, tớ sẽ cho cậu ra khỏi bể cá.”
Nhưng đây chưa phải là kết thúc. Chỉ là hút đi nội lực thôi, cô ta vẫn có thể luyện tập lại, dù sao thì tư chất của Mộ Dung Ảnh cũng quá tốt. Vạn Dung không muốn nhìn thấy cảnh này, mà chẳng phải làm như vậy sẽ khiến bản thân có thêm một kẻ thù tiềm tàng à? Ngộ nhỡ Mộ Dung Ảnh quay lại báo thù cho mẹ thì sao?
Vì vậy, Vạn Dung phá hủy căn cốt của Mộ Dung Ảnh, khiến cô ta từ nay hoàn toàn vô duyên với võ học, chỉ có thể bị giam cầm trong căn viện nhỏ này như một người tàn tật.
Trong căn viện nhỏ, tiếng hét của Mộ Dung Ảnh thấu tận trời xanh, nhưng tiếc thay đây lại là căn viện hẻo lánh nhất trong khu đình viện mênh mông của nhà họ Mộ Dung, nên không thể đánh thức được mấy người.
...
Giang Tinh Chước nhìn thấy cảnh tượng này qua con mắt biết tuốt, cảm thấy câu chuyện của thế hệ trước đến là hoang đường, nhưng Mộ Dung Ảnh và Vạn Phù bị cặp đôi cặn bã, đê tiện này hãm hại cũng thật sự thê thảm.
Cô thương hại Mộ Dung Ảnh, nhưng đáng tiếc bây giờ vẫn chưa phải lúc cô xuất hiện.
Nói đi cũng phải nói lại, món nợ khó đòi này của nhà họ Mộ Dung cũng có nhiều nghi vấn, liệu Mộ Dung Tuyết trúng độc có thực sự là do Vạn Phù gây ra? Một tên cặn bã như Mộ Dung Trường Phong thực sự sẽ thật sự thương xót, yêu chiều một Mộ Dung Tuyết yếu ớt bệnh tật? Cả hai đều là con ruột của ông ta, đối với kiểu gia tộc võ cổ cũng thu nhận rất nhiều đồ đệ mang họ ngoại này mà nói, đáng lí ra phải thiên vị người có tư chất tốt, căn cốt tốt hơn chứ? Điều này rất có lợi cho tương lai của một gia tộc cơ mà.
...
Bên ngoài bức tường, vùng đất bị bỏ hoang, Khu 6.
Mạc Dao tỉnh dậy, phát hiện thấy mình trở lại 15 năm trước, đang trốn trong ký túc xá với Hướng Cầm, bên ngoài hỗn loạn đến phát sợ.
Cuộc đại di tản phía Tây...
Mạc Dao bần thần, chẳng lẽ... cô ấy đã hồi sinh?
“Dao Dao, đừng sợ, anh sẽ đến cứu bọn mình. Đến lúc đó, cậu sẽ đi cùng tớ, sống chung với anh em tớ.” Hướng Cầm nắm chặt tay cô ta, an ủi, đôi mắt trong veo, sáng ngời.
Mạc Dao thấy vậy, đột nhiên cảm thấy an tâm vô cùng.
Sau cơn hoảng sợ tột độ, cô ta không còn cảm thấy ghen tị khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng trong trẻo như vậy nữa, chỉ thấy cảm động vô bờ.
Cô ta nghĩ, cô ta đã biết rằng Hướng Huyền sẽ đến nhanh thôi, cô ta sẽ không còn sợ hãi đến nỗi phải đẩy Hướng Cầm ra ngoài. Và như vậy, 15 năm sau, cô ta sẽ không bị Hướng Huyền giết, cũng có thể rút thẻ.
Cô ta cực kì yên tâm, cùng Hướng Cầm đợi đội cứu viện, quả nhiên lại gặp đúng con yêu quái rắn đẻ trứng xong, quả nhiên lại gặp đúng con yêu quái kỳ nhông ấy. Lần này, cô ta không buông tay Hướng Cầm mà kéo cô ấy cùng bỏ chạy.
Thế nhưng đột nhiên, cô ta bị đẩy ra, cô ta kinh hoàng ngước mắt lên nhìn Hướng Cầm... Không, không phải Hướng Cầm, đó là khuôn mặt của cô ta! Nhìn chằm chằm vào cô ta một cách độc ác, đáng sợ như một bóng ma u ám.
Cô ta ngã xuống đất, con quái vật ngoác miệng lao đến cắn, nó chỉ ăn nội tạng nên bụng cô ta bị xé toạc, cơn đau khủng khiếp ập đến, Mạc Dao vừa sợ hãi vừa đau đớn, kêu gào thảm thiết, tuyệt vọng cùng cực.
Đây có phải là những gì Hướng Cầm đã trải qua? Cứu tôi với!
Mạc Dao đột nhiên mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm mơ, bỗng thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, một gương mặt vừa quen vừa lạ ghé sát mặt cô ta. Là Hướng Cầm!
Mạc Dao sợ tới mức há hốc mồm định hét lên, nhưng chất lỏng đột nhiên đổ ập vào, cô ta mới nhận ra mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Trong căn phòng màu hồng, chiếc bể cá chứa cái đầu suốt 15 năm đón chào một vị khách mới. Bộ não của Mạc Dao ngâm ở trong đó, không biết Hướng Huyền đã làm như thế nào mà cô ta vẫn còn sống.
Giống như Mạc Dao suốt 15 năm qua, Hướng Cầm cúi xuống, sung sướng nhìn cô ta bị ngâm trong đó.
Cảnh tượng kinh hãi và kỳ quái này khiến Mạc Dao sợ hãi khóc thét lên,. Cô ta hoảng hồn nhìn Hướng Cầm, muốn phát ra tiếng nhưng không sao phát ra được, cô ta đã không còn dây thanh âm để rung động nữa, thế nên chỉ có thể dùng đôi mắt van lơn nhìn cô ấy.
“Cậu đang xin tha sao?” Hướng Cầm hỏi, giọng nói mang vẻ ngây ngô tàn nhẫn. Cô ấy vẫn đang mặc chiếc áo choàng màu đỏ được Giang Tinh Chước tặng, nghiêng đầu đáng yêu như cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cổ tích bước ra, trong vẻ ngoài xinh xắn toát lên chút gì đó tà ác.
Mạc Dao chớp mắt, nước mắt hòa với dung dịch dinh dưỡng.
“Được chứ.” Hướng Cầm mỉm cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào: “15 năm nữa, tớ sẽ cho cậu ra khỏi bể cá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.