Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 28:

Giang Sơn Thương Lan

10/09/2022

Xe quân đội và xe tang cùng chạy đến căn cứ của băng nhóm tội phạm, Triệu Lam cũng đi.

Triệu Lam và Tào Văn là bạn học cũ, cả hai đều là học sinh do Trung tướng Tương Anh Hào đưa ra từ căn cứ quân sự thành phố A.

Tào Văn đã nói trước với Triệu Lam chuyện anh ta gặp phải, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trong căn cứ, Triệu Lan vẫn không khỏi bàng hoàng, cảnh này thật sự đẫm máu và điên cuồng.

“Đỉa độc... Chết hết rồi sao? Vậy... thẻ mà cậu nói đâu rồi?”

Tào Văn đưa thẻ đã thu được cho Triệu Lam.

Triệu Lam nhìn những tấm thẻ, không biết chúng làm bằng chất liệu gì, chúng rất đẹp, trong suốt, có các dòng chữ khó hiểu.

“Đây là gì? Thẻ bài à? Nhìn rất...” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.

Triệu Lam vội cất tấm thẻ đi, Tào Văn đẩy người nọ ra: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

“Xin lỗi, tôi chỉ tiện thể ngó qua một chút, không phải cố ý nhìn lén.” Người nọ áy náy với vẻ rất chân thành, da anh ta rất trắng, nhìn khá khôi ngô, dáng người gầy gò, lúc này hai tay đeo găng dính đầy máu, đang ôm một cái đầu cụt.

Tào Văn không quen anh ta, chỉ cảm thấy phong thái của anh ta khiến người khác không thoải mái bèn hỏi Triệu Lam: “Đây là ai?”

“Người dọn xác của nhà tang lễ.”

“Tôi nhớ lúc trước người dọn xác là một ông già mà.”

“Thì đó, ông ấy già rồi nên đưa cháu đến nối nghề.”



Những người dọn xác trong nhà tang lễ đã được đào tạo chuyên nghiệp, mấy cái xác được thu dọn vừa nhanh vừa gọn. Những cái xác bị chặt lìa đã được gom đầy đủ để lên xe tang rồi đưa vào nhà tang lễ, đợi sau khi bác sĩ pháp y đến khám nghiệm, vào sổ hỏa táng mới được đem đi thiêu.

Tào Văn và Triệu Lam rời khỏi căn cứ côn trùng độc đẫm máu, cầm thẻ bài chạy đến căn cứ chỉ huy.

...

Vùng đất bỏ hoang.

Trong khu an toàn số 3, văn phòng làm việc của khu trưởng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, đã lâu không có động tĩnh gì khiến những người canh gác bên ngoài không khỏi nhìn nhau, hơi căng thẳng.

Một người bước tới định gõ cửa thì đột nhiên cửa mở ra, mùi máu tanh và cảm giác ngột ngạt ập đến.

Những người ngoài cửa lùi lại ngay.

An Duệ từ trong nhà đi ra, một tay túm đầu chủ nhân bọn họ kéo đi ra ngoài.

Trịnh Phong bị nắm đầu kéo đi mặt đầy máu giống như sắp bị đánh chết, cả người yếu ớt nhứ cái bao rách.

Thường ngày An Duệ cao lớn uy nghiêm, nhưng lúc này không biết tại bùi mù phía sau cùng thi thể nằm trên mặt đất, hay ánh mắt anh ta thay đổi mà có sức răn đe hơn hẳn trước kia, làm bọn họ không dám rút súng ra.

“Ông, ông chủ...” Có người lẩm bẩm.

An Duệ liếc nhìn người đàn ông kia, mặt không chút cảm xúc.

An Duệ nắm đầu Trịnh Phong lôi đi, làm đám người đang đi tuần đường kinh hãi, mọi người trốn trong nhà giống như đà điểu vùi đầu vào cát vô thức lần lượt đi ra theo sau An Duệ.

Cuối cùng An Duệ lôi Trịnh Phong đến khán phòng. Đèn trong khán phòng sáng lên, làm lộ ra mọi thứ ẩn hiện trong bóng tối.



Ánh mắt An Duệ quét qua đám người phía dưới, có người kinh ngạc mừng rỡ chắp tay trước ngực ra vẻ cảm ơn. Một số người chột dạ mặt đầy căng thẳng, theo họ thấy cuộc đối đầu giữa An Duệ và Trịnh Phong đã có kết quả, An Duệ thắng, còn Trịnh Phong và những người khác cướp ngôi thất bại.

“Chắc mọi người đều biết đêm nay xảy ra chuyện gì.” An Duệ nâng Trịnh Phong lên trước mặt, mặt đối mặt với đám người.

Đám người hơi ồn ào.

“Trịnh Phong, lúc tôi mười bảy tuổi đã cứu cậu ta khi đó chín tuổi, bây giờ sói con đã lớn, cậu ta nghĩ mình nên làm sói vương, mọi người thấy sao?” Giọng An Duệ trầm thấp, thật ra anh ta là một người dễ hiểu, ngày thường giọng anh ta hiền lành ấm áp và trong trẻo như ánh mặt trời, người ta dễ dàng thích anh ta, nhưng cũng dễ dàng ghét anh ta. Tuy nhiên, hình như lúc này giọng nói trong trẻo kia hơi nặng nề một chút, không ai đoán được cảm xúc của anh ta, có điều ai nấy cũng cảm giác được nguy hiểm.

“Anh ta nói bậy!” Có người lập tức lên tiếng: “Khu 3 do anh dựng lên, chắc chắn anh là chủ, tến đó vong ân phụ nghĩa, đáng phải chịu kết cục này!”

“Đúng, đúng…”

An Duệ bật cười: “Vậy tại sao đêm nay không có ai đứng ra ngăn cản Trịnh Phong?”

Bầu không khí lập tức lắng xuống, không ai dám nói là không biết, bởi vì đám người Trịnh Phong mạnh mẽ, tiếp cận quy mô lớn, từng nhóm kiềm chế lẫn nhau, xúi giục hoặc đe dọa, cuối cùng làm cả tập thể im lặng, hình thành cuộc nổi dậy âm thầm đêm nay.

Trịnh Phong muốn làm cho An Duệ suy sụp, chỉ cảnh tất cả mọi người đều phản bội thế này mới có thể khiến An Duệ đau đớn nhất, giáng cho sự hồn nhiên của anh ta một đòn chí mạng nhất.

Trịnh Phong ghét cái tính hồn nhiên của An Duệ nhất, rõ ràng đã là người bị bỏ rơi còn mơ mộng hão huyền cứu người khác, trở thành anh hùng. Kết quả là hại Trịnh Phong gặp nguy hiểm nhiều lần và suýt chết.

“Trịnh Phong ép chúng tôi.”

“Trịnh Phong nói nếu chúng tôi dám nói nhiều sẽ cắt lưỡi, dám nhìn nhiều sẽ bị móc mắt, cuối cùng ném chúng tôi vào lò mổ.”

“Đúng vậy đúng vậy...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook