Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 17: Đấng Sáng Thế Dự Bị

Giang Sơn Thương Lan

10/09/2022

Tên mặt sẹo lập tức như tìm thấy ánh sáng, đưa tay nắm lấy vạt áo cô: “Cứu... cứu tôi với...”

Giang Tinh Chước nhìn anh ta, giọng nói vẫn mềm mại như trước, không có bất kỳ thay đổi nào, vào giây phút này, cô càng giống như một vị thần đang cúi đầu nhìn xuống trần gian: “Rút thẻ không?”

“Rút, rút...” Trong mắt tên mặt sẹo phát ra sự mong mỏi mãnh liệt, viên thuốc hồi phục, chỉ cần rút trúng một viên thuốc hồi phục là anh ta sẽ sống lại, tất cả mọi người chết rồi, những tấm thẻ bài đều sẽ là của anh ta!

“Nhưng mà, anh đã hết tiền rồi.”

“Tôi... ký nợ...”

Giang Tinh Chước mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hi vọng đang ở ngay trước mắt lại không thể nắm lấy, nỗi đau đớn và tuyệt vọng mãnh liệt hơn trước xông thẳng lên đầu, mà những thứ này đều hóa thành năng lượng nhắm vào Giang Tinh Chước.

Ý thức dần biến mất, lúc này, tên mặt sẹo lại nghĩ tới bút phán quan ác ma, lòng không cam chịu nảy sinh nghi vấn, muốn nhận được lời giải thích, bằng không anh ta sẽ chết không nhắm mắt.

Giang Tinh Chước có vẻ bất ngờ, nói: “Không phải tôi từng nói rồi ư? Mặc dù ruột bút to, nhưng mực nước cuối cùng cũng sẽ có ngày dùng hết, hãy sử dụng cẩn thận.”

Tên mặt sẹo giật mình, đúng vậy, cô từng nói như thế, tất cả mọi người đều nghe thấy. Nhưng... nhưng ruột của cây bút kia lớn như vậy, nhiều mực như vậy cơ mà!!! Có thể viết ra được bao nhiêu chữ...



Bỗng chốc trong đầu anh ta lóe lên một tia chớp, tên mặt sẹo đột ngột mở to mắt nhìn Giang Tinh Chước, nhịp tim tăng nhanh, nỗi sợ hãi dồn dập kéo đến.

[Không phải tôi từng nói rồi ư? Mặc dù ruột bút to, nhưng mực nước cuối cùng cũng sẽ có ngày dùng hết, hãy sử dụng cẩn thận.]

Anh ta bất chợt hiểu ra ẩn ý trong lời nói này, thông thường tất cả mọi người đều hiểu thành: [Ruột của cây bút này rất to, rất nhiều mực, có thể viết được rất nhiều chữ, nhưng cuối cùng cũng sẽ có ngày dùng hết, vậy nên phải dùng tiết kiệm.]

Không hề gạt người. Cô quả thực không hề nói dối, chỉ là cô không nói rõ cho anh ta biết mực này không tính theo loại mực bình thường của con người, viết một chữ sẽ tiêu hao rất nhiều rất nhiều mực so với bọn họ nghĩ, đồng thời câu nói này chỉ là để dụ dỗ tất cả mọi người mà thôi.

Nếu như không có câu nói này, nếu như ngay từ đầu cô nói ra số lần có thể sử dụng và lượng mực tiêu hao thì sự việc đã không đi đến bước đường này, bọn họ dĩ nhiên sẽ không liều mạng một mất một còn vì cây bút chỉ có thể giết đến mấy mạng người ấy, bởi vì anh ta sẽ không dễ dàng viết tên và cách thức chết mà không biết tiếc mực như vậy.

Hơn nữa nghĩ kỹ lại thì trong toàn bộ thẻ bài không giới hạn không có tấm nào có tác dụng chữa trị, đây thực sự chỉ là trùng hợp sao?

Sau khi ý thức được chuyện này, tên mặt sẹo bắt đầu sợ hãi, cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, luôn mang ý cười của Giang Tinh Chước thật đáng sợ, giống như ma quỷ đùa giỡn lòng người đang mỉm cười nhìn xuống vong hồn vậy.

Khuôn mặt đáng sợ này đã khắc sâu trong lòng anh ta trước khi chết, nếu có thể biến thành ma thì e rằng đến làm ma anh ta cũng vẫn sợ cô.

Người dân thành phố A nghe tin mà khiếp sợ, ngoại trừ một người làm nội gián giả côn đồ thì toàn bộ băng nhóm tội phạm vô cùng hống hách, làm nhiều điều ác đều nằm lại nơi đó.

“Chậc, cần gì phải tham tham như thế?” Giang Tinh Chước lắc đầu, tỏ vẻ vô tội mà buông lời cảm khái.



Áo khoác tàng hình có hiệu lực là nhờ vào ý niệm, sau khi hút sạch năng lượng ở nơi này đến mức không còn gì để hút, Giang Tinh Chước nghĩ thầm, sau đó liền biến mất không còn tăm hơi ngay tại chỗ, xoay người rời khỏi căn cứ hệt như bãi tha ma của những kẻ phạm tội này.

Từng tấm thẻ bài rơi xuống bên cạnh từng thi thể người, nhuốm đầy máu tươi, chân cô đạp lên, bỏ đi không chút lưu luyến.

Cô phải đi xem bố cục của thế giới này như thế nào, có những thứ gì để còn sắp xếp kế hoạch tiếp theo. Trước đó cô có nghe được cái gì, thế gia gì đó? Còn cả lò sát sinh là cái gì?

Ừm, tóm lại không cần biết thế nào, phải khiến cho nhiều người đến rút thẻ hơn mới được.

Lúc này, bảng số liệu của Giang Tinh Chước: Chúa tể: Giang Tinh Chước Cấp bậc: Lv 1 (Chúa tể thực tập)

Điểm năng lượng: 379273 (Rất tốt, bạn đã nắm được nguyên lý của trò chơi Chúa tể)

Cấp bậc năng lực sáng tạo: Lv 1 (còn rất kém, cách vị trí hô mưa gọi gió còn rất xa mới có thể đạt tới, nhưng bạn đã bước đầu thể hiện được sức sáng tạo, xứng đáng là người dự bị của đấng sáng thế)

Tuỳ tùng: 1 (đã tử vong 48 người. Số người đi theo ít ỏi, nhưng chất lượng cao, xin hãy tiếp tục tạo ra ác mộng!)

Giang Tinh Chước bước qua Tào Văn, anh ta đang ở bên ngoài báo cáo tình hình với cấp trên và yêu cầu chi viện.

Cô dừng bước, đưa tay về phía sau gáy anh ta, một tấm thẻ bài chậm rãi hình thành, hút ra một số thứ từ trong đầu anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook