Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ
Chương 15: Đấng Sáng Thế Dự Bị
Giang Sơn Thương Lan
10/09/2022
Đại ca đột nhiên thất khiếu chảy máu mà chết, khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh hãi, nhưng cũng có người lập tức hành động.
Người rút trúng áo tàng hình nhanh chóng khoác chiến lợi phẩm lên, biến mất ngay tại chỗ. Thế nhưng chẳng mấy chốc, anh ta lại hiện hình lần nữa, và lần này, anh ta không phải đứng thẳng mà là nằm sấp, cũng thất khiếu chảy máu, áo tàng hình trên người khôi phục về hình dạng thẻ bài, rơi bên cạnh anh ta.
Tên mặt sẹo là người thông minh, trên thực tế, trong băng nhóm tội phạm này không có nhiều kẻ ngốc, chẳng qua chỉ khiếp sợ trước hào quang Cthulhu của Giang Tinh Chước, đồng thời trò rút thẻ của cô quả thực có sức hấp dẫn quá lớn, người thông minh đến mấy cũng không thể không bị lay động, mà cho dù không lay động thì thể nào cũng sẽ bị ép gia nhập đội ngũ rút thẻ, nếu không muốn biến thành thịt cá.
Vậy nên khi nhìn thấy người này rút được áo tàng hình, tên mặt sẹo lập tức liệt anh ta vào nhân vật có sức uy hiếp thứ hai. Sau khi giết chết đại ca, tên mặt sẹo liền thêm dấu chấm vào sau cách thức chết của anh ta, chết theo kiểu thất khiếu chảy máu là đơn giản nhất, vừa nhanh chóng chuẩn xác lại còn tàn độc, còn tiết kiệm mực.
Nhìn thấy tấm thẻ bài trong suốt ánh lên hoa văn bí ẩn rơi xuống đất, trong mắt những người kia lập tức tràn ngập kích động, muốn cúi người nhặt nó lên.
“Để tôi xem ai dám nhặt tấm thẻ bài kia.” Tên mặt sẹo một tay nắm chặt bút một tay cầm sổ ghi chép, đứng trên bục cao, nhìn xuống tất cả mọi người bằng vẻ uy hiếp.
Trong chốc lát mọi người đều không dám ho he, không ai muốn làm người tiếp theo thất khiếu chảy máu mà chết.
“Này mặt sẹo, anh có ý gì? Anh không sợ ông chủ biết hả?” Một cô gái xinh đẹp lạnh giọng hỏi.
“Ông chủ?” Tên mặt sẹo cười: “Giờ bố mày còn sợ ông ta chắc? Chúng mày dám nói bây giờ chúng mày đang sợ ông ta không?”
Nội gián Tào Văn của quân đội khẽ lay động trong lòng, ông chủ, nhân vật bí ẩn thao túng nhiều băng nhóm phạm tội cấp A trên khắp đất nước, đây cũng chính là mục đích cuối cùng của anh ta khi nằm vùng, sự tồn tại của người này đã khiến cho biết bao thành phố không được bình yên, tạo ra số kẻ phạm tội nhiều không đếm xuể.
Những người nắm giữ thẻ bài thần kỳ lặng im trước câu hỏi của tên mặt sẹo, bọn họ đều là kẻ xấu, làm gì nói được hai chữ trung thành? Có được sức mạnh, ai còn chịu làm đầy tớ cho kẻ khác? Nói cho cùng nếu người rút được “Bút phán quan ác ma” là bọn họ, bọn họ cũng sẽ trở nên giống như tên mặt sẹo thôi.
“Nếu đã như vậy, mặt sẹo, chúng ta hợp sức với nhau, cùng nhau làm chủ thiên hạ, thế nào? Anh cũng biết đấy, mặc dù chúng tôi có được mấy tấm thẻ bài này nhưng những thế gia cổ võ ngoài kia, chính phủ và những thứ trong lò sát sinh, chẳng có cái nào là dễ dây vào, một cây làm chẳng nên non mà.” Một người đàn ông vạm vỡ với cái đầu trọc lốc xăm chằng chịt những hình thù nói.
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng, tên mặt sẹo có được chiếc bút nghịch thiên kia, cùng vết xe đổ của đại ca và người đàn ông mặc áo tàng hình ở đó nên không ai dám chọc giận anh ta, chỉ có thể lấy lòng trước, rồi lẳng lặng chờ thời cơ...
Tên mặt sẹo cười khằng khặc: “Các người nói không sai, một cây làm chẳng nên non, tôi cần có đồng bọn. Thế nên, chúng mày đi chết hết cả đi!”
Tên mặt sẹo cầm bút vẽ xoành xoạch những dấu chấm câu. Tưởng anh ta ngu hả? Chẳng lẽ anh ta lại không biết đám người này đang nhắm vào anh ta, cùng hội cùng thuyền với bọn họ chẳng qua chỉ là bảo hổ lột da, không chừng một ngày nào đó sẽ bị hãm hại.
Gì chứ? !
Tên mặt sẹo xếp hạng dựa trên những gì anh ta quan sát, cảm thấy người nào là mối đe dọa lớn nhất với mình thì xếp trước, đám người kia bỗng nhiên xông lên, nghĩ rằng ra tay trước sẽ có lợi, nhưng lần lượt từng người đều thất khiếu chảy máu mà chết.
Một người, hai người, ba người, bốn người... đã sắp sửa chạm đến chỗ tên mặt sẹo đứng rồi nhưng đều ôm hận, bất lực mà ngã xuống.
Còn tên mặt sẹo có được cảm giác nắm trong tay sự sống chết của người khác cũng sảng khoái đến mức nảy sinh phản ứng tâm lý biến thái, đây chính là cảm giác được làm thần sao? Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời! Nếu không phải vì lúc này không thích hợp thì chắc chắn anh ta đã thiết kế ra đủ các cách thức chết rồi, bút phán quan ác ma, thứ này thực sự rất thích hợp với anh ta, anh ta thích nhất là giết người, đặc biệt là hành hạ đến chết!
Tại sao Giang Tinh Chước lại cho anh ta cây bút này? Bởi vì ngay từ đầu người dâng hiến cảm xúc giết người tàn nhẫn cho Giang Tinh Chước chính là tên mặt sẹo. Giết người là sở thích của anh ta, cho nên thẻ bài chủ chốt phù hợp nhất dành cho anh ta chính là cây bút tội ác ghê tởm này.
Người rút trúng áo tàng hình nhanh chóng khoác chiến lợi phẩm lên, biến mất ngay tại chỗ. Thế nhưng chẳng mấy chốc, anh ta lại hiện hình lần nữa, và lần này, anh ta không phải đứng thẳng mà là nằm sấp, cũng thất khiếu chảy máu, áo tàng hình trên người khôi phục về hình dạng thẻ bài, rơi bên cạnh anh ta.
Tên mặt sẹo là người thông minh, trên thực tế, trong băng nhóm tội phạm này không có nhiều kẻ ngốc, chẳng qua chỉ khiếp sợ trước hào quang Cthulhu của Giang Tinh Chước, đồng thời trò rút thẻ của cô quả thực có sức hấp dẫn quá lớn, người thông minh đến mấy cũng không thể không bị lay động, mà cho dù không lay động thì thể nào cũng sẽ bị ép gia nhập đội ngũ rút thẻ, nếu không muốn biến thành thịt cá.
Vậy nên khi nhìn thấy người này rút được áo tàng hình, tên mặt sẹo lập tức liệt anh ta vào nhân vật có sức uy hiếp thứ hai. Sau khi giết chết đại ca, tên mặt sẹo liền thêm dấu chấm vào sau cách thức chết của anh ta, chết theo kiểu thất khiếu chảy máu là đơn giản nhất, vừa nhanh chóng chuẩn xác lại còn tàn độc, còn tiết kiệm mực.
Nhìn thấy tấm thẻ bài trong suốt ánh lên hoa văn bí ẩn rơi xuống đất, trong mắt những người kia lập tức tràn ngập kích động, muốn cúi người nhặt nó lên.
“Để tôi xem ai dám nhặt tấm thẻ bài kia.” Tên mặt sẹo một tay nắm chặt bút một tay cầm sổ ghi chép, đứng trên bục cao, nhìn xuống tất cả mọi người bằng vẻ uy hiếp.
Trong chốc lát mọi người đều không dám ho he, không ai muốn làm người tiếp theo thất khiếu chảy máu mà chết.
“Này mặt sẹo, anh có ý gì? Anh không sợ ông chủ biết hả?” Một cô gái xinh đẹp lạnh giọng hỏi.
“Ông chủ?” Tên mặt sẹo cười: “Giờ bố mày còn sợ ông ta chắc? Chúng mày dám nói bây giờ chúng mày đang sợ ông ta không?”
Nội gián Tào Văn của quân đội khẽ lay động trong lòng, ông chủ, nhân vật bí ẩn thao túng nhiều băng nhóm phạm tội cấp A trên khắp đất nước, đây cũng chính là mục đích cuối cùng của anh ta khi nằm vùng, sự tồn tại của người này đã khiến cho biết bao thành phố không được bình yên, tạo ra số kẻ phạm tội nhiều không đếm xuể.
Những người nắm giữ thẻ bài thần kỳ lặng im trước câu hỏi của tên mặt sẹo, bọn họ đều là kẻ xấu, làm gì nói được hai chữ trung thành? Có được sức mạnh, ai còn chịu làm đầy tớ cho kẻ khác? Nói cho cùng nếu người rút được “Bút phán quan ác ma” là bọn họ, bọn họ cũng sẽ trở nên giống như tên mặt sẹo thôi.
“Nếu đã như vậy, mặt sẹo, chúng ta hợp sức với nhau, cùng nhau làm chủ thiên hạ, thế nào? Anh cũng biết đấy, mặc dù chúng tôi có được mấy tấm thẻ bài này nhưng những thế gia cổ võ ngoài kia, chính phủ và những thứ trong lò sát sinh, chẳng có cái nào là dễ dây vào, một cây làm chẳng nên non mà.” Một người đàn ông vạm vỡ với cái đầu trọc lốc xăm chằng chịt những hình thù nói.
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng, tên mặt sẹo có được chiếc bút nghịch thiên kia, cùng vết xe đổ của đại ca và người đàn ông mặc áo tàng hình ở đó nên không ai dám chọc giận anh ta, chỉ có thể lấy lòng trước, rồi lẳng lặng chờ thời cơ...
Tên mặt sẹo cười khằng khặc: “Các người nói không sai, một cây làm chẳng nên non, tôi cần có đồng bọn. Thế nên, chúng mày đi chết hết cả đi!”
Tên mặt sẹo cầm bút vẽ xoành xoạch những dấu chấm câu. Tưởng anh ta ngu hả? Chẳng lẽ anh ta lại không biết đám người này đang nhắm vào anh ta, cùng hội cùng thuyền với bọn họ chẳng qua chỉ là bảo hổ lột da, không chừng một ngày nào đó sẽ bị hãm hại.
Gì chứ? !
Tên mặt sẹo xếp hạng dựa trên những gì anh ta quan sát, cảm thấy người nào là mối đe dọa lớn nhất với mình thì xếp trước, đám người kia bỗng nhiên xông lên, nghĩ rằng ra tay trước sẽ có lợi, nhưng lần lượt từng người đều thất khiếu chảy máu mà chết.
Một người, hai người, ba người, bốn người... đã sắp sửa chạm đến chỗ tên mặt sẹo đứng rồi nhưng đều ôm hận, bất lực mà ngã xuống.
Còn tên mặt sẹo có được cảm giác nắm trong tay sự sống chết của người khác cũng sảng khoái đến mức nảy sinh phản ứng tâm lý biến thái, đây chính là cảm giác được làm thần sao? Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời! Nếu không phải vì lúc này không thích hợp thì chắc chắn anh ta đã thiết kế ra đủ các cách thức chết rồi, bút phán quan ác ma, thứ này thực sự rất thích hợp với anh ta, anh ta thích nhất là giết người, đặc biệt là hành hạ đến chết!
Tại sao Giang Tinh Chước lại cho anh ta cây bút này? Bởi vì ngay từ đầu người dâng hiến cảm xúc giết người tàn nhẫn cho Giang Tinh Chước chính là tên mặt sẹo. Giết người là sở thích của anh ta, cho nên thẻ bài chủ chốt phù hợp nhất dành cho anh ta chính là cây bút tội ác ghê tởm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.